Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn
Chương 250: Tạm Biệt Kiều Nguyên
Tây Đích Nhất Qua
01/03/2022
Edit & Beta : Đòe
Những đường nét trên khuôn mặt góc cạnh như ẩn hiện trong bóng tối khiến người đàn ông càng trông như một thích khách.
Những ngày này, Ninh Tu Viễn đều sống trong căn nhà cũ trước đây Sầm Lễ từng ở.
Hắn trải nghiệm tất cả mọi thứ mà Sầm Lễ từng trải nghiệm một lần, tìm kiếm ký ức có liên quan đến người ấy, hắn không sợ chết, hắn chỉ muốn có thể nhớ về Sầm Lễ lâu hơn chút.
Ngày đó sau khi nhận được kết quả xét nghiệm, hắn từng hỏi qua bác sĩ, nếu không trị liệu có thể sống trong bao lâu, bác sĩ nói phối hợp với uống thuốc có thể kéo dài được một năm đến một năm rưỡi.
Lúc ấy, Ninh Mặc hẳn cũng đi học mẫu giáo.
Từ trước đến nay nhóc con này rất có nhân duyên, bất kể ở nơi đâu cũng có thể hòa nhập với đám trẻ con ở đó, có lẽ lúc ấy, ngày Ninh Mặc cũng có không ít bạn bè để chơi cùng, làm sao còn nhớ tới một người cha như hắn.
Huống hồ còn có người luôn đi theo chăm sóc Ninh Mặc, cho dù cảm xúc của Ninh Mặc có ra sao cũng sẽ có người biết cách dỗ dành nó.
Thời gian cũng không còn sớm.
Gió lạnh như băng thổi vào phòng, Ninh Tu Viễn thấp giọng ho khan, cũng không biết mình duy trì tư thế này bao lâu, trong phòng tối om không có ai bật đèn.
So với trước đây, cuộc sống về đêm của hắn bây giờ đơn điệu đến đáng thương. Về phía đám bạn, bọn họ luôn cố gắng đưa tặng hắn mấy thiếu niên non trẻ để hắn chơi đùa.
Có lẽ vì có người nói với thanh niên kia cái gì đó, thanh niên kia sẽ không cố tình lấy lòng hắn, còn nở nụ cười nhạt vương trên khóe môi, lông mày hơi cong cong, nhất thời ngơ người, chắc vì uống hơi quá chén, hắn thật sự cho rằng... Sầm Lễ đã trở lại.
Mà khi hắn nắm lấy tay thanh niên kia, đối phương một chút kháng cự cũng không có, còn ỡm ờ dán người đến gần hắn, Ninh Tu Viễn giật mình, cẩn thận mở to hai mắt nhìn kĩ thanh niên trước mặt, mặt mày đối phương cũng không phải dạng mỹ miều gì.
Những gì phô bày ra bên ngoài cũng chỉ là vỏ bọc.
Lúc ấy hắn lập tức nổi giận, trực tiếp ném vỡ ly rượu, bóp cổ thanh niên kia, đôi mắt như phủ đầy tơ máu, ánh mắt như muốn gϊếŧ người hỏi ai sai cậu ta làm chuyện này, Sầm Lễ chỉ có một... Cho dù trên thế giới này có nhiều người trông giống nhau, nhưng khiến hắn nhớ thương mong chờ cũng chỉ có người ấy mà thôi.
Trước kia hắn thật sự quá ngu xuẩn, luôn cho rằng bất kì kẻ nào cũng có thể thay thế cậu, hắn thậm chí còn so sánh cậu cũng chỉ ngang hàng với đám MB ở clb đêm, vì sao người khác có thể làm hắn vui, còn Sầm Lễ thì luôn muốn tìm cách trốn tránh hắn.
Sau này khi hắn hiểu ra, cậu đã sớm trở thành người duy nhất không thể thay thế trong trái tim hắn, cũng đã quá muộn màng.
Ninh Tu Viễn đã từng chứng kiến bệnh nhân ung thư phải trị liệu bằng hóa trị hàng ngày, cho đến khi tóc rụng hết, cuối cùng là gầy trơ cả xương, cả người cắm để thứ ống phải sống trong đau đớn.
Hắn vẫn muốn giữ lại chút thể diện.
Hắn kiêu ngạo quá mức, cũng không muốn để Ninh Mặc thấy bộ dạng bệnh tật của mình.
9 giờ tối, Ninh Mặc ngủ đủ sẽ tự tỉnh dậy, hành lang bên ngoài sáng đèn, Ninh Tu Viễn nghe thấy tiếng động nên đi ra ngoài nhìn thử, hẳn là nhóc con này đói bụng, bảo mẫu chuẩn bị một vài món bổ sung dinh dưỡng.
Nhìn thấy Ninh Tu Viễn đi ra, Ninh Mặc từ trên giường nhỏ bò dậy, miệng lẩm nhẩm mãi, "...hu hu hu hu "
Ninh Mặc đang mặc bộ đồ ngủ lụa bò sữa, Ninh Tu Viễn tiến lên, xoa xoa khuôn mặt nhỏ của Ninh Mặc, nói, "Hôn daddy một cái được không con ?"
Có lẽ là do trẻ con bẩm sinh có trực giác nhạy bén, hai ngày nay Ninh Mặc ngoan hơn rất nhiều, có đôi khi Ninh Tu Viễn ở trong thư phòng làm việc, bé con sẽ ôm đồ chơi chạy tới, ngồi bên cạnh Ninh Tu Viễn tự mình chơi, cũng không làm ồn tới hắn.
Ninh Tu Viễn nghiêng mặt tới gần, Ninh Mặc hơi hơi ngẩng đầu, hôn lên cằm hắn.
"..." lúc ngoan ngoãn giọng điệu Ninh Mặc rất ngọt ngào, khiến cho người nghe tim mềm nhũn.
Ninh Tu Viễn bế Ninh Mặc lên, hỏi, "Sao hôm nay lại ngoan như vậy, có phải con lại mắc lỗi gì phải không ? Hay là con muốn mua đồ chơi nào đó ?"
Ninh Mặc đã cao thêm một chút, bộ quần áo ngủ đang mặc trên người có vẻ hơi cộc, lúc hắn bế bé lên thì lộ ra phần mắt cá chân.
Ninh Tu Viễn nghĩ, hắn chỉ mua cho Ninh Mặc quần áo mặc thường ngày, còn chưa mua đồ ngủ nào cho con cả.
Ninh Mặc vươn cánh tay múp thịt gãi gãi mặt hắn, móng tay thường xuyên được cắt tỉa, trước đây chỉ cần hắn bế lâu hơn chút, Ninh Mặc sẽ ngọ nguậy vài lần, hiện tại Ninh Mặc lại rất ngoan ngoãn để hắn ôm, còn luôn miệng gọi daddy.
Ánh mắt Ninh Tu Viễn có sức sống hơn, hắn cười cười, nói, "Nhóc con, hiện tại mới biết daddy tốt sao ?"
Đứa nhỏ làm sao có thể hiểu được hắn nói gì, bảo mẫu cũng không dám tiến lên quấy rầy, bệnh tình của Ninh Tu Viễn không phải là bí mật gì, tuy rằng biết, nhưng sẽ không trực tiếp nói ra.
Như nghĩ ra điều gì đó, Ninh Tu Viễn thều thào nói: "Trưởng thành rồi thì phải chăm chỉ học hành, đừng có suốt ngày mải chơi thành cái dạng không học vấn không nghề nghiệp, phải trở thành người có học thức, biết không?"
Những lời này của Ninh Tu Viễn là được đúc kết từ kinh nghiệm của bản thân.
Hắn mong rằng đứa nhỏ lớn lên có thể giống như Kiều Nguyên, đừng nên giống hắn, có rất nhiều thói hư tật xấu, phải mất một quãng đường dài như vậy mới có thể đi đúng hướng.
"..." Ninh Mặc nghe cái hiểu cái không, hai mắt đen láy mở to, sau đó gật gật đầu.
Lúc này Ninh Tu Viễn mới cảm thấy vui mừng.
Ngày hôm sau là cuối tuần, nhân viên của công ty cũng được nghỉ, Ninh Tu Viễn vẫn dậy sớm, mặc một bộ âu phục chỉnh tề, nhìn vào gương, sau đó tự hỏi: "Hôm nay thắt cà vạt nào thì trông đẹp hơn nhỉ ?"
Hắn đang lặp lại cuộc sống trước đây khi Sầm Lễ vờ như đã chấp nhận.
Sau đó, hắn đứng dậy đi đến tủ lục tìm, lấy ra một chiếc cà vạt màu xanh lá cây đậm, như thể có một người đang đứng bên cạnh mình, thắt cà vạt cho hắn.
Lặp lại tất cả những chuyện này, Ninh Tu Viễn mỉm cười với chính mình trong gương. (Edit đến đây là tôi rưng rưng nước mắt mọi người ạ)
Mỉm cười thật tươi, khóe mắt không khỏi ươn ướt, Ninh Tu Viễn nhìn bóng dáng mơ hồ trong gương, như có ai đang nói sẽ đợi hắn trở về ?
Có vẻ như không còn ai khác trong phòng ngoài hắn.
Giọng nói của hắn run run," Lần này tôi sẽ về nhà sớm hơn chút."
Không muốn Sầm Lễ phải đợi ở nhà quá lâu, hắn còn muốn đi chợ để mua rau củ quả tươi rồi vào bếp nấu những món Sầm Lễ thích. Hai mắt hắn ứng hồng.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng đẩy cửa, người tới cau mày, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi cùng tức giận.
Ninh Tu Viễn nghĩ, hóa ra trước khi chết người ta sẽ thật sự nhìn thấy người mình mong muốn được gặp.
*****
Chia sẻ thật lòng với mọi người, lúc ngược Sầm Lễ tôi chỉ thấy tuyệt vọng với cáu giận thôi, còn đến lúc ngược Ninh Tu Viễn nhất là chương này, tôi thật sự đã rưng rưng nước mắt nhưng nghĩ đến cả trăm chương đầu ngược Sầm Lễ tôi lại nuốt ngược nước mắt vào ヽ(T-T )ノ này là ngược độc giả mới đúng chứ.
Những đường nét trên khuôn mặt góc cạnh như ẩn hiện trong bóng tối khiến người đàn ông càng trông như một thích khách.
Những ngày này, Ninh Tu Viễn đều sống trong căn nhà cũ trước đây Sầm Lễ từng ở.
Hắn trải nghiệm tất cả mọi thứ mà Sầm Lễ từng trải nghiệm một lần, tìm kiếm ký ức có liên quan đến người ấy, hắn không sợ chết, hắn chỉ muốn có thể nhớ về Sầm Lễ lâu hơn chút.
Ngày đó sau khi nhận được kết quả xét nghiệm, hắn từng hỏi qua bác sĩ, nếu không trị liệu có thể sống trong bao lâu, bác sĩ nói phối hợp với uống thuốc có thể kéo dài được một năm đến một năm rưỡi.
Lúc ấy, Ninh Mặc hẳn cũng đi học mẫu giáo.
Từ trước đến nay nhóc con này rất có nhân duyên, bất kể ở nơi đâu cũng có thể hòa nhập với đám trẻ con ở đó, có lẽ lúc ấy, ngày Ninh Mặc cũng có không ít bạn bè để chơi cùng, làm sao còn nhớ tới một người cha như hắn.
Huống hồ còn có người luôn đi theo chăm sóc Ninh Mặc, cho dù cảm xúc của Ninh Mặc có ra sao cũng sẽ có người biết cách dỗ dành nó.
Thời gian cũng không còn sớm.
Gió lạnh như băng thổi vào phòng, Ninh Tu Viễn thấp giọng ho khan, cũng không biết mình duy trì tư thế này bao lâu, trong phòng tối om không có ai bật đèn.
So với trước đây, cuộc sống về đêm của hắn bây giờ đơn điệu đến đáng thương. Về phía đám bạn, bọn họ luôn cố gắng đưa tặng hắn mấy thiếu niên non trẻ để hắn chơi đùa.
Có lẽ vì có người nói với thanh niên kia cái gì đó, thanh niên kia sẽ không cố tình lấy lòng hắn, còn nở nụ cười nhạt vương trên khóe môi, lông mày hơi cong cong, nhất thời ngơ người, chắc vì uống hơi quá chén, hắn thật sự cho rằng... Sầm Lễ đã trở lại.
Mà khi hắn nắm lấy tay thanh niên kia, đối phương một chút kháng cự cũng không có, còn ỡm ờ dán người đến gần hắn, Ninh Tu Viễn giật mình, cẩn thận mở to hai mắt nhìn kĩ thanh niên trước mặt, mặt mày đối phương cũng không phải dạng mỹ miều gì.
Những gì phô bày ra bên ngoài cũng chỉ là vỏ bọc.
Lúc ấy hắn lập tức nổi giận, trực tiếp ném vỡ ly rượu, bóp cổ thanh niên kia, đôi mắt như phủ đầy tơ máu, ánh mắt như muốn gϊếŧ người hỏi ai sai cậu ta làm chuyện này, Sầm Lễ chỉ có một... Cho dù trên thế giới này có nhiều người trông giống nhau, nhưng khiến hắn nhớ thương mong chờ cũng chỉ có người ấy mà thôi.
Trước kia hắn thật sự quá ngu xuẩn, luôn cho rằng bất kì kẻ nào cũng có thể thay thế cậu, hắn thậm chí còn so sánh cậu cũng chỉ ngang hàng với đám MB ở clb đêm, vì sao người khác có thể làm hắn vui, còn Sầm Lễ thì luôn muốn tìm cách trốn tránh hắn.
Sau này khi hắn hiểu ra, cậu đã sớm trở thành người duy nhất không thể thay thế trong trái tim hắn, cũng đã quá muộn màng.
Ninh Tu Viễn đã từng chứng kiến bệnh nhân ung thư phải trị liệu bằng hóa trị hàng ngày, cho đến khi tóc rụng hết, cuối cùng là gầy trơ cả xương, cả người cắm để thứ ống phải sống trong đau đớn.
Hắn vẫn muốn giữ lại chút thể diện.
Hắn kiêu ngạo quá mức, cũng không muốn để Ninh Mặc thấy bộ dạng bệnh tật của mình.
9 giờ tối, Ninh Mặc ngủ đủ sẽ tự tỉnh dậy, hành lang bên ngoài sáng đèn, Ninh Tu Viễn nghe thấy tiếng động nên đi ra ngoài nhìn thử, hẳn là nhóc con này đói bụng, bảo mẫu chuẩn bị một vài món bổ sung dinh dưỡng.
Nhìn thấy Ninh Tu Viễn đi ra, Ninh Mặc từ trên giường nhỏ bò dậy, miệng lẩm nhẩm mãi, "...hu hu hu hu "
Ninh Mặc đang mặc bộ đồ ngủ lụa bò sữa, Ninh Tu Viễn tiến lên, xoa xoa khuôn mặt nhỏ của Ninh Mặc, nói, "Hôn daddy một cái được không con ?"
Có lẽ là do trẻ con bẩm sinh có trực giác nhạy bén, hai ngày nay Ninh Mặc ngoan hơn rất nhiều, có đôi khi Ninh Tu Viễn ở trong thư phòng làm việc, bé con sẽ ôm đồ chơi chạy tới, ngồi bên cạnh Ninh Tu Viễn tự mình chơi, cũng không làm ồn tới hắn.
Ninh Tu Viễn nghiêng mặt tới gần, Ninh Mặc hơi hơi ngẩng đầu, hôn lên cằm hắn.
"..." lúc ngoan ngoãn giọng điệu Ninh Mặc rất ngọt ngào, khiến cho người nghe tim mềm nhũn.
Ninh Tu Viễn bế Ninh Mặc lên, hỏi, "Sao hôm nay lại ngoan như vậy, có phải con lại mắc lỗi gì phải không ? Hay là con muốn mua đồ chơi nào đó ?"
Ninh Mặc đã cao thêm một chút, bộ quần áo ngủ đang mặc trên người có vẻ hơi cộc, lúc hắn bế bé lên thì lộ ra phần mắt cá chân.
Ninh Tu Viễn nghĩ, hắn chỉ mua cho Ninh Mặc quần áo mặc thường ngày, còn chưa mua đồ ngủ nào cho con cả.
Ninh Mặc vươn cánh tay múp thịt gãi gãi mặt hắn, móng tay thường xuyên được cắt tỉa, trước đây chỉ cần hắn bế lâu hơn chút, Ninh Mặc sẽ ngọ nguậy vài lần, hiện tại Ninh Mặc lại rất ngoan ngoãn để hắn ôm, còn luôn miệng gọi daddy.
Ánh mắt Ninh Tu Viễn có sức sống hơn, hắn cười cười, nói, "Nhóc con, hiện tại mới biết daddy tốt sao ?"
Đứa nhỏ làm sao có thể hiểu được hắn nói gì, bảo mẫu cũng không dám tiến lên quấy rầy, bệnh tình của Ninh Tu Viễn không phải là bí mật gì, tuy rằng biết, nhưng sẽ không trực tiếp nói ra.
Như nghĩ ra điều gì đó, Ninh Tu Viễn thều thào nói: "Trưởng thành rồi thì phải chăm chỉ học hành, đừng có suốt ngày mải chơi thành cái dạng không học vấn không nghề nghiệp, phải trở thành người có học thức, biết không?"
Những lời này của Ninh Tu Viễn là được đúc kết từ kinh nghiệm của bản thân.
Hắn mong rằng đứa nhỏ lớn lên có thể giống như Kiều Nguyên, đừng nên giống hắn, có rất nhiều thói hư tật xấu, phải mất một quãng đường dài như vậy mới có thể đi đúng hướng.
"..." Ninh Mặc nghe cái hiểu cái không, hai mắt đen láy mở to, sau đó gật gật đầu.
Lúc này Ninh Tu Viễn mới cảm thấy vui mừng.
Ngày hôm sau là cuối tuần, nhân viên của công ty cũng được nghỉ, Ninh Tu Viễn vẫn dậy sớm, mặc một bộ âu phục chỉnh tề, nhìn vào gương, sau đó tự hỏi: "Hôm nay thắt cà vạt nào thì trông đẹp hơn nhỉ ?"
Hắn đang lặp lại cuộc sống trước đây khi Sầm Lễ vờ như đã chấp nhận.
Sau đó, hắn đứng dậy đi đến tủ lục tìm, lấy ra một chiếc cà vạt màu xanh lá cây đậm, như thể có một người đang đứng bên cạnh mình, thắt cà vạt cho hắn.
Lặp lại tất cả những chuyện này, Ninh Tu Viễn mỉm cười với chính mình trong gương. (Edit đến đây là tôi rưng rưng nước mắt mọi người ạ)
Mỉm cười thật tươi, khóe mắt không khỏi ươn ướt, Ninh Tu Viễn nhìn bóng dáng mơ hồ trong gương, như có ai đang nói sẽ đợi hắn trở về ?
Có vẻ như không còn ai khác trong phòng ngoài hắn.
Giọng nói của hắn run run," Lần này tôi sẽ về nhà sớm hơn chút."
Không muốn Sầm Lễ phải đợi ở nhà quá lâu, hắn còn muốn đi chợ để mua rau củ quả tươi rồi vào bếp nấu những món Sầm Lễ thích. Hai mắt hắn ứng hồng.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng đẩy cửa, người tới cau mày, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi cùng tức giận.
Ninh Tu Viễn nghĩ, hóa ra trước khi chết người ta sẽ thật sự nhìn thấy người mình mong muốn được gặp.
*****
Chia sẻ thật lòng với mọi người, lúc ngược Sầm Lễ tôi chỉ thấy tuyệt vọng với cáu giận thôi, còn đến lúc ngược Ninh Tu Viễn nhất là chương này, tôi thật sự đã rưng rưng nước mắt nhưng nghĩ đến cả trăm chương đầu ngược Sầm Lễ tôi lại nuốt ngược nước mắt vào ヽ(T-T )ノ này là ngược độc giả mới đúng chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.