Bị Cầm Tù Trong Phòng Của Bạn Học Đáng Ghét
Chương 76:
Tựu Yếu Sắt Sắt
12/11/2023
Cuối cùng bởi vì mua quá nhiều đồ nên Kỳ Hàn phải nấu cả một bàn đồ ăn.
Lê Nam Trân đứng ở cửa phòng bếp trốn mùi khói dầu, cô tận mắt nhìn thấy Kỳ Hàn đeo tạp dề, cầm cái muỗng, cô bỗng cảm thấy không chân thực —— bình thường thì lạnh lùng, giả vờ như một bông hoa cao sang, hiện tại trên dáng vẻ của đàn ông lại mang hơi thở phụ nữ.
Kỳ lạ.
Kỳ Hàn ninh cháo ở trên bếp, thuận tay xử lý đồ ăn chuẩn bị dùng tới, anh cởi tạp dề đi ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy Lê Nam Trân lén lút đi vào phòng ngủ.
Thật ra…Trước khi ở cùng Lê Nam Trân, anh không ngờ cô ngốc như vậy.
Lê Nam Trân luôn nổi bật trong đám đông, bởi vì gia thế giàu có phong thái phóng khoáng, nhìn cô còn khoa trương hơn những vị tổ tiên đời thứ hai, một dáng vẻ không sợ trời sợ đất.
Nhưng đó chỉ là vẻ bên ngoài, khi cô ở một mình hoặc ở cùng Thi Tỉnh Lôi và những người quen thuộc khác thì cô lại trống rỗng. Bỏ đi vẻ ngoài gai góc cùng với sự nhanh nhẹn ngu xuẩn, cô cũng chỉ là một đám mây buồn tẻ lang thang trên bầu trời.
Thành thật mà nói, lúc trước Kỳ Hàn quan sát Lê Nam Trân, có đôi khi anh cảm thấy cô chỉ đang giả vờ bướng bỉnh, bên trong là một cô gái ngoan ngoãn, đương nhiên đấy chỉ là đôi khi, bởi vì rất nhanh sau đó có lần thứ hai anh xác nhận cô nhóc này rất ngây thơ.
Cuối cùng Lê Nam Trân cũng có tâm trạng đọc tin nhắn của mấy người Thi Tỉnh Lôi.
[ “Kỳ Hàn đen đủi lắm, nhìn thấy cậu ta tớ liền cảm thấy khó chịu~” ] đây là tin nhắn của Thi Tỉnh Lôi.
[? Phản bội cách mạng? ] đây là tin nhắn của Uông Phục.
Mà hình điện thoại vừa mới được mở lại bị Lê Nam Trân tắt.
Cô xong đời rồi +1.
Lê Nam Trân nằm ở trên giường khóc không ra nước mắt, vì sao, rõ ràng cô bị cưỡng ép nhưng vẫn phải đối mặt với sự chất vấn của hai người này? Vì sao cô sắp bị Kỳ Hàn làm chết ở trường giường còn phải lê tấm thân mệt mỏi trả lời những tin nhắn chỉ trích và chế giễu đó?
Mà những lời cô nói rõ ràng đều là sự thật.
Lần thứ hai Lê Nam Trân lựa chọn kéo dài, cô quyết đoán thoát ra khỏi khung chat của hai người, đi ra ngoài chọn lựa những “chiến lợi phẩm” của ngày hôm nay—— Thói quen mua sắm của Lê Nam Trân, mua ngay khi nhìn thấy, mua xong thì trở về cất đi.
Kỳ Hàn đang giúp cô dọn đống đồ này, cố gắng tìm chỗ chứa cho những thứ đồ không có tác dụng gì.
“A, sao cậu lại đặt gối ôm của tôi trên đất?” Lê Nam Trân nhìn thấy một chiếc gối ôm kỳ lạ mà cô không biết mình để vào xe đẩy mua sắm từ khi nào, hình vẽ trên chiếc gối có hơi kỳ lạ, cô không nhịn được mà hỏi anh từ xa, đi qua cầm gối ôm của mình lên mới phát hiện phía dưới có lót những thứ khác.
“À.” Lê Nam Trân xấu hổ, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, dù sao Kỳ Hàn cũng mặc kệ cô, cô không quan tâm mà ngồi xuống đất, nhìn Kỳ Hàn lấy từng thứ ra ngoài.
“Này, đây là cái gì?” Lê Nam Trân thấy Kỳ Hàn lấy ra một thứ mà cô hoàn toàn không có ấn tượng gì.
“Khuôn làm kem.”
“Vì sao lại mua cái này?”
“Cậu nói nó rất đáng yêu đáng yêu, hơn nữa…” Kỳ Hàn mím môi không nói nên lời khi thấy dáng vẻ hoàn toàn không có ấn tượng của cô, Lê Nam Trân cảm thấy mặt anh giống hệt với người bị ong đốt, muốn cười lại không dám cười, cố gắng chịu đựng, “Hơn nữa cậu cứ khăng khăng muốn mua, nói muốn tự làm kem, còn cố chấp mua không ít nguyên liệu, có lẽ đủ để cậu ăn nửa năm.”
“Nhưng thật sự rất đáng yêu…” Lê Nam Trân cúi đầu nhìn những hình vẽ hoạt hình trên đó, cố gắng để mình không xấu hổ quá.
Kỳ Hàn liếc mắt nhìn cô nhưng không hề vạch trần cô.
Lê Nam Trân đứng ở cửa phòng bếp trốn mùi khói dầu, cô tận mắt nhìn thấy Kỳ Hàn đeo tạp dề, cầm cái muỗng, cô bỗng cảm thấy không chân thực —— bình thường thì lạnh lùng, giả vờ như một bông hoa cao sang, hiện tại trên dáng vẻ của đàn ông lại mang hơi thở phụ nữ.
Kỳ lạ.
Kỳ Hàn ninh cháo ở trên bếp, thuận tay xử lý đồ ăn chuẩn bị dùng tới, anh cởi tạp dề đi ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy Lê Nam Trân lén lút đi vào phòng ngủ.
Thật ra…Trước khi ở cùng Lê Nam Trân, anh không ngờ cô ngốc như vậy.
Lê Nam Trân luôn nổi bật trong đám đông, bởi vì gia thế giàu có phong thái phóng khoáng, nhìn cô còn khoa trương hơn những vị tổ tiên đời thứ hai, một dáng vẻ không sợ trời sợ đất.
Nhưng đó chỉ là vẻ bên ngoài, khi cô ở một mình hoặc ở cùng Thi Tỉnh Lôi và những người quen thuộc khác thì cô lại trống rỗng. Bỏ đi vẻ ngoài gai góc cùng với sự nhanh nhẹn ngu xuẩn, cô cũng chỉ là một đám mây buồn tẻ lang thang trên bầu trời.
Thành thật mà nói, lúc trước Kỳ Hàn quan sát Lê Nam Trân, có đôi khi anh cảm thấy cô chỉ đang giả vờ bướng bỉnh, bên trong là một cô gái ngoan ngoãn, đương nhiên đấy chỉ là đôi khi, bởi vì rất nhanh sau đó có lần thứ hai anh xác nhận cô nhóc này rất ngây thơ.
Cuối cùng Lê Nam Trân cũng có tâm trạng đọc tin nhắn của mấy người Thi Tỉnh Lôi.
[ “Kỳ Hàn đen đủi lắm, nhìn thấy cậu ta tớ liền cảm thấy khó chịu~” ] đây là tin nhắn của Thi Tỉnh Lôi.
[? Phản bội cách mạng? ] đây là tin nhắn của Uông Phục.
Mà hình điện thoại vừa mới được mở lại bị Lê Nam Trân tắt.
Cô xong đời rồi +1.
Lê Nam Trân nằm ở trên giường khóc không ra nước mắt, vì sao, rõ ràng cô bị cưỡng ép nhưng vẫn phải đối mặt với sự chất vấn của hai người này? Vì sao cô sắp bị Kỳ Hàn làm chết ở trường giường còn phải lê tấm thân mệt mỏi trả lời những tin nhắn chỉ trích và chế giễu đó?
Mà những lời cô nói rõ ràng đều là sự thật.
Lần thứ hai Lê Nam Trân lựa chọn kéo dài, cô quyết đoán thoát ra khỏi khung chat của hai người, đi ra ngoài chọn lựa những “chiến lợi phẩm” của ngày hôm nay—— Thói quen mua sắm của Lê Nam Trân, mua ngay khi nhìn thấy, mua xong thì trở về cất đi.
Kỳ Hàn đang giúp cô dọn đống đồ này, cố gắng tìm chỗ chứa cho những thứ đồ không có tác dụng gì.
“A, sao cậu lại đặt gối ôm của tôi trên đất?” Lê Nam Trân nhìn thấy một chiếc gối ôm kỳ lạ mà cô không biết mình để vào xe đẩy mua sắm từ khi nào, hình vẽ trên chiếc gối có hơi kỳ lạ, cô không nhịn được mà hỏi anh từ xa, đi qua cầm gối ôm của mình lên mới phát hiện phía dưới có lót những thứ khác.
“À.” Lê Nam Trân xấu hổ, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, dù sao Kỳ Hàn cũng mặc kệ cô, cô không quan tâm mà ngồi xuống đất, nhìn Kỳ Hàn lấy từng thứ ra ngoài.
“Này, đây là cái gì?” Lê Nam Trân thấy Kỳ Hàn lấy ra một thứ mà cô hoàn toàn không có ấn tượng gì.
“Khuôn làm kem.”
“Vì sao lại mua cái này?”
“Cậu nói nó rất đáng yêu đáng yêu, hơn nữa…” Kỳ Hàn mím môi không nói nên lời khi thấy dáng vẻ hoàn toàn không có ấn tượng của cô, Lê Nam Trân cảm thấy mặt anh giống hệt với người bị ong đốt, muốn cười lại không dám cười, cố gắng chịu đựng, “Hơn nữa cậu cứ khăng khăng muốn mua, nói muốn tự làm kem, còn cố chấp mua không ít nguyên liệu, có lẽ đủ để cậu ăn nửa năm.”
“Nhưng thật sự rất đáng yêu…” Lê Nam Trân cúi đầu nhìn những hình vẽ hoạt hình trên đó, cố gắng để mình không xấu hổ quá.
Kỳ Hàn liếc mắt nhìn cô nhưng không hề vạch trần cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.