Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn
Chương 30: Tự Tôn
Tây Đích Nhất Qua
03/11/2021
Hốc mắt hồng còn chưa dịu đi đi, gương mặt lộ rõ một trạng thái bệnh
trạng tái nhợt, rõ ràng là một bộ yếu ớt bất kham, còn lại cũng chỉ là
một chút tự tôn.
Ninh Tu Viễn cười cười, "Quả nhiên ở bên ngoài có người khác, nói chuyện cũng sẽ có điểm bất đồng.''
"..."Sầm Lễ biến sắc đến khuất nhục, cậu nói giọng khàn khàn,'' Anh có thể bôi nhọ nhục nhã tôi, nhưng đừng có vô duyên vô cớ bôi nhọ người khác."
"Bôi nhọ?" Ninh Tu Viễn nghĩ tới lần trước Giang Ngôn nói cho hắn biết, Sầm Lễ chỉ sợ cùng thằng đàn khác sau lưng lén lút gặp nhau không ít lần," tôi như thế nào liền bôi nhọ anh ta, cậu cho rằng hắn chính là người tốt?"
"Như thế nào cũng tốt hơn anh."
Nghe thấy những lời này, Ninh Tu Viễn nhất thời bùng lửa nổi giận.
Hắn nắm chặt tay, như là muốn đi tới, Sầm Lễ khóe miệng hiện lên cười nhạt, nói, "Làm sao, anh muốn hành chết tôi, dù sao mỗi ngày ở chỗ này, tôi cũng sống không bằng chết."
Rất nhiều thời điểm, Sầm Lễ đều nghĩ tới muốn nhẫn nại, mẹ còn ở bệnh viện không thể chặt đứt tiền thuốc men, cậu còn có việc học, vốn cho rằng, chỉ cần cố gắng tốt nghiệp, cậu có thể tìm một công việc ổn định, nhưng Ninh Tu Viễn lại nhắc tới về sau sẽ tìm cho cậu một chỗ ở. Là muốn đem cậu trở thành tiểu tình nhân mà bao nuôi?
Người khác còn có thể lựa chọn đường sống, đến lượt cậu, đều không phải do cậu quyết định.
Tương lai cậu, như là bị mây đen bao phủ, trải rộng mưa gió cùng sấm, mọi hành động bước đi, đều sẽ bị bào mòn từ bên ngoài.
Ninh Tu Viễn buông lỏng tay ra, thấp giọng nói, "Đừng nói những lời đó, đen đủi."
"..."Sầm Lễ mím chặt môi mỏng, không nói một lời.
Ninh Tu Viễn có chút không kiên nhẫn nói, "Chẳng lẽ tôi đối với cậu không tốt? Mỗi ngày ăn ngon được phục vụ tận nơi, muốn gì tôi đều có thể mua cho cậu, chỉ cần cậu không ở bên ngoài chọc tới những người tốt xấu không rõ, tôi cũng sẽ không đối với cậu như thế."
Sầm Lễ cắn cắn môi, không có phát ra tiếng, có lẽ là biết nói gì cũng vô ích.
Bụng nhỏ ẩn ẩn đau, Sầm Lễ sắc mặt biến hóa.
Giang Ngôn ở phía sau gọi Ninh Tu Viễn, nói là đồ ăn đã làm xong.
Trên mặt bàn bày đồ ăn, chỉ là không còn cảm giác ghê tởm như lúc trước.
Cậu không có khả năng thay Ninh Tu Viễn sinh con, càng không thể cùng người này có bất cứ ràng buộc nào, bằng không nhớ tới, đều như tra tấn vậy.
"Sầm Lễ, cậu có muốn ăn một chút gì không? A Viễn nghe nói canh gừng có thể phòng cảm lạnh, em múc cho anh một chén." Giang Ngôn đi tới nói.
Sầm Lễ nhìn Giang Ngôn, dường như người lúc trước tới phòng tìm người không phải cậu ta, trên mặt cay nghiệt cùng tính kế đều không thấy tung ảnh.
Sầm Lễ có chút buồn cười, căm ghét cậu đến thế, lại cố tình ở trước mặt Ninh Tu Viễn giả bộ làm người có lòng tốt, khả năng cậu ta còn cho rằng cậu đối với Ninh Tu Viễn có thứ tình cảm thật buồn cười.
"Không ăn." Sầm Lễ nói.
Ninh Tu Viễn cau mày," Tiểu Ngôn cũng là có lòng tốt, cậu không cần quá cay nghiệt."
"Là em không có suy xét chu đáo, nếu là Sầm Lễ không muốn, coi như em chưa hỏi đi."
"Nếu không có chuyện khác, tôi đây liền đi nghỉ ngơi." Sầm Lễ bình tĩnh nói.
Có lẽ là bởi vì lúc trước cậu mang bộ dạng suy yếu, Ninh Tu Viễn cũng không có tiếp tục truy vấn, chỉ là đôi mắt phát trầm nhìn thoáng qua cậu, liền cùng Giang Ngôn đi tới bàn ăn.
Bụng đau đớn khó chịu, sau khi trở về phòng, Sầm Lễ cầm thuốc mà Bạch Thành Úc cho cậu lấy ra, sau đó lấy một ít ra dùng.
Thân thể cậu yếu ớt, lại vừa trai qua cuộc giải phẫu, xác thật là có điểm chống đỡ không được, đại khái là chịu tác dụng của thuốc, bụng nhỏ đau đớn giảm bớt không ít."
Điện thoại đặt ở cạnh giường rung lên, Sầm Lễ sắc mặt trắng bệch cầm điện thoại lại đây, thấy Hạ Lộ gửi tin cho cậu, hỏi cậu rất nhiều vấn đề sức khỏe liệu cậu có ổn không, sau lại hỏi cậu có phải có người mình thích rồi không.
Trước ngực phập phồng, dường như có gì áp chế cậu không thở nổi.
Nếu không phải gặp được Ninh Tu Viễn,cuộc sống của cậu sẽ rất bình thường, cùng giống như những người khác, tìm một người bạn gái rồi hẹn hò.
Hạ Lộ thường xuyên tìm cậu hỏi bài, dù ngốc đến mức nào, cũng sẽ biết được Hạ Lộ có tâm tư với mình, nhưng là cậu không dám đáp lại, chỉ có thể làm bộ cái gì cũng không biết, bởi vì cậu với cô ấy sẽ không có kết cục đẹp.
Ninh Tu Viễn cười cười, "Quả nhiên ở bên ngoài có người khác, nói chuyện cũng sẽ có điểm bất đồng.''
"..."Sầm Lễ biến sắc đến khuất nhục, cậu nói giọng khàn khàn,'' Anh có thể bôi nhọ nhục nhã tôi, nhưng đừng có vô duyên vô cớ bôi nhọ người khác."
"Bôi nhọ?" Ninh Tu Viễn nghĩ tới lần trước Giang Ngôn nói cho hắn biết, Sầm Lễ chỉ sợ cùng thằng đàn khác sau lưng lén lút gặp nhau không ít lần," tôi như thế nào liền bôi nhọ anh ta, cậu cho rằng hắn chính là người tốt?"
"Như thế nào cũng tốt hơn anh."
Nghe thấy những lời này, Ninh Tu Viễn nhất thời bùng lửa nổi giận.
Hắn nắm chặt tay, như là muốn đi tới, Sầm Lễ khóe miệng hiện lên cười nhạt, nói, "Làm sao, anh muốn hành chết tôi, dù sao mỗi ngày ở chỗ này, tôi cũng sống không bằng chết."
Rất nhiều thời điểm, Sầm Lễ đều nghĩ tới muốn nhẫn nại, mẹ còn ở bệnh viện không thể chặt đứt tiền thuốc men, cậu còn có việc học, vốn cho rằng, chỉ cần cố gắng tốt nghiệp, cậu có thể tìm một công việc ổn định, nhưng Ninh Tu Viễn lại nhắc tới về sau sẽ tìm cho cậu một chỗ ở. Là muốn đem cậu trở thành tiểu tình nhân mà bao nuôi?
Người khác còn có thể lựa chọn đường sống, đến lượt cậu, đều không phải do cậu quyết định.
Tương lai cậu, như là bị mây đen bao phủ, trải rộng mưa gió cùng sấm, mọi hành động bước đi, đều sẽ bị bào mòn từ bên ngoài.
Ninh Tu Viễn buông lỏng tay ra, thấp giọng nói, "Đừng nói những lời đó, đen đủi."
"..."Sầm Lễ mím chặt môi mỏng, không nói một lời.
Ninh Tu Viễn có chút không kiên nhẫn nói, "Chẳng lẽ tôi đối với cậu không tốt? Mỗi ngày ăn ngon được phục vụ tận nơi, muốn gì tôi đều có thể mua cho cậu, chỉ cần cậu không ở bên ngoài chọc tới những người tốt xấu không rõ, tôi cũng sẽ không đối với cậu như thế."
Sầm Lễ cắn cắn môi, không có phát ra tiếng, có lẽ là biết nói gì cũng vô ích.
Bụng nhỏ ẩn ẩn đau, Sầm Lễ sắc mặt biến hóa.
Giang Ngôn ở phía sau gọi Ninh Tu Viễn, nói là đồ ăn đã làm xong.
Trên mặt bàn bày đồ ăn, chỉ là không còn cảm giác ghê tởm như lúc trước.
Cậu không có khả năng thay Ninh Tu Viễn sinh con, càng không thể cùng người này có bất cứ ràng buộc nào, bằng không nhớ tới, đều như tra tấn vậy.
"Sầm Lễ, cậu có muốn ăn một chút gì không? A Viễn nghe nói canh gừng có thể phòng cảm lạnh, em múc cho anh một chén." Giang Ngôn đi tới nói.
Sầm Lễ nhìn Giang Ngôn, dường như người lúc trước tới phòng tìm người không phải cậu ta, trên mặt cay nghiệt cùng tính kế đều không thấy tung ảnh.
Sầm Lễ có chút buồn cười, căm ghét cậu đến thế, lại cố tình ở trước mặt Ninh Tu Viễn giả bộ làm người có lòng tốt, khả năng cậu ta còn cho rằng cậu đối với Ninh Tu Viễn có thứ tình cảm thật buồn cười.
"Không ăn." Sầm Lễ nói.
Ninh Tu Viễn cau mày," Tiểu Ngôn cũng là có lòng tốt, cậu không cần quá cay nghiệt."
"Là em không có suy xét chu đáo, nếu là Sầm Lễ không muốn, coi như em chưa hỏi đi."
"Nếu không có chuyện khác, tôi đây liền đi nghỉ ngơi." Sầm Lễ bình tĩnh nói.
Có lẽ là bởi vì lúc trước cậu mang bộ dạng suy yếu, Ninh Tu Viễn cũng không có tiếp tục truy vấn, chỉ là đôi mắt phát trầm nhìn thoáng qua cậu, liền cùng Giang Ngôn đi tới bàn ăn.
Bụng đau đớn khó chịu, sau khi trở về phòng, Sầm Lễ cầm thuốc mà Bạch Thành Úc cho cậu lấy ra, sau đó lấy một ít ra dùng.
Thân thể cậu yếu ớt, lại vừa trai qua cuộc giải phẫu, xác thật là có điểm chống đỡ không được, đại khái là chịu tác dụng của thuốc, bụng nhỏ đau đớn giảm bớt không ít."
Điện thoại đặt ở cạnh giường rung lên, Sầm Lễ sắc mặt trắng bệch cầm điện thoại lại đây, thấy Hạ Lộ gửi tin cho cậu, hỏi cậu rất nhiều vấn đề sức khỏe liệu cậu có ổn không, sau lại hỏi cậu có phải có người mình thích rồi không.
Trước ngực phập phồng, dường như có gì áp chế cậu không thở nổi.
Nếu không phải gặp được Ninh Tu Viễn,cuộc sống của cậu sẽ rất bình thường, cùng giống như những người khác, tìm một người bạn gái rồi hẹn hò.
Hạ Lộ thường xuyên tìm cậu hỏi bài, dù ngốc đến mức nào, cũng sẽ biết được Hạ Lộ có tâm tư với mình, nhưng là cậu không dám đáp lại, chỉ có thể làm bộ cái gì cũng không biết, bởi vì cậu với cô ấy sẽ không có kết cục đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.