Bị Cầm Tù Trong Phòng Của Bạn Học Đáng Ghét
Chương 109:
Tựu Yếu Sắt Sắt
01/12/2023
“Cho nên Uông Phục mới bảo tớ tìm cậu ấy hỏi chuyện cổ phần?” Lê Nam Trân vô thức cắn đũa, “Cậu ấy bắt đầu làm việc này từ bao giờ?”
“Tớ không biết, lúc nói chuyện với Uông Phục tớ mới biết.” Thi Tỉnh Lôi lắc đầu, “Cho nên cậu chỉ đừng nghe tớ nói, cậu về hỏi thử Kỳ Hàn xem?”
Nếu bởi vì cô ấy nói sai khiến hai người cãi nhau thì cô ấy không biết phải đối mặt với Lê Nam Trân như thế nào, nhưng thấy Lê Nam Trân không biết, cô ấy lại không thể ngậm miệng, nhỡ đâu Kỳ Hàn bắt cá hai tay thì phải làm sao?
Lê Nam Trân “Ờ” một tiếng, vẻ mặt thờ ơ không quan tâm.
Thi Tỉnh Lôi không còn lựa chọn nào khác ngoại trừ việc nhắn tin cho Uông Phục, để xác nhận Kỳ Hàn thật sự không có vấn đề -- tục ngữ có câu cây ngay không sợ chết đứng, nếu anh không có vấn đề gì thì Lê Nam Trân cũng không phải một cô gái quậy phá.
Chắc là không đâu.
“Không phải cậu hỏi giúp tớ chuyện cổ phần rồi sao?” Lê Nam Trân buông chiếc đũa xuống, uống nước để súc miệng, hai má phồng to, giống như một con vật nhỏ.
“Nghỉ ngơi một chút.” Thi Tỉnh Lôi dựa lưng vào ghế, vỗ bụng, “Hẹn lúc ba giờ, ở ngay tầng dưới.”
Lê Nam Trân quay đầu lại, một công ty luật nhỏ không được tốt cho lắm.
Thi Tỉnh Lôi nhìn biểu cảm của cô: “Thế nên bọn tớ mới đề nghị cậu đi hỏi Kỳ Hàn, ai lớn hơn, cái nào không liên quan, công ty luật nhỏ như vậy, chỉ tư vấn được mấy vấn đề đó thôi.”
“Tớ cảm thấy thứ này, chuyển nhượng cổ phần thì sao? Chắc không gian lận đâu nhỉ?” Lê Nam Trân không nhịn được gắp đồ ăn trên bàn nhét vào miệng, tiếng đặt đũa xuống giống như quyết tâm làm gì đó.
Không được ăn nữa, không thì lần nào cũng bị Kỳ Hàn bóp bụng.
“Mẹ kiếp.” Thi Tỉnh Lôi phát ra âm thanh khinh thường, “Vậy cậu còn vòng vo bảo tớ giúp cậu làm gì? Mấy người khốn kiếp đó nếu muốn lừa cậu chỉ sợ có không ít cách.”
“Được rồi. Thật ra…” Lê Nam Trân đan hai tay vào nhau, ngón tay chụm lại thành một quả bóng, “Tớ còn muốn hỏi có thể cắt đứt quan hệ hay không.”
Theo những gì cô biết thì không có điều khoản nào có thể cắt đứt mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái. Cô đã trưởng thành, lẽ nào cả đời này cứ không cắt đứt với cha mẹ, càng gỡ càng rối hơn?
Thi Tỉnh Lôi im lặng một lúc, cầm điện thoại nhìn thời gian: “Gần đến giờ hẹn rồi, chúng ta đi thôi. Nhưng mà này... Tớ đoán nó không chuyên nghiệp đâu, đó là bạn cùng lớp của luật sư Trần, anh ấy đề cử, nhưng tớ chỉ bịa ra một lý do thôi.”
……
Kỳ Hàn đã sẵn sàng đón Lê Nam Trân vào lúc nửa đêm, nhưng anh không ngờ sau bữa cơm tối cô đã về nhà.
Hiện tại Lê Nam Trân đã quá quen thuộc, cô tùy tiện cởi giày ở cửa, đi chân đất vào nhà, thay áo ngủ, lấy nước mát rồi lưu loát nằm lên giường.
Kỳ Hàn nghiêng đầu chú ý tới động tác của cô mới phát hiện cô đang ngây người nằm trên giường.
Anh kéo cái ghế qua: “Ăn cơm chưa?”
Lê Nam Trân nghiêng đầu nhìn anh chằm chằm một lúc, đột nhiên tiến lại gần ôm cổ Kỳ Hàn, môi đặt lên cằm anh, rồi chậm rãi tiến lên.
Kỳ Hàn vươn tay đỡ lưng cô, hôn sâu hơn.
Lê Nam Trân chủ động, cô hơi dùng lực, răng hai người khẽ chạm vào nhau nhưng cô không dừng lại, cô cuốn lưỡi của Kỳ Hàn vào trong miệng, mút ra những tiếng nước mơ hồ.
Lê Nam Trân kéo cổ anh, hai người cùng ngã xuống giường.
Kỳ Hàn nắm lấy đôi tay đang đặt trên bụng anh của Lê Nam Trân: “Cậu làm sao vậy?”
“Tớ không biết, lúc nói chuyện với Uông Phục tớ mới biết.” Thi Tỉnh Lôi lắc đầu, “Cho nên cậu chỉ đừng nghe tớ nói, cậu về hỏi thử Kỳ Hàn xem?”
Nếu bởi vì cô ấy nói sai khiến hai người cãi nhau thì cô ấy không biết phải đối mặt với Lê Nam Trân như thế nào, nhưng thấy Lê Nam Trân không biết, cô ấy lại không thể ngậm miệng, nhỡ đâu Kỳ Hàn bắt cá hai tay thì phải làm sao?
Lê Nam Trân “Ờ” một tiếng, vẻ mặt thờ ơ không quan tâm.
Thi Tỉnh Lôi không còn lựa chọn nào khác ngoại trừ việc nhắn tin cho Uông Phục, để xác nhận Kỳ Hàn thật sự không có vấn đề -- tục ngữ có câu cây ngay không sợ chết đứng, nếu anh không có vấn đề gì thì Lê Nam Trân cũng không phải một cô gái quậy phá.
Chắc là không đâu.
“Không phải cậu hỏi giúp tớ chuyện cổ phần rồi sao?” Lê Nam Trân buông chiếc đũa xuống, uống nước để súc miệng, hai má phồng to, giống như một con vật nhỏ.
“Nghỉ ngơi một chút.” Thi Tỉnh Lôi dựa lưng vào ghế, vỗ bụng, “Hẹn lúc ba giờ, ở ngay tầng dưới.”
Lê Nam Trân quay đầu lại, một công ty luật nhỏ không được tốt cho lắm.
Thi Tỉnh Lôi nhìn biểu cảm của cô: “Thế nên bọn tớ mới đề nghị cậu đi hỏi Kỳ Hàn, ai lớn hơn, cái nào không liên quan, công ty luật nhỏ như vậy, chỉ tư vấn được mấy vấn đề đó thôi.”
“Tớ cảm thấy thứ này, chuyển nhượng cổ phần thì sao? Chắc không gian lận đâu nhỉ?” Lê Nam Trân không nhịn được gắp đồ ăn trên bàn nhét vào miệng, tiếng đặt đũa xuống giống như quyết tâm làm gì đó.
Không được ăn nữa, không thì lần nào cũng bị Kỳ Hàn bóp bụng.
“Mẹ kiếp.” Thi Tỉnh Lôi phát ra âm thanh khinh thường, “Vậy cậu còn vòng vo bảo tớ giúp cậu làm gì? Mấy người khốn kiếp đó nếu muốn lừa cậu chỉ sợ có không ít cách.”
“Được rồi. Thật ra…” Lê Nam Trân đan hai tay vào nhau, ngón tay chụm lại thành một quả bóng, “Tớ còn muốn hỏi có thể cắt đứt quan hệ hay không.”
Theo những gì cô biết thì không có điều khoản nào có thể cắt đứt mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái. Cô đã trưởng thành, lẽ nào cả đời này cứ không cắt đứt với cha mẹ, càng gỡ càng rối hơn?
Thi Tỉnh Lôi im lặng một lúc, cầm điện thoại nhìn thời gian: “Gần đến giờ hẹn rồi, chúng ta đi thôi. Nhưng mà này... Tớ đoán nó không chuyên nghiệp đâu, đó là bạn cùng lớp của luật sư Trần, anh ấy đề cử, nhưng tớ chỉ bịa ra một lý do thôi.”
……
Kỳ Hàn đã sẵn sàng đón Lê Nam Trân vào lúc nửa đêm, nhưng anh không ngờ sau bữa cơm tối cô đã về nhà.
Hiện tại Lê Nam Trân đã quá quen thuộc, cô tùy tiện cởi giày ở cửa, đi chân đất vào nhà, thay áo ngủ, lấy nước mát rồi lưu loát nằm lên giường.
Kỳ Hàn nghiêng đầu chú ý tới động tác của cô mới phát hiện cô đang ngây người nằm trên giường.
Anh kéo cái ghế qua: “Ăn cơm chưa?”
Lê Nam Trân nghiêng đầu nhìn anh chằm chằm một lúc, đột nhiên tiến lại gần ôm cổ Kỳ Hàn, môi đặt lên cằm anh, rồi chậm rãi tiến lên.
Kỳ Hàn vươn tay đỡ lưng cô, hôn sâu hơn.
Lê Nam Trân chủ động, cô hơi dùng lực, răng hai người khẽ chạm vào nhau nhưng cô không dừng lại, cô cuốn lưỡi của Kỳ Hàn vào trong miệng, mút ra những tiếng nước mơ hồ.
Lê Nam Trân kéo cổ anh, hai người cùng ngã xuống giường.
Kỳ Hàn nắm lấy đôi tay đang đặt trên bụng anh của Lê Nam Trân: “Cậu làm sao vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.