Chương 72: Lập mưu kế
Lập Hàm
02/02/2020
Ngã người xuống sofa ở phòng khách, Anh Ngọc ghì chặt lấy Lê Đan. Bàn
tay mảnh khảnh cũng cỡ cúc áo vest rồi cởi hẳn ra ném xuống đất. Áp tay
vào hai bên má, cô mỉm cười nhẹ nhàng và chăm chú ngắm nhìn gương mặt
anh tú. Ngón trỏ lướt từ đôi môi mê hoặc dài xuống cổ rồi khuôn ngực rắn chắc, cô thì thầm.
- Ở đây, đây và cả đây nữa. Tất cả đều là của em, anh có biết chưa?
- Trước giờ đều là của em mà.- Anh nhướng mày, vén vài sợi tóc phủ ở đôi vai trần mịn màng.
- Phải, tất cả đều là của em đấy. Anh mà cho người khác là biết tay.
- Không hề, những gì em muốn nó đều là của em tất.
Vục đầu vào cổ, Lê Đan đặt vài dấu hôn để lại khiến cô vô thức cong người chịu đựng. Hai má đỏ ửng, nóng bừng, Anh Ngọc cắn chặt môi dưới và ghì chặt gáy anh. Một tay đưa xuống đệm của sofa, cô rút ra một cây dao nhỏ dạng gấp.
- Ưm a...
Cố gắng để tiếng kêu lấn át tiếng cả tiếng bật của nó, đôi mắt sâu thẳm, hằn lên đầy tia oán hận của cô nhìn trân trân lên trần nhà. Mũi dao nhọn hoắt ngay ở lưng anh, cách nhau tầm một gang tay nữa. Chỉ một lực mạnh và thêm một ít cứng rắn là cô có thể trả thù cho con gái của mình rồi.
Đôi mi nhắm chặt, nước mắt cũng lặng lẽ giàn ra hai bên. Anh Ngọc mím môi giơ cao lưỡi dao bóng loáng nhắm thẳng vào anh. Đột nhiên Lê Đan ngừng lại động tác, câu nói của anh cũng bỗng chốc khiến cô sững người.
- Anh Ngọc, giết anh đi.
Bốn mắt nhìn nhau, Anh Ngọc nhìn anh chăm chăm với đôi mắt ướt đẫm. Đáy mắt của cô ửng đỏ không phải vì bản thân mình khóc mà chính là biết bao nhiêu hận thù khi con mình chết oan ức còn anh lại sống hạnh phúc cùng một mái ấm khác. Tại sao lại đối xử với cô như vậy? Năm xưa cô đã yêu anh hết lòng và không hề toan tính kia mà.
Đang hôn ở cổ Anh Ngọc bỗng chốc ở cửa kính to phản chiếu vệt sáng khi ánh trăng ánh lên lưỡi dao sắc nhọn. Lập tức chú ý, liếc mắt nhìn sang cửa kính, anh thấy Anh Ngọc tay cầm chặt con dao và mũi dao nhắm thẳng vào lưng mình. Ngay thời khắc đó anh chợt nhận ra cô đã hoàn toàn thay đổi. Không còn là Anh Ngọc của ngày trước. Giờ đây cô trầm tĩnh và cứng rắn hơn rất nhiều. Trong Anh Ngọc bây giờ chỉ còn hận thù thôi. Ngày hôm nay hẹn anh đến đây cũng là một cái bẫy.
Đẩy Lê Đan ra khỏi người đồng thời thu hung khí lại. Anh Ngọc chỉnh trang lại đầu tóc và cài lại khoá váy. Nói hận anh là thế nhưng bản thân lại không thể xuống tay được. Khốn kiếp thật mà!
- Đi về đi!
- Anh Ngọc! Anh biết em rất hận anh.- Lê Đan đứng dậy, ngay phía sau cô.- Anh đang ở đây, muốn giết thì nhanh tay lên.
- Ngày hôm nay là tôi thua, một lần này nữa thôi. Lần sau để tôi gặp lại anh chắc chắn sẽ không có dễ dàng như thế này đâu.- Hít mạnh một hơi, Anh Ngọc quay đầu, liếc mắt nhìn anh.- Đi về đi!
- Được, lần sau cố gắng đừng để anh trốn thoát.- Bàn tay to lớn bóp nhẹ hai bên má, đôi mắt nheo lại, ánh nhìn của anh cũng gian mảnh hơn rất nhiều.- Nếu để anh trốn thoát thì hôm đó anh được no bụng là cái chắc rồi.
- Anh...- Hai mắt mở to, cô lập tức run lên nhè nhẹ.- Vô lại! Con người anh từ đầu đã không đứng đắn. Còn cứng đầu không biết sống chết là gì ư?
- Anh đùa thôi! Sau này muốn giết thế nào thì thuận ý em vậy. Anh sẽ chờ mà.
Bàn tay giữ chặt gương mặt khả ái, Lê Đan hôn lướt qua đôi môi đỏ một xong thì quay lưng rời đi. Vốn dĩ cảm thấy bản thân rất có lỗi với Anh Ngọc. Anh biết nếu như cứ chùn bước, nhịn nhục thì cô sẽ như lúc nãy, không thể xuống tay. Chi bằng anh cứng rắn, tạo vỏ bọc thành người đàn ông ngạo mạn để trêu chọc tính kiên nhẫn của cô thì ắt hẳn mọi chuyện sẽ khác. Nếu như Anh Ngọc vẫn đinh ninh rằng anh hại chết Ngọc Trân thì cứ làm điều gì cô muốn, miễn sao cảm thấy đã thỏa lòng mình là được. Lê Đan biết bản thân nợ cô quá nhiều. Nó không những là vật chất hay tinh thần mà còn là cả cuộc đời của anh.
Giương mắt nhìn theo bóng lưng cô độc ấy, bỗng chốc bên trái lồng ngực lại đau đến khó tả. Hạo Lê Đan! Anh ta không hề biết ăn năn một tí nào, thậm chí còn cố tình trêu chọc cô nữa. Tại sao bản thân lại ngu ngốc như vậy? Tại sao lại cứ đâm đầu yêu một người đốn mạt không ra gì? Chỉ hôm nay thôi. Lần sau gặp lại chắc chắn sẽ không dễ dàng như thế này đâu.
Đang đứng đó ôm hết bao nhiêu oán hận vào lòng bỗng nhiên đèn được bật sáng khiến Anh Ngọc thoáng giật mình. Triệu Đồng Nghi tựa người vào cửa với ly rượu trong tay, lắc lắc vài cái, bà ấy đưa lên nhấp môi một ngụm. Chăm chú ngắm nhìn rượu vẫn còn dao động trong ly, bà cong môi.
- Đàn ông là thế! Họ sẽ không bao giờ hối hận với những gì mình đã làm.
Đi đến sau lưng cô, từng bước của bà đều chậm rãi. Ôm lấy bả vai khẽ run lên từng đợt, bà ấy kéo cô ra bên ngoài, ngay cạnh bờ hồ bơi. Anh Ngọc đứng đó lặng nhìn con ôtô màu đen bóng loáng đang dần khuất xa thông qua hàng rào thưa phía bên ngoài. Anh là kẻ đốn mạt, cô không tin rằng bản thân mình vẫn còn tình cảm với người đó. Không bao giờ đâu!
- Hai chúng ta đều nhắm đến chung một đối tượng là đàn ông. Cả con và dì đều có từng câu chuyện của riêng mình. Nhưng con chưa thấu nỗi đau được bằng dì. Dì biết để hận một người ắt hẳn phải chịu đựng rất rất nhiều đau khổ. Cách vừa rồi của con quá bồng bột. Đừng bao giờ giết họ bằng một hoặc hai nhát dao mà hãy giết họ bằng chính sự giày vò và ray rứt của lương tâm mình
- Con hiểu rồi! Có lẽ con đã quá manh động.- Anh Ngọc chậc lưỡi, chán nản áp bàn tay vào trán.
- Dì có một đứa con gái. Nếu như hai mươi ba năm trước người phụ nữ ác độc kia không truy cùng đuổi tận thì có lẽ dì vẫn bên cạnh bao bọc cho nó đến khi trưởng thành và nhìn nó được hạnh phúc với người mà nó yêu thương.- Ánh mắt nhìn ra bờ hồ, Triệu Đồng Nghi lại rưng rưng khi nhắc đến đứa con thất lạc hơn hai mươi năm.
- Um...con cũng không còn mẹ từ nhỏ.- Anh Ngọc chỉ biết cười gượng.- Mẹ của con đột ngột mất tích sau một lần đưa con đi học. Con và cha đã cực khổ nương tựa nhau mà sống trong một khoảng thời gian dài. Và rồi...con gặp được anh ấy. Cứ nghĩ rằng từ những thứ mà con đánh đổi sẽ được nhận lại một hạnh phúc trọn đời, nào ngờ mơ ước vẫn hoàn là mơ ước. Người ấy có vợ đã đành, đằng này còn giết luôn một mầm sống đối với con là quan trọng nhất. Dì nghĩ xem, con bây giờ còn thứ gì để mất nữa?
Triệu Đồng Nghi đưa mắt nhìn Anh Ngọc. Bà hiểu những gì cô phải trải qua. Hai người phụ nữ cùng chung một số phận, mất chồng mất cả con. Để bà gặp được cô đúng là một cái duyên trời định, cùng chung một chí hướng ắt hẳn sẽ dễ dàng hỗ trợ nhau. Nhìn đi nhìn lại thì Anh Ngọc rất giống bà lúc trẻ. Khi ấy lại ngây ngô, yêu bằng tất cả những gì mình có. Không những vậy mà tên của cô giống với người con gái thất lạc bảo sao bà không dành cảm tình cho được. Đã năm năm Anh Ngọc ở cùng nhưng bà chỉ biết mỗi tên còn những thứ khác cô không hề hé răng nửa lời đúng là khiến người khác thêm tò mò.
- Con gái của dì tính ra bây giờ cũng trạc tuổi con. Anh Ngọc, dì vẫn chưa được biết họ tên đầy đủ của con đó.
- Con à? Con là Hoàng Anh Ngọc.
Anh Ngọc khẽ cười và kể tiếp câu chuyện của mình khiến Triệu Đồng Nghi lặng người, hai mắt cũng mở to, tay chân lại run rẩy.
- Cha của con ngày trước rất tài giỏi, ông ấy là thầu của những công trình xây dựng lớn. Cuộc sống của con rất vui vẻ và hạnh phúc, chẳng khác gì một cô công chúa nhỏ được tất cả mọi người cưng chiều. Nhưng sau khi mẹ con mất tích thì cha liền bỏ bê nhà cửa và lãng quên luôn cả con. Con bắt đầu tự lập từ rất sớm và làm đủ ngành nghề khác nhau chỉ để đổi lấy một từ "đủ". Dẫu cuộc sống khó khăn, cha ngày trước không lo lắng cho con được mọi thứ nhưng con vẫn yêu thương ông ấy. Vì con biết, chỉ còn cha là thân duy nhất. Có lẽ khi xong việc này con sẽ cố gắng tìm mẹ. Tìm đến hết đời cũng được, con chỉ mong rằng một lần nữa được nhìn thấy mà mẹ thôi.
*Xoảng*
Ly rượu trong tay rơi xuống đất, Triệu Đồng Nghi bỗng chốc bị sởn gai ốc, cơ thể cũng run lên bần bật. Đừng bảo... Chỉ suy nghĩ chẳng dám nói một câu nào, tay của bà ôm lấy đầu.
- Dì! Dì không sao chứ?- Nhìn bà với ánh mắt lo lắng, cô hỏi.
- Dì không sao đâu.- Triệu Đồng Nghi xua tay.- Dì lên phòng nghỉ trước nha.
- Vâng! Để con đưa dì lên phòng.
...
*Reeng...Reeng...*
Bực dọc ngắt máy quăng nó vào ví, Trương Dĩnh đóng sầm cửa xe rồi vào bên trong nhà. Hoàng Anh Thiếu hôm nay bị điên hay sao vậy? Từ đêm hôm qua đến giờ đã gọi không biết bao nhiêu lần. Người ta đã không nghe máy rồi mà còn lì lợm.
*Reeng...Reeng...*
Chậc lưỡi một cái, cô lấy máy rồi sập luôn nguồn. Đáng ghét thật mà! Suốt bao năm nay đã không qua lại, có phạm gì vào nhau đâu mà cứ kêu réo mãi không biết. Đang loay hoay vừa đến chân cầu thang thì thấy Lê Đan quay về. Trương Dĩnh nhíu mày nhìn bộ dạng nhếch nhác, nồng nặc mùi rượu mà khó chịu.
- Lê Đan! Anh đi đâu cả đêm không về?
Không hề đáp trả một câu, Lê Đan lướt qua cô và bước lên bậc thang. Tuy nhiên làm sao có thể qua mặt phụ nữ và đặc biệt Trương Dĩnh còn có thính giác cực kỳ nhạy bén. Anh vừa lướt qua thì cô đã nghe thấy mùi hương lạ vì thế càng điên tiếc lên. Chồng mình đi cả đêm còn thành ra như vậy đương nhiên cô có quyền gặng hỏi rồi.
Chạy đến trước ngăn anh lại, cô vênh mặt.
- Đêm qua anh đi với ai? Tại sao nồng nặc nước hoa của phụ nữ thế này?
Ánh mắt dò xét từ trên xuống dưới, Trương Dĩnh bỗng mở to mắt tức giận khi thấy một vệt son đỏ trên cổ áo của anh. Nó không hề mờ đâu mà còn đậm luôn ấy.
- Anh...đồ đê tiện này!- Trương Dĩnh tức giận đỏ cả mặt mày, vun tay đánh anh mấy phát.- Anh đã đi đâu? Anh đi với con hồ ly nào hả?
Khẽ nhướng đôi mày rậm, Lê Đan chỉ dùng một bàn tay mà đã siết chặt cả hai cổ tay của Trương Dĩnh. Đưa ngón trỏ lên ra hiệu im lặng, anh nhếch một bên môi. Gương mặt lại hờ hững khác gì bọn đểu cáng.
- Anh đi tìm Anh Ngọc cho vừa lòng em đấy.
- Anh...- Trương Dĩnh tức nghẹn, cố mà vùng vẫy.- Tôi nói có sai đâu. Anh biết cô ta về rồi nên mới nằng nặc đòi li hôn. Hạo Lê Đan, anh có mà nằm mơ đi.
- Có chuyện gì mà om sòm thế?- Lâm Phi Sương bước từ bậc thang xuống với đôi mày thanh tú khẽ nhíu.- Lê Đan, con mau lên thay đồ đi, ăn mặc lôi thôi như vậy không ngứa mắt à?
- Vâng!
Chỉ thốt ra qua loa một câu, anh dùng lực vừa phải hất tay nhưng cũng đủ khiến Trương Dĩnh chao đảo. Cô cắn chặt môi dưới, ánh mắt lập tức liếc nhìn theo bóng anh. Càng ngày Hạo Lê Đan càng quá quắt. Bình yên, hạnh phúc không muốn lại muốn mọi chuyện loạn hết lên mới vừa lòng ư?
- Trương Dĩnh, theo mẹ.
Lâm Phi Sương cũng nói duy nhất một câu rồi quay lưng đi về phòng. Cuộc đời bà ghét nhất là hà hiếp người khác nhưng Trương Dĩnh này lại coi trời bằng vung. Ở Hạo Gia lại dám dùng những lời lẽ chất vấn không xem ai ra gì. Ít ra là mẹ chồng thì cũng nên dạy dỗ chứ.
Trương Dĩnh theo sau Lâm Phi Sương vào trong phòng. Ắt hẳn cũng không phải tốt lành gì đâu. Có khi nào mà bà ấy không bênh con trai mình đâu chứ. Nhưng lần này anh ta ngoại tình, cô đúng chứ không hề sai.
- Mẹ, không biết mẹ gọi con có việc gì?- Đứng đối diện bà, Trương Dĩnh cất lời.
Không phải gấp gáp, Lâm Phi Sương nhàn nhã rót trà và hớp một ngụm. Từng chuyển động đều từ tốn, chậm rãi. Đặt tách trà xuống bàn, bà công môi cười mỉm.
- Hạo thiếu phu nhân, cô đang dùng lời lẽ gì để nói chuyện với chồng khi người hầu đang ở xung quanh thế hả?
- Mẹ à, Lê Đan chính là ngoại tình. Con làm sao có thể làm ngơ được chứ?
- Ngoại tình? Cô có bằng chứng gì chứ? Vả lại không có một người đàn ông nào mà không có người phụ nữ bên ngoài. Cô nhìn cha của Lê Đan đi, thậm chí là cha của cô đấy. Trước mắt rành rành đấy thôi.
- Vậy mà mẹ vẫn bênh Lê Đan sao? Con không làm bất cứ điều gì sai cả. Là anh ấy có lỗi với con kia mà.
Trương Dĩnh chấp nhận đứng ra phản pháo. Cô không làm gì sai. Lê Đan vốn là người có gia thất, bây giờ anh ra ngoài dan díu với người khác thì cô đây không được quyền lên tiếng hay sao.
- Nó sai khi ra ngoài ăn vụn vậy cô đúng khi làm bẻ mặt Hạo Gia ư?- Dằn bàn tay xuống bàn, bà tức giận gằng từng chữ.- Gay gắt với chồng trước mặt người ngoài như vậy là hay lắm đấy. Tôi nói cho cô biết, nếu như lâng sau cô còn to tiếng trong nhà này thì mang hết đồ đạc về lại Trương Gia đi. Nhà này không chứa loại người xốn xáo như vậy.
- Mẹ...- Trương Dĩnh siết chặt tay thành nắm đấm, nói cũng không nên lời.
- Đi ra ngoài! Lo mà đón Đình Đình, con bé sắp tan học rồi.
Không nói thêm lời nào, Trương Dĩnh tức giận quay người ra khỏi phòng. Lâm Phi Sương lúc nào cũng vậy. Hễ Lê Đan nhắc đến Anh Ngọc thì bà ta vui mừng như mở hội. Còn tiếp xúc với cô thì cứ như gặp kẻ thù không đội trời chung. Cứ đợi đó đi, sẽ không lâu nữa thì trật tự của ngồi nhà này đều sẽ bị thay đổi thôi.
...
Sau khi gặp lại nhau vài hôm trước cho đến nay Anh Ngọc và Lê Đan không hề gặp lại nhau. Nhưng trái đất này đúng là tròn thật. Dù cho có trốn tránh cách mấy thì Anh Ngọc vẫn thường xuyên nhìn thấy hai cha con họ từ phía xa. Có vẻ Lê Đan rất yêu quý đứa nhỏ nên điều gì cũng chiều chuộng, dành cho con bé đầu tiên. Là hai cha con mà bảo sao nhìn họ lại giống hệt nhau không sai tí nào. Nhiều lúc Anh Ngọc chỉ cười gượng thầm nhạo báng bản thân. Người ta có một gia đình mới hạnh phúc như vậy còn cô đây có gì?
Đứng trước một lớp kính trong suốt to lớn trong phòng làm việc, Anh Ngọc lặng người nhấp một ngụm cafe và ngắm nhìn lòng đường tấp nập người qua lại. Lâu rồi không về thăm cha, không biết ông ấy đã thế nào nữa. Nói về đây đi thăm ngay mà công việc cứ bù đầu bù cổ. Chiều nay có một cuộc họp nên chẳng đi được rồi, chắc ngày mai hoặc ngày kia mới được quá.
Aiz, Anh Ngọc bây giờ có thiếu thứ gì đâu. Muốn nhà có nhà, muốn xe có xe. Thậm chí là mở thêm một chi nhánh mới cho Triệu Thị còn được. Năm ấy chẳng hiểu làm cách nào mà vệ sĩ của Triệu Đồng Nghi đã mang cô lên bờ được. Trong khi đang còn mơ màng thì bà ấy mang cô sang nước ngoài điều trị vết thương bị tác động mạnh ở bụng. Mới đó đã năm năm rồi, thời gian đầu tuy rằng còn rất đau lòng và nhớ mọi người nhưng dần dà rồi cũng quen. Lăn lộn suốt ngần ấy năm, đến tận bây giờ Anh Ngọc mới nhận ra bản thân mình không được mềm lòng nữa. Xã hội chỉ làm bạn với sói chứ ai lại tay bắt mặt mừng với chú nai tơ bao giờ.
*Reeng...Reeng...*
Đang suy nghĩ mông lung bỗng điện thoại reo lên liên hồi. Anh Ngọc cầm máy lên và lướt nút xanh.
"Tôi nghe đây!"
"Phó Tổng Đoá! Chiều này sau khi xong cuộc họp nội bộ sẽ có một chuyến công tác sang nước ngoài kéo dài ba ngày. Triệu Tổng bảo tôi gọi thông báo để xem coi chuẩn bị xong chưa."
"À, tôi nhớ rồi. Cảm ơn cô đã nhắc nhở."
"Vâng! Chào Phó Tổng!"
Anh Ngọc ngắt máy xong thì đưa tay lên trán vỗ vài cái. Điên chết mất thôi! Dạo gần đây cứ hay quên trước quên sau đủ thứ. Suýt tí thì quên luôn còn chuyến công tác quan trọng. Có lẽ ngày về thăm cha phải dời lại rồi. Xong chuyến này đã.
Ngồi vào bàn làm việc, Anh Ngọc mở máy tính để theo dõi sàn chứng khoán và một số thông tin. Toi rồi! Toi rồi! Trương Thị vì rắc rối của đội thuyền buồm mà chứng khoán lại tuột dốc. Cứ mãi đà này thì cổ đông nào chịu cho nổi. Sớm muộn gì cũng tan đàn rẽ cánh thôi. Đến lúc đó để xem ai mạnh tay hơn ai nào. Bây giờ lo dẹp gọn Trương Thị, còn Hạo Thị béo bở trước mắt đấy kìa. Dại gì mà không ăn.
Lấy một chiếc điện thoại khác trong ngăn tủ. Anh Ngọc khởi động máy rồi ấn số gọi đi. Thật là ngại quá! Cuộc vui với Trương Thị phải kết thúc sớm rồi.
"Chào đội trưởng Lưu!"
"Chào cô Triệu!"
"Con trai anh vẫn khoẻ chứ?"
"Nhờ ơn của cô Triệu nên nó đã khỏi bệnh rồi. Hôm trước bác sĩ bảo nếu thấy chóng mặt thì phải cho nhập viện ngay nhưng lâu rồi vẫn không có dấu hiệu gì khác thường."
"Vậy thì tốt quá! Công việc của anh dạo này vẫn ổn chứ?"
"Không giấu gì cô, dạo này đội thuyền buồm bết bát quá! Nhưng tôi nghe nói ngày mai có vài đoàn khách du lịch cần đến đảo, hợp đồng ký đầy đủ luôn rồi. Có lẽ sẽ nhận khách liên tục luôn đấy. Lần này không biết có lấy được vốn liếng gì hay không. Tôi sợ lại như mấy lần trước, công ty lại phải đền hợp đồng."
"Vậy ư? Thôi anh ráng làm đi. Còn thấy không ổn cứ liên lạc với tôi, tôi sẽ giúp anh tìm một công việc khác."
"Vâng! Cảm ơn cô Triệu rất nhiều. Ơn của cô không biết bao giờ tôi mới trả hết."
"Không cần, không cần. Anh làm việc tốt để lo cho con trai là được rồi. Thôi, tôi còn có việc. Hẹn gặp hai người sau nhé!"
"Vâng! Chào cô Triệu!"
Anh Ngọc ngắt máy xong thì cong môi cười nhẹ. Thời cơ đến rồi đây! Không là bây giờ thì còn lúc nào nữa cơ chứ. Lướt tìm thêm một số, cô ấn gọi đi.
"Tôi nghe đây Phó Tổng!"
"Ngày mai Trương Thị đón đoàn khách mới. Có lẽ nhiều tour kéo dài!"
"Vậy vẫn như những lần trước sao?"
"Không! Lớn chuyện hơn đi. Ẩm thực!"
"Tôi hiểu rồi!"
- Ở đây, đây và cả đây nữa. Tất cả đều là của em, anh có biết chưa?
- Trước giờ đều là của em mà.- Anh nhướng mày, vén vài sợi tóc phủ ở đôi vai trần mịn màng.
- Phải, tất cả đều là của em đấy. Anh mà cho người khác là biết tay.
- Không hề, những gì em muốn nó đều là của em tất.
Vục đầu vào cổ, Lê Đan đặt vài dấu hôn để lại khiến cô vô thức cong người chịu đựng. Hai má đỏ ửng, nóng bừng, Anh Ngọc cắn chặt môi dưới và ghì chặt gáy anh. Một tay đưa xuống đệm của sofa, cô rút ra một cây dao nhỏ dạng gấp.
- Ưm a...
Cố gắng để tiếng kêu lấn át tiếng cả tiếng bật của nó, đôi mắt sâu thẳm, hằn lên đầy tia oán hận của cô nhìn trân trân lên trần nhà. Mũi dao nhọn hoắt ngay ở lưng anh, cách nhau tầm một gang tay nữa. Chỉ một lực mạnh và thêm một ít cứng rắn là cô có thể trả thù cho con gái của mình rồi.
Đôi mi nhắm chặt, nước mắt cũng lặng lẽ giàn ra hai bên. Anh Ngọc mím môi giơ cao lưỡi dao bóng loáng nhắm thẳng vào anh. Đột nhiên Lê Đan ngừng lại động tác, câu nói của anh cũng bỗng chốc khiến cô sững người.
- Anh Ngọc, giết anh đi.
Bốn mắt nhìn nhau, Anh Ngọc nhìn anh chăm chăm với đôi mắt ướt đẫm. Đáy mắt của cô ửng đỏ không phải vì bản thân mình khóc mà chính là biết bao nhiêu hận thù khi con mình chết oan ức còn anh lại sống hạnh phúc cùng một mái ấm khác. Tại sao lại đối xử với cô như vậy? Năm xưa cô đã yêu anh hết lòng và không hề toan tính kia mà.
Đang hôn ở cổ Anh Ngọc bỗng chốc ở cửa kính to phản chiếu vệt sáng khi ánh trăng ánh lên lưỡi dao sắc nhọn. Lập tức chú ý, liếc mắt nhìn sang cửa kính, anh thấy Anh Ngọc tay cầm chặt con dao và mũi dao nhắm thẳng vào lưng mình. Ngay thời khắc đó anh chợt nhận ra cô đã hoàn toàn thay đổi. Không còn là Anh Ngọc của ngày trước. Giờ đây cô trầm tĩnh và cứng rắn hơn rất nhiều. Trong Anh Ngọc bây giờ chỉ còn hận thù thôi. Ngày hôm nay hẹn anh đến đây cũng là một cái bẫy.
Đẩy Lê Đan ra khỏi người đồng thời thu hung khí lại. Anh Ngọc chỉnh trang lại đầu tóc và cài lại khoá váy. Nói hận anh là thế nhưng bản thân lại không thể xuống tay được. Khốn kiếp thật mà!
- Đi về đi!
- Anh Ngọc! Anh biết em rất hận anh.- Lê Đan đứng dậy, ngay phía sau cô.- Anh đang ở đây, muốn giết thì nhanh tay lên.
- Ngày hôm nay là tôi thua, một lần này nữa thôi. Lần sau để tôi gặp lại anh chắc chắn sẽ không có dễ dàng như thế này đâu.- Hít mạnh một hơi, Anh Ngọc quay đầu, liếc mắt nhìn anh.- Đi về đi!
- Được, lần sau cố gắng đừng để anh trốn thoát.- Bàn tay to lớn bóp nhẹ hai bên má, đôi mắt nheo lại, ánh nhìn của anh cũng gian mảnh hơn rất nhiều.- Nếu để anh trốn thoát thì hôm đó anh được no bụng là cái chắc rồi.
- Anh...- Hai mắt mở to, cô lập tức run lên nhè nhẹ.- Vô lại! Con người anh từ đầu đã không đứng đắn. Còn cứng đầu không biết sống chết là gì ư?
- Anh đùa thôi! Sau này muốn giết thế nào thì thuận ý em vậy. Anh sẽ chờ mà.
Bàn tay giữ chặt gương mặt khả ái, Lê Đan hôn lướt qua đôi môi đỏ một xong thì quay lưng rời đi. Vốn dĩ cảm thấy bản thân rất có lỗi với Anh Ngọc. Anh biết nếu như cứ chùn bước, nhịn nhục thì cô sẽ như lúc nãy, không thể xuống tay. Chi bằng anh cứng rắn, tạo vỏ bọc thành người đàn ông ngạo mạn để trêu chọc tính kiên nhẫn của cô thì ắt hẳn mọi chuyện sẽ khác. Nếu như Anh Ngọc vẫn đinh ninh rằng anh hại chết Ngọc Trân thì cứ làm điều gì cô muốn, miễn sao cảm thấy đã thỏa lòng mình là được. Lê Đan biết bản thân nợ cô quá nhiều. Nó không những là vật chất hay tinh thần mà còn là cả cuộc đời của anh.
Giương mắt nhìn theo bóng lưng cô độc ấy, bỗng chốc bên trái lồng ngực lại đau đến khó tả. Hạo Lê Đan! Anh ta không hề biết ăn năn một tí nào, thậm chí còn cố tình trêu chọc cô nữa. Tại sao bản thân lại ngu ngốc như vậy? Tại sao lại cứ đâm đầu yêu một người đốn mạt không ra gì? Chỉ hôm nay thôi. Lần sau gặp lại chắc chắn sẽ không dễ dàng như thế này đâu.
Đang đứng đó ôm hết bao nhiêu oán hận vào lòng bỗng nhiên đèn được bật sáng khiến Anh Ngọc thoáng giật mình. Triệu Đồng Nghi tựa người vào cửa với ly rượu trong tay, lắc lắc vài cái, bà ấy đưa lên nhấp môi một ngụm. Chăm chú ngắm nhìn rượu vẫn còn dao động trong ly, bà cong môi.
- Đàn ông là thế! Họ sẽ không bao giờ hối hận với những gì mình đã làm.
Đi đến sau lưng cô, từng bước của bà đều chậm rãi. Ôm lấy bả vai khẽ run lên từng đợt, bà ấy kéo cô ra bên ngoài, ngay cạnh bờ hồ bơi. Anh Ngọc đứng đó lặng nhìn con ôtô màu đen bóng loáng đang dần khuất xa thông qua hàng rào thưa phía bên ngoài. Anh là kẻ đốn mạt, cô không tin rằng bản thân mình vẫn còn tình cảm với người đó. Không bao giờ đâu!
- Hai chúng ta đều nhắm đến chung một đối tượng là đàn ông. Cả con và dì đều có từng câu chuyện của riêng mình. Nhưng con chưa thấu nỗi đau được bằng dì. Dì biết để hận một người ắt hẳn phải chịu đựng rất rất nhiều đau khổ. Cách vừa rồi của con quá bồng bột. Đừng bao giờ giết họ bằng một hoặc hai nhát dao mà hãy giết họ bằng chính sự giày vò và ray rứt của lương tâm mình
- Con hiểu rồi! Có lẽ con đã quá manh động.- Anh Ngọc chậc lưỡi, chán nản áp bàn tay vào trán.
- Dì có một đứa con gái. Nếu như hai mươi ba năm trước người phụ nữ ác độc kia không truy cùng đuổi tận thì có lẽ dì vẫn bên cạnh bao bọc cho nó đến khi trưởng thành và nhìn nó được hạnh phúc với người mà nó yêu thương.- Ánh mắt nhìn ra bờ hồ, Triệu Đồng Nghi lại rưng rưng khi nhắc đến đứa con thất lạc hơn hai mươi năm.
- Um...con cũng không còn mẹ từ nhỏ.- Anh Ngọc chỉ biết cười gượng.- Mẹ của con đột ngột mất tích sau một lần đưa con đi học. Con và cha đã cực khổ nương tựa nhau mà sống trong một khoảng thời gian dài. Và rồi...con gặp được anh ấy. Cứ nghĩ rằng từ những thứ mà con đánh đổi sẽ được nhận lại một hạnh phúc trọn đời, nào ngờ mơ ước vẫn hoàn là mơ ước. Người ấy có vợ đã đành, đằng này còn giết luôn một mầm sống đối với con là quan trọng nhất. Dì nghĩ xem, con bây giờ còn thứ gì để mất nữa?
Triệu Đồng Nghi đưa mắt nhìn Anh Ngọc. Bà hiểu những gì cô phải trải qua. Hai người phụ nữ cùng chung một số phận, mất chồng mất cả con. Để bà gặp được cô đúng là một cái duyên trời định, cùng chung một chí hướng ắt hẳn sẽ dễ dàng hỗ trợ nhau. Nhìn đi nhìn lại thì Anh Ngọc rất giống bà lúc trẻ. Khi ấy lại ngây ngô, yêu bằng tất cả những gì mình có. Không những vậy mà tên của cô giống với người con gái thất lạc bảo sao bà không dành cảm tình cho được. Đã năm năm Anh Ngọc ở cùng nhưng bà chỉ biết mỗi tên còn những thứ khác cô không hề hé răng nửa lời đúng là khiến người khác thêm tò mò.
- Con gái của dì tính ra bây giờ cũng trạc tuổi con. Anh Ngọc, dì vẫn chưa được biết họ tên đầy đủ của con đó.
- Con à? Con là Hoàng Anh Ngọc.
Anh Ngọc khẽ cười và kể tiếp câu chuyện của mình khiến Triệu Đồng Nghi lặng người, hai mắt cũng mở to, tay chân lại run rẩy.
- Cha của con ngày trước rất tài giỏi, ông ấy là thầu của những công trình xây dựng lớn. Cuộc sống của con rất vui vẻ và hạnh phúc, chẳng khác gì một cô công chúa nhỏ được tất cả mọi người cưng chiều. Nhưng sau khi mẹ con mất tích thì cha liền bỏ bê nhà cửa và lãng quên luôn cả con. Con bắt đầu tự lập từ rất sớm và làm đủ ngành nghề khác nhau chỉ để đổi lấy một từ "đủ". Dẫu cuộc sống khó khăn, cha ngày trước không lo lắng cho con được mọi thứ nhưng con vẫn yêu thương ông ấy. Vì con biết, chỉ còn cha là thân duy nhất. Có lẽ khi xong việc này con sẽ cố gắng tìm mẹ. Tìm đến hết đời cũng được, con chỉ mong rằng một lần nữa được nhìn thấy mà mẹ thôi.
*Xoảng*
Ly rượu trong tay rơi xuống đất, Triệu Đồng Nghi bỗng chốc bị sởn gai ốc, cơ thể cũng run lên bần bật. Đừng bảo... Chỉ suy nghĩ chẳng dám nói một câu nào, tay của bà ôm lấy đầu.
- Dì! Dì không sao chứ?- Nhìn bà với ánh mắt lo lắng, cô hỏi.
- Dì không sao đâu.- Triệu Đồng Nghi xua tay.- Dì lên phòng nghỉ trước nha.
- Vâng! Để con đưa dì lên phòng.
...
*Reeng...Reeng...*
Bực dọc ngắt máy quăng nó vào ví, Trương Dĩnh đóng sầm cửa xe rồi vào bên trong nhà. Hoàng Anh Thiếu hôm nay bị điên hay sao vậy? Từ đêm hôm qua đến giờ đã gọi không biết bao nhiêu lần. Người ta đã không nghe máy rồi mà còn lì lợm.
*Reeng...Reeng...*
Chậc lưỡi một cái, cô lấy máy rồi sập luôn nguồn. Đáng ghét thật mà! Suốt bao năm nay đã không qua lại, có phạm gì vào nhau đâu mà cứ kêu réo mãi không biết. Đang loay hoay vừa đến chân cầu thang thì thấy Lê Đan quay về. Trương Dĩnh nhíu mày nhìn bộ dạng nhếch nhác, nồng nặc mùi rượu mà khó chịu.
- Lê Đan! Anh đi đâu cả đêm không về?
Không hề đáp trả một câu, Lê Đan lướt qua cô và bước lên bậc thang. Tuy nhiên làm sao có thể qua mặt phụ nữ và đặc biệt Trương Dĩnh còn có thính giác cực kỳ nhạy bén. Anh vừa lướt qua thì cô đã nghe thấy mùi hương lạ vì thế càng điên tiếc lên. Chồng mình đi cả đêm còn thành ra như vậy đương nhiên cô có quyền gặng hỏi rồi.
Chạy đến trước ngăn anh lại, cô vênh mặt.
- Đêm qua anh đi với ai? Tại sao nồng nặc nước hoa của phụ nữ thế này?
Ánh mắt dò xét từ trên xuống dưới, Trương Dĩnh bỗng mở to mắt tức giận khi thấy một vệt son đỏ trên cổ áo của anh. Nó không hề mờ đâu mà còn đậm luôn ấy.
- Anh...đồ đê tiện này!- Trương Dĩnh tức giận đỏ cả mặt mày, vun tay đánh anh mấy phát.- Anh đã đi đâu? Anh đi với con hồ ly nào hả?
Khẽ nhướng đôi mày rậm, Lê Đan chỉ dùng một bàn tay mà đã siết chặt cả hai cổ tay của Trương Dĩnh. Đưa ngón trỏ lên ra hiệu im lặng, anh nhếch một bên môi. Gương mặt lại hờ hững khác gì bọn đểu cáng.
- Anh đi tìm Anh Ngọc cho vừa lòng em đấy.
- Anh...- Trương Dĩnh tức nghẹn, cố mà vùng vẫy.- Tôi nói có sai đâu. Anh biết cô ta về rồi nên mới nằng nặc đòi li hôn. Hạo Lê Đan, anh có mà nằm mơ đi.
- Có chuyện gì mà om sòm thế?- Lâm Phi Sương bước từ bậc thang xuống với đôi mày thanh tú khẽ nhíu.- Lê Đan, con mau lên thay đồ đi, ăn mặc lôi thôi như vậy không ngứa mắt à?
- Vâng!
Chỉ thốt ra qua loa một câu, anh dùng lực vừa phải hất tay nhưng cũng đủ khiến Trương Dĩnh chao đảo. Cô cắn chặt môi dưới, ánh mắt lập tức liếc nhìn theo bóng anh. Càng ngày Hạo Lê Đan càng quá quắt. Bình yên, hạnh phúc không muốn lại muốn mọi chuyện loạn hết lên mới vừa lòng ư?
- Trương Dĩnh, theo mẹ.
Lâm Phi Sương cũng nói duy nhất một câu rồi quay lưng đi về phòng. Cuộc đời bà ghét nhất là hà hiếp người khác nhưng Trương Dĩnh này lại coi trời bằng vung. Ở Hạo Gia lại dám dùng những lời lẽ chất vấn không xem ai ra gì. Ít ra là mẹ chồng thì cũng nên dạy dỗ chứ.
Trương Dĩnh theo sau Lâm Phi Sương vào trong phòng. Ắt hẳn cũng không phải tốt lành gì đâu. Có khi nào mà bà ấy không bênh con trai mình đâu chứ. Nhưng lần này anh ta ngoại tình, cô đúng chứ không hề sai.
- Mẹ, không biết mẹ gọi con có việc gì?- Đứng đối diện bà, Trương Dĩnh cất lời.
Không phải gấp gáp, Lâm Phi Sương nhàn nhã rót trà và hớp một ngụm. Từng chuyển động đều từ tốn, chậm rãi. Đặt tách trà xuống bàn, bà công môi cười mỉm.
- Hạo thiếu phu nhân, cô đang dùng lời lẽ gì để nói chuyện với chồng khi người hầu đang ở xung quanh thế hả?
- Mẹ à, Lê Đan chính là ngoại tình. Con làm sao có thể làm ngơ được chứ?
- Ngoại tình? Cô có bằng chứng gì chứ? Vả lại không có một người đàn ông nào mà không có người phụ nữ bên ngoài. Cô nhìn cha của Lê Đan đi, thậm chí là cha của cô đấy. Trước mắt rành rành đấy thôi.
- Vậy mà mẹ vẫn bênh Lê Đan sao? Con không làm bất cứ điều gì sai cả. Là anh ấy có lỗi với con kia mà.
Trương Dĩnh chấp nhận đứng ra phản pháo. Cô không làm gì sai. Lê Đan vốn là người có gia thất, bây giờ anh ra ngoài dan díu với người khác thì cô đây không được quyền lên tiếng hay sao.
- Nó sai khi ra ngoài ăn vụn vậy cô đúng khi làm bẻ mặt Hạo Gia ư?- Dằn bàn tay xuống bàn, bà tức giận gằng từng chữ.- Gay gắt với chồng trước mặt người ngoài như vậy là hay lắm đấy. Tôi nói cho cô biết, nếu như lâng sau cô còn to tiếng trong nhà này thì mang hết đồ đạc về lại Trương Gia đi. Nhà này không chứa loại người xốn xáo như vậy.
- Mẹ...- Trương Dĩnh siết chặt tay thành nắm đấm, nói cũng không nên lời.
- Đi ra ngoài! Lo mà đón Đình Đình, con bé sắp tan học rồi.
Không nói thêm lời nào, Trương Dĩnh tức giận quay người ra khỏi phòng. Lâm Phi Sương lúc nào cũng vậy. Hễ Lê Đan nhắc đến Anh Ngọc thì bà ta vui mừng như mở hội. Còn tiếp xúc với cô thì cứ như gặp kẻ thù không đội trời chung. Cứ đợi đó đi, sẽ không lâu nữa thì trật tự của ngồi nhà này đều sẽ bị thay đổi thôi.
...
Sau khi gặp lại nhau vài hôm trước cho đến nay Anh Ngọc và Lê Đan không hề gặp lại nhau. Nhưng trái đất này đúng là tròn thật. Dù cho có trốn tránh cách mấy thì Anh Ngọc vẫn thường xuyên nhìn thấy hai cha con họ từ phía xa. Có vẻ Lê Đan rất yêu quý đứa nhỏ nên điều gì cũng chiều chuộng, dành cho con bé đầu tiên. Là hai cha con mà bảo sao nhìn họ lại giống hệt nhau không sai tí nào. Nhiều lúc Anh Ngọc chỉ cười gượng thầm nhạo báng bản thân. Người ta có một gia đình mới hạnh phúc như vậy còn cô đây có gì?
Đứng trước một lớp kính trong suốt to lớn trong phòng làm việc, Anh Ngọc lặng người nhấp một ngụm cafe và ngắm nhìn lòng đường tấp nập người qua lại. Lâu rồi không về thăm cha, không biết ông ấy đã thế nào nữa. Nói về đây đi thăm ngay mà công việc cứ bù đầu bù cổ. Chiều nay có một cuộc họp nên chẳng đi được rồi, chắc ngày mai hoặc ngày kia mới được quá.
Aiz, Anh Ngọc bây giờ có thiếu thứ gì đâu. Muốn nhà có nhà, muốn xe có xe. Thậm chí là mở thêm một chi nhánh mới cho Triệu Thị còn được. Năm ấy chẳng hiểu làm cách nào mà vệ sĩ của Triệu Đồng Nghi đã mang cô lên bờ được. Trong khi đang còn mơ màng thì bà ấy mang cô sang nước ngoài điều trị vết thương bị tác động mạnh ở bụng. Mới đó đã năm năm rồi, thời gian đầu tuy rằng còn rất đau lòng và nhớ mọi người nhưng dần dà rồi cũng quen. Lăn lộn suốt ngần ấy năm, đến tận bây giờ Anh Ngọc mới nhận ra bản thân mình không được mềm lòng nữa. Xã hội chỉ làm bạn với sói chứ ai lại tay bắt mặt mừng với chú nai tơ bao giờ.
*Reeng...Reeng...*
Đang suy nghĩ mông lung bỗng điện thoại reo lên liên hồi. Anh Ngọc cầm máy lên và lướt nút xanh.
"Tôi nghe đây!"
"Phó Tổng Đoá! Chiều này sau khi xong cuộc họp nội bộ sẽ có một chuyến công tác sang nước ngoài kéo dài ba ngày. Triệu Tổng bảo tôi gọi thông báo để xem coi chuẩn bị xong chưa."
"À, tôi nhớ rồi. Cảm ơn cô đã nhắc nhở."
"Vâng! Chào Phó Tổng!"
Anh Ngọc ngắt máy xong thì đưa tay lên trán vỗ vài cái. Điên chết mất thôi! Dạo gần đây cứ hay quên trước quên sau đủ thứ. Suýt tí thì quên luôn còn chuyến công tác quan trọng. Có lẽ ngày về thăm cha phải dời lại rồi. Xong chuyến này đã.
Ngồi vào bàn làm việc, Anh Ngọc mở máy tính để theo dõi sàn chứng khoán và một số thông tin. Toi rồi! Toi rồi! Trương Thị vì rắc rối của đội thuyền buồm mà chứng khoán lại tuột dốc. Cứ mãi đà này thì cổ đông nào chịu cho nổi. Sớm muộn gì cũng tan đàn rẽ cánh thôi. Đến lúc đó để xem ai mạnh tay hơn ai nào. Bây giờ lo dẹp gọn Trương Thị, còn Hạo Thị béo bở trước mắt đấy kìa. Dại gì mà không ăn.
Lấy một chiếc điện thoại khác trong ngăn tủ. Anh Ngọc khởi động máy rồi ấn số gọi đi. Thật là ngại quá! Cuộc vui với Trương Thị phải kết thúc sớm rồi.
"Chào đội trưởng Lưu!"
"Chào cô Triệu!"
"Con trai anh vẫn khoẻ chứ?"
"Nhờ ơn của cô Triệu nên nó đã khỏi bệnh rồi. Hôm trước bác sĩ bảo nếu thấy chóng mặt thì phải cho nhập viện ngay nhưng lâu rồi vẫn không có dấu hiệu gì khác thường."
"Vậy thì tốt quá! Công việc của anh dạo này vẫn ổn chứ?"
"Không giấu gì cô, dạo này đội thuyền buồm bết bát quá! Nhưng tôi nghe nói ngày mai có vài đoàn khách du lịch cần đến đảo, hợp đồng ký đầy đủ luôn rồi. Có lẽ sẽ nhận khách liên tục luôn đấy. Lần này không biết có lấy được vốn liếng gì hay không. Tôi sợ lại như mấy lần trước, công ty lại phải đền hợp đồng."
"Vậy ư? Thôi anh ráng làm đi. Còn thấy không ổn cứ liên lạc với tôi, tôi sẽ giúp anh tìm một công việc khác."
"Vâng! Cảm ơn cô Triệu rất nhiều. Ơn của cô không biết bao giờ tôi mới trả hết."
"Không cần, không cần. Anh làm việc tốt để lo cho con trai là được rồi. Thôi, tôi còn có việc. Hẹn gặp hai người sau nhé!"
"Vâng! Chào cô Triệu!"
Anh Ngọc ngắt máy xong thì cong môi cười nhẹ. Thời cơ đến rồi đây! Không là bây giờ thì còn lúc nào nữa cơ chứ. Lướt tìm thêm một số, cô ấn gọi đi.
"Tôi nghe đây Phó Tổng!"
"Ngày mai Trương Thị đón đoàn khách mới. Có lẽ nhiều tour kéo dài!"
"Vậy vẫn như những lần trước sao?"
"Không! Lớn chuyện hơn đi. Ẩm thực!"
"Tôi hiểu rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.