Bị Cả Nhà Xem Là Bảo Mẫu, Ta Mang Hộ Khẩu Gả Cho Nhà Giàu
Chương 49:
Vương Quân Nguyệt
14/03/2024
Kỷ Đại Minh tức giận nói: "Cô ấy không keo kiệt, cô ấy còn mua đồ cho chúng tôi, tôi rất thích, bà tôi cũng rất thích, các người không thể nói xấu sau lưng cô ấy.”
Viên Phương nghe thế liền cười nhạo cậu: "Chậc, mới vào cửa thôi mà cậu đã bảo vệ người ta rồi, cũng không phải mẹ ruột, hơn nữa mua mấy cây bút, mua chút muối còn không phải keo kiệt? Tốt xấu gì cũng là người thành phố, lần đầu tiên đến nhà trai.”
“Cả nhà chúng tôi đều không ngại.”
Bình thường Kỷ Đại Minh ngại ngùng nhã nhặn, mà lúc này tay cầm liềm trừng trừng Viên Phương.
Hoa Quế khinh thường: "Thằng nhóc như cậu thì biết cái gì, đến lúc đó sống khổ cực cũng là cậu.”
"Con dâu mới người ta nguyện ý mua mà Kỷ gia cũng không chê, cả nha ai nấy đều cao hứng, tôi còn cảm thấy lạ tại sao các người hết lần này tới lần khác lời ra tiếng vào nói người ta keo kiệt?”
“Hơn nữa cô dâu mới đây chửi cũng không đâu sai, chỉ là lời nói hơi thô thôi, vốn dĩ là thế mà, tiền của mình, mình muốn mua gì thì mua, con gái bà là nhân viên bán hàng chỉ cần chịu trách nhiệm bán đồ thôi, bà quản người ta mua gì? Người ta không bảo giới thiệu còn nói rõ là tự xem, nhưng con bà cứ phải cố nài người ta mua sữa mạch nha, sữa mạch nha đắt thế cơ mà…”
“Nhà ai mà nỡ mua chứ, con gái nhà các người về nhà chồng, tôi cũng chẳng thấy các người mua sữa mạch nha, sao đến lượt cô ấy thì nhất định phải mua sữa mạch nha, không mua là keo kiệt không nỡ à?”
Người phụ nữ lên tiếng cao cao, eo thon như liễu, trông khá xinh, chỉ là mặt hơi vàng, cô ta hừ lạnh nói: “Nói khó nghe một chút, nếu là tôi, tôi cũng chửi.”
Hoa Quế không vui, mặt mày khó chịu: “Như Hoa nhà tôi cũng nhiệt tình, tốt bụng thôi, nó đáng bị chửi sao? Còn chửi khó nghe thế.”
Người phụ nữ cắt lúa, động tác nhanh nhẹn mà linh hoạt: “Con gái nhà bà có nhiệt tình hay không, trong lòng bà tự biết, hơn nữa cô ấy không chỉ cố nài giới thiệu mà còn nói mấy câu, ai nghe vào cũng thấy khó chịu, sao bà không kể mấy câu đó ra cho mọi người nghe xem?”
Những người xung quanh hỏi bà ta, rốt cuộc đã nói những gì?
Hoa Quế hơi chột dạ: “Con gái tôi có thể nói gì chứ, nó chỉ thương đứa trẻ nhà họ Kỷ thôi.”
Người phụ nữ kia cũng không nể mặt bà ta, trực tiếp kể lại chuyện Trần Nga trưa nay đã kể cho mình, cô ta nhờ Trần Nga mua cho mình ít đồ, vừa hay trưa nay đã đến nhà bà ấy.
Nói xong, người phụ nữ nhếch miệng cười: “Bà Trần đích thân nói với tôi đấy, con gái bà như thế, tính tình kém hơn nữa, chắc đã bắt đầu đánh nhau rồi.”
Hoa Quế rất muốn nhảy dựng lên mắng đối phương, nhưng bà ta là chủ nhiệm phụ nữ cho nên không thể làm chuyện này, chỉ hừ hừ mấy tiếng rồi quay người bỏ đi, lúc đi xa rồi, bà ta còn quay đầu khạc nhổ: “Phỉ, giấy đăng ký kết hôn còn chưa có, chạy đến nhà đàn ông ở, thật không biết xấu hổ.”
Lời nói của Đường Uyển khiến mọi người rất ngượng ngùng, thêm cả Hoa Quế cũng đã đi rồi, cho nên không tiếp tục chủ đề này nữa, nhiều nhất chỉ có người nhỏ giọng nói một câu: “Cô dâu mới nhà họ Kỷ này cũng là một nhân vật lợi hại đấy.”
Viên Phương nghe thế liền cười nhạo cậu: "Chậc, mới vào cửa thôi mà cậu đã bảo vệ người ta rồi, cũng không phải mẹ ruột, hơn nữa mua mấy cây bút, mua chút muối còn không phải keo kiệt? Tốt xấu gì cũng là người thành phố, lần đầu tiên đến nhà trai.”
“Cả nhà chúng tôi đều không ngại.”
Bình thường Kỷ Đại Minh ngại ngùng nhã nhặn, mà lúc này tay cầm liềm trừng trừng Viên Phương.
Hoa Quế khinh thường: "Thằng nhóc như cậu thì biết cái gì, đến lúc đó sống khổ cực cũng là cậu.”
"Con dâu mới người ta nguyện ý mua mà Kỷ gia cũng không chê, cả nha ai nấy đều cao hứng, tôi còn cảm thấy lạ tại sao các người hết lần này tới lần khác lời ra tiếng vào nói người ta keo kiệt?”
“Hơn nữa cô dâu mới đây chửi cũng không đâu sai, chỉ là lời nói hơi thô thôi, vốn dĩ là thế mà, tiền của mình, mình muốn mua gì thì mua, con gái bà là nhân viên bán hàng chỉ cần chịu trách nhiệm bán đồ thôi, bà quản người ta mua gì? Người ta không bảo giới thiệu còn nói rõ là tự xem, nhưng con bà cứ phải cố nài người ta mua sữa mạch nha, sữa mạch nha đắt thế cơ mà…”
“Nhà ai mà nỡ mua chứ, con gái nhà các người về nhà chồng, tôi cũng chẳng thấy các người mua sữa mạch nha, sao đến lượt cô ấy thì nhất định phải mua sữa mạch nha, không mua là keo kiệt không nỡ à?”
Người phụ nữ lên tiếng cao cao, eo thon như liễu, trông khá xinh, chỉ là mặt hơi vàng, cô ta hừ lạnh nói: “Nói khó nghe một chút, nếu là tôi, tôi cũng chửi.”
Hoa Quế không vui, mặt mày khó chịu: “Như Hoa nhà tôi cũng nhiệt tình, tốt bụng thôi, nó đáng bị chửi sao? Còn chửi khó nghe thế.”
Người phụ nữ cắt lúa, động tác nhanh nhẹn mà linh hoạt: “Con gái nhà bà có nhiệt tình hay không, trong lòng bà tự biết, hơn nữa cô ấy không chỉ cố nài giới thiệu mà còn nói mấy câu, ai nghe vào cũng thấy khó chịu, sao bà không kể mấy câu đó ra cho mọi người nghe xem?”
Những người xung quanh hỏi bà ta, rốt cuộc đã nói những gì?
Hoa Quế hơi chột dạ: “Con gái tôi có thể nói gì chứ, nó chỉ thương đứa trẻ nhà họ Kỷ thôi.”
Người phụ nữ kia cũng không nể mặt bà ta, trực tiếp kể lại chuyện Trần Nga trưa nay đã kể cho mình, cô ta nhờ Trần Nga mua cho mình ít đồ, vừa hay trưa nay đã đến nhà bà ấy.
Nói xong, người phụ nữ nhếch miệng cười: “Bà Trần đích thân nói với tôi đấy, con gái bà như thế, tính tình kém hơn nữa, chắc đã bắt đầu đánh nhau rồi.”
Hoa Quế rất muốn nhảy dựng lên mắng đối phương, nhưng bà ta là chủ nhiệm phụ nữ cho nên không thể làm chuyện này, chỉ hừ hừ mấy tiếng rồi quay người bỏ đi, lúc đi xa rồi, bà ta còn quay đầu khạc nhổ: “Phỉ, giấy đăng ký kết hôn còn chưa có, chạy đến nhà đàn ông ở, thật không biết xấu hổ.”
Lời nói của Đường Uyển khiến mọi người rất ngượng ngùng, thêm cả Hoa Quế cũng đã đi rồi, cho nên không tiếp tục chủ đề này nữa, nhiều nhất chỉ có người nhỏ giọng nói một câu: “Cô dâu mới nhà họ Kỷ này cũng là một nhân vật lợi hại đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.