Bị Bắt Trở Thành Npc Trong Trò Chơi Vô Hạn
Chương 10: Phòng Livestream Kinh Hoàng
Thiên Tẫn Hoan
03/02/2024
Lúc này Nguyễn Thanh đã không thể thấy rõ được đường dưới chân nữa nên cậu chỉ có thể dựa vào cảm giác để chạy về phía trước.
‘‘Lộp côp.’‘
‘‘Lộp côp.’‘
‘‘Lộp côp.’‘
Tiếng giày vang lên có tiết tấu truyền đến trong bóng tối hơn nữa âm thanh kia rất gần giống như chỉ cách cậu trong gang tấc, vang vọng trong con hẻm nhỏ khiến không khí trở nên vô cùng rùng rợn. Lần này rốt cục Nguyễn Thanh cũng đã xác định được là mình không hề nghe nhầm.
Đó là.... Tiếng bước chân!
Lòng Nguyễn Thanh trầm xuống nhưng cậu không hề quay đầu lại mà thậm chí còn tăng tốc chạy về phía trước nhưng dù cậu có muốn chạy nhanh hơn nữa thì cái thân thể rách nát không chịu nổi này không ủng hộ cậu, thậm chí còn bởi vì vận động mạnh quá lâu mà trái tim bắt đầu co thắt đau đớn.
Nguyễn Thanh bị sự đau đớn đột ngột truyền đến này khiến cậu bị hụt chân, dưới chân giống như đạp phải một thứ gì đó khiến cả người ngã nhào về phía trước. Con ngươi Nguyễn Thanh co lại, trợn to hai mắt sau đó ngã xuống, ngay lập tức từ tay và đầu gối truyền đến cơn đau dữ dội, có lẽ là đã bị trầy da. Nguyễn Thanh bị đau đớn kích thích nên trong nháy mắt nước mắt lập tức đong đầy hốc mắt thoạt nhìn khiến cậu có vẻ vô cùng đáng thương. Nhưng lúc này cậu không có thời gian để chú ý đến những thứ này nữa. Nguyễn Thanh dùng tay ôm ngực, ngón tay bởi vì dùng sức mà trở nên trắng bệch nhưng vẫn không thể nào làm giảm bớt được sự đau đớn từ trái tim truyền đến. Cảm giác co thắt đau đớn này là thứ mà Nguyễn Thanh hết sức quen thuộc. Đó là dấu hiệu báo trước cho việc bệnh tim tái phát.
Nguyễn Thanh thở dồn dập, lạnh lùng hỏi hệ thống trong đầu.
[Nếu bệnh tim của tôi tái phát thì tôi sẽ chết sao?]
Nguyễn Thanh có bệnh tim. Người có bệnh về tim lúc nào cũng sẽ mang theo thuốc trên người thế nhưng thân thể này là hệ thống dùng số liệu của cậu để tạo ra, không phải là thân thể chân chính của cậu và nguyên chủ không có bệnh tim nên tất nhiên là không mang theo thuốc trợ tim trên người. Bệnh tim tái phát nhưng không có thuốc là một chuyện vô cùng nguy hiểm.
Hệ thống dùng giọng máy móc không cảm xúc trả lời.
[Không. Dù thân thể này được tạo ra dựa vào các số liệu từ thân thể thật sự của cậu nhưng sẽ không vì việc này mà khiến cậu tử vong, trò chơi đều công bằng với tất cả mọi người.]
Nguyễn Thanh nghe vậy thì cười lạnh trong lòng, sẽ không chết à?
Quả thật việc cậu ngã do sự đau đớn từ trái tim truyền tới không phải là nguyên nhân trực tiếp dẫn tới cái chết nhưng nó lại là nguyên nhân gián tiếp. Sau khi biết việc tái phát bệnh tim sẽ không dẫn tới cái chết thì Nguyễn Thanh lập tức cố gắng chịu đựng cơn đau đứng lên, tiếp tục chạy về phía trước nhưng ngay tại lúc cậu đang muốn đứng lên thì từ phía sau đầu truyền tới một cảm giác cứng rắn lạnh như băng.
Hình tròn.
Dù Nguyễn Thanh rất muốn nghĩ thứ này là thiết côn nhưng rõ ràng là không thể vì rất có thể một giây sau tiếng súng nổ sẽ vang lên. Trong tình huống này, chỉ cần người phía sau nhẹ nhàng bóp cò thì cậu sẽ mất mạng trong nháy mắt.
Sắc mặt Nguyễn Thanh cứng lại, thân thể cứng ngắc ngồi im tại chỗ, không dám có bất kỳ động tác nào. Hình như người phía sau cũng không muốn giết Nguyễn Thanh nên sau khi thấy Nguyễn Thanh ngoan ngoãn bất động thì không bóp cò.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Thanh không còn chút máu, cậu hoảng sợ cắn chặt môi, không dám lên tiếng cũng không giãy giụa giống như đang chờ đợi phán quyết cuối cùng.
Từ chỗ cậu cách đường lớn chưa đầy năm mét nên ánh đèn trên đường đã có thể chiếu sáng một phần hẻm nhỏ tối tăm này. Lúc này nếu có người để ý nhìn vào trong hẻm thì có thể thấy một người đàn ông đang cầm súng nhắm ngay đầu một cô gái đang ngồi trên mặt đất.
Người đàn ông cười khẽ một tiếng, chậm rãi mở miệng, giọng nói có chút vui vẻ: ‘‘Cô xem, như vậy có phải ngoan hơn không.’‘
Giọng nói của người đàn ông rất quen tai, trong nháy mắt khi người đàn ông nói chuyện thì Nguyễn Thanh đã nhận ra hắn là người nào. Là người tên Kỷ Ngôn mà cậu mới vừa cầm bình hoa đập cho bất tỉnh lúc nãy.
Nguyễn Thanh cúi đầu, không nói gì.
Kỷ Ngôn thấy cô gái im lặng thì cũng không tức giận. Hắn vô tình túm tóc cô kéo lên sau đó hung hăng đè ở trên trường, súng để ngay bên hông cô. Mặc dù động tác của hắn không chút lưu tình nhưng giọng nói lại không hề thay đổi giống như đang nói chuyện phiếm với Nguyễn Thanh: ‘‘Cô có biết người làm tôi bị thương thì sẽ có kết cục gì không?’‘
Nguyễn Thanh liếc nhìn người đàn ông, không trả lời.
Đêm đầu thu không quá lạnh. Lúc này mặt trăng đang bị mây đen che mất từ từ ló ra khiến ánh trăng như được rải đầy mặt đất. Cuối cùng Kỷ Ngôn luôn đi theo sau lưng cô gái cũng đã nhìn thấy rõ mặt cô khiến vẻ mặt ác độc của hắn có chút khựng lại.
Có lẽ là do lúc nãy chạy quá nhanh nên bây giờ khuôn mặt cô gái đỏ bừng, mồ hôi toát ra thấm ướt tóc mai, làm nó dính lại trên trán nhưng lại không hề có vẻ nhếch nhác như những người khác, ngược lại vì tóc mai dính lên trên mặt mà càng khiến khuôn mặt của cô gái trở nên tinh xảo, xinh đẹp hơn mấy lần. Cô gái giống như một đóa mạn châu sa hoa nở rộ trên đường xuống hoàng tuyền, cả người tản ra sự xinh đẹp, quyến rũ đến tận xương tủy làm cho người nhìn thấy cô cam tâm tình nguyện sa ngã.
Kỷ Ngôn vốn đang rất tức giận vì chuyện bị đập vào đầu thì giờ khắc này sự tức giận giống như biến mất một cách kì lạ nhưng người trước mắt hình như rất không ngoan. Đầu tiên là trêu chọc Cố Chiếu Tây rồi chạy trốn, hiện tại trêu chọc hắn rồi cũng muốn chạy trốn nhưng hắn không phải là người để cho người khác dễ dàng chạy trốn khỏi tay mình.
Kỷ Ngôn cười cười nhưng nụ cười của hắn khiến Nguyễn Thanh hết sức bất an. Hắn cất súng vào trong túi sau đó đổi thành một con dao ngắn nhưng bất kể là súng hay là dao ngắn thì Nguyễn Thanh đều không nghĩ rằng mình có thể chạy trốn được cho nên không dám giãy giụa, chỉ đứng cứng còng tại chỗ.
Kỷ Ngôn dùng mũi dao gỡ tóc dính trên mặt Nguyễn Thanh ra. Không biết là bởi vì con dao quá sắc bén hay là do hắn dùng lực hơi lớn mà có vài sợi tóc đã bị cắt đứt.
Nguyễn Thanh liếc nhìn con dao đang kề sát mặt mình, trong cặp mắt xinh đẹp hiện lên vẻ bất an và sợ hãi, theo bản năng lui về phía sau nhưng phía sau cậu là bức tường nên không thể lui được nữa.
Con dao của Kỷ Ngôn theo mặt Nguyễn Thanh chậm rãi di chuyển xuống dưới, sự lạnh lẽo của kim loại khiến sợ hãi trong mắt Nguyễn Thanh tăng lên, nước mắt theo gương mặt chảy xuống giống như trân châu rơi vỡ nhưng thân thể vẫn cứng ngắc, không dám nhúc nhích chút nào bởi vì chỉ cần cậu hơi động đậy thì dưỡi dao sẽ lập tức cắt đứt da cậu.
‘‘Lộp côp.’‘
‘‘Lộp côp.’‘
‘‘Lộp côp.’‘
Tiếng giày vang lên có tiết tấu truyền đến trong bóng tối hơn nữa âm thanh kia rất gần giống như chỉ cách cậu trong gang tấc, vang vọng trong con hẻm nhỏ khiến không khí trở nên vô cùng rùng rợn. Lần này rốt cục Nguyễn Thanh cũng đã xác định được là mình không hề nghe nhầm.
Đó là.... Tiếng bước chân!
Lòng Nguyễn Thanh trầm xuống nhưng cậu không hề quay đầu lại mà thậm chí còn tăng tốc chạy về phía trước nhưng dù cậu có muốn chạy nhanh hơn nữa thì cái thân thể rách nát không chịu nổi này không ủng hộ cậu, thậm chí còn bởi vì vận động mạnh quá lâu mà trái tim bắt đầu co thắt đau đớn.
Nguyễn Thanh bị sự đau đớn đột ngột truyền đến này khiến cậu bị hụt chân, dưới chân giống như đạp phải một thứ gì đó khiến cả người ngã nhào về phía trước. Con ngươi Nguyễn Thanh co lại, trợn to hai mắt sau đó ngã xuống, ngay lập tức từ tay và đầu gối truyền đến cơn đau dữ dội, có lẽ là đã bị trầy da. Nguyễn Thanh bị đau đớn kích thích nên trong nháy mắt nước mắt lập tức đong đầy hốc mắt thoạt nhìn khiến cậu có vẻ vô cùng đáng thương. Nhưng lúc này cậu không có thời gian để chú ý đến những thứ này nữa. Nguyễn Thanh dùng tay ôm ngực, ngón tay bởi vì dùng sức mà trở nên trắng bệch nhưng vẫn không thể nào làm giảm bớt được sự đau đớn từ trái tim truyền đến. Cảm giác co thắt đau đớn này là thứ mà Nguyễn Thanh hết sức quen thuộc. Đó là dấu hiệu báo trước cho việc bệnh tim tái phát.
Nguyễn Thanh thở dồn dập, lạnh lùng hỏi hệ thống trong đầu.
[Nếu bệnh tim của tôi tái phát thì tôi sẽ chết sao?]
Nguyễn Thanh có bệnh tim. Người có bệnh về tim lúc nào cũng sẽ mang theo thuốc trên người thế nhưng thân thể này là hệ thống dùng số liệu của cậu để tạo ra, không phải là thân thể chân chính của cậu và nguyên chủ không có bệnh tim nên tất nhiên là không mang theo thuốc trợ tim trên người. Bệnh tim tái phát nhưng không có thuốc là một chuyện vô cùng nguy hiểm.
Hệ thống dùng giọng máy móc không cảm xúc trả lời.
[Không. Dù thân thể này được tạo ra dựa vào các số liệu từ thân thể thật sự của cậu nhưng sẽ không vì việc này mà khiến cậu tử vong, trò chơi đều công bằng với tất cả mọi người.]
Nguyễn Thanh nghe vậy thì cười lạnh trong lòng, sẽ không chết à?
Quả thật việc cậu ngã do sự đau đớn từ trái tim truyền tới không phải là nguyên nhân trực tiếp dẫn tới cái chết nhưng nó lại là nguyên nhân gián tiếp. Sau khi biết việc tái phát bệnh tim sẽ không dẫn tới cái chết thì Nguyễn Thanh lập tức cố gắng chịu đựng cơn đau đứng lên, tiếp tục chạy về phía trước nhưng ngay tại lúc cậu đang muốn đứng lên thì từ phía sau đầu truyền tới một cảm giác cứng rắn lạnh như băng.
Hình tròn.
Dù Nguyễn Thanh rất muốn nghĩ thứ này là thiết côn nhưng rõ ràng là không thể vì rất có thể một giây sau tiếng súng nổ sẽ vang lên. Trong tình huống này, chỉ cần người phía sau nhẹ nhàng bóp cò thì cậu sẽ mất mạng trong nháy mắt.
Sắc mặt Nguyễn Thanh cứng lại, thân thể cứng ngắc ngồi im tại chỗ, không dám có bất kỳ động tác nào. Hình như người phía sau cũng không muốn giết Nguyễn Thanh nên sau khi thấy Nguyễn Thanh ngoan ngoãn bất động thì không bóp cò.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Thanh không còn chút máu, cậu hoảng sợ cắn chặt môi, không dám lên tiếng cũng không giãy giụa giống như đang chờ đợi phán quyết cuối cùng.
Từ chỗ cậu cách đường lớn chưa đầy năm mét nên ánh đèn trên đường đã có thể chiếu sáng một phần hẻm nhỏ tối tăm này. Lúc này nếu có người để ý nhìn vào trong hẻm thì có thể thấy một người đàn ông đang cầm súng nhắm ngay đầu một cô gái đang ngồi trên mặt đất.
Người đàn ông cười khẽ một tiếng, chậm rãi mở miệng, giọng nói có chút vui vẻ: ‘‘Cô xem, như vậy có phải ngoan hơn không.’‘
Giọng nói của người đàn ông rất quen tai, trong nháy mắt khi người đàn ông nói chuyện thì Nguyễn Thanh đã nhận ra hắn là người nào. Là người tên Kỷ Ngôn mà cậu mới vừa cầm bình hoa đập cho bất tỉnh lúc nãy.
Nguyễn Thanh cúi đầu, không nói gì.
Kỷ Ngôn thấy cô gái im lặng thì cũng không tức giận. Hắn vô tình túm tóc cô kéo lên sau đó hung hăng đè ở trên trường, súng để ngay bên hông cô. Mặc dù động tác của hắn không chút lưu tình nhưng giọng nói lại không hề thay đổi giống như đang nói chuyện phiếm với Nguyễn Thanh: ‘‘Cô có biết người làm tôi bị thương thì sẽ có kết cục gì không?’‘
Nguyễn Thanh liếc nhìn người đàn ông, không trả lời.
Đêm đầu thu không quá lạnh. Lúc này mặt trăng đang bị mây đen che mất từ từ ló ra khiến ánh trăng như được rải đầy mặt đất. Cuối cùng Kỷ Ngôn luôn đi theo sau lưng cô gái cũng đã nhìn thấy rõ mặt cô khiến vẻ mặt ác độc của hắn có chút khựng lại.
Có lẽ là do lúc nãy chạy quá nhanh nên bây giờ khuôn mặt cô gái đỏ bừng, mồ hôi toát ra thấm ướt tóc mai, làm nó dính lại trên trán nhưng lại không hề có vẻ nhếch nhác như những người khác, ngược lại vì tóc mai dính lên trên mặt mà càng khiến khuôn mặt của cô gái trở nên tinh xảo, xinh đẹp hơn mấy lần. Cô gái giống như một đóa mạn châu sa hoa nở rộ trên đường xuống hoàng tuyền, cả người tản ra sự xinh đẹp, quyến rũ đến tận xương tủy làm cho người nhìn thấy cô cam tâm tình nguyện sa ngã.
Kỷ Ngôn vốn đang rất tức giận vì chuyện bị đập vào đầu thì giờ khắc này sự tức giận giống như biến mất một cách kì lạ nhưng người trước mắt hình như rất không ngoan. Đầu tiên là trêu chọc Cố Chiếu Tây rồi chạy trốn, hiện tại trêu chọc hắn rồi cũng muốn chạy trốn nhưng hắn không phải là người để cho người khác dễ dàng chạy trốn khỏi tay mình.
Kỷ Ngôn cười cười nhưng nụ cười của hắn khiến Nguyễn Thanh hết sức bất an. Hắn cất súng vào trong túi sau đó đổi thành một con dao ngắn nhưng bất kể là súng hay là dao ngắn thì Nguyễn Thanh đều không nghĩ rằng mình có thể chạy trốn được cho nên không dám giãy giụa, chỉ đứng cứng còng tại chỗ.
Kỷ Ngôn dùng mũi dao gỡ tóc dính trên mặt Nguyễn Thanh ra. Không biết là bởi vì con dao quá sắc bén hay là do hắn dùng lực hơi lớn mà có vài sợi tóc đã bị cắt đứt.
Nguyễn Thanh liếc nhìn con dao đang kề sát mặt mình, trong cặp mắt xinh đẹp hiện lên vẻ bất an và sợ hãi, theo bản năng lui về phía sau nhưng phía sau cậu là bức tường nên không thể lui được nữa.
Con dao của Kỷ Ngôn theo mặt Nguyễn Thanh chậm rãi di chuyển xuống dưới, sự lạnh lẽo của kim loại khiến sợ hãi trong mắt Nguyễn Thanh tăng lên, nước mắt theo gương mặt chảy xuống giống như trân châu rơi vỡ nhưng thân thể vẫn cứng ngắc, không dám nhúc nhích chút nào bởi vì chỉ cần cậu hơi động đậy thì dưỡi dao sẽ lập tức cắt đứt da cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.