Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn
Chương 350: PN 27 • Sẽ Không Lại Chướng Mắt Nữa
Tây Đích Nhất Qua
18/06/2022
Sàn nhà ướt đẫm, toàn thân cơ hồ đều bị máu nhuộm thành màu đỏ, cảm giác như là có vật gì đó đang trôi ra từ người.
Kỳ thật Dư Giản sớm đã chuẩn bị sẵn tâm lý, từ lúc cậu nghe thấy bác sĩ ở ngoài phòng bệnh trò chuyện với mẫu thân về bệnh tình của cậu, cậu cũng đã sợ hãi qua, nhưng theo thời gian trôi đi cũng chỉ có thể thản nhiên tiếp nhận.
Sống được thêm một ngày đối với cậu mà nói đều là không dễ dàng gì, trước kia mẫu thân tại lúc còn có thể luôn là bảo hộ cậu thật tốt, tránh đi tổn thương bên ngoài, mẫu thân trước khi mất liền đem cậu phó thác cho Lục Việt, tựa như phải làm như vậy mới có thể an tâm rời đi, nào biết được cậu sẽ luân đến tình cảnh như nào, đã mang thai còn phải chịu đựng lửa giận từ nam nhân, người khác lại như chính thất đường đường chính chính mà chỉ trích cậu, trước kia sẽ còn không biết điều nghĩ rồi sẽ có một ngày nam nhân sẽ đối với cậu tốt một chút, cho tới bây giờ, dù là từng giây từng phút cậu cũng đều chưa từng chân chính cảm nhận qua cảm giác được nam nhân đối tốt là như nào.
Hàn Kham đối với cậu quả nhiên là rất keo kiệt, có thể đối với một người quen biết còn chưa đến 2 tháng lời nói cùng hành động đều thật ôn nhu, với cậu đơn giản chỉ là một câu nói không nặng không nhẹ cũng thật khó, Hàn Kham ngẫu nhiên sẽ cùng cậu nói mấy câu, nếu không phải là chất vấn cậu, thì chính là cùng cậu đàm luận vấn để có liên quan đến bảo bảo.
Dư Giản cho là mình đã sớm chết tâm, tại thời điểm nam nhân cúp điện thoại, trong nháy mắt đó, trong đầu phảng phất như có gì đó đột nhiên đứt đoạn, qua nhiều năm như vậy, cuối cùng cậu cũng cảm thấy được mệt mỏi.
Nguyên bản cũng chỉ là dựa vào một cuộc điện thoại này mà cực lực chèo chống, nhưng lại ....
Làn da Dư Giản trắng bệch tựa như không còn máu lưu thông, cảm giác cơ thể từng chút một lạnh đi.
Sau khi gọi cho người hầu xong, cảm xúc của Hàn Kham cũng không có bình phục lại, lần trước hắn cũng không nghe điện thoại của Dư Giản, lúc biết tin thì Dư Giản đã nhập viện rồi.
Dư Giản mang thai đã tám tháng, ngày sinh dự tính là tháng sau, nếu như là sinh sớm hơn ngày sinh dự tính, hẳn là cũng sẽ không có khả năng!
Vốn là ngày mai mới mua vé máy bay bay về L Thị, nhưng Hàn Kham lại nói trợ lý phải mua ngay đêm nay.
Cũng không biết Dư Giản suốt ngày ở trong nhà làm cái gì, đến điện thoại của hắn cũng thèm nghe.
Nghĩ như vậy, trên mặt liền ẩn ẩn sinh ra vẻ tức giận, lại lần nữa gọi cho người hầu một cú điện thoại, nói sau khi Dư Giản tỉnh lại phải lập tức gọi lại cho hắn.
Người hầu đang trên đường trở về, vội vàng ứng thanh đồng ý.
Hàn Kham vuốt vuốt mí mắt phải đang nhảy lên không ngừng, có lẽ là bởi vì thời tiết, hai ngày này mưa cũng tương đối nhiều, nhiệt độ luôn là lúc lạnh lúc nóng.
Trên máy bay điện thoại bắt buộc phải mở chế độ máy bay, không cách nào nghe điện thoại được, Hàn Kham từ từ nhắm lại hai mắt dự định nghỉ ngơi trong chốc lát, trong giấc mơ hắn nhìn thấy Dư Giản, kỳ thật khoảng thời gian này hắn rất hay mơ thấy Dư Giản, có đôi khi là Dư Giản tội nghiệp đi theo phía sau hắn, nhỏ giọng nói, ……
" Anh có thể…… Có thể về nhà một lần không? "
Có đôi khi là Dư Giản ở trước cổng trường đợi chờ hắn, nhìn thấy hắn con mắt cũng mở to ra, trong mắt đều ánh sáng lấp lánh, đến khi đối mặt mới phát hiện trên mặt hắn đều là chán ghét, liền cụp mắt xuống, đợi đến khi học sinh đều tản đi, mới khẩn trương đi đến trước mặt hắn, đem hộp quà cố ý chuẩn bị hướng hắn đưa tới, ……
" Hôm nay…… Là sinh nhật của anh, sinh nhật vui vẻ…… "
Có đôi khi là Dư Giản sẽ canh đúng giờ để chúc mừng sinh nhật hắn, cùng ngày sáng sớm sẽ luôn luôn nhận được tin nhắn của Dư Giản, ngôn ngữ luôn rất khô cằn, khiến cho người ta cảm thấy giống như là cố ý vậy, đến mức dễ dàng bị xem nhẹ.
Còn có đôi khi là Dư Giản ngồi trước cửa nhà hắn chờ hắn, đưa cho hắn món đồ mà mình cảm thấy là tốt nhất, sủi cảo được gói đến kỹ càng, cậu còn cố ý học làm điểm tâm nhỏ, hàng xóm thấy Dư Giản dáng dấp dễ mến, liền tặng cho cậu một túi pho mát nhập khẩu, hương vị chua chua ngọt ngọt, Dư Giản cảm thấy ăn rất ngon, về sau cũng đưa cho hắn, vì một vật không có ý nghĩa liền tốn mất một chuyến đi kỳ thật là không đáng, còn lãng phí thời gian của hắn, cho nên những vật kia phần lớn kết cục đều là bầu bạn với thùng rác.
Mặc dù hắn vẫn luôn rất ghét Dư Giản, nhưng chỉ cần nghĩ đến người vẫn luôn đi theo sau mình đột nhiên chạy theo người khác, bất kể là ai cũng đều sẽ cảm thấy không vui.
Giống như là hắn không chú ý đến Dư Giản đều là Dư Giản xứng đáng, Dư Giản không đến tìm hắn nữa, kia tất cả đều là Dư Giản sai.
Lần này hắn mơ thấy Dư Giản nằm trên giường bệnh.
Dư Giản nói. " Em sẽ không khiến anh cảm thấy phiền nữa !"
Dư Giản khó được lúc không do dự, lúc nói những lời này, ánh mắt đều không đặt ở trên người hắn.
Sau khi Hàn Kham tỉnh, không hiểu vì lý do gì mà tim như thắt lại một cái, mặc dù Dư Giản rất thích đến tìm hắn, nhưng cũng rất biết điều, rất ít quấy nhiễu đến cuộc sống của hắn, cậu sẽ ngồi trước cửa nhà đợi hắn, giống như là đã đợi hồi lâu.
Từ sân bay đi ra ngoài, không được bao lâu trời liền đổ mưa.
Cách Dư Giản gọi điện thoại cho hắn thời gian cũng đã hơn hai giờ, chắc là cũng tỉnh dậy rồi, Hàn Kham đưa điện thoại lên, nhìn thấy màn hình hiển thị hơn 30 cuộc gọi nhỡ từ người hầu, hắn nghĩ hẳn là Dư Giản đã tỉnh.
Hàn Kham cầm điện thoại gọi lại, 10 giây sau liền có người nghe.
Hắn nói. " Để Dư Giản nghe điện thoại. "
Người hầu ấp úng, nói chuyện đều là câu sau không khớp câu trước, khiến hắn không hiểu người hầu là đang cố nói cái gì.
Hắn lại nói. " Cái gì bệnh viện? Mấy ngày trước không phải đã đưa Dư Giản đi bệnh viện kiểm tra qua rồi sao? "
Người hầu hiển nhiên là đã bị dọa sợ, dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương 20 tuổi, chưa từng vấp phải sóng gió lớn, nàng đem vị trí bệnh viện nói cho Hàn Kham, trong giọng nói còn mang theo chút sợ hãi cùng nghẹn ngào, nàng nói,mau đến nhanh đi.
Hàn Kham cũng không phải là không phát giác ra được gì, trong lòng của hắn hơi thấp thỏm một chút, nhưng bác sĩ đã xác minh nói cho hắn biết, ngày sinh dự tính là tháng sau, lúc hắn đi Dư Giản vẫn còn rất tốt, cùng ngày bởi vì Lục Việt ghé qua thăm Dư Giản một chuyến, hắn còn giễu cợt Dư Giản hai câu, Dư Giản giống như là không nguyện ý lại cùng hắn tranh luận, liền quay người đi về phòng của mình.
Trợ lý sớm sắp xếp xong xuôi mọi chuyện liền lái xe tới đón Hàn Kham, vừa bước vào xe Hàn Kham đã chỉ điểm tới thẳng bệnh viện.
Mây đen bao phủ đỉnh đầu, tâm tình Hàn Kham tựa hồ so thời tiết càng muốn u ám hơn.
Thời điểm Hàn Kham chạy tới, nhìn thấy người hầu đang chờ bên ngoài phòng cấp cứu, hắn hỏi. " Đã xảy ra chuyện gì? "
Ngữ khí Hàn Kham không tốt, người hầu cũng bị dọa đến khẽ run rẩy, nàng nói. " Tôi …… Dư tiên sinh kêu tôi ra ngoài mua giúp anh ấy vài thứ, lúc tôi về đến, mới phát hiện anh ấy đã ngất đi! "
Người hầu đem lỗi lầm của mình miêu tả rất nhẹ, sở dĩ dám nói như thế, là vì vừa rồi bác sĩ vừa nói với nàng, nàng lúc ấy mở cửa phòng, đã ngửi thấy trong không khí truyền tới một trận nồng đậm mùi máu tanh.
Không biết trên cơ thể của một người có thể có bao nhiêu máu, dọc theo phòng khách là một đạo vệt máu hơn 20 cm, một mực kéo dài đến trong phòng ngủ.
Điện thoại trong tay Dư Giản bất lực rơi xuống, màn hình hiển thị cuộc gọi cuối cùng là gọi cho Hàn Kham.
Quá trình về sau, Hàn Kham cảm giác bản thân như đang ở trong biển lửa.
Bảo bảo chưa đủ tháng để sinh, vừa gầy vừa nhỏ, toàn thân đỏ rực, da nhăn nheo, được y tá xử lý tốt rồi đặt vào trong lồng giữ nhiệt.
Trong lòng mơ hồ đã có đáp án, nhưng Hàn Kham không dám đi hỏi.
Hàn Kham nhìn thấy thanh niên gầy yếu được đẩy từ bên trong phòng cấp cứu ra, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, không có nửa điểm dương khí, cặp mắt kia trước đây mỗi lần nhìn thấy hắn đều sẽ mở to ra rồi lại cụp xuống, giống như là sẽ không còn mở ra nữa.
Coi như vài chỗ đã được vải trắng che qua, nhưng Hàn Kham vẫn là nhìn thấy máu.
Lòng bàn tay Dư Giản đều bị pha lê đâm ra vết máu, quẹt một đường thật dài, giống như là máu trong cơ thể đã chảy hết, vết thương dữ tợn sẽ không khỏi hẳn, cũng sẽ không còn có huyết dịch chảy ra.
Tựa như Dư Giản hiện tại, sẽ không cảm giác được đau nữa, cũng sẽ không tỉnh dậy nữa.
Hàn Kham cho là mình sẽ không thấy khó chịu, tựa như lúc trước khi cha hắn mất đồng dạng như nhau, suốt quá trình hắn đều rất bình tĩnh xử lý hậu sự, sau đó còn rất quả quyết cùng Dư Giản phân rõ giới hạn, đem Dư Giản đuổi khỏi công ty.
Trên thế giới này sẽ không còn người luôn bị hắn cự tuyệt thật nhiều lần nữa, cũng không còn người nào đó vẫn cứ ngu ngốc chạy theo hắn.
Cũng sẽ không còn người nào khiến hắn thấy phiền nữa, còn giống như đồ ngốc luôn là nói xin lỗi với hắn.
Hàn Kham khẽ cười một cái, hắn nhìn cũng coi như tỉnh táo, bệnh viện tuyên bố tử vong, bác sĩ còn trấn an hắn vài câu, nói hắn biết sinh lão bệnh tử đều là nhân chi thường tình, hắn cũng là về sau mới biết được, thời điểm Dư Giản được đưa đến bệnh viện cơ hồ đã không còn bao nhiêu cơ hội.
Từ trên máy bay xuống tới không đến năm tiếng, bảy giờ trước Dư Giản còn gọi cho hắn một cuộc điện thoại.
Hàn Kham từ trong túi lấy ra điện thoại, lật đến lịch sử cuộc gọi, hiển thị là cuộc gọi chưa nhận, chăm chú nhìn thật lâu, Dư Giản cứ như vậy, liền lần cuối cùng cũng phải làm cho hắn cảm thấy áy náy.
Hắn như thế nào lại bởi vì người như cậu mà ảnh hưởng đến cảm xúc.
Hắn đem thông báo cuộc gọi xóa đi, tựa như tại một khắc cuối cùng kia Dư Giản chưa từng gọi cho hắn, hắn cũng không phải là không nghe máy của cậu.
Kỳ thật hắn đã sớm tìm cho mẫu thân Dư Giản một khối mộ địa tốt, ban đầu hắn còn nghĩ sẽ có ngày Dư Giản có thể cùng Lục Việt phủi sạch quan hệ, tiếp tục đối với hắn giống như trước đây, hắn liền nói cho Dư Giản biết, cũng là muốn để cho Dư Giản cảm thấy cao hứng.
Những chuyện này, Dư Giản sẽ không biết được.
Dư Giản sinh cho hắn là một bé trai, ngũ quan trên mặt chưa thể nhìn ra là giống ai, nằm trong lồng kính giữ nhiệt, y tá sẽ tới cho bảo bảo uống sữa đã được pha cẩn thận, kỳ thật là bảo bảo vừa mới chào đời ăn sữa mẹ vẫn là tốt nhất.
Bảo bảo không quá ngoan, không nghe lời giống như Dư Giản, luôn luôn thích khóc, cũng không biết khóc cái gì, có đôi khi làm sao hống cũng hống không tốt.
Xử lý xong hậu sự của Dư Giản, Hàn Kham mới trở về nhà một lần.
Không biết vì cái gì, Hàn Kham đều đã tính sẵn, đợi bảo bảo sinh ra tới, hắn sẽ đưa bảo bảo lẫn Dư Giản về nhà mình, về sau cũng sẽ không đuổi Dư Giản đi nữa.
Trong nhà hai ngày này không có người ở, cũng không có người tới dọn vệ sinh, hắn đẩy cửa ra liền nhìn thấy trước mắt là một đạo vệt máu đã khô trên sàn nhà, một đường kéo thẳng đến trong phòng của Dư Giản, hắn đột nhiên nghĩ đến Dư Giản cuối cùng là tình trạng thế nào lại gọi một cuộc điện thoại cho hắn.
Bởi vì điện thoại bị hắn ném hỏng qua một lần, về sau Dư Giản rất ít khi mang di động bên người, đặt ở một chỗ lâu dài liền rơi vào trạng thái tắt máy.
Số điện thoại của Dư Giản, Hàn Kham từ đầu đến cuối đều chưa từng lưu trong điện thoại, thẳng đến khi Dư Giản mang thai về sau, ở trong nhà hắn lâu như vậy, cũng chưa từng lưu qua, hai người cũng là tách ra ngủ, chỉ khi hắn có yêu cầu mới gọi Dư Giản đến phòng ngủ của hắn.
Hàn Kham lấy điện thoại ra, muốn lần nữa lật xem cuộc gọi Dư Giản gọi cho hắn kia, nhưng không tìm được, hắn lúc này mới ý thức được, tự tay hắn đã xóa mất.
Kỳ thật Dư Giản sớm đã chuẩn bị sẵn tâm lý, từ lúc cậu nghe thấy bác sĩ ở ngoài phòng bệnh trò chuyện với mẫu thân về bệnh tình của cậu, cậu cũng đã sợ hãi qua, nhưng theo thời gian trôi đi cũng chỉ có thể thản nhiên tiếp nhận.
Sống được thêm một ngày đối với cậu mà nói đều là không dễ dàng gì, trước kia mẫu thân tại lúc còn có thể luôn là bảo hộ cậu thật tốt, tránh đi tổn thương bên ngoài, mẫu thân trước khi mất liền đem cậu phó thác cho Lục Việt, tựa như phải làm như vậy mới có thể an tâm rời đi, nào biết được cậu sẽ luân đến tình cảnh như nào, đã mang thai còn phải chịu đựng lửa giận từ nam nhân, người khác lại như chính thất đường đường chính chính mà chỉ trích cậu, trước kia sẽ còn không biết điều nghĩ rồi sẽ có một ngày nam nhân sẽ đối với cậu tốt một chút, cho tới bây giờ, dù là từng giây từng phút cậu cũng đều chưa từng chân chính cảm nhận qua cảm giác được nam nhân đối tốt là như nào.
Hàn Kham đối với cậu quả nhiên là rất keo kiệt, có thể đối với một người quen biết còn chưa đến 2 tháng lời nói cùng hành động đều thật ôn nhu, với cậu đơn giản chỉ là một câu nói không nặng không nhẹ cũng thật khó, Hàn Kham ngẫu nhiên sẽ cùng cậu nói mấy câu, nếu không phải là chất vấn cậu, thì chính là cùng cậu đàm luận vấn để có liên quan đến bảo bảo.
Dư Giản cho là mình đã sớm chết tâm, tại thời điểm nam nhân cúp điện thoại, trong nháy mắt đó, trong đầu phảng phất như có gì đó đột nhiên đứt đoạn, qua nhiều năm như vậy, cuối cùng cậu cũng cảm thấy được mệt mỏi.
Nguyên bản cũng chỉ là dựa vào một cuộc điện thoại này mà cực lực chèo chống, nhưng lại ....
Làn da Dư Giản trắng bệch tựa như không còn máu lưu thông, cảm giác cơ thể từng chút một lạnh đi.
Sau khi gọi cho người hầu xong, cảm xúc của Hàn Kham cũng không có bình phục lại, lần trước hắn cũng không nghe điện thoại của Dư Giản, lúc biết tin thì Dư Giản đã nhập viện rồi.
Dư Giản mang thai đã tám tháng, ngày sinh dự tính là tháng sau, nếu như là sinh sớm hơn ngày sinh dự tính, hẳn là cũng sẽ không có khả năng!
Vốn là ngày mai mới mua vé máy bay bay về L Thị, nhưng Hàn Kham lại nói trợ lý phải mua ngay đêm nay.
Cũng không biết Dư Giản suốt ngày ở trong nhà làm cái gì, đến điện thoại của hắn cũng thèm nghe.
Nghĩ như vậy, trên mặt liền ẩn ẩn sinh ra vẻ tức giận, lại lần nữa gọi cho người hầu một cú điện thoại, nói sau khi Dư Giản tỉnh lại phải lập tức gọi lại cho hắn.
Người hầu đang trên đường trở về, vội vàng ứng thanh đồng ý.
Hàn Kham vuốt vuốt mí mắt phải đang nhảy lên không ngừng, có lẽ là bởi vì thời tiết, hai ngày này mưa cũng tương đối nhiều, nhiệt độ luôn là lúc lạnh lúc nóng.
Trên máy bay điện thoại bắt buộc phải mở chế độ máy bay, không cách nào nghe điện thoại được, Hàn Kham từ từ nhắm lại hai mắt dự định nghỉ ngơi trong chốc lát, trong giấc mơ hắn nhìn thấy Dư Giản, kỳ thật khoảng thời gian này hắn rất hay mơ thấy Dư Giản, có đôi khi là Dư Giản tội nghiệp đi theo phía sau hắn, nhỏ giọng nói, ……
" Anh có thể…… Có thể về nhà một lần không? "
Có đôi khi là Dư Giản ở trước cổng trường đợi chờ hắn, nhìn thấy hắn con mắt cũng mở to ra, trong mắt đều ánh sáng lấp lánh, đến khi đối mặt mới phát hiện trên mặt hắn đều là chán ghét, liền cụp mắt xuống, đợi đến khi học sinh đều tản đi, mới khẩn trương đi đến trước mặt hắn, đem hộp quà cố ý chuẩn bị hướng hắn đưa tới, ……
" Hôm nay…… Là sinh nhật của anh, sinh nhật vui vẻ…… "
Có đôi khi là Dư Giản sẽ canh đúng giờ để chúc mừng sinh nhật hắn, cùng ngày sáng sớm sẽ luôn luôn nhận được tin nhắn của Dư Giản, ngôn ngữ luôn rất khô cằn, khiến cho người ta cảm thấy giống như là cố ý vậy, đến mức dễ dàng bị xem nhẹ.
Còn có đôi khi là Dư Giản ngồi trước cửa nhà hắn chờ hắn, đưa cho hắn món đồ mà mình cảm thấy là tốt nhất, sủi cảo được gói đến kỹ càng, cậu còn cố ý học làm điểm tâm nhỏ, hàng xóm thấy Dư Giản dáng dấp dễ mến, liền tặng cho cậu một túi pho mát nhập khẩu, hương vị chua chua ngọt ngọt, Dư Giản cảm thấy ăn rất ngon, về sau cũng đưa cho hắn, vì một vật không có ý nghĩa liền tốn mất một chuyến đi kỳ thật là không đáng, còn lãng phí thời gian của hắn, cho nên những vật kia phần lớn kết cục đều là bầu bạn với thùng rác.
Mặc dù hắn vẫn luôn rất ghét Dư Giản, nhưng chỉ cần nghĩ đến người vẫn luôn đi theo sau mình đột nhiên chạy theo người khác, bất kể là ai cũng đều sẽ cảm thấy không vui.
Giống như là hắn không chú ý đến Dư Giản đều là Dư Giản xứng đáng, Dư Giản không đến tìm hắn nữa, kia tất cả đều là Dư Giản sai.
Lần này hắn mơ thấy Dư Giản nằm trên giường bệnh.
Dư Giản nói. " Em sẽ không khiến anh cảm thấy phiền nữa !"
Dư Giản khó được lúc không do dự, lúc nói những lời này, ánh mắt đều không đặt ở trên người hắn.
Sau khi Hàn Kham tỉnh, không hiểu vì lý do gì mà tim như thắt lại một cái, mặc dù Dư Giản rất thích đến tìm hắn, nhưng cũng rất biết điều, rất ít quấy nhiễu đến cuộc sống của hắn, cậu sẽ ngồi trước cửa nhà đợi hắn, giống như là đã đợi hồi lâu.
Từ sân bay đi ra ngoài, không được bao lâu trời liền đổ mưa.
Cách Dư Giản gọi điện thoại cho hắn thời gian cũng đã hơn hai giờ, chắc là cũng tỉnh dậy rồi, Hàn Kham đưa điện thoại lên, nhìn thấy màn hình hiển thị hơn 30 cuộc gọi nhỡ từ người hầu, hắn nghĩ hẳn là Dư Giản đã tỉnh.
Hàn Kham cầm điện thoại gọi lại, 10 giây sau liền có người nghe.
Hắn nói. " Để Dư Giản nghe điện thoại. "
Người hầu ấp úng, nói chuyện đều là câu sau không khớp câu trước, khiến hắn không hiểu người hầu là đang cố nói cái gì.
Hắn lại nói. " Cái gì bệnh viện? Mấy ngày trước không phải đã đưa Dư Giản đi bệnh viện kiểm tra qua rồi sao? "
Người hầu hiển nhiên là đã bị dọa sợ, dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương 20 tuổi, chưa từng vấp phải sóng gió lớn, nàng đem vị trí bệnh viện nói cho Hàn Kham, trong giọng nói còn mang theo chút sợ hãi cùng nghẹn ngào, nàng nói,mau đến nhanh đi.
Hàn Kham cũng không phải là không phát giác ra được gì, trong lòng của hắn hơi thấp thỏm một chút, nhưng bác sĩ đã xác minh nói cho hắn biết, ngày sinh dự tính là tháng sau, lúc hắn đi Dư Giản vẫn còn rất tốt, cùng ngày bởi vì Lục Việt ghé qua thăm Dư Giản một chuyến, hắn còn giễu cợt Dư Giản hai câu, Dư Giản giống như là không nguyện ý lại cùng hắn tranh luận, liền quay người đi về phòng của mình.
Trợ lý sớm sắp xếp xong xuôi mọi chuyện liền lái xe tới đón Hàn Kham, vừa bước vào xe Hàn Kham đã chỉ điểm tới thẳng bệnh viện.
Mây đen bao phủ đỉnh đầu, tâm tình Hàn Kham tựa hồ so thời tiết càng muốn u ám hơn.
Thời điểm Hàn Kham chạy tới, nhìn thấy người hầu đang chờ bên ngoài phòng cấp cứu, hắn hỏi. " Đã xảy ra chuyện gì? "
Ngữ khí Hàn Kham không tốt, người hầu cũng bị dọa đến khẽ run rẩy, nàng nói. " Tôi …… Dư tiên sinh kêu tôi ra ngoài mua giúp anh ấy vài thứ, lúc tôi về đến, mới phát hiện anh ấy đã ngất đi! "
Người hầu đem lỗi lầm của mình miêu tả rất nhẹ, sở dĩ dám nói như thế, là vì vừa rồi bác sĩ vừa nói với nàng, nàng lúc ấy mở cửa phòng, đã ngửi thấy trong không khí truyền tới một trận nồng đậm mùi máu tanh.
Không biết trên cơ thể của một người có thể có bao nhiêu máu, dọc theo phòng khách là một đạo vệt máu hơn 20 cm, một mực kéo dài đến trong phòng ngủ.
Điện thoại trong tay Dư Giản bất lực rơi xuống, màn hình hiển thị cuộc gọi cuối cùng là gọi cho Hàn Kham.
Quá trình về sau, Hàn Kham cảm giác bản thân như đang ở trong biển lửa.
Bảo bảo chưa đủ tháng để sinh, vừa gầy vừa nhỏ, toàn thân đỏ rực, da nhăn nheo, được y tá xử lý tốt rồi đặt vào trong lồng giữ nhiệt.
Trong lòng mơ hồ đã có đáp án, nhưng Hàn Kham không dám đi hỏi.
Hàn Kham nhìn thấy thanh niên gầy yếu được đẩy từ bên trong phòng cấp cứu ra, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, không có nửa điểm dương khí, cặp mắt kia trước đây mỗi lần nhìn thấy hắn đều sẽ mở to ra rồi lại cụp xuống, giống như là sẽ không còn mở ra nữa.
Coi như vài chỗ đã được vải trắng che qua, nhưng Hàn Kham vẫn là nhìn thấy máu.
Lòng bàn tay Dư Giản đều bị pha lê đâm ra vết máu, quẹt một đường thật dài, giống như là máu trong cơ thể đã chảy hết, vết thương dữ tợn sẽ không khỏi hẳn, cũng sẽ không còn có huyết dịch chảy ra.
Tựa như Dư Giản hiện tại, sẽ không cảm giác được đau nữa, cũng sẽ không tỉnh dậy nữa.
Hàn Kham cho là mình sẽ không thấy khó chịu, tựa như lúc trước khi cha hắn mất đồng dạng như nhau, suốt quá trình hắn đều rất bình tĩnh xử lý hậu sự, sau đó còn rất quả quyết cùng Dư Giản phân rõ giới hạn, đem Dư Giản đuổi khỏi công ty.
Trên thế giới này sẽ không còn người luôn bị hắn cự tuyệt thật nhiều lần nữa, cũng không còn người nào đó vẫn cứ ngu ngốc chạy theo hắn.
Cũng sẽ không còn người nào khiến hắn thấy phiền nữa, còn giống như đồ ngốc luôn là nói xin lỗi với hắn.
Hàn Kham khẽ cười một cái, hắn nhìn cũng coi như tỉnh táo, bệnh viện tuyên bố tử vong, bác sĩ còn trấn an hắn vài câu, nói hắn biết sinh lão bệnh tử đều là nhân chi thường tình, hắn cũng là về sau mới biết được, thời điểm Dư Giản được đưa đến bệnh viện cơ hồ đã không còn bao nhiêu cơ hội.
Từ trên máy bay xuống tới không đến năm tiếng, bảy giờ trước Dư Giản còn gọi cho hắn một cuộc điện thoại.
Hàn Kham từ trong túi lấy ra điện thoại, lật đến lịch sử cuộc gọi, hiển thị là cuộc gọi chưa nhận, chăm chú nhìn thật lâu, Dư Giản cứ như vậy, liền lần cuối cùng cũng phải làm cho hắn cảm thấy áy náy.
Hắn như thế nào lại bởi vì người như cậu mà ảnh hưởng đến cảm xúc.
Hắn đem thông báo cuộc gọi xóa đi, tựa như tại một khắc cuối cùng kia Dư Giản chưa từng gọi cho hắn, hắn cũng không phải là không nghe máy của cậu.
Kỳ thật hắn đã sớm tìm cho mẫu thân Dư Giản một khối mộ địa tốt, ban đầu hắn còn nghĩ sẽ có ngày Dư Giản có thể cùng Lục Việt phủi sạch quan hệ, tiếp tục đối với hắn giống như trước đây, hắn liền nói cho Dư Giản biết, cũng là muốn để cho Dư Giản cảm thấy cao hứng.
Những chuyện này, Dư Giản sẽ không biết được.
Dư Giản sinh cho hắn là một bé trai, ngũ quan trên mặt chưa thể nhìn ra là giống ai, nằm trong lồng kính giữ nhiệt, y tá sẽ tới cho bảo bảo uống sữa đã được pha cẩn thận, kỳ thật là bảo bảo vừa mới chào đời ăn sữa mẹ vẫn là tốt nhất.
Bảo bảo không quá ngoan, không nghe lời giống như Dư Giản, luôn luôn thích khóc, cũng không biết khóc cái gì, có đôi khi làm sao hống cũng hống không tốt.
Xử lý xong hậu sự của Dư Giản, Hàn Kham mới trở về nhà một lần.
Không biết vì cái gì, Hàn Kham đều đã tính sẵn, đợi bảo bảo sinh ra tới, hắn sẽ đưa bảo bảo lẫn Dư Giản về nhà mình, về sau cũng sẽ không đuổi Dư Giản đi nữa.
Trong nhà hai ngày này không có người ở, cũng không có người tới dọn vệ sinh, hắn đẩy cửa ra liền nhìn thấy trước mắt là một đạo vệt máu đã khô trên sàn nhà, một đường kéo thẳng đến trong phòng của Dư Giản, hắn đột nhiên nghĩ đến Dư Giản cuối cùng là tình trạng thế nào lại gọi một cuộc điện thoại cho hắn.
Bởi vì điện thoại bị hắn ném hỏng qua một lần, về sau Dư Giản rất ít khi mang di động bên người, đặt ở một chỗ lâu dài liền rơi vào trạng thái tắt máy.
Số điện thoại của Dư Giản, Hàn Kham từ đầu đến cuối đều chưa từng lưu trong điện thoại, thẳng đến khi Dư Giản mang thai về sau, ở trong nhà hắn lâu như vậy, cũng chưa từng lưu qua, hai người cũng là tách ra ngủ, chỉ khi hắn có yêu cầu mới gọi Dư Giản đến phòng ngủ của hắn.
Hàn Kham lấy điện thoại ra, muốn lần nữa lật xem cuộc gọi Dư Giản gọi cho hắn kia, nhưng không tìm được, hắn lúc này mới ý thức được, tự tay hắn đã xóa mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.