Bị Cả Nhà Xem Là Bảo Mẫu, Ta Mang Hộ Khẩu Gả Cho Nhà Giàu
Chương 26:
Vương Quân Nguyệt
01/03/2024
Hà Như Hoa nhân cơ hội từ trên kệ hàng lấy xuống một lon sữa mạch, đặt ở trong tay ước lượng, sau đó đưa cho Vương Ngọc Thanh: "Mua mấy lon sữa mạch cho ba đứa nhỏ đi, bọn họ gầy như gà con, dinh dưỡng không đủ, cho tới bây giờ cũng chưa từng nếm qua sữa mạch này. Sau này cô chính là mẹ của bọn trẻ, mua cho mỗi đứa một lon, bồi bổ thân thể, đây là giai đoạn bọn trẻ trưởng thành.”
Vương Ngọc Thanh biết sữa mạch này là xa xỉ phẩm của thời đại này, đặc biệt là trẻ con nông thôn, chỉ có vào ngày lễ ngày tết mới có thể thưởng thức một chút.
Cô đương nhiên biết Hà Như Hoa tốn chút tâm tư thất đức, thản nhiên nói: "Để tôi tự xem.”
Hà Như Hoa bĩu môi, khinh thường nói: "Nhìn cái gì, cái này là tốt nhất, thích hợp nhất cho trẻ con trong nhà uống.”
Trần Nga mở miệng trước: "Không phải cô cố ý làm khó dễ người khác sao? Bốn mươi lăm đồng cũng đủ cho cả nhà sống một năm rồi.”
Hà Như Hoa liền đáp lại: "Thím, hiện tại đi thăm thân thích đều là mua cái này, đồng chí Ngọc Thanh là lần đầu tiên lên nhà chồng, nhất định phải mua chút lễ vật ra dáng, bằng không để cho người ngoài nhìn thấy lại nghị luận sau lưng, hơn nữa, đồng chí Ngọc Thanh tới từ thị trấn, làm sao có thể mua không nổi mấy lon sữa mạch..."
Cô ta nói xong liền nhìn về phía Vương Ngọc Thanh: "Cô nói đúng không, đồng chí Ngọc Thanh, lần đầu tiên tới cửa gặp mặt cũng không thể hàm hồ, cô cũng nên mua thêm hộp bánh đào đến làm quà cho bà nội Kỷ…”
Vương Ngọc Thanh hơi cau mày, trong trí nhớ của nguyên chủ không có người này, chỉ là nghe Vương Ngọc Yến nói, con gái của chủ nhiệm đại đội thích Kỷ Học Ninh mỗi ngày không biết xấu hổ quấn quít lấy hắn.
Hà Như Hoa nhìn cô, còn cố ý hỏi: "Sao vậy, đồng chí Ngọc Thanh sẽ không luyến tiếc chứ? Cái này cũng không tốn bao nhiêu tiền.”
Vương Ngọc Thanh vừa định cãi lại, thì Kỷ Học Ninh bên cạnh đột nhiên nặng nề lên tiếng: "Không cần mua, cái gì cũng không cần mua, chúng ta về nhà.”
Hà Như Hoa liếc mắt trừng Vương Ngọc Thanh, lớn tiếng nói: "Ôi, sao có thể không mua đồ, nếu không mua, sau lưng người ta sẽ nói đồng chí Ngọc Thanh keo kiệt, nếu đồng chí Ngọc Thanh thật lòng muốn sống với anh, thì nhất định sẽ mua chút đồ tới cửa, sau này nếu kết hôn, đó chính là mẹ của bọn nhỏ, làm mẹ mua chút đồ tốt bồi bổ thân thể cho con không phải rất bình thường sao? Sữa mạch này thích hợp nhất để bồi bổ thân thể bọn trẻ.”
“Còn có bà nội Kỷ, cô ấy là cháu dâu nhất định phải mua ít đồ để hiếu kính lão nhân gia.”
Hà Như Hoa chỉ vào viên kẹo rẻ tiền bên cạnh, âm dương quái khí nói: "Nếu không, cô mua chút kẹo bảo tháp gì đó, cái này rất rẻ, một hào một cái, cô mua cho mỗi người một cái, cũng chỉ tốn ba hào, em trai tôi mỗi ngày đều ăn, còn tự bỏ tiền ra mua.”
Kỷ Học Ninh mặc dù không có hảo cảm gì đối với Vương Ngọc Thanh, nhưng càng chán ghét người như Hà Như Hoa, hắn cau mày: "Con nhà tôi không thích ăn kẹo, đi thôi, chúng ta về nhà.”
Vương Ngọc Thanh cũng không nhấc bước rời đi, cô gái này vừa châm chọc vừa nói móc, đối phó với loại người này chỉ cần trực tiếp mắng chửi, dù sao cô cũng không phải là người văn minh.
Vương Ngọc Thanh biết sữa mạch này là xa xỉ phẩm của thời đại này, đặc biệt là trẻ con nông thôn, chỉ có vào ngày lễ ngày tết mới có thể thưởng thức một chút.
Cô đương nhiên biết Hà Như Hoa tốn chút tâm tư thất đức, thản nhiên nói: "Để tôi tự xem.”
Hà Như Hoa bĩu môi, khinh thường nói: "Nhìn cái gì, cái này là tốt nhất, thích hợp nhất cho trẻ con trong nhà uống.”
Trần Nga mở miệng trước: "Không phải cô cố ý làm khó dễ người khác sao? Bốn mươi lăm đồng cũng đủ cho cả nhà sống một năm rồi.”
Hà Như Hoa liền đáp lại: "Thím, hiện tại đi thăm thân thích đều là mua cái này, đồng chí Ngọc Thanh là lần đầu tiên lên nhà chồng, nhất định phải mua chút lễ vật ra dáng, bằng không để cho người ngoài nhìn thấy lại nghị luận sau lưng, hơn nữa, đồng chí Ngọc Thanh tới từ thị trấn, làm sao có thể mua không nổi mấy lon sữa mạch..."
Cô ta nói xong liền nhìn về phía Vương Ngọc Thanh: "Cô nói đúng không, đồng chí Ngọc Thanh, lần đầu tiên tới cửa gặp mặt cũng không thể hàm hồ, cô cũng nên mua thêm hộp bánh đào đến làm quà cho bà nội Kỷ…”
Vương Ngọc Thanh hơi cau mày, trong trí nhớ của nguyên chủ không có người này, chỉ là nghe Vương Ngọc Yến nói, con gái của chủ nhiệm đại đội thích Kỷ Học Ninh mỗi ngày không biết xấu hổ quấn quít lấy hắn.
Hà Như Hoa nhìn cô, còn cố ý hỏi: "Sao vậy, đồng chí Ngọc Thanh sẽ không luyến tiếc chứ? Cái này cũng không tốn bao nhiêu tiền.”
Vương Ngọc Thanh vừa định cãi lại, thì Kỷ Học Ninh bên cạnh đột nhiên nặng nề lên tiếng: "Không cần mua, cái gì cũng không cần mua, chúng ta về nhà.”
Hà Như Hoa liếc mắt trừng Vương Ngọc Thanh, lớn tiếng nói: "Ôi, sao có thể không mua đồ, nếu không mua, sau lưng người ta sẽ nói đồng chí Ngọc Thanh keo kiệt, nếu đồng chí Ngọc Thanh thật lòng muốn sống với anh, thì nhất định sẽ mua chút đồ tới cửa, sau này nếu kết hôn, đó chính là mẹ của bọn nhỏ, làm mẹ mua chút đồ tốt bồi bổ thân thể cho con không phải rất bình thường sao? Sữa mạch này thích hợp nhất để bồi bổ thân thể bọn trẻ.”
“Còn có bà nội Kỷ, cô ấy là cháu dâu nhất định phải mua ít đồ để hiếu kính lão nhân gia.”
Hà Như Hoa chỉ vào viên kẹo rẻ tiền bên cạnh, âm dương quái khí nói: "Nếu không, cô mua chút kẹo bảo tháp gì đó, cái này rất rẻ, một hào một cái, cô mua cho mỗi người một cái, cũng chỉ tốn ba hào, em trai tôi mỗi ngày đều ăn, còn tự bỏ tiền ra mua.”
Kỷ Học Ninh mặc dù không có hảo cảm gì đối với Vương Ngọc Thanh, nhưng càng chán ghét người như Hà Như Hoa, hắn cau mày: "Con nhà tôi không thích ăn kẹo, đi thôi, chúng ta về nhà.”
Vương Ngọc Thanh cũng không nhấc bước rời đi, cô gái này vừa châm chọc vừa nói móc, đối phó với loại người này chỉ cần trực tiếp mắng chửi, dù sao cô cũng không phải là người văn minh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.