Bị Cầm Tù Trong Phòng Của Bạn Học Đáng Ghét
Chương 1: Mau gả cho cậu ấy đi
Tựu Yếu Sắt Sắt
14/10/2023
“Đúng đúng đúng, dù sao con cũng vô dụng, trừ tiêu tiền cái gì cũng không biết, vậy con còn đi công ty thực tập làm gì chứ? Dù sao cũng đã có con trai ngoan của hai người ở đó, con chỉ cần ăn tiền hoa hồng thôi không phải được rồi sao? Con trai của hai người giỏi như vậy, chẳng lẽ còn làm công ty đóng cửa được sao?”
Lê Nam Trân nói một tràng dài vào điện thoại, còn chưa nghe đối phương trả lời đã dứt khoát cúp điện thoại.
“Đã học đến năm ba đại học rồi mà còn muốn quản mình, có bệnh sao.” Lê Nam Trân đem điện thoại bỏ vào túi xách, xoa xoa đầu tóc màu hồng nhạt khoa trương, khi đi đến cầu thang, lại thiếu chút nữa đã đụng phải người ở cửa thang lầu.
“Ngại quá…” Lê Nam Trân ngẩng đầu, sửng sốt một chút, chàng trai trước mặt với vóc dáng cao lớn cúi đầu nhìn cô, sau đó không nói lời nào đã đi mất.
“Sao lại là cậu ta chứ, thật đen đủi.” Lê Nam Trân không e dè mà “Nhỏ giọng” lẩm bẩm với bóng lưng của thiếu niên, nhưng chàng trai đã đi xa, không hề dừng lại.
Lê Nam Trân cũng không hề để ý đoạn nhạc đệm nhỏ này, theo ở phía sau đi vào phòng học.
“Tiểu Lê, chỗ này!” Một cô gái tóc tím khác ăn mặc sang trọng như Lê Nam Trân ra hiệu ở hàng cuối cùng của lớp học.
Lê Nam Trân bước nhanh qua đó, nằm trên bàn không chút hình tượng, “Phiền quá đi Tỉnh Lôi, hôm nay tớ thật là đen đủi, mẹ nó vừa mở cửa đã đen đủi, về đến nhà cũng đen đủi…”
“Ồ?” Thi Tỉnh Lôi đang mỉm cười chơi di động với vẻ mặt kỳ lạ, cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ đơn giản trả lời cho có lệ.
Lê Nam Trân cũng chỉ là muốn than thở, cũng không để ý người chị em đang làm cái gì, “Mẹ tớ lại gọi cho tớ, kêu tớ trở về công ty thực tập, cậu nói xem bà ấy đang toan tính điều gì? Khi còn trẻ thì tâm tâm niệm niệm muốn một đứa con trai để làm chỗ dựa, xem con gái là mặt hàng lỗ vốn nên luôn bỏ mặc, hiện tại con gái lớn có thể liên hôn, lại ghét bỏ con gái không học vấn không nghề nghiệp?”
“Haizz.” Thi Tỉnh Lôi buông di động xuống, “Nhìn chút tiền đồ của cậu đi, dù sao liên hôn rồi thì cũng ai chơi theo ý người nấy, môn đăng hộ đối còn không sợ bị lừa. Chẳng lẽ cậu thế mà lại khát vọng tình yêu đích thực sao? Không thể nào chứ?”
Trên bục giảng, giáo sư trên bục giảng đang miệt mài giảng bài, hai cô gái ngồi ở hàng ghế cuối cùng lại không thèm để ý, chỉ ghé sát vào nhau nói nhỏ.
“Không thể nào, nhưng mà!” Lê Nam Trân tăng thêm ngữ khí, “Bán tớ đi rồi được chỗ tốt cũng không đến tay tớ, tại sao tớ phải lót đường cho thằng nhóc ngu ngốc kia?”
Thi Tỉnh Lôi qua loa tỏ vẻ tán đồng, “Những bậc cha mẹ này thực sự rất kỳ quái, ba tớ cũng kêu tớ lăn trở về đi thực tập, lúc trước cũng là ông ấy ép tớ đến đây học, tớ cảm thấy rất kỳ quái, thịt heo từng đọc sách sẽ càng lên giá sao?”
Lê Nam Trân giơ ngón cái lên: “Vẫn là cô Thi nói hay, tớ nhất định sẽ mua đồ của cậu.”
“Cho cậu xem miễn phí đó.” Thi Tỉnh Lôi quay đầu ném cho cô một ánh mắt, “Nhưng nếu như mẹ cậu thật sự nổi điên, tùy tiện gả cậu cho một lão già có tiền thì sao?”
“Chị gái ơi, giờ là xã hội pháp trị, tớ còn sợ bà ấy sao? Nói thật cho cậu biết,” Lê Nam Trân từ trong túi lấy ra thứ gì đó rồi giơ giơ lên, “Tớ đã trộm được sổ hộ khẩu, nếu như thật sự ép tớ tức giận thì tớ sẽ tùy tiện tìm một tên nghèo rồi gả cho người đó.”
“Lợi hại vậy sao cô Lê?” Vừa khéo lúc này giáo sư chọn người trả lời câu hỏi, và một bóng dáng cao gầy ở hàng đầu tiên đứng lên, “Kìa, không phải cậu muốn tìm tên nghèo sao, mau gả cho cậu ta đi.”
“Chết tiệt! Sao lại đen đủi như vậy chứ!” Lê Nam Trân ngẩng đầu lên nhìn, thế mà lại là cái người lúc nãy sút đụng phải kia, lập tức nhíu mày, duỗi tay muốn đánh cô ấy.
Thi Tỉnh Lôi cười hì hì tránh thoát: “Không được, môn này khó lắm, tớ chuồn đây, nhớ giúp tớ điểm danh.” Nói xong cô ấy “chuồn” ra khỏi lớp với mái tóc tím.
Lê Nam Trân nói một tràng dài vào điện thoại, còn chưa nghe đối phương trả lời đã dứt khoát cúp điện thoại.
“Đã học đến năm ba đại học rồi mà còn muốn quản mình, có bệnh sao.” Lê Nam Trân đem điện thoại bỏ vào túi xách, xoa xoa đầu tóc màu hồng nhạt khoa trương, khi đi đến cầu thang, lại thiếu chút nữa đã đụng phải người ở cửa thang lầu.
“Ngại quá…” Lê Nam Trân ngẩng đầu, sửng sốt một chút, chàng trai trước mặt với vóc dáng cao lớn cúi đầu nhìn cô, sau đó không nói lời nào đã đi mất.
“Sao lại là cậu ta chứ, thật đen đủi.” Lê Nam Trân không e dè mà “Nhỏ giọng” lẩm bẩm với bóng lưng của thiếu niên, nhưng chàng trai đã đi xa, không hề dừng lại.
Lê Nam Trân cũng không hề để ý đoạn nhạc đệm nhỏ này, theo ở phía sau đi vào phòng học.
“Tiểu Lê, chỗ này!” Một cô gái tóc tím khác ăn mặc sang trọng như Lê Nam Trân ra hiệu ở hàng cuối cùng của lớp học.
Lê Nam Trân bước nhanh qua đó, nằm trên bàn không chút hình tượng, “Phiền quá đi Tỉnh Lôi, hôm nay tớ thật là đen đủi, mẹ nó vừa mở cửa đã đen đủi, về đến nhà cũng đen đủi…”
“Ồ?” Thi Tỉnh Lôi đang mỉm cười chơi di động với vẻ mặt kỳ lạ, cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ đơn giản trả lời cho có lệ.
Lê Nam Trân cũng chỉ là muốn than thở, cũng không để ý người chị em đang làm cái gì, “Mẹ tớ lại gọi cho tớ, kêu tớ trở về công ty thực tập, cậu nói xem bà ấy đang toan tính điều gì? Khi còn trẻ thì tâm tâm niệm niệm muốn một đứa con trai để làm chỗ dựa, xem con gái là mặt hàng lỗ vốn nên luôn bỏ mặc, hiện tại con gái lớn có thể liên hôn, lại ghét bỏ con gái không học vấn không nghề nghiệp?”
“Haizz.” Thi Tỉnh Lôi buông di động xuống, “Nhìn chút tiền đồ của cậu đi, dù sao liên hôn rồi thì cũng ai chơi theo ý người nấy, môn đăng hộ đối còn không sợ bị lừa. Chẳng lẽ cậu thế mà lại khát vọng tình yêu đích thực sao? Không thể nào chứ?”
Trên bục giảng, giáo sư trên bục giảng đang miệt mài giảng bài, hai cô gái ngồi ở hàng ghế cuối cùng lại không thèm để ý, chỉ ghé sát vào nhau nói nhỏ.
“Không thể nào, nhưng mà!” Lê Nam Trân tăng thêm ngữ khí, “Bán tớ đi rồi được chỗ tốt cũng không đến tay tớ, tại sao tớ phải lót đường cho thằng nhóc ngu ngốc kia?”
Thi Tỉnh Lôi qua loa tỏ vẻ tán đồng, “Những bậc cha mẹ này thực sự rất kỳ quái, ba tớ cũng kêu tớ lăn trở về đi thực tập, lúc trước cũng là ông ấy ép tớ đến đây học, tớ cảm thấy rất kỳ quái, thịt heo từng đọc sách sẽ càng lên giá sao?”
Lê Nam Trân giơ ngón cái lên: “Vẫn là cô Thi nói hay, tớ nhất định sẽ mua đồ của cậu.”
“Cho cậu xem miễn phí đó.” Thi Tỉnh Lôi quay đầu ném cho cô một ánh mắt, “Nhưng nếu như mẹ cậu thật sự nổi điên, tùy tiện gả cậu cho một lão già có tiền thì sao?”
“Chị gái ơi, giờ là xã hội pháp trị, tớ còn sợ bà ấy sao? Nói thật cho cậu biết,” Lê Nam Trân từ trong túi lấy ra thứ gì đó rồi giơ giơ lên, “Tớ đã trộm được sổ hộ khẩu, nếu như thật sự ép tớ tức giận thì tớ sẽ tùy tiện tìm một tên nghèo rồi gả cho người đó.”
“Lợi hại vậy sao cô Lê?” Vừa khéo lúc này giáo sư chọn người trả lời câu hỏi, và một bóng dáng cao gầy ở hàng đầu tiên đứng lên, “Kìa, không phải cậu muốn tìm tên nghèo sao, mau gả cho cậu ta đi.”
“Chết tiệt! Sao lại đen đủi như vậy chứ!” Lê Nam Trân ngẩng đầu lên nhìn, thế mà lại là cái người lúc nãy sút đụng phải kia, lập tức nhíu mày, duỗi tay muốn đánh cô ấy.
Thi Tỉnh Lôi cười hì hì tránh thoát: “Không được, môn này khó lắm, tớ chuồn đây, nhớ giúp tớ điểm danh.” Nói xong cô ấy “chuồn” ra khỏi lớp với mái tóc tím.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.