Bị Cầm Tù Trong Phòng Của Bạn Học Đáng Ghét
Chương 31:
Tựu Yếu Sắt Sắt
17/10/2023
Vào phòng, Lê Nam Trân vẫn ở trong phòng tắm.
Bồn tắm ở đây có chức năng điều chỉnh nhiệt độ nên không sợ cô sẽ bị cảm lạnh.
Kỳ Hàn đi vào phòng ngủ thay quần áo, lại gõ cửa phòng tắm, lần này tiếng nước không ngừng vang lên, Lê Nam Trân bên trong cũng đang hát ngân nga, nghe ra tâm tình không tệ.
"Chuyện gì?"
"Đã thu dọn cho cậu rồi. Ra sớm chút, đừng để bị cảm."
"Không đâu, nước vẫn còn rất ấm."
“Thế sao?” Kỳ Hàn vươn tay đẩy cửa vào, bên trong Lê Nam Trân đang vui vẻ nghịch điện thoại di động, nhìn thấy anh đi vào, sợ tới mức điện thoại di động suýt chút nữa rơi xuống nước.
"Cậu đang làm gì đấy!"
Kỳ Hàn từ trên cao nhìn xuống cô, Lê Nam Trân vươn tay ôm ngực, cố gắng che chắn những bộ phận trọng yếu của mình.
Ánh sáng ấm áp truyền vào trong nước, làn da của Lê Nam Trân vốn đã trắng trẻo và tinh tế, nhưng lúc này lại bị nước bao trùm, trông giống như một viên ngọc bích ấm áp.
Cô cho rằng mình đang cố che ngực nhưng thực ra không nên che thì tốt hơn, một cặp vú vốn đã có kích thước đáng kể lại bị cánh tay bóp chặt vào nhau, quả thật có thể dùng miêu tả sinh động để hình dung.
“Xem nước có lạnh hay không.” Kỳ Hàn nói dối không chuẩn bị bản thảo.
Hơi nước làm mờ mắt kính của anh, anh cau mày gỡ mắt kính bỏ sang một bên, ngồi xổm xuống tiếp tục nhìn Lê Nam Trân.
Lê Nam Trân bắt gặp đôi mắt hồ ly của Kỳ Hàn trong làn nước mờ ảo, nói: "Sao cậu lại không đeo kính áp tròng?"
Lời này vừa nói ra cả hai đều sững sờ, Kỳ Hàn đưa tay, không chạm vào bộ phận chói mắt của cô, thay vào đó, anh vươn tay nhéo khuôn mặt cô: "Bạn học Lê cảm thấy tôi rất đẹp sao?"
Kỳ Hàn không quan tâm nhiều đến ngoại hình, thậm chí anh thích Lê Nam Trân cũng không phải vì ngoại hình và vóc dáng được nhiều người khen ngợi của cô.
Nhưng nếu vẻ ngoài của anh có thể thu hút người trước mặt này, thì anh cũng sẽ sử dụng.
"Cậu... cậu đi ra ngoài!"
Lê Nam Trân mặt đỏ bừng vì hơi nước, cô không hề có lực uy hiếp mà ra lệnh cho Kỳ Hàn.
Kỳ Hàn vươn tay cởi quần áo.
Đây là lần đầu tiên Lê Nam Trân tỉnh táo nhìn thấy bộ dáng của Kỳ Hàn dưới ánh đèn, có thể nói là rất tốt, vai rộng eo hẹp, đường cơ bắp rõ ràng nhưng không cường điệu, nhưng khi mặc quần áo trông rất gầy.
Lê Nam Trân bị cơ bụng của anh làm cho chấn động, nhưng cô phản ứng lại lập tức chìm xuống nước, "Cậu muốn làm gì, mau tránh ra..."
Lê Nam Trân ngày thường ăn nói có lý không khoan nhượng, nhưng cô không thể nghĩ được nên nói gì vào lúc này, vì vậy cô chỉ có thể nói đi nói lại những lời này. Cô thực sự hận mình lúc trước luôn nằm trên giường không nhúc nhích, lúc này cô còn không có sức phản kháng, tuy nhìn dáng người của Kỳ Hàn, cho dù cô có tập thể dục cũng không làm nên chuyện gì.
Kỳ Hàn cởi quần áo rồi nửa quỳ xuống, duỗi tay kéo đầu Lê Nam Trân qua, hôn cô thật mạnh, khi Lê Nam Trân bị thiếu oxy, anh mới buông cô ra: "Ừm... giúp cậu tắm rửa?"
Anh đứng dậy bước vào bồn tắm, Lê Nam Trân hoảng sợ muốn chạy nhưng lại bị anh kéo eo ngồi vào trong lòng anh, làm văng nước tung tóe.
"Không phải nước còn chưa có lạnh sao?"
Cái bồn tắm này mẹ nó có nhiệt độ ổn định! Có thể lạnh mới là lạ!
Kỳ Hàn một tay bóp vú cô, trong tay anh thưởng thức những hình thù kỳ quái, còn cảm thán bên tai cô: "Vú của bạn học Lê lớn quá, một tay tôi không thể cầm được. Chà, cũng rất mềm rất non, làn da của bạn học Lê cũng thật tốt."
Hai tay của Lê Nam Trân bị anh bắt chéo ở sau lưng, một bàn tay anh đã cầm được, cô giãy giụa một chút, không những không thể tránh thoát khỏi bàn tay phía sau kia, ngược lại cái tay trước ngực kia hơi buông ra, khi giãy giụa như thể ngực đang cọ vào lòng bàn tay anh.
Lê Nam Trân cắn môi dừng lại, nhẹ giọng cầu xin anh: "Kỳ Hàn, ngày mai còn phải đi học, a!"
Kỳ Hàn vươn tay nhéo mạnh đầu vú của cô, đồng thời dịu dàng đáp: "Tôi nghĩ rằng lấy trạng thái đi học của bạn học Lê thì không cần phải lo lắng vì hôm nay, ngược lại là tôi càng phải lo lắng nhiều hơn."
Bồn tắm ở đây có chức năng điều chỉnh nhiệt độ nên không sợ cô sẽ bị cảm lạnh.
Kỳ Hàn đi vào phòng ngủ thay quần áo, lại gõ cửa phòng tắm, lần này tiếng nước không ngừng vang lên, Lê Nam Trân bên trong cũng đang hát ngân nga, nghe ra tâm tình không tệ.
"Chuyện gì?"
"Đã thu dọn cho cậu rồi. Ra sớm chút, đừng để bị cảm."
"Không đâu, nước vẫn còn rất ấm."
“Thế sao?” Kỳ Hàn vươn tay đẩy cửa vào, bên trong Lê Nam Trân đang vui vẻ nghịch điện thoại di động, nhìn thấy anh đi vào, sợ tới mức điện thoại di động suýt chút nữa rơi xuống nước.
"Cậu đang làm gì đấy!"
Kỳ Hàn từ trên cao nhìn xuống cô, Lê Nam Trân vươn tay ôm ngực, cố gắng che chắn những bộ phận trọng yếu của mình.
Ánh sáng ấm áp truyền vào trong nước, làn da của Lê Nam Trân vốn đã trắng trẻo và tinh tế, nhưng lúc này lại bị nước bao trùm, trông giống như một viên ngọc bích ấm áp.
Cô cho rằng mình đang cố che ngực nhưng thực ra không nên che thì tốt hơn, một cặp vú vốn đã có kích thước đáng kể lại bị cánh tay bóp chặt vào nhau, quả thật có thể dùng miêu tả sinh động để hình dung.
“Xem nước có lạnh hay không.” Kỳ Hàn nói dối không chuẩn bị bản thảo.
Hơi nước làm mờ mắt kính của anh, anh cau mày gỡ mắt kính bỏ sang một bên, ngồi xổm xuống tiếp tục nhìn Lê Nam Trân.
Lê Nam Trân bắt gặp đôi mắt hồ ly của Kỳ Hàn trong làn nước mờ ảo, nói: "Sao cậu lại không đeo kính áp tròng?"
Lời này vừa nói ra cả hai đều sững sờ, Kỳ Hàn đưa tay, không chạm vào bộ phận chói mắt của cô, thay vào đó, anh vươn tay nhéo khuôn mặt cô: "Bạn học Lê cảm thấy tôi rất đẹp sao?"
Kỳ Hàn không quan tâm nhiều đến ngoại hình, thậm chí anh thích Lê Nam Trân cũng không phải vì ngoại hình và vóc dáng được nhiều người khen ngợi của cô.
Nhưng nếu vẻ ngoài của anh có thể thu hút người trước mặt này, thì anh cũng sẽ sử dụng.
"Cậu... cậu đi ra ngoài!"
Lê Nam Trân mặt đỏ bừng vì hơi nước, cô không hề có lực uy hiếp mà ra lệnh cho Kỳ Hàn.
Kỳ Hàn vươn tay cởi quần áo.
Đây là lần đầu tiên Lê Nam Trân tỉnh táo nhìn thấy bộ dáng của Kỳ Hàn dưới ánh đèn, có thể nói là rất tốt, vai rộng eo hẹp, đường cơ bắp rõ ràng nhưng không cường điệu, nhưng khi mặc quần áo trông rất gầy.
Lê Nam Trân bị cơ bụng của anh làm cho chấn động, nhưng cô phản ứng lại lập tức chìm xuống nước, "Cậu muốn làm gì, mau tránh ra..."
Lê Nam Trân ngày thường ăn nói có lý không khoan nhượng, nhưng cô không thể nghĩ được nên nói gì vào lúc này, vì vậy cô chỉ có thể nói đi nói lại những lời này. Cô thực sự hận mình lúc trước luôn nằm trên giường không nhúc nhích, lúc này cô còn không có sức phản kháng, tuy nhìn dáng người của Kỳ Hàn, cho dù cô có tập thể dục cũng không làm nên chuyện gì.
Kỳ Hàn cởi quần áo rồi nửa quỳ xuống, duỗi tay kéo đầu Lê Nam Trân qua, hôn cô thật mạnh, khi Lê Nam Trân bị thiếu oxy, anh mới buông cô ra: "Ừm... giúp cậu tắm rửa?"
Anh đứng dậy bước vào bồn tắm, Lê Nam Trân hoảng sợ muốn chạy nhưng lại bị anh kéo eo ngồi vào trong lòng anh, làm văng nước tung tóe.
"Không phải nước còn chưa có lạnh sao?"
Cái bồn tắm này mẹ nó có nhiệt độ ổn định! Có thể lạnh mới là lạ!
Kỳ Hàn một tay bóp vú cô, trong tay anh thưởng thức những hình thù kỳ quái, còn cảm thán bên tai cô: "Vú của bạn học Lê lớn quá, một tay tôi không thể cầm được. Chà, cũng rất mềm rất non, làn da của bạn học Lê cũng thật tốt."
Hai tay của Lê Nam Trân bị anh bắt chéo ở sau lưng, một bàn tay anh đã cầm được, cô giãy giụa một chút, không những không thể tránh thoát khỏi bàn tay phía sau kia, ngược lại cái tay trước ngực kia hơi buông ra, khi giãy giụa như thể ngực đang cọ vào lòng bàn tay anh.
Lê Nam Trân cắn môi dừng lại, nhẹ giọng cầu xin anh: "Kỳ Hàn, ngày mai còn phải đi học, a!"
Kỳ Hàn vươn tay nhéo mạnh đầu vú của cô, đồng thời dịu dàng đáp: "Tôi nghĩ rằng lấy trạng thái đi học của bạn học Lê thì không cần phải lo lắng vì hôm nay, ngược lại là tôi càng phải lo lắng nhiều hơn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.