Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn
Chương 158: Cẩn Thận
Tây Đích Nhất Qua
09/01/2022
Edit & Beta: Đòe
Trợ lý khó xử nói," Ninh tổng...Chuyện này có vẻ như không ổn lắm đâu?"
Ninh Tu Viễn nhìn sang trợ lý, "Như thế nào là không ổn lắm? Tôi là bạn của Kiều tổng, dẫu vậy, cậu cũng không nghĩ tới việc hai nhà đang hợp tác sao? "
"..." Trợ lý đương nhiên không dám có quá nhiều can thiệp, Ninh Tu Viễn nói như thế nào cũng là nhân vật có tiếng tăm ở thành phố L, nếu hắn thật sự muốn chơi xấu, cũng sẽ không quang minh chính đại như vậy, có lẽ bọn họ sớm đã có quan hệ, chỉ là cậu ta không biết.
Kiều Nguyên toàn thân đều là mùi rượu, cậu hơi hơi hé mắt ra, mê mang nhìn người đàn ông trước mặt.
Ninh Tu Viễn hỏi, "Cậu còn chuyện gì muốn nói sao?"
"Có." Trợ lý nói.
Ninh Tu Viễn cũng không để ý tới trợ lý nữa, đỡ Kiều Nguyên rời đi.
Gương mặt trắng nõn hơi ửng đỏ, cánh môi đạm sắc cũng hồng hào, khí sắc so với trước kia tốt hơn rất nhiều, bế người lên cũng không còn gầy gò nhẹ hều như trước kia.
Toàn bộ quá trình Kiều Nguyên đều rất an tĩnh, Ninh Tu Viễn tìm được chìa khóa nhà trong túi áo Kiều Nguyên, sau đó mở cửa nhà ra.
Ninh Tu Viễn đột nhiên nhớ tới, có một lần cậu say rượu, lúc ấy Sầm Lễ tham gia tiệc liên hoan sinh viên, uống say khướt, thời điểm hắn đi tới bữa tiệc, chứng kiến cận cảnh Sầm Lễ dựa lên người Hàn Kham.
So với sự thô bạo ban đầu, hiện giờ lại như một người khác hoàn toàn vậy, hắn nhẹ nhàng ôm Sầm Lễ đi vào trong phòng, tắm rửa sạch sẽ cho cậu.
Hôm nay nhiệt độ không khí nóng bức, Sầm Lễ trên người còn mang theo mùi rượu, hắn biết Sầm Lễ có tính khiết phích.
Quần áo mặc trên người tuy rằng đã cũ, nhưng cũng rất sạch sẽ, không có bất cứ vết bẩn nào, đồ dùng đã hết, sẽ thu dọn gọn gàng.
Không biết sau khi tỉnh lại đối phương có quên hết chuyện này không, nhưng Ninh Tu Viễn vẫn rất hưởng thụ khoảng khắc này.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng chạm lên mặt Sầm Lễ, ngắm nhìn người mà hắn nhớ thương bấy lâu nay.
" Tiểu Lễ, tôi còn tưởng rằng, sẽ không thể gặp lại em được nữa, mục đích của em đã thành công rồi đấy. Khiến cho cuộc sống của tôi sau này, đều phải ôm nỗi ân hận mà vượt qua."
"Kỳ thật trước kia, em cũng không coi tôi là một kẻ xấu xa, có phải không em? Tôi thường nghĩ rằng, nếu có thể quay trở lại lúc ấy thì tốt rồi, tôi sẽ đối xử với em thật tốt, chúng ta sẽ giống những người khác, có một cuộc sống ngọt ngào...."
"Tiểu Mặc vẫn luôn nhớ tới em. Nếu lần sau có gặp mặt xin em hãy ôm nó một lần."
Giọng Ninh Tu Viễn rất trầm.
Hắn của trước kia, chưa bao giờ cho Sầm Lễ được hưởng sự công bằng, thậm chí hắn cảm thấy bên người có thêm vài người khác, cũng là chuyện hết sức bình thường, nhưng hôm nay hắn biết được Sầm Lễ có vị hôn thê, nhìn cảnh Sầm Lễ thân cận với người khác, trong lòng như bị tảng đá đè nặng, buồn thật sự.
Ngày trước, Sầm Lễ đã nghĩ như thế nào về hắn??
Động tác thong thả cởi bỏ quần áo cho người kia, cũng không tồn tại bất cứ ý niệm dục vọng nông cạn nào.
Cơ thể trắng nõn, một tấc rồi lại một tấc bại lộ trước mắt hắn, Ninh Tu Viễn chưa từng hầu hạ ai bao giờ, hiện giờ lại giống như không cần thầy dạy cũng biết làm thế nào.
Lông mi Kiều Nguyên rung rinh, hơi hé mở mắt, hiện tại cậu còn chưa khôi phục ý thức, chỉ là có chút hoảng thẹn nhìn người đàn ông trước mắt. Kiều Ngạn giao chủ yếu toàn công việc ở thành phố L cho cậu, đoạn thời gian gần đây cũng mất liên lạc, thế cho nên lượng công việc cậu phải gánh, so với dĩ vãng nhiều gấp hai lần, xã giao gì đó cậu cũng phải đi, nói tới sinh ý, người có bộ dạng xuất sắc như cậu cũng chả mấy khi gặp được, bởi vậy mới bị rót nhiều hơn mấy chén.
Bởi vì thân phận của cậu, mấy gã đàn ông kia cũng chỉ có thể trêu ghẹo vài câu rồi thôi.
"Nước nóng quá sao?" Ninh Tu Viễn hỏi, vừa rồi hắn đã thử qua độ ấm rồi, cảm thấy vừa đủ, nhưng khuôn mặt nhỏ của Kiều Nguyên lại rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Kiều Nguyên vị tay trên cạnh bồn, cong eo, Ninh Tu Viễn còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị xối ướt toàn thân, trong phòng tắm tràn ngập mùi rượu.
Nếu là người khác, hỏa khí khẳng định đã giương cờ, bẩn trên người hắn còn chưa kịp rửa, Kiều Nguyên lại phun lên một lần nữa.
Ninh Tu Viễn vươn tay, vuốt lưng cho Kiều Nguyên thuận khí, săn sóc hỏi, "Đã tốt hơn chưa?"
Kiều Nguyên đầu óc choáng váng, không đáp lời.
Ninh Tu Viễn giúp Kiều Nguyên súc miệng, lại cởi áo của mình ra, sau đó cầm chổi quét dọn sạch nhà tắm.
Hơi nước trắng bốc lên, cái người đang dựa bên cạnh bồn tắm kia, khép hờ hai mắt, phảng phất nghĩ mơ hồ, hàng lông mi dài mảnh dính hơi nước, rồi lại chậm rãi cuộn mình lại. [ xin lỗi mọi người xíu nhưng mình phải chèn nguồn ở đây vì mình thấy mấy web reup xóa dòng "edit & beta" của mình đi và cả dòng thông báo nữa-> Jams0214-Wattpad -> search Google @ là ra. Mình thật sự bực rồi đấy. Đừng để mình phải drop truyện!!!]
Cảm giác được có người đi tới, cả người cậu run run rẩy rẩy.
"Cút xa tôi ra." ảo mộng không ngừng lặp lại trong đầu, Kiều Nguyên khẽ nhếch cánh môi, thở dốc.
Ninh Tu Viễn biết Kiều Nguyên còn chưa tỉnh táo lại, nói," Tôi sẽ không làm gì em đâu, chỉ giúp em tắm rửa sạch sẽ thôi."
Ninh Tu Viễn đến gần hơn, trong tay cầm vòi hoa sen.
"Tránh xa....tránh xa tôi ra..." Kiều Nguyên cứ luôn miệng lẩm bẩm lặp lại mấy lời này.
Hắn vẫn rất dịu dàng dỗ dành cậu, nhưng không có tác dụng gì, đối phương xé nát quần áo cậu, thấy cậu còn đang chống cự, tàn nhẫn tát cậu một cái, toàn thân cậu đều rất đau, đụng phải góc bàn, cơ hồ đã không còn khí lực để chống trả nữa, người kia, vẫn không những việc bạo hành cậu.
Ninh Tu Viễn muốn giúp Kiều Nguyên lau người, Kiều Nguyên rất tự nhiên vươn tay ra, "Bang" một tiếng, ở trong phòng tắm đặc biệt vang dội.
"Đừng chạm vào....." Kiều Nguyên có chút cuồng loạn, dường như muốn giấu nhẹm bản thân đi, cả người cuộn tròn trong góc.
Mu bàn tay Ninh Tu Viễn đã đỏ bừng lên, trên người còn có không ít vết máu bị Kiều Nguyên cào rách da.
Kiều Nguyên hiển nhiên đang rất sợ hãi, mới có thể dùng hết toàn lực để phản kháng lại.
"Cút xa tôi ra..." Kiều Nguyên nhỏ giọng lẩm bẩm nói, hốc mắt đỏ lên.
Đầu tóc đen nhanh, ướt đảm nước, bọt nước theo khuôn mặt nhỏ, chậm rãi chảy dọc xuống, chảy tới cổ, rồi xuống tới xương quai xanh.
Đêm không giống ngày, Ninh Tu Viễn sợ Kiều Nguyên sẽ bị cảm lạnh, nhẹ giọng trấn an nói," Tôi sẽ cút ngay."
Mặc dù nói ra là để xoa dịu người kia, nhưng Ninh Tu Viễn cũng phải cười khổ, may mắn đối phương là Kiều Nguyên, nếu là Sầm Lễ, sợ rằng đời này cậu chắc hẳn không muốn gặp lại hắn lần nào nữa.
Kiều Nguyên tựa hồ đã thấm mệt rồi, giọng nói dần dần nhỏ đi, Ninh Tu Viễn đơn giản giúp cậu lau bọt nước, ôm cậu ra khỏi bồn tắm.
Đã lâu lắm rồi, hắn không được ôm Sầm Lễ.
Người này, hiện tại đang thơm ngọt dựa vào lòng hắn, Ninh Tu Viễn đăm chiêu ngắm nhìn cậu.
Hắn hơi cong eo, môi chỉ chạm nhẹ lên mặt Kiêu Nguyên rồi lập tức rời đi, động tác rất cẩn thận, sợ sẽ đánh thức người trong lòng.
*********
Ngày nay sẽ cố gắng được hai chương nhó ٩̋(ˊ•͈ ꇴ •͈ˋ)و mình có up tạm chương hai bộ [Trở Lại 1988] ai chán thì đọc thử tạm 2 chương nhó. Chắc tối muộn mới có chương 160 á (*^3^)/~♡
Trợ lý khó xử nói," Ninh tổng...Chuyện này có vẻ như không ổn lắm đâu?"
Ninh Tu Viễn nhìn sang trợ lý, "Như thế nào là không ổn lắm? Tôi là bạn của Kiều tổng, dẫu vậy, cậu cũng không nghĩ tới việc hai nhà đang hợp tác sao? "
"..." Trợ lý đương nhiên không dám có quá nhiều can thiệp, Ninh Tu Viễn nói như thế nào cũng là nhân vật có tiếng tăm ở thành phố L, nếu hắn thật sự muốn chơi xấu, cũng sẽ không quang minh chính đại như vậy, có lẽ bọn họ sớm đã có quan hệ, chỉ là cậu ta không biết.
Kiều Nguyên toàn thân đều là mùi rượu, cậu hơi hơi hé mắt ra, mê mang nhìn người đàn ông trước mặt.
Ninh Tu Viễn hỏi, "Cậu còn chuyện gì muốn nói sao?"
"Có." Trợ lý nói.
Ninh Tu Viễn cũng không để ý tới trợ lý nữa, đỡ Kiều Nguyên rời đi.
Gương mặt trắng nõn hơi ửng đỏ, cánh môi đạm sắc cũng hồng hào, khí sắc so với trước kia tốt hơn rất nhiều, bế người lên cũng không còn gầy gò nhẹ hều như trước kia.
Toàn bộ quá trình Kiều Nguyên đều rất an tĩnh, Ninh Tu Viễn tìm được chìa khóa nhà trong túi áo Kiều Nguyên, sau đó mở cửa nhà ra.
Ninh Tu Viễn đột nhiên nhớ tới, có một lần cậu say rượu, lúc ấy Sầm Lễ tham gia tiệc liên hoan sinh viên, uống say khướt, thời điểm hắn đi tới bữa tiệc, chứng kiến cận cảnh Sầm Lễ dựa lên người Hàn Kham.
So với sự thô bạo ban đầu, hiện giờ lại như một người khác hoàn toàn vậy, hắn nhẹ nhàng ôm Sầm Lễ đi vào trong phòng, tắm rửa sạch sẽ cho cậu.
Hôm nay nhiệt độ không khí nóng bức, Sầm Lễ trên người còn mang theo mùi rượu, hắn biết Sầm Lễ có tính khiết phích.
Quần áo mặc trên người tuy rằng đã cũ, nhưng cũng rất sạch sẽ, không có bất cứ vết bẩn nào, đồ dùng đã hết, sẽ thu dọn gọn gàng.
Không biết sau khi tỉnh lại đối phương có quên hết chuyện này không, nhưng Ninh Tu Viễn vẫn rất hưởng thụ khoảng khắc này.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng chạm lên mặt Sầm Lễ, ngắm nhìn người mà hắn nhớ thương bấy lâu nay.
" Tiểu Lễ, tôi còn tưởng rằng, sẽ không thể gặp lại em được nữa, mục đích của em đã thành công rồi đấy. Khiến cho cuộc sống của tôi sau này, đều phải ôm nỗi ân hận mà vượt qua."
"Kỳ thật trước kia, em cũng không coi tôi là một kẻ xấu xa, có phải không em? Tôi thường nghĩ rằng, nếu có thể quay trở lại lúc ấy thì tốt rồi, tôi sẽ đối xử với em thật tốt, chúng ta sẽ giống những người khác, có một cuộc sống ngọt ngào...."
"Tiểu Mặc vẫn luôn nhớ tới em. Nếu lần sau có gặp mặt xin em hãy ôm nó một lần."
Giọng Ninh Tu Viễn rất trầm.
Hắn của trước kia, chưa bao giờ cho Sầm Lễ được hưởng sự công bằng, thậm chí hắn cảm thấy bên người có thêm vài người khác, cũng là chuyện hết sức bình thường, nhưng hôm nay hắn biết được Sầm Lễ có vị hôn thê, nhìn cảnh Sầm Lễ thân cận với người khác, trong lòng như bị tảng đá đè nặng, buồn thật sự.
Ngày trước, Sầm Lễ đã nghĩ như thế nào về hắn??
Động tác thong thả cởi bỏ quần áo cho người kia, cũng không tồn tại bất cứ ý niệm dục vọng nông cạn nào.
Cơ thể trắng nõn, một tấc rồi lại một tấc bại lộ trước mắt hắn, Ninh Tu Viễn chưa từng hầu hạ ai bao giờ, hiện giờ lại giống như không cần thầy dạy cũng biết làm thế nào.
Lông mi Kiều Nguyên rung rinh, hơi hé mở mắt, hiện tại cậu còn chưa khôi phục ý thức, chỉ là có chút hoảng thẹn nhìn người đàn ông trước mắt. Kiều Ngạn giao chủ yếu toàn công việc ở thành phố L cho cậu, đoạn thời gian gần đây cũng mất liên lạc, thế cho nên lượng công việc cậu phải gánh, so với dĩ vãng nhiều gấp hai lần, xã giao gì đó cậu cũng phải đi, nói tới sinh ý, người có bộ dạng xuất sắc như cậu cũng chả mấy khi gặp được, bởi vậy mới bị rót nhiều hơn mấy chén.
Bởi vì thân phận của cậu, mấy gã đàn ông kia cũng chỉ có thể trêu ghẹo vài câu rồi thôi.
"Nước nóng quá sao?" Ninh Tu Viễn hỏi, vừa rồi hắn đã thử qua độ ấm rồi, cảm thấy vừa đủ, nhưng khuôn mặt nhỏ của Kiều Nguyên lại rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Kiều Nguyên vị tay trên cạnh bồn, cong eo, Ninh Tu Viễn còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị xối ướt toàn thân, trong phòng tắm tràn ngập mùi rượu.
Nếu là người khác, hỏa khí khẳng định đã giương cờ, bẩn trên người hắn còn chưa kịp rửa, Kiều Nguyên lại phun lên một lần nữa.
Ninh Tu Viễn vươn tay, vuốt lưng cho Kiều Nguyên thuận khí, săn sóc hỏi, "Đã tốt hơn chưa?"
Kiều Nguyên đầu óc choáng váng, không đáp lời.
Ninh Tu Viễn giúp Kiều Nguyên súc miệng, lại cởi áo của mình ra, sau đó cầm chổi quét dọn sạch nhà tắm.
Hơi nước trắng bốc lên, cái người đang dựa bên cạnh bồn tắm kia, khép hờ hai mắt, phảng phất nghĩ mơ hồ, hàng lông mi dài mảnh dính hơi nước, rồi lại chậm rãi cuộn mình lại. [ xin lỗi mọi người xíu nhưng mình phải chèn nguồn ở đây vì mình thấy mấy web reup xóa dòng "edit & beta" của mình đi và cả dòng thông báo nữa-> Jams0214-Wattpad -> search Google @ là ra. Mình thật sự bực rồi đấy. Đừng để mình phải drop truyện!!!]
Cảm giác được có người đi tới, cả người cậu run run rẩy rẩy.
"Cút xa tôi ra." ảo mộng không ngừng lặp lại trong đầu, Kiều Nguyên khẽ nhếch cánh môi, thở dốc.
Ninh Tu Viễn biết Kiều Nguyên còn chưa tỉnh táo lại, nói," Tôi sẽ không làm gì em đâu, chỉ giúp em tắm rửa sạch sẽ thôi."
Ninh Tu Viễn đến gần hơn, trong tay cầm vòi hoa sen.
"Tránh xa....tránh xa tôi ra..." Kiều Nguyên cứ luôn miệng lẩm bẩm lặp lại mấy lời này.
Hắn vẫn rất dịu dàng dỗ dành cậu, nhưng không có tác dụng gì, đối phương xé nát quần áo cậu, thấy cậu còn đang chống cự, tàn nhẫn tát cậu một cái, toàn thân cậu đều rất đau, đụng phải góc bàn, cơ hồ đã không còn khí lực để chống trả nữa, người kia, vẫn không những việc bạo hành cậu.
Ninh Tu Viễn muốn giúp Kiều Nguyên lau người, Kiều Nguyên rất tự nhiên vươn tay ra, "Bang" một tiếng, ở trong phòng tắm đặc biệt vang dội.
"Đừng chạm vào....." Kiều Nguyên có chút cuồng loạn, dường như muốn giấu nhẹm bản thân đi, cả người cuộn tròn trong góc.
Mu bàn tay Ninh Tu Viễn đã đỏ bừng lên, trên người còn có không ít vết máu bị Kiều Nguyên cào rách da.
Kiều Nguyên hiển nhiên đang rất sợ hãi, mới có thể dùng hết toàn lực để phản kháng lại.
"Cút xa tôi ra..." Kiều Nguyên nhỏ giọng lẩm bẩm nói, hốc mắt đỏ lên.
Đầu tóc đen nhanh, ướt đảm nước, bọt nước theo khuôn mặt nhỏ, chậm rãi chảy dọc xuống, chảy tới cổ, rồi xuống tới xương quai xanh.
Đêm không giống ngày, Ninh Tu Viễn sợ Kiều Nguyên sẽ bị cảm lạnh, nhẹ giọng trấn an nói," Tôi sẽ cút ngay."
Mặc dù nói ra là để xoa dịu người kia, nhưng Ninh Tu Viễn cũng phải cười khổ, may mắn đối phương là Kiều Nguyên, nếu là Sầm Lễ, sợ rằng đời này cậu chắc hẳn không muốn gặp lại hắn lần nào nữa.
Kiều Nguyên tựa hồ đã thấm mệt rồi, giọng nói dần dần nhỏ đi, Ninh Tu Viễn đơn giản giúp cậu lau bọt nước, ôm cậu ra khỏi bồn tắm.
Đã lâu lắm rồi, hắn không được ôm Sầm Lễ.
Người này, hiện tại đang thơm ngọt dựa vào lòng hắn, Ninh Tu Viễn đăm chiêu ngắm nhìn cậu.
Hắn hơi cong eo, môi chỉ chạm nhẹ lên mặt Kiêu Nguyên rồi lập tức rời đi, động tác rất cẩn thận, sợ sẽ đánh thức người trong lòng.
*********
Ngày nay sẽ cố gắng được hai chương nhó ٩̋(ˊ•͈ ꇴ •͈ˋ)و mình có up tạm chương hai bộ [Trở Lại 1988] ai chán thì đọc thử tạm 2 chương nhó. Chắc tối muộn mới có chương 160 á (*^3^)/~♡
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.