Chương 18
Vanilla Jeje
23/03/2024
Chấn Điền nghe xong câu chuyện, chỉ biết sững ra như trời trồng.
Anh không biết mình nên sốc về việc Doanh Nghiêm giết người, hay người cậu giết là chính cậu đây. Mọi thứ cứ như một mớ bòng bong cuốn lấy nhau, chằng chịt không lối thoát.
Doanh Nghiêm thấp thỏm chờ đợi phản ứng của Chấn Điền, im lặng không nói gì. Chấn Điền biết mình cần phải nói gì đó, chí ít bày tỏ thái độ của bản thân, nhưng đầu anh sắp nổ tung rồi.
“Anh…” Anh thở dốc, giọng nói trở nên nặng nề, “Để anh suy nghĩ.”
“Vâng.” Doanh Nghiêm vô cùng ngoan ngoãn đáp, nào nhìn ra được bộ dáng giết người không ghê tay trong lời kể của cậu.
“Em vẫn chưa trả lời anh làm sao em đột nhiên mạnh như thế.” Chấn Điền vuốt mũi.
“Thật ra chủng tộc của mẹ em rất mạnh, em từng thấy bà ấy dễ dàng bẻ cong được thanh sắt cơ. Nhưng có lẽ do em mang một nửa dòng máu nhân loại nên chỉ thỉnh thoảng mới gom góp được sức lực lớn như vậy, sau khi dùng xong còn bị suy yếu rất nhiều.” Cậu mấp máy môi, “Nếu giận dữ thì sẽ càng mạnh hơn một chút.”
“Còn cái xác kia từ đâu mà ra?” Chấn Điền nhớ đến gương mặt bị chém nát bét nọ liền muốn buồn nôn, dù hiện tại anh đã biết đó cũng là Doanh Nghiêm.
“Sau khi bị em giết, bọn họ sẽ không thể tồn tại nữa, nhưng cũng không hoàn toàn biến mất. Dù sao thì họ cũng là một phần của em.” Nhắc tới điều này, gương mặt cậu lộ rõ vẻ kinh tởm, “Tương lai đó bị sụp đổ, bọn họ bị mắc kẹt bên trong không gian khác, đương nhiên oán hận em vô cùng. Do hôm nay em bị bệnh nên không khống chế được, vô tình để rơi ra một con.”
Một con… Tức là còn nhiều con khác. Chấn Điền nhớ tới bảy con dao biến mất, tức thì lạnh cả sống lưng. Điều đó có nghĩa là cậu đã giết ít nhất bảy người.
Không, đó chỉ mới tính số dao anh mua, còn có những con dao lẻ cậu mua bên ngoài anh cũng không biết được. Hơn nữa cậu đã bắt đầu làm việc này từ mười năm trước…
Chấn Điền đột ngột bắt được một điểm mấu chốt quan trọng!
Doanh Nghiêm đã bắt đầu giết chính mình từ mười năm trước, vì sao đến bây giờ vẫn còn phải làm điều đó? Hiện tại cậu đã hai mươi sáu tuổi, tương lai của những Doanh Nghiêm kia không thể xảy ra được nữa.
Ngoài ra còn có vẻ ngoài không lớn lên của cậu… Chấn Điền có một suy đoán, nhưng anh cảm thấy quá hoang đường. Anh run giọng hỏi: “Rốt cuộc biện pháp mà em kể lúc đó là gì? Nó có liên quan tới việc em không trưởng thành nữa?”
Doanh Nghiêm không ngờ anh lại nhìn thấu điều này nhanh như vậy, lúng túng gật đầu: “Quả thật cả hai điều này có liên quan đến nhau.”
“Sau khi quay trở về, em đã suy nghĩ kỹ phải làm sao để không trở thành bộ dáng đáng ghét kia, khiến cho anh phải đau buồn. Nhưng quanh đi quẩn lại, em vẫn không có cách nào đảm bảo được chính mình sẽ không thay đổi suy nghĩ, dần dần biến chất như những Doanh Nghiêm kia.” Cậu nở một nụ cười nhạt, ánh mắt ánh lên tia sáng kỳ quặc, “Cho nên em nghĩ rằng, chỉ cần đừng bao giờ thay đổi là được. Chỉ cần em vẫn luôn là em của hiện tại, em sẽ không biến thành họ.”
“Vì thế, mỗi ngày trôi qua, em lại giết em của ngày mai. Như vậy thì em vĩnh viễn sẽ là em của ngày hôm nay, thời khắc mà em vẫn chưa bị biến chất.”
Lời này chẳng khác nào sét đánh ngang tai anh. Mười năm là hơn ba ngàn sáu trăm năm mươi ngàn ngày, Doanh Nghiêm cũng đã giết từng đó bản thể của mình, còn thứ gì điên rồ hơn nữa đây?
“Vì sao em chưa từng nói cho anh biết về điều này?” Chấn Điền chất vấn.
Doanh Nghiêm rũ mi mắt: “Nếu em nói ra, anh sẽ tin sao?”
Đương nhiên là không rồi. Nói thật thì nếu không có cái xác kia, có lẽ anh đã cho rằng Doanh Nghiêm bị hoang tưởng nặng.
Tuy anh không nói ra, nhưng sự im lặng đã là đáp án rõ ràng nhất.
“Có đôi khi sự thật vô cùng nặng nề, em không muốn anh phải gánh vác chúng. Nếu có thể giấu được, em không nói cho anh biết đâu.” Cậu thú thật với anh, “Em sợ rằng sau khi anh biết chuyện, anh sẽ không chấp nhận được con người của em nữa.”
“Sao mọi thứ phải trở nên rối rắm như vậy.” Chấn Điền mệt mỏi xoa thái dương, “Nghiêm à, anh không biết nên làm gì nữa. Tuy anh vẫn yêu em, nhưng anh cũng không thể đối mặt với em như cũ được.”
“Em hiểu mà.” Doanh Nghiêm gật đầu, đứng lên.
“Em đi đâu đấy?” Chấn Điền hỏi.
“Dọn dẹp cái xác.” Cậu trả lời, “Nếu không một lát nữa anh có muốn đi vệ sinh cũng không đi được.”
Chấn Điền: “…”
Nói đúng quá không cãi nổi. Có là đàn ông thì thấy xác chết cũng phải biết sợ thôi.
“Còn hai tuần nữa là tháo bột, từ giờ đến lúc đó anh cứ suy nghĩ dần cũng được.” Cậu quay lưng đi không dám ngoái đầu, “Hiện tại anh đi đứng không tiện, vẫn nên để em chăm sóc anh thì hơn. Đợi tháo bột xong anh quyết định thế nào, em cũng sẽ không phản đối.”
Anh không biết mình nên sốc về việc Doanh Nghiêm giết người, hay người cậu giết là chính cậu đây. Mọi thứ cứ như một mớ bòng bong cuốn lấy nhau, chằng chịt không lối thoát.
Doanh Nghiêm thấp thỏm chờ đợi phản ứng của Chấn Điền, im lặng không nói gì. Chấn Điền biết mình cần phải nói gì đó, chí ít bày tỏ thái độ của bản thân, nhưng đầu anh sắp nổ tung rồi.
“Anh…” Anh thở dốc, giọng nói trở nên nặng nề, “Để anh suy nghĩ.”
“Vâng.” Doanh Nghiêm vô cùng ngoan ngoãn đáp, nào nhìn ra được bộ dáng giết người không ghê tay trong lời kể của cậu.
“Em vẫn chưa trả lời anh làm sao em đột nhiên mạnh như thế.” Chấn Điền vuốt mũi.
“Thật ra chủng tộc của mẹ em rất mạnh, em từng thấy bà ấy dễ dàng bẻ cong được thanh sắt cơ. Nhưng có lẽ do em mang một nửa dòng máu nhân loại nên chỉ thỉnh thoảng mới gom góp được sức lực lớn như vậy, sau khi dùng xong còn bị suy yếu rất nhiều.” Cậu mấp máy môi, “Nếu giận dữ thì sẽ càng mạnh hơn một chút.”
“Còn cái xác kia từ đâu mà ra?” Chấn Điền nhớ đến gương mặt bị chém nát bét nọ liền muốn buồn nôn, dù hiện tại anh đã biết đó cũng là Doanh Nghiêm.
“Sau khi bị em giết, bọn họ sẽ không thể tồn tại nữa, nhưng cũng không hoàn toàn biến mất. Dù sao thì họ cũng là một phần của em.” Nhắc tới điều này, gương mặt cậu lộ rõ vẻ kinh tởm, “Tương lai đó bị sụp đổ, bọn họ bị mắc kẹt bên trong không gian khác, đương nhiên oán hận em vô cùng. Do hôm nay em bị bệnh nên không khống chế được, vô tình để rơi ra một con.”
Một con… Tức là còn nhiều con khác. Chấn Điền nhớ tới bảy con dao biến mất, tức thì lạnh cả sống lưng. Điều đó có nghĩa là cậu đã giết ít nhất bảy người.
Không, đó chỉ mới tính số dao anh mua, còn có những con dao lẻ cậu mua bên ngoài anh cũng không biết được. Hơn nữa cậu đã bắt đầu làm việc này từ mười năm trước…
Chấn Điền đột ngột bắt được một điểm mấu chốt quan trọng!
Doanh Nghiêm đã bắt đầu giết chính mình từ mười năm trước, vì sao đến bây giờ vẫn còn phải làm điều đó? Hiện tại cậu đã hai mươi sáu tuổi, tương lai của những Doanh Nghiêm kia không thể xảy ra được nữa.
Ngoài ra còn có vẻ ngoài không lớn lên của cậu… Chấn Điền có một suy đoán, nhưng anh cảm thấy quá hoang đường. Anh run giọng hỏi: “Rốt cuộc biện pháp mà em kể lúc đó là gì? Nó có liên quan tới việc em không trưởng thành nữa?”
Doanh Nghiêm không ngờ anh lại nhìn thấu điều này nhanh như vậy, lúng túng gật đầu: “Quả thật cả hai điều này có liên quan đến nhau.”
“Sau khi quay trở về, em đã suy nghĩ kỹ phải làm sao để không trở thành bộ dáng đáng ghét kia, khiến cho anh phải đau buồn. Nhưng quanh đi quẩn lại, em vẫn không có cách nào đảm bảo được chính mình sẽ không thay đổi suy nghĩ, dần dần biến chất như những Doanh Nghiêm kia.” Cậu nở một nụ cười nhạt, ánh mắt ánh lên tia sáng kỳ quặc, “Cho nên em nghĩ rằng, chỉ cần đừng bao giờ thay đổi là được. Chỉ cần em vẫn luôn là em của hiện tại, em sẽ không biến thành họ.”
“Vì thế, mỗi ngày trôi qua, em lại giết em của ngày mai. Như vậy thì em vĩnh viễn sẽ là em của ngày hôm nay, thời khắc mà em vẫn chưa bị biến chất.”
Lời này chẳng khác nào sét đánh ngang tai anh. Mười năm là hơn ba ngàn sáu trăm năm mươi ngàn ngày, Doanh Nghiêm cũng đã giết từng đó bản thể của mình, còn thứ gì điên rồ hơn nữa đây?
“Vì sao em chưa từng nói cho anh biết về điều này?” Chấn Điền chất vấn.
Doanh Nghiêm rũ mi mắt: “Nếu em nói ra, anh sẽ tin sao?”
Đương nhiên là không rồi. Nói thật thì nếu không có cái xác kia, có lẽ anh đã cho rằng Doanh Nghiêm bị hoang tưởng nặng.
Tuy anh không nói ra, nhưng sự im lặng đã là đáp án rõ ràng nhất.
“Có đôi khi sự thật vô cùng nặng nề, em không muốn anh phải gánh vác chúng. Nếu có thể giấu được, em không nói cho anh biết đâu.” Cậu thú thật với anh, “Em sợ rằng sau khi anh biết chuyện, anh sẽ không chấp nhận được con người của em nữa.”
“Sao mọi thứ phải trở nên rối rắm như vậy.” Chấn Điền mệt mỏi xoa thái dương, “Nghiêm à, anh không biết nên làm gì nữa. Tuy anh vẫn yêu em, nhưng anh cũng không thể đối mặt với em như cũ được.”
“Em hiểu mà.” Doanh Nghiêm gật đầu, đứng lên.
“Em đi đâu đấy?” Chấn Điền hỏi.
“Dọn dẹp cái xác.” Cậu trả lời, “Nếu không một lát nữa anh có muốn đi vệ sinh cũng không đi được.”
Chấn Điền: “…”
Nói đúng quá không cãi nổi. Có là đàn ông thì thấy xác chết cũng phải biết sợ thôi.
“Còn hai tuần nữa là tháo bột, từ giờ đến lúc đó anh cứ suy nghĩ dần cũng được.” Cậu quay lưng đi không dám ngoái đầu, “Hiện tại anh đi đứng không tiện, vẫn nên để em chăm sóc anh thì hơn. Đợi tháo bột xong anh quyết định thế nào, em cũng sẽ không phản đối.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.