Bị Bắt Trở Thành Nữ Vai Ác Tiểu Kiều Thê
Chương 60
Lý Trọng
14/04/2024
Editor: thanhbinhnhac.
【Hệ thống phế vật∶ Ký chủ, điện thoại rõ ràng có tín hiệu, sao không trực tiếp gọi quản gia? Làm quản gia cho người tới tìm kiếm ngài đâu, ngài tại chỗ đợi, cứu viện tới thì tốt rồi, vạn nhất chậm trễ thời gian trị liệu tốt nhất cho Khương Thác làm sao bây giờ?】
Tô Tiêm Tiêm cõng Khương Thác từng bước một đi đến trước lều trại hai người.
Trầm mặc không lên tiếng cầm ly nước ấm cùng thuốc đút Khương Thác từng chút một.
Sau đó bình tĩnh gọi cho quản gia, trong quá trình không để ý đến bất luận người này.
Coi như làm tốt hết thảy lúc sau, đột nhiên xoay người, ánh mắt lạnh nhạt mà nhìn chằm chằm Phạm Vi Viên, hiện lên khí thế sắc bén hiếm thấy.
' Liền tính ta gọi điện thoại, ngươi xác định ta có thể như nguyện? Khương Thác có thể trước tiên được cứu trợ? Hệ thống cốt truyện đều đã giả thiết như vậy, còn không phải làm ta ăn khổ sao? Đem Khương Thác từng bước một cõng trở về, cảm nhận được vất vả khi Khương Thác bế ta từng bước một tìm đến nơi an toàn, Khương Thác chịu khổ, ta cũng phải nếm một lần.'
Tô Tiêm Tiêm ở nguyên thế giới là cô nhi, không có ai dựa vào, cho nên cũng phong bế nội tâm, cô biết người không có chỗ dựa sẽ không tìm được bằng hữu chân chính.
Nhưng thời điểm cô thật sự nhận định một người, liền sẽ không buông tay, sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt người kia.
Khương Thác hiện tại chính là thế giới của cô.
Tô Tiêm Tiêm đi đến trước Phạm Vi Viên, hung tợn mà nhìn chằm chằm cô ấy, duỗi ra tay, dùng sức nắm cằm Phạm Vi Viên “Cô cùng Phương Tinh Tinh là quan hệ gì? Vì sao muốn đẩy tôi cùng Khương Thác ngã xuống vách núi?”
Tô Tiêm Tiêm nói cho hết lời ở đây tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, xem chằm chằm Phạm Vi Viên.
Phạm Vi Viên đương nhiên chết cũng không thừa nhận, “Cô ở đây nói bậy gì đó? Đừng tưởng rằng cô có tiền liền có thể tùy tiện nói lung tung, chính mình không cẩn thận ngã xuống, còn muốn kéo tôi xuống nước, còn có người tên Tinh Tinh, cái gì Phương Tinh Tinh? Tôi không quen biết.”
Tô Tiêm Tiêm trên tay không ngừng dùng sức, “Cô có thể không thừa nhận, cũng có thể nói dối, nhưng việc chính mình đã làm, hậu quả liền tự tới gánh vác, động đến tôi cũng được, nhưng cô động đến Khương Thác một phần, tôi đây liền trả lại cô gấp mười, tự giải quyết cho tốt.”
Tô Tiêm Tiêm nói xong dùng sức phủi tay, nảy sinh trong đầu cảnh bản thân ném Phạm Vi Viên.
Phạm Vi Viên bị khí thế Tô Tiêm Tiêm đột nhiên mạnh lên dọa sợ rồi, trực tiếp bị ném ghé vào trên mặt đất.
Trời ạ, Phạm Vi Viên cố gắng che giấu hoảng sợ trên mặt.
Không có khả năng, Tô Tiêm Tiêm như thế nào sẽ đoán được quan hệ giữa cô ta cùng Phương Tinh Tinh, lúc cô ta đẩy Tô Tiêm Tiêm xuống, rõ ràng những lời này đó đều là nói trong lòng, chỉ có cuối cùng một câu hô lên tới mà thôi.
Không khí giằng co, trên bầu trời đột nhiên truyền đến âm thanh ầm ầm ầm vang lớn. Mọi người ngẩng đầu vừa thấy, thế nhưng là một chiếc trực thăng riêng.
Quản gia đứng ở cửa trực thăng, trong tay nắm bộ đàm, cả người bình tĩnh vô cùng.
Tô Tiêm Tiêm tuy rằng có chút xấu hổ, nhưng cũng không quá ngoài ý muốn, cảm thấy còn rất hợp lý, có thể là quản gia làm ra tới chuyện này.
Theo sau chung quanh xuất hiện mấy chiếc xe toàn thân đen bóng, bước xuống chục người bảo tiêu mặc vest đen nghiêm chỉnh.
Hoa Không Tước gia thế giống nhau, ỷ vào chính mình lớn lên xinh đẹp, cho nên cảm thấy chính mình đến nơi nào đều là người đứng nhất, nhưng mà trường hợp này là lần đầu tiên gặp qua, tâm lý đã hâm mộ lại chờ mong, cảm thấy chính mình mới xứng trở thành nữ nhân bên người Tô Tiêm Tiêm.
Quản gia từ cửa trực thăng nhảy xuống, cung kính mà nhìn Tô Tiêm Tiêm.
Tô Tiêm Tiêm trên mặt biểu tình hiếm thấy lạnh lùng, đem Khương Thác bế lên trực thăng, quay đầu nhìn Phạm Vi Viên, đi theo quản gia nói, “Chính là người này đem chúng ta đẩy xuống, nhưng cô ta có chết cũng không thừa nhận, đem cô ta điều tra rõ ràng.”
Quản gia: “Yên tâm đi, đại tiểu thư, chuyện này tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng, tôi sẽ không thương tổn bất luận người vô tội nào, cũng sẽ không bỏ qua người ác giả ngu.”
……
Hai học sinh trượt chân rơi xuống vách núi chuyện này không nhỏ, đã truyền tới tai hiệu trưởng Cữu Từ.
Bùi Tử Khúc gõ gõ cửa văn phòng hiệu trưởng.
Cữu Từ: “Vào đi.”
Bùi Tử Khúc: “Không nghĩ tới cậu nói không đi yến tiệc, thật đúng là không đi, Cữu Thố không nghĩ báo cho cậu biết ở trường học, cũng muốn cậu thông cảm.”
Cữu Từ áp xuống trong lòng suy nghĩ “Vô luận con bé có nghĩ tới hay không, con bé không biết thời điểm đại nhị đều sẽ biến thành trao đổi sinh, vào trường này học tập sao? Làm điều thừa.”
Bùi Tử Khúc: “Việc kia cậu đã biết chưa? Tô Tiêm Tiêm cái nha đầu này cùng mẫu thân con bé thật đúng là giống, mới vừa khai giảng liền nháo ra động tĩnh lớn như vậy, làm sao bây giờ?”
Cữu Từ xoay ghế dựa một chút, làm chính mình nhìn về phía ngoài cửa sổ “Có thể làm gì bây giờ? Chứng cứ đều nằm trước mặt mình với cậu, quản gia bên cạnh Tô Tiêm Tiêm cũng không phải người đơn giản, nữ sinh Phạm Vi Viên kia không biết trời cao đất dày, tự làm bậy không thể sống, không ai giúp được.”
Nói xong lúc sau, Cữu Từ xoay người, nhìn về phía Bùi Tử Khúc, “Cậu tới tìm mình, là vì nói chuyện này.”
Bùi Tử Khúc: “Đương nhiên không phải, mình mang đến một người, để cậu gặp một chút.”
Bùi Tử Khúc hướng tới ngoài cửa hô một tiếng, “Vào đi.”
Tô Liên đẩy cửa ra, nhút nhát sợ sệt hướng tới bên trong nhìn xung quanh, bước từng bước nhỏ đi đến trước mặt Cữu Từ.
Bùi Tử Khúc: “Đây là con gái Bạch Thu, mình nghe xong câu chuyện của con bé, Bạch Thu vì Từ Liên, cũng coi như là đem mệnh đều đưa ra, mình thấy đứa nhỏ này đáng thương.” Cữu Từ ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tô Liên đang cúi đầu.
Cùng Bùi Tử Khúc quanh năm suốt tháng tích lũy ôn nhuận bất đồng, Cữu Từ mặt mày tràn ngập tính kế cùng khôn khéo, giống một con cáo già gian xảo ích kỷ, vô luận làm ra quyết định gì, đều suy xét vì ích lợi lớn nhất, chính mình được đến chỗ tốt tối ưu, chưa bao giờ làm chuyện vô dụng.
Cữu Từ nhíu nhíu mày, “Cậu tính toán như thế nào làm? Năm nay không dư dach ngạch lại đem người tới.”
Bùi Tử Khúc: “Tốt xấu chúng ta cùng Bạch Thu cũng là bạn học cũ, nhiều năm tình nghĩa, không thể nhìn đứa nhỏ này bơ vơ không nơi nương tựa, bằng không cho nàng làm bàng thính sinh đi? Tốt xấu cho con bé một nơi học tập.”
Bùi Tử Khúc quay đầu đối Tô Liên nói, “Có nhận được danh ngạch học sinh chính thức hay không còn phải chờ chính con, sau một năm sẽ có thi cử dành cho bàng thính sinh, chỉ có khảo thí đủ tư cách, mới có thể có được danh ngạch.”
Tô Liên lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu, trắng bệch trên mặt cường ngạnh kéo một mạt mỉm cười, sau đó hướng tới Cữu Từ cùng Bùi Tử Khúc điên cuồng khom lưng.
Tô Liên hốc mắt hồng hồng, hốc mắt chứa nước mắt giống không cần tiền một giọt lại một giọt thi nhau rơi xuống, nhìn thật là đáng thương.
“Cảm ơn Bùi a di cùng Cữu a di, con nhất định sẽ nỗ lực.”
Bùi Tử Khúc: “Hảo hảo, ký túc xá cùng lớp học đều vì con mà sắp xếp rồi, con tìm chủ nhiệm lớp cùng lớp trưởng nhận đồng phục cùng sách giáo khoa đi.”
Tô Liên: “Vâng.”
Tô Liên rời khỏi văn phòng hiệu trưởng, đóng cửa lại, xoay người, biểu tình đáng thương nhu nhược vừa rồi đã không thấy, cô ta dùng mu bàn tay dùng sức xoa chính mình nước mắt. Trên mặt hiện lên một tia điên cuồng.
Chị ơi em đến rồi.
Đừng nghĩ như vậy là có thể ném em ra xa, không dễ dàng như vậy đâu.
Tô Liên nói chuyện nửa thật nửa giả, thời điểm cùng Bùi Tử Khúc tố khổ, ẩn tàng đi mối quan hệ phức tạp giữa mình cùng Tô Tiêm Tiêm.
Từ nửa năm trước, biết Tô Tiêm Tiêm cùng Khương Thác kết giao lúc sau, liền lửa giận công tâm, vẫn luôn muốn phá hư, không nghĩ tới có thứ qua hỏa.
Ngẫu nhiên một lần đó, quản gia phát hiện nhật ký ghi lại chân tướng sự việc, liền đi điều tra quan hệ huyết thống giữa cô ta cùng Tô Tiêm Tiêm, phát hiện cô ta cùng Tô Tiêm Tiêm căn bản không dính dáng tới nhau.
Mà Khương Thác ở một bên châm ngòi thổi gió, Tô Tiêm Tiêm biết cô ta cùng cô đều không phải là chị em thân sinh, bắt cô ta dọn khỏi biệt thự, vì hống Khương Thác vui vẻ, Tô Tiêm Tiêm liền cùng cô ta đoạn tuyệt quan hệ, lúc sau lại không lui tới.
Mặc dù cô ta có cầu xin như thế nào, lại giả đáng thương như thế nào, Tô Tiêm Tiêm đều làm như không thấy.
Khương Thác thật sự tốt như vậy? Rõ ràng Khương Thác cho cô cái gì, cô ta cũng có thể cho cô cái đó.
Mình rốt cuộc nơi nào không bằng Khương Thác! Tô Liên gắt gao nắm chặt tay, móng tay găm sâu ở trong lòng bàn tay, cô ta không cam lòng, nếu không chiếm được, vậy thì phá hủy.
Ai cũng đừng mong có được hạnh phúc.
Chờ Tô Liên rời khỏi, trong văn phòng Cữu Từ hai tay giao nhau, chống cái trán, đột ngột hỏi một câu “Khương Thác kia cũng con bé thế nào? Bị thương nghiêm trọng không?”
Bùi Tử Khúc trên mặt nhu hòa biểu tình cùng ý cười trong mắt lập tức biến mất “Không rõ ràng lắm, đến bệnh việc cũng chính là bệnh viện tư nhân dưới danh nghĩa của Tô Tiêm Tiêm, mình bất quá là phó hiệu trưởng, không có quyền hỏi đến, nhưng cậu thân là hiệu trưởng hẳn là có thể nghe được.”
Cữu Từ: “Không cần.”
Bùi Tử Khúc: “Thời gian tới rồi, mình đi làm việc.”
Chờ Bùi Tử Khúc đi rồi, văn phòng lâm vào tĩnh mịch an tĩnh.
Cữu Từ đứng dậy, đi đến cửa sổ sát đất trước mặt, nhìn cảnh tượng toàn bộ sân trường, duỗi ra tay để ở cửa sổ sát đất. Bạch Thu, Từ Liên đều đã rời đi.
Bọn họ đều vì tình yêu trong lòng, mà kiên quyết lao tới... Như thiêu thân lao vào lửa.
Cả A Dịch cũng thế……
Cô không dám nhắc tới cái tên này, tới bây giờ chỉ có cô sống tốt.
“Cô chính là một người nhu nhược, Khương Dịch ở đó chờ cô, cô vì sao không đến? Cậu ấy đi rồi! Cậu ấy sẽ không trở lại được nữa, cô phụ bạc cậu ấy, Cữu Từ là cô phụ bạc nàng!”
Mưa to bàng bạc trên trời, lời Bạch Thu nói hơn hai mươi năm trước còn quanh quẩn ở bên tai cô, như cũ vang vọng rõ ràng.
Tô Tiêm Tiêm sao……
Bất quá là con nít mà thôi, đùa giỡn nói chuyện yêu đương.
Cô không có sai, cô sống đến cuối cùng, có được quyền lợi, tiền tài, mà bọn họ, bọn họ đều hai bàn tay trắng.
Cữu Từ điều chỉnh tốt suy nghĩ lẫn tâm tình, một lần nữa trở lại ngồi trên ghế biến thành hiệu trưởng Cữu Từ.
Tình yêu vốn dĩ chính là năm bè bảy mảng. Các nàng năm đó kết cục đều đã như thế, Tô Tiêm Tiêm cùng Khương Thác cũng nhất định...
……
Ở bệnh viện tư nhân, Tô Tiêm Tiêm không ngủ không nghỉ, chiếu cố Khương Thác suốt ba ngày, thấy thế nào đều cảm thấy bạn gái cô chính là người đẹp nhất thiên hạ. Tô Tiêm Tiêm nhìn đến tin nhắn quản gia gửi cho cô.
Hiệu trưởng Cữu Từ đã cho người tên Phạm Vi Viên thôi học.
Tô Tiêm Tiêm nhìn tên hiệu trưởng cảm thấy quen mắt, đột nhiên nhớ tới, này không phải là mẹ của nữ chủ trong nguyên thư sao.
Nguyên thư nữ chủ tên Cữu Thố, thiên chân, lãng mạn lại hoạt bát, lớn lên phi thường được người người yêu mến, là nữ chủ có duyên người qua đường.
Hơn nữa nguyên thư chính là nữ chủ Cữu Thố, ở một chúng luyến ái trong đầu sát ra trùng vây, trở thành nữ nhân biết nỗ lực vì công việc, ở giới giải trí nghiêm túc đóng phim, lập nên sự nghiệp.
Sau đó Khương Thác nữ chủ khác nhau, Khương Thác trở thành tổng giám, quyết định tài nguyên nghệ sĩ các fan đau lòng idol của mình, cho nên đối với người thân Khương Thác công kích, hơn nữa Khương Thác thật sự là quá mâu thuẫn loại yêu đương não tàn này, làm nàng ở thế giới này có chút không hợp nhau.
Chờ Khương Thác rốt cuộc thanh tỉnh, hơn nữa không có trở ngại, liền về tới ký túc xá.
Tô Tiêm Tiêm chuẩn bị về phòng ngủ của cô đi lấy dây sạc điện thoại, ở cửa thế nhưng gặp được Tô Liên.
“Tô Liên, em như thế nào ở đây? Không phải em không thi đậu sao?”
“Vì để gặp tỷ tỷ, em chạy đến trường học làm công tự trả tiền học phí, tỷ tỷ lại không sợ em mệt chết.”
Tô Tiêm Tiêm khó hiểu “Em nha đầu này âm dương quái khí cái gì?”
Tô Liên nhìn ra một tia không thích hợp “Tỷ tỷ chẳng lẽ quên mất chuyện gì?”
Tô Tiêm Tiêm: “Quên mất cái gì? Bất quá em tay làm hàm nhai, tôi còn thực vui mừng.”
Tô Liên trong mắt âm u che giấu “Nguyên lai tỷ tỷ không nhớ rõ, kia thật là tốt quá, nghe nói Khương Thác bị thương, em muốn vào thăm xem.”
Tay Tô Tiêm Tiêm nắm tay mở cửa ngừng lại, xoay người cảnh cáo “Cậu ấy bị thương, em không được chọc đến, nếu không em đừng có trách tôi.”
Khương Thác từ trên giường ngồi dậy, liền nhìn đến Tô Liên theo Tô Tiêm Tiêm tiến vào, sắc mặt lập tức trầm đi xuống.
Tô Liên thật đúng là âm hồn không tan.
Tô Liên giả mù sa mưa tiến lên “Khương Thác như thế nào bị thương nghiêm trọng đến vậy? Trên mặt cũng có vết thương? Sẽ không phá hủy dung mạo đi? Tỷ tỷ của tôi nhưng thích nhất mỹ nhân, nghe nói cái này trường học mới nhậm chức hội trưởng Hội Học Sinh, lớn lên tương đối mỹ diễm.”
Lời Tô Liên nói quả thực như ở miệng vết thương của Khương Thác.
Tô Tiêm Tiêm nghe lời này đầu bang bang nhảy. Tô Liên như thế nào luôn như vậy, đúng là cái thứ trí nhớ ngắn hạn, chọc Khương Thác làm gì.
Tô Liên khóe miệng gợi lên một mạt cười tới, tóc đen buông dài tiện thể ngăn trở sườn mặt, ở nới Tô Tiêm Tiêm nhìn không tới không tiếng động khiêu khích Khương Thác.
Khương Thác hiện tại còn không biết, Tô Tiêm Tiêm đã quên sự việc kia, mặc kệ là nguyên nhân quên gì đối với cô ta mà nói, đây là cơ hội tuyệt hảo.
Khương Thác liễm hạ đôi mắt, ấp ủ một chút cảm xúc, ngẩng đầu, mắt phượng hồng nhuận, chứa đầy nước mắt, ủy khuất ba ba chỉ vào Tô Liên
“Giọng nói của em ấy, đem miệng vết thương mình dọa nứt ra rồi, mình không muốn thấy cô ta.”
Tô Tiêm Tiêm nhìn đến Khương Thác rớt nước mắt, lập tức đau lòng đến nói không được, nửa ngồi xổm xuống, dùng tau nhẹ nhàng lau đi nước mắt Khương Thác.
“Không khóc không khóc, vết thương của cậu còn không có hảo, không thể khổ sở, thương tâm sẽ tăng thêm thương thế, nước mắt là hàm, nếu kích thích đến trên vết thương liền càng không hảo.”
Tô Liên: “Nghe chưa hả, tỷ tỷ của tôi đều nói là đừng khóc, nếu không gương mặt kia sẽ bị khóc thành mặt mèo, thật sự đem chính mình xem thành trẻ con sao?”
Khương Thác nghẹn ngào: “Tiêm Tiêm……”
Tô Liên oai miệng tà cười, không cho là đúng, điểm xiếc nhỏ đều là cô ta chơi dư lại, Tô Tiêm Tiêm nếu đã quên mất việc kia, liền không có khả năng giống trước đối đãi cô ta, ở Tô Tiêm Tiêm trong lòng cô ta vẫn là hảo muội muội, Tô Tiêm Tiêm……
Tô Liên chính mình xây dựng tâm lý còn chưa có tiến hành xong, nhắm mắt lại, tự tin chờ đợi Tô Tiêm Tiêm nói ra lời giữ gìn cô ta.
Nhưng thứ Tô Liên chờ được là một tiếng không lớn không nhỏ mở cửa.
Sau đó Tô Tiêm Tiêm bắt lấy một bên bả vai Tô Liên 180 độ xoay tròn, kế tiếp Tô Liên mông liền vững chắc ăn một đạp.
'Đùng' một tiếng, Tô Liên bị một chân đá ra ngoài cửa.
- -------
Tác giả có chuyện nói:
Tô Tiêm Tiêm∶ Cùng vợ dán dán.
Khương Thác∶ Dán dán.
Tô Liên∶ Tôi chung quy dư thừa.
Truyện chỉ được đăng tại wattpad.
【Hệ thống phế vật∶ Ký chủ, điện thoại rõ ràng có tín hiệu, sao không trực tiếp gọi quản gia? Làm quản gia cho người tới tìm kiếm ngài đâu, ngài tại chỗ đợi, cứu viện tới thì tốt rồi, vạn nhất chậm trễ thời gian trị liệu tốt nhất cho Khương Thác làm sao bây giờ?】
Tô Tiêm Tiêm cõng Khương Thác từng bước một đi đến trước lều trại hai người.
Trầm mặc không lên tiếng cầm ly nước ấm cùng thuốc đút Khương Thác từng chút một.
Sau đó bình tĩnh gọi cho quản gia, trong quá trình không để ý đến bất luận người này.
Coi như làm tốt hết thảy lúc sau, đột nhiên xoay người, ánh mắt lạnh nhạt mà nhìn chằm chằm Phạm Vi Viên, hiện lên khí thế sắc bén hiếm thấy.
' Liền tính ta gọi điện thoại, ngươi xác định ta có thể như nguyện? Khương Thác có thể trước tiên được cứu trợ? Hệ thống cốt truyện đều đã giả thiết như vậy, còn không phải làm ta ăn khổ sao? Đem Khương Thác từng bước một cõng trở về, cảm nhận được vất vả khi Khương Thác bế ta từng bước một tìm đến nơi an toàn, Khương Thác chịu khổ, ta cũng phải nếm một lần.'
Tô Tiêm Tiêm ở nguyên thế giới là cô nhi, không có ai dựa vào, cho nên cũng phong bế nội tâm, cô biết người không có chỗ dựa sẽ không tìm được bằng hữu chân chính.
Nhưng thời điểm cô thật sự nhận định một người, liền sẽ không buông tay, sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt người kia.
Khương Thác hiện tại chính là thế giới của cô.
Tô Tiêm Tiêm đi đến trước Phạm Vi Viên, hung tợn mà nhìn chằm chằm cô ấy, duỗi ra tay, dùng sức nắm cằm Phạm Vi Viên “Cô cùng Phương Tinh Tinh là quan hệ gì? Vì sao muốn đẩy tôi cùng Khương Thác ngã xuống vách núi?”
Tô Tiêm Tiêm nói cho hết lời ở đây tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, xem chằm chằm Phạm Vi Viên.
Phạm Vi Viên đương nhiên chết cũng không thừa nhận, “Cô ở đây nói bậy gì đó? Đừng tưởng rằng cô có tiền liền có thể tùy tiện nói lung tung, chính mình không cẩn thận ngã xuống, còn muốn kéo tôi xuống nước, còn có người tên Tinh Tinh, cái gì Phương Tinh Tinh? Tôi không quen biết.”
Tô Tiêm Tiêm trên tay không ngừng dùng sức, “Cô có thể không thừa nhận, cũng có thể nói dối, nhưng việc chính mình đã làm, hậu quả liền tự tới gánh vác, động đến tôi cũng được, nhưng cô động đến Khương Thác một phần, tôi đây liền trả lại cô gấp mười, tự giải quyết cho tốt.”
Tô Tiêm Tiêm nói xong dùng sức phủi tay, nảy sinh trong đầu cảnh bản thân ném Phạm Vi Viên.
Phạm Vi Viên bị khí thế Tô Tiêm Tiêm đột nhiên mạnh lên dọa sợ rồi, trực tiếp bị ném ghé vào trên mặt đất.
Trời ạ, Phạm Vi Viên cố gắng che giấu hoảng sợ trên mặt.
Không có khả năng, Tô Tiêm Tiêm như thế nào sẽ đoán được quan hệ giữa cô ta cùng Phương Tinh Tinh, lúc cô ta đẩy Tô Tiêm Tiêm xuống, rõ ràng những lời này đó đều là nói trong lòng, chỉ có cuối cùng một câu hô lên tới mà thôi.
Không khí giằng co, trên bầu trời đột nhiên truyền đến âm thanh ầm ầm ầm vang lớn. Mọi người ngẩng đầu vừa thấy, thế nhưng là một chiếc trực thăng riêng.
Quản gia đứng ở cửa trực thăng, trong tay nắm bộ đàm, cả người bình tĩnh vô cùng.
Tô Tiêm Tiêm tuy rằng có chút xấu hổ, nhưng cũng không quá ngoài ý muốn, cảm thấy còn rất hợp lý, có thể là quản gia làm ra tới chuyện này.
Theo sau chung quanh xuất hiện mấy chiếc xe toàn thân đen bóng, bước xuống chục người bảo tiêu mặc vest đen nghiêm chỉnh.
Hoa Không Tước gia thế giống nhau, ỷ vào chính mình lớn lên xinh đẹp, cho nên cảm thấy chính mình đến nơi nào đều là người đứng nhất, nhưng mà trường hợp này là lần đầu tiên gặp qua, tâm lý đã hâm mộ lại chờ mong, cảm thấy chính mình mới xứng trở thành nữ nhân bên người Tô Tiêm Tiêm.
Quản gia từ cửa trực thăng nhảy xuống, cung kính mà nhìn Tô Tiêm Tiêm.
Tô Tiêm Tiêm trên mặt biểu tình hiếm thấy lạnh lùng, đem Khương Thác bế lên trực thăng, quay đầu nhìn Phạm Vi Viên, đi theo quản gia nói, “Chính là người này đem chúng ta đẩy xuống, nhưng cô ta có chết cũng không thừa nhận, đem cô ta điều tra rõ ràng.”
Quản gia: “Yên tâm đi, đại tiểu thư, chuyện này tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng, tôi sẽ không thương tổn bất luận người vô tội nào, cũng sẽ không bỏ qua người ác giả ngu.”
……
Hai học sinh trượt chân rơi xuống vách núi chuyện này không nhỏ, đã truyền tới tai hiệu trưởng Cữu Từ.
Bùi Tử Khúc gõ gõ cửa văn phòng hiệu trưởng.
Cữu Từ: “Vào đi.”
Bùi Tử Khúc: “Không nghĩ tới cậu nói không đi yến tiệc, thật đúng là không đi, Cữu Thố không nghĩ báo cho cậu biết ở trường học, cũng muốn cậu thông cảm.”
Cữu Từ áp xuống trong lòng suy nghĩ “Vô luận con bé có nghĩ tới hay không, con bé không biết thời điểm đại nhị đều sẽ biến thành trao đổi sinh, vào trường này học tập sao? Làm điều thừa.”
Bùi Tử Khúc: “Việc kia cậu đã biết chưa? Tô Tiêm Tiêm cái nha đầu này cùng mẫu thân con bé thật đúng là giống, mới vừa khai giảng liền nháo ra động tĩnh lớn như vậy, làm sao bây giờ?”
Cữu Từ xoay ghế dựa một chút, làm chính mình nhìn về phía ngoài cửa sổ “Có thể làm gì bây giờ? Chứng cứ đều nằm trước mặt mình với cậu, quản gia bên cạnh Tô Tiêm Tiêm cũng không phải người đơn giản, nữ sinh Phạm Vi Viên kia không biết trời cao đất dày, tự làm bậy không thể sống, không ai giúp được.”
Nói xong lúc sau, Cữu Từ xoay người, nhìn về phía Bùi Tử Khúc, “Cậu tới tìm mình, là vì nói chuyện này.”
Bùi Tử Khúc: “Đương nhiên không phải, mình mang đến một người, để cậu gặp một chút.”
Bùi Tử Khúc hướng tới ngoài cửa hô một tiếng, “Vào đi.”
Tô Liên đẩy cửa ra, nhút nhát sợ sệt hướng tới bên trong nhìn xung quanh, bước từng bước nhỏ đi đến trước mặt Cữu Từ.
Bùi Tử Khúc: “Đây là con gái Bạch Thu, mình nghe xong câu chuyện của con bé, Bạch Thu vì Từ Liên, cũng coi như là đem mệnh đều đưa ra, mình thấy đứa nhỏ này đáng thương.” Cữu Từ ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tô Liên đang cúi đầu.
Cùng Bùi Tử Khúc quanh năm suốt tháng tích lũy ôn nhuận bất đồng, Cữu Từ mặt mày tràn ngập tính kế cùng khôn khéo, giống một con cáo già gian xảo ích kỷ, vô luận làm ra quyết định gì, đều suy xét vì ích lợi lớn nhất, chính mình được đến chỗ tốt tối ưu, chưa bao giờ làm chuyện vô dụng.
Cữu Từ nhíu nhíu mày, “Cậu tính toán như thế nào làm? Năm nay không dư dach ngạch lại đem người tới.”
Bùi Tử Khúc: “Tốt xấu chúng ta cùng Bạch Thu cũng là bạn học cũ, nhiều năm tình nghĩa, không thể nhìn đứa nhỏ này bơ vơ không nơi nương tựa, bằng không cho nàng làm bàng thính sinh đi? Tốt xấu cho con bé một nơi học tập.”
Bùi Tử Khúc quay đầu đối Tô Liên nói, “Có nhận được danh ngạch học sinh chính thức hay không còn phải chờ chính con, sau một năm sẽ có thi cử dành cho bàng thính sinh, chỉ có khảo thí đủ tư cách, mới có thể có được danh ngạch.”
Tô Liên lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu, trắng bệch trên mặt cường ngạnh kéo một mạt mỉm cười, sau đó hướng tới Cữu Từ cùng Bùi Tử Khúc điên cuồng khom lưng.
Tô Liên hốc mắt hồng hồng, hốc mắt chứa nước mắt giống không cần tiền một giọt lại một giọt thi nhau rơi xuống, nhìn thật là đáng thương.
“Cảm ơn Bùi a di cùng Cữu a di, con nhất định sẽ nỗ lực.”
Bùi Tử Khúc: “Hảo hảo, ký túc xá cùng lớp học đều vì con mà sắp xếp rồi, con tìm chủ nhiệm lớp cùng lớp trưởng nhận đồng phục cùng sách giáo khoa đi.”
Tô Liên: “Vâng.”
Tô Liên rời khỏi văn phòng hiệu trưởng, đóng cửa lại, xoay người, biểu tình đáng thương nhu nhược vừa rồi đã không thấy, cô ta dùng mu bàn tay dùng sức xoa chính mình nước mắt. Trên mặt hiện lên một tia điên cuồng.
Chị ơi em đến rồi.
Đừng nghĩ như vậy là có thể ném em ra xa, không dễ dàng như vậy đâu.
Tô Liên nói chuyện nửa thật nửa giả, thời điểm cùng Bùi Tử Khúc tố khổ, ẩn tàng đi mối quan hệ phức tạp giữa mình cùng Tô Tiêm Tiêm.
Từ nửa năm trước, biết Tô Tiêm Tiêm cùng Khương Thác kết giao lúc sau, liền lửa giận công tâm, vẫn luôn muốn phá hư, không nghĩ tới có thứ qua hỏa.
Ngẫu nhiên một lần đó, quản gia phát hiện nhật ký ghi lại chân tướng sự việc, liền đi điều tra quan hệ huyết thống giữa cô ta cùng Tô Tiêm Tiêm, phát hiện cô ta cùng Tô Tiêm Tiêm căn bản không dính dáng tới nhau.
Mà Khương Thác ở một bên châm ngòi thổi gió, Tô Tiêm Tiêm biết cô ta cùng cô đều không phải là chị em thân sinh, bắt cô ta dọn khỏi biệt thự, vì hống Khương Thác vui vẻ, Tô Tiêm Tiêm liền cùng cô ta đoạn tuyệt quan hệ, lúc sau lại không lui tới.
Mặc dù cô ta có cầu xin như thế nào, lại giả đáng thương như thế nào, Tô Tiêm Tiêm đều làm như không thấy.
Khương Thác thật sự tốt như vậy? Rõ ràng Khương Thác cho cô cái gì, cô ta cũng có thể cho cô cái đó.
Mình rốt cuộc nơi nào không bằng Khương Thác! Tô Liên gắt gao nắm chặt tay, móng tay găm sâu ở trong lòng bàn tay, cô ta không cam lòng, nếu không chiếm được, vậy thì phá hủy.
Ai cũng đừng mong có được hạnh phúc.
Chờ Tô Liên rời khỏi, trong văn phòng Cữu Từ hai tay giao nhau, chống cái trán, đột ngột hỏi một câu “Khương Thác kia cũng con bé thế nào? Bị thương nghiêm trọng không?”
Bùi Tử Khúc trên mặt nhu hòa biểu tình cùng ý cười trong mắt lập tức biến mất “Không rõ ràng lắm, đến bệnh việc cũng chính là bệnh viện tư nhân dưới danh nghĩa của Tô Tiêm Tiêm, mình bất quá là phó hiệu trưởng, không có quyền hỏi đến, nhưng cậu thân là hiệu trưởng hẳn là có thể nghe được.”
Cữu Từ: “Không cần.”
Bùi Tử Khúc: “Thời gian tới rồi, mình đi làm việc.”
Chờ Bùi Tử Khúc đi rồi, văn phòng lâm vào tĩnh mịch an tĩnh.
Cữu Từ đứng dậy, đi đến cửa sổ sát đất trước mặt, nhìn cảnh tượng toàn bộ sân trường, duỗi ra tay để ở cửa sổ sát đất. Bạch Thu, Từ Liên đều đã rời đi.
Bọn họ đều vì tình yêu trong lòng, mà kiên quyết lao tới... Như thiêu thân lao vào lửa.
Cả A Dịch cũng thế……
Cô không dám nhắc tới cái tên này, tới bây giờ chỉ có cô sống tốt.
“Cô chính là một người nhu nhược, Khương Dịch ở đó chờ cô, cô vì sao không đến? Cậu ấy đi rồi! Cậu ấy sẽ không trở lại được nữa, cô phụ bạc cậu ấy, Cữu Từ là cô phụ bạc nàng!”
Mưa to bàng bạc trên trời, lời Bạch Thu nói hơn hai mươi năm trước còn quanh quẩn ở bên tai cô, như cũ vang vọng rõ ràng.
Tô Tiêm Tiêm sao……
Bất quá là con nít mà thôi, đùa giỡn nói chuyện yêu đương.
Cô không có sai, cô sống đến cuối cùng, có được quyền lợi, tiền tài, mà bọn họ, bọn họ đều hai bàn tay trắng.
Cữu Từ điều chỉnh tốt suy nghĩ lẫn tâm tình, một lần nữa trở lại ngồi trên ghế biến thành hiệu trưởng Cữu Từ.
Tình yêu vốn dĩ chính là năm bè bảy mảng. Các nàng năm đó kết cục đều đã như thế, Tô Tiêm Tiêm cùng Khương Thác cũng nhất định...
……
Ở bệnh viện tư nhân, Tô Tiêm Tiêm không ngủ không nghỉ, chiếu cố Khương Thác suốt ba ngày, thấy thế nào đều cảm thấy bạn gái cô chính là người đẹp nhất thiên hạ. Tô Tiêm Tiêm nhìn đến tin nhắn quản gia gửi cho cô.
Hiệu trưởng Cữu Từ đã cho người tên Phạm Vi Viên thôi học.
Tô Tiêm Tiêm nhìn tên hiệu trưởng cảm thấy quen mắt, đột nhiên nhớ tới, này không phải là mẹ của nữ chủ trong nguyên thư sao.
Nguyên thư nữ chủ tên Cữu Thố, thiên chân, lãng mạn lại hoạt bát, lớn lên phi thường được người người yêu mến, là nữ chủ có duyên người qua đường.
Hơn nữa nguyên thư chính là nữ chủ Cữu Thố, ở một chúng luyến ái trong đầu sát ra trùng vây, trở thành nữ nhân biết nỗ lực vì công việc, ở giới giải trí nghiêm túc đóng phim, lập nên sự nghiệp.
Sau đó Khương Thác nữ chủ khác nhau, Khương Thác trở thành tổng giám, quyết định tài nguyên nghệ sĩ các fan đau lòng idol của mình, cho nên đối với người thân Khương Thác công kích, hơn nữa Khương Thác thật sự là quá mâu thuẫn loại yêu đương não tàn này, làm nàng ở thế giới này có chút không hợp nhau.
Chờ Khương Thác rốt cuộc thanh tỉnh, hơn nữa không có trở ngại, liền về tới ký túc xá.
Tô Tiêm Tiêm chuẩn bị về phòng ngủ của cô đi lấy dây sạc điện thoại, ở cửa thế nhưng gặp được Tô Liên.
“Tô Liên, em như thế nào ở đây? Không phải em không thi đậu sao?”
“Vì để gặp tỷ tỷ, em chạy đến trường học làm công tự trả tiền học phí, tỷ tỷ lại không sợ em mệt chết.”
Tô Tiêm Tiêm khó hiểu “Em nha đầu này âm dương quái khí cái gì?”
Tô Liên nhìn ra một tia không thích hợp “Tỷ tỷ chẳng lẽ quên mất chuyện gì?”
Tô Tiêm Tiêm: “Quên mất cái gì? Bất quá em tay làm hàm nhai, tôi còn thực vui mừng.”
Tô Liên trong mắt âm u che giấu “Nguyên lai tỷ tỷ không nhớ rõ, kia thật là tốt quá, nghe nói Khương Thác bị thương, em muốn vào thăm xem.”
Tay Tô Tiêm Tiêm nắm tay mở cửa ngừng lại, xoay người cảnh cáo “Cậu ấy bị thương, em không được chọc đến, nếu không em đừng có trách tôi.”
Khương Thác từ trên giường ngồi dậy, liền nhìn đến Tô Liên theo Tô Tiêm Tiêm tiến vào, sắc mặt lập tức trầm đi xuống.
Tô Liên thật đúng là âm hồn không tan.
Tô Liên giả mù sa mưa tiến lên “Khương Thác như thế nào bị thương nghiêm trọng đến vậy? Trên mặt cũng có vết thương? Sẽ không phá hủy dung mạo đi? Tỷ tỷ của tôi nhưng thích nhất mỹ nhân, nghe nói cái này trường học mới nhậm chức hội trưởng Hội Học Sinh, lớn lên tương đối mỹ diễm.”
Lời Tô Liên nói quả thực như ở miệng vết thương của Khương Thác.
Tô Tiêm Tiêm nghe lời này đầu bang bang nhảy. Tô Liên như thế nào luôn như vậy, đúng là cái thứ trí nhớ ngắn hạn, chọc Khương Thác làm gì.
Tô Liên khóe miệng gợi lên một mạt cười tới, tóc đen buông dài tiện thể ngăn trở sườn mặt, ở nới Tô Tiêm Tiêm nhìn không tới không tiếng động khiêu khích Khương Thác.
Khương Thác hiện tại còn không biết, Tô Tiêm Tiêm đã quên sự việc kia, mặc kệ là nguyên nhân quên gì đối với cô ta mà nói, đây là cơ hội tuyệt hảo.
Khương Thác liễm hạ đôi mắt, ấp ủ một chút cảm xúc, ngẩng đầu, mắt phượng hồng nhuận, chứa đầy nước mắt, ủy khuất ba ba chỉ vào Tô Liên
“Giọng nói của em ấy, đem miệng vết thương mình dọa nứt ra rồi, mình không muốn thấy cô ta.”
Tô Tiêm Tiêm nhìn đến Khương Thác rớt nước mắt, lập tức đau lòng đến nói không được, nửa ngồi xổm xuống, dùng tau nhẹ nhàng lau đi nước mắt Khương Thác.
“Không khóc không khóc, vết thương của cậu còn không có hảo, không thể khổ sở, thương tâm sẽ tăng thêm thương thế, nước mắt là hàm, nếu kích thích đến trên vết thương liền càng không hảo.”
Tô Liên: “Nghe chưa hả, tỷ tỷ của tôi đều nói là đừng khóc, nếu không gương mặt kia sẽ bị khóc thành mặt mèo, thật sự đem chính mình xem thành trẻ con sao?”
Khương Thác nghẹn ngào: “Tiêm Tiêm……”
Tô Liên oai miệng tà cười, không cho là đúng, điểm xiếc nhỏ đều là cô ta chơi dư lại, Tô Tiêm Tiêm nếu đã quên mất việc kia, liền không có khả năng giống trước đối đãi cô ta, ở Tô Tiêm Tiêm trong lòng cô ta vẫn là hảo muội muội, Tô Tiêm Tiêm……
Tô Liên chính mình xây dựng tâm lý còn chưa có tiến hành xong, nhắm mắt lại, tự tin chờ đợi Tô Tiêm Tiêm nói ra lời giữ gìn cô ta.
Nhưng thứ Tô Liên chờ được là một tiếng không lớn không nhỏ mở cửa.
Sau đó Tô Tiêm Tiêm bắt lấy một bên bả vai Tô Liên 180 độ xoay tròn, kế tiếp Tô Liên mông liền vững chắc ăn một đạp.
'Đùng' một tiếng, Tô Liên bị một chân đá ra ngoài cửa.
- -------
Tác giả có chuyện nói:
Tô Tiêm Tiêm∶ Cùng vợ dán dán.
Khương Thác∶ Dán dán.
Tô Liên∶ Tôi chung quy dư thừa.
Truyện chỉ được đăng tại wattpad.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.