Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn
Chương 161: Hèn Mọn
Tây Đích Nhất Qua
11/01/2022
Bên trong không cho thêm bất cứ gia vị gì, nếm thử thì mới biết cái thứ
vị này kì quái ra sao, Ninh Tu Viễn thiếu chút nữa phụ ra, phải gắng
gượng lắm tự nuốt người trở về. Hắn nhìn sang Kiều Nguyên, đồ ăn sáng
bày trước mặt cậu, trái lại còn rất phong phú. Ngại vì có người ngoài,
Ninh Tu Viễn cũng không thể biểu hiện quá mức rõ ràng.
Trợ lý nhỏ giọng hỏi, "Kiều tổng, cậu còn chuyện gì muốn phân phó không?"
"Dọn sạch nhà bếp giúp tôi." Kiều Nguyên nói.
"Vâng." Trợ lý cũng không muốn vướng bận ngồi chôn chân tại đây, rất hiểu mắt nhìn của người khác.
Kiều Nguyên hơi ngẩng đầu, nhìn Ninh Tu Viễn cầm đũa trong tay, nhưng bất động trước bát mì kia, vẻ mặt bình tĩnh hỏi, "Dao anh không ăn đi? "
Ninh Tu Viễn gắp một đũa bỏ vào miệng.
"Ăn ngon không?" Kiều Nguyên hỏi hắn.
Ninh Tu Viễn không muốn để lại ấn tượng không tốt đối với Kiều Nguyên, vậy thì sẽ tự vả sưng mặt, nét mặt không biểu lộ ra bất luận chút không ổn nào, "...Không tồi."
"Vậy ăn nhiều thêm chút." Nói như vậy, Kiều Nguyên dùng thìa múc một muỗng canh gà.
Ninh Tu Viễn ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt xông thẳng vào mũi, ngày hôm qua Ninh Mặc vẫn luôn khóc không ngừng, hắn cũng không có tâm tình để ăn uống, đến tối, Ninh Mặc sốt cao, hắn vội vội vàng vàng lái xe đưa nhóc con tới bệnh viện.
Tiếp đó, lái xe ngay đến chỗ ở của Kiều Nguyên, khi vừa tỉnh lại, quả thật không thấy đói bụng, nhưng hiện tại, hắn cảm thấy bản thân sắp đói lả.
Kiều Nguyên ăn rất từ tốn, căn bản không hề cố dự định chia sẻ cùng hắn.
Ninh Tu Viễn chép miệng, cúi đầu nhìn bát mì trước mặt mình, mì nguội ngắt, trong bát vàng vàng trăng trắng, hắn nhìn mà đau đầu.
Kiều Nguyên liếc nhìn hắn một cái, hắn lại ăn một miếng. Giống như có thứ gì đó, chắn ở cổ họng, Ninh Tu Viễn muốn uống nước.
Hắn đổ đầy một bát nước sôi để nguội, toàn bộ dốc hết vào miệng. ( Nghĩ thôi cũng thấy sợ thay Viễn cẩu (;ŏ﹏ŏ))
Hắn phát hiện, nước này uống rất ngon.
Bát mì đặt trên bàn kia, hắn ăn còn thừa một nửa, Kiều Nguyên ăn cũng không sai biết lắm, cầm lấy tờ giấy, động tác ưu nhã lau miệng.
Không có đối lập thì không có thương tổn.
Trợ lý phải tốn cả nửa ngày mới rửa sạch đống nồi, sau khi đi ra hai tay đỏ phừng.
Kiều Nguyên hỏi, "Còn ăn nữa không?"
Ninh Tu Viễn lắc lắc đầu," không ăn nữa." Kiều Nguyên nói với trợ lý, "Bê đống này đổ hết đi giúp tôi, tiện thể dọn rác luôn."
Mấy lời này, Ninh Tu Viễn nghe vào tai có chút sửng sốt, không phải bởi vì Kiều Nguyên muốn đổ hết đi bát mì kia, mà là Kiều Nguyên cư nhiên so sánh hắn với...
Ninh Tu Viễn đen mặt, nhìn trợ lý. Trán trợ lý ứa ra mồ hôi lạnh, kỳ thật cậu ta không hề có nghĩ lẫn lộn gì, nhưng cậu ta là nhân viên làm việc cho Kiều Nguyên, phải nghe theo Kiều Nguyên.
Cậu ta cho dồn hết bát đũa ném xuống hùng rác dưới bàn, bọc kín túi rác đen lại, rồi lại dọn dẹp đống rác trong phòng khách một lượt, sau đó mở cửa rời đi.
Ninh Tu Viễn thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn biết, trong mắt Kiều Nguyên hắn không đến nỗi như vậy.
Kiều Nguyên nói," Ninh tổng định bao giờ thì rời khỏi đây?"
"..." Ninh Tu Viễn mới giãn ra được một hơi, lập tức căng chặt lại, Kiều Nguyên căn bản không cho hắn cơ hội được thả lỏng.
"Chúng ta có thể nói tới chuyện công ty hai nhà hợp tác, miếng đất khu mới kia, đã có không ít công ty tham dự đấu thầu." Biết chuyện tình cảm riêng tư chỉ khiến cho Kiều Nguyên chán ghét hắn, Ninh Tu Viễn rất đứng đắn chuyển dời đề tài sang công tác làm ăn.
"Phải không?" Kiều Nguyên chậm rì rì hỏi.
"Nếu Kiều thị đấu thầu, tôi sẽ suy xét giao công trình cho Kiều gia." Không nghĩ tới đến cả ân tình, cũng hèn mọn như vậy.
Kiều Nguyên cười khẽ một tiếng.
Ninh Tu Viễn một lần nữa hèn mọn nói," Kiều thị nếu muốn ổn định căn cơ ở L thị, nên nắm quyền hạng mục này, hơn nữa năm trước em mới đến Kiều...đến lúc đó."
"Anh cho người điều tra tôi?" Kiều Nguyên nhìn hắn nói.
"..." Ninh Tu Viễn chột dạ, hắn biết Kiều Nguyên không thích bị người khác nhìn trộm cuộc sống cá nhân, tìm lý do chính đáng nói," Tôi và Kiều thị đã từng hợp tác, cho nên biết một ít chuyện về em."
"Cái gọi là vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, Ninh tổng giao hạng mục này cho chúng tôi, là có ý đồ gì sao?"
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo – 无事献殷勤,非奸即盗- wú shì xiàn yīnqín, fēi jiān jí dào: không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian cũng là trộm).
"..." Có thể là ý đồ gì đây? Hiện giờ hắn, chẳng qua là muốn tạo ấn tượng tốt với người này thôi.
"Nếu nhớ không lầm, thành ý này, trước kia anh cũng từng dùng đối với người khác, giúp cậu ấy trả tiền thuốc men, khiến cậu ấy phải đến báo đáp anh?"
Ninh Tu Viễn thâm trầm.
"Thật đáng tiếc, tôi không phải cậu ấy." Kiều Nguyên lạnh lùng nói.
Kiều Nguyên hẳn là không nhớ chuyện liên quan tới Sầm Lễ, Ninh Tu Viễn như bị thứ gì chắn đứng cổ họng, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Còn may là bên cạnh kê tủ đứng, hắn chống tay trên tủ, mới có thể đứng ổn định lại.
"Hiện tại có thể rời đi chưa?" Kiều Nguyên hỏi.
Ninh Tu Viễn ngẩng đầu nhìn Kiều Nguyên liếc mắt một cái, ánh mắt đối phương, tràn đầy sự băng giá xa cách.
Dường như từ trong cổ họng tắc nghẹn, giọng Ninh Tu Viễn khàn khàn nói,"...Có thể." Hắn khẽ ho, một lần nữa giải thích nói," Tôi không hề có ý đồ gì cả... Tôi chỉ muốn giúp em, muốn cho em mọi thứ tốt hơn."
Kiều Nguyên không trả lời.
Ninh Tu Viễn biết, nếu mình còn ở lại, cũng chỉ khiến cho người ta phiền chán.
Kiều Nguyên nhìn hắn, giống như đang chờ hắn rời đi, Ninh Tu Viễn trong lòng rất khó chịu, hiện giờ hắn, muốn cho Kiều Nguyên thứ tốt nhất, người khác muốn cũng chẳng được.
Nhưng rõ ràng, hắn không có bất cứ ý nghĩ dư thừa nào, hắn chỉ muốn ngắm nhìn người này nhiều hơn, muốn biết đối phương sống thế nào, ngẫu nhiên còn có thể qua lại mấy câu với người này, sẽ không cảm thấy quá bất ngờ.
Thời điểm bước ra tới cửa, Ninh Tu Viễn còn nói một câu "Rất xin lỗi", cũng không biết là nói cho ai nghe.
Trợ lý nhỏ giọng hỏi, "Kiều tổng, cậu còn chuyện gì muốn phân phó không?"
"Dọn sạch nhà bếp giúp tôi." Kiều Nguyên nói.
"Vâng." Trợ lý cũng không muốn vướng bận ngồi chôn chân tại đây, rất hiểu mắt nhìn của người khác.
Kiều Nguyên hơi ngẩng đầu, nhìn Ninh Tu Viễn cầm đũa trong tay, nhưng bất động trước bát mì kia, vẻ mặt bình tĩnh hỏi, "Dao anh không ăn đi? "
Ninh Tu Viễn gắp một đũa bỏ vào miệng.
"Ăn ngon không?" Kiều Nguyên hỏi hắn.
Ninh Tu Viễn không muốn để lại ấn tượng không tốt đối với Kiều Nguyên, vậy thì sẽ tự vả sưng mặt, nét mặt không biểu lộ ra bất luận chút không ổn nào, "...Không tồi."
"Vậy ăn nhiều thêm chút." Nói như vậy, Kiều Nguyên dùng thìa múc một muỗng canh gà.
Ninh Tu Viễn ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt xông thẳng vào mũi, ngày hôm qua Ninh Mặc vẫn luôn khóc không ngừng, hắn cũng không có tâm tình để ăn uống, đến tối, Ninh Mặc sốt cao, hắn vội vội vàng vàng lái xe đưa nhóc con tới bệnh viện.
Tiếp đó, lái xe ngay đến chỗ ở của Kiều Nguyên, khi vừa tỉnh lại, quả thật không thấy đói bụng, nhưng hiện tại, hắn cảm thấy bản thân sắp đói lả.
Kiều Nguyên ăn rất từ tốn, căn bản không hề cố dự định chia sẻ cùng hắn.
Ninh Tu Viễn chép miệng, cúi đầu nhìn bát mì trước mặt mình, mì nguội ngắt, trong bát vàng vàng trăng trắng, hắn nhìn mà đau đầu.
Kiều Nguyên liếc nhìn hắn một cái, hắn lại ăn một miếng. Giống như có thứ gì đó, chắn ở cổ họng, Ninh Tu Viễn muốn uống nước.
Hắn đổ đầy một bát nước sôi để nguội, toàn bộ dốc hết vào miệng. ( Nghĩ thôi cũng thấy sợ thay Viễn cẩu (;ŏ﹏ŏ))
Hắn phát hiện, nước này uống rất ngon.
Bát mì đặt trên bàn kia, hắn ăn còn thừa một nửa, Kiều Nguyên ăn cũng không sai biết lắm, cầm lấy tờ giấy, động tác ưu nhã lau miệng.
Không có đối lập thì không có thương tổn.
Trợ lý phải tốn cả nửa ngày mới rửa sạch đống nồi, sau khi đi ra hai tay đỏ phừng.
Kiều Nguyên hỏi, "Còn ăn nữa không?"
Ninh Tu Viễn lắc lắc đầu," không ăn nữa." Kiều Nguyên nói với trợ lý, "Bê đống này đổ hết đi giúp tôi, tiện thể dọn rác luôn."
Mấy lời này, Ninh Tu Viễn nghe vào tai có chút sửng sốt, không phải bởi vì Kiều Nguyên muốn đổ hết đi bát mì kia, mà là Kiều Nguyên cư nhiên so sánh hắn với...
Ninh Tu Viễn đen mặt, nhìn trợ lý. Trán trợ lý ứa ra mồ hôi lạnh, kỳ thật cậu ta không hề có nghĩ lẫn lộn gì, nhưng cậu ta là nhân viên làm việc cho Kiều Nguyên, phải nghe theo Kiều Nguyên.
Cậu ta cho dồn hết bát đũa ném xuống hùng rác dưới bàn, bọc kín túi rác đen lại, rồi lại dọn dẹp đống rác trong phòng khách một lượt, sau đó mở cửa rời đi.
Ninh Tu Viễn thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn biết, trong mắt Kiều Nguyên hắn không đến nỗi như vậy.
Kiều Nguyên nói," Ninh tổng định bao giờ thì rời khỏi đây?"
"..." Ninh Tu Viễn mới giãn ra được một hơi, lập tức căng chặt lại, Kiều Nguyên căn bản không cho hắn cơ hội được thả lỏng.
"Chúng ta có thể nói tới chuyện công ty hai nhà hợp tác, miếng đất khu mới kia, đã có không ít công ty tham dự đấu thầu." Biết chuyện tình cảm riêng tư chỉ khiến cho Kiều Nguyên chán ghét hắn, Ninh Tu Viễn rất đứng đắn chuyển dời đề tài sang công tác làm ăn.
"Phải không?" Kiều Nguyên chậm rì rì hỏi.
"Nếu Kiều thị đấu thầu, tôi sẽ suy xét giao công trình cho Kiều gia." Không nghĩ tới đến cả ân tình, cũng hèn mọn như vậy.
Kiều Nguyên cười khẽ một tiếng.
Ninh Tu Viễn một lần nữa hèn mọn nói," Kiều thị nếu muốn ổn định căn cơ ở L thị, nên nắm quyền hạng mục này, hơn nữa năm trước em mới đến Kiều...đến lúc đó."
"Anh cho người điều tra tôi?" Kiều Nguyên nhìn hắn nói.
"..." Ninh Tu Viễn chột dạ, hắn biết Kiều Nguyên không thích bị người khác nhìn trộm cuộc sống cá nhân, tìm lý do chính đáng nói," Tôi và Kiều thị đã từng hợp tác, cho nên biết một ít chuyện về em."
"Cái gọi là vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, Ninh tổng giao hạng mục này cho chúng tôi, là có ý đồ gì sao?"
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo – 无事献殷勤,非奸即盗- wú shì xiàn yīnqín, fēi jiān jí dào: không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian cũng là trộm).
"..." Có thể là ý đồ gì đây? Hiện giờ hắn, chẳng qua là muốn tạo ấn tượng tốt với người này thôi.
"Nếu nhớ không lầm, thành ý này, trước kia anh cũng từng dùng đối với người khác, giúp cậu ấy trả tiền thuốc men, khiến cậu ấy phải đến báo đáp anh?"
Ninh Tu Viễn thâm trầm.
"Thật đáng tiếc, tôi không phải cậu ấy." Kiều Nguyên lạnh lùng nói.
Kiều Nguyên hẳn là không nhớ chuyện liên quan tới Sầm Lễ, Ninh Tu Viễn như bị thứ gì chắn đứng cổ họng, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Còn may là bên cạnh kê tủ đứng, hắn chống tay trên tủ, mới có thể đứng ổn định lại.
"Hiện tại có thể rời đi chưa?" Kiều Nguyên hỏi.
Ninh Tu Viễn ngẩng đầu nhìn Kiều Nguyên liếc mắt một cái, ánh mắt đối phương, tràn đầy sự băng giá xa cách.
Dường như từ trong cổ họng tắc nghẹn, giọng Ninh Tu Viễn khàn khàn nói,"...Có thể." Hắn khẽ ho, một lần nữa giải thích nói," Tôi không hề có ý đồ gì cả... Tôi chỉ muốn giúp em, muốn cho em mọi thứ tốt hơn."
Kiều Nguyên không trả lời.
Ninh Tu Viễn biết, nếu mình còn ở lại, cũng chỉ khiến cho người ta phiền chán.
Kiều Nguyên nhìn hắn, giống như đang chờ hắn rời đi, Ninh Tu Viễn trong lòng rất khó chịu, hiện giờ hắn, muốn cho Kiều Nguyên thứ tốt nhất, người khác muốn cũng chẳng được.
Nhưng rõ ràng, hắn không có bất cứ ý nghĩ dư thừa nào, hắn chỉ muốn ngắm nhìn người này nhiều hơn, muốn biết đối phương sống thế nào, ngẫu nhiên còn có thể qua lại mấy câu với người này, sẽ không cảm thấy quá bất ngờ.
Thời điểm bước ra tới cửa, Ninh Tu Viễn còn nói một câu "Rất xin lỗi", cũng không biết là nói cho ai nghe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.