Bị Bắt Trở Thành Npc Trong Trò Chơi Vô Hạn
Chương 7: Phòng Livestream Kinh Hoàng
Thiên Tẫn Hoan
01/02/2024
Nguyễn Thanh không hề biết những người xem live đang khiếp sợ đến mức nào, cậu không thể lãng phí thời gian thêm nữa, sau khi khi nghe thấy bên ngoài không có động tĩnh gì thì quả quyết mở cửa nhà vệ sinh, tiếp đó nhìn về phía cửa sổ phía cuối hành lang sau đó không chút do dự chui ra ngoài. Cửa sổ có hơi cao, Nguyễn Thanh trèo khá khó khăn nhưng lúc này cậu đã không để ý đến chuyện mình có thể bị thương nữa bởi vì một khi kéo dài quá lâu, người đàn ông kia nhất định sẽ đi vào xem xét. Hiện tại cậu phải nhanh chóng rời khỏi nơi này. Giang Tứ Niên và Cố Chiếu Tây có cái gì đó không đúng. Mặc dù không xác định được hai người có phải là sát thủ của phòng livestream kinh hoàng không nhưng Nguyễn Thanh thiên về hướng hai người đều không phải là thứ tốt đẹp gì. Khi ở thang máy tốc độ của Giang Tứ Niên quá nhanh, nhanh đến mức có chút quỷ dị, đó không phải là tốc độ của một người bình thường hơn nữa trong mắt của hắn không có sợ kính sợ đối với sinh mạng, quá phù hợp để trở thành một sát thủ giết người không chớp mắt. Còn về phần Cố Chiếu Tây, ai sẽ có phản ứng như hắn khi cho người khác mượn năm mươi vạn? Hơn nữa còn là một người xa lạ. Ôn hòa không có nghĩa là ngu ngốc coi tiền như rác, thoạt nhìn Cố Chiếu Tây cũng không phải là kẻ ngu, nếu hắn không phải ôn hòa thật sự thì nhất định là có mưu đồ mà nguyên chủ chỉ là một trạch nam sợ xã hội thì có cái gì để lừa gạt. Bất luận là điểm nào thì đối với Nguyễn Thanh cũng không phải là chuyện gì tốt.
Nhà vệ sinh không phải ở rìa nên cho dù nhảy cửa sổ ra ngoài thì cũng không thoát khỏi được quán bar. Phía sau nhà vệ sinh là một hành lang dài thuộc về phần sau quán bar. Thỉnh thoảng trên hành lang có vài nam nữ mặc trang phục phục vụ đi qua đi lại. Nguyễn Thanh không hề khẩn trương chút nào, vô cùng tự nhiên đi trên hành lang, dáng vẻ thoải mái, không hề có vẻ chột dạ, chẳng qua thỉnh thoảng lại có người tò mò nhìn Nguyễn Thanh mấy lần. Có điều Nguyễn Thanh mang khẩu trang nên cũng không quá thu hút sự chú ý. Phần sau quán bar có không ít người canh chừng, Nguyễn Thanh đứng ở chỗ tối quan sát một lát thì thấy nếu có người muốn đi ra ngoài thì sẽ bị ngăn cản khiến không ít người phải vòng về cửa chính để rời đi. Điều này cũng bình thường, có lẽ là sợ chưa trả tiền đã bỏ chạy, có điều không phải không có ai rời đi từ cửa sau, chỉ là rất ít. Trong lúc Nguyễn Thanh đang định thăm dò cách rời khỏi bằng cửa sau thì phía trước truyền đến tiếng huyên náo hỗn loạn, theo sau là rất nhiều tiếng bước chân. Câu bị phát hiện việc chạy trốn rồi. Nguyễn Thanh lập tức chạy đến sau một cánh cửa, đứng ở trong góc, hòa mình vào bóng tối. Bởi vì cơ thể cậu khá nhỏ nên cho dù có đừng gần đó cũng rất khó phát hiện cậu đang đứng sau cửa.
‘‘Kiểm tra cẩn thận cả trong và ngoài một lần!’‘
Có người lấy bộ đàm ra thông báo: ‘‘Phong tỏa tất cả cửa ra vào của Phong Nhã, kiểm tra tất cả lầu một, lầu hai và lầu ba! Tất cả phải kiểm tra hết! Nhất định phải tìm được người!’‘
Một người khác trả lời: ‘‘Đã rõ!’‘
Không ra được. Nguyễn Thanh xuyên qua khe hở nhìn đám người bên ngoài đang rất bình tĩnh. Mặc dù quán bar huy động rất nhiều người truy tìm nhưng không hề kinh động đến khách hàng, như vậy tất nhiên việc tìm kiếm sẽ bị chậm lại. Phong Nhã không chỉ một quán bar mà là một hội sở ăn chơi gồm có năm tầng, tầng một là quầy ba, tầng hai là sòng bài còn tầng ba... hình như là nơi... phong nguyệt?
Sau khi Nguyễn Thanh lên tầng ba thì mới chú ý đến điểm này. Ánh đèn tầng ba ấm áp hơn nữa lại tối mờ, âm nhạc cũng thong thả mập mờ. Trong một góc có hai người đang quấn lấy nhau, thỉnh thoảng còn truyền ra mấy tiếng thở dốc. Nguyễn Thanh xoay người rời đi, muốn tìm cơ hội lên tầng bốn. Người lúc nãy có nói trọng điểm lục soát là tầng một và một phần tầng ba, như vậy tầng bốn và tầng năm tất nhiên không thuộc phạm vi này. Ngay tại lúc Nguyễn Thanh định rời đi thì đám người kia đã lục soát đến tầng này.
Không còn kịp rồi.
Nguyễn Thanh đứng trong góc tối nhìn đám người đang đến gần, sau đó lập tức xoay người đi vào chỗ sâu ở tầng ba. Không phải ai cũng muốn chơi trò mập mờ trước mặt người khác cho nên ở tầng ba ngoại trừ đại sảnh thì có rất nhiều phòng. Lúc đầu Nguyễn Thanh còn đi chậm rãi tự nhiên, lúc sau càng đi càng nhanh, gần như chuyển thành chạy. Lúc này ở khúc quanh, có một người đàn ông chậm rãi đi tới. Nguyễn Thanh nhìn đám người đang lục soát cách đó không xa, lấy khẩu trang xuống sau đó chạy tới kéo người đàn ông rồi đá văng cửa phòng trống gần đó, đẩy hắn lên giường.
Nguyễn Thanh mở to mắt nhìn người đàn ông, nở nụ cười áy náy, sau đó kéo quần áo làm cho nó xốc xếch rồi dụi mắt mình, tiếp theo dưới sự kinh ngạc của người đàn ông che miệng hắn lại rồi nghiêng người hôn hắn nhưng hiển nhiên là cách một bàn tay. Nụ hôn của Nguyễn Thanh rơi lên tay mình.
‘‘Cốc cốc cốc.’‘ Mặc dù cửa không có khóa nhưng tiếng gõ cửa vẫn vang lên.
Tình huống tệ nhất đã xảy ra, người ngoài cửa cũng không vì người bên trong đang tiến hành chuyện không hòa hài nào đó mà rời đi, ngược lại còn tỏ vẻ áy náy hỏi.
‘‘Xin lỗi, mặc dù rất xin lỗi nhưng phải làm phiền ngài một chút, chúng tôi cần phải lục soát nơi này, chúng tôi sẽ bồi thường.’‘
Trong nháy mắt người đàn ông đang bị đè đã hiểu ra, rất rõ ràng cô gái trước mắt này là người mà đám người ngoài cửa cần tìm. Phong Nhã cũng không phải là một quán bar đơn giản mà chủ nơi này, Cố Chiếu Tây là một sự tồn tại mà không người bình thường nào có thể đắc tội được, chỉ cần có chút thông mình thì đều không có ai dám đắc tội Cố Chiếu Tây vì cô gái này nhưng người đàn ông lại có chút do dự nhìn cô gái.
Cô gái này đang dùng cặp mắt trong trẻo nhìn hắn, khuôn mặt không hề tầm thường, mắt phượng hơi nhếch lên, lông mi rất dài rung động như cánh quạt, mới nhìn qua giống như yêu tinh quyến rũ lại mỏng mảnh, chỉ cần chạm vào là vỡ, không khỏi gợi lên cảm giác nhu nhược, đáng thuơng.
Lúc này tiểu đáng thương đang nhìn hắn, trong con ngươi xinh đẹp tràn ngập khẩn cầu.
Nguyễn Thanh thở phào nhẹ nhõm trước sự im lặng của người đàn ông.
‘‘Làm gì vậy? Không thấy đang bận làm việc à?’‘ Một giọng nữ quyến rũ vang lên mang theo chút mất kiên nhẫn.
Người phụ nữ trên giường ngồi dậy, quay đầu lại hung hăng trợn mắt nhìn đám người đang quấy rầy chuyện tốt của mình nhưng bởi vì đuôi mắt đỏ ửng, mặt cũng ửng hồng, bóng dáng nhỏ gầy mảnh khảnh nên không gây được chút uy hiếp nào, ngược lại càng khiến người ta cảm thấy thất hồn lạc phách.
Nói là phụ nữ thì không hẳn, chính xác là cô gái, sắc mặt cô gái ửng hồng, trong mắt toàn là hơi nước, vô cùng xinh đẹp, hô hấp cũng hơi dồn dập giống như đang trải qua chuyện không thể miêu tả được.
Nhà vệ sinh không phải ở rìa nên cho dù nhảy cửa sổ ra ngoài thì cũng không thoát khỏi được quán bar. Phía sau nhà vệ sinh là một hành lang dài thuộc về phần sau quán bar. Thỉnh thoảng trên hành lang có vài nam nữ mặc trang phục phục vụ đi qua đi lại. Nguyễn Thanh không hề khẩn trương chút nào, vô cùng tự nhiên đi trên hành lang, dáng vẻ thoải mái, không hề có vẻ chột dạ, chẳng qua thỉnh thoảng lại có người tò mò nhìn Nguyễn Thanh mấy lần. Có điều Nguyễn Thanh mang khẩu trang nên cũng không quá thu hút sự chú ý. Phần sau quán bar có không ít người canh chừng, Nguyễn Thanh đứng ở chỗ tối quan sát một lát thì thấy nếu có người muốn đi ra ngoài thì sẽ bị ngăn cản khiến không ít người phải vòng về cửa chính để rời đi. Điều này cũng bình thường, có lẽ là sợ chưa trả tiền đã bỏ chạy, có điều không phải không có ai rời đi từ cửa sau, chỉ là rất ít. Trong lúc Nguyễn Thanh đang định thăm dò cách rời khỏi bằng cửa sau thì phía trước truyền đến tiếng huyên náo hỗn loạn, theo sau là rất nhiều tiếng bước chân. Câu bị phát hiện việc chạy trốn rồi. Nguyễn Thanh lập tức chạy đến sau một cánh cửa, đứng ở trong góc, hòa mình vào bóng tối. Bởi vì cơ thể cậu khá nhỏ nên cho dù có đừng gần đó cũng rất khó phát hiện cậu đang đứng sau cửa.
‘‘Kiểm tra cẩn thận cả trong và ngoài một lần!’‘
Có người lấy bộ đàm ra thông báo: ‘‘Phong tỏa tất cả cửa ra vào của Phong Nhã, kiểm tra tất cả lầu một, lầu hai và lầu ba! Tất cả phải kiểm tra hết! Nhất định phải tìm được người!’‘
Một người khác trả lời: ‘‘Đã rõ!’‘
Không ra được. Nguyễn Thanh xuyên qua khe hở nhìn đám người bên ngoài đang rất bình tĩnh. Mặc dù quán bar huy động rất nhiều người truy tìm nhưng không hề kinh động đến khách hàng, như vậy tất nhiên việc tìm kiếm sẽ bị chậm lại. Phong Nhã không chỉ một quán bar mà là một hội sở ăn chơi gồm có năm tầng, tầng một là quầy ba, tầng hai là sòng bài còn tầng ba... hình như là nơi... phong nguyệt?
Sau khi Nguyễn Thanh lên tầng ba thì mới chú ý đến điểm này. Ánh đèn tầng ba ấm áp hơn nữa lại tối mờ, âm nhạc cũng thong thả mập mờ. Trong một góc có hai người đang quấn lấy nhau, thỉnh thoảng còn truyền ra mấy tiếng thở dốc. Nguyễn Thanh xoay người rời đi, muốn tìm cơ hội lên tầng bốn. Người lúc nãy có nói trọng điểm lục soát là tầng một và một phần tầng ba, như vậy tầng bốn và tầng năm tất nhiên không thuộc phạm vi này. Ngay tại lúc Nguyễn Thanh định rời đi thì đám người kia đã lục soát đến tầng này.
Không còn kịp rồi.
Nguyễn Thanh đứng trong góc tối nhìn đám người đang đến gần, sau đó lập tức xoay người đi vào chỗ sâu ở tầng ba. Không phải ai cũng muốn chơi trò mập mờ trước mặt người khác cho nên ở tầng ba ngoại trừ đại sảnh thì có rất nhiều phòng. Lúc đầu Nguyễn Thanh còn đi chậm rãi tự nhiên, lúc sau càng đi càng nhanh, gần như chuyển thành chạy. Lúc này ở khúc quanh, có một người đàn ông chậm rãi đi tới. Nguyễn Thanh nhìn đám người đang lục soát cách đó không xa, lấy khẩu trang xuống sau đó chạy tới kéo người đàn ông rồi đá văng cửa phòng trống gần đó, đẩy hắn lên giường.
Nguyễn Thanh mở to mắt nhìn người đàn ông, nở nụ cười áy náy, sau đó kéo quần áo làm cho nó xốc xếch rồi dụi mắt mình, tiếp theo dưới sự kinh ngạc của người đàn ông che miệng hắn lại rồi nghiêng người hôn hắn nhưng hiển nhiên là cách một bàn tay. Nụ hôn của Nguyễn Thanh rơi lên tay mình.
‘‘Cốc cốc cốc.’‘ Mặc dù cửa không có khóa nhưng tiếng gõ cửa vẫn vang lên.
Tình huống tệ nhất đã xảy ra, người ngoài cửa cũng không vì người bên trong đang tiến hành chuyện không hòa hài nào đó mà rời đi, ngược lại còn tỏ vẻ áy náy hỏi.
‘‘Xin lỗi, mặc dù rất xin lỗi nhưng phải làm phiền ngài một chút, chúng tôi cần phải lục soát nơi này, chúng tôi sẽ bồi thường.’‘
Trong nháy mắt người đàn ông đang bị đè đã hiểu ra, rất rõ ràng cô gái trước mắt này là người mà đám người ngoài cửa cần tìm. Phong Nhã cũng không phải là một quán bar đơn giản mà chủ nơi này, Cố Chiếu Tây là một sự tồn tại mà không người bình thường nào có thể đắc tội được, chỉ cần có chút thông mình thì đều không có ai dám đắc tội Cố Chiếu Tây vì cô gái này nhưng người đàn ông lại có chút do dự nhìn cô gái.
Cô gái này đang dùng cặp mắt trong trẻo nhìn hắn, khuôn mặt không hề tầm thường, mắt phượng hơi nhếch lên, lông mi rất dài rung động như cánh quạt, mới nhìn qua giống như yêu tinh quyến rũ lại mỏng mảnh, chỉ cần chạm vào là vỡ, không khỏi gợi lên cảm giác nhu nhược, đáng thuơng.
Lúc này tiểu đáng thương đang nhìn hắn, trong con ngươi xinh đẹp tràn ngập khẩn cầu.
Nguyễn Thanh thở phào nhẹ nhõm trước sự im lặng của người đàn ông.
‘‘Làm gì vậy? Không thấy đang bận làm việc à?’‘ Một giọng nữ quyến rũ vang lên mang theo chút mất kiên nhẫn.
Người phụ nữ trên giường ngồi dậy, quay đầu lại hung hăng trợn mắt nhìn đám người đang quấy rầy chuyện tốt của mình nhưng bởi vì đuôi mắt đỏ ửng, mặt cũng ửng hồng, bóng dáng nhỏ gầy mảnh khảnh nên không gây được chút uy hiếp nào, ngược lại càng khiến người ta cảm thấy thất hồn lạc phách.
Nói là phụ nữ thì không hẳn, chính xác là cô gái, sắc mặt cô gái ửng hồng, trong mắt toàn là hơi nước, vô cùng xinh đẹp, hô hấp cũng hơi dồn dập giống như đang trải qua chuyện không thể miêu tả được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.