Bị Bắt Trở Thành Npc Trong Trò Chơi Vô Hạn
Chương 12: Phòng Livestream Kinh Hoàng
Thiên Tẫn Hoan
04/02/2024
Kỷ Ngôn và Giang Tứ Niên là cùng một loại người, là kiểu cực kì coi thường sinh mạng, cả hai đều là kẻ điên, cách đánh nhau không hề màu mè hoa mỹ mà đều là những chiêu trí mạng giống như là sinh ra để giết người.
Quần áo của đám người đang đánh nhau với Kỷ Ngôn dần dần bị máu nhuộm đỏ, nếu cứ tiếp tục như vậy thì tất cả sẽ chết trong con hẻm nhỏ tối tăm này.
Cô gái trước đó đã nhắc nhở người đàn ông không tham gia đánh nhau, người bên cạnh thấy vậy tưởng cô ta không có vũ khí nên rút con dao trên tường ra đưa cho cô ta nhưng hình như là cô ta không có dũng khí để xông lên giúp một tay. Cô ta chỉ cầm con dao che ở trước người, thân thể run lẩy bẩy, thậm chí ngay cả con dao cũng cầm không chắc, vẻ mặt sợ hãi nhìn cuộc chiến. Nếu có người đánh nhau gần cô ta thì cô ta sẽ hốt hoảng tránh ra. Có lẽ là do không nhìn rõ hướng mà mình né tránh nên đã không cẩn thận đụng phải Nguyễn Thanh đang đứng cách đó không xa.
Nguyễn Thanh nhìn đám người đã sắp không kiên trì nổi nữa sau đó liếc nhìn cô gái nhát gan bên cạnh, tiếp đó lặng yên không tiếng động nhích tới gần cô ta. Cậu mượn bóng đêm cầm lấy cái tay run rẩy của cô ta sau đó xoay người kề con dao trong tay cô ta lên trên cái cổ trắng nõn của mình.
Cô gái đang hết sức tập trung nhìn cuộc chiến nên không nghĩ sẽ có người chạm vào mình khiến cô ta hét lên theo bản năng, tiếp đó muốn lui về phía sau nhưng sau lưng cô ta là tường nên chỉ mới lui được một hai bước đã bị tường chặn lại.
Nguyễn Thanh cũng đã đoán được cô gái nhất định sẽ bị giật mình, cũng may là cậu phản ứng không chậm. Cái tay đang cầm tay của cô gái vẫn không buông ra, thậm chí còn lui về sau hai bước theo cô ta cho nên mặc dù con dao đang kề sát cổ cậu nhưng vẫn không làm cậu bị thương.
Tiếng hét của cô gái đã phá vỡ cục diện khiến bất kể là Kỷ Ngôn hay đám người kia đều dừng đánh nhau nhìn về phía phát ra tiếng hét.
Lúc Nguyễn Thanh thấy mọi người nhìn sang thì buông cái tay đang cầm tay cô gái ra sau đó giả bộ đáng thương giống như bị cô gái ép buộc, thân thể cứng còng, trên mặt toàn là sợ hãi và bất an.
Bởi vì trời quá tối nên ngoại trừ cô gái thì không ai nhìn thấy động tác vừa rồi của Nguyễn Thanh, ngay cả những người đang xem live cũng không thấy rõ. Tất cả đều tưởng rằng cô gái thật sự bắt được Nguyễn Thanh.
Cô gái cũng không phải là kẻ ngu, lúc này đã nhận ra Nguyễn Thanh là đang giúp bọn họ nên cố gắng khiến mình tỉnh táo lại sau đó dùng tay còn lại nắm cái tay đang run rẩy sắp không giữ nổi con dao của mình: ‘Dừng tay! Nếu không tôi sẽ giết cô ta!’
Kỷ Ngôn dừng tay lại sau đó híp mắt lạnh lùng nhìn về phía cô gái không biết sống chết kia giống như đang tính toán sẽ giết cô ta bằng cách nào.
Cô gái vốn là người nhát gan nên khi bị Kỷ Ngôn nhìn như vậy thì thân thể không khỏi run lên, giọng nói cũng trở nên lắp bắp: ‘Để chúng tôi đi! Nếu không... Nếu không tôi sẽ giết cô ta!’
Kỷ Ngôn liếc nhìn con dao vốn thuộc về hắn đang kề sát cổ Nguyễn Thanh thì mỉm cười. Nụ cười của hắn làm người ta rợn cả tóc gáy sau đó hắn cầm dao chậm rãi đi về phía cô gái không biết sống chết kia. Dáng vẻ kia giống như không hề quan tâm đến sống chết của Nguyễn Thanh nhưng nếu nhìn kỹ thì lại có thể phát hiện tầm mắt của hắn vẫn không rời khỏi con dao trên cổ Nguyễn Thanh.
Cô gái thấy Kỷ Ngôn chậm rãi đến gần thì tay càng run hơn, gần như sắp không cầm được con dao nữa nhưng vẫn ngoài mạnh trong yếu mở miệng uy hiếp với ý đồ dọa Kỷ Ngôn lui về sau: ‘Không được đến gần! Nếu không tôi sẽ giết cô ta thật đấy!’
Có điều dùng lời nói để uy hiếp Kỷ Ngôn là vô dụng vì dù đang uy hiếp thì giọng của cô ta vẫn rất run rẩy, tay cũng không cầm nổi con dao khiến Kỷ Ngôn hiểu rõ là cô ta rất nhát gan, hoàn toàn không dám giết người.
Thấy Kỷ Ngôn càng ngày càng gần, Nguyễn Thanh hơi cúi đầu, mượn áo khoác và bóng đêm để giấu tay mình sau đó thúc vào cô gái đứng sau lưng. Cô gái vốn đang hoảng sợ đến cực điểm lại đột nhiên bị thúc một cái, đau đớn khiến cô ta theo phản xạ lui về phía sau. Con dao lại đang kề sát cổ Nguyễn Thanh, theo sự lui về của cô ta lập tức cắt qua cần cổ trắng nõn như ngọc của cậu hơn nữa không phải chỉ là vết thương nhẹ rách da. Trong nháy mắt máu tươi lập tức tuôn ra theo cổ chảy xuống, chậm rãi trượt vào trong áo khiến làn da của Nguyễn Thanh trở nên càng thêm trắng nõn và chói mắt. Nếu lúc nãy lực mạnh thêm chút nữa thì có lẽ sẽ cắt đứt cổ Nguyễn Thanh.
Đau đớn kích thích khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Thanh trở nên trắng bệch, cậu cắn chặt môi dưới, vẻ mặt đau đớn, nước mắt lại đong đầy vành mắt, trong mắt toàn là sợ hãi thậm chí thân thể còn không kiềm được mà run rẩy.
Lần này rốt cục Kỷ Ngôn cũng dừng lại. Sắc mặt hắn âm trầm nhìn chằm chằm cô gái, sát ý trong mắt không hề che giấu. Sát ý trong cái nhìn kia nồng đậm đến nổi gần như hóa thành thực thể khiến đám người nhìn mà phát rét, thậm chí là không thể sinh ra được ý định phản kháng khiến thân thể cô gái như nhũn ra giống như nhìn thấy thứ gì đó vô cùng đáng sợ.
Cô gái bị Kỷ Ngôn nhìn chằm chằm khiến sắc mặt trở nên vô cùng trắng bệch, cũng may là các đồng đội của cô ta phản ứng kịp, nhanh chóng cầm con dao trong tay cô ta sau đó kề sát vào cổ Nguyễn Thanh, người còn lại thì đỡ cô ta đang run rẩy đến mức sắp ngã xuống.
Người đàn ông cầm dao kề sát cổ Nguyễn Thanh thêm mấy phần, giọng nói tràn đầy uy hiếp: ‘Thả chúng tôi đi.’
Người đàn ông bây giờ khác hẳn cô gái kia, vừa rồi có lẽ cô gái kia không dám giết người nhưng người đàn ông này thì không giống như đang nói giỡn.
Kỷ Ngôn âm trầm nhìn người đàn ông, cuối cùng nghiêng người nhường đường. Đám người thấy vậy thì vội vàng cõng người bị thương, hai người kèm hai bên Nguyễn Thanh chạy vào trong con hẻm nhỏ. Hình như là sợ Kỷ Ngôn động thủ nên thỉnh thoảng đám người lại quay lại nhìn Kỷ Ngôn, chờ đi tới khi cách hắn một khoảng an toàn thì mới xoay người nhanh chóng rời đi.
Sau khi người đàn ông xác định Kỷ Ngôn không đuổi kịp thì định thả Nguyễn Thanh ra nhưng cô gái đã kéo áo hắn, nhỏ giọng mở miệng: ‘Mang theo cô ấy đi.’
Có lẽ cô gái cũng thấy yêu cầu của mình có chút quá đáng nên lắp bắp giải thích: ‘Nếu như người đàn ông kia đuổi theo thì làm sao bây giờ? Nếu mang cô ấy theo thì chúng ta có thể tiếp tục dùng cô ta để uy hiếp hắn.’
Người đàn ông liếc nhìn Nguyễn Thanh với sắc mặt trắng bệch cuối cùng quyết định dẫn Nguyễn Thanh theo nhưng tốc độ của Nguyễn Thanh thật sự là quá chậm khiến người đàn ông mất kiên nhẫn trực tiếp ôm cậu sau đó chạy theo đội ngũ. Lúc này không có Nguyễn Thanh liên lụy nên rốt cuộc tốc độ của đám người cũng nhanh hơn không ít.
Quần áo của đám người đang đánh nhau với Kỷ Ngôn dần dần bị máu nhuộm đỏ, nếu cứ tiếp tục như vậy thì tất cả sẽ chết trong con hẻm nhỏ tối tăm này.
Cô gái trước đó đã nhắc nhở người đàn ông không tham gia đánh nhau, người bên cạnh thấy vậy tưởng cô ta không có vũ khí nên rút con dao trên tường ra đưa cho cô ta nhưng hình như là cô ta không có dũng khí để xông lên giúp một tay. Cô ta chỉ cầm con dao che ở trước người, thân thể run lẩy bẩy, thậm chí ngay cả con dao cũng cầm không chắc, vẻ mặt sợ hãi nhìn cuộc chiến. Nếu có người đánh nhau gần cô ta thì cô ta sẽ hốt hoảng tránh ra. Có lẽ là do không nhìn rõ hướng mà mình né tránh nên đã không cẩn thận đụng phải Nguyễn Thanh đang đứng cách đó không xa.
Nguyễn Thanh nhìn đám người đã sắp không kiên trì nổi nữa sau đó liếc nhìn cô gái nhát gan bên cạnh, tiếp đó lặng yên không tiếng động nhích tới gần cô ta. Cậu mượn bóng đêm cầm lấy cái tay run rẩy của cô ta sau đó xoay người kề con dao trong tay cô ta lên trên cái cổ trắng nõn của mình.
Cô gái đang hết sức tập trung nhìn cuộc chiến nên không nghĩ sẽ có người chạm vào mình khiến cô ta hét lên theo bản năng, tiếp đó muốn lui về phía sau nhưng sau lưng cô ta là tường nên chỉ mới lui được một hai bước đã bị tường chặn lại.
Nguyễn Thanh cũng đã đoán được cô gái nhất định sẽ bị giật mình, cũng may là cậu phản ứng không chậm. Cái tay đang cầm tay của cô gái vẫn không buông ra, thậm chí còn lui về sau hai bước theo cô ta cho nên mặc dù con dao đang kề sát cổ cậu nhưng vẫn không làm cậu bị thương.
Tiếng hét của cô gái đã phá vỡ cục diện khiến bất kể là Kỷ Ngôn hay đám người kia đều dừng đánh nhau nhìn về phía phát ra tiếng hét.
Lúc Nguyễn Thanh thấy mọi người nhìn sang thì buông cái tay đang cầm tay cô gái ra sau đó giả bộ đáng thương giống như bị cô gái ép buộc, thân thể cứng còng, trên mặt toàn là sợ hãi và bất an.
Bởi vì trời quá tối nên ngoại trừ cô gái thì không ai nhìn thấy động tác vừa rồi của Nguyễn Thanh, ngay cả những người đang xem live cũng không thấy rõ. Tất cả đều tưởng rằng cô gái thật sự bắt được Nguyễn Thanh.
Cô gái cũng không phải là kẻ ngu, lúc này đã nhận ra Nguyễn Thanh là đang giúp bọn họ nên cố gắng khiến mình tỉnh táo lại sau đó dùng tay còn lại nắm cái tay đang run rẩy sắp không giữ nổi con dao của mình: ‘Dừng tay! Nếu không tôi sẽ giết cô ta!’
Kỷ Ngôn dừng tay lại sau đó híp mắt lạnh lùng nhìn về phía cô gái không biết sống chết kia giống như đang tính toán sẽ giết cô ta bằng cách nào.
Cô gái vốn là người nhát gan nên khi bị Kỷ Ngôn nhìn như vậy thì thân thể không khỏi run lên, giọng nói cũng trở nên lắp bắp: ‘Để chúng tôi đi! Nếu không... Nếu không tôi sẽ giết cô ta!’
Kỷ Ngôn liếc nhìn con dao vốn thuộc về hắn đang kề sát cổ Nguyễn Thanh thì mỉm cười. Nụ cười của hắn làm người ta rợn cả tóc gáy sau đó hắn cầm dao chậm rãi đi về phía cô gái không biết sống chết kia. Dáng vẻ kia giống như không hề quan tâm đến sống chết của Nguyễn Thanh nhưng nếu nhìn kỹ thì lại có thể phát hiện tầm mắt của hắn vẫn không rời khỏi con dao trên cổ Nguyễn Thanh.
Cô gái thấy Kỷ Ngôn chậm rãi đến gần thì tay càng run hơn, gần như sắp không cầm được con dao nữa nhưng vẫn ngoài mạnh trong yếu mở miệng uy hiếp với ý đồ dọa Kỷ Ngôn lui về sau: ‘Không được đến gần! Nếu không tôi sẽ giết cô ta thật đấy!’
Có điều dùng lời nói để uy hiếp Kỷ Ngôn là vô dụng vì dù đang uy hiếp thì giọng của cô ta vẫn rất run rẩy, tay cũng không cầm nổi con dao khiến Kỷ Ngôn hiểu rõ là cô ta rất nhát gan, hoàn toàn không dám giết người.
Thấy Kỷ Ngôn càng ngày càng gần, Nguyễn Thanh hơi cúi đầu, mượn áo khoác và bóng đêm để giấu tay mình sau đó thúc vào cô gái đứng sau lưng. Cô gái vốn đang hoảng sợ đến cực điểm lại đột nhiên bị thúc một cái, đau đớn khiến cô ta theo phản xạ lui về phía sau. Con dao lại đang kề sát cổ Nguyễn Thanh, theo sự lui về của cô ta lập tức cắt qua cần cổ trắng nõn như ngọc của cậu hơn nữa không phải chỉ là vết thương nhẹ rách da. Trong nháy mắt máu tươi lập tức tuôn ra theo cổ chảy xuống, chậm rãi trượt vào trong áo khiến làn da của Nguyễn Thanh trở nên càng thêm trắng nõn và chói mắt. Nếu lúc nãy lực mạnh thêm chút nữa thì có lẽ sẽ cắt đứt cổ Nguyễn Thanh.
Đau đớn kích thích khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Thanh trở nên trắng bệch, cậu cắn chặt môi dưới, vẻ mặt đau đớn, nước mắt lại đong đầy vành mắt, trong mắt toàn là sợ hãi thậm chí thân thể còn không kiềm được mà run rẩy.
Lần này rốt cục Kỷ Ngôn cũng dừng lại. Sắc mặt hắn âm trầm nhìn chằm chằm cô gái, sát ý trong mắt không hề che giấu. Sát ý trong cái nhìn kia nồng đậm đến nổi gần như hóa thành thực thể khiến đám người nhìn mà phát rét, thậm chí là không thể sinh ra được ý định phản kháng khiến thân thể cô gái như nhũn ra giống như nhìn thấy thứ gì đó vô cùng đáng sợ.
Cô gái bị Kỷ Ngôn nhìn chằm chằm khiến sắc mặt trở nên vô cùng trắng bệch, cũng may là các đồng đội của cô ta phản ứng kịp, nhanh chóng cầm con dao trong tay cô ta sau đó kề sát vào cổ Nguyễn Thanh, người còn lại thì đỡ cô ta đang run rẩy đến mức sắp ngã xuống.
Người đàn ông cầm dao kề sát cổ Nguyễn Thanh thêm mấy phần, giọng nói tràn đầy uy hiếp: ‘Thả chúng tôi đi.’
Người đàn ông bây giờ khác hẳn cô gái kia, vừa rồi có lẽ cô gái kia không dám giết người nhưng người đàn ông này thì không giống như đang nói giỡn.
Kỷ Ngôn âm trầm nhìn người đàn ông, cuối cùng nghiêng người nhường đường. Đám người thấy vậy thì vội vàng cõng người bị thương, hai người kèm hai bên Nguyễn Thanh chạy vào trong con hẻm nhỏ. Hình như là sợ Kỷ Ngôn động thủ nên thỉnh thoảng đám người lại quay lại nhìn Kỷ Ngôn, chờ đi tới khi cách hắn một khoảng an toàn thì mới xoay người nhanh chóng rời đi.
Sau khi người đàn ông xác định Kỷ Ngôn không đuổi kịp thì định thả Nguyễn Thanh ra nhưng cô gái đã kéo áo hắn, nhỏ giọng mở miệng: ‘Mang theo cô ấy đi.’
Có lẽ cô gái cũng thấy yêu cầu của mình có chút quá đáng nên lắp bắp giải thích: ‘Nếu như người đàn ông kia đuổi theo thì làm sao bây giờ? Nếu mang cô ấy theo thì chúng ta có thể tiếp tục dùng cô ta để uy hiếp hắn.’
Người đàn ông liếc nhìn Nguyễn Thanh với sắc mặt trắng bệch cuối cùng quyết định dẫn Nguyễn Thanh theo nhưng tốc độ của Nguyễn Thanh thật sự là quá chậm khiến người đàn ông mất kiên nhẫn trực tiếp ôm cậu sau đó chạy theo đội ngũ. Lúc này không có Nguyễn Thanh liên lụy nên rốt cuộc tốc độ của đám người cũng nhanh hơn không ít.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.