Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn
Chương 186: Tôi Muốn Anh Cút
Tây Đích Nhất Qua
22/01/2022
Tới nhà hàng thì không cần phải xếp hàng đợi.
"..." Kiều Nguyên vẫn như cũ không để ý tới hắn.
"Tôi thấy vừa rồi có vẻ cô gái kia không nguyện ý muốn gả cho em, có thể là cô ta đã không còn thích em nữa?"
"Phụ nữ tức giận, rất khó để thấu hiểu họ, còn không bằng cánh đàn ông chúng ta, có gì nói đó, không có thì chẳng sao."
"Khi nào em cảm thấy không ổn, ngàn vạn lần đừng chỉ đợi một người, có chuyện gì không vui, đều có thể nói cho tôi biết."
"Tại sao em cứ bơ tôi đi vậy?"
Kiều Nguyên dừng bước chân, nhìn hắn giọng điệu chậm rãi nói, "Anh cách xa tôi chút, tôi sẽ rất vui vẻ."
Vừa nãy hắn ngồi ở vị trí mà Kiều Nguyên không thấy, ánh mắt vẫn luôn đặt trên người cậu.
Thấy Kiều Nguyên săn sóc người khác như vậy, hắn tức muốn xù lông, hơn nữa ả đàn bà kia, còn không để tâm tới Kiều Nguyên.
Hắn muốn đi tới để nói chuyện, Kiều Nguyên nếu có thể tặng cho hắn một món đồ vật nào đó, đến tối đi ngủ hắn cũng phải ôm theo.
Nhưng căn bản chuyện không tới lượt hắn, Ninh Tu Viễn thấy thương cảm cho chính mình..
Hắn lại bám theo cậu, đứng cạnh xe Kiều Nguyên, "Em muốn tới siêu thị mua đồ về nấu ăn sao? Về nhà tự mình nấu cơm vẫn là tốt nhất, rất vệ sinh."
"Rất tốt." Ninh Tu Viễn chỉ muốn làm Kiều Nguyên vui, đã sớm quên mất, Kiều Nguyên không thích người khác xen vào cuộc sống của cậu, "Lần trước tôi tới nhà em, thấy bên cạnh có siêu thị, cho nên..."
Trong khoảng thời gian này, hắn đều cho người theo dõi nhất cử nhất động của Kiều Nguyên, chỉ cố ý gây rối người muốn tiếp cận, biết Kiều Nguyên không gặp gỡ phụ nữ, hắn còn rất phấn khích, ngày hôm nay biết được Kiều Nguyên đi ăn cơm với bạn gái, hắn lập tức đến nhà hàng. Hắn nghĩ sau khi ăn cơm xong hai người kia sẽ giống như bao cặp đôi khác tình cảm lâu dài, hắn càng...Kiều Nguyên sẽ có một đêm mặt nồng với cô ả kia.
Nhưng hắn cũng không dám biểu hiện quá trắng trợn táo bạo, chỉ sợ Kiều Nguyên sẽ chán ghét hắn.
Vì thế hắn uyển chuyển nói,"...Cô ta không muốn chăm soc cho em, tôi nguyện ý chăm sóc em, thật đấy."
Ánh mắt Kiều Nguyên nhìn Ninh Tu Viễn, càng thêm vẻ chán ghét.
Ninh Tu Viễn hắn đây, một chút tự hiểu mình cũng không có, ngồi vào ghế lái, thấy Kiều Nguyên không nói, hắn mở lời, "Em ngồi ghế phụ đi, để anh lái xe cho."
"Anh muốn đi đâu?" Kiều Nguyên hỏi.
"Nội thành, không phải nói muốn đưa em đi ăn tốt sao, tôi còn đặt mua cả vé xem phim rồi, để em đỡ phải một mình nhàm chán ở nhà." Ninh Tu Viễn thích thú, như đang tranh công với Kiều Nguyên, chờ đối phương khen mình.
Nhưng mà, Kiều Nguyên lại trầm mặt xuống.
"Tôi đã đồng ý với anh rồi sao? "
"Cần thiết sao?"
Đối xử với cô ả kia thì dịu dàng nhu hòa, đến lượt hắn thì lại hung dữ.
Ninh Tu Viễn nói, "Gần đây em quá bận, cũng nên thư giãn một chút."
"Tôi muốn anh tránh ra, nghe không hiểu lời tôi nói sao?"
"..." Kiều Nguyên đối xử với hắn như vậy, quả thật rất hung dữ, một chút dịu dàng cũng không có.
Nếu đổi lại là người khác, làm sao hắn sẽ để yên cho tên đó bày trò trước mặt mình như vậy, hắn vươn tay, vuốt vuốt lưng giúp Kiều Nguyên thuận khí, "Đừng nóng giận, tức giận đối với thân thể không tốt."
Kiều Nguyên cười lạnh, "Anh đang trù tôi à? "
"Không phải, tôi chỉ muốn em bớt nóng giận, phòng trước."
Kiều Nguyên "..."
"Kiều Nguyên, tôi không có ý gì khác, chỉ muốn mời em ăn một bữa cơm, mấy ngày nay, Ninh Mặc luôn miệng nhắc tới em, nó không hiểu chuyện, bởi vì, nó đã không thèm để ý tới tôi mấy ngày rồi." Ninh Tu Viễn nói ra mấy lười này, ngược lại còn có chút đáng thương.
"Cho nên tôi phải quan tâm đến anh?"
Một chút đồng tình cũng không có, còn khong thèm phản ứng với hắn.
Cảm xúc Kiều Nguyên không ổn lắm, sẽ không có ai lúc chia tay với bạn gái, mà vẫn còn vui vẻ được, Ninh Tu Viễn lại cứ dai dẳng bám theo.
Còn năm lần bảy lượt khiêu chiến lòng kiên nhẫn của cậu.
Kiều Nguyên muốn tìm một cơ hội, tán gẫu với Diệp Mân một chút, muốn nói ra rõ ràng, Ninh Tu Viễn đột ngột xuất hiện, nói gì cũng không đuổi đi được, dính ngừuoi như kẹo mạch nha, chỉ biết chọc người ta tức điên lên, trừ bỏ bên ngoài, không có quá nhiều giá trị kèm.
Vẻ dễ gần Kiều Nguyên vẫn luôn duy trì khi đối mặt với người ngoài, đã bị Ninh Tu Viễn làm cho bay biến.
Cậu nói, "Anh có định đi hay không đây?"
"...Có phải vừa rồi em đã uống rượu vang đỏ không?" Ninh Tu Viễn hỏi.
Kiều Nguyên nhìn hắn.
"Hai ngày nay, cảnh sát giao thông kiểm tra rất gắt, nếu bị thổi ra nồng độ cồn cao thì không hay lắm, nói không chừng sẽ ảnh hưởng tới hình ảnh của công ty, để anh đưa em về."
"Tôi có thể gọi trợ lý tới."
"Cậu ta chắc cũng tan làm rồi, đừng làm phiền cậu ta nữa, thân là sếp, em cũng nên thông cảm cho cậu ta." Ninh Tu Viễn nói đến nghiện, căn bản không tới mình cũng là bộ mặt của công ty, lại có bộ dạng thế nào.
Ninh Tu Viễn như du hồn lang thang, đuổi thế nào cũng không đi.
Giữ mặt mũi thì có lợi ích gì? Vợ hắn còn không giữ nổi, con cái thì không thèm quan tâm đến, mình hắn cao cao tại thượng, trừ bỏ cô đơn lẻ loi thì cũng chỉ có hư không.
Sự nghiệp thành công, cũng giống với gia đình xum vầy hạnh phúc, sự nghiệp, sau khi hắn tiếp quản công ty, hắn cũng không ra vẻ công tử gì, nhưng hai chữ "gia đình" này, mỗi lần về nhà chờ đợi hắn chỉ có một căn phòng trống rỗng
Kiều Nguyên có hơi choáng váng đầu óc, Ninh Tu Viễn vội vàng đỡ cậu, để cậu ngồi vào ghế phụ.
Chờ Kiều Nguyên ổn định hơn, Ninh Tu Viễn cũng đã thắt đai an toàn cẩn thận cho cậu, cắm chìa khóa vào ổ, khởi động chiếc xe.
Kiều Nguyên mặt càng âm u.
Ninh Tu Viễn cũng im lặng lái xe, lúc đi qua một tiệm trái cây, đỗ xe lại bên đường, rồi sau đó rút chìa khóa cầm theo, đi vào trong tiệm mua một ít trái cây mà Kiều Nguyên từng nhờ trợ lý mua hộ.
Mặc kệ Kiều Nguyên có bao nhiêu lạnh nhạt, hắn đều có thể mặt dày không giới hạn mà chăm sóc cậu.
"Hộp này đã được rửa sạch rồi, em có thể ăn ngay." Ninh Tu Viễn nói.
"Cút."
"Không nghe thấy."
Kiều Nguyên xem như đã hiểu, gặp phải người không có tố chất, vẫn có thể duy trí thái độ lịch sự, Ninh Tu Viễn là người đầu tiên đã thành công khiến cậu tức đến muốn chửi người.
"Không ăn thì em có thể ném đi." Ninh Tu Viễn nói.
"Tôi, muốn, anh, cút." Kiều Nguyên gằn từng chữ, như là sợ Ninh Tu Viễn nghe không rõ.
Trong lòng Ninh Tu Viễn, ngũ vị tạp trần.
Ngũ vị tạp trần: ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn.
"..." Kiều Nguyên vẫn như cũ không để ý tới hắn.
"Tôi thấy vừa rồi có vẻ cô gái kia không nguyện ý muốn gả cho em, có thể là cô ta đã không còn thích em nữa?"
"Phụ nữ tức giận, rất khó để thấu hiểu họ, còn không bằng cánh đàn ông chúng ta, có gì nói đó, không có thì chẳng sao."
"Khi nào em cảm thấy không ổn, ngàn vạn lần đừng chỉ đợi một người, có chuyện gì không vui, đều có thể nói cho tôi biết."
"Tại sao em cứ bơ tôi đi vậy?"
Kiều Nguyên dừng bước chân, nhìn hắn giọng điệu chậm rãi nói, "Anh cách xa tôi chút, tôi sẽ rất vui vẻ."
Vừa nãy hắn ngồi ở vị trí mà Kiều Nguyên không thấy, ánh mắt vẫn luôn đặt trên người cậu.
Thấy Kiều Nguyên săn sóc người khác như vậy, hắn tức muốn xù lông, hơn nữa ả đàn bà kia, còn không để tâm tới Kiều Nguyên.
Hắn muốn đi tới để nói chuyện, Kiều Nguyên nếu có thể tặng cho hắn một món đồ vật nào đó, đến tối đi ngủ hắn cũng phải ôm theo.
Nhưng căn bản chuyện không tới lượt hắn, Ninh Tu Viễn thấy thương cảm cho chính mình..
Hắn lại bám theo cậu, đứng cạnh xe Kiều Nguyên, "Em muốn tới siêu thị mua đồ về nấu ăn sao? Về nhà tự mình nấu cơm vẫn là tốt nhất, rất vệ sinh."
"Rất tốt." Ninh Tu Viễn chỉ muốn làm Kiều Nguyên vui, đã sớm quên mất, Kiều Nguyên không thích người khác xen vào cuộc sống của cậu, "Lần trước tôi tới nhà em, thấy bên cạnh có siêu thị, cho nên..."
Trong khoảng thời gian này, hắn đều cho người theo dõi nhất cử nhất động của Kiều Nguyên, chỉ cố ý gây rối người muốn tiếp cận, biết Kiều Nguyên không gặp gỡ phụ nữ, hắn còn rất phấn khích, ngày hôm nay biết được Kiều Nguyên đi ăn cơm với bạn gái, hắn lập tức đến nhà hàng. Hắn nghĩ sau khi ăn cơm xong hai người kia sẽ giống như bao cặp đôi khác tình cảm lâu dài, hắn càng...Kiều Nguyên sẽ có một đêm mặt nồng với cô ả kia.
Nhưng hắn cũng không dám biểu hiện quá trắng trợn táo bạo, chỉ sợ Kiều Nguyên sẽ chán ghét hắn.
Vì thế hắn uyển chuyển nói,"...Cô ta không muốn chăm soc cho em, tôi nguyện ý chăm sóc em, thật đấy."
Ánh mắt Kiều Nguyên nhìn Ninh Tu Viễn, càng thêm vẻ chán ghét.
Ninh Tu Viễn hắn đây, một chút tự hiểu mình cũng không có, ngồi vào ghế lái, thấy Kiều Nguyên không nói, hắn mở lời, "Em ngồi ghế phụ đi, để anh lái xe cho."
"Anh muốn đi đâu?" Kiều Nguyên hỏi.
"Nội thành, không phải nói muốn đưa em đi ăn tốt sao, tôi còn đặt mua cả vé xem phim rồi, để em đỡ phải một mình nhàm chán ở nhà." Ninh Tu Viễn thích thú, như đang tranh công với Kiều Nguyên, chờ đối phương khen mình.
Nhưng mà, Kiều Nguyên lại trầm mặt xuống.
"Tôi đã đồng ý với anh rồi sao? "
"Cần thiết sao?"
Đối xử với cô ả kia thì dịu dàng nhu hòa, đến lượt hắn thì lại hung dữ.
Ninh Tu Viễn nói, "Gần đây em quá bận, cũng nên thư giãn một chút."
"Tôi muốn anh tránh ra, nghe không hiểu lời tôi nói sao?"
"..." Kiều Nguyên đối xử với hắn như vậy, quả thật rất hung dữ, một chút dịu dàng cũng không có.
Nếu đổi lại là người khác, làm sao hắn sẽ để yên cho tên đó bày trò trước mặt mình như vậy, hắn vươn tay, vuốt vuốt lưng giúp Kiều Nguyên thuận khí, "Đừng nóng giận, tức giận đối với thân thể không tốt."
Kiều Nguyên cười lạnh, "Anh đang trù tôi à? "
"Không phải, tôi chỉ muốn em bớt nóng giận, phòng trước."
Kiều Nguyên "..."
"Kiều Nguyên, tôi không có ý gì khác, chỉ muốn mời em ăn một bữa cơm, mấy ngày nay, Ninh Mặc luôn miệng nhắc tới em, nó không hiểu chuyện, bởi vì, nó đã không thèm để ý tới tôi mấy ngày rồi." Ninh Tu Viễn nói ra mấy lười này, ngược lại còn có chút đáng thương.
"Cho nên tôi phải quan tâm đến anh?"
Một chút đồng tình cũng không có, còn khong thèm phản ứng với hắn.
Cảm xúc Kiều Nguyên không ổn lắm, sẽ không có ai lúc chia tay với bạn gái, mà vẫn còn vui vẻ được, Ninh Tu Viễn lại cứ dai dẳng bám theo.
Còn năm lần bảy lượt khiêu chiến lòng kiên nhẫn của cậu.
Kiều Nguyên muốn tìm một cơ hội, tán gẫu với Diệp Mân một chút, muốn nói ra rõ ràng, Ninh Tu Viễn đột ngột xuất hiện, nói gì cũng không đuổi đi được, dính ngừuoi như kẹo mạch nha, chỉ biết chọc người ta tức điên lên, trừ bỏ bên ngoài, không có quá nhiều giá trị kèm.
Vẻ dễ gần Kiều Nguyên vẫn luôn duy trì khi đối mặt với người ngoài, đã bị Ninh Tu Viễn làm cho bay biến.
Cậu nói, "Anh có định đi hay không đây?"
"...Có phải vừa rồi em đã uống rượu vang đỏ không?" Ninh Tu Viễn hỏi.
Kiều Nguyên nhìn hắn.
"Hai ngày nay, cảnh sát giao thông kiểm tra rất gắt, nếu bị thổi ra nồng độ cồn cao thì không hay lắm, nói không chừng sẽ ảnh hưởng tới hình ảnh của công ty, để anh đưa em về."
"Tôi có thể gọi trợ lý tới."
"Cậu ta chắc cũng tan làm rồi, đừng làm phiền cậu ta nữa, thân là sếp, em cũng nên thông cảm cho cậu ta." Ninh Tu Viễn nói đến nghiện, căn bản không tới mình cũng là bộ mặt của công ty, lại có bộ dạng thế nào.
Ninh Tu Viễn như du hồn lang thang, đuổi thế nào cũng không đi.
Giữ mặt mũi thì có lợi ích gì? Vợ hắn còn không giữ nổi, con cái thì không thèm quan tâm đến, mình hắn cao cao tại thượng, trừ bỏ cô đơn lẻ loi thì cũng chỉ có hư không.
Sự nghiệp thành công, cũng giống với gia đình xum vầy hạnh phúc, sự nghiệp, sau khi hắn tiếp quản công ty, hắn cũng không ra vẻ công tử gì, nhưng hai chữ "gia đình" này, mỗi lần về nhà chờ đợi hắn chỉ có một căn phòng trống rỗng
Kiều Nguyên có hơi choáng váng đầu óc, Ninh Tu Viễn vội vàng đỡ cậu, để cậu ngồi vào ghế phụ.
Chờ Kiều Nguyên ổn định hơn, Ninh Tu Viễn cũng đã thắt đai an toàn cẩn thận cho cậu, cắm chìa khóa vào ổ, khởi động chiếc xe.
Kiều Nguyên mặt càng âm u.
Ninh Tu Viễn cũng im lặng lái xe, lúc đi qua một tiệm trái cây, đỗ xe lại bên đường, rồi sau đó rút chìa khóa cầm theo, đi vào trong tiệm mua một ít trái cây mà Kiều Nguyên từng nhờ trợ lý mua hộ.
Mặc kệ Kiều Nguyên có bao nhiêu lạnh nhạt, hắn đều có thể mặt dày không giới hạn mà chăm sóc cậu.
"Hộp này đã được rửa sạch rồi, em có thể ăn ngay." Ninh Tu Viễn nói.
"Cút."
"Không nghe thấy."
Kiều Nguyên xem như đã hiểu, gặp phải người không có tố chất, vẫn có thể duy trí thái độ lịch sự, Ninh Tu Viễn là người đầu tiên đã thành công khiến cậu tức đến muốn chửi người.
"Không ăn thì em có thể ném đi." Ninh Tu Viễn nói.
"Tôi, muốn, anh, cút." Kiều Nguyên gằn từng chữ, như là sợ Ninh Tu Viễn nghe không rõ.
Trong lòng Ninh Tu Viễn, ngũ vị tạp trần.
Ngũ vị tạp trần: ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.