Bị Bắt Trở Thành Npc Trong Trò Chơi Vô Hạn
Chương 26: Phòng Livestream Kinh Hoàng
Thiên Tẫn Hoan
21/02/2024
Trên cổ cậu vẫn còn vết thương đang băng lại, dấu hiệu này thật sự là quá rõ ràng nên chỉ cần bị hắn nhìn thấy thì rất có thể sẽ bị nhận ra vì vậy cách tốt nhất chính là không nên chạm mặt nhau.
Nguyễn Thanh cúi đầu, giấu cảm xúc vào trong mắt.
‘‘A.’‘ Thiếu niên giống như không quen ở cùng với quá nhiều người cho nên lúc bước lên cầu thang không cẩn thận bước hụt.
Bác sĩ phản ứng rất nhanh, trong nháy mắt khi Nguyễn Thanh té xuống đã ôm lấy eo cậu sau đó kéo vào trong ngực, không để cậu ngã xuống đất.
Thân thể thiếu niên hơi run rẩy, sợ hãi chôn mặt trong ngực bác sĩ giống như bị giật mình.
Bác sĩ dùng một tay ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn không đầy nắm tay của thiếu niên, một tay thì nhẹ nhàng vỗ lưng thiếu niên, trấn an người trong ngực: ‘‘Không sao, tại sao lại không cẩn thận như vậy.’‘
Góc độ vùi đầu của thiếu niên vừa đúng che khuất hết vết thương trên cổ cậu, nếu nhìn từ phía sau thì chỉ thấy một thiếu niên mảnh khảnh cho nên Kỷ Ngôn chậm rãi xuống lầu, ngay cả ánh mắt cũng không liếc qua hai người đã đi thẳng ngược lại Ôn Lễ hơi ghé mắt, liếc nhìn Kỷ Ngôn một cái.
Sau khi Nguyễn Thanh nghe thấy tiếng bước chân đã đi xa thì mới nói xin lỗi sau đó lui ra khỏi ngực bác sĩ, trong mắt vẫn còn vẻ sợ hãi: ‘‘Xin lỗi, do tôi không chú ý dưới chân, cám ơn anh, bác sĩ.’‘
Sau khi Nguyễn Thanh lui ra sau thì Ôn Lễ cũng thân sĩ thu tay về, cười nói: ‘‘Cũng đã đi ra ngoài rồi, đừng kêu tôi là bác sĩ nữa, tôi tên là Ôn Lễ, lớn hơn cậu vài tuổi, cậu gọi tôi là Ôn Lễ ca ca là được rồi.’‘
Ôn Lễ nói xong thì không có cho Nguyễn Thanh cơ hội từ chối, hắn lập tức hỏi: ‘‘Đúng rồi, tôi còn không biết em tên gì đấy?’‘
Nguyễn Thanh rụt rè trả lời: ‘‘Diệp Thanh.’‘
Bác sĩ cười cười: ‘‘Diệp Thanh, thật là một cái tên dễ nghe, rất thích hợp với em.’‘
Nguyễn Thanh được khen có chút xấu hổ cũng có chút vui vẻ, cậu liếc nhìn người trước mặt, nhỏ giọng mở miệng: ‘‘Tên của bác sĩ cũng rất dễ nghe.’‘
Ôn Lễ lịch sự nhận lời khen: ‘‘Cám ơn đã khen.’‘
Nói xong hắn hơi dừng lại sau đó tiếp tục nói: ‘‘Tôi rất vui vẻ khi em nói như vậy.’‘
Lúc nói những lời này thì Ôn Lễ giống như đè giọng xuống mấy phần khiến giọng hắn trở nên trầm thấp khàn khàn mang theo vẻ hấp dẫn khó tả, thậm chí còn có chút vui vẻ làm cho người ta không nhịn được đắm chìm trong đó giống như khổng tước xòe đuôi mang theo sự dụ dỗ.
Trong nháy mắt khi thiếu niên nghe thấy giọng của Ôn Lễ thì có chút hoảng hốt, mặt lại đỏ lên một lần nữa, cũng may là cậu đeo khẩu trang nên không đến nổi bị nhận ra.
Những người đang xem live thì tức gần chết.
[Thật con mẹ hắn không biết xấu hổ, vừa từ chối lời tỏ tình của vợ nhưng vẫn quyến rũ vợ!]
[Đồ kỹ nam, chết còn muốn lập đền thờ trinh tiết! Tại sao Khanh Khanh lại thích người như vậy?]
[Thôi miên mà cũng được gọi là thích!? Chỉ là lừa mình dối người thôi!]
Lần này thì không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa, hai người thuận lợi lên lầu hai sau đó vào phòng bao. Hiệu quả cách âm của căn phòng rất tốt nên hoàn toàn không nghe được âm thanh phía ngoài.
Rất nhanh phục vụ đã mang thức ăn lên, gần như lúc hai người ngồi xuống đã bắt đầu dọn thức ăn lên, thậm chí hai người còn chưa gọi món giống như là đã có đặt trước.
Món ăn được mang lên rất nhiều, gần như xếp đầy bàn ăn, đầu tiên Ôn Lễ gắp một chút thức ăn bỏ vào cái chén trước mặt Nguyễn Thanh: ‘‘Mùi vị thức ăn của nhà hàng này không tệ, em ăn thử một chút đi, xem có thích hay không?’‘
Nguyễn Thanh có bệnh sạch sẽ không nhẹ, dưới tình huống có sự lựa chọn thì cậu không dùng đồ bẩn cũng không thích chạm vào thứ người khác đã chạm qua ví dụ như việc người khác gắp thức ăn cho nhưng Nguyễn Thanh vẫn cúi đầu gắp món ăn mà Ôn Lễ đặt trong chén lên cắn một cái sau đó ánh mắt sáng lên: ‘‘Ăn rất ngon.’‘
‘‘Thích thì ăn nhiều chút.’‘ Ôn Lễ lại gắp thức ăn cho Nguyễn Thanh: ‘‘Đúng rồi, tôi cảm thấy gọi Diệp Thanh có chút xa lạ, tôi có thể gọi em là A Thanh không?’‘
Nguyễn Thanh đỏ mặt gật đầu một cái: ‘‘Có thể.’‘
Ôn Lễ cười cười, gắp thức ăn cho Nguyễn Thanh lần nữa còn mình thì lại không hề ăn gì. Hai người một người gắp một người ăn ngược lại hết sức hài hòa, tựa hồ quan hệ cũng gần lại không ít.
Ôn Lễ lột tôm sau đó đưa tới trước mặt Nguyễn Thanh, dáng vẻ giống như là muốn đút cậu: ‘‘A Thanh, em nếm thử cái này đi, cái này cũng rất ngon.’‘
Nguyễn Thanh hơi khựng lại nhìn con tôm trước mắt sau đó nhìn Ôn Lễ nói: ‘‘Ôn Lễ ca ca, anh đừng lo cho em nữa, anh cũng ăn đi.’‘
‘‘Em cứ nếm thử trước đi.’‘ Ôn Lễ cười cười, lại đưa qua, gần như là sắp chạm môi Nguyễn Thanh.
Nguyễn Thanh nhìn con tôm, mắt ướt át, mặt đỏ bừng, hơi há miệng cắn con tôm.
Ôn Lễ nhìn người trước mắt ngoan ngoãn há miệng cắn tôm, khi cậu há miệng thậm chí hắn có thể nhìn thấy hàm răng trắng tinh cùng với đầu lưỡi màu hồng. Tướng ăn của thiếu niên hết sức lịch sự, lúc vào phòng cậu đã cởi khẩu trang để lộ khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ, lông mi thật dài che phủ một đôi mắt to linh động giống như biết nói.
Con tôm hơi lớn nên thiếu niên hơi phồng má giống như con hamster đang ngậm đồ ăn, đáng yêu đến không chịu được. Ôn Lễ nhìn chằm chằm môi thiếu niên, ánh mắt tối sầm lại sau đó hơi nghiêng người tới. Hắn dùng tay nâng cằm thiếu niên lên sau đó để cậu đối diện với mình.
Đầu Nguyễn Thanh bị kéo sang hướng khác khiến cậu hơi mờ mịt nhìn người trước mặt: ‘‘Sao vậy?’‘
‘‘Trên mặt em dính thức ăn.’‘ Ôn Lễ cười sau đó đưa tay ra nhẹ nhàng ma sát bên mép thiếu niên.
Nguyễn Thanh mở to mắt, vội vàng cầm khăn giấy trên bàn lên lau mặt, đỏ mặt nói: ‘‘Cám ơn Ôn Lễ ca ca.’‘
Rõ ràng hai người mới quen biết nhau lúc sáng nhưng không khí giữa hai người lại mập mờ không dứt, hoàn toàn không giống như là quan hệ bình thường mà càng giống một đôi tình nhân vừa xác định quan hệ. Trên thực tế từ khi Nguyễn Thanh bắt đầu ăn thì ánh mắt Ôn Lễ chưa từng rời khỏi cậu, thậm chí cái nhìn của hắn còn tràn đầy tính xâm lược, tầm mắt rơi vào thiếu niên thiếu niên giống như muốn lột trần quần áo người trước mặt ra nhưng khi thiếu niên ngẩng đầu nhìn hắn thì hắn lại khôi phục dáng vẻ dịu dàng, không hề để lộ chút khác thường nào.
Nguyễn Thanh cúi đầu, giấu cảm xúc vào trong mắt.
‘‘A.’‘ Thiếu niên giống như không quen ở cùng với quá nhiều người cho nên lúc bước lên cầu thang không cẩn thận bước hụt.
Bác sĩ phản ứng rất nhanh, trong nháy mắt khi Nguyễn Thanh té xuống đã ôm lấy eo cậu sau đó kéo vào trong ngực, không để cậu ngã xuống đất.
Thân thể thiếu niên hơi run rẩy, sợ hãi chôn mặt trong ngực bác sĩ giống như bị giật mình.
Bác sĩ dùng một tay ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn không đầy nắm tay của thiếu niên, một tay thì nhẹ nhàng vỗ lưng thiếu niên, trấn an người trong ngực: ‘‘Không sao, tại sao lại không cẩn thận như vậy.’‘
Góc độ vùi đầu của thiếu niên vừa đúng che khuất hết vết thương trên cổ cậu, nếu nhìn từ phía sau thì chỉ thấy một thiếu niên mảnh khảnh cho nên Kỷ Ngôn chậm rãi xuống lầu, ngay cả ánh mắt cũng không liếc qua hai người đã đi thẳng ngược lại Ôn Lễ hơi ghé mắt, liếc nhìn Kỷ Ngôn một cái.
Sau khi Nguyễn Thanh nghe thấy tiếng bước chân đã đi xa thì mới nói xin lỗi sau đó lui ra khỏi ngực bác sĩ, trong mắt vẫn còn vẻ sợ hãi: ‘‘Xin lỗi, do tôi không chú ý dưới chân, cám ơn anh, bác sĩ.’‘
Sau khi Nguyễn Thanh lui ra sau thì Ôn Lễ cũng thân sĩ thu tay về, cười nói: ‘‘Cũng đã đi ra ngoài rồi, đừng kêu tôi là bác sĩ nữa, tôi tên là Ôn Lễ, lớn hơn cậu vài tuổi, cậu gọi tôi là Ôn Lễ ca ca là được rồi.’‘
Ôn Lễ nói xong thì không có cho Nguyễn Thanh cơ hội từ chối, hắn lập tức hỏi: ‘‘Đúng rồi, tôi còn không biết em tên gì đấy?’‘
Nguyễn Thanh rụt rè trả lời: ‘‘Diệp Thanh.’‘
Bác sĩ cười cười: ‘‘Diệp Thanh, thật là một cái tên dễ nghe, rất thích hợp với em.’‘
Nguyễn Thanh được khen có chút xấu hổ cũng có chút vui vẻ, cậu liếc nhìn người trước mặt, nhỏ giọng mở miệng: ‘‘Tên của bác sĩ cũng rất dễ nghe.’‘
Ôn Lễ lịch sự nhận lời khen: ‘‘Cám ơn đã khen.’‘
Nói xong hắn hơi dừng lại sau đó tiếp tục nói: ‘‘Tôi rất vui vẻ khi em nói như vậy.’‘
Lúc nói những lời này thì Ôn Lễ giống như đè giọng xuống mấy phần khiến giọng hắn trở nên trầm thấp khàn khàn mang theo vẻ hấp dẫn khó tả, thậm chí còn có chút vui vẻ làm cho người ta không nhịn được đắm chìm trong đó giống như khổng tước xòe đuôi mang theo sự dụ dỗ.
Trong nháy mắt khi thiếu niên nghe thấy giọng của Ôn Lễ thì có chút hoảng hốt, mặt lại đỏ lên một lần nữa, cũng may là cậu đeo khẩu trang nên không đến nổi bị nhận ra.
Những người đang xem live thì tức gần chết.
[Thật con mẹ hắn không biết xấu hổ, vừa từ chối lời tỏ tình của vợ nhưng vẫn quyến rũ vợ!]
[Đồ kỹ nam, chết còn muốn lập đền thờ trinh tiết! Tại sao Khanh Khanh lại thích người như vậy?]
[Thôi miên mà cũng được gọi là thích!? Chỉ là lừa mình dối người thôi!]
Lần này thì không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa, hai người thuận lợi lên lầu hai sau đó vào phòng bao. Hiệu quả cách âm của căn phòng rất tốt nên hoàn toàn không nghe được âm thanh phía ngoài.
Rất nhanh phục vụ đã mang thức ăn lên, gần như lúc hai người ngồi xuống đã bắt đầu dọn thức ăn lên, thậm chí hai người còn chưa gọi món giống như là đã có đặt trước.
Món ăn được mang lên rất nhiều, gần như xếp đầy bàn ăn, đầu tiên Ôn Lễ gắp một chút thức ăn bỏ vào cái chén trước mặt Nguyễn Thanh: ‘‘Mùi vị thức ăn của nhà hàng này không tệ, em ăn thử một chút đi, xem có thích hay không?’‘
Nguyễn Thanh có bệnh sạch sẽ không nhẹ, dưới tình huống có sự lựa chọn thì cậu không dùng đồ bẩn cũng không thích chạm vào thứ người khác đã chạm qua ví dụ như việc người khác gắp thức ăn cho nhưng Nguyễn Thanh vẫn cúi đầu gắp món ăn mà Ôn Lễ đặt trong chén lên cắn một cái sau đó ánh mắt sáng lên: ‘‘Ăn rất ngon.’‘
‘‘Thích thì ăn nhiều chút.’‘ Ôn Lễ lại gắp thức ăn cho Nguyễn Thanh: ‘‘Đúng rồi, tôi cảm thấy gọi Diệp Thanh có chút xa lạ, tôi có thể gọi em là A Thanh không?’‘
Nguyễn Thanh đỏ mặt gật đầu một cái: ‘‘Có thể.’‘
Ôn Lễ cười cười, gắp thức ăn cho Nguyễn Thanh lần nữa còn mình thì lại không hề ăn gì. Hai người một người gắp một người ăn ngược lại hết sức hài hòa, tựa hồ quan hệ cũng gần lại không ít.
Ôn Lễ lột tôm sau đó đưa tới trước mặt Nguyễn Thanh, dáng vẻ giống như là muốn đút cậu: ‘‘A Thanh, em nếm thử cái này đi, cái này cũng rất ngon.’‘
Nguyễn Thanh hơi khựng lại nhìn con tôm trước mắt sau đó nhìn Ôn Lễ nói: ‘‘Ôn Lễ ca ca, anh đừng lo cho em nữa, anh cũng ăn đi.’‘
‘‘Em cứ nếm thử trước đi.’‘ Ôn Lễ cười cười, lại đưa qua, gần như là sắp chạm môi Nguyễn Thanh.
Nguyễn Thanh nhìn con tôm, mắt ướt át, mặt đỏ bừng, hơi há miệng cắn con tôm.
Ôn Lễ nhìn người trước mắt ngoan ngoãn há miệng cắn tôm, khi cậu há miệng thậm chí hắn có thể nhìn thấy hàm răng trắng tinh cùng với đầu lưỡi màu hồng. Tướng ăn của thiếu niên hết sức lịch sự, lúc vào phòng cậu đã cởi khẩu trang để lộ khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ, lông mi thật dài che phủ một đôi mắt to linh động giống như biết nói.
Con tôm hơi lớn nên thiếu niên hơi phồng má giống như con hamster đang ngậm đồ ăn, đáng yêu đến không chịu được. Ôn Lễ nhìn chằm chằm môi thiếu niên, ánh mắt tối sầm lại sau đó hơi nghiêng người tới. Hắn dùng tay nâng cằm thiếu niên lên sau đó để cậu đối diện với mình.
Đầu Nguyễn Thanh bị kéo sang hướng khác khiến cậu hơi mờ mịt nhìn người trước mặt: ‘‘Sao vậy?’‘
‘‘Trên mặt em dính thức ăn.’‘ Ôn Lễ cười sau đó đưa tay ra nhẹ nhàng ma sát bên mép thiếu niên.
Nguyễn Thanh mở to mắt, vội vàng cầm khăn giấy trên bàn lên lau mặt, đỏ mặt nói: ‘‘Cám ơn Ôn Lễ ca ca.’‘
Rõ ràng hai người mới quen biết nhau lúc sáng nhưng không khí giữa hai người lại mập mờ không dứt, hoàn toàn không giống như là quan hệ bình thường mà càng giống một đôi tình nhân vừa xác định quan hệ. Trên thực tế từ khi Nguyễn Thanh bắt đầu ăn thì ánh mắt Ôn Lễ chưa từng rời khỏi cậu, thậm chí cái nhìn của hắn còn tràn đầy tính xâm lược, tầm mắt rơi vào thiếu niên thiếu niên giống như muốn lột trần quần áo người trước mặt ra nhưng khi thiếu niên ngẩng đầu nhìn hắn thì hắn lại khôi phục dáng vẻ dịu dàng, không hề để lộ chút khác thường nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.