Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn
Chương 227: Trái Tim Quặn Thắt
Tây Đích Nhất Qua
13/02/2022
Edit & Beta : Đòe
Hắn bất an đứng dậy, tay nắm chặt điện thoại.
Người bên kia điện thoại không trả lời hắn nữa, vẻ mặt Kiều Ngạn bộc lộ rõ sự sốt ruột.
Kiều Nguyên dừng lại vài giây trước khi nói: "Anh nên suy nghĩ cho kỹ xem tình cảm mình dành cho anh ấy có phải là tình yêu hay không. Nếu anh thực sự muốn ở bên anh ấy, tại sao anh lại tìm người khác ở công ty? Biến anh ấy thành bộ dạng như hiên tại rồi lại bỏ mặc anh ấy ở trong nhà một mình cả đêm."
Kiều Ngạn nhíu mày, “Tôi đã nghĩ rất kỹ rồi, nói cho anh biết em ấy đang ở đâu?"
Kiều Ngạn rất kiên nhẫn trong những chuyện khác, nhưng hiện tại hắn lại rất sốt ruột, Kiều Nguyên mấy lần không nói cho hắn biết vị trí chính xác, hắn trực tiếp cúp điện thoại, sau đó gọi cho tài xế của Kiều Nguyên.
Mặc dù hắn nhận ra rằng mình đã làm sai ở một số chuyện, nhưng hắn không thích chuyện cá nhân của mình bị Kiều Nguyên can thiệp.
Kiều Nguyên và Bạch Thành Úc dường như đã biết nhau từ lâu, vậy cậu lấy tư cách gì để quan tâm đến em ấy?
Sau khi biết địa chỉ từ tài xế, Kiều Ngạn đã trực tiếp lái xe đến bệnh viện.
Đi đến từng khu một là không thiết thực, Kiều Ngạn thản nhiên hỏi một y tá đi ngang qua hành lang, “Xin chào, cho tôi hỏi bệnh nhân sốt cao thường nằm ở khu nào?"
Kiều Ngạn rất đàng hoàng trước mặt người ngoài, nét mặt rất đẹp trai, hắn chưa thay bộ vest đắt tiền lúc đi làm ra. Mái tóc ngắn chải ngược. Dù vẻ mặt biểu lộ ra hắn rất lo lắng nhưng hắn đã cố gắng hết sức để trấn tĩnh lại.
Hai má y tá hơi đỏ lên, “Anh có biết tên bệnh nhân là gì không?” Nghe thấy lời nói của Kiều Ngạn, vẻ ngượng ngùng trên mặt y tá biến thành một loại cảm xúc lẫn lộn khác, cô ấy hỏi hắn:"Anh là bạn của bác sĩ Bạch có phải không ?”
“Chính là như vậy.” Kiều Ngạn nói, hắn chuẩn bị nói rằng mối quan hệ của họ còn thân thiết hơn cả bạn bè.
Y tá lại nói: "Bác sĩ Bạch mắc phải bệnh gì trong khoảng thời gian này vậy? Lúc tôi truyền dịch thì thấy cánh tay của anh ấy đều bầm tím. Có phải anh ấy xảy ra mâu thuẫn với ai đó không?"
Kiều Ngạn hơi nhíu mày.
Y tá rất tức giận nói, "Hãy nhìn xem bác sĩ Bạch đã thành cái dạng gì rồi. Đã từng có rất nhiều y tá thích anh ấy lúc anh còn công tác ở bệnh viện. Có người nói với tôi rằng anh ấy bị bệnh. Tôi thậm chí còn tưởng rằng anh ấy phải chịu tra tấn nào đó."
“3201.” Y tá báo số phòng rồi lại chuẩn bị nói gì đó, nhưng thấy Kiều Ngạn đã rời đi, cũng không có ý định nói chuyện với cô ấy nữa.
Sắc mặt không dễ coi cho lắm, ít nhất người khác cũng biết được quan hệ giữa hắn và Bạch Thành Úc, bọn con trai ở cùng ký túc xá với anh cũng không dám coi Bạch Thành Úc là chân sai vặt, chỉ vì lúc đó, tất cả đều biết rằng hắn là bạn của Bạch Thành Úc. Chỉ vì muốn đưa cho hắn một chiếc ô, đôi giày thể thao màu trắng duy nhất của anh ướt sũng nước, vì vậy hắn đã tặng một đôi giày mới cho Bạc Thành Úc, nói với anh rằng đôi giày này được mua ở cửa hàng, nếu anh không nhận, hắn chỉ có thể vứt đi, vì vậy Bạch Thành Úc sẽ nhận nó.
Vì lý do này, hắn đã tặng Bạch Thành Úc rất nhiều quà. Ban đầu, Bạch Thành Úc sẽ nhận nó, nhưng sau đó vì nghe được tin đồn ở đâu đó, anh lại không nhận quà của hắn nữa.
Tại sao bây giờ ở trong miệng của người khác, hắn lại trở thành người ngược đãi Bạch Thành Úc.
Kiều Ngạn không đồng tình với ý nghĩ này.
Kiều Ngạn tìm được khu Bạch Thành Úc đang nằm, đẩy cửa vào, nhìn thấy một bóng người yên lặng nằm trên giường bệnh, trong lòng cũng giảm bớt một chút nóng nảy.
Chỉ là hắn lại nhìn thấy Kiều Nguyên ngồi bên bên cạnh giường bệnh, hắn cảm thấy rất khó chịu.
“Tôi sẽ chăm sóc em ấy thật tốt, em có thể đi.” Kiều Ngạn nói thẳng.
"Còn lần sau thì sao?" Kiều Nguyên hỏi.
"..." Kiều Ngạn nghi ngờ nhìn cậu, hắn ủ rũ nói: “Đương nhiên sẽ không có lần sau."
"Anh không nên khiến anh ấy trở thành như hiện tại, để anh ấy không thể rời xa anh, mà anh lại đi tìm người khác."
Khi Kiều Nguyên chạy vào phòng ngủ, Bạch Thành Úc cũng rụt rè và muốn né tránh cậu: anh muốn tránh xa tất cả những người khác, nhưng lúc đó Kiều Ngạn đang lại đang ở văn phòng công ty, hắn muốn né tránh Bạch Thành Úc.
Kiều Ngạn hầu như không bao giờ tức giận trước mặt Kiều Nguyên, hai người cũng hiếm khi cãi nhau, thậm chí Kiều Thành Minh còn bình tĩnh chấp nhận lời khuyên của cậu.
Kiều Nguyên không có nhiều tham vọng, những năm tháng phiêu bạt với những sóng gió bên ngoài khiến Kiều Nguyên dễ dàng cảm thấy hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Bạch Thành Úc nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng, mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Anh không còn tỉnh táo như trước nữa, khi nhìn thấy Kiều Ngạn đi tới, anh duỗi tay phải ra, không quan tâm đến mu bàn tay mình còn đang cắm kim truyền dịch, anh chỉ nhận ra mỗi Kiều Ngạn.
Máu chảy tí tách chảy ra từ mu bàn tay, Kiều Ngạn vội vàng nói, "Đừng nhúc nhích."
Nhưng không thể tránh khỏi kim truyền dịch bị rút ra, Kiều Nguyên mím chặt môi mỏng, không xen vào, cậu đi ra ngoài gọi y tá.
Trên tay anh có một vết bầm tím, bên cạnh còn dấu vết của tối hôm qua, Kiều Ngạn nhớ rằng khi hắn rời đi vào đêm qua, trên cánh tay của Bạch Thành Úc không có vết máu bầm bày.
Y tá thấy Bạch Thành Úc tỉnh lại, khi thay kim cho anh, cô hỏi: “Bác sĩ Bạch, gần đây anh gặp phải chuyện gì sao ?"
Không biết từ khi nào, cho dù có người chủ động nói chuyện với Bạch Thành Úc, anh cũng sẽ cảm thấy sợ hãi, có lẽ là do Kiều Ngạn lần trước đưa anh đến công ty, có một nữ nhân viên trẻ tuổi hỏi anh một câu. Kiều Ngạn thấy vậy lập tức kéo anh vào văn phòng rồi đóng cửa lại.
Anh có thể thấy rõ những nhân viên đi ngang qua cửa chớp thậm chí còn có thể nghe thấy một vài cuộc trò chuyện tế nhị. Một tay còn của hắn đặt trên eo anh, anh chỉ hơi nhúc nhích một chút, sẽ bị đè lại ngay.
Anh mơ hồ nhận ra Kiều Ngạn không muốn người khác đến gần mình.
Đến nỗi khi y tá nói chuyện với anh, theo phản xạ, anh nghĩ đến kí ức đau đớn khắp người, anh thu mình vào trong vòng tay của Kiều Ngạn, đôi mắt rũ xuống không nhìn khi y tá cắm lại kim vào cổ tay, Bạch Thừa Vũ cũng rụt tay lại, dáng vẻ rụt rè.
"Bác sĩ Bạch." Y tá gọi.
Kiều An nhẹ giọng dỗ dành, “Để cô ấy truyền dịch cho em, nếu không em sẽ không khỏi bệnh được."
Hai má của Bạch Thành Úc đỏ lên, không còn là khuôn mặt tái nhợt bệnh tật nữa, anh nằm yên trong vòng tay Kiều Ngạn, anh không thể nhận ra rằng y tá kia đang nhìn mình một cách kinh ngạc và dò xét như thế nào.
Phát hiện ra thái độ của Bạch Thành Úc đối với Kiều Ngạn, cái cau mày của Kiều Nguyên không hề buông lỏng, nói, "Công ty còn có việc phải làm, em đi trước."
Kiều Ngạn vẫn im lặng, khi y tá rời đi, cậu bước đến gần Kiều Ngạn và nói: "Bác sĩ Bạch là một người rất tốt, nếu anh thực sự muốn ở bên anh ấy, đừng dùng mấy thủ đoạn hèn hạ như trước nữa. Nghĩ mà xem? Giờ anh ấy trở thành bộ dạng này, thậm chí còn không thể tự lo cho cuộc sống của mình, anh có hài lòng không?"
Tim Kiều Ngạn trùng xuống.
*****
Hắn bất an đứng dậy, tay nắm chặt điện thoại.
Người bên kia điện thoại không trả lời hắn nữa, vẻ mặt Kiều Ngạn bộc lộ rõ sự sốt ruột.
Kiều Nguyên dừng lại vài giây trước khi nói: "Anh nên suy nghĩ cho kỹ xem tình cảm mình dành cho anh ấy có phải là tình yêu hay không. Nếu anh thực sự muốn ở bên anh ấy, tại sao anh lại tìm người khác ở công ty? Biến anh ấy thành bộ dạng như hiên tại rồi lại bỏ mặc anh ấy ở trong nhà một mình cả đêm."
Kiều Ngạn nhíu mày, “Tôi đã nghĩ rất kỹ rồi, nói cho anh biết em ấy đang ở đâu?"
Kiều Ngạn rất kiên nhẫn trong những chuyện khác, nhưng hiện tại hắn lại rất sốt ruột, Kiều Nguyên mấy lần không nói cho hắn biết vị trí chính xác, hắn trực tiếp cúp điện thoại, sau đó gọi cho tài xế của Kiều Nguyên.
Mặc dù hắn nhận ra rằng mình đã làm sai ở một số chuyện, nhưng hắn không thích chuyện cá nhân của mình bị Kiều Nguyên can thiệp.
Kiều Nguyên và Bạch Thành Úc dường như đã biết nhau từ lâu, vậy cậu lấy tư cách gì để quan tâm đến em ấy?
Sau khi biết địa chỉ từ tài xế, Kiều Ngạn đã trực tiếp lái xe đến bệnh viện.
Đi đến từng khu một là không thiết thực, Kiều Ngạn thản nhiên hỏi một y tá đi ngang qua hành lang, “Xin chào, cho tôi hỏi bệnh nhân sốt cao thường nằm ở khu nào?"
Kiều Ngạn rất đàng hoàng trước mặt người ngoài, nét mặt rất đẹp trai, hắn chưa thay bộ vest đắt tiền lúc đi làm ra. Mái tóc ngắn chải ngược. Dù vẻ mặt biểu lộ ra hắn rất lo lắng nhưng hắn đã cố gắng hết sức để trấn tĩnh lại.
Hai má y tá hơi đỏ lên, “Anh có biết tên bệnh nhân là gì không?” Nghe thấy lời nói của Kiều Ngạn, vẻ ngượng ngùng trên mặt y tá biến thành một loại cảm xúc lẫn lộn khác, cô ấy hỏi hắn:"Anh là bạn của bác sĩ Bạch có phải không ?”
“Chính là như vậy.” Kiều Ngạn nói, hắn chuẩn bị nói rằng mối quan hệ của họ còn thân thiết hơn cả bạn bè.
Y tá lại nói: "Bác sĩ Bạch mắc phải bệnh gì trong khoảng thời gian này vậy? Lúc tôi truyền dịch thì thấy cánh tay của anh ấy đều bầm tím. Có phải anh ấy xảy ra mâu thuẫn với ai đó không?"
Kiều Ngạn hơi nhíu mày.
Y tá rất tức giận nói, "Hãy nhìn xem bác sĩ Bạch đã thành cái dạng gì rồi. Đã từng có rất nhiều y tá thích anh ấy lúc anh còn công tác ở bệnh viện. Có người nói với tôi rằng anh ấy bị bệnh. Tôi thậm chí còn tưởng rằng anh ấy phải chịu tra tấn nào đó."
“3201.” Y tá báo số phòng rồi lại chuẩn bị nói gì đó, nhưng thấy Kiều Ngạn đã rời đi, cũng không có ý định nói chuyện với cô ấy nữa.
Sắc mặt không dễ coi cho lắm, ít nhất người khác cũng biết được quan hệ giữa hắn và Bạch Thành Úc, bọn con trai ở cùng ký túc xá với anh cũng không dám coi Bạch Thành Úc là chân sai vặt, chỉ vì lúc đó, tất cả đều biết rằng hắn là bạn của Bạch Thành Úc. Chỉ vì muốn đưa cho hắn một chiếc ô, đôi giày thể thao màu trắng duy nhất của anh ướt sũng nước, vì vậy hắn đã tặng một đôi giày mới cho Bạc Thành Úc, nói với anh rằng đôi giày này được mua ở cửa hàng, nếu anh không nhận, hắn chỉ có thể vứt đi, vì vậy Bạch Thành Úc sẽ nhận nó.
Vì lý do này, hắn đã tặng Bạch Thành Úc rất nhiều quà. Ban đầu, Bạch Thành Úc sẽ nhận nó, nhưng sau đó vì nghe được tin đồn ở đâu đó, anh lại không nhận quà của hắn nữa.
Tại sao bây giờ ở trong miệng của người khác, hắn lại trở thành người ngược đãi Bạch Thành Úc.
Kiều Ngạn không đồng tình với ý nghĩ này.
Kiều Ngạn tìm được khu Bạch Thành Úc đang nằm, đẩy cửa vào, nhìn thấy một bóng người yên lặng nằm trên giường bệnh, trong lòng cũng giảm bớt một chút nóng nảy.
Chỉ là hắn lại nhìn thấy Kiều Nguyên ngồi bên bên cạnh giường bệnh, hắn cảm thấy rất khó chịu.
“Tôi sẽ chăm sóc em ấy thật tốt, em có thể đi.” Kiều Ngạn nói thẳng.
"Còn lần sau thì sao?" Kiều Nguyên hỏi.
"..." Kiều Ngạn nghi ngờ nhìn cậu, hắn ủ rũ nói: “Đương nhiên sẽ không có lần sau."
"Anh không nên khiến anh ấy trở thành như hiện tại, để anh ấy không thể rời xa anh, mà anh lại đi tìm người khác."
Khi Kiều Nguyên chạy vào phòng ngủ, Bạch Thành Úc cũng rụt rè và muốn né tránh cậu: anh muốn tránh xa tất cả những người khác, nhưng lúc đó Kiều Ngạn đang lại đang ở văn phòng công ty, hắn muốn né tránh Bạch Thành Úc.
Kiều Ngạn hầu như không bao giờ tức giận trước mặt Kiều Nguyên, hai người cũng hiếm khi cãi nhau, thậm chí Kiều Thành Minh còn bình tĩnh chấp nhận lời khuyên của cậu.
Kiều Nguyên không có nhiều tham vọng, những năm tháng phiêu bạt với những sóng gió bên ngoài khiến Kiều Nguyên dễ dàng cảm thấy hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Bạch Thành Úc nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng, mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Anh không còn tỉnh táo như trước nữa, khi nhìn thấy Kiều Ngạn đi tới, anh duỗi tay phải ra, không quan tâm đến mu bàn tay mình còn đang cắm kim truyền dịch, anh chỉ nhận ra mỗi Kiều Ngạn.
Máu chảy tí tách chảy ra từ mu bàn tay, Kiều Ngạn vội vàng nói, "Đừng nhúc nhích."
Nhưng không thể tránh khỏi kim truyền dịch bị rút ra, Kiều Nguyên mím chặt môi mỏng, không xen vào, cậu đi ra ngoài gọi y tá.
Trên tay anh có một vết bầm tím, bên cạnh còn dấu vết của tối hôm qua, Kiều Ngạn nhớ rằng khi hắn rời đi vào đêm qua, trên cánh tay của Bạch Thành Úc không có vết máu bầm bày.
Y tá thấy Bạch Thành Úc tỉnh lại, khi thay kim cho anh, cô hỏi: “Bác sĩ Bạch, gần đây anh gặp phải chuyện gì sao ?"
Không biết từ khi nào, cho dù có người chủ động nói chuyện với Bạch Thành Úc, anh cũng sẽ cảm thấy sợ hãi, có lẽ là do Kiều Ngạn lần trước đưa anh đến công ty, có một nữ nhân viên trẻ tuổi hỏi anh một câu. Kiều Ngạn thấy vậy lập tức kéo anh vào văn phòng rồi đóng cửa lại.
Anh có thể thấy rõ những nhân viên đi ngang qua cửa chớp thậm chí còn có thể nghe thấy một vài cuộc trò chuyện tế nhị. Một tay còn của hắn đặt trên eo anh, anh chỉ hơi nhúc nhích một chút, sẽ bị đè lại ngay.
Anh mơ hồ nhận ra Kiều Ngạn không muốn người khác đến gần mình.
Đến nỗi khi y tá nói chuyện với anh, theo phản xạ, anh nghĩ đến kí ức đau đớn khắp người, anh thu mình vào trong vòng tay của Kiều Ngạn, đôi mắt rũ xuống không nhìn khi y tá cắm lại kim vào cổ tay, Bạch Thừa Vũ cũng rụt tay lại, dáng vẻ rụt rè.
"Bác sĩ Bạch." Y tá gọi.
Kiều An nhẹ giọng dỗ dành, “Để cô ấy truyền dịch cho em, nếu không em sẽ không khỏi bệnh được."
Hai má của Bạch Thành Úc đỏ lên, không còn là khuôn mặt tái nhợt bệnh tật nữa, anh nằm yên trong vòng tay Kiều Ngạn, anh không thể nhận ra rằng y tá kia đang nhìn mình một cách kinh ngạc và dò xét như thế nào.
Phát hiện ra thái độ của Bạch Thành Úc đối với Kiều Ngạn, cái cau mày của Kiều Nguyên không hề buông lỏng, nói, "Công ty còn có việc phải làm, em đi trước."
Kiều Ngạn vẫn im lặng, khi y tá rời đi, cậu bước đến gần Kiều Ngạn và nói: "Bác sĩ Bạch là một người rất tốt, nếu anh thực sự muốn ở bên anh ấy, đừng dùng mấy thủ đoạn hèn hạ như trước nữa. Nghĩ mà xem? Giờ anh ấy trở thành bộ dạng này, thậm chí còn không thể tự lo cho cuộc sống của mình, anh có hài lòng không?"
Tim Kiều Ngạn trùng xuống.
*****
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.