Bị Cầm Tù Trong Phòng Của Bạn Học Đáng Ghét
Chương 147:
Tựu Yếu Sắt Sắt
12/12/2023
“Được rồi, kết thúc.”
Lời này quả nhiên giống như tiếng trời ban, Lê Nam Trân lập tức nằm xuống bàn: “Không bằng treo cổ luôn cho rồi.”
Cho dù bị trượt môn hay chậm trễ tốt nghiệp thì cô thật sự không đọc nổi quyển sách này nữa.
“Căn bản hơi kém, giai đoạn đầu tương đối khó khăn, chúng ta cứ đi từng bước một.” Lúc Kỳ Hàn giảng bài cho cô giống như trở thành một người khác, tuy thái độ dịu dàng, cũng kiên nhẫn giảng bài nhưng lại khiến người ta có cảm giác đáng sợ hơn, có lẽ do từ “giáo viên” này mang tính chất khủng bố vốn có, “Đi tắm đi, ngủ một giấc, ngày mai lại tiếp tục.”
Lê Nam Trân ủ rũ đi về phía phòng tắm, một lúc sau, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, cô hoà mình vào lớp bọt trong bồn tắm.
Hôm nay quả thực gần như tiêu hao hết tế bào não, đầu tiên là việc “Triều tốc 3” đột ngột ra mắt, sau đó mơ hồ bị Kỳ Hàn đưa đi bán cổ phiếu, giờ ăn trưa là thời gian thả lỏng duy nhất, sau đó học tập gần như lấy mất nửa cái mạng của cô.
Lê Nam Trân giơ tay lên, móng trên ngón tay út bị trầy xước, lúc làm bài cô thường thích giở trò, nhưng hôm nay mới làm được một nửa đã bị Kỳ Hàn ngăn lại.
Trước đây điểm của cô cũng rất kém, suýt trượt một môn, cũng may giảng viên nhân từ cho cô kiểm tra lại, nhưng sao không thấy Kỳ Hàn dạy kèm cho cô? Cũng không thể trách cô suy nghĩ linh tinh ngay từ đầu được…
Nhỡ đâu Kỳ Hàn lại muốn lấy cái gọi là “phí môi giới” thì sao? Những trò chơi trong IBIZA thỉnh thoảng hiện lên trong đầu cô, rồi đôi lúc lại nhìn Kỳ Hàn nghiêm túc giảng bài cho mình, rồi lại nhớ đến những “hình phạt” thái quá trước đây của anh.
Bụng bất giác nóng lên.
Hai chân của Lê Nam Trân cọ vào nhau, ngâm mình trong bồn tắm không được bao lâu, cô vội vàng đứng dậy, quấn khăn tắm vào người, nhìn về phía cửa —— không có áo ngủ.
Lúc trước, khi cô đi tắm, lần nào Kỳ Hàn cũng lấy quần áo ngủ giúp cô, nhưng hôm nay, phải nói là thật sự không có.
Ba chữ “phí môi giới” cứ quanh quẩn trong đầu cô, cô cắn răng, dứt khoát quấn khăn tắm đi ra ngoài.
Quả nhiên Kỳ Hàn vẫn ngồi trong phòng ngủ, còn ra vẻ nhìn máy tính, nghe thấy tiếng mở cửa mới quay đầu lại.
“Sao cậu lại——” Kỳ Hàn thấy cô chỉ quấn khăn tắm, vẻ mặt hơi ngạc nhiên, “À, hôm nay tôi quên mất.”
Giả vờ.
Lê Nam Trân âm thầm phỉ nhổ anh ở trong lòng, một bên diễn theo anh, một bên...
Tiểu huyệt co rút hơn, chỉ sợ đã chảy nước...
Tất cả là lỗi của Kỳ Hàn, trước kia cô đâu như thế này.
Lê Nam Trân mặc kệ anh, cô dùng một tay giữ khăn tắm, một tay tìm quấn áo của mình.
Kỳ Hàn đang nhìn cô.
Cô cầm quần áo ném lên giường, ở ngay trước mắt Kỳ Hàn, quay lưng về phía anh, cởi khăn tắm.
Vừa mới tắm xong, làn da trắng trẻo vẫn còn dính nước, đường nét của bộ ngực khẽ đung đưa theo từng chuyển động, cô cúi người lấy quần áo, hậu huyệt ở giữa cặp mông no đủ hiện ra, mấp máy theo động tác của cô.
Cơ thể cúi xuống thêm một chút, tiểu huyệt rơi vào ánh sáng, có thể nhìn thấy nó đã ẩm ướt.
Kỳ Hàn gập ngón tay, không làm ra hành động gì khác.
Anh đang suy nghĩ cái gì vậy! Một ngọn lửa không tên bỗng bốc cháy trong người Lê Nam Trân, anh sẽ không chờ cô chủ động đấy chứ?
Cô đột nhiên quay đầu, trong mắt lộ rõ sự bất mãn: “Cậu nhìn cái gì!”
“Đẹp lắm.” Kỳ Hàn không hề có chút tự giác nào khi bị phát hiện đang nhìn trộm, anh hào phóng khen cô , “Dáng ngươi cậu rất đẹp, làn da thì mịn màng.”
Cái, cái gì?
Lê Nam Trân sửng sốt trước thái độ vô cùng tự nhiên của anh.
Lời này quả nhiên giống như tiếng trời ban, Lê Nam Trân lập tức nằm xuống bàn: “Không bằng treo cổ luôn cho rồi.”
Cho dù bị trượt môn hay chậm trễ tốt nghiệp thì cô thật sự không đọc nổi quyển sách này nữa.
“Căn bản hơi kém, giai đoạn đầu tương đối khó khăn, chúng ta cứ đi từng bước một.” Lúc Kỳ Hàn giảng bài cho cô giống như trở thành một người khác, tuy thái độ dịu dàng, cũng kiên nhẫn giảng bài nhưng lại khiến người ta có cảm giác đáng sợ hơn, có lẽ do từ “giáo viên” này mang tính chất khủng bố vốn có, “Đi tắm đi, ngủ một giấc, ngày mai lại tiếp tục.”
Lê Nam Trân ủ rũ đi về phía phòng tắm, một lúc sau, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, cô hoà mình vào lớp bọt trong bồn tắm.
Hôm nay quả thực gần như tiêu hao hết tế bào não, đầu tiên là việc “Triều tốc 3” đột ngột ra mắt, sau đó mơ hồ bị Kỳ Hàn đưa đi bán cổ phiếu, giờ ăn trưa là thời gian thả lỏng duy nhất, sau đó học tập gần như lấy mất nửa cái mạng của cô.
Lê Nam Trân giơ tay lên, móng trên ngón tay út bị trầy xước, lúc làm bài cô thường thích giở trò, nhưng hôm nay mới làm được một nửa đã bị Kỳ Hàn ngăn lại.
Trước đây điểm của cô cũng rất kém, suýt trượt một môn, cũng may giảng viên nhân từ cho cô kiểm tra lại, nhưng sao không thấy Kỳ Hàn dạy kèm cho cô? Cũng không thể trách cô suy nghĩ linh tinh ngay từ đầu được…
Nhỡ đâu Kỳ Hàn lại muốn lấy cái gọi là “phí môi giới” thì sao? Những trò chơi trong IBIZA thỉnh thoảng hiện lên trong đầu cô, rồi đôi lúc lại nhìn Kỳ Hàn nghiêm túc giảng bài cho mình, rồi lại nhớ đến những “hình phạt” thái quá trước đây của anh.
Bụng bất giác nóng lên.
Hai chân của Lê Nam Trân cọ vào nhau, ngâm mình trong bồn tắm không được bao lâu, cô vội vàng đứng dậy, quấn khăn tắm vào người, nhìn về phía cửa —— không có áo ngủ.
Lúc trước, khi cô đi tắm, lần nào Kỳ Hàn cũng lấy quần áo ngủ giúp cô, nhưng hôm nay, phải nói là thật sự không có.
Ba chữ “phí môi giới” cứ quanh quẩn trong đầu cô, cô cắn răng, dứt khoát quấn khăn tắm đi ra ngoài.
Quả nhiên Kỳ Hàn vẫn ngồi trong phòng ngủ, còn ra vẻ nhìn máy tính, nghe thấy tiếng mở cửa mới quay đầu lại.
“Sao cậu lại——” Kỳ Hàn thấy cô chỉ quấn khăn tắm, vẻ mặt hơi ngạc nhiên, “À, hôm nay tôi quên mất.”
Giả vờ.
Lê Nam Trân âm thầm phỉ nhổ anh ở trong lòng, một bên diễn theo anh, một bên...
Tiểu huyệt co rút hơn, chỉ sợ đã chảy nước...
Tất cả là lỗi của Kỳ Hàn, trước kia cô đâu như thế này.
Lê Nam Trân mặc kệ anh, cô dùng một tay giữ khăn tắm, một tay tìm quấn áo của mình.
Kỳ Hàn đang nhìn cô.
Cô cầm quần áo ném lên giường, ở ngay trước mắt Kỳ Hàn, quay lưng về phía anh, cởi khăn tắm.
Vừa mới tắm xong, làn da trắng trẻo vẫn còn dính nước, đường nét của bộ ngực khẽ đung đưa theo từng chuyển động, cô cúi người lấy quần áo, hậu huyệt ở giữa cặp mông no đủ hiện ra, mấp máy theo động tác của cô.
Cơ thể cúi xuống thêm một chút, tiểu huyệt rơi vào ánh sáng, có thể nhìn thấy nó đã ẩm ướt.
Kỳ Hàn gập ngón tay, không làm ra hành động gì khác.
Anh đang suy nghĩ cái gì vậy! Một ngọn lửa không tên bỗng bốc cháy trong người Lê Nam Trân, anh sẽ không chờ cô chủ động đấy chứ?
Cô đột nhiên quay đầu, trong mắt lộ rõ sự bất mãn: “Cậu nhìn cái gì!”
“Đẹp lắm.” Kỳ Hàn không hề có chút tự giác nào khi bị phát hiện đang nhìn trộm, anh hào phóng khen cô , “Dáng ngươi cậu rất đẹp, làn da thì mịn màng.”
Cái, cái gì?
Lê Nam Trân sửng sốt trước thái độ vô cùng tự nhiên của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.