Bị Bắt Trở Thành Npc Trong Trò Chơi Vô Hạn
Chương 30: Phòng Livestream Kinh Hoàng
Thiên Tẫn Hoan
02/03/2024
Có lẽ cậu không chỉ dùng tên giả để lừa hắn. Kỷ Ngôn rất ít khi phán đoán sai lầm, nếu nghĩ lại thì tối hôm qua cô gái nhát gan đó sẽ không dám giết người mới đúng nhưng cô ta lại ra tay làm thiếu niên bị thương, cẩn thận suy nghĩ thêm một chút thì hình như vị trí của thiếu niên không đúng, không phải vị trí lúc đầu...giống như thiếu niên chủ động để cho cô gái kia kiềm chế.
Mặt cũng đã bị lộ rồi nên có phủ nhận thêm nữa cũng chỉ là thừa bởi vì vừa nhìn đã biết Kỷ Ngôn sẽ không từ bỏ ý đồ của mình, Nguyễn Thanh nhắm mắt nhỏ giọng mở miệng: ‘‘Nhủ danh lúc nhỏ.’‘
‘‘Phải không?’‘ Kỷ Ngôn cười như không cười nhìn thiếu niên trước mặt sau đó dùng dáng vẻ không cho phép phản kháng nắm lấy cằm Nguyễn Thanh, cưỡng chế cậu ngẩng đầu lên sau đó nhìn thẳng vào mắt cậu.
‘‘Cậu cần phải suy nghĩ kỹ trước khi trả lời vì tôi ghét nhất người khác nói dối mình.’‘
Kỷ Ngôn không quan tâm giới tính nhưng người trước mặt thật sự rất không ngoan, lúc nào cũng nghĩ cách trốn khỏi hắn hơn nữa lúc trên cầu thang vì muốn tránh hắn còn đi ôm người đàn ông khác. Không ngoan, thật sự là rất không ngoan.
Giọng nói của Kỷ Ngôn không có vẻ tàn nhẫn như bình thường mà rất nhẹ nhàng nhưng uy hiếp trong đó lại làm cho Nguyễn Thanh không thể bỏ qua.
Nguyễn Thanh nghe xong thì thân thể run lên sau đó co rúm lại, nghiêng đầu muốn né tránh sự kiềm chế của người đàn ông nhưng Kỷ Ngôn nắm cằm cậu rất chặt nên Nguyễn Thanh không có cách nào chạy trốn, thậm chí bởi vì Nguyễn Thanh nghiêng đầu nên hắn càng siết chặt cằm cậu hơn. Cảm giác đau đớn từ cằm truyền tới khiến cho đôi mắt Nguyễn Thanh dày đặc sương mù, hốc mắt ửng hồng thoạt nhìn hết sức đáng thương nhưng Kỷ Ngôn lại không hề mềm lòng, dù sao thiếu niên cũng giỏi lừa gạt nhất. Hắn từ trên cao nhìn xuống thiếu niên, cặp mắt híp lại để lộ sự nguy hiểm: ‘‘Nói đi.’‘
Mặc dù là ban ngày nhưng mà bóng dáng cao lớn của hắn bao phủ hết Nguyễn Thanh mang theo cảm giác áp bách kinh người khiến Nguyễn Thanh run sợ. Bởi vì đang bị Kỷ Ngôn nắm cằm nên Nguyễn Thanh có muốn né tránh ánh mắt của người đàn ông cũng không được, thân thể cậu run lên, tủi thân và sợ hãi mở miệng: ‘‘Tôi... Không phải cố ý lừa gạt anh, cũng không phải cố ý đánh anh bị thương.’‘
‘‘Lúc ấy chẳng qua là...do tôi quá sợ.’‘
Trong giọng nói của thiếu niên mang theo nức nở, thoạt nhìn vô cùng đáng thương nhưng Kỷ Ngôn biết thiếu niên không hề nhu nhược giống như bên ngoài vì lúc trước khi dùng bình hoa đập vào đầu hắn thì cậu ra tay vô cùng ngoan độc, điều này không phải một người nhu nhược có thể làm được hơn nữa thiếu niên mặc dù nhìn thì có vẻ đáng thương nhưng lúc giải thích lại hàm hàm hồ hồ, hoàn toàn không nói vào trọng điểm, chẳng qua là đang giả bộ đáng thương mà thôi.
‘‘Cho nên đây chính là lý do mà cậu lừa gạt tôi?’‘ Kỷ Ngôn cười như không cười nhìn thiếu niên: ‘‘Hơn nữa cậu cảm thấy lừa tôi thì không cần phải trả giá đắt à?’‘
Thân thể thiếu niên lại run lên lần nữa, đôi mắt tràn ngập vẻ sợ hãi, dáng vẻ đáng thương giống như sắp khóc lên: ‘‘Xin lỗi, tôi thật sự không cố ý, hi vọng anh có thể tha thứ...’‘
Ánh mắt của Kỷ Ngôn rơi vào đôi mắt ướt át của thiếu niên, lông mi thật dài treo đầy nước mắt giống như cánh chim rung động làm cho người ta càng muốn bắt nạt cậu khiến cậu khóc dữ dội hơn.
Kỷ Ngôn cong môi cười khẽ: ‘‘Tha thứ cho cậu? Được thôi.’‘
Nói xong hắn hơi nghiêng người nhích tới gần thiếu niên, trong giọng nói trầm thấp mang theo sự quyến rũ cuốn hút: ‘‘Lấy lòng tôi, tôi sẽ tha thứ cho cậu.’‘
Thiếu niên khựng lại, trên mặt có chút mờ mịt giống như không hiểu lời của Kỷ Ngôn có ý nghĩa gì. Kỷ Ngôn hết sức vui vẻ với sự ngây ngô của thiếu niên. Hắn cười khẽ một tiếng sau đó vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tuyệt mỹ của thiếu niên. Đầu tiên ngón tay thon dài nhẹ nhàng lau nước mắt trên khóe mắt thiếu niên sau đó ngón tay cái dừng lại trên đôi môi mỏng màu hồng nhạt rồi chà sát mấy cái, tiếp đó dùng sức đè mạnh xuống. Đôi môi của thiếu niên hết sức mềm mại, có thể là bởi vì mới bị hôn nên mang theo vài phần ấm áp ướt át, xúc cảm này giống như một cộng lông chim phất phơ trong lòng Kỷ Ngôn khiến mắt hắn tối sầm lại, giọng nói rất vui vẻ xen lẫn lừa gạt: ‘‘Ngoan há miệng ra.’‘
Thiếu niên cũng không phải là kẻ ngu, cuối cùng cũng đã hiểu rốt cuộc ‘‘lấy lòng’‘ là có ý gì. Cậu ngẩng đầu nhìn người trước mặt, cặp mặt tròn xoe mở to mang theo sự khiếp sợ, cả khuôn mặt nhỏ nhắn mất đi huyết sắc lắp bắp mở miệng: ‘‘Nhưng mà... tôi là con trai...’‘
Kỷ Ngôn cười khẽ: ‘‘Tôi biết, sau đó thì sao?’‘
Trong mắt thiếu niên hiện lên vẻ bối rối không dám tin nhưng mà nhìn dáng vẻ của Kỷ Ngôn thì không giống như đang nói đùa. Cậu cắn môi, rũ mắt giống như nội tâm đang giãy giụa, cuối cùng thiếu niên cắn răng nhỏ giọng mở miệng: ‘‘Tôi...Tôi đã có người thích.’‘
Nụ cười của Kỷ Ngôn nhạt dần, đáy mắt hoàn toàn trầm xuống, cả người tản ra lệ khí, lúc đang định túm lấy tay của thiếu niên thì đột nhiên có một giọng nói ôn nhuận như ngọc từ cửa truyền đến.
‘‘Làm người khác khó chịu không phải việc quân tử nên làm.’‘
Giọng nói quen thuộc vang lên khiến cả hai người đều nhìn về phía cửa. Lúc này có hai người đang đứng ở cửa, chính là Cố Chiếu Tây và Ôn Lễ, người vừa mới mở miệng chính là Ôn Lễ.
‘‘Ôn Lễ ca ca!’‘ Cặp mắt của Nguyễn Thanh sáng lên, trên mặt hiện lên vẻ kích động và vui mừng giống như chúa cứu thế xuất hiện. Có lẽ là do nhìn thấy người mình thích nên thiếu niên rất phấn khích, lập tức nghiêng đầu thoát khỏi tay Kỷ Ngôn sau đó cúi người chui qua cánh tay của Kỷ Ngôn, chạy tới chỗ Ôn Lễ mà Kỷ Ngôn cũng không ngăn cẳn, chỉ tối tăm nhìn Ôn Lễ.
Có lẽ là đã được cứu hoặc do người mình thích đang ở trước mắt nên khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên đột nhiên đỏ ửng, lúc nhìn Ôn Lễ thì đôi mắt như có ngàn vạn vì sao.
Ôn Lễ xoa đầu trấn an Nguyễn Thanh: ‘‘Không sao, không cần sợ hãi, có tôi ở đây rồi.’‘
Được người mình thích dịu dàng xoa đầu khiến mặt thiếu niên càng đỏ hơn, cậu xấu hổ nở một nụ cười bẽn lẽn với Ôn Lễ.
Lúc không cười thì thiếu niên thoạt nhìn có chút âm trầm, sợ sệt nhưng khi cười lên lại xinh đẹp giống như trăm hoa đua nở. Gương mặt tinh xảo tuyệt mỹ, đuôi mắt hơi nhếch lên thành một độ cong vừa đơn thuần lại vừa quyến rũ, trong đôi mắt thuần khiết không tạp chất toàn là sự vui vẻ.
Mặt cũng đã bị lộ rồi nên có phủ nhận thêm nữa cũng chỉ là thừa bởi vì vừa nhìn đã biết Kỷ Ngôn sẽ không từ bỏ ý đồ của mình, Nguyễn Thanh nhắm mắt nhỏ giọng mở miệng: ‘‘Nhủ danh lúc nhỏ.’‘
‘‘Phải không?’‘ Kỷ Ngôn cười như không cười nhìn thiếu niên trước mặt sau đó dùng dáng vẻ không cho phép phản kháng nắm lấy cằm Nguyễn Thanh, cưỡng chế cậu ngẩng đầu lên sau đó nhìn thẳng vào mắt cậu.
‘‘Cậu cần phải suy nghĩ kỹ trước khi trả lời vì tôi ghét nhất người khác nói dối mình.’‘
Kỷ Ngôn không quan tâm giới tính nhưng người trước mặt thật sự rất không ngoan, lúc nào cũng nghĩ cách trốn khỏi hắn hơn nữa lúc trên cầu thang vì muốn tránh hắn còn đi ôm người đàn ông khác. Không ngoan, thật sự là rất không ngoan.
Giọng nói của Kỷ Ngôn không có vẻ tàn nhẫn như bình thường mà rất nhẹ nhàng nhưng uy hiếp trong đó lại làm cho Nguyễn Thanh không thể bỏ qua.
Nguyễn Thanh nghe xong thì thân thể run lên sau đó co rúm lại, nghiêng đầu muốn né tránh sự kiềm chế của người đàn ông nhưng Kỷ Ngôn nắm cằm cậu rất chặt nên Nguyễn Thanh không có cách nào chạy trốn, thậm chí bởi vì Nguyễn Thanh nghiêng đầu nên hắn càng siết chặt cằm cậu hơn. Cảm giác đau đớn từ cằm truyền tới khiến cho đôi mắt Nguyễn Thanh dày đặc sương mù, hốc mắt ửng hồng thoạt nhìn hết sức đáng thương nhưng Kỷ Ngôn lại không hề mềm lòng, dù sao thiếu niên cũng giỏi lừa gạt nhất. Hắn từ trên cao nhìn xuống thiếu niên, cặp mắt híp lại để lộ sự nguy hiểm: ‘‘Nói đi.’‘
Mặc dù là ban ngày nhưng mà bóng dáng cao lớn của hắn bao phủ hết Nguyễn Thanh mang theo cảm giác áp bách kinh người khiến Nguyễn Thanh run sợ. Bởi vì đang bị Kỷ Ngôn nắm cằm nên Nguyễn Thanh có muốn né tránh ánh mắt của người đàn ông cũng không được, thân thể cậu run lên, tủi thân và sợ hãi mở miệng: ‘‘Tôi... Không phải cố ý lừa gạt anh, cũng không phải cố ý đánh anh bị thương.’‘
‘‘Lúc ấy chẳng qua là...do tôi quá sợ.’‘
Trong giọng nói của thiếu niên mang theo nức nở, thoạt nhìn vô cùng đáng thương nhưng Kỷ Ngôn biết thiếu niên không hề nhu nhược giống như bên ngoài vì lúc trước khi dùng bình hoa đập vào đầu hắn thì cậu ra tay vô cùng ngoan độc, điều này không phải một người nhu nhược có thể làm được hơn nữa thiếu niên mặc dù nhìn thì có vẻ đáng thương nhưng lúc giải thích lại hàm hàm hồ hồ, hoàn toàn không nói vào trọng điểm, chẳng qua là đang giả bộ đáng thương mà thôi.
‘‘Cho nên đây chính là lý do mà cậu lừa gạt tôi?’‘ Kỷ Ngôn cười như không cười nhìn thiếu niên: ‘‘Hơn nữa cậu cảm thấy lừa tôi thì không cần phải trả giá đắt à?’‘
Thân thể thiếu niên lại run lên lần nữa, đôi mắt tràn ngập vẻ sợ hãi, dáng vẻ đáng thương giống như sắp khóc lên: ‘‘Xin lỗi, tôi thật sự không cố ý, hi vọng anh có thể tha thứ...’‘
Ánh mắt của Kỷ Ngôn rơi vào đôi mắt ướt át của thiếu niên, lông mi thật dài treo đầy nước mắt giống như cánh chim rung động làm cho người ta càng muốn bắt nạt cậu khiến cậu khóc dữ dội hơn.
Kỷ Ngôn cong môi cười khẽ: ‘‘Tha thứ cho cậu? Được thôi.’‘
Nói xong hắn hơi nghiêng người nhích tới gần thiếu niên, trong giọng nói trầm thấp mang theo sự quyến rũ cuốn hút: ‘‘Lấy lòng tôi, tôi sẽ tha thứ cho cậu.’‘
Thiếu niên khựng lại, trên mặt có chút mờ mịt giống như không hiểu lời của Kỷ Ngôn có ý nghĩa gì. Kỷ Ngôn hết sức vui vẻ với sự ngây ngô của thiếu niên. Hắn cười khẽ một tiếng sau đó vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tuyệt mỹ của thiếu niên. Đầu tiên ngón tay thon dài nhẹ nhàng lau nước mắt trên khóe mắt thiếu niên sau đó ngón tay cái dừng lại trên đôi môi mỏng màu hồng nhạt rồi chà sát mấy cái, tiếp đó dùng sức đè mạnh xuống. Đôi môi của thiếu niên hết sức mềm mại, có thể là bởi vì mới bị hôn nên mang theo vài phần ấm áp ướt át, xúc cảm này giống như một cộng lông chim phất phơ trong lòng Kỷ Ngôn khiến mắt hắn tối sầm lại, giọng nói rất vui vẻ xen lẫn lừa gạt: ‘‘Ngoan há miệng ra.’‘
Thiếu niên cũng không phải là kẻ ngu, cuối cùng cũng đã hiểu rốt cuộc ‘‘lấy lòng’‘ là có ý gì. Cậu ngẩng đầu nhìn người trước mặt, cặp mặt tròn xoe mở to mang theo sự khiếp sợ, cả khuôn mặt nhỏ nhắn mất đi huyết sắc lắp bắp mở miệng: ‘‘Nhưng mà... tôi là con trai...’‘
Kỷ Ngôn cười khẽ: ‘‘Tôi biết, sau đó thì sao?’‘
Trong mắt thiếu niên hiện lên vẻ bối rối không dám tin nhưng mà nhìn dáng vẻ của Kỷ Ngôn thì không giống như đang nói đùa. Cậu cắn môi, rũ mắt giống như nội tâm đang giãy giụa, cuối cùng thiếu niên cắn răng nhỏ giọng mở miệng: ‘‘Tôi...Tôi đã có người thích.’‘
Nụ cười của Kỷ Ngôn nhạt dần, đáy mắt hoàn toàn trầm xuống, cả người tản ra lệ khí, lúc đang định túm lấy tay của thiếu niên thì đột nhiên có một giọng nói ôn nhuận như ngọc từ cửa truyền đến.
‘‘Làm người khác khó chịu không phải việc quân tử nên làm.’‘
Giọng nói quen thuộc vang lên khiến cả hai người đều nhìn về phía cửa. Lúc này có hai người đang đứng ở cửa, chính là Cố Chiếu Tây và Ôn Lễ, người vừa mới mở miệng chính là Ôn Lễ.
‘‘Ôn Lễ ca ca!’‘ Cặp mắt của Nguyễn Thanh sáng lên, trên mặt hiện lên vẻ kích động và vui mừng giống như chúa cứu thế xuất hiện. Có lẽ là do nhìn thấy người mình thích nên thiếu niên rất phấn khích, lập tức nghiêng đầu thoát khỏi tay Kỷ Ngôn sau đó cúi người chui qua cánh tay của Kỷ Ngôn, chạy tới chỗ Ôn Lễ mà Kỷ Ngôn cũng không ngăn cẳn, chỉ tối tăm nhìn Ôn Lễ.
Có lẽ là đã được cứu hoặc do người mình thích đang ở trước mắt nên khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên đột nhiên đỏ ửng, lúc nhìn Ôn Lễ thì đôi mắt như có ngàn vạn vì sao.
Ôn Lễ xoa đầu trấn an Nguyễn Thanh: ‘‘Không sao, không cần sợ hãi, có tôi ở đây rồi.’‘
Được người mình thích dịu dàng xoa đầu khiến mặt thiếu niên càng đỏ hơn, cậu xấu hổ nở một nụ cười bẽn lẽn với Ôn Lễ.
Lúc không cười thì thiếu niên thoạt nhìn có chút âm trầm, sợ sệt nhưng khi cười lên lại xinh đẹp giống như trăm hoa đua nở. Gương mặt tinh xảo tuyệt mỹ, đuôi mắt hơi nhếch lên thành một độ cong vừa đơn thuần lại vừa quyến rũ, trong đôi mắt thuần khiết không tạp chất toàn là sự vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.