Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn
Chương 278: Xem Như Đang Hẹn Hò
Tây Đích Nhất Qua
10/04/2022
Edit & Beta : Đòe
Rõ ràng là cái danh xưng này rất khiến anh chán ghét, nhưng đã gọi thành thói theo bao năm qua, nhất thời anh không biết nên đổi cách xưng hô nào cho hợp lý nữa.
"Không phải đã nói với cậu rằng đừng có tùy tiện gọi điện thoại cho tôi rồi sao?" Giọng điệu Hàn Kham đầy vẻ cáu kỉnh.
Lão cha của anh không bị người đàn bà đó lừa, trước khi chết đã để lại toàn bộ tài sản cho anh, hai mẹ con họ không có được bao nhiêu tài sản nên chắc hẳn bà rất không cam lòng.
Huống chi Dư Giản quả thật rất ngu ngốc, khi còn đi học, dù chăm chỉ đến đâu, cậu ta cũng thường bị xếp hàng chót bảng, chỉ cần dựa vào mối quan hệ của nhà họ Hàn là có thể vào được trường đại học.
Từ trước đến này Hàn Khám luôn khinh thường mấy kẻ giả tạo, cho nên anh càng thêm khinh thường Dư Giản.
Quả nhiên người thanh niên ở đầu bên kia như khựng lại vài giây, cậu chưa bao giờ tranh cãi với người khác, từ nhỏ đã được mẹ che chở. Để tạo cho cậu một môi trường sống tốt, ngay sau khi tái hôn bà ta đã dần cậu về nhà mới, Dư Giản vui mừng khôn xiết, khi thấy trong thư phòng đầy rẫy bằng khen và giấy khen, ngay khi quay lại thì thấy một người đàn ông mặt mày sa sầm trực tiếp đuổi cậu ta ra ngoài.
Người kia cao hơn cậu, ngay cả lúc tức giận cũng không che giấu được khí chất xuất chúng, bởi vì ốm yếu, Dư Giản rất ít khi tiếp xúc với người khác, nên đối với người ngoài cậu cũng không biết nên ứng xử như thế nào. Sau đó dượng đã phê bình người kia trước mặt cậu, giữa hai người họ đã xảy ra một cuộc tranh cãi lớn rồi. Lúc đó, Dư Giản cảm thấy mình đã phạm sai lầm, để sau khi Hàn Kham ra khỏi nhà, cậu cảm thấy bản thân cũng có một phần trách nhiệm trong chuyện này.
Cậu thường nghĩ cách để xoa dịu mối quan hệ giữa hai cha con Hàn Kham, nhưng đã qua nhiều năm như vậy, dường như không có chút tác dụng nào.
Hàn Kham không muốn nhiều lời với Dư Giản, nhíu mày hỏi, "Cậu có chuyện gì ?"
Dư giản nhỏ giọng nói, "... mấy ngày nữa là đến Tết Âm Lịch ... Em dự định sẽ làm chút bánh bao, em nhớ ... anh thích ăn nhân rau hẹ, khi nào thì anh rảnh để em mang đến cho anh..."
Đối với Hàn Kham mà nói chuyện này không đáng kể, nhưng Dư Giản lại cố ý gọi tới để hỏi anh.
Trên thực tế, có rất nhiều loại bánh bao được bán trong siêu thị, có thể dễ dàng mua được bất kỳ vị nào mình muốn. Dư Giản còn tự tay làm bánh, lại nghĩ đến mấy chuyện cậu làm khiến người ta khó hiểu, như một nữ công gia Chánh, vẻ mặt anh hiện lên sự trào phúng.
Đang lúc làm ra loại chuyện không tốt, đường ngang ngõ tắt thật ra cũng rất nhiều, không hổ là con trai của ả đàn bà kia.
Dư Giản sợ sẽ bị Hàn Kham từ chối, tay nắm chặt điện thoại đến mức trắng bệnh, cậu vẫn còn đang mặc một chiếc tạp dề sọc kẻ, khuôn mặt thanh tú dính một bột mì, thoạt nhìn giống như một thiếu niên ngây thơ không hiểu chuyện đời, khiến người ta nghĩ đến một món mĩ vị nào đó.
"5 giờ chiều mai." Hàn Kham nói.
Vốn anh định từ chối, nhưng vì muốn xem hai người này định giở trò gì nên đã đồng ý.
Dư Giản cười đến rạng rỡ, bàn tay đang nắm chặt lấy điện thoại cũng buông lỏng, có lẽ trước đó cậu đã nghĩ sai rồi, thật ra anh hai cũng không có ghét cậu đến vậy.
Sau khi cúp máy, Hàn Kham hoàn toàn không quan tâm tới chuyện này nữa.
Trước đó Dư Giản đã tặng cho anh rất nhiều món quà rẻ tiền, cho dù là ném vào thùng rác, chỉ sợ cũng không ai thèm cúi người xuống nhặt lên, nhưng Dư Giản vẫn luôn chuẩn bị một phần quà để tặng anh, ngược lại cũng biết không nên gọi điện làm phiền anh, nên cậu đã nhờ trợ lý đưa giúp mình. Quà của lễ Giáng Sinh năm nay, Dư Giản tặng anh một đôi găng tay bằng len, kiểu dáng cũng không đẹp bằng đồ trong trung tâm thương mại, anh trực tiếp ném đi mà không cần qua tay trợ lí.
Tắt máy xong Hàn Kham mới đi ra khỏi thư phòng, Ninh Tu Viễn đang ngồi bên cạnh Kiều Nguyên, cậu đang cúi đầu dạy Ninh Mặc nhận diện mặt của một số nhân vật hoạt hình, một khung cảnh thật hài hoà, nếu lúc trước không phải do Ninh Tu Viễn cưỡng ép cậu, có lẽ họ đã ở bên nhau rồi.
Nghe thấy tiếng bước chân tới gần, Kiều Nguyên ngẩng đầu nhìn anh.
Hàn Kham không cần nghĩ ngợi nói, "Chỉ là mấy bên marketing gọi, chắc do trước đó tôi để lại số cho nên mới gọi chào mời."
Lúc nghe điện thoại Hàn Kham đã đóng cửa phòng lại vì không muốn để Kiều Nguyên biết nội dung cuộc trò chuyện.
Ninh Mặc ngẩng đầu lên, chỉ vào chú heo nhỏ trong tranh, như muốn được cậu khen nói," Đây là ba nhỏ."
Hàn Kham có chút sửng sốt, sau khi nhìn rõ hình trong tranh rồi mới mỉm cười.
Kiều Nguyên khẽ cầu mày, như đang ngượng ngùng, thu lại tập tranh trong tay Ninh Mặc, nói, "Cất về chỗ cũ đi, không thì lần sau lại không tìm thấy."
Ninh Mặc cũng rất nghe lời Kiều Nguyên, ngoan ngoãn ôm tập tranh, từ trên sô pha bò xuống, tung ta tung tăng chạy về phòng mình.
Cứ cách mười phút Ninh Tu Viễn lại ngó ra ngoài cửa phòng bếp nhìn một lần, trong tay hắn cầm một cây tỏi, coi nó là Hàn Kham, mầm tỏi xanh mướt bị hắn vặt vẹo đến đáng thương.
Hàn Kham cùng Kiều Nguyên bàn bạc về đề mục hợp tác gần đây giữa hai công ty, khai phá miếng đất ở phía đông thành phố L, gần với khu danh lam thắng cảnh 5A, lượng xe cộ qua lại hàng ngày không nhỏ. Gần đây, được phổ biến nhờ một đoạn video ngắn. Sau một thời gian, nếu toàn bộ mười chuỗi kinh doanh được phát triển ở đó, thì triển vọng phát triển rất không tồi.
Một lúc sau, Ninh Tu Viễn bưng đồ ăn ra bày trên bàn, để theo đuổi Kiều Nguyên, hắn đã thay đổi rất nhiều cách để làm cậu vui,hắn đã học rất làm rất nhiều món mà trước đây hắn không bao giờ làm. Bước đầu tiên, nếu bạn tập trung vào một thứ, bạn có thể nhanh chóng học được nó.
Ở trước mặt Hàn Kham,hắn càng tốt một săn sóc mà đẩy một bát canh nóng đến trước mặt Kiều Nguyên. Toàn bộ quá trình không một chút hấp tập nào, so với trước kia khác biệt hoàn toàn, cách nói chuyện cũng nhẹ nhàng, dịu dàng hơn.
Nếu không phải trước mặt người ngoài Kiều Nguyên da mặt mỏng,Ninh Tu Viễn hắn hận không thể cầm thìa lên mà đút Kiều Nguyên ăn.
Đây hẳn là lần đầu tiên Hàn Kham được chứng kiến bộ dạng này của Ninh Tu Viễn, hắn quanh co lòng vòng khích tướng anh nhưng anh không quan tâm.
Không thấy người hầu trong nhà, lúc đầu Hàn Kham còn không tin Ninh Tu Viễn quán xuyến hết mọi chuyện, nhưng sau bữa tối, nhìn thấy hắn dọn đồ ăn thừa trên bàn, vẻ mặt có hơi kinh ngạc của anh trong nháy mắt đã trở lại bình tĩnh.
Ở trước mặt Ninh Tu Viễn, Kiều Nguyên không biểu hiện khách khí, còn phân công việc rõ ràng, có lẽ tôn trọng nhau như khách tới nhà chơi không phải một khởi đầu tốt.
Trời đã tối đen, gió lạnh gào thét ngoài cửa sàn sạt bên tai, trong phòng khách có tiếng dự báo thời tiết trên TV, mấy ngày nay thời tiết giảm mạnh, nhiệt độ ở thành phố L giảm xuống chỉ còn từ bốn đến sáu độ, ngày mai sẽ có tuyết lớn, thời tiết trong khoảng thời gian này không được tốt.
Hàn Kham lấy áo khoác treo ở cửa mặc lên, không còn sớm nữa, anh cũng nên về.
Kiều Nguyên nói, "Anh đi đường chú ý an toàn."
"Ừ" Hàn Kham lên tiếng.
Thẳng đến Hàn Kham rời đi, Ninh Tu Viễn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thấy Kiều Nguyên đối xử với Hàn Kham tốt như vậy, ít nhiều gì trong lòng Ninh Tu Viễn cũng thấy không vui.
Ninh Mặc đã được dỗ ngủ, thấy Kiều Nguyên vẫn đang làm việc trong thư phòng, Ninh từ Viễn không muốn quấy rầy đến cậu, nhưng bị ngó lơ nhiều ngày như thế, hắn sao có thể không thấy hoảng hốt.
Ninh Tu Viễn pha một ly sữa nóng mang bưng đến phòng cho cậu, thấy Kiều Nguyên không để ý đến mình, ủy khuất nói,"...Tôi biết tôi đã làm ra rất nhiều chuyện sai trái, em có căm ghét tôi cũng là đáng đời tôi, nhưng chuyện đã qua lâu rồi, dù thế nào đi chăng nữa, em cũng không chịu nhìn tôi nhiều hơn một cái, em thà nhắm mắt lại cũng không chịu nhìn tôi,có thể trò chuyện thêm vài ba câu với trợ lý qua điện thoại, nhưng lúc nói chuyện với tôi tôi nói gì em cũng không thèm để ý...."
Bàn tay đặt trên bàn phím khựng lại.
Kỳ thật nếu tính theo tuổi tác, thì Ninh Tu Viễn nhỏ hơn Kiều Nguyên hai tuổi, lúc trước vì nhập hộ khẩu muộn nên Kiều Nguyên cũng học muộn hai năm.
Trước kia Ninh Tu Viễn quá mức tự cao tự đại, giờ cũng chỉ mới 25 tuổi, có Ninh Mặc vào năm tư đại học, lúc ấy Kiều Nguyên phải bỏ dở việc học.
Trong công ty hắn là sếp lớn uy nghiêm, bây giờ trước mặt Kiều Nguyên lại một thần quần áo ngủ, giống cái thời còn lưu manh hồi cao trung, ủy khuất nói, "Tôi cảm thấy...một ngày nào đó sẽ bị đuổi đi."
.. Nói cứ như chưa bao giờ bị cậu đuổi đi vậy, chỉ là đều bị Ninh Tu Viễn hắn bỏ ngoài tai.
"... Tôi biết là tôi đáng đời bị như vậy."
Ninh Tu Viễn trước kia rất kiêu ngạo, nhưng hiện tại lại đang tỏ vẻ đáng thương, quả thực khiến người ta chịu không nổi.
"Thế cho nên bị em ngó lơ...bị em lạnh nhạt là điều tôi đáng phải nhận."
Kiều Nguyên hơi mím môi, quay đầu liếc mắt nhìn Ninh Tu Viễn một cái, hắn như có chuẩn bị mà trước khi tới đã tắm rửa sạch sẽ, cởi bỏ hai cúc trên cùng áo ngủ.
Vẻ mặt thản nhiên đứng trước mặt cậu.
Quả thực là không biết xấu hổ.
Hai má Kiều Nguyên ửng hồng, nhíu mày nói, "Rốt cuộc anh muốn nói cái gì ??"
"Ngày hôm nay em nói chuyện với Hàn Kham lâu như vậy, mà không chịu chụp chung với tôi một tấm ảnh."
"Em còn ngồi gần Hàn Kham nữa...bình thường chỉ cần tôi hôn em một cái, em cũng sẽ ghét bỏ né tránh tôi." Nói xong, vẻ mặt Ninh Tu Viễn hết sức đau khổ.
"Tôi đã nói rồi, chỉ là bàn chuyện công việc thôi."
"Tôi cũng tin em chỉ đang bàn chuyện công việc."
Kiều Nguyên nghi hoặc nhìn hắn.
"Hiện tại chúng ta xem như là đang hẹn hò, phải không em?" Trước kia mấy vấn đề này, Ninh Tu Viễn cũng không dám hỏi, nhưng hắn cảm thấy đã đến lúc xác nhận danh phận để ở bên cạnh Kiều Nguyên.
Nếu không đến một ngày nào đó Kiều Nguyên sẽ không cần hắn nữa.
Kiều Nguyên rũ mắt xuống, không muốn đối mặt trả lời hắn.
Xem như là tình một đêm nhỉ ??
Kiều Nguyên nhíu chặt mày, ba chữ tình một đêm này, thật sự nghe không lọt tai, cả đời này cậu không muốn dính dáng đến ba chữ đó.
Cậu không muốn đi sâu vào những vấn đề này sớm như vậy, nhưng Ninh Tu viễn lại cứ lảm nhảm bên tai cậu mãi.
*****
Giờ mới vỡ lở ra Kiều Nguyên hơn tuổi Viễn cẩu, thanh niên 25 tuổi vẫn chưa biết mình nhỏ hơn vợ hẳn hai tuổi cơ , biết được chắc giãy đành đạch, thảo nào bà tác giả để thiết lập công truy thê vợ mà cứ tỏ vẻ đáng thương làm nũng với vợ ????????
Rõ ràng là cái danh xưng này rất khiến anh chán ghét, nhưng đã gọi thành thói theo bao năm qua, nhất thời anh không biết nên đổi cách xưng hô nào cho hợp lý nữa.
"Không phải đã nói với cậu rằng đừng có tùy tiện gọi điện thoại cho tôi rồi sao?" Giọng điệu Hàn Kham đầy vẻ cáu kỉnh.
Lão cha của anh không bị người đàn bà đó lừa, trước khi chết đã để lại toàn bộ tài sản cho anh, hai mẹ con họ không có được bao nhiêu tài sản nên chắc hẳn bà rất không cam lòng.
Huống chi Dư Giản quả thật rất ngu ngốc, khi còn đi học, dù chăm chỉ đến đâu, cậu ta cũng thường bị xếp hàng chót bảng, chỉ cần dựa vào mối quan hệ của nhà họ Hàn là có thể vào được trường đại học.
Từ trước đến này Hàn Khám luôn khinh thường mấy kẻ giả tạo, cho nên anh càng thêm khinh thường Dư Giản.
Quả nhiên người thanh niên ở đầu bên kia như khựng lại vài giây, cậu chưa bao giờ tranh cãi với người khác, từ nhỏ đã được mẹ che chở. Để tạo cho cậu một môi trường sống tốt, ngay sau khi tái hôn bà ta đã dần cậu về nhà mới, Dư Giản vui mừng khôn xiết, khi thấy trong thư phòng đầy rẫy bằng khen và giấy khen, ngay khi quay lại thì thấy một người đàn ông mặt mày sa sầm trực tiếp đuổi cậu ta ra ngoài.
Người kia cao hơn cậu, ngay cả lúc tức giận cũng không che giấu được khí chất xuất chúng, bởi vì ốm yếu, Dư Giản rất ít khi tiếp xúc với người khác, nên đối với người ngoài cậu cũng không biết nên ứng xử như thế nào. Sau đó dượng đã phê bình người kia trước mặt cậu, giữa hai người họ đã xảy ra một cuộc tranh cãi lớn rồi. Lúc đó, Dư Giản cảm thấy mình đã phạm sai lầm, để sau khi Hàn Kham ra khỏi nhà, cậu cảm thấy bản thân cũng có một phần trách nhiệm trong chuyện này.
Cậu thường nghĩ cách để xoa dịu mối quan hệ giữa hai cha con Hàn Kham, nhưng đã qua nhiều năm như vậy, dường như không có chút tác dụng nào.
Hàn Kham không muốn nhiều lời với Dư Giản, nhíu mày hỏi, "Cậu có chuyện gì ?"
Dư giản nhỏ giọng nói, "... mấy ngày nữa là đến Tết Âm Lịch ... Em dự định sẽ làm chút bánh bao, em nhớ ... anh thích ăn nhân rau hẹ, khi nào thì anh rảnh để em mang đến cho anh..."
Đối với Hàn Kham mà nói chuyện này không đáng kể, nhưng Dư Giản lại cố ý gọi tới để hỏi anh.
Trên thực tế, có rất nhiều loại bánh bao được bán trong siêu thị, có thể dễ dàng mua được bất kỳ vị nào mình muốn. Dư Giản còn tự tay làm bánh, lại nghĩ đến mấy chuyện cậu làm khiến người ta khó hiểu, như một nữ công gia Chánh, vẻ mặt anh hiện lên sự trào phúng.
Đang lúc làm ra loại chuyện không tốt, đường ngang ngõ tắt thật ra cũng rất nhiều, không hổ là con trai của ả đàn bà kia.
Dư Giản sợ sẽ bị Hàn Kham từ chối, tay nắm chặt điện thoại đến mức trắng bệnh, cậu vẫn còn đang mặc một chiếc tạp dề sọc kẻ, khuôn mặt thanh tú dính một bột mì, thoạt nhìn giống như một thiếu niên ngây thơ không hiểu chuyện đời, khiến người ta nghĩ đến một món mĩ vị nào đó.
"5 giờ chiều mai." Hàn Kham nói.
Vốn anh định từ chối, nhưng vì muốn xem hai người này định giở trò gì nên đã đồng ý.
Dư Giản cười đến rạng rỡ, bàn tay đang nắm chặt lấy điện thoại cũng buông lỏng, có lẽ trước đó cậu đã nghĩ sai rồi, thật ra anh hai cũng không có ghét cậu đến vậy.
Sau khi cúp máy, Hàn Kham hoàn toàn không quan tâm tới chuyện này nữa.
Trước đó Dư Giản đã tặng cho anh rất nhiều món quà rẻ tiền, cho dù là ném vào thùng rác, chỉ sợ cũng không ai thèm cúi người xuống nhặt lên, nhưng Dư Giản vẫn luôn chuẩn bị một phần quà để tặng anh, ngược lại cũng biết không nên gọi điện làm phiền anh, nên cậu đã nhờ trợ lý đưa giúp mình. Quà của lễ Giáng Sinh năm nay, Dư Giản tặng anh một đôi găng tay bằng len, kiểu dáng cũng không đẹp bằng đồ trong trung tâm thương mại, anh trực tiếp ném đi mà không cần qua tay trợ lí.
Tắt máy xong Hàn Kham mới đi ra khỏi thư phòng, Ninh Tu Viễn đang ngồi bên cạnh Kiều Nguyên, cậu đang cúi đầu dạy Ninh Mặc nhận diện mặt của một số nhân vật hoạt hình, một khung cảnh thật hài hoà, nếu lúc trước không phải do Ninh Tu Viễn cưỡng ép cậu, có lẽ họ đã ở bên nhau rồi.
Nghe thấy tiếng bước chân tới gần, Kiều Nguyên ngẩng đầu nhìn anh.
Hàn Kham không cần nghĩ ngợi nói, "Chỉ là mấy bên marketing gọi, chắc do trước đó tôi để lại số cho nên mới gọi chào mời."
Lúc nghe điện thoại Hàn Kham đã đóng cửa phòng lại vì không muốn để Kiều Nguyên biết nội dung cuộc trò chuyện.
Ninh Mặc ngẩng đầu lên, chỉ vào chú heo nhỏ trong tranh, như muốn được cậu khen nói," Đây là ba nhỏ."
Hàn Kham có chút sửng sốt, sau khi nhìn rõ hình trong tranh rồi mới mỉm cười.
Kiều Nguyên khẽ cầu mày, như đang ngượng ngùng, thu lại tập tranh trong tay Ninh Mặc, nói, "Cất về chỗ cũ đi, không thì lần sau lại không tìm thấy."
Ninh Mặc cũng rất nghe lời Kiều Nguyên, ngoan ngoãn ôm tập tranh, từ trên sô pha bò xuống, tung ta tung tăng chạy về phòng mình.
Cứ cách mười phút Ninh Tu Viễn lại ngó ra ngoài cửa phòng bếp nhìn một lần, trong tay hắn cầm một cây tỏi, coi nó là Hàn Kham, mầm tỏi xanh mướt bị hắn vặt vẹo đến đáng thương.
Hàn Kham cùng Kiều Nguyên bàn bạc về đề mục hợp tác gần đây giữa hai công ty, khai phá miếng đất ở phía đông thành phố L, gần với khu danh lam thắng cảnh 5A, lượng xe cộ qua lại hàng ngày không nhỏ. Gần đây, được phổ biến nhờ một đoạn video ngắn. Sau một thời gian, nếu toàn bộ mười chuỗi kinh doanh được phát triển ở đó, thì triển vọng phát triển rất không tồi.
Một lúc sau, Ninh Tu Viễn bưng đồ ăn ra bày trên bàn, để theo đuổi Kiều Nguyên, hắn đã thay đổi rất nhiều cách để làm cậu vui,hắn đã học rất làm rất nhiều món mà trước đây hắn không bao giờ làm. Bước đầu tiên, nếu bạn tập trung vào một thứ, bạn có thể nhanh chóng học được nó.
Ở trước mặt Hàn Kham,hắn càng tốt một săn sóc mà đẩy một bát canh nóng đến trước mặt Kiều Nguyên. Toàn bộ quá trình không một chút hấp tập nào, so với trước kia khác biệt hoàn toàn, cách nói chuyện cũng nhẹ nhàng, dịu dàng hơn.
Nếu không phải trước mặt người ngoài Kiều Nguyên da mặt mỏng,Ninh Tu Viễn hắn hận không thể cầm thìa lên mà đút Kiều Nguyên ăn.
Đây hẳn là lần đầu tiên Hàn Kham được chứng kiến bộ dạng này của Ninh Tu Viễn, hắn quanh co lòng vòng khích tướng anh nhưng anh không quan tâm.
Không thấy người hầu trong nhà, lúc đầu Hàn Kham còn không tin Ninh Tu Viễn quán xuyến hết mọi chuyện, nhưng sau bữa tối, nhìn thấy hắn dọn đồ ăn thừa trên bàn, vẻ mặt có hơi kinh ngạc của anh trong nháy mắt đã trở lại bình tĩnh.
Ở trước mặt Ninh Tu Viễn, Kiều Nguyên không biểu hiện khách khí, còn phân công việc rõ ràng, có lẽ tôn trọng nhau như khách tới nhà chơi không phải một khởi đầu tốt.
Trời đã tối đen, gió lạnh gào thét ngoài cửa sàn sạt bên tai, trong phòng khách có tiếng dự báo thời tiết trên TV, mấy ngày nay thời tiết giảm mạnh, nhiệt độ ở thành phố L giảm xuống chỉ còn từ bốn đến sáu độ, ngày mai sẽ có tuyết lớn, thời tiết trong khoảng thời gian này không được tốt.
Hàn Kham lấy áo khoác treo ở cửa mặc lên, không còn sớm nữa, anh cũng nên về.
Kiều Nguyên nói, "Anh đi đường chú ý an toàn."
"Ừ" Hàn Kham lên tiếng.
Thẳng đến Hàn Kham rời đi, Ninh Tu Viễn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thấy Kiều Nguyên đối xử với Hàn Kham tốt như vậy, ít nhiều gì trong lòng Ninh Tu Viễn cũng thấy không vui.
Ninh Mặc đã được dỗ ngủ, thấy Kiều Nguyên vẫn đang làm việc trong thư phòng, Ninh từ Viễn không muốn quấy rầy đến cậu, nhưng bị ngó lơ nhiều ngày như thế, hắn sao có thể không thấy hoảng hốt.
Ninh Tu Viễn pha một ly sữa nóng mang bưng đến phòng cho cậu, thấy Kiều Nguyên không để ý đến mình, ủy khuất nói,"...Tôi biết tôi đã làm ra rất nhiều chuyện sai trái, em có căm ghét tôi cũng là đáng đời tôi, nhưng chuyện đã qua lâu rồi, dù thế nào đi chăng nữa, em cũng không chịu nhìn tôi nhiều hơn một cái, em thà nhắm mắt lại cũng không chịu nhìn tôi,có thể trò chuyện thêm vài ba câu với trợ lý qua điện thoại, nhưng lúc nói chuyện với tôi tôi nói gì em cũng không thèm để ý...."
Bàn tay đặt trên bàn phím khựng lại.
Kỳ thật nếu tính theo tuổi tác, thì Ninh Tu Viễn nhỏ hơn Kiều Nguyên hai tuổi, lúc trước vì nhập hộ khẩu muộn nên Kiều Nguyên cũng học muộn hai năm.
Trước kia Ninh Tu Viễn quá mức tự cao tự đại, giờ cũng chỉ mới 25 tuổi, có Ninh Mặc vào năm tư đại học, lúc ấy Kiều Nguyên phải bỏ dở việc học.
Trong công ty hắn là sếp lớn uy nghiêm, bây giờ trước mặt Kiều Nguyên lại một thần quần áo ngủ, giống cái thời còn lưu manh hồi cao trung, ủy khuất nói, "Tôi cảm thấy...một ngày nào đó sẽ bị đuổi đi."
.. Nói cứ như chưa bao giờ bị cậu đuổi đi vậy, chỉ là đều bị Ninh Tu Viễn hắn bỏ ngoài tai.
"... Tôi biết là tôi đáng đời bị như vậy."
Ninh Tu Viễn trước kia rất kiêu ngạo, nhưng hiện tại lại đang tỏ vẻ đáng thương, quả thực khiến người ta chịu không nổi.
"Thế cho nên bị em ngó lơ...bị em lạnh nhạt là điều tôi đáng phải nhận."
Kiều Nguyên hơi mím môi, quay đầu liếc mắt nhìn Ninh Tu Viễn một cái, hắn như có chuẩn bị mà trước khi tới đã tắm rửa sạch sẽ, cởi bỏ hai cúc trên cùng áo ngủ.
Vẻ mặt thản nhiên đứng trước mặt cậu.
Quả thực là không biết xấu hổ.
Hai má Kiều Nguyên ửng hồng, nhíu mày nói, "Rốt cuộc anh muốn nói cái gì ??"
"Ngày hôm nay em nói chuyện với Hàn Kham lâu như vậy, mà không chịu chụp chung với tôi một tấm ảnh."
"Em còn ngồi gần Hàn Kham nữa...bình thường chỉ cần tôi hôn em một cái, em cũng sẽ ghét bỏ né tránh tôi." Nói xong, vẻ mặt Ninh Tu Viễn hết sức đau khổ.
"Tôi đã nói rồi, chỉ là bàn chuyện công việc thôi."
"Tôi cũng tin em chỉ đang bàn chuyện công việc."
Kiều Nguyên nghi hoặc nhìn hắn.
"Hiện tại chúng ta xem như là đang hẹn hò, phải không em?" Trước kia mấy vấn đề này, Ninh Tu Viễn cũng không dám hỏi, nhưng hắn cảm thấy đã đến lúc xác nhận danh phận để ở bên cạnh Kiều Nguyên.
Nếu không đến một ngày nào đó Kiều Nguyên sẽ không cần hắn nữa.
Kiều Nguyên rũ mắt xuống, không muốn đối mặt trả lời hắn.
Xem như là tình một đêm nhỉ ??
Kiều Nguyên nhíu chặt mày, ba chữ tình một đêm này, thật sự nghe không lọt tai, cả đời này cậu không muốn dính dáng đến ba chữ đó.
Cậu không muốn đi sâu vào những vấn đề này sớm như vậy, nhưng Ninh Tu viễn lại cứ lảm nhảm bên tai cậu mãi.
*****
Giờ mới vỡ lở ra Kiều Nguyên hơn tuổi Viễn cẩu, thanh niên 25 tuổi vẫn chưa biết mình nhỏ hơn vợ hẳn hai tuổi cơ , biết được chắc giãy đành đạch, thảo nào bà tác giả để thiết lập công truy thê vợ mà cứ tỏ vẻ đáng thương làm nũng với vợ ????????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.