Bị Cả Nhà Xem Là Bảo Mẫu, Ta Mang Hộ Khẩu Gả Cho Nhà Giàu
Chương 31:
Vương Quân Nguyệt
05/03/2024
Những lời này khiến cho mọi người có mặt ở đây đều sốc.
Trần Nga cảm thấy nhưng cô gái bình thường sẽ rất xấu hổ khi tự xưng mình là mẹ của đứa nhỏ, ít nhất phải cần một đoạn thời gian thích ứng, nhưng người này lại sảng khoái như vậy, khiến bà càng thêm yêu thích.
Mà trên khuôn mặt không chút thay đổi của Kỷ Học Ninh hiện lên một tia ngoài ý muốn, lúc này mới ngày đầu tiên vào cửa cũng chưa chính thức kết hôn, hắn đã nghĩ sẽ không miễn cưỡng cô, chờ vài năm sau thành thân thì mới tính tiếp.
Nhưng bây giờ cô lại tỏ rõ thân phận.
Mà Kỷ Mai Mai trong lòng hắn lại mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Vương Ngọc Thanh, đôi môi nhỏ khô nứt nhẹ nhàng kêu lên: "Mẹ...mẹ…”
Kỷ Tiểu Minh ngẩng đầu nhìn bóng lưng Vương Ngọc Thanh, đột nhiên cảm thấy cô giống như một cây đại thụ, cho nó cảm giác an toàn, bên tai quanh quẩn lời nói của cô: Ai nói thằng bé không có mẹ, sau này tôi chính là mẹ của nó, về sau cũng không sợ bị người ta coi là kẻ đáng thương.
Nước mắt nó đảo quanh hốc mắt, ngoại trừ giật mình thì nhiều hơn chính là hưng phấn, kích động, giống như có sức mạnh mà trừng mắt nhìn Tào Hạo.
Tào Hạo nhận ra Vương Ngọc Thanh: "Không phải, cô là con ngốc kia? Sao cô lại ở đây? Còn nữa mẹ tôi nói là mẹ nó không cần bọn họ, cho nên mới bỏ chạy về thành phố.”
Vương Ngọc Thanh hung ác trừng mắt nhìn cậu ta: "Vậy bây giờ cậu nghe cho kỹ đây, từ nay về sau tôi chính là mẹ của bọn họ, bọn trẻ là con của rôi, nó có mẹ thương, đám trẻ các cậu có thể cãi nhau, nhưng nếu dám mắng nó không có mẹ thì tôi sẽ không quan tâm cậu là trẻ con hay ngươi lớn mà nương tay đâu.”
Tào Hạo sợ hãi, rụt cổ lại đáp: "Bọn nó…không phải do cô sinh ra.”
Lúc này cậu ta còn đang nghĩ tại sao Ngốc nhị lại không giống như xưa? Trước đó cậu ta kêu cô làm ngựa cưỡi, cô còn không dám lên tiếng nhưng bây giờ lại hung dữ muốn đánh mình?
Vương Ngọc Thanh cười nói: “Không phải tôi sinh nhưng tôi vẫn nguyện ý làm mẹ của bọn nhỏ, cậu tự về hỏi mẹ mình xem, nếu cậu không phải do bà ta sinh ra thì liệu có nguyện ý coi cậu là con, nhất định sẽ không, mẹ cậu chưa chắc thương cậu, cho nên mới không dạy dỗ tốt, mặc cho cậu tuổi còn nhỏ lại xấu xí như chó dữ…”
Tương lai Tào Hạo ẩu đả đánh chết người, sau đó bị nhốt vào lao. Tất cả đều do mẹ cậu ta, từ nhỏ đã không dạy dỗ tốt.
Tào Hạo mười ba tuổi, cậu ta biết Vương Ngọc Thanh cùng Kỷ Học Ninh có hôn sự từ nhỏ, nếu như kết hôn thì đó chính là mẹ của Kỷ Tiểu Minh, nhưng không ngờ cô lại đột nhiên tới như vậy.
Cậu ta hừ hừ nói: "Ngốc nhị, sao cô lại giúp đỡ người ngoài?”
Vương Ngọc Thanh tiến lên vài bước, làm bộ muốn đánh người: "Cậu còn gọi tôi một tiếng ngốc nữa, có tin tôi đánh gãy răng cửa của cậu không? Bọn họ là người nhà tôi, chỉ có cậu mới là người ngoài.”
Trần Nga cảm thấy nhưng cô gái bình thường sẽ rất xấu hổ khi tự xưng mình là mẹ của đứa nhỏ, ít nhất phải cần một đoạn thời gian thích ứng, nhưng người này lại sảng khoái như vậy, khiến bà càng thêm yêu thích.
Mà trên khuôn mặt không chút thay đổi của Kỷ Học Ninh hiện lên một tia ngoài ý muốn, lúc này mới ngày đầu tiên vào cửa cũng chưa chính thức kết hôn, hắn đã nghĩ sẽ không miễn cưỡng cô, chờ vài năm sau thành thân thì mới tính tiếp.
Nhưng bây giờ cô lại tỏ rõ thân phận.
Mà Kỷ Mai Mai trong lòng hắn lại mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Vương Ngọc Thanh, đôi môi nhỏ khô nứt nhẹ nhàng kêu lên: "Mẹ...mẹ…”
Kỷ Tiểu Minh ngẩng đầu nhìn bóng lưng Vương Ngọc Thanh, đột nhiên cảm thấy cô giống như một cây đại thụ, cho nó cảm giác an toàn, bên tai quanh quẩn lời nói của cô: Ai nói thằng bé không có mẹ, sau này tôi chính là mẹ của nó, về sau cũng không sợ bị người ta coi là kẻ đáng thương.
Nước mắt nó đảo quanh hốc mắt, ngoại trừ giật mình thì nhiều hơn chính là hưng phấn, kích động, giống như có sức mạnh mà trừng mắt nhìn Tào Hạo.
Tào Hạo nhận ra Vương Ngọc Thanh: "Không phải, cô là con ngốc kia? Sao cô lại ở đây? Còn nữa mẹ tôi nói là mẹ nó không cần bọn họ, cho nên mới bỏ chạy về thành phố.”
Vương Ngọc Thanh hung ác trừng mắt nhìn cậu ta: "Vậy bây giờ cậu nghe cho kỹ đây, từ nay về sau tôi chính là mẹ của bọn họ, bọn trẻ là con của rôi, nó có mẹ thương, đám trẻ các cậu có thể cãi nhau, nhưng nếu dám mắng nó không có mẹ thì tôi sẽ không quan tâm cậu là trẻ con hay ngươi lớn mà nương tay đâu.”
Tào Hạo sợ hãi, rụt cổ lại đáp: "Bọn nó…không phải do cô sinh ra.”
Lúc này cậu ta còn đang nghĩ tại sao Ngốc nhị lại không giống như xưa? Trước đó cậu ta kêu cô làm ngựa cưỡi, cô còn không dám lên tiếng nhưng bây giờ lại hung dữ muốn đánh mình?
Vương Ngọc Thanh cười nói: “Không phải tôi sinh nhưng tôi vẫn nguyện ý làm mẹ của bọn nhỏ, cậu tự về hỏi mẹ mình xem, nếu cậu không phải do bà ta sinh ra thì liệu có nguyện ý coi cậu là con, nhất định sẽ không, mẹ cậu chưa chắc thương cậu, cho nên mới không dạy dỗ tốt, mặc cho cậu tuổi còn nhỏ lại xấu xí như chó dữ…”
Tương lai Tào Hạo ẩu đả đánh chết người, sau đó bị nhốt vào lao. Tất cả đều do mẹ cậu ta, từ nhỏ đã không dạy dỗ tốt.
Tào Hạo mười ba tuổi, cậu ta biết Vương Ngọc Thanh cùng Kỷ Học Ninh có hôn sự từ nhỏ, nếu như kết hôn thì đó chính là mẹ của Kỷ Tiểu Minh, nhưng không ngờ cô lại đột nhiên tới như vậy.
Cậu ta hừ hừ nói: "Ngốc nhị, sao cô lại giúp đỡ người ngoài?”
Vương Ngọc Thanh tiến lên vài bước, làm bộ muốn đánh người: "Cậu còn gọi tôi một tiếng ngốc nữa, có tin tôi đánh gãy răng cửa của cậu không? Bọn họ là người nhà tôi, chỉ có cậu mới là người ngoài.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.