Bị Cầm Tù Trong Phòng Của Bạn Học Đáng Ghét
Chương 132:
Tựu Yếu Sắt Sắt
07/12/2023
[ Cậu lại làm gì Lê Nam Trân thế? ]
Màn hình điện thoại nhấp nháy, một tin nhắn khó hiểu được gửi đến.
Có chuyện gì vậy...
Kỳ Hàn quay đầu nhìn thoáng qua, Lê Nam Trân nằm trên bàn, dường như Thi Tỉnh Lôi đang nhìn về phía anh, nhưng không nhìn rõ biểu cảm.
[ không có việc gì. ]
Nếu nói thật có lẽ Lê Nam Trân còn xấu hổ muốn chết hơn.
Lê Nam Trân bỗng nhiên nghe thấy Thi Tỉnh Lôi thở nặng nề, nhưng khi cô lắng nghe cẩn thận thì chỉ có tiếng ngón tay chạm vào màn hình.
[ không có việc gì? Tớ thấy cậu ấy có gì đó không ổn, ngày nào cậu cũng ở cạnh cậu ấy mà cậu nói không có việc gì? ]
Cô ấy không thể nói Lê Nam Trân nhưng không thể có thái độ y như vậy với Kỳ Hàn.
Cho dù có liên quan đến anh hay không thì anh vẫn có lỗi khi không nhận ra điểm không ổn của Lê Nam Trân.
...
Thi Tỉnh Lôi nhìn cái bóng cao gầy phía trước cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, sau đó bình tĩnh ngẩng đầu trao đổi với những người không hiểu bài giảng của giảng viên, tiện tay gõ lên màn hình.
[ Bảo cậu ấy chờ tớ ở lớp sau khi tan học ]
Cút đi!
Điều này không phải có nghĩa là chuyện này không liên quan đến cô ấy sao?
Thi Tỉnh Lôi bực bội một lúc, rồi huých khuỷu tay vào người đang giả vờ ngủ ở bên cạnh: “Đừng giả vờ nữa, Kỳ Hàn bảo cậu chờ cậu ấy sau giờ học.”
Lê Nam Trân đang đấu tranh với đôi chân của mình, đột nhiên mất cảnh giác, sợ tới mức quên mất mình đang giả vờ ngủ, mở to mắt nhìn Thi Tỉnh Lôi.
“A…A!”
Mặt Lê Nam Trân đỏ ửng một cách kỳ lạ, lúc này làm ra vẻ mặt ngốc nghếch trông giống như con thỏ bị bắt quả tang làm chuyện xấu.
“A cái gì mà a?” Nhìn dáng vẻ của cô, Thi Tỉnh Lôi đột nhiên sực tỉnh, hai người đều ngơ ngẩn, cho nên bởi vì chuyện tình cảm, chứ không phải bị bắt nạt?
“Biết rồi…” Lê Nam Trân quay mặt đi, vừa lúc bắt gặp giảng viên ăn mặc chỉnh tề, nghiêm túc cùng với đôi mắt nổi giận.
“Bạn tóc hồng ngồi đằng sau kia nói cho tôi biết em nghĩ sao về câu hỏi vừa rồi!”
Cô quên mất phó viện trưởng rất hay chú ý.
“Em học sinh! Cho dù không trả lời được thì em cũng nên tôn trọng tôi! Đứng lên trả lời!”
Lê Nam Trân bối rối đứng dậy, chất lỏng lành lạnh chảy ra giữa hai chân mang đến cảm giác ngứa ngáy.
“Tôi đã nói từ lâu rồi! Lúc các em đi học, có nghe hay không là chuyện của các em!”
Lăn xuống đùi...Còn váy, liệu váy có ướt không? Hôm nay nếu Thi Tỉnh Lôi không chiếm được hàng cuối cùng thì chắc chắn sẽ bị nhìn thấy.
“Nhưng mà! Các em không nghe! Vẫn còn người khác muốn nghe!” Giảng viên chỉ vào Kỳ Hàn, “Các em chơi điện thoại cũng được, ngủ cũng được, tôi không quan tâm! Tôi nói rồi! Không được quấy rầy học sinh khác trong lớp học của tôi!”
Nhưng đây là lỗi của Kỳ Hàn, vậy mà anh còn dám quay đầu cười cô.
Chân kẹp chặt, tư thế đứng rất kỳ lạ.
Cô không nghe thấy rõ giảng viên nói cái gì, chỉ bắt gặp ánh mắt trêu chọc từ xa của Kỳ Hàn, dường như đang thưởng thức sự bối rối của cô.
Bụng của cô giật giật, rõ ràng cô nên bị cảm giác xấu hổ và tức giận bao phủ, nhưng cô không nhịn được mà kẹp chặt tiểu huyệt, thậm chí có cảm giác phồng lên.
Thật giống như đang quyến rũ Kỳ Hàn trước mặt mọi người.
Tử cung của cô bị tinh dịch của Kỳ Hàn lấp đầy, chậm rãi tràn ra khỏi tiểu huyệt, chảy xuống chân cô.
Mọi người trong phòng học đang nhìn cô với những tiếng thở dài hoặc chế nhạo, nhưng có một thứ hỗn độn ở dưới váy cô.
Có lẽ do mặt cô đỏ bừng, biểu cảm hoảng hốt nên giảng viên cũng không trách mắng nhiều, chỉ để lại một câu: “Trừ điểm thành phần, tự giải quyết cho tốt.” Sau đó bảo cô ngồi xuống.
Thi Tỉnh Lôi tiến lại gần, nghĩ rằng cô bị mắng đến sắp khóc.
Trên thực tế, trên thực tế… Chỉ có cô và Kỳ Hàn biết:
Nước mắt của cô đang chảy ra từ phía dưới...
Màn hình điện thoại nhấp nháy, một tin nhắn khó hiểu được gửi đến.
Có chuyện gì vậy...
Kỳ Hàn quay đầu nhìn thoáng qua, Lê Nam Trân nằm trên bàn, dường như Thi Tỉnh Lôi đang nhìn về phía anh, nhưng không nhìn rõ biểu cảm.
[ không có việc gì. ]
Nếu nói thật có lẽ Lê Nam Trân còn xấu hổ muốn chết hơn.
Lê Nam Trân bỗng nhiên nghe thấy Thi Tỉnh Lôi thở nặng nề, nhưng khi cô lắng nghe cẩn thận thì chỉ có tiếng ngón tay chạm vào màn hình.
[ không có việc gì? Tớ thấy cậu ấy có gì đó không ổn, ngày nào cậu cũng ở cạnh cậu ấy mà cậu nói không có việc gì? ]
Cô ấy không thể nói Lê Nam Trân nhưng không thể có thái độ y như vậy với Kỳ Hàn.
Cho dù có liên quan đến anh hay không thì anh vẫn có lỗi khi không nhận ra điểm không ổn của Lê Nam Trân.
...
Thi Tỉnh Lôi nhìn cái bóng cao gầy phía trước cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, sau đó bình tĩnh ngẩng đầu trao đổi với những người không hiểu bài giảng của giảng viên, tiện tay gõ lên màn hình.
[ Bảo cậu ấy chờ tớ ở lớp sau khi tan học ]
Cút đi!
Điều này không phải có nghĩa là chuyện này không liên quan đến cô ấy sao?
Thi Tỉnh Lôi bực bội một lúc, rồi huých khuỷu tay vào người đang giả vờ ngủ ở bên cạnh: “Đừng giả vờ nữa, Kỳ Hàn bảo cậu chờ cậu ấy sau giờ học.”
Lê Nam Trân đang đấu tranh với đôi chân của mình, đột nhiên mất cảnh giác, sợ tới mức quên mất mình đang giả vờ ngủ, mở to mắt nhìn Thi Tỉnh Lôi.
“A…A!”
Mặt Lê Nam Trân đỏ ửng một cách kỳ lạ, lúc này làm ra vẻ mặt ngốc nghếch trông giống như con thỏ bị bắt quả tang làm chuyện xấu.
“A cái gì mà a?” Nhìn dáng vẻ của cô, Thi Tỉnh Lôi đột nhiên sực tỉnh, hai người đều ngơ ngẩn, cho nên bởi vì chuyện tình cảm, chứ không phải bị bắt nạt?
“Biết rồi…” Lê Nam Trân quay mặt đi, vừa lúc bắt gặp giảng viên ăn mặc chỉnh tề, nghiêm túc cùng với đôi mắt nổi giận.
“Bạn tóc hồng ngồi đằng sau kia nói cho tôi biết em nghĩ sao về câu hỏi vừa rồi!”
Cô quên mất phó viện trưởng rất hay chú ý.
“Em học sinh! Cho dù không trả lời được thì em cũng nên tôn trọng tôi! Đứng lên trả lời!”
Lê Nam Trân bối rối đứng dậy, chất lỏng lành lạnh chảy ra giữa hai chân mang đến cảm giác ngứa ngáy.
“Tôi đã nói từ lâu rồi! Lúc các em đi học, có nghe hay không là chuyện của các em!”
Lăn xuống đùi...Còn váy, liệu váy có ướt không? Hôm nay nếu Thi Tỉnh Lôi không chiếm được hàng cuối cùng thì chắc chắn sẽ bị nhìn thấy.
“Nhưng mà! Các em không nghe! Vẫn còn người khác muốn nghe!” Giảng viên chỉ vào Kỳ Hàn, “Các em chơi điện thoại cũng được, ngủ cũng được, tôi không quan tâm! Tôi nói rồi! Không được quấy rầy học sinh khác trong lớp học của tôi!”
Nhưng đây là lỗi của Kỳ Hàn, vậy mà anh còn dám quay đầu cười cô.
Chân kẹp chặt, tư thế đứng rất kỳ lạ.
Cô không nghe thấy rõ giảng viên nói cái gì, chỉ bắt gặp ánh mắt trêu chọc từ xa của Kỳ Hàn, dường như đang thưởng thức sự bối rối của cô.
Bụng của cô giật giật, rõ ràng cô nên bị cảm giác xấu hổ và tức giận bao phủ, nhưng cô không nhịn được mà kẹp chặt tiểu huyệt, thậm chí có cảm giác phồng lên.
Thật giống như đang quyến rũ Kỳ Hàn trước mặt mọi người.
Tử cung của cô bị tinh dịch của Kỳ Hàn lấp đầy, chậm rãi tràn ra khỏi tiểu huyệt, chảy xuống chân cô.
Mọi người trong phòng học đang nhìn cô với những tiếng thở dài hoặc chế nhạo, nhưng có một thứ hỗn độn ở dưới váy cô.
Có lẽ do mặt cô đỏ bừng, biểu cảm hoảng hốt nên giảng viên cũng không trách mắng nhiều, chỉ để lại một câu: “Trừ điểm thành phần, tự giải quyết cho tốt.” Sau đó bảo cô ngồi xuống.
Thi Tỉnh Lôi tiến lại gần, nghĩ rằng cô bị mắng đến sắp khóc.
Trên thực tế, trên thực tế… Chỉ có cô và Kỳ Hàn biết:
Nước mắt của cô đang chảy ra từ phía dưới...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.