Chương 1:
Xú Trùng
04/05/2023
Yến Yến tỉnh lại, cô thấy mình nằm trên một chiếc giường lớn trải đầy tơ lụa màu xanh lam, hàng mi dài đen màu cánh quạ rung rung như cánh bướm, cố gắng che giấu cảm xúc, bình tĩnh như không có chuyện gì.
Mọi vải vóc trơn nhẵn theo động tác đứng dậy của cô mà trượt xuống, lướt qua cơ thể nhỏ gầy. Yến Yến cúi đầu, phát hiện toàn thân mình trần trụi, cô không mặc bất cứ thứ gì.
Tuy có chút hoảng hốt nhưng cô nhanh chóng hồi phục tinh thần rồi sau đó lại mờ mịt luống cuống tay chân. Trái tim cô dần dần chìm xuống.
Nhìn quanh, cô thấy căn phòng này được chiếu sáng rực rỡ, có cả bể bơi ngay bên ngoài cửa sổ sát đất. Ngoài kia những bông hồng rực rỡ đang bám mình vào cửa kính thủy tinh để vươn lên phát triển. Màu sắc của chúng sáng đến chói mắt, cũng giống như muốn đốt cháy toàn bộ cánh đồng hoang trong lòng Yến Yến.
Cô dùng chăn quấn lấy cơ thể mình, đôi chân trắng nõn nhẹ nhàng đi lại trên sàn nhà trắng sứ, cơ thể nhảy múa uyển chuyển với một điệu xoay tròn.
Mắt cá chân truyền đến từng cơn đau đớn làm cô cảm thấy sống lưng phát lạnh, những hình ảnh bị xâm chiếm từng cái từng cái một lạnh như băng lại hiện ra, lóe lên trong đầu, khiến cô lạnh lẽo không thôi. Yến Yến nhớ tới khuôn mặt kia, một khuôn mặt lạnh lùng nhưng cũng rất cuồng nhiệt, khiến cô không kìm được mà run rẩy.
Lúc này, cánh cửa nặng nề ở phía trước được mở ra. Khuôn mặt của người kia thật sự hiện lên ngay trước mắt.
Yến Yến thấy hắn có biểu tình giống như đang chơi đùa với một món đồ chơi thú vị.
Cô cố chịu đựng cơn đau đớn trên chân, nhắm vào một khe hở bên cạnh người đàn ông mà ra sức chạy ra ngoài.
Không thể nghi ngờ hành động này của cô giống như lấy trứng chọi với đá, cô thấy mình thật ngu xuẩn.
Chính hành động chạy trốn theo bản năng của cô trong lúc bối rối đã khiến sắc mặt người đàn ông càng thêm lạnh lùng.
Hắn chỉ vươn một tay thế mà đã bắt được Yến Yến. Yến Yến càng muốn tránh thoát thì càng bị cánh tay của hắn kiềm hãm chặt hơn. Hắn ôm Yến Yến đi về phía chiếc giường lớn.
Tiếng nức nở trong cổ họng của cô phát ra giống như tiếng kêu bi thương của loài thú nhỏ đáng thương cần sự giúp đỡ. Yến Yến thấy hắn đặt cô lên giường, kéo lớp vải màu xanh lam ra, trên mặt là cảm xúc trầm buồn.
Nước mắt của Yến Yến theo khóe mắt chảy xuống. Trong sự thê lương ấy cô tha thiết cầu xin hắn. "Anh có thể buông tha tôi được không", thế nhưng không ai để ý đến lời cầu xin xen lẫn trong tiếng khóc, chúng thật không có ý nghĩa gì, đặc biệt là ở mặt trước người đàn ông này.
Yến Yến có một bà nội mù, còn cha mẹ thì cô chưa từng gặp qua, nghe bà nội nói bọn họ đã chết ở nông thôn. Bởi vì không có người thu nhặt thi thể để chôn cất nên chỗ kia giờ đã mọc đầy linh lan và cũng không có người ghé qua.
Mỗi lần cô gặng hỏi, cũng chỉ nhận được câu trả lời hời hợt như vậy từ bà. Giống như câu trả lời được tính toán chính xác từ trước, nhưng lại mơ hồ đến mức không có cảm xúc.
Yến Yến học đến cấp hai thì bỏ học, gia đình không có tiền. Sau đó Yến Yến bắt đầu nhận thấy số mệnh của bản thân, cô cảm thấy mình giống như bắt rễ ở phố Dục Thủy, linh hồn của cô lang thang trong khối địa giới không lên cũng không xuống này, chờ đến ngày thối rữa rồi biến mất.
Phố Dục Thủy là nơi tập hợp của tất cả người nghèo và người ăn xin ở thủ đô. Bởi vì nghèo, tất cả mọi người đều có cùng một biểu cảm trên khuôn mặt của họ. Đó là sự chết lặng do họ bình tĩnh và tự kiềm chế.
Mỗi ngày ở đây đều có người đi ra ngoài, cùng một ngày cũng có người đi vào.
Phố Dục Thủy là cầu nối giữa thành thị và nông thôn, kết nối giữa thành phố và vùng nông thôn. Dù không là thành phố phồn hoa thì nó cũng không thể so sánh với nông thôn tự tại.
Người ở nơi này phần lớn là vì sống sót mà liều mạng giãy dụa.
Trên gương mặt xa lạ của bọn họ phần lớn đều thể hiện sự sầu khổ, cực kỳ giống cá bị trục vớt, bốc lên phun ra đều là chua xót cùng vô lực, nhưng cái gì cũng không thay đổi được.
Tụ họp để bán cá tại một chợ nhỏ trên phố Dục Thủy là một công việc có thể duy trì cuộc sống cơ bản.
Hầu hết cá của cô là loại tươi và thuộc dạng rẻ tiền. Đối với người ở vùng này mà nói thì rất phù hợp, có người hỏi Yến Yến rằng cá của cô từ đâu được chuyển tới, cô luôn cười nhưng cũng không trả lời họ. Cô trông đẹp nên không giống như người ở đây.
Làn da trắng nõn cực kỳ giống màu sắc của loại ngọc thượng hạng, đôi mắt với con ngươi trong trẻo cực kỳ thu hút. Nét chân mày của cô cong cong, giống như mặt trăng trên bầu trời, hoang dã vừa phải.
Vẻ đẹp hồn nhiên vốn có của cô giống như trăng rơi vào sao, nhìn từ xa thì thanh cao tự tại, nhìn gần thì lại nhu hòa tinh tế.
Dựa vào vẻ đẹp này mà việc làm ăn của Yến Yến cũng thuận lợi hơn không phải là không có lý. Nhưng cô bán ít cá, số tiền kiếm được cũng chỉ là lo cho sự ấm no. Cho nên cũng không ai xem trọng điều này, các dì bán cá ở các cửa hàng khác đều thích cô, mỗi ngày đều kéo tay cô la hét muốn làm mai giới thiệu cho người cho cô.
Yến Yến luôn cười tủm tỉm, nói mình đã có bạn trai. Ai hỏi bạn trai làm gì? Cô cũng ngoan ngoãn, khéo léo trả lời: "Anh ấy làm âm nhạc."
"Làm nhạc, vậy anh ta có phải là minh tinh không?"
Yến Yến cười, ánh mắt đều híp lại thành một đường cong cong, ánh sáng từng chút từng chút phát ra. Nhìn thật đẹp mắt, làm cho người ta không thể nhìn đi nơi khác.
"Không phải minh tinh ạ."
Thanh âm nho nhỏ, ngọt ngào lại nhát nhát, tiếng cười nhẹ dần đi.
Dụng cụ đựng cá của Yến Yến là một thùng nhỏ màu đỏ, Giang Thâm mua cho cô. Giang Thâm chính là bạn trai của Yến Yến, bọn họ là bạn học tiểu học.
Sau đó ba Giang Thâm mua vé số trúng giải độc đắc, liền mang theo cả nhà dọn ra ngoài.
Lại gặp phải một ngày mưa, đường trơn trượt khiến chậu bán cá của Yến Yến rơi trên mặt đất tung tóe, cá tươi sống vặn vẹo trong bùn đất. Yến Yến hoảng hốt, gấp đến độ hốc mắt đỏ lên, nhìn giống như một con vật nhỏ vừa yếu đuối vừa đáng thương.
Cô ngồi xổm xuống.
Giang Thâm đã xuất hiện vào lúc này, anh mặc đồng phục màu xanh trắng, trên chân đi một đôi giày thể thao sạch sẽ lại có chút khoa trương, trên tay cầm chiếc ô trong suốt đi tới trước mặt cô, che chắn những giọt mưa rơi xuống đỉnh đầu cô.
Yến Yến đỏ mắt, mặt cũng ửng hồng lên.
Mọi vải vóc trơn nhẵn theo động tác đứng dậy của cô mà trượt xuống, lướt qua cơ thể nhỏ gầy. Yến Yến cúi đầu, phát hiện toàn thân mình trần trụi, cô không mặc bất cứ thứ gì.
Tuy có chút hoảng hốt nhưng cô nhanh chóng hồi phục tinh thần rồi sau đó lại mờ mịt luống cuống tay chân. Trái tim cô dần dần chìm xuống.
Nhìn quanh, cô thấy căn phòng này được chiếu sáng rực rỡ, có cả bể bơi ngay bên ngoài cửa sổ sát đất. Ngoài kia những bông hồng rực rỡ đang bám mình vào cửa kính thủy tinh để vươn lên phát triển. Màu sắc của chúng sáng đến chói mắt, cũng giống như muốn đốt cháy toàn bộ cánh đồng hoang trong lòng Yến Yến.
Cô dùng chăn quấn lấy cơ thể mình, đôi chân trắng nõn nhẹ nhàng đi lại trên sàn nhà trắng sứ, cơ thể nhảy múa uyển chuyển với một điệu xoay tròn.
Mắt cá chân truyền đến từng cơn đau đớn làm cô cảm thấy sống lưng phát lạnh, những hình ảnh bị xâm chiếm từng cái từng cái một lạnh như băng lại hiện ra, lóe lên trong đầu, khiến cô lạnh lẽo không thôi. Yến Yến nhớ tới khuôn mặt kia, một khuôn mặt lạnh lùng nhưng cũng rất cuồng nhiệt, khiến cô không kìm được mà run rẩy.
Lúc này, cánh cửa nặng nề ở phía trước được mở ra. Khuôn mặt của người kia thật sự hiện lên ngay trước mắt.
Yến Yến thấy hắn có biểu tình giống như đang chơi đùa với một món đồ chơi thú vị.
Cô cố chịu đựng cơn đau đớn trên chân, nhắm vào một khe hở bên cạnh người đàn ông mà ra sức chạy ra ngoài.
Không thể nghi ngờ hành động này của cô giống như lấy trứng chọi với đá, cô thấy mình thật ngu xuẩn.
Chính hành động chạy trốn theo bản năng của cô trong lúc bối rối đã khiến sắc mặt người đàn ông càng thêm lạnh lùng.
Hắn chỉ vươn một tay thế mà đã bắt được Yến Yến. Yến Yến càng muốn tránh thoát thì càng bị cánh tay của hắn kiềm hãm chặt hơn. Hắn ôm Yến Yến đi về phía chiếc giường lớn.
Tiếng nức nở trong cổ họng của cô phát ra giống như tiếng kêu bi thương của loài thú nhỏ đáng thương cần sự giúp đỡ. Yến Yến thấy hắn đặt cô lên giường, kéo lớp vải màu xanh lam ra, trên mặt là cảm xúc trầm buồn.
Nước mắt của Yến Yến theo khóe mắt chảy xuống. Trong sự thê lương ấy cô tha thiết cầu xin hắn. "Anh có thể buông tha tôi được không", thế nhưng không ai để ý đến lời cầu xin xen lẫn trong tiếng khóc, chúng thật không có ý nghĩa gì, đặc biệt là ở mặt trước người đàn ông này.
Yến Yến có một bà nội mù, còn cha mẹ thì cô chưa từng gặp qua, nghe bà nội nói bọn họ đã chết ở nông thôn. Bởi vì không có người thu nhặt thi thể để chôn cất nên chỗ kia giờ đã mọc đầy linh lan và cũng không có người ghé qua.
Mỗi lần cô gặng hỏi, cũng chỉ nhận được câu trả lời hời hợt như vậy từ bà. Giống như câu trả lời được tính toán chính xác từ trước, nhưng lại mơ hồ đến mức không có cảm xúc.
Yến Yến học đến cấp hai thì bỏ học, gia đình không có tiền. Sau đó Yến Yến bắt đầu nhận thấy số mệnh của bản thân, cô cảm thấy mình giống như bắt rễ ở phố Dục Thủy, linh hồn của cô lang thang trong khối địa giới không lên cũng không xuống này, chờ đến ngày thối rữa rồi biến mất.
Phố Dục Thủy là nơi tập hợp của tất cả người nghèo và người ăn xin ở thủ đô. Bởi vì nghèo, tất cả mọi người đều có cùng một biểu cảm trên khuôn mặt của họ. Đó là sự chết lặng do họ bình tĩnh và tự kiềm chế.
Mỗi ngày ở đây đều có người đi ra ngoài, cùng một ngày cũng có người đi vào.
Phố Dục Thủy là cầu nối giữa thành thị và nông thôn, kết nối giữa thành phố và vùng nông thôn. Dù không là thành phố phồn hoa thì nó cũng không thể so sánh với nông thôn tự tại.
Người ở nơi này phần lớn là vì sống sót mà liều mạng giãy dụa.
Trên gương mặt xa lạ của bọn họ phần lớn đều thể hiện sự sầu khổ, cực kỳ giống cá bị trục vớt, bốc lên phun ra đều là chua xót cùng vô lực, nhưng cái gì cũng không thay đổi được.
Tụ họp để bán cá tại một chợ nhỏ trên phố Dục Thủy là một công việc có thể duy trì cuộc sống cơ bản.
Hầu hết cá của cô là loại tươi và thuộc dạng rẻ tiền. Đối với người ở vùng này mà nói thì rất phù hợp, có người hỏi Yến Yến rằng cá của cô từ đâu được chuyển tới, cô luôn cười nhưng cũng không trả lời họ. Cô trông đẹp nên không giống như người ở đây.
Làn da trắng nõn cực kỳ giống màu sắc của loại ngọc thượng hạng, đôi mắt với con ngươi trong trẻo cực kỳ thu hút. Nét chân mày của cô cong cong, giống như mặt trăng trên bầu trời, hoang dã vừa phải.
Vẻ đẹp hồn nhiên vốn có của cô giống như trăng rơi vào sao, nhìn từ xa thì thanh cao tự tại, nhìn gần thì lại nhu hòa tinh tế.
Dựa vào vẻ đẹp này mà việc làm ăn của Yến Yến cũng thuận lợi hơn không phải là không có lý. Nhưng cô bán ít cá, số tiền kiếm được cũng chỉ là lo cho sự ấm no. Cho nên cũng không ai xem trọng điều này, các dì bán cá ở các cửa hàng khác đều thích cô, mỗi ngày đều kéo tay cô la hét muốn làm mai giới thiệu cho người cho cô.
Yến Yến luôn cười tủm tỉm, nói mình đã có bạn trai. Ai hỏi bạn trai làm gì? Cô cũng ngoan ngoãn, khéo léo trả lời: "Anh ấy làm âm nhạc."
"Làm nhạc, vậy anh ta có phải là minh tinh không?"
Yến Yến cười, ánh mắt đều híp lại thành một đường cong cong, ánh sáng từng chút từng chút phát ra. Nhìn thật đẹp mắt, làm cho người ta không thể nhìn đi nơi khác.
"Không phải minh tinh ạ."
Thanh âm nho nhỏ, ngọt ngào lại nhát nhát, tiếng cười nhẹ dần đi.
Dụng cụ đựng cá của Yến Yến là một thùng nhỏ màu đỏ, Giang Thâm mua cho cô. Giang Thâm chính là bạn trai của Yến Yến, bọn họ là bạn học tiểu học.
Sau đó ba Giang Thâm mua vé số trúng giải độc đắc, liền mang theo cả nhà dọn ra ngoài.
Lại gặp phải một ngày mưa, đường trơn trượt khiến chậu bán cá của Yến Yến rơi trên mặt đất tung tóe, cá tươi sống vặn vẹo trong bùn đất. Yến Yến hoảng hốt, gấp đến độ hốc mắt đỏ lên, nhìn giống như một con vật nhỏ vừa yếu đuối vừa đáng thương.
Cô ngồi xổm xuống.
Giang Thâm đã xuất hiện vào lúc này, anh mặc đồng phục màu xanh trắng, trên chân đi một đôi giày thể thao sạch sẽ lại có chút khoa trương, trên tay cầm chiếc ô trong suốt đi tới trước mặt cô, che chắn những giọt mưa rơi xuống đỉnh đầu cô.
Yến Yến đỏ mắt, mặt cũng ửng hồng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.