Bị Buộc Thành Thánh Mẫu [Trực Tiếp]
Chương 4: Ai Độc Ác Hơn
Duy Khách
04/05/2021
【 Cố Hàm Ngọc tốt bụng như vậy sao? 】
Khán giả lần này có chút muốn bùng nổ.
Bọn họ còn đang thảo luận rằng sự xuất hiện của Cố Viện Viện đã mang lại tiếng cười cho Cố gia, vốn trước giờ luôn bảo thủ, khiến Cố Chí Quốc vẫn luôn cứng nhắc thì lại cười, khiến Trương Thục Tuệ luôn nghiêm túc cũng vui vẻ; bọn họ còn đang khen Cố Viện Viện hoạt bát đáng yêu, còn mong đợi nam nữ chính gặp gỡ nhau lần hai—— Như kịch bản đã được an bài, trước khi Cố Viện Viện trở về Cố gia, cô đã gặp mặt Thẩm Huy rồi. Nhưng lại dưới tình huống cả hai không biết thân phận của nhau.
Lúc đó Cố Viện Viện đang chuẩn bị cho kì thi đại học sắp tới, lo rằng sẽ ảnh hưởng đến thành tích của cô, cho nên Cố gia đợi đến lúc cô thi xong thì mới nhận mặt nhau, Cố Viện Viện lúc đó không thể tin được mình không phải con ruột của Trương Vĩ và Vương Trân, càng không thể nào chấp nhận được Trương Vĩ và Vương Trân mua cô lại từ tay bọn buôn người. Điều này khiến cho cô chưa hoàn toàn nhận thức được, ngay lúc đó cô lại sắp có cuộc đi chơi với bạn bè, cho nên cô xa nhà một đoạn thời gian, mục đích ban đầu là đi chơi vui sau kì thi đại học, bây giờ là để giải sầu.
Đây chính là thời điểm mà Cố Viện Viện gặp Thẩm Huy, vừa mới ra trường, các bạn học cùng rủ nhau đi chơi, hồi trước các thầy cô cùng ba mẹ hay kể, cuộc đời có rất nhiều điều phải nếm trải, ví dụ như đi quán net suốt đêm, hay đi các quán bar để mở mang tầm mắt.
Cố Viện Viện và Thẩm Huy chính xác gặp nhau ở quán bar. Cố Viện Viện có vẻ ngoài xinh đẹp, đơn thuần lại đáng yêu, đối với thế giới bên ngoài còn tràn đầy hiếu kì, khí chất ngây thơ, đáy mắt lại có chút sầu lo, nhìn trông mê đắm lòng người.
Một cô gái như vậy lại xuất hiện trong loại quán bar hỗn tạp, không cẩn thận dễ trở thành con mồi của kẻ khác. Thành con mồi rồi, chờ đợi cô chính là bị đám thợ săn bắt giữ.
Cố Viện Viện bị mấy tên đàn ông đầy mùi rượu làm phiền, mặc dù có bạn bè bảo vệ, nhưng cô suýt nữa thì bị thương, lúc cô cuống quýt chạy trốn, vô tình chạy vào phòng bao của Thẩm Huy.
Thẩm Huy là người thanh lãnh, tính tình đạm mạc, hắn chỉ nâng mí mắt nhìn Cố Viện Viện xông vào.
Cố Viện Viện có chút sợ hãi, trong phòng bao có rất nhiều người, dưới tình huống hoảng loạn này, cô liếc mắt nhìn thấy Thẩm Huy, xung quanh người đàn ông này chỉ có mảnh yên lặng và trống rỗng, hắn mặc âu phục màu xám, khoát hai chân, một tay chống cằm, nửa gương mặt đều bị bóng tối bao phủ lấy. Khí chất như vậy, khiến cho người ta không thể coi nhẹ.
Cố Viện Viện không quan tâm lắm, bởi vì cô cảm giác được mấy tên kia đuổi sắp đến rồi, khí lực đẩy cửa không hề nhỏ, cô chống đỡ không nổi, đành chạy nhanh về phía trước, cánh cửa nặng nề liền bị người từ bên ngoài đẩy ra, căn phòng tràn đầy mùi rượu và thuốc lá vang vọng tiếng chửi bới của mấy tên đàn ông vừa bước vào.
"Nhờ anh, giúp tôi một chút!"
Thẩm Huy nhíu mày, nhìn cô gái lạc vào bầy sói trước mặt, cảm thấy thú vị: "Giúp cô, tôi được cái gì?"
Cố Viện Viện ngây ngốc, sờ soạng túi nửa ngày cũng chỉ lấy ra mỗi 200 tệ, khó xử nói: "Điện thoại di động của tôi không cẩn thận bị mất, trên người tôi chỉ có ngần này tiền mặt, nếu anh thấy không đủ, tôi sẽ xin thêm ba tôi..."
Mọi người xung quanh đều sợ ngây người, đại khái là chưa thấy qua cô gái nào ngốc như thế này.
Cô không biết người đàn ông trước mặt mình là ai sao? Đại gia tiền tỷ như hắn có thể coi trọng hai trăm tệ vớ vẩn này sao? Đây không phải vũ nhục người sao, thà đắc tội mấy tên đàn ông kia còn hơn đắc tội Thẩm Huy!
Thẩm Huy sửng sốt nhìn hai trăm tệ một hồi lâu, bật cười.
Tất cả mọi người đều nghĩ cô gái này thảm rồi, ai ngờ Thẩm Huy lại đồng ý, hất cằm, mấy tên vẫn đang hùng hùng hổ hổ kia liền bị mang ra ngoài.
Đêm đó Cố Viện Viện như được mở mang tầm mắt, sau khi nguy hiểm đi qua, cô rốt cục đã thấy rõ vị ân nhân cứu mạng, bên cạnh đó, cô cũng nhìn thấy nhiều người quen trong phòng bao, đương nhiên, quen đây không phải là quen biết nhau, mà bởi vì cô thường xuyên thấy họ trên TV, có những nữ diễn viên thường đóng phim truyền hình, cũng có nhiều người mẫu trẻ hay tham gia chương trình thực tế, và những người nổi tiếng trên mạng xã hội.
Sau đêm hôm đó, đến khi Cố Viện Viện về nhà rồi, nhớ lại, vẫn cảm thấy đây là mơ.
Mặc dù cuộc gặp gỡ giữa Thẩm Huy và Cố Viện Viện có chút thô tục, nhưng cũng thật tài tình, nhất là lúc cô lấy hai trăm tệ đưa Thẩm Huy, người xem đều "Ha ha ha", "Viện Viện thật đáng yêu", "Thẩm Huy rất đẹp trai".
Bởi vì lần gặp thú vị này, khán giả đương nhiên chờ mong hai người gặp nhau lần nữa, huống chi giữa bọn họ còn bị cản trở bởi Cố Hàm Ngọc.
Dười bầu không khí vui vẻ hòa thuận đó, Cố Hàm Ngọc đột nhiên bàn đến chủ đề sinh mệnh của heo bò và hoa khiến người xem ngu ngơ vài giây.
【 Cố Hàm Ngọc xảy ra chuyện gì vậy? Ăn thịt thì làm sao? Trước đó cũng không thấy cô ta ăn chay mà lúc này cô ta lại thấy thương cho heo với bò, cũng giả quá đi. Cô ta nói như vậy khiến cho Viện Viện không ăn nổi nữa! 】
【 Tiểu Khả Ái Viện Viện thích ăn thịt nhất, mỗi lần nhìn cô ấy ăn đều cảm thấy rất hạnh phúc, thật muốn cùng ăn với cô ấy... Nhưng Tiểu Khả Ái lúc này bị dọa đến mức thịt ăn không còn ngon nữa. 】
【 Cái này không thể trách Cố Hàm Ngọc được, là trước đó Cố Viện Viện nói bông hoa có sinh mệnh, bị ngắt lấy sẽ rất đáng thương. Sinh mệnh của heo với bò so với hoa còn trực quan hơn, nếu hái hoa xuống thì nó có biết chảy máu không? Nhưng nếu mổ giết heo với bò, chúng không những không chảy máu, còn biết sợ mà kêu. 】
【 Cố Hàm Ngọc rõ ràng đang làm khó Cố Viện Viện, cô ta đang muốn vặn lời Cố Viện Viện mà, còn gì để nói nữa không? 】
【 Cố Hàm Ngọc cũng quá Thánh mẫu đi! 】
【 Còn nói đau lòng cho hoa, nhưng tôi thấy Cố Viện Viện ăn thịt có thấy thương tiếc chút nào đâu, không phải ăn rất ngon sao? Tôi thấy cô ta cũng chẳng tốt đẹp gì nha, ác độc! 】
【 Bộ phim này ngày nào cũng thấy mọi người cắn xé nhau, lần nào cũng như thế này, các người không thể ngồi yên một chút à? 】
【 Yêu thích hoa và ăn thịt hai hai chuyện khác nhau, rõ ràng Cố Hàm Ngọc đang làm lố rồi! 】
【 Tại sao không phải là một chuyện, hoa có sinh mệnh, heo bò cũng không có sinh mệnh à? 】
【 Hoa có sinh mệnh, đương nhiên heo và bò cũng thế, nhưng heo bò vốn là để cho người ăn, nếu ăn thịt là ác độc, vậy thì mấy người đừng có ăn! 】
【 Chính là, Viện Viện ăn thịt làm sao lại gọi là độc ác được? Đây không phải là cách hay để gây chuyện. 】
【 Kỳ quái, tôi nhớ lần trước Cô Hàm Ngọc không muốn ném hoa đi mà muốn đặt trong phòng nhưng mọi người chửi là không có lòng thương?】
Mọi người trầm mặc trong chốc lát, những người đang đánh chữ bỗng dưng tốc độ chậm lại mấy nhịp.
【... 】
【... 】
【 Hoa vốn để trang trí và thưởng thức, nếu như Cố Viện Viện nói thì các tiệm bán hoa đóng cửa hết cho rồi.】
【 Cố Viện Viện cũng quá giả tạo đi, đúng là tiêu chuẩn kép điển hình. 】
【 Mỗi người quan điểm khác biệt, lập trường khác biệt, Viện Viện cũng đã nói đây chỉ là suy nghĩ cá nhân của cô ấy, cũng không bắt mọi người phải theo ý mình! Dựa vào cái gì nói cô ấy giả tạo? Tôi thấy Cố Hàm Ngọc mới giả tạo! 】
【 Phòng phát sóng trực tiếp này thật ồn ào, kịch bản cũng chỉ là mấy thể loại phim thần tượng cũ rích mà mấy cô nữ sinh thích, không biết có cái gì hay mà xem. 】
Có thể nói con người là loài động vật vô cùng kì quái, càng nghĩ càng thấy buồn cười, em thì thương tiếc hoa nên không dám mang về phòng trang trí, chị thì thương heo và bò nên không muốn ăn thịt, hai chị em đều có qua có lại, đều lương thiện và Thánh mẫu, vô cùng thú vị. Không hổ chị em với nhau.
...
Trên bàn ăn, bởi vì những lời nói kinh động lòng người của Cố Hàm Ngọc, Cố Viện Viện đã mất khẩu vị, không ăn thịt nữa, chỉ ăn chút đồ ăn chay và cơm, cô cảm thấy Cố Hàm Ngọc đang nhắm vào mình, ý muốn móc mỉa: Cô đối với hoa thì nảy lòng thương tiếc, tại sao lại không thấy thương cho heo với bò hả? Giống như đang nói cô giả tạo. Nhưng cô không có ý đó.
Cố Viện Viện không vui.
Cô nhìn về phía Cố Hàm Ngọc, đối phương sắc mặt ôn hòa, lông mày nhăn lại giống như thật sự lo lắng cho heo bò trên bàn. Bộ dáng đầy băn khoăn.
"Chị đang suy nghĩ nên ăn mặn hay ăn chay, em gái nói xem?" Cố Hàm Ngọc hỏi.
"A?" Cố Viện Viện đang suy nghĩ gì đó, đột nhiên bị gọi tên đến mức hoảng hốt. "Ăn chay? Tại sao?"
"Cũng không có gì, chị thấy những sinh linh bé bỏng kia thật tội nghiệp." Cố Hàm Ngọc mỉm cười nói, " Em gái là một người rất có lòng thương yêu, có muốn ăn chay cùng chị không?"
"...?" Thịt ăn ngon như vậy tại sao lại muốn ăn chay?
"Chị trước đó rất thích ăn thịt, nếu muốn trở thành người ăn chay, sẽ tốn rất nhiều thời gian cùng nỗ lực. Nhưng nếu có thêm em gái, hai chị em ta nhất định sẽ thành công."
"Hai chị em mình cùng nhau ăn chay?" Cố Viện Viện trong lúc nhất thời không biết phải nói gì, Cố Hàm Ngọc vẫn nhìn cô, gương mặt đang suy tính tràn đầy nghiêm túc. Giống như đang bàn chuyện đại sự.
Cố Chí Quốc choáng váng nhìn con gái nhỏ đang cầm đũa, ông vừa về đến nhà liền nghe vợ kể chuyện con gái rất yêu quý những bông hoa, còn nói con bé quá lương thiện lại đơn thuần, sau này nên quan tâm nó nhiều hơn để nó không bị người ta lừa gạt. Mặc dù ông thấy yêu quý hoa chỉ là chuyện nhỏ, còn có chút hơi trẻ con, nhưng con gái nhỏ có lòng tốt như vậy quả là chuyện đáng khen ngợi.
Lúc này Trương Thục Tuệ cảm thấy kì lạ, con gái nhỏ yêu quý và muốn che chở cho sinh mệnh của những bông hoa, con gái lớn quý trọng sinh mệnh của loài gia súc cũng không sai. Trước đó bà còn hiểu lầm thấy con gái lớn không có lòng thương cảm, hiện tại thấy bản thân đã trách oan con bé, nhưng bà từ trước tính tình cường thế đã quen, không muốn nhận sai.
Bà nhíu mày: "Được rồi, ăn chay hay mặn cái gì cũng được, miến thấy ngon là tốt, không cần nói nữa."
Cố Hàm Ngọc nhìn Trương Thục Tuệ, khóe miệng nhẹ nhếch lên, nhu thuận nói: "Xin lỗi mẹ, con chỉ thuận mồm nói một chút. Nhanh ăn cơm thôi, Viện Viện, em cứ coi như chị chưa nói gì đi."
Cố Viện Viện vâng một tiếng, cô không biết mình nên nói cái gì: "Không sao đâu chị."
Cố Hàm Ngọc cười cười, cúi đầu ăn cơm, về sau không nói gì nữa. Cố Viện Viện cũng dừng không kể chuyện ngày xưa nữa, phòng ăn Cố gia liền như trước kia một mảnh trầm lặng.
Cố Hàm Ngọc ăn cơm chậm rãi, nhã nhặn thanh tú, vô cùng an tĩnh, ngay cả âm thanh va chạm bát đũa cũng không phát ra, cô nhai kỹ nuốt chậm, ưu nhã thong dong.
Chỉ cần nhìn kỹ, có thể thấy nụ cười của cô có chút miễn cưỡng, cô vẫn không ăn qua miếng thịt nào.
Khán giả:
【???? 】
【 Cố Hàm Ngọc có vẻ như rất tốt bụng? 】
【 Cố Hàm Ngọc giả tạo ghê, tôi nhìn liền biết cô ta đang ra vẻ. 】
【 Dáng vẻ Cố Hàm Ngọc có chút khổ sở ha? 】
【 Mẹ Cố cũng lạ thật, Cố Viện Viện trân quý hoa thì khen có ái tâm, còn Cố Hàm Ngọc một chữ thôi cũng không chịu mở lời? 】
【 Bởi vì Viện Viện là một cô gái thiện lương, Cố Hàm Ngọc quá giả tạo, cô ta chẳng qua là muốn được khen ngợi giống Viện Viện nên mới gây chú ý. Tôi vẫn nhớ lần trước Cố Hàm Ngọc sa thải một người hầu chỉ vì không cẩn thận nên làm vỡ bình hoa của cô ta. Quá đáng. 】
Khán giả lần này có chút muốn bùng nổ.
Bọn họ còn đang thảo luận rằng sự xuất hiện của Cố Viện Viện đã mang lại tiếng cười cho Cố gia, vốn trước giờ luôn bảo thủ, khiến Cố Chí Quốc vẫn luôn cứng nhắc thì lại cười, khiến Trương Thục Tuệ luôn nghiêm túc cũng vui vẻ; bọn họ còn đang khen Cố Viện Viện hoạt bát đáng yêu, còn mong đợi nam nữ chính gặp gỡ nhau lần hai—— Như kịch bản đã được an bài, trước khi Cố Viện Viện trở về Cố gia, cô đã gặp mặt Thẩm Huy rồi. Nhưng lại dưới tình huống cả hai không biết thân phận của nhau.
Lúc đó Cố Viện Viện đang chuẩn bị cho kì thi đại học sắp tới, lo rằng sẽ ảnh hưởng đến thành tích của cô, cho nên Cố gia đợi đến lúc cô thi xong thì mới nhận mặt nhau, Cố Viện Viện lúc đó không thể tin được mình không phải con ruột của Trương Vĩ và Vương Trân, càng không thể nào chấp nhận được Trương Vĩ và Vương Trân mua cô lại từ tay bọn buôn người. Điều này khiến cho cô chưa hoàn toàn nhận thức được, ngay lúc đó cô lại sắp có cuộc đi chơi với bạn bè, cho nên cô xa nhà một đoạn thời gian, mục đích ban đầu là đi chơi vui sau kì thi đại học, bây giờ là để giải sầu.
Đây chính là thời điểm mà Cố Viện Viện gặp Thẩm Huy, vừa mới ra trường, các bạn học cùng rủ nhau đi chơi, hồi trước các thầy cô cùng ba mẹ hay kể, cuộc đời có rất nhiều điều phải nếm trải, ví dụ như đi quán net suốt đêm, hay đi các quán bar để mở mang tầm mắt.
Cố Viện Viện và Thẩm Huy chính xác gặp nhau ở quán bar. Cố Viện Viện có vẻ ngoài xinh đẹp, đơn thuần lại đáng yêu, đối với thế giới bên ngoài còn tràn đầy hiếu kì, khí chất ngây thơ, đáy mắt lại có chút sầu lo, nhìn trông mê đắm lòng người.
Một cô gái như vậy lại xuất hiện trong loại quán bar hỗn tạp, không cẩn thận dễ trở thành con mồi của kẻ khác. Thành con mồi rồi, chờ đợi cô chính là bị đám thợ săn bắt giữ.
Cố Viện Viện bị mấy tên đàn ông đầy mùi rượu làm phiền, mặc dù có bạn bè bảo vệ, nhưng cô suýt nữa thì bị thương, lúc cô cuống quýt chạy trốn, vô tình chạy vào phòng bao của Thẩm Huy.
Thẩm Huy là người thanh lãnh, tính tình đạm mạc, hắn chỉ nâng mí mắt nhìn Cố Viện Viện xông vào.
Cố Viện Viện có chút sợ hãi, trong phòng bao có rất nhiều người, dưới tình huống hoảng loạn này, cô liếc mắt nhìn thấy Thẩm Huy, xung quanh người đàn ông này chỉ có mảnh yên lặng và trống rỗng, hắn mặc âu phục màu xám, khoát hai chân, một tay chống cằm, nửa gương mặt đều bị bóng tối bao phủ lấy. Khí chất như vậy, khiến cho người ta không thể coi nhẹ.
Cố Viện Viện không quan tâm lắm, bởi vì cô cảm giác được mấy tên kia đuổi sắp đến rồi, khí lực đẩy cửa không hề nhỏ, cô chống đỡ không nổi, đành chạy nhanh về phía trước, cánh cửa nặng nề liền bị người từ bên ngoài đẩy ra, căn phòng tràn đầy mùi rượu và thuốc lá vang vọng tiếng chửi bới của mấy tên đàn ông vừa bước vào.
"Nhờ anh, giúp tôi một chút!"
Thẩm Huy nhíu mày, nhìn cô gái lạc vào bầy sói trước mặt, cảm thấy thú vị: "Giúp cô, tôi được cái gì?"
Cố Viện Viện ngây ngốc, sờ soạng túi nửa ngày cũng chỉ lấy ra mỗi 200 tệ, khó xử nói: "Điện thoại di động của tôi không cẩn thận bị mất, trên người tôi chỉ có ngần này tiền mặt, nếu anh thấy không đủ, tôi sẽ xin thêm ba tôi..."
Mọi người xung quanh đều sợ ngây người, đại khái là chưa thấy qua cô gái nào ngốc như thế này.
Cô không biết người đàn ông trước mặt mình là ai sao? Đại gia tiền tỷ như hắn có thể coi trọng hai trăm tệ vớ vẩn này sao? Đây không phải vũ nhục người sao, thà đắc tội mấy tên đàn ông kia còn hơn đắc tội Thẩm Huy!
Thẩm Huy sửng sốt nhìn hai trăm tệ một hồi lâu, bật cười.
Tất cả mọi người đều nghĩ cô gái này thảm rồi, ai ngờ Thẩm Huy lại đồng ý, hất cằm, mấy tên vẫn đang hùng hùng hổ hổ kia liền bị mang ra ngoài.
Đêm đó Cố Viện Viện như được mở mang tầm mắt, sau khi nguy hiểm đi qua, cô rốt cục đã thấy rõ vị ân nhân cứu mạng, bên cạnh đó, cô cũng nhìn thấy nhiều người quen trong phòng bao, đương nhiên, quen đây không phải là quen biết nhau, mà bởi vì cô thường xuyên thấy họ trên TV, có những nữ diễn viên thường đóng phim truyền hình, cũng có nhiều người mẫu trẻ hay tham gia chương trình thực tế, và những người nổi tiếng trên mạng xã hội.
Sau đêm hôm đó, đến khi Cố Viện Viện về nhà rồi, nhớ lại, vẫn cảm thấy đây là mơ.
Mặc dù cuộc gặp gỡ giữa Thẩm Huy và Cố Viện Viện có chút thô tục, nhưng cũng thật tài tình, nhất là lúc cô lấy hai trăm tệ đưa Thẩm Huy, người xem đều "Ha ha ha", "Viện Viện thật đáng yêu", "Thẩm Huy rất đẹp trai".
Bởi vì lần gặp thú vị này, khán giả đương nhiên chờ mong hai người gặp nhau lần nữa, huống chi giữa bọn họ còn bị cản trở bởi Cố Hàm Ngọc.
Dười bầu không khí vui vẻ hòa thuận đó, Cố Hàm Ngọc đột nhiên bàn đến chủ đề sinh mệnh của heo bò và hoa khiến người xem ngu ngơ vài giây.
【 Cố Hàm Ngọc xảy ra chuyện gì vậy? Ăn thịt thì làm sao? Trước đó cũng không thấy cô ta ăn chay mà lúc này cô ta lại thấy thương cho heo với bò, cũng giả quá đi. Cô ta nói như vậy khiến cho Viện Viện không ăn nổi nữa! 】
【 Tiểu Khả Ái Viện Viện thích ăn thịt nhất, mỗi lần nhìn cô ấy ăn đều cảm thấy rất hạnh phúc, thật muốn cùng ăn với cô ấy... Nhưng Tiểu Khả Ái lúc này bị dọa đến mức thịt ăn không còn ngon nữa. 】
【 Cái này không thể trách Cố Hàm Ngọc được, là trước đó Cố Viện Viện nói bông hoa có sinh mệnh, bị ngắt lấy sẽ rất đáng thương. Sinh mệnh của heo với bò so với hoa còn trực quan hơn, nếu hái hoa xuống thì nó có biết chảy máu không? Nhưng nếu mổ giết heo với bò, chúng không những không chảy máu, còn biết sợ mà kêu. 】
【 Cố Hàm Ngọc rõ ràng đang làm khó Cố Viện Viện, cô ta đang muốn vặn lời Cố Viện Viện mà, còn gì để nói nữa không? 】
【 Cố Hàm Ngọc cũng quá Thánh mẫu đi! 】
【 Còn nói đau lòng cho hoa, nhưng tôi thấy Cố Viện Viện ăn thịt có thấy thương tiếc chút nào đâu, không phải ăn rất ngon sao? Tôi thấy cô ta cũng chẳng tốt đẹp gì nha, ác độc! 】
【 Bộ phim này ngày nào cũng thấy mọi người cắn xé nhau, lần nào cũng như thế này, các người không thể ngồi yên một chút à? 】
【 Yêu thích hoa và ăn thịt hai hai chuyện khác nhau, rõ ràng Cố Hàm Ngọc đang làm lố rồi! 】
【 Tại sao không phải là một chuyện, hoa có sinh mệnh, heo bò cũng không có sinh mệnh à? 】
【 Hoa có sinh mệnh, đương nhiên heo và bò cũng thế, nhưng heo bò vốn là để cho người ăn, nếu ăn thịt là ác độc, vậy thì mấy người đừng có ăn! 】
【 Chính là, Viện Viện ăn thịt làm sao lại gọi là độc ác được? Đây không phải là cách hay để gây chuyện. 】
【 Kỳ quái, tôi nhớ lần trước Cô Hàm Ngọc không muốn ném hoa đi mà muốn đặt trong phòng nhưng mọi người chửi là không có lòng thương?】
Mọi người trầm mặc trong chốc lát, những người đang đánh chữ bỗng dưng tốc độ chậm lại mấy nhịp.
【... 】
【... 】
【 Hoa vốn để trang trí và thưởng thức, nếu như Cố Viện Viện nói thì các tiệm bán hoa đóng cửa hết cho rồi.】
【 Cố Viện Viện cũng quá giả tạo đi, đúng là tiêu chuẩn kép điển hình. 】
【 Mỗi người quan điểm khác biệt, lập trường khác biệt, Viện Viện cũng đã nói đây chỉ là suy nghĩ cá nhân của cô ấy, cũng không bắt mọi người phải theo ý mình! Dựa vào cái gì nói cô ấy giả tạo? Tôi thấy Cố Hàm Ngọc mới giả tạo! 】
【 Phòng phát sóng trực tiếp này thật ồn ào, kịch bản cũng chỉ là mấy thể loại phim thần tượng cũ rích mà mấy cô nữ sinh thích, không biết có cái gì hay mà xem. 】
Có thể nói con người là loài động vật vô cùng kì quái, càng nghĩ càng thấy buồn cười, em thì thương tiếc hoa nên không dám mang về phòng trang trí, chị thì thương heo và bò nên không muốn ăn thịt, hai chị em đều có qua có lại, đều lương thiện và Thánh mẫu, vô cùng thú vị. Không hổ chị em với nhau.
...
Trên bàn ăn, bởi vì những lời nói kinh động lòng người của Cố Hàm Ngọc, Cố Viện Viện đã mất khẩu vị, không ăn thịt nữa, chỉ ăn chút đồ ăn chay và cơm, cô cảm thấy Cố Hàm Ngọc đang nhắm vào mình, ý muốn móc mỉa: Cô đối với hoa thì nảy lòng thương tiếc, tại sao lại không thấy thương cho heo với bò hả? Giống như đang nói cô giả tạo. Nhưng cô không có ý đó.
Cố Viện Viện không vui.
Cô nhìn về phía Cố Hàm Ngọc, đối phương sắc mặt ôn hòa, lông mày nhăn lại giống như thật sự lo lắng cho heo bò trên bàn. Bộ dáng đầy băn khoăn.
"Chị đang suy nghĩ nên ăn mặn hay ăn chay, em gái nói xem?" Cố Hàm Ngọc hỏi.
"A?" Cố Viện Viện đang suy nghĩ gì đó, đột nhiên bị gọi tên đến mức hoảng hốt. "Ăn chay? Tại sao?"
"Cũng không có gì, chị thấy những sinh linh bé bỏng kia thật tội nghiệp." Cố Hàm Ngọc mỉm cười nói, " Em gái là một người rất có lòng thương yêu, có muốn ăn chay cùng chị không?"
"...?" Thịt ăn ngon như vậy tại sao lại muốn ăn chay?
"Chị trước đó rất thích ăn thịt, nếu muốn trở thành người ăn chay, sẽ tốn rất nhiều thời gian cùng nỗ lực. Nhưng nếu có thêm em gái, hai chị em ta nhất định sẽ thành công."
"Hai chị em mình cùng nhau ăn chay?" Cố Viện Viện trong lúc nhất thời không biết phải nói gì, Cố Hàm Ngọc vẫn nhìn cô, gương mặt đang suy tính tràn đầy nghiêm túc. Giống như đang bàn chuyện đại sự.
Cố Chí Quốc choáng váng nhìn con gái nhỏ đang cầm đũa, ông vừa về đến nhà liền nghe vợ kể chuyện con gái rất yêu quý những bông hoa, còn nói con bé quá lương thiện lại đơn thuần, sau này nên quan tâm nó nhiều hơn để nó không bị người ta lừa gạt. Mặc dù ông thấy yêu quý hoa chỉ là chuyện nhỏ, còn có chút hơi trẻ con, nhưng con gái nhỏ có lòng tốt như vậy quả là chuyện đáng khen ngợi.
Lúc này Trương Thục Tuệ cảm thấy kì lạ, con gái nhỏ yêu quý và muốn che chở cho sinh mệnh của những bông hoa, con gái lớn quý trọng sinh mệnh của loài gia súc cũng không sai. Trước đó bà còn hiểu lầm thấy con gái lớn không có lòng thương cảm, hiện tại thấy bản thân đã trách oan con bé, nhưng bà từ trước tính tình cường thế đã quen, không muốn nhận sai.
Bà nhíu mày: "Được rồi, ăn chay hay mặn cái gì cũng được, miến thấy ngon là tốt, không cần nói nữa."
Cố Hàm Ngọc nhìn Trương Thục Tuệ, khóe miệng nhẹ nhếch lên, nhu thuận nói: "Xin lỗi mẹ, con chỉ thuận mồm nói một chút. Nhanh ăn cơm thôi, Viện Viện, em cứ coi như chị chưa nói gì đi."
Cố Viện Viện vâng một tiếng, cô không biết mình nên nói cái gì: "Không sao đâu chị."
Cố Hàm Ngọc cười cười, cúi đầu ăn cơm, về sau không nói gì nữa. Cố Viện Viện cũng dừng không kể chuyện ngày xưa nữa, phòng ăn Cố gia liền như trước kia một mảnh trầm lặng.
Cố Hàm Ngọc ăn cơm chậm rãi, nhã nhặn thanh tú, vô cùng an tĩnh, ngay cả âm thanh va chạm bát đũa cũng không phát ra, cô nhai kỹ nuốt chậm, ưu nhã thong dong.
Chỉ cần nhìn kỹ, có thể thấy nụ cười của cô có chút miễn cưỡng, cô vẫn không ăn qua miếng thịt nào.
Khán giả:
【???? 】
【 Cố Hàm Ngọc có vẻ như rất tốt bụng? 】
【 Cố Hàm Ngọc giả tạo ghê, tôi nhìn liền biết cô ta đang ra vẻ. 】
【 Dáng vẻ Cố Hàm Ngọc có chút khổ sở ha? 】
【 Mẹ Cố cũng lạ thật, Cố Viện Viện trân quý hoa thì khen có ái tâm, còn Cố Hàm Ngọc một chữ thôi cũng không chịu mở lời? 】
【 Bởi vì Viện Viện là một cô gái thiện lương, Cố Hàm Ngọc quá giả tạo, cô ta chẳng qua là muốn được khen ngợi giống Viện Viện nên mới gây chú ý. Tôi vẫn nhớ lần trước Cố Hàm Ngọc sa thải một người hầu chỉ vì không cẩn thận nên làm vỡ bình hoa của cô ta. Quá đáng. 】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.