Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn
Chương 221: Chiếm Hữu
Tây Đích Nhất Qua
13/02/2022
Edit & Beta : Đòe
Cậu không biết mình đã lặng lẽ ngồi trên ghế sô pha bao lâu, căn phòng chìm trong bóng tối, ánh đèn mờ ảo xen lẫn những tia sáng lốm đốm, thời gian dường như đã lùi về quá khứ, cậu chỉ còn cách ở trong nhà mỗi ngày và đợi Ninh Tu Viễn về.
Kiều Nguyên bật hết đèn trong phòng lên, ánh sáng chói lòa khiến cậu phải đưa tay lên che mắt, trước mặt là phòng khách sáng rực ánh đèn.
Không phải là căn phòng khi xưa.
Kiều Nguyên không muốn đi ra cửa xác định xem Ninh Tu Viễn đã rời đi hay chưa.
Sống một mình, cậu không có nhiều thời gian để nấu nướng, Kiều Nguyên nấu một bát mì, không thể ngờ rằng sáng sớm một ngày nọ, cậu đang vội vàng định đi ra ngoài, ấy thế mà người kia đã nấu sẵn cho cậu một bát mỳ nóng hổi để trên bàn.
Cậu không biết Ninh Tu Viễn lấy được tự tin từ đâu ra, nhưng mỗi khi vào bếp, tay nghề của hắn lại được cải thiện hơn rất nhiều.
Kiều Nguyên ôm đầu, cậu không muốn nhớ đến bất cứ chuyện gì có liên quan đến Ninh Tu Viễn nữa.
Đứa nhỏ trong bụng sau khi được sinh ra cậu sẽ tự mình nuôi dưỡng, về phần Ninh Tu Viễn, đứa nhỏ không cần biết đến sự tồn tại của người này.
Nếu muốn cắt đứt, thì phải thật dứt khoát, tránh để lại hậu họa sau này.
Tổn thương mà Ninh Tịch Viễn mang đến cho cậu là vĩnh viễn, đến bây giờ cậu cũng không dám quay lại trường đại học L. Nếu ai đó nhìn cậu nhiều hơn vài lần, cậu sẽ tự hỏi không biết đối phương có biết những chuyện bẩn thỉu về cậu không...
Sáng sớm hôm sau, Kiều Nguyên vừa mở cửa đã nhìn thấy một hộp bánh trung thu được đóng gói tinh xảo bên cạnh cửa, trên hộp quà có ghi: Tết Trung Thu vui vẻ.
Đây là đồ ngày hôm qua Ninh Tu Viễn mang tới, nhưng cậu không nhận.
Kiều Nguyên khẽ cau mày, cầm hộp bánh trung thu trong tay, sau khi xuống thang máy liền ném vào thùng rác bên cạnh.
"Cho tôi được không? ”Người dọn dẹp thận trọng hỏi, cô làm nghề đã hơn mười năm, chưa từng thấy ai như thế này, thật sự rất tiếc khi vứt đi một hộp bánh trung thu còn chưa bóc hộp như vậy.
Nhân viên dọn vệ sinh tầm bốn năm chục tuổi, bởi vì hàng năm dãi nắng dầm mưa làm lụng. Khuôn mặt in hằn lên những nếp nhăn, hằn sâu vài vết chân chim nơi khóe mắt khi bà cười.
Hôm nay là Tết Trung Thu, cũng là tết đoàn viên.
Kiều Nguyên hơi ngây ra, một lúc sau mới nói, "Có thể."
Giọng nói của cậu có chút khàn khàn, người phụ nữ trước mặt dường như trùng lặp với một người nào đó trong trí nhớ cậu, Kiều Nguyên hai mắt đỏ hoe, nhìn người kia, đôi giày đã sờn bạc vải. Hiện giờ, Kiều Nguyên không có nhiều tiền mặt trong tay, cậu đưa hết số tiền trong ví cho nhân viên dọn vệ sinh kia và nói: “Hôm nay là Tết Trung Thu, dì hãy cầm lấy tiền rồi đi mua quần áo mới đi ạ."
"Cho...cho tôi thật sao ?"
"Vâng."
Người phụ nữ lau tay sạch sẽ rồi mới đưa tay ra nhận tiện, vẻ mặt đầy sự ngạc nhiên cùng biết ơn, "Cảm ơn! Cảm ơn cậu rất nhiều!"
Kiều Nguyên vừa nghĩ đến Tết Trung thu năm nào đó, cậu ngại chi tiền mua bánh trung thu, hôm đó mẹ cậu về rất muộn, cho dù là ngày lễ tết cũng không được nghỉ ngơi, mẹ cậu mua cho cậu một chiếc bánh trung thu nhân hạt sen, nhưng cậu lại không nỡ ăn, sau đó lấy dao cắt chia làm hai nửa.
Bây giờ cậu là người đã có năng lực, nhưng cậu lại không thể gặp lại người mà cậu muốn hiếu kính báo đáp công sinh thành.
Thời gian của Kiều Thành Minh cũng không còn bao lâu nữa, ước chừng Phật tổ giống như một ngọn đèn sáng, hai ngày nay đều rất hăng hái, Kiều Thành Minh vẫn không biết rằng cậu đã nhớ lại chuyện quá khứ, và khi ở trước mặt Kiều Nguyên ông chưa bao giờ nhắc đến mẹ cậu.
Mãi về sau, Kiều Nguyên mới biết rằng lúc đầu mẹ cậu là người hầu của nhà họ Kiều, và bà đã bí mật trốn khỏi đó sau khi mang thai cậu, tự mình vất vả nuôi cậu khôn lớn.
Thế cho nên cậu không có bao nhiêu tình cảm với Kiều Thành Minh.
Cậu đã đặt sẵn một phòng ở nhà hàng gần bệnh viện, lần này Kiều Ngạn cũng đưa Bạch Thành Úc đến, Bạch Thành Úc yên lặng ngồi đó nhìn Kiều Nguyên, nhưng anh không còn chào hỏi cậu như lúc đầu nữa.
Bạch Thành Úc được Kiều Ngạn trang trí như một con búp bê tinh xảo, mấy dấu vết trên cổ vẫn còn chưa tan, Kiều Ngạn gặp một ít rau vào bát của Bạch Thành Úc, Bạch Thành Úc ngoan ngoãn ăn.
Số lần Bạch Thành Úc mở miệng nói chuyện ít đến đáng thương, luôn tự vùi mình trong phòng, Kiều Ngạn đút đồ ăn thì anh sẽ ăn hết, nhưng ăn rồi sẽ nôn ra, sau đó Kiều Ngạn tiêm dịch dinh dưỡng cho anh.
Đôi lông mày tương tự lúc đầu cũng kém sắc hơn hẳn.
Trong nhà hàng có chút ồn, Kiều Ngạn đứng dậy đi ra ngoài nghe điện thoại.
Lợi dụng vị trí trung lập, Kiều Nguyên đổi chỗ ngồi sang bên cạnh Bạch Thành Úc thì thào nói: "Bác sĩ Bạch, anh còn nhớ tôi không?"
Bạch Thành Úc thẫn thờ nhìn cậu, suy nghĩ một hồi cũng không nói lời nào.
Nhìn phản ứng của Bạch Thành Úc, Kiều Nguyên có lẽ biết Kiều Ngạn đã làm gì với anh rồi. Khi Kiều Ngạn quay trở lại, hắn nhìn thấy Kiều Nguyên đang ngồi bên cạnh Bạch Thành Úc, trong lòng thoáng hiện lên một tia không hài lòng, nhưng hắn không biểu lộ ra ngoài. Ban đêm toàn thân đắm chìm trong dòng nước ấm ál, Bạch Thành Úc nhắm mắt lại có chút buồn ngủ, nhưng lại bị Kiều Ngạn lăn lộn bắt phải tỉnh lại, cậu ngồi trên đùi hắn, người gầy nhom cân nặng chẳng đáng nhắc tới nữa.
Kiều Ngạn hiếm khi thô lỗ như vậy trong chuyện quan hệ, Bạch Thành Úc thở dốc đau đớn.
Kiều Ngạn tìm kiếm ký ức quen thuộc trong anh, cắn lỗ tai hỏi anh: "Em có thích tôi không?"
Trước kia hắn hỏi Bạch Thành Úc như vậy, Bạch Thành Úc đều sẽ cười nói "Đương nhiên là thích rồi."
Chỉ là cách hiểu của hai người họ lại hoàn toàn khác nhau mà thôi.
Bạch Thành Úc ngơ ngẩn không trả lời, Kiều Ngạn thô bạo nói, "Nói thích."
Bạch Thành Úc không trả lời.
Kiều Ngạn nhắc lại mấy lần liên tiếp, nhưng Bạch Thành Úc lại không nói ra câu trả lời mà hắn muốn nghe.
Trước đây, Bạch Thành Úc luôn dễ dàng nói rằng anh ấy thích người khác trước mặt hắn.
Chính là muốn xuyên qua người này để tìm kiếm bóng dáng ai đó, vốn vẫn cùng một người, Kiều Ngạn muốn Bạch Thành Úc hoàn toàn thuộc về mình, nhưng hắn vẫn không cảm thấy thỏa mãn khi chỉ chiếm hữu được thể xác của anh.
Rốt cuộc là sai ở chỗ nào ??
*****
Haizzzz...chán khum buồn lói lữa luôn :((
Cậu không biết mình đã lặng lẽ ngồi trên ghế sô pha bao lâu, căn phòng chìm trong bóng tối, ánh đèn mờ ảo xen lẫn những tia sáng lốm đốm, thời gian dường như đã lùi về quá khứ, cậu chỉ còn cách ở trong nhà mỗi ngày và đợi Ninh Tu Viễn về.
Kiều Nguyên bật hết đèn trong phòng lên, ánh sáng chói lòa khiến cậu phải đưa tay lên che mắt, trước mặt là phòng khách sáng rực ánh đèn.
Không phải là căn phòng khi xưa.
Kiều Nguyên không muốn đi ra cửa xác định xem Ninh Tu Viễn đã rời đi hay chưa.
Sống một mình, cậu không có nhiều thời gian để nấu nướng, Kiều Nguyên nấu một bát mì, không thể ngờ rằng sáng sớm một ngày nọ, cậu đang vội vàng định đi ra ngoài, ấy thế mà người kia đã nấu sẵn cho cậu một bát mỳ nóng hổi để trên bàn.
Cậu không biết Ninh Tu Viễn lấy được tự tin từ đâu ra, nhưng mỗi khi vào bếp, tay nghề của hắn lại được cải thiện hơn rất nhiều.
Kiều Nguyên ôm đầu, cậu không muốn nhớ đến bất cứ chuyện gì có liên quan đến Ninh Tu Viễn nữa.
Đứa nhỏ trong bụng sau khi được sinh ra cậu sẽ tự mình nuôi dưỡng, về phần Ninh Tu Viễn, đứa nhỏ không cần biết đến sự tồn tại của người này.
Nếu muốn cắt đứt, thì phải thật dứt khoát, tránh để lại hậu họa sau này.
Tổn thương mà Ninh Tịch Viễn mang đến cho cậu là vĩnh viễn, đến bây giờ cậu cũng không dám quay lại trường đại học L. Nếu ai đó nhìn cậu nhiều hơn vài lần, cậu sẽ tự hỏi không biết đối phương có biết những chuyện bẩn thỉu về cậu không...
Sáng sớm hôm sau, Kiều Nguyên vừa mở cửa đã nhìn thấy một hộp bánh trung thu được đóng gói tinh xảo bên cạnh cửa, trên hộp quà có ghi: Tết Trung Thu vui vẻ.
Đây là đồ ngày hôm qua Ninh Tu Viễn mang tới, nhưng cậu không nhận.
Kiều Nguyên khẽ cau mày, cầm hộp bánh trung thu trong tay, sau khi xuống thang máy liền ném vào thùng rác bên cạnh.
"Cho tôi được không? ”Người dọn dẹp thận trọng hỏi, cô làm nghề đã hơn mười năm, chưa từng thấy ai như thế này, thật sự rất tiếc khi vứt đi một hộp bánh trung thu còn chưa bóc hộp như vậy.
Nhân viên dọn vệ sinh tầm bốn năm chục tuổi, bởi vì hàng năm dãi nắng dầm mưa làm lụng. Khuôn mặt in hằn lên những nếp nhăn, hằn sâu vài vết chân chim nơi khóe mắt khi bà cười.
Hôm nay là Tết Trung Thu, cũng là tết đoàn viên.
Kiều Nguyên hơi ngây ra, một lúc sau mới nói, "Có thể."
Giọng nói của cậu có chút khàn khàn, người phụ nữ trước mặt dường như trùng lặp với một người nào đó trong trí nhớ cậu, Kiều Nguyên hai mắt đỏ hoe, nhìn người kia, đôi giày đã sờn bạc vải. Hiện giờ, Kiều Nguyên không có nhiều tiền mặt trong tay, cậu đưa hết số tiền trong ví cho nhân viên dọn vệ sinh kia và nói: “Hôm nay là Tết Trung Thu, dì hãy cầm lấy tiền rồi đi mua quần áo mới đi ạ."
"Cho...cho tôi thật sao ?"
"Vâng."
Người phụ nữ lau tay sạch sẽ rồi mới đưa tay ra nhận tiện, vẻ mặt đầy sự ngạc nhiên cùng biết ơn, "Cảm ơn! Cảm ơn cậu rất nhiều!"
Kiều Nguyên vừa nghĩ đến Tết Trung thu năm nào đó, cậu ngại chi tiền mua bánh trung thu, hôm đó mẹ cậu về rất muộn, cho dù là ngày lễ tết cũng không được nghỉ ngơi, mẹ cậu mua cho cậu một chiếc bánh trung thu nhân hạt sen, nhưng cậu lại không nỡ ăn, sau đó lấy dao cắt chia làm hai nửa.
Bây giờ cậu là người đã có năng lực, nhưng cậu lại không thể gặp lại người mà cậu muốn hiếu kính báo đáp công sinh thành.
Thời gian của Kiều Thành Minh cũng không còn bao lâu nữa, ước chừng Phật tổ giống như một ngọn đèn sáng, hai ngày nay đều rất hăng hái, Kiều Thành Minh vẫn không biết rằng cậu đã nhớ lại chuyện quá khứ, và khi ở trước mặt Kiều Nguyên ông chưa bao giờ nhắc đến mẹ cậu.
Mãi về sau, Kiều Nguyên mới biết rằng lúc đầu mẹ cậu là người hầu của nhà họ Kiều, và bà đã bí mật trốn khỏi đó sau khi mang thai cậu, tự mình vất vả nuôi cậu khôn lớn.
Thế cho nên cậu không có bao nhiêu tình cảm với Kiều Thành Minh.
Cậu đã đặt sẵn một phòng ở nhà hàng gần bệnh viện, lần này Kiều Ngạn cũng đưa Bạch Thành Úc đến, Bạch Thành Úc yên lặng ngồi đó nhìn Kiều Nguyên, nhưng anh không còn chào hỏi cậu như lúc đầu nữa.
Bạch Thành Úc được Kiều Ngạn trang trí như một con búp bê tinh xảo, mấy dấu vết trên cổ vẫn còn chưa tan, Kiều Ngạn gặp một ít rau vào bát của Bạch Thành Úc, Bạch Thành Úc ngoan ngoãn ăn.
Số lần Bạch Thành Úc mở miệng nói chuyện ít đến đáng thương, luôn tự vùi mình trong phòng, Kiều Ngạn đút đồ ăn thì anh sẽ ăn hết, nhưng ăn rồi sẽ nôn ra, sau đó Kiều Ngạn tiêm dịch dinh dưỡng cho anh.
Đôi lông mày tương tự lúc đầu cũng kém sắc hơn hẳn.
Trong nhà hàng có chút ồn, Kiều Ngạn đứng dậy đi ra ngoài nghe điện thoại.
Lợi dụng vị trí trung lập, Kiều Nguyên đổi chỗ ngồi sang bên cạnh Bạch Thành Úc thì thào nói: "Bác sĩ Bạch, anh còn nhớ tôi không?"
Bạch Thành Úc thẫn thờ nhìn cậu, suy nghĩ một hồi cũng không nói lời nào.
Nhìn phản ứng của Bạch Thành Úc, Kiều Nguyên có lẽ biết Kiều Ngạn đã làm gì với anh rồi. Khi Kiều Ngạn quay trở lại, hắn nhìn thấy Kiều Nguyên đang ngồi bên cạnh Bạch Thành Úc, trong lòng thoáng hiện lên một tia không hài lòng, nhưng hắn không biểu lộ ra ngoài. Ban đêm toàn thân đắm chìm trong dòng nước ấm ál, Bạch Thành Úc nhắm mắt lại có chút buồn ngủ, nhưng lại bị Kiều Ngạn lăn lộn bắt phải tỉnh lại, cậu ngồi trên đùi hắn, người gầy nhom cân nặng chẳng đáng nhắc tới nữa.
Kiều Ngạn hiếm khi thô lỗ như vậy trong chuyện quan hệ, Bạch Thành Úc thở dốc đau đớn.
Kiều Ngạn tìm kiếm ký ức quen thuộc trong anh, cắn lỗ tai hỏi anh: "Em có thích tôi không?"
Trước kia hắn hỏi Bạch Thành Úc như vậy, Bạch Thành Úc đều sẽ cười nói "Đương nhiên là thích rồi."
Chỉ là cách hiểu của hai người họ lại hoàn toàn khác nhau mà thôi.
Bạch Thành Úc ngơ ngẩn không trả lời, Kiều Ngạn thô bạo nói, "Nói thích."
Bạch Thành Úc không trả lời.
Kiều Ngạn nhắc lại mấy lần liên tiếp, nhưng Bạch Thành Úc lại không nói ra câu trả lời mà hắn muốn nghe.
Trước đây, Bạch Thành Úc luôn dễ dàng nói rằng anh ấy thích người khác trước mặt hắn.
Chính là muốn xuyên qua người này để tìm kiếm bóng dáng ai đó, vốn vẫn cùng một người, Kiều Ngạn muốn Bạch Thành Úc hoàn toàn thuộc về mình, nhưng hắn vẫn không cảm thấy thỏa mãn khi chỉ chiếm hữu được thể xác của anh.
Rốt cuộc là sai ở chỗ nào ??
*****
Haizzzz...chán khum buồn lói lữa luôn :((
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.