Bị Cả Nhà Xem Là Bảo Mẫu, Ta Mang Hộ Khẩu Gả Cho Nhà Giàu
Chương 4:
Vương Quân Nguyệt
11/02/2024
Đúng lúc này, ngoài phòng lại truyền đến tiếng quát mắng của Lâm Tuyết Mai: "Đồ ngu, lỗ tai mày điếc rồi phải không?”
Vương Ngọc Thanh lên giường, tiếp tục ngủ.
Một lát sau, lão tam Vương Ngọc Yến đá văng cửa, nổi giận đùng đùng đứng ở trước giường: "Ngốc Nhị, chị không có lỗ tai sao? Mẹ đang gọi chị, sao chị còn chưa dậy làm điểm tâm? Chị cả đã trở lại, chị ấy muốn ăn trứng ốp la.”
Chị cả trong miệng cô ta là Vương Ngọc Lan, hiện giờ mang thai tám tháng.
Mí mắt Vương Ngọc Thanh cũng không nhúc nhích.
Vương Ngọc Yến trong cơn tức giận xốc chăn của cô lên: "Chị còn ngủ? Người một nhà chúng ta còn chờ ăn điểm tâm, ăn điểm tâm còn phải vội vàng đi làm, đâu giống như chị mỗi ngày ăn không ngồi rồi.”
'Ăn không ngồi rồi' là cô ta học từ Lâm Tuyết Mai, gần như mỗi ngày Lâm Tuyết Mai đều mắng nguyên chủ ăn không ngồi rồi, vậy là cả nhà cũng học theo.
"Đúng rồi, đêm qua quần áo của tôi cũng chưa có giặt, bát đũa trên bàn vẫn chưa dọn dẹp, sao chị lại lười biếng như heo vậy?”
Vương Ngọc Thanh xốc mí mắt lên, dùng sức đoạt chăn đệm từ trong tay cô ta rồi đắp lên người.
Vương Ngọc Yến bị cướp liền sửng sốt, trước kia giờ này Ngốc nhị đã sớm ở phòng bếp nấu cơm, mình còn chưa nói câu nào thì cô đã bưng cơm nước lên phòng.
Vương Ngọc Thanh đang suy nghĩ, có nên nói cho em gái này biết, người đàn ông mấy năm sau cô ta gả không chỉ là Vạn Nguyên Hộ mà tương lai còn là tỷ phú?
Có nên nhắc nhở cô ta sau khi gả đi thì đối xử tốt với người già, trẻ em, dù sao bụng không thể sinh con, cũng đừng đói khát trộm người như vậy, tương lai sẽ có phú quý té trời?
Vương Ngọc Thanh đột nhiên nhếch miệng cười, phi, nghĩ hay lắm! Yêu ma phơi nắng nghĩ rất đẹp! Chẳng những không nói cho cô ta biết, mà ngay cả mấy năm tốt đẹp kia, cô ta cũng đừng nghĩ tới!
“Chị cười cái gì? Phát bệnh thần kinh sao? Mẹ đang nói chuyện với chị, mỗi ngày đều biết giả bộ lười biếng, nếu chị còn không rời giường, tôi sẽ bảo mẹ dùng chổi đánh chị.”
Ngày Lâm Tuyết Mai sinh Vương Ngọc Yến chính là ngày mẹ chồng bà ta qua đời, cho nên bà ta cảm thấy Vương Ngọc Yến sinh ra là dấu hiệu tốt, hơn nữa Vương Ngọc Yến miệng ngọt sẽ nói lời dễ nghe, do đó Lâm Tuyết Mai đối xử không tệ với cô ta.
"Cô không có tay sao?"
Vương Ngọc Thanh mở mắt, lạnh lùng nhìn đối phương.
Vương Ngọc Yến bối rối, đây là lần đầu tiên cô ta thấy Ngốc nhị nhát gan biết phản khảng, thế là tức giận đến hàm răng va vào nhau: “Chị nói ai không có tay?”
Vương Ngọc Thanh lên giường, tiếp tục ngủ.
Một lát sau, lão tam Vương Ngọc Yến đá văng cửa, nổi giận đùng đùng đứng ở trước giường: "Ngốc Nhị, chị không có lỗ tai sao? Mẹ đang gọi chị, sao chị còn chưa dậy làm điểm tâm? Chị cả đã trở lại, chị ấy muốn ăn trứng ốp la.”
Chị cả trong miệng cô ta là Vương Ngọc Lan, hiện giờ mang thai tám tháng.
Mí mắt Vương Ngọc Thanh cũng không nhúc nhích.
Vương Ngọc Yến trong cơn tức giận xốc chăn của cô lên: "Chị còn ngủ? Người một nhà chúng ta còn chờ ăn điểm tâm, ăn điểm tâm còn phải vội vàng đi làm, đâu giống như chị mỗi ngày ăn không ngồi rồi.”
'Ăn không ngồi rồi' là cô ta học từ Lâm Tuyết Mai, gần như mỗi ngày Lâm Tuyết Mai đều mắng nguyên chủ ăn không ngồi rồi, vậy là cả nhà cũng học theo.
"Đúng rồi, đêm qua quần áo của tôi cũng chưa có giặt, bát đũa trên bàn vẫn chưa dọn dẹp, sao chị lại lười biếng như heo vậy?”
Vương Ngọc Thanh xốc mí mắt lên, dùng sức đoạt chăn đệm từ trong tay cô ta rồi đắp lên người.
Vương Ngọc Yến bị cướp liền sửng sốt, trước kia giờ này Ngốc nhị đã sớm ở phòng bếp nấu cơm, mình còn chưa nói câu nào thì cô đã bưng cơm nước lên phòng.
Vương Ngọc Thanh đang suy nghĩ, có nên nói cho em gái này biết, người đàn ông mấy năm sau cô ta gả không chỉ là Vạn Nguyên Hộ mà tương lai còn là tỷ phú?
Có nên nhắc nhở cô ta sau khi gả đi thì đối xử tốt với người già, trẻ em, dù sao bụng không thể sinh con, cũng đừng đói khát trộm người như vậy, tương lai sẽ có phú quý té trời?
Vương Ngọc Thanh đột nhiên nhếch miệng cười, phi, nghĩ hay lắm! Yêu ma phơi nắng nghĩ rất đẹp! Chẳng những không nói cho cô ta biết, mà ngay cả mấy năm tốt đẹp kia, cô ta cũng đừng nghĩ tới!
“Chị cười cái gì? Phát bệnh thần kinh sao? Mẹ đang nói chuyện với chị, mỗi ngày đều biết giả bộ lười biếng, nếu chị còn không rời giường, tôi sẽ bảo mẹ dùng chổi đánh chị.”
Ngày Lâm Tuyết Mai sinh Vương Ngọc Yến chính là ngày mẹ chồng bà ta qua đời, cho nên bà ta cảm thấy Vương Ngọc Yến sinh ra là dấu hiệu tốt, hơn nữa Vương Ngọc Yến miệng ngọt sẽ nói lời dễ nghe, do đó Lâm Tuyết Mai đối xử không tệ với cô ta.
"Cô không có tay sao?"
Vương Ngọc Thanh mở mắt, lạnh lùng nhìn đối phương.
Vương Ngọc Yến bối rối, đây là lần đầu tiên cô ta thấy Ngốc nhị nhát gan biết phản khảng, thế là tức giận đến hàm răng va vào nhau: “Chị nói ai không có tay?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.