Bị Bắt Trở Thành Npc Trong Trò Chơi Vô Hạn
Chương 40: Phòng Livestream Kinh Hoàng
Thiên Tẫn Hoan
07/03/2024
Thiếu niên quá yếu đuối giống như một đóa hoa hồng cần được che chở nên chỉ cần rời khỏi sự chăm sóc của chủ nhân thì sẽ lụi tàn.
Khi thiếu niên ngửa đầu thì trong lúc vô tình tầm mắt quét qua camera trên đầu máy tính. Ngay lập tức đám người đang xem live liền ngây ngẩn cả người, rõ ràng cách mạng Internet nhưng khi thiếu niên nhìn về phía camera thì lại giống như có thể nhìn xuyên qua bọn họ, làm tim bọn họ lỗi nhịp.
[Trời! Làm sao bây giờ? Không biết tại sao tôi lại đột nhiên cảm thấy đại ca đăng ảnh thịt bò bít tết là sai nhỉ?]
[... Tôi cũng vậy.]
[... Tôi cũng vậy.]
[Thật xin lỗi đại ca, anh rất tốt nhưng mà lương tâm tôi không cho phép nói dối.]
Lúc Nguyễn Thanh nhìn ánh sáng màu đỏ trên camera lóe lên thì trong lòng lập tức trầm xuống. Một giây sau cậu nhanh chóng tắt máy vi tính. Thật sự là quá tệ. Nếu như cậu không đoán sai thì sát thủ của phòng livestream kinh hoàng không chỉ có một người hơn nữa mỗi một thợ săn đều có con mồi tương ứng. Đây là một trò chơi săn đuổi, không phải con mồi tử vong thì chính là thợ săn thất bại mà cậu chính là con mồi còn thợ săn của cậu thì vẫn chưa xuất hiện.
Nguyễn Thanh sẽ không ngây thơ cho rằng thợ săn mềm lòng với cậu bởi vì nếu như cậu là chủ nhân của phòng livestream kinh hoàng thì nhất định cậu sẽ trừng phạt những thợ săn thất bại, dùng cách này để không cho phép thợ săn mềm lòng, dẫn đến trò chơi không đủ đặc sắc. Dù sao thì nếu chỉ hành hạ đến chết thì cũng không đủ kích thích. Thời hạn trò chơi săn giết là bảy ngày, thời gian tốt nhất để ra tay là ở ngày thứ nhất nhưng trò chơi không thể nào để người chơi tử vong ngay ngày đầu tiên được cho nên chắc chắn có một cách để làm cân bằng trò chơi. Ví dụ như thợ săn không có cách nào nhìn thấy phòng livestream kinh hoàng hoặc là vào mấy ngày đầu thì không có cách nào nhìn thấy được phòng livestream kinh hoàng nhưng bây giờ thợ săn đã có thể nhìn thấy.
Sau khi máy tính bị tắt thì hình ảnh thiếu niên lập tức biến mất. Lúc này những người hâm mộ mới nhớ tới đại ca mà mình đã vứt ra sau đầu sau đó yên lặng trở về xem xét động thái phía dưới bình luận. Kết quả lại phát hiện ra bình luận đã nghiêng về một phía hơn nữa không ít người nhìn rất quen mắt bởi vì trước đây không lâu bọn họ còn ở cùng một chiến tuyến, ngay cả người cầm đầu bọn họ cũng ở trong đó.
Những người hâm mộ lập tức trầm mặc, tốc độ trở mặt có phải quá nhanh rồi không. Vì vậy bọn họ lập tức xắn tay áo lên... gia nhập vào.
Trong nháy mắt bình luận từ hai phe mắng nhau biến thành một đám người khiển trách chủ bài.
[Thật xin lỗi đại ca, tôi biết anh không sai nhưng mà tôi cảm thấy quả thật anh không nên cả ngày cứ đăng bài về đồ ăn.]
[Đúng vậy, mặc dù ăn cái gì là quyền lựa chọn của anh nhưng có vài người cơm còn không ăn nổi, chỉ có thể gặm bánh màn thầu, anh quả thật là có chút tàn nhẫn rồi.]
Chủ bài chẳng qua chỉ tiện tay đăng bài giống như thường ngày: [???]
Phần lớn mọi người đều hiểu mình đang cố tình gây sự, bình luận cũng theo xu hướng trêu chọc, không thật sự làm cho người khác chán ghét. Có điều người bình luận thật sự quá nhiều nên chỉ trong một giờ ngắn ngủi đã lên tìm kiếm hot. Phần lớn người qua đường thấy cái tìm kiếm hot này thì đều cảm thấy rất buồn cười, quản người ta ăn gì cái rắm, vậy mà cũng hot cho được?
Nhưng lúc bọn họ vào xem hình ảnh mà đám người hâm mộ đã đăng thì trong nháy mắt lại cảm thấy không còn buồn cười như vậy nữa, tất cả lập tức gia nhập đại đội nhạo báng.
Dưới ánh đèn lờ mờ, có một người đàn ông mặt không biểu tình đang ngồi ở trên ghế sa lon nhìn hình ảnh thiếu niên. Hắn không giống những người khác nhìn mặt thiếu niên mà là nhìn chằm chằm bàn tay trắng nõn mảnh khảnh của cậu. Mấy giây sau hắn mới thoát ra ngoài nhìn tài khoản xã hội của cậu. Người đàn ông nhịn không được cười cười, nụ cười làm cho da đầu người ta tê dại.
Hình như hắn...
Tìm được ''con mồi'' rồi.
....
Nguyễn Thanh rất muốn rời khỏi phòng trọ nhưng thiết lập nhân vật khiến cậu không thể đi được. Ngày hôm qua sau khi ra cửa đã phát sinh một loạt chuyện thì theo như tính tình của nguyên chủ hắn sẽ tuyệt đối không ra ngoài vào tối nay nữa nhưng nếu cứ ở bên trong phòng trọ thì không khác nào ngồi chờ chết.
Nguyễn Thanh âm thầm hít sâu một hơi, cố gắng để cho mình tỉnh táo lại. Vào thời điểm này càng không thể gấp được, một khi cậu luống cuống thì chắc chắn phải chết.
Đầu tiên là cậu bị Giang Tứ Niên âm thầm ''bắt cóc'' nên chắc chắn ba người kia sẽ đi tìm cậu. Hiện tại hẳn địa chỉ của cậu đã bị lộ nên rất có thể ba người kia sẽ tìm tới đây. Mặc dù bọn họ không nhất định sẽ vì cậu mà phản bội phòng livestream kinh hoàng nhưng cũng không phải không thể lợi dụng.
Nguyễn Thanh chậm rãi đi tới bên cửa sổ, nhấc một góc màn cửa sổ lên nhìn lầu dưới và vách tường của tòa nhà này. Bên ngoài vách tường của tòa nhà này có một cái gờ khá hẹp hơn nữa rất dài, nếu như muốn đi qua đó để tới phòng của người khác thì sự tập trung và thể lực thiếu một thứ cũng không được vì một khi ngã xuống thì không thể sống sót nổi cho nên không tới đường cùng thì Nguyễn Thanh sẽ không chọn cách này. Hiện tại phải xem thử người tới trước là ai, hi vọng không phải là thợ săn của cậu.
Nguyễn Thanh không gài hai nút áo trên hơn nữa lúc nãy vì nghẹn nên uống nước có chút nhanh làm đổ một ít ra áo, cảm giác ướt dính khiến cậu rất không thoải mái. Cậu liếc nhìn Giang Tứ Niên vẫn còn hôn mê bất tỉnh trên giường, tìm một cái áo sơ mi đã giặt đến bạc màu để thay. Nhiệt độ buổi tối tương đối thấp hơn nữa tối nay rất có khả năng sẽ ra ngoài. Nguyễn Thanh suy nghĩ một chút sau đó khoác thêm một cái áo mỏng. Lúc cậu trở lại bên cửa sổ để quan sát thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Nguyễn Thanh lắng nghe thì tiếng bước chân hình như tiến về phía phòng trọ của cậu, hơn nữa rõ ràng là nhiều hơn ba người. Nguyễn Thanh không để ý nữa, tiếp tục nhìn chằm chằm cổng vào phía dưới tòa nhà. Lúc Nguyễn Thanh cho rằng đám người này sẽ đi qua phòng mình thì đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Tìm cậu?
Nguyễn Thanh hơi dừng lại sau đó quay đầu lại nhìn về phía cửa. Nếu như là thợ săn thì chỉ có một người mới đúng, nếu như là đám người Kỷ Ngôn thì tối đa cũng chỉ có ba người nhưng rõ ràng đây là tiếng bước chân của rất nhiều người.
Khi thiếu niên ngửa đầu thì trong lúc vô tình tầm mắt quét qua camera trên đầu máy tính. Ngay lập tức đám người đang xem live liền ngây ngẩn cả người, rõ ràng cách mạng Internet nhưng khi thiếu niên nhìn về phía camera thì lại giống như có thể nhìn xuyên qua bọn họ, làm tim bọn họ lỗi nhịp.
[Trời! Làm sao bây giờ? Không biết tại sao tôi lại đột nhiên cảm thấy đại ca đăng ảnh thịt bò bít tết là sai nhỉ?]
[... Tôi cũng vậy.]
[... Tôi cũng vậy.]
[Thật xin lỗi đại ca, anh rất tốt nhưng mà lương tâm tôi không cho phép nói dối.]
Lúc Nguyễn Thanh nhìn ánh sáng màu đỏ trên camera lóe lên thì trong lòng lập tức trầm xuống. Một giây sau cậu nhanh chóng tắt máy vi tính. Thật sự là quá tệ. Nếu như cậu không đoán sai thì sát thủ của phòng livestream kinh hoàng không chỉ có một người hơn nữa mỗi một thợ săn đều có con mồi tương ứng. Đây là một trò chơi săn đuổi, không phải con mồi tử vong thì chính là thợ săn thất bại mà cậu chính là con mồi còn thợ săn của cậu thì vẫn chưa xuất hiện.
Nguyễn Thanh sẽ không ngây thơ cho rằng thợ săn mềm lòng với cậu bởi vì nếu như cậu là chủ nhân của phòng livestream kinh hoàng thì nhất định cậu sẽ trừng phạt những thợ săn thất bại, dùng cách này để không cho phép thợ săn mềm lòng, dẫn đến trò chơi không đủ đặc sắc. Dù sao thì nếu chỉ hành hạ đến chết thì cũng không đủ kích thích. Thời hạn trò chơi săn giết là bảy ngày, thời gian tốt nhất để ra tay là ở ngày thứ nhất nhưng trò chơi không thể nào để người chơi tử vong ngay ngày đầu tiên được cho nên chắc chắn có một cách để làm cân bằng trò chơi. Ví dụ như thợ săn không có cách nào nhìn thấy phòng livestream kinh hoàng hoặc là vào mấy ngày đầu thì không có cách nào nhìn thấy được phòng livestream kinh hoàng nhưng bây giờ thợ săn đã có thể nhìn thấy.
Sau khi máy tính bị tắt thì hình ảnh thiếu niên lập tức biến mất. Lúc này những người hâm mộ mới nhớ tới đại ca mà mình đã vứt ra sau đầu sau đó yên lặng trở về xem xét động thái phía dưới bình luận. Kết quả lại phát hiện ra bình luận đã nghiêng về một phía hơn nữa không ít người nhìn rất quen mắt bởi vì trước đây không lâu bọn họ còn ở cùng một chiến tuyến, ngay cả người cầm đầu bọn họ cũng ở trong đó.
Những người hâm mộ lập tức trầm mặc, tốc độ trở mặt có phải quá nhanh rồi không. Vì vậy bọn họ lập tức xắn tay áo lên... gia nhập vào.
Trong nháy mắt bình luận từ hai phe mắng nhau biến thành một đám người khiển trách chủ bài.
[Thật xin lỗi đại ca, tôi biết anh không sai nhưng mà tôi cảm thấy quả thật anh không nên cả ngày cứ đăng bài về đồ ăn.]
[Đúng vậy, mặc dù ăn cái gì là quyền lựa chọn của anh nhưng có vài người cơm còn không ăn nổi, chỉ có thể gặm bánh màn thầu, anh quả thật là có chút tàn nhẫn rồi.]
Chủ bài chẳng qua chỉ tiện tay đăng bài giống như thường ngày: [???]
Phần lớn mọi người đều hiểu mình đang cố tình gây sự, bình luận cũng theo xu hướng trêu chọc, không thật sự làm cho người khác chán ghét. Có điều người bình luận thật sự quá nhiều nên chỉ trong một giờ ngắn ngủi đã lên tìm kiếm hot. Phần lớn người qua đường thấy cái tìm kiếm hot này thì đều cảm thấy rất buồn cười, quản người ta ăn gì cái rắm, vậy mà cũng hot cho được?
Nhưng lúc bọn họ vào xem hình ảnh mà đám người hâm mộ đã đăng thì trong nháy mắt lại cảm thấy không còn buồn cười như vậy nữa, tất cả lập tức gia nhập đại đội nhạo báng.
Dưới ánh đèn lờ mờ, có một người đàn ông mặt không biểu tình đang ngồi ở trên ghế sa lon nhìn hình ảnh thiếu niên. Hắn không giống những người khác nhìn mặt thiếu niên mà là nhìn chằm chằm bàn tay trắng nõn mảnh khảnh của cậu. Mấy giây sau hắn mới thoát ra ngoài nhìn tài khoản xã hội của cậu. Người đàn ông nhịn không được cười cười, nụ cười làm cho da đầu người ta tê dại.
Hình như hắn...
Tìm được ''con mồi'' rồi.
....
Nguyễn Thanh rất muốn rời khỏi phòng trọ nhưng thiết lập nhân vật khiến cậu không thể đi được. Ngày hôm qua sau khi ra cửa đã phát sinh một loạt chuyện thì theo như tính tình của nguyên chủ hắn sẽ tuyệt đối không ra ngoài vào tối nay nữa nhưng nếu cứ ở bên trong phòng trọ thì không khác nào ngồi chờ chết.
Nguyễn Thanh âm thầm hít sâu một hơi, cố gắng để cho mình tỉnh táo lại. Vào thời điểm này càng không thể gấp được, một khi cậu luống cuống thì chắc chắn phải chết.
Đầu tiên là cậu bị Giang Tứ Niên âm thầm ''bắt cóc'' nên chắc chắn ba người kia sẽ đi tìm cậu. Hiện tại hẳn địa chỉ của cậu đã bị lộ nên rất có thể ba người kia sẽ tìm tới đây. Mặc dù bọn họ không nhất định sẽ vì cậu mà phản bội phòng livestream kinh hoàng nhưng cũng không phải không thể lợi dụng.
Nguyễn Thanh chậm rãi đi tới bên cửa sổ, nhấc một góc màn cửa sổ lên nhìn lầu dưới và vách tường của tòa nhà này. Bên ngoài vách tường của tòa nhà này có một cái gờ khá hẹp hơn nữa rất dài, nếu như muốn đi qua đó để tới phòng của người khác thì sự tập trung và thể lực thiếu một thứ cũng không được vì một khi ngã xuống thì không thể sống sót nổi cho nên không tới đường cùng thì Nguyễn Thanh sẽ không chọn cách này. Hiện tại phải xem thử người tới trước là ai, hi vọng không phải là thợ săn của cậu.
Nguyễn Thanh không gài hai nút áo trên hơn nữa lúc nãy vì nghẹn nên uống nước có chút nhanh làm đổ một ít ra áo, cảm giác ướt dính khiến cậu rất không thoải mái. Cậu liếc nhìn Giang Tứ Niên vẫn còn hôn mê bất tỉnh trên giường, tìm một cái áo sơ mi đã giặt đến bạc màu để thay. Nhiệt độ buổi tối tương đối thấp hơn nữa tối nay rất có khả năng sẽ ra ngoài. Nguyễn Thanh suy nghĩ một chút sau đó khoác thêm một cái áo mỏng. Lúc cậu trở lại bên cửa sổ để quan sát thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Nguyễn Thanh lắng nghe thì tiếng bước chân hình như tiến về phía phòng trọ của cậu, hơn nữa rõ ràng là nhiều hơn ba người. Nguyễn Thanh không để ý nữa, tiếp tục nhìn chằm chằm cổng vào phía dưới tòa nhà. Lúc Nguyễn Thanh cho rằng đám người này sẽ đi qua phòng mình thì đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Tìm cậu?
Nguyễn Thanh hơi dừng lại sau đó quay đầu lại nhìn về phía cửa. Nếu như là thợ săn thì chỉ có một người mới đúng, nếu như là đám người Kỷ Ngôn thì tối đa cũng chỉ có ba người nhưng rõ ràng đây là tiếng bước chân của rất nhiều người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.