Bị Cầm Tù Trong Phòng Của Bạn Học Đáng Ghét
Chương 5: Kỳ Hàn Thực Sự Là Một Kẻ Biến Thái
Tựu Yếu Sắt Sắt
14/10/2023
Thứ sáu? Có nghĩa là gì?
Lê Nam Trân sững sờ một lúc rồi hiểu ra: Còn hai ngày nữa mới phải đến lớp. Theo thái độ bình thường của cô đi chơi nhà người khác không bao giờ báo với gia đình, thái độ người nhà của cô cũng rất vui vẻ nuôi thả cô, sẽ mất ít nhất hai ngày mới có người chú ý tới sự biến mất của cô…
Lê Nam Trân lạnh toát sống lưng, hẳn là anh đã lên kế hoạch từ trước! Rõ ràng từ sớm anh đã tính toán muốn trói cô lại, ngày nào cũng thấy cô như người không có chuyện gì làm, còn ở ngay tiết học trước khi bắt cóc cô, anh có thể trả lời câu hỏi một cách logic và rõ ràng, thậm chí còn đến gặp giáo sư để hỏi bài sau tiết học…
Kỳ Hàn mang theo dụng cụ đi vào, vẫn mặc kệ Lê Nam Trân đang ngồi mê man trên giường, tự mình lau sạch những vết bẩn và mảnh vụn trên sàn nhà, khi đi ra ngoài, mọi chuyện lại giống như không có chuyện gì vừa xảy ra.
Có tiếng đóng mở cửa ở bên ngoài. Kỳ Hàn là không có ba mẹ, anh thường viết rằng anh sống một mình trong bản báo cáo của lớp, vì vậy nếu không có gì bất người xảy ra thì đó là tiếng anh đi ra ngoài. Lê Nam Trân nhanh chóng trở mình và bước xuống giường, sợi dây xích quanh cổ dài đến mức cô có thể đi đến cửa phòng ngủ, Lê Nam Trân ngập ngừng gọi, "Kỳ Hàn?" Không có ai đáp lại.
Có cơ hội!
Phòng ngủ này quá nhỏ so với phòng của Lê Nam Trân, chỉ có một chiếc giường đơn dựa vào góc tường, một chiếc bàn nhỏ cạnh giường, một chiếc tủ quần áo dựa vào tường, một chiếc gương soi toàn thân và một chiếc hộp lớn giấu trong khoảng trống, dưới chân giường là một cái bàn làm việc.
Lê Nam Trân đưa tay sờ cổ mình, cảm thấy giống như đang đeo một chiếc thắt lưng.
Mở ngăn tủ phía trên của bàn đầu giường ra, túi xách và trang sức của cô được đặt gọn gàng trong đó, nhưng khi mở túi ra thì những vật dụng quan trọng như điện thoại di động, chứng minh thư, sổ hộ khẩu, bằng lái xe đều không cánh mà bay, nhưng tiền và thẻ ngân hàng vẫn còn nguyên trong đó.
Hoặc là không phải vì tiền, hoặc là muốn nhiều hơn nữa!
Lê Nam Trân lại ném chiếc túi trở lại. Cô cần một chiếc chìa khóa hoặc thứ gì đó có thể làm đứt dây lưng này.
Mở ngăn tủ phía dưới, chỉ nhìn lướt qua rồi lập tức đóng lại vang lên một tiếng "rầm".
Cái quái gì thế! Kỳ Hàn quả thực là một kẻ biến thái!
Lê Nam Trân sững sờ một lúc rồi hiểu ra: Còn hai ngày nữa mới phải đến lớp. Theo thái độ bình thường của cô đi chơi nhà người khác không bao giờ báo với gia đình, thái độ người nhà của cô cũng rất vui vẻ nuôi thả cô, sẽ mất ít nhất hai ngày mới có người chú ý tới sự biến mất của cô…
Lê Nam Trân lạnh toát sống lưng, hẳn là anh đã lên kế hoạch từ trước! Rõ ràng từ sớm anh đã tính toán muốn trói cô lại, ngày nào cũng thấy cô như người không có chuyện gì làm, còn ở ngay tiết học trước khi bắt cóc cô, anh có thể trả lời câu hỏi một cách logic và rõ ràng, thậm chí còn đến gặp giáo sư để hỏi bài sau tiết học…
Kỳ Hàn mang theo dụng cụ đi vào, vẫn mặc kệ Lê Nam Trân đang ngồi mê man trên giường, tự mình lau sạch những vết bẩn và mảnh vụn trên sàn nhà, khi đi ra ngoài, mọi chuyện lại giống như không có chuyện gì vừa xảy ra.
Có tiếng đóng mở cửa ở bên ngoài. Kỳ Hàn là không có ba mẹ, anh thường viết rằng anh sống một mình trong bản báo cáo của lớp, vì vậy nếu không có gì bất người xảy ra thì đó là tiếng anh đi ra ngoài. Lê Nam Trân nhanh chóng trở mình và bước xuống giường, sợi dây xích quanh cổ dài đến mức cô có thể đi đến cửa phòng ngủ, Lê Nam Trân ngập ngừng gọi, "Kỳ Hàn?" Không có ai đáp lại.
Có cơ hội!
Phòng ngủ này quá nhỏ so với phòng của Lê Nam Trân, chỉ có một chiếc giường đơn dựa vào góc tường, một chiếc bàn nhỏ cạnh giường, một chiếc tủ quần áo dựa vào tường, một chiếc gương soi toàn thân và một chiếc hộp lớn giấu trong khoảng trống, dưới chân giường là một cái bàn làm việc.
Lê Nam Trân đưa tay sờ cổ mình, cảm thấy giống như đang đeo một chiếc thắt lưng.
Mở ngăn tủ phía trên của bàn đầu giường ra, túi xách và trang sức của cô được đặt gọn gàng trong đó, nhưng khi mở túi ra thì những vật dụng quan trọng như điện thoại di động, chứng minh thư, sổ hộ khẩu, bằng lái xe đều không cánh mà bay, nhưng tiền và thẻ ngân hàng vẫn còn nguyên trong đó.
Hoặc là không phải vì tiền, hoặc là muốn nhiều hơn nữa!
Lê Nam Trân lại ném chiếc túi trở lại. Cô cần một chiếc chìa khóa hoặc thứ gì đó có thể làm đứt dây lưng này.
Mở ngăn tủ phía dưới, chỉ nhìn lướt qua rồi lập tức đóng lại vang lên một tiếng "rầm".
Cái quái gì thế! Kỳ Hàn quả thực là một kẻ biến thái!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.