Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn
Chương 368: PN 44 • Thả Tôi Ra
Tây Đích Nhất Qua
18/06/2022
Edit + beta : Bella
.......................................
Lúc ở trạng thái ý thức thanh tỉnh, số lần Hàn Kham hôn cậu cũng không nhiều, chắc hẳn, hiện tại Hàn Kham là lại đem cậu trở thành một vật thay thế mới.
Mùi rỉ sắt tràn ra trong miệng, nam nhân sắc mặt u ám buông cậu ra, sau đó vươn tay chạm lên môi của mình, trên trên mu bàn tay là dịch vị đỏ tươi.
Trước kia Dư Giản chính là không nỡ khiến cho nam nhân thụ thương, nếu là trên ngón tay nam nhân nứt một chút da, cậu đều khẩn trương đến đứng ngồi không yên, coi như bị nam nhân chán ghét, cũng vẫn là sẽ phản ứng trì độn đan thật tốt một đôi bao tay dày đặc đưa qua, kết quả không thể ngờ là đến cuối cùng tất cả đồ vật cậu đưa đến, đều sẽ bị nam nhân vứt bỏ, còn khuyến mãi một bài thuyết trình.
Ngón tay Hàn Kham nắm chặt lên, nắm đấm hung ác đập vào phía sau, rơi xuống trên mặt bàn, Dư Giản cho là một quyền kia sẽ rơi lên người cậu.
Ánh mắt của nam nhân khiến cho người ta không rét mà run, túm gọn lại thì Dư Giản cũng không phải là người có lá gan to, chỉ là cậu thật sự không nghĩ sẽ lại đi lên vết xe đổ lần nữa.
Thanh âm của cậu rất nhẹ. " Anh…… "
Vốn là cậu muốn nói anh không phải là đã có người mình thích rồi sao?
Nhưng lời đến khóe miệng lại thu về, Dư Giản hạ xuống mí mắt, nói. " Tôi không cảm thấy…… Chúng ta, quan hệ tốt đến mức có thể hôn. "
Hàn Kham cười lạnh. " Quan hệ của chúng ta? Cũng không đơn giản chỉ là hôn đi? "
"…… Khách sạn lần kia, là ngoài ý muốn. "
" Vậy được, để tôi cho cậu biết rõ ràng là như thế nào mới không phải là ngoài ý muốn. "
Sắc mặt nam nhân không tính là tốt, khiến cho Dư Giản theo bản năng chỉ muốn tìm chỗ trốn đi, nhưng thân thể của cậu cơ hồ là ngửa ra sau ngã xuống trên mặt bàn, cậu đem tay chống tại dưới thân, trở mình muốn từ bên trái chạy đi, nam nhân tựa hồ như đã sớm cảm giác được ý đồ của cậu, vươn một tay chặn ở bên cạnh.
……" Thả tôi ra! " Dư Giản giãy dụa.
Dư Giản mặc trên người một cái áo len màu hạnh, quần cũng là màu sắc rất nhạt, cậu không thích quá phức tạp cùng màu sắc quá nổi bật, lúc này lại khẩn trương nắm chặt lấy vạt áo, tập quán này một mực bảo lưu chưa từng thay đổi, đến mức khi Hàn Kham đem cậu ôm vào trong ngực, liền giống như là đang tìm lấy khí tức quen thuộc.
Thời gian Dư Giản biến mất khỏi thế giới của hắn quá lâu, trong lúc đó lại nhảy ra một thanh niên tên gọi Sầm Tô, các phương diện còn biểu hiện giống y đúc Dư Giản.
Mà Sầm Tô, nhận biết Dư Giản.
Không rõ đối phương là đang cố tình làm ra vẻ gì, hay là làm sao, ngắn ngủi mê hoặc này khiến cho nam nhân trở nên có chút không nỡ xa rời.
" Hàn Kham!…… Thả tôi ra! Anh…… Anh đừng như vậy. " Tiếng nói của Dư Giản phát run.
Hàn Kham ghé vào lỗ tai cậu khẽ gọi một cái tên, khiến trong đầu Dư Giản lập tức ong một tiếng, cả người như ngã vào hầm băng, cậu cho là Hàn Kham đã nhận ra là cậu.
Giọng nói nam nhân khàn khàn. " Tôi rất nhớ em !"
Lúc này Hàn Kham lại thả động tác ôn nhu một chút, nhân lúc Dư Giản chưa kịp phản ứng, dùng cà vạt đem hai tay cậu trói lại cùng một chỗ, sau đó thuận theo hôn xuống cổ của cậu, động tác kia mập mờ lại thành kính, Dư Giản giãy dụa hai lần, liền bị Hàn Kham giữ chặt lấy thắt lưng, đột nhiên bị người phá hư không khí, trên mặt Hàn Kham đều là không vui.
" Cậu trang bị giống Dư Giản như vậy, còn tận lực để Hàn Dư đối với cậu sinh ra hảo cảm, những chuyện này, không phải đều là cậu tự tìm sao? "
……
Hàn Kham còn nhớ rõ cậu?
Nghe được mấy câu này, nếu là lúc trước thì tốt rồi, nhưng hiện tại Dư Giản đã không còn cảm thấy vui mừng dù chỉ là nửa phần.
Có lẽ là vì thấy cậu không còn tiếp tục tiếp tục giãy động nữa, nam nhân cũng không có làm ra hành động gì, Dư Giản không lên tiếng, chỉ là bởi vì cậu biết tính tình của nam nhân là dạng nào, lời cậu nói hoàn toàn không có bất cứ tác dụng gì.
Khóe mắt Dư Giản rơi xuống một giọt nhiệt lệ, đại khái là vì nghĩ đến mình của trước kia, kể từ khi biết yêu trong lòng đều chỉ có Hàn Kham, thời gian kéo dài lâu như vậy, nếu như lúc trước nam nhân chịu để ý tới cậu nhiều một chút, cậu cũng sẽ không phải ở thời điểm sắp lâm bồn còn bị tiểu tình nhân được nam nhân nuôi dưỡng ở bên ngoài tới tận cửa thị uy.
Có không giữ, mất đừng tìm!..
Đời trước là bởi vì thích, nên mới nhẫn lại đau đớn đem bản thân dâng hiến cho nam nhân, bất luận là như thế nào, bị ép tiếp nhận chuyện mà mình không muốn cũng sẽ không quá dễ chịu.
Nguyên bản còn nghĩ chờ sau khi một tháng kết thúc, nam nhân sẽ thả cậu đi, không ngờ lại lần nữa phát sinh loại sự tình này, lại còn ở trạng thái cả hai đều thanh tỉnh.
Thoả mãn qua đi, nam nhân đem cậu ôm vào trong lòng.
Trời đã tối, người hầu ôm Hàn Dư trở về, Hàn Dư liền đến gõ cửa phòng ngủ của hắn.
Hàn Dư nói. " Ba ba nếu là khi dễ lão sư! Con liền không nhận người làm ba ba! "
Hàn Kham luôn bận rộn với công việc, thời gian dành cho Hàn Dư cũng không nhiều, còn thường xuyên ở sinh nhật của Hàn Dư uống rượu đến say khướt, Hàn Dư mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng là so với trẻ nhỏ bình thường vẫn là hiểu chuyện hơn.
Hàn Kham cau mày, đối Dư Giản nói. " Cậu xem đi, nó bây giờ bị cậu hống thành cái dạng gì rồi!? "
Dư Giản trầm mặc không nói gì.
Tiểu hài tử có lẽ không biết, nhưng người hầu hẳn là rất rõ ràng, cậu ở trong phòng ngủ của Hàn Kham là đang làm cái gì, bản thân lấy một thân phận ngoại nhân, còn tới làm bạn với Hàn Dư cả ngày liền rất kỳ quái.
Hàn Dư kêu to hai tiếng, người hầu cũng một mực dỗ dành, nhưng là thực sự không dừng lại được, Hàn Kham lúc này mới mở cửa phòng ra, nói.
" Nếu như con còn tiếp tục náo loạn, chỉ sợ lão sư của con sẽ không tiếp tục đến bồi con nữa! "
Hàn Dư lúc này mới an tĩnh lại, hừ lạnh nói.
" Chán ghét ba ba! "
……
Hàn Dư tựa hồ là rất tức giận, khuôn mặt nhỏ bình thường luôn là một bộ lạnh lùng phồng lên, rõ ràng là bộ dáng của tiểu hài tử, nhưng lại luôn khiến người ta cảm thấy là quá hiểu chuyện.
Hàn Kham dỗ hai câu, nói lão sư đã đi về rồi, ngày mai sẽ lại đến.
Hàn Dư lúc này mới bất đắc dĩ mà trở lại gian phòng của mình.
Hàn Kham đóng cửa lại, thanh niên nguyên bản vốn là không một mảnh vải che thân nằm ở trên giường hiện tại đã tự mình mặc xong quần áo.
" Cậu muốn đi đâu? "
Dư Giản nói. "…… Về nhà. "
Hai giây sau, Dư Giản lại nói. " Từ ngày mai tôi sẽ không đến nữa, nếu như anh còn nghĩ muốn uy hiếp tôi…… Tôi cũng có thể nói cho mọi người biết, là anh ép buộc tôi…… Hàn Kham, tôi vốn dĩ là không muốn có được bất cứ thứ gì từ chỗ của anh cả, từ đầu đến cuối đều không có. "
Hàn Kham trầm mặt nói. " Cậu muốn cùng tôi phủi sạch liên quan ?"
Dư Giản không chút do dự nói. "…… Tôi mặc dù không giàu có…… Nhưng tiền để dành thì tôi vẫn có, cũng đầy đủ cho tôi tiêu xài, sau này, tôi thật sự không muốn lại phải nhìn thấy anh nữa! "
Thứ cậu tưởng niệm bất quá là cốt nhục của cậu, cùng Hàn Dư ở chung một chỗ lâu như vậy, cậu cũng đã cảm thấy đủ rồi.
Hàn Kham cười lạnh. " Đi đi. "
Dư Giản cho rằng Hàn Kham thật sự là đã đồng ý để mình đi.
Ngay cả một giây cũng không muốn tiếp tục do dự, trực tiếp đi tới cửa, cậu đều đã suy nghĩ xong hết rồi, đêm nay sẽ đem hành lý của mình thu dọn sạch sẽ, sáng sớm ngày mai sẽ mua vé xe, sau đó rời khỏi L Thị, về sau đều không cần thiết phải gặp lại Hàn Kham nữa.
Cậu sợ hãi, đây thực chất gần như là bẩm sinh rồi, không phải là cậu muốn là liền có thể khống chế được.
Cái này cũng không liên quan đến việc tha thứ.
Vừa mới mở ra cửa phòng, phía sau đột nhiên bị người mạnh mẽ chống lên, sắc mặt Hàn Kham âm lãnh đến cực điểm.
" Theo tôi được biết thì cậu chỉ là một đứa cô nhi, nếu là vĩnh viễn mất tích, hẳn là cũng không có người nào sẽ cố ý đi tìm cậu đi? "
.......................................
Lúc ở trạng thái ý thức thanh tỉnh, số lần Hàn Kham hôn cậu cũng không nhiều, chắc hẳn, hiện tại Hàn Kham là lại đem cậu trở thành một vật thay thế mới.
Mùi rỉ sắt tràn ra trong miệng, nam nhân sắc mặt u ám buông cậu ra, sau đó vươn tay chạm lên môi của mình, trên trên mu bàn tay là dịch vị đỏ tươi.
Trước kia Dư Giản chính là không nỡ khiến cho nam nhân thụ thương, nếu là trên ngón tay nam nhân nứt một chút da, cậu đều khẩn trương đến đứng ngồi không yên, coi như bị nam nhân chán ghét, cũng vẫn là sẽ phản ứng trì độn đan thật tốt một đôi bao tay dày đặc đưa qua, kết quả không thể ngờ là đến cuối cùng tất cả đồ vật cậu đưa đến, đều sẽ bị nam nhân vứt bỏ, còn khuyến mãi một bài thuyết trình.
Ngón tay Hàn Kham nắm chặt lên, nắm đấm hung ác đập vào phía sau, rơi xuống trên mặt bàn, Dư Giản cho là một quyền kia sẽ rơi lên người cậu.
Ánh mắt của nam nhân khiến cho người ta không rét mà run, túm gọn lại thì Dư Giản cũng không phải là người có lá gan to, chỉ là cậu thật sự không nghĩ sẽ lại đi lên vết xe đổ lần nữa.
Thanh âm của cậu rất nhẹ. " Anh…… "
Vốn là cậu muốn nói anh không phải là đã có người mình thích rồi sao?
Nhưng lời đến khóe miệng lại thu về, Dư Giản hạ xuống mí mắt, nói. " Tôi không cảm thấy…… Chúng ta, quan hệ tốt đến mức có thể hôn. "
Hàn Kham cười lạnh. " Quan hệ của chúng ta? Cũng không đơn giản chỉ là hôn đi? "
"…… Khách sạn lần kia, là ngoài ý muốn. "
" Vậy được, để tôi cho cậu biết rõ ràng là như thế nào mới không phải là ngoài ý muốn. "
Sắc mặt nam nhân không tính là tốt, khiến cho Dư Giản theo bản năng chỉ muốn tìm chỗ trốn đi, nhưng thân thể của cậu cơ hồ là ngửa ra sau ngã xuống trên mặt bàn, cậu đem tay chống tại dưới thân, trở mình muốn từ bên trái chạy đi, nam nhân tựa hồ như đã sớm cảm giác được ý đồ của cậu, vươn một tay chặn ở bên cạnh.
……" Thả tôi ra! " Dư Giản giãy dụa.
Dư Giản mặc trên người một cái áo len màu hạnh, quần cũng là màu sắc rất nhạt, cậu không thích quá phức tạp cùng màu sắc quá nổi bật, lúc này lại khẩn trương nắm chặt lấy vạt áo, tập quán này một mực bảo lưu chưa từng thay đổi, đến mức khi Hàn Kham đem cậu ôm vào trong ngực, liền giống như là đang tìm lấy khí tức quen thuộc.
Thời gian Dư Giản biến mất khỏi thế giới của hắn quá lâu, trong lúc đó lại nhảy ra một thanh niên tên gọi Sầm Tô, các phương diện còn biểu hiện giống y đúc Dư Giản.
Mà Sầm Tô, nhận biết Dư Giản.
Không rõ đối phương là đang cố tình làm ra vẻ gì, hay là làm sao, ngắn ngủi mê hoặc này khiến cho nam nhân trở nên có chút không nỡ xa rời.
" Hàn Kham!…… Thả tôi ra! Anh…… Anh đừng như vậy. " Tiếng nói của Dư Giản phát run.
Hàn Kham ghé vào lỗ tai cậu khẽ gọi một cái tên, khiến trong đầu Dư Giản lập tức ong một tiếng, cả người như ngã vào hầm băng, cậu cho là Hàn Kham đã nhận ra là cậu.
Giọng nói nam nhân khàn khàn. " Tôi rất nhớ em !"
Lúc này Hàn Kham lại thả động tác ôn nhu một chút, nhân lúc Dư Giản chưa kịp phản ứng, dùng cà vạt đem hai tay cậu trói lại cùng một chỗ, sau đó thuận theo hôn xuống cổ của cậu, động tác kia mập mờ lại thành kính, Dư Giản giãy dụa hai lần, liền bị Hàn Kham giữ chặt lấy thắt lưng, đột nhiên bị người phá hư không khí, trên mặt Hàn Kham đều là không vui.
" Cậu trang bị giống Dư Giản như vậy, còn tận lực để Hàn Dư đối với cậu sinh ra hảo cảm, những chuyện này, không phải đều là cậu tự tìm sao? "
……
Hàn Kham còn nhớ rõ cậu?
Nghe được mấy câu này, nếu là lúc trước thì tốt rồi, nhưng hiện tại Dư Giản đã không còn cảm thấy vui mừng dù chỉ là nửa phần.
Có lẽ là vì thấy cậu không còn tiếp tục tiếp tục giãy động nữa, nam nhân cũng không có làm ra hành động gì, Dư Giản không lên tiếng, chỉ là bởi vì cậu biết tính tình của nam nhân là dạng nào, lời cậu nói hoàn toàn không có bất cứ tác dụng gì.
Khóe mắt Dư Giản rơi xuống một giọt nhiệt lệ, đại khái là vì nghĩ đến mình của trước kia, kể từ khi biết yêu trong lòng đều chỉ có Hàn Kham, thời gian kéo dài lâu như vậy, nếu như lúc trước nam nhân chịu để ý tới cậu nhiều một chút, cậu cũng sẽ không phải ở thời điểm sắp lâm bồn còn bị tiểu tình nhân được nam nhân nuôi dưỡng ở bên ngoài tới tận cửa thị uy.
Có không giữ, mất đừng tìm!..
Đời trước là bởi vì thích, nên mới nhẫn lại đau đớn đem bản thân dâng hiến cho nam nhân, bất luận là như thế nào, bị ép tiếp nhận chuyện mà mình không muốn cũng sẽ không quá dễ chịu.
Nguyên bản còn nghĩ chờ sau khi một tháng kết thúc, nam nhân sẽ thả cậu đi, không ngờ lại lần nữa phát sinh loại sự tình này, lại còn ở trạng thái cả hai đều thanh tỉnh.
Thoả mãn qua đi, nam nhân đem cậu ôm vào trong lòng.
Trời đã tối, người hầu ôm Hàn Dư trở về, Hàn Dư liền đến gõ cửa phòng ngủ của hắn.
Hàn Dư nói. " Ba ba nếu là khi dễ lão sư! Con liền không nhận người làm ba ba! "
Hàn Kham luôn bận rộn với công việc, thời gian dành cho Hàn Dư cũng không nhiều, còn thường xuyên ở sinh nhật của Hàn Dư uống rượu đến say khướt, Hàn Dư mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng là so với trẻ nhỏ bình thường vẫn là hiểu chuyện hơn.
Hàn Kham cau mày, đối Dư Giản nói. " Cậu xem đi, nó bây giờ bị cậu hống thành cái dạng gì rồi!? "
Dư Giản trầm mặc không nói gì.
Tiểu hài tử có lẽ không biết, nhưng người hầu hẳn là rất rõ ràng, cậu ở trong phòng ngủ của Hàn Kham là đang làm cái gì, bản thân lấy một thân phận ngoại nhân, còn tới làm bạn với Hàn Dư cả ngày liền rất kỳ quái.
Hàn Dư kêu to hai tiếng, người hầu cũng một mực dỗ dành, nhưng là thực sự không dừng lại được, Hàn Kham lúc này mới mở cửa phòng ra, nói.
" Nếu như con còn tiếp tục náo loạn, chỉ sợ lão sư của con sẽ không tiếp tục đến bồi con nữa! "
Hàn Dư lúc này mới an tĩnh lại, hừ lạnh nói.
" Chán ghét ba ba! "
……
Hàn Dư tựa hồ là rất tức giận, khuôn mặt nhỏ bình thường luôn là một bộ lạnh lùng phồng lên, rõ ràng là bộ dáng của tiểu hài tử, nhưng lại luôn khiến người ta cảm thấy là quá hiểu chuyện.
Hàn Kham dỗ hai câu, nói lão sư đã đi về rồi, ngày mai sẽ lại đến.
Hàn Dư lúc này mới bất đắc dĩ mà trở lại gian phòng của mình.
Hàn Kham đóng cửa lại, thanh niên nguyên bản vốn là không một mảnh vải che thân nằm ở trên giường hiện tại đã tự mình mặc xong quần áo.
" Cậu muốn đi đâu? "
Dư Giản nói. "…… Về nhà. "
Hai giây sau, Dư Giản lại nói. " Từ ngày mai tôi sẽ không đến nữa, nếu như anh còn nghĩ muốn uy hiếp tôi…… Tôi cũng có thể nói cho mọi người biết, là anh ép buộc tôi…… Hàn Kham, tôi vốn dĩ là không muốn có được bất cứ thứ gì từ chỗ của anh cả, từ đầu đến cuối đều không có. "
Hàn Kham trầm mặt nói. " Cậu muốn cùng tôi phủi sạch liên quan ?"
Dư Giản không chút do dự nói. "…… Tôi mặc dù không giàu có…… Nhưng tiền để dành thì tôi vẫn có, cũng đầy đủ cho tôi tiêu xài, sau này, tôi thật sự không muốn lại phải nhìn thấy anh nữa! "
Thứ cậu tưởng niệm bất quá là cốt nhục của cậu, cùng Hàn Dư ở chung một chỗ lâu như vậy, cậu cũng đã cảm thấy đủ rồi.
Hàn Kham cười lạnh. " Đi đi. "
Dư Giản cho rằng Hàn Kham thật sự là đã đồng ý để mình đi.
Ngay cả một giây cũng không muốn tiếp tục do dự, trực tiếp đi tới cửa, cậu đều đã suy nghĩ xong hết rồi, đêm nay sẽ đem hành lý của mình thu dọn sạch sẽ, sáng sớm ngày mai sẽ mua vé xe, sau đó rời khỏi L Thị, về sau đều không cần thiết phải gặp lại Hàn Kham nữa.
Cậu sợ hãi, đây thực chất gần như là bẩm sinh rồi, không phải là cậu muốn là liền có thể khống chế được.
Cái này cũng không liên quan đến việc tha thứ.
Vừa mới mở ra cửa phòng, phía sau đột nhiên bị người mạnh mẽ chống lên, sắc mặt Hàn Kham âm lãnh đến cực điểm.
" Theo tôi được biết thì cậu chỉ là một đứa cô nhi, nếu là vĩnh viễn mất tích, hẳn là cũng không có người nào sẽ cố ý đi tìm cậu đi? "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.