Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn
Chương 334: PN 11 • Hàn Kham Ghen Ghét
Tây Đích Nhất Qua
18/06/2022
Edit + beta : Bella
...........................................................................
Dư Giản không còn xuất hiện, so với ngày thường cũng không có bao nhiêu khác biệt. Về sau mỗi thứ 6, cũng không còn tin nhắn nào của Dư Giản nữa.
Hàn Kham thậm chí còn muốn bảo vệ để ý xem Dư Giản có thể hay không xuất hiện ở công ty, nhưng bảo vệ nói với hắn, trong khoảng thời gian này cũng không có thấy Dư Giản.
Bảo vệ nói. " Hàn tổng anh không phải vẫn luôn không cho phép cậu ấy đi vào trong công ty sao? Khoảng thời gian trước tôi có thấy qua cậu ấy vài lần, bởi vì anh không cho cậu ấy đi vào, cậu ấy liền ở cửa đợi mấy tiếng ,rồi mới rời đi. "
" Cậu ta vì cái gì không chờ đến lúc tan tầm?" Hàn Kham hỏi.
.. Bảo vệ nhất thời im lặng, này hắn làm sao biết được a. Hàn tổng, nếu như anh thấy nhớ cậu ấy, thì nên chủ động đi tìm cậu ấy đi. Vì cái gì luôn làm khó một bảo vệ nhỏ nhoi như tôi.
Đương nhiên, những lời này bảo vệ tuyệt nhiên chỉ dám nói trong lòng, hắn do dự vài giây, nói. " Hàn tổng nếu như anh thật sự muốn biết, có thể đi tìm cậu ấy ..."
Sắc mặt Hàn Kham lập tức liền trầm xuống.
Dư Giản thế nhưng dám để cho nam nhân khác nghe điện thoại của hắn, hơn nữa đem còn đem số di động của hắn kéo tới danh sách đen. Ngày hôm qua Hàn Kham suy tư hồi lâu mới, lần nữa gọi điện thoại qua, nhưng vẫn như cũ. Không thể liên lạc.
Đương nhiên, nếu như Dư Giản không tới tìm hắn, hắn khẳng định cũng sẽ không bao giờ chủ động đi tìm cậu.
Chẳng lẽ.... Đối phương còn có thể có cái gì ngoài ý muốn không thành?
Dư giản ở trong Hàn thị làm việc không quá mấy năm, cùng với nhân viên trong công ty quan hệ cũng không tệ. Bởi vì Dư Giản rất ít khi từ chối đề nghị của người khác, bộ dạng cũng thật thà, rất ít khi gây ra việc gì.
Giờ nghỉ trưa, Hàn Kham đi ngang qua khu vực dành cho nhân viên, ngoài ý muốn nghe thấy có người đang nói chuyện liên quan đến Dư Giản. Bước chân liền thả chậm lại.
" Nghe nói mẫu thân của Dư Giản đã qua đời! "
" Phải không? Cô nghe ai nói vậy? "
" Một người bạn của tôi là hộ sĩ ở bệnh viện mà mẫu thân Dư Giản ở nên thông tin là không sai được! Lúc trước cô ấy từng đến công ty tìm tôi, gặp qua Dư Giản vài lần. Còn nói Dư Giản lớn lên rất đẹp, chỉ trách tính tình quá yếu đuối! "
" Vậy phải làm sao bây giờ? Sau khi Dư Giản nghỉ việc, liền không nghe thấy tin gì của cậu ấy nữa, cũng không biết cậu ấy bây giờ thế nào?! "
" Không tốt lắm. " Sắc mặt cô gái sinh ra vài phần cảm thán. Lời nói đều đã đến miệng lại phải nuốt xuống, loại chuyện này nếu tùy tiện nói ra cũng sẽ gặp nguy hiểm. Nếu như không phải tận mắt cô nhìn thấy, cô cũng không thể xác định được.
" Như thế nào không tốt lắm? "
" Dư Giản... Hẳn là mang thai đi, cô cũng biết đó, Dư Giản ngày thường thoạt nhìn như rất dễ khi dễ. "
" Cô nói lung tung gì vậy? "
" Bất quá nam nhân kia đối xử với Dư Giản cũng không tệ. Chỉ là Dư Giản... "
Câu nói kế tiếp, Hàn Kham đã không nghĩ muốn nghe tiếp. Bàn tay khẩn trương nắm chặt lấy, gân xanh đều nổi cả lên. Sắc mặt cũng âm trầm doạ người. Hai nhân viên đang buôn chuyện kia nhìn thấy Hàn Kham chẳng biết đã đứng đó từ khi nào. Lập tức ngậm chặt miệng lại.
Dư Giản mang thai, còn có nam nhân ở bên cạnh chiếu cố?
A, thật là buồn cười, không lâu trước đây còn cùng hắn lập giao dịch bán thân, nháy mắt đã liền mang thai con của người khác, thật đúng là....
Nhưng là Dư Giản cùng ai ở cạnh nhau thì liên quan gì đến hắn? Dù sao thì đối với hắn Dư Giản cũng không phải là ai kia.
Vào buổi chiều, Hàn Kham không cách nào tập trung làm việc được, trong đầu vẫn là câu chuyện của hai nhân viên vừa nãy. Dư Giản mang thai, lại còn có nam nhân chiếu cố.
Là đang đùa hắn sao? Đột nhiên cắt đứt liên lạc với hắn, cũng không hề có dấu hiệu muốn báo trước.
Hàn Kham đem lửa giận hạ xuống, gọi trợ lý đi điều tra xem Dư Giản là đang ở bệnh viện nào, nằm ở phòng số bao nhiêu.
Trợ lý làm việc hiệu suất rất cao, không đến hai giờ liền đem tư liệu đến cho hắn.
Nội dung trong tư liệu rất tỉ mỉ. Tuy rằng sinh non nhưng may mắn là bảo bảo vẫn còn. Mặc dù biết là nguy hiểm nhưng Dư Giản vẫn lựa chọn đem bảo bảo sinh ra.
Vì một mực muốn leo lên cao, liền ngay cả mạng sống cũng không cần.
Hàn Kham cười.
Một giây sau, bàn tay liền nắm chặt lại. Nếu đã sớm tìm được kim chủ khác, vì cái gì còn muốn lại đây trêu chọc hắn.? Đúng là tiện....
Trợ lý đứng ở phía trước bàn làm việc, sau khi đưa tư liệu cho Hàn Kham cũng không nhiều lời, ngày thường ở công ty Hàn Kham rất ít khi tức giận, Ngẫu nhiên còn có thể cùng nhân viên nói đùa vài câu. Hiện tại Hàn Kham lại giống như sắp bùng nổ, toàn thân đều toả ra hàn khí. Khiến đối diện có chút khó thở.
Trợ lý nơm nớp lo sợ hỏi. " Hàn tổng, anh còn có yêu cầu gì sao? "
" Không có, cậu ra ngoài được rồi! "
Trợ lý lúc này như trút được gánh nặng ngàn cân, vội vàng bước ra khỏi phòng.
Ánh mắt sắc bén như chim ưng, đem tên bệnh viện cùng số phòng bệnh trên tư liệu đều ghi nhớ thật rõ ràng.
Chờ tới 5 giờ chiều, Hàn Kham liền trực tiếp lái xe đi qua, trong lòng đều là cảm giác bực bội.
Nếu đã quyết định cùng người khác ở bên nhau, còn vì muốn thay đổi cuộc sống mà mang thai, vậy thì vì cái gì lúc trước còn ở trước mặt hắn thể hiện ra một bộ tình thâm.
Bởi vì trong nhà có việc, Lục Việt buổi trưa vừa tới lại phải nhanh chóng quay về nhà.
Lúc biết được chính mình đang mang thai bảo bảo, biểu tình Dư Giản so với Lục Việt còn bình tĩnh hơn nhiều. Chỉ là hơi ngẩn người, chậm rãi tiếp nhận sự thật từ bác sĩ. Cậu vừa mất đi người thân duy nhất, trong bụng lại có bảo bảo.
Dư Giản vẫn là cảm thấy trời xanh có mắt, liền tặng cậu một lễ vật, cậu hẳn là nên đem phần lễ vật này lưu lại.
Bảo Bảo là thân nhân duy nhất của cậu trên thế gian này. Cũng là minh chứng duy nhất chứng minh giữa cậu và Hàn Kham từng liên quan.
Ngốc nhiều năm như vậy, hiện tại mới hậu tri hậu giác ý thức được cậu với Hàn Kham mà nói, vĩnh viễn chỉ là một vật tùy thời đều có thể bị lãng quên.
Trước kia là cậu tình nguyện muốn đi tìm Hàn Kham, sau lại là hắn cảm thấy phiền, liền đuổi cậu đi.
Dư Giản nhớ rõ ngày hôm đó cậu vẫn như cũ ngồi ở trước cửa đợi Hàn Kham, liền đợi đến khuya. Hàn Kham toàn thân mang theo mùi rượu cùng một thiếu niên trẻ tuổi dính chung một chỗ.
Thiếu niên kia ở trước mặt cậu tuyên bố chủ quyền, Hàn Kham lại như không biết hỏi cậu đến đây làm gì? Hình như là cậu phá hỏng chuyện tốt của hắn. Sau đó, 'phanh' một tiếng, cửa liền chặt chẽ đóng lại. Đem cậu từ giây trước nghe thấy tiếng bước chân trên hành lang liền vui mừng đến cũng không còn lại gì. An tĩnh ở trước cửa hồi lâu.
Tuy rằng nhìn không thấy động tĩnh bên trong, nhưng đã trễ thế này, Hàn Kham
còn dẫn người về nhà làm gì?
Dư Giản cũng không phải là cái gì cũng không biết.
Lại qua hai năm, Dư Giản cũng sắp đến 30 tuổi. Cậu đã suy nghĩ rất cẩn thận, đến lúc đó sẽ đem bảo bảo gửi cho một người tốt, nếu có thể, cậu cũng muốn dựa vào sức mình đem bảo bảo nuôi lớn thành người.
Có đôi khi Dư Giản chỉ là giả bộ hồ đồ thôi, thái độ bác sĩ kỳ thật rất rõ ràng, biết được lựa chọn của cậu với Lục Việt cũng trầm mặc hồi lâu.
Nhưng cậu nguyên bản không có bao nhiêu thời gian.
Có lẽ là bởi vì chính mình luôn là bệnh tật ốm yếu, từ nhỏ Dư Giản liền đối với sinh mệnh có chút sợ, bất luận thế nào, cậu cũng đều không nỡ đem bảo bảo giết chết ở trong bụng. Bảo bảo hoàn toàn có quyền được tồn tại, cậu làm sao nỡ.
Nằm viện sẽ phí rất nhiều tiền, Dư Giản nghĩ muốn xuất viện, nhưng luôn là bị Lục Việt dùng lý do vì muốn bảo bảo an toàn nên liền không nghĩ muốn xuất viện nữa.
Trong lòng sẽ có áy náy đối với bảo bảo. Rốt cuộc cậu cũng không có đủ khả năng cho bảo bảo một cuộc sống tròn vẹn. Có đôi khi ngồi trên giường bệnh, tay khẽ vuốt ve vùng bụng có chút lộ, phẳng phất như bảo bảo trong bụng cảm nhận được, tim giật nhẹ một cái, như có dòng nước xuân tràn ngập.
Cậu có lẽ chỉ có thể làm bạn với bảo bảo trong thời gian 10 tháng thôi!
Hàn Kham bước vào phòng bệnh, nhìn thấy Dư Giản đang ngồi trên giường, hơi cúi đầu. Dư Giản nghe tiếng cửa mở, tưởng là Lục Việt, theo bản năng mở miệng nói. " Anh không phải là về nhà sao? Sao lại.... " Ngẩng đầu, trong nháy mắt liền thấy đứng ở cửa là một nam nhân sắc mặt âm trầm đến phát run.
Nam nhân sắc mặt âm trầm đến mức cực điểm, phảng phất như giây tiếp theo sẽ đem cậu xé nát, Dư Giản có hơi sợ, có lẽ là bởi vì đang mang thai, theo bản năng vươn tay che lấy bụng, như là sợ nam nhân sẽ làm hại đến bảo bảo.
" Cậu cho rằng tôi là ai?" Hàn Kham cười lạnh hỏi.
" ... "
" Cậu thật ra cũng không tồi a, vì muốn ôm đùi người khác, cả con cũng có luôn rồi! "
Lời nói của Hàn Kham trở nên khắc nghiệt cùng trào phúng, Dư Giản nhất thời ngây ngẩn cả người, tay vẫn đặt trên bụng. Khó khăn mở miệng nói. " Không... Không phải ..."
Hàn Kham nghe cậu nói, thiếu điều cười ra tiếng. Hắn một tay nhanh chóng kéo lấy Dư Giản đem áo của cậu xốc lên một đoạn, bụng vẫn là bằng phẳng, nhưng lại có chút không giống. Giống như là ăn no lộ ra đoạn nhỏ cong cong.
Đều đã rõ ràng như vậy, còn có tâm trạng giảo biện.
" Không phải cái gì? Từ đầu tôi đã nói không sai mà! Cậu cùng với mẹ cậu đều là một dạng! Thấy ai có tiền liền nhảy vào, có đúng không? "
" Mẹ em không phải như vậy! ..." Dư Giản nhỏ giọng giải thích.
Hàn Kham thấp giọng nói, " Cậu không cần phải giả vờ! Trước khi tới tìm tôi có phải là cậu đã ngủ cùng hắn rồi phải không? "
Hàn Kham mỗi một câu đều hùng hổ đến doạ người, giống như mũi dao nhọn từng nhát đâm thẳng vào tim cậu.
Khuôn mặt Dư Giản trở nên xám trắng, cậu hoàn toàn không biết, chính mình kiên trì nhiều năm như vậy là vì cái gì.?
Bất quá là muốn nam nhân có thể dùng tâm trạng bình tĩnh đối với cậu, nghĩ nam nhân có thể đối với cậu thái độ ôn hòa một chút...
Nhưng nhiều năm như vậy, có thể làm hoặc không cậu đều đã thử qua, thậm chí vì muốn lấy lòng nam nhân mà không màng đến lời nói của mẫu thân, bởi vì làm hai phần việc, đôi khi mệt đến mức không mở nổi mắt, nhưng vẫn là tận lực điều chỉnh tốt trạng thái của mình, mới đi tìm nam nhân.
Ngón tay nam nhân mang theo vết chai mỏng nắm lấy cằm cậu, buộc cậu phải ngẩng lên, lực đạo không hề nhẹ như là muốn đem xương cốt cậu đều bóp nát. Dư Giản đau đến chảy nước mắt, thân thể không khống chế được liền run run.
" Cậu cùng hắn ngủ qua bao nhiêu lần? Hắn là cho cậu tiền, hay là cho cậu cái gì khác? " Hàn Kham trầm giọng hỏi, hoàn toàn không biết bộ dáng hiện tại của mình cực kì giống một ông chồng đang ghen.
"..." Dư giản nói không ra lời, Dù cậu có nói là không phải ,Hàn Kham cũng sẽ không tin cậu.
...........................................................................
Dư Giản không còn xuất hiện, so với ngày thường cũng không có bao nhiêu khác biệt. Về sau mỗi thứ 6, cũng không còn tin nhắn nào của Dư Giản nữa.
Hàn Kham thậm chí còn muốn bảo vệ để ý xem Dư Giản có thể hay không xuất hiện ở công ty, nhưng bảo vệ nói với hắn, trong khoảng thời gian này cũng không có thấy Dư Giản.
Bảo vệ nói. " Hàn tổng anh không phải vẫn luôn không cho phép cậu ấy đi vào trong công ty sao? Khoảng thời gian trước tôi có thấy qua cậu ấy vài lần, bởi vì anh không cho cậu ấy đi vào, cậu ấy liền ở cửa đợi mấy tiếng ,rồi mới rời đi. "
" Cậu ta vì cái gì không chờ đến lúc tan tầm?" Hàn Kham hỏi.
.. Bảo vệ nhất thời im lặng, này hắn làm sao biết được a. Hàn tổng, nếu như anh thấy nhớ cậu ấy, thì nên chủ động đi tìm cậu ấy đi. Vì cái gì luôn làm khó một bảo vệ nhỏ nhoi như tôi.
Đương nhiên, những lời này bảo vệ tuyệt nhiên chỉ dám nói trong lòng, hắn do dự vài giây, nói. " Hàn tổng nếu như anh thật sự muốn biết, có thể đi tìm cậu ấy ..."
Sắc mặt Hàn Kham lập tức liền trầm xuống.
Dư Giản thế nhưng dám để cho nam nhân khác nghe điện thoại của hắn, hơn nữa đem còn đem số di động của hắn kéo tới danh sách đen. Ngày hôm qua Hàn Kham suy tư hồi lâu mới, lần nữa gọi điện thoại qua, nhưng vẫn như cũ. Không thể liên lạc.
Đương nhiên, nếu như Dư Giản không tới tìm hắn, hắn khẳng định cũng sẽ không bao giờ chủ động đi tìm cậu.
Chẳng lẽ.... Đối phương còn có thể có cái gì ngoài ý muốn không thành?
Dư giản ở trong Hàn thị làm việc không quá mấy năm, cùng với nhân viên trong công ty quan hệ cũng không tệ. Bởi vì Dư Giản rất ít khi từ chối đề nghị của người khác, bộ dạng cũng thật thà, rất ít khi gây ra việc gì.
Giờ nghỉ trưa, Hàn Kham đi ngang qua khu vực dành cho nhân viên, ngoài ý muốn nghe thấy có người đang nói chuyện liên quan đến Dư Giản. Bước chân liền thả chậm lại.
" Nghe nói mẫu thân của Dư Giản đã qua đời! "
" Phải không? Cô nghe ai nói vậy? "
" Một người bạn của tôi là hộ sĩ ở bệnh viện mà mẫu thân Dư Giản ở nên thông tin là không sai được! Lúc trước cô ấy từng đến công ty tìm tôi, gặp qua Dư Giản vài lần. Còn nói Dư Giản lớn lên rất đẹp, chỉ trách tính tình quá yếu đuối! "
" Vậy phải làm sao bây giờ? Sau khi Dư Giản nghỉ việc, liền không nghe thấy tin gì của cậu ấy nữa, cũng không biết cậu ấy bây giờ thế nào?! "
" Không tốt lắm. " Sắc mặt cô gái sinh ra vài phần cảm thán. Lời nói đều đã đến miệng lại phải nuốt xuống, loại chuyện này nếu tùy tiện nói ra cũng sẽ gặp nguy hiểm. Nếu như không phải tận mắt cô nhìn thấy, cô cũng không thể xác định được.
" Như thế nào không tốt lắm? "
" Dư Giản... Hẳn là mang thai đi, cô cũng biết đó, Dư Giản ngày thường thoạt nhìn như rất dễ khi dễ. "
" Cô nói lung tung gì vậy? "
" Bất quá nam nhân kia đối xử với Dư Giản cũng không tệ. Chỉ là Dư Giản... "
Câu nói kế tiếp, Hàn Kham đã không nghĩ muốn nghe tiếp. Bàn tay khẩn trương nắm chặt lấy, gân xanh đều nổi cả lên. Sắc mặt cũng âm trầm doạ người. Hai nhân viên đang buôn chuyện kia nhìn thấy Hàn Kham chẳng biết đã đứng đó từ khi nào. Lập tức ngậm chặt miệng lại.
Dư Giản mang thai, còn có nam nhân ở bên cạnh chiếu cố?
A, thật là buồn cười, không lâu trước đây còn cùng hắn lập giao dịch bán thân, nháy mắt đã liền mang thai con của người khác, thật đúng là....
Nhưng là Dư Giản cùng ai ở cạnh nhau thì liên quan gì đến hắn? Dù sao thì đối với hắn Dư Giản cũng không phải là ai kia.
Vào buổi chiều, Hàn Kham không cách nào tập trung làm việc được, trong đầu vẫn là câu chuyện của hai nhân viên vừa nãy. Dư Giản mang thai, lại còn có nam nhân chiếu cố.
Là đang đùa hắn sao? Đột nhiên cắt đứt liên lạc với hắn, cũng không hề có dấu hiệu muốn báo trước.
Hàn Kham đem lửa giận hạ xuống, gọi trợ lý đi điều tra xem Dư Giản là đang ở bệnh viện nào, nằm ở phòng số bao nhiêu.
Trợ lý làm việc hiệu suất rất cao, không đến hai giờ liền đem tư liệu đến cho hắn.
Nội dung trong tư liệu rất tỉ mỉ. Tuy rằng sinh non nhưng may mắn là bảo bảo vẫn còn. Mặc dù biết là nguy hiểm nhưng Dư Giản vẫn lựa chọn đem bảo bảo sinh ra.
Vì một mực muốn leo lên cao, liền ngay cả mạng sống cũng không cần.
Hàn Kham cười.
Một giây sau, bàn tay liền nắm chặt lại. Nếu đã sớm tìm được kim chủ khác, vì cái gì còn muốn lại đây trêu chọc hắn.? Đúng là tiện....
Trợ lý đứng ở phía trước bàn làm việc, sau khi đưa tư liệu cho Hàn Kham cũng không nhiều lời, ngày thường ở công ty Hàn Kham rất ít khi tức giận, Ngẫu nhiên còn có thể cùng nhân viên nói đùa vài câu. Hiện tại Hàn Kham lại giống như sắp bùng nổ, toàn thân đều toả ra hàn khí. Khiến đối diện có chút khó thở.
Trợ lý nơm nớp lo sợ hỏi. " Hàn tổng, anh còn có yêu cầu gì sao? "
" Không có, cậu ra ngoài được rồi! "
Trợ lý lúc này như trút được gánh nặng ngàn cân, vội vàng bước ra khỏi phòng.
Ánh mắt sắc bén như chim ưng, đem tên bệnh viện cùng số phòng bệnh trên tư liệu đều ghi nhớ thật rõ ràng.
Chờ tới 5 giờ chiều, Hàn Kham liền trực tiếp lái xe đi qua, trong lòng đều là cảm giác bực bội.
Nếu đã quyết định cùng người khác ở bên nhau, còn vì muốn thay đổi cuộc sống mà mang thai, vậy thì vì cái gì lúc trước còn ở trước mặt hắn thể hiện ra một bộ tình thâm.
Bởi vì trong nhà có việc, Lục Việt buổi trưa vừa tới lại phải nhanh chóng quay về nhà.
Lúc biết được chính mình đang mang thai bảo bảo, biểu tình Dư Giản so với Lục Việt còn bình tĩnh hơn nhiều. Chỉ là hơi ngẩn người, chậm rãi tiếp nhận sự thật từ bác sĩ. Cậu vừa mất đi người thân duy nhất, trong bụng lại có bảo bảo.
Dư Giản vẫn là cảm thấy trời xanh có mắt, liền tặng cậu một lễ vật, cậu hẳn là nên đem phần lễ vật này lưu lại.
Bảo Bảo là thân nhân duy nhất của cậu trên thế gian này. Cũng là minh chứng duy nhất chứng minh giữa cậu và Hàn Kham từng liên quan.
Ngốc nhiều năm như vậy, hiện tại mới hậu tri hậu giác ý thức được cậu với Hàn Kham mà nói, vĩnh viễn chỉ là một vật tùy thời đều có thể bị lãng quên.
Trước kia là cậu tình nguyện muốn đi tìm Hàn Kham, sau lại là hắn cảm thấy phiền, liền đuổi cậu đi.
Dư Giản nhớ rõ ngày hôm đó cậu vẫn như cũ ngồi ở trước cửa đợi Hàn Kham, liền đợi đến khuya. Hàn Kham toàn thân mang theo mùi rượu cùng một thiếu niên trẻ tuổi dính chung một chỗ.
Thiếu niên kia ở trước mặt cậu tuyên bố chủ quyền, Hàn Kham lại như không biết hỏi cậu đến đây làm gì? Hình như là cậu phá hỏng chuyện tốt của hắn. Sau đó, 'phanh' một tiếng, cửa liền chặt chẽ đóng lại. Đem cậu từ giây trước nghe thấy tiếng bước chân trên hành lang liền vui mừng đến cũng không còn lại gì. An tĩnh ở trước cửa hồi lâu.
Tuy rằng nhìn không thấy động tĩnh bên trong, nhưng đã trễ thế này, Hàn Kham
còn dẫn người về nhà làm gì?
Dư Giản cũng không phải là cái gì cũng không biết.
Lại qua hai năm, Dư Giản cũng sắp đến 30 tuổi. Cậu đã suy nghĩ rất cẩn thận, đến lúc đó sẽ đem bảo bảo gửi cho một người tốt, nếu có thể, cậu cũng muốn dựa vào sức mình đem bảo bảo nuôi lớn thành người.
Có đôi khi Dư Giản chỉ là giả bộ hồ đồ thôi, thái độ bác sĩ kỳ thật rất rõ ràng, biết được lựa chọn của cậu với Lục Việt cũng trầm mặc hồi lâu.
Nhưng cậu nguyên bản không có bao nhiêu thời gian.
Có lẽ là bởi vì chính mình luôn là bệnh tật ốm yếu, từ nhỏ Dư Giản liền đối với sinh mệnh có chút sợ, bất luận thế nào, cậu cũng đều không nỡ đem bảo bảo giết chết ở trong bụng. Bảo bảo hoàn toàn có quyền được tồn tại, cậu làm sao nỡ.
Nằm viện sẽ phí rất nhiều tiền, Dư Giản nghĩ muốn xuất viện, nhưng luôn là bị Lục Việt dùng lý do vì muốn bảo bảo an toàn nên liền không nghĩ muốn xuất viện nữa.
Trong lòng sẽ có áy náy đối với bảo bảo. Rốt cuộc cậu cũng không có đủ khả năng cho bảo bảo một cuộc sống tròn vẹn. Có đôi khi ngồi trên giường bệnh, tay khẽ vuốt ve vùng bụng có chút lộ, phẳng phất như bảo bảo trong bụng cảm nhận được, tim giật nhẹ một cái, như có dòng nước xuân tràn ngập.
Cậu có lẽ chỉ có thể làm bạn với bảo bảo trong thời gian 10 tháng thôi!
Hàn Kham bước vào phòng bệnh, nhìn thấy Dư Giản đang ngồi trên giường, hơi cúi đầu. Dư Giản nghe tiếng cửa mở, tưởng là Lục Việt, theo bản năng mở miệng nói. " Anh không phải là về nhà sao? Sao lại.... " Ngẩng đầu, trong nháy mắt liền thấy đứng ở cửa là một nam nhân sắc mặt âm trầm đến phát run.
Nam nhân sắc mặt âm trầm đến mức cực điểm, phảng phất như giây tiếp theo sẽ đem cậu xé nát, Dư Giản có hơi sợ, có lẽ là bởi vì đang mang thai, theo bản năng vươn tay che lấy bụng, như là sợ nam nhân sẽ làm hại đến bảo bảo.
" Cậu cho rằng tôi là ai?" Hàn Kham cười lạnh hỏi.
" ... "
" Cậu thật ra cũng không tồi a, vì muốn ôm đùi người khác, cả con cũng có luôn rồi! "
Lời nói của Hàn Kham trở nên khắc nghiệt cùng trào phúng, Dư Giản nhất thời ngây ngẩn cả người, tay vẫn đặt trên bụng. Khó khăn mở miệng nói. " Không... Không phải ..."
Hàn Kham nghe cậu nói, thiếu điều cười ra tiếng. Hắn một tay nhanh chóng kéo lấy Dư Giản đem áo của cậu xốc lên một đoạn, bụng vẫn là bằng phẳng, nhưng lại có chút không giống. Giống như là ăn no lộ ra đoạn nhỏ cong cong.
Đều đã rõ ràng như vậy, còn có tâm trạng giảo biện.
" Không phải cái gì? Từ đầu tôi đã nói không sai mà! Cậu cùng với mẹ cậu đều là một dạng! Thấy ai có tiền liền nhảy vào, có đúng không? "
" Mẹ em không phải như vậy! ..." Dư Giản nhỏ giọng giải thích.
Hàn Kham thấp giọng nói, " Cậu không cần phải giả vờ! Trước khi tới tìm tôi có phải là cậu đã ngủ cùng hắn rồi phải không? "
Hàn Kham mỗi một câu đều hùng hổ đến doạ người, giống như mũi dao nhọn từng nhát đâm thẳng vào tim cậu.
Khuôn mặt Dư Giản trở nên xám trắng, cậu hoàn toàn không biết, chính mình kiên trì nhiều năm như vậy là vì cái gì.?
Bất quá là muốn nam nhân có thể dùng tâm trạng bình tĩnh đối với cậu, nghĩ nam nhân có thể đối với cậu thái độ ôn hòa một chút...
Nhưng nhiều năm như vậy, có thể làm hoặc không cậu đều đã thử qua, thậm chí vì muốn lấy lòng nam nhân mà không màng đến lời nói của mẫu thân, bởi vì làm hai phần việc, đôi khi mệt đến mức không mở nổi mắt, nhưng vẫn là tận lực điều chỉnh tốt trạng thái của mình, mới đi tìm nam nhân.
Ngón tay nam nhân mang theo vết chai mỏng nắm lấy cằm cậu, buộc cậu phải ngẩng lên, lực đạo không hề nhẹ như là muốn đem xương cốt cậu đều bóp nát. Dư Giản đau đến chảy nước mắt, thân thể không khống chế được liền run run.
" Cậu cùng hắn ngủ qua bao nhiêu lần? Hắn là cho cậu tiền, hay là cho cậu cái gì khác? " Hàn Kham trầm giọng hỏi, hoàn toàn không biết bộ dáng hiện tại của mình cực kì giống một ông chồng đang ghen.
"..." Dư giản nói không ra lời, Dù cậu có nói là không phải ,Hàn Kham cũng sẽ không tin cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.