Chương 1
Vanilla Jeje
23/03/2024
Nếu có một cuộc bình chọn âm thanh đáng ghét, Chấn Điền tin chắc rằng tiếng báo thức sẽ đứng hạng nhất không cần đắn đo.
Anh vươn tay quơ quào chiếc kệ đầu giường, mãi một lúc mới nhấn tắt được điện thoại, lỗ tai không bị tra tấn nữa liền thoải mái hẳn ra.
Thế nhưng trước khi anh kịp rời giường, một bàn tay khác đã vòng lấy eo anh kéo lại.
“… Đừng đi mà.” Doanh Nghiêm cọ mái tóc mềm mại của mình vào lưng Chấn Điền, tay siết càng lúc càng chặt.
“Bé ngoan, sáu giờ ba mươi rồi.” Chấn Điền đẩy cậu ra, “Không đi nữa là muộn giờ làm của anh mất.”
Giọng nói ngái ngủ của Doanh Nghiêm mờ mịt truyền tới: “Vậy thì không đi làm.”
Được thế thì tốt rồi. Chấn Điền thầm nghĩ ai lúc mới ngủ dậy cũng có thể quả quyết nói câu đó thì hay biết bao nhiêu.
“Cục cưng, hôn một cái rồi để anh đi nhé?” Anh dỗ dành cậu, xoa đầu như cún con.
Mắt cậu hơi híp lại như một con mèo lười, giọng nũng nịu: “Ba cái cơ.”
Chấn Điền thật hết cách, đành cố gắng chiều chuộng thoả mãn nhóc con nhà anh. Môi răng vừa chạm nhau, Doanh Nghiêm lại biến thành con sói đói, cắn muốn rách cả da.
Sáu giờ bốn mươi tám phút, Chấn Điền rốt cuộc cũng rời được giường.
Anh cạo râu trong nhà vệ sinh, phát hiện môi mình bị sưng đỏ lên rồi, không khỏi thầm mắng Doanh Nghiêm trong lòng. Lại nhìn mấy vết cắn cậu để lại trên người tối qua, hiện trường này để ai khác nhìn thấy cũng đều sẽ gắn cho anh cái mác “phóng đãng bừa bãi, fuckboy Sài thành”.
Vừa bước ra khỏi phòng tắm, Doanh Nghiêm lại sà tới ôm anh: “Thơm quá đi.”
Chấn Điền ôm cậu thêm một chốc, nhìn đỉnh đầu Doanh Nghiêm gác cằm lên: “Anh nhớ cô chú cao lắm mà sao em thấp thế nhỉ?”
Lúc mới dậy thì anh nhớ thằng nhóc này trổ mã nhanh lắm, ai cũng nghĩ cậu sẽ cao như ba mẹ mình, chí ít phải trên một mét tám. Nào ngờ chiều cao đạt tới mốc một mét bảy lăm thì chợt ngưng lại, cậu biến thành người thấp nhất nhà.
Chấn Điền không cao nhanh như cậu, chiều cao tăng từ từ chậm rãi qua từng năm, ấy vậy mà hiện tại anh cũng được một mét tám ba rồi.
Doanh Nghiêm không quan tâm lắm, bắt đầu đánh dấu chủ quyền trên cổ anh: “Có lẽ do gen lặn.”
“Đừng cắn, để lại dấu mất.” Chấn Điền ngăn cậu lại, “Trời đang nóng, anh không muốn mặc áo cao cổ đâu.”
Tuy việc anh có người yêu cả văn phòng đều biết, nhưng mà ngày nào đến công ty cũng mang theo mấy dấu hôn thì kỳ cục quá. Cũng chẳng biết kiếp trước Doanh Nghiêm có là chó không, vì sao bây giờ ham mê cắn mút như vậy.
Bảy giờ ba mươi sáng, sau khi ăn sáng xong, Chấn Điền rốt cuộc cũng ra được khỏi cửa nhà.
“Tạm biệt.” Doanh Nghiêm đứng trước cửa vẫy tay, “Yêu anh nhiều.”
Tuy không có ai thấy, hành vi thân mật giữa hành lang chung cư vẫn khiến Chấn Điền xấu hổ đỏ cả mặt. Anh ngượng ngùng đáp lại cái hôn gió của cậu, sau đó chạy thẳng.
Đến tận văn phòng rồi anh vẫn nghĩ mãi tới gương mặt bé ngoan của cậu.
Không được nghĩ ngợi lung tung, phải tập trung làm việc! Anh là trụ cột gia đình, không chăm chỉ cày bừa thì không thể trả tiền mua chung cư đâu!
Anh vươn tay quơ quào chiếc kệ đầu giường, mãi một lúc mới nhấn tắt được điện thoại, lỗ tai không bị tra tấn nữa liền thoải mái hẳn ra.
Thế nhưng trước khi anh kịp rời giường, một bàn tay khác đã vòng lấy eo anh kéo lại.
“… Đừng đi mà.” Doanh Nghiêm cọ mái tóc mềm mại của mình vào lưng Chấn Điền, tay siết càng lúc càng chặt.
“Bé ngoan, sáu giờ ba mươi rồi.” Chấn Điền đẩy cậu ra, “Không đi nữa là muộn giờ làm của anh mất.”
Giọng nói ngái ngủ của Doanh Nghiêm mờ mịt truyền tới: “Vậy thì không đi làm.”
Được thế thì tốt rồi. Chấn Điền thầm nghĩ ai lúc mới ngủ dậy cũng có thể quả quyết nói câu đó thì hay biết bao nhiêu.
“Cục cưng, hôn một cái rồi để anh đi nhé?” Anh dỗ dành cậu, xoa đầu như cún con.
Mắt cậu hơi híp lại như một con mèo lười, giọng nũng nịu: “Ba cái cơ.”
Chấn Điền thật hết cách, đành cố gắng chiều chuộng thoả mãn nhóc con nhà anh. Môi răng vừa chạm nhau, Doanh Nghiêm lại biến thành con sói đói, cắn muốn rách cả da.
Sáu giờ bốn mươi tám phút, Chấn Điền rốt cuộc cũng rời được giường.
Anh cạo râu trong nhà vệ sinh, phát hiện môi mình bị sưng đỏ lên rồi, không khỏi thầm mắng Doanh Nghiêm trong lòng. Lại nhìn mấy vết cắn cậu để lại trên người tối qua, hiện trường này để ai khác nhìn thấy cũng đều sẽ gắn cho anh cái mác “phóng đãng bừa bãi, fuckboy Sài thành”.
Vừa bước ra khỏi phòng tắm, Doanh Nghiêm lại sà tới ôm anh: “Thơm quá đi.”
Chấn Điền ôm cậu thêm một chốc, nhìn đỉnh đầu Doanh Nghiêm gác cằm lên: “Anh nhớ cô chú cao lắm mà sao em thấp thế nhỉ?”
Lúc mới dậy thì anh nhớ thằng nhóc này trổ mã nhanh lắm, ai cũng nghĩ cậu sẽ cao như ba mẹ mình, chí ít phải trên một mét tám. Nào ngờ chiều cao đạt tới mốc một mét bảy lăm thì chợt ngưng lại, cậu biến thành người thấp nhất nhà.
Chấn Điền không cao nhanh như cậu, chiều cao tăng từ từ chậm rãi qua từng năm, ấy vậy mà hiện tại anh cũng được một mét tám ba rồi.
Doanh Nghiêm không quan tâm lắm, bắt đầu đánh dấu chủ quyền trên cổ anh: “Có lẽ do gen lặn.”
“Đừng cắn, để lại dấu mất.” Chấn Điền ngăn cậu lại, “Trời đang nóng, anh không muốn mặc áo cao cổ đâu.”
Tuy việc anh có người yêu cả văn phòng đều biết, nhưng mà ngày nào đến công ty cũng mang theo mấy dấu hôn thì kỳ cục quá. Cũng chẳng biết kiếp trước Doanh Nghiêm có là chó không, vì sao bây giờ ham mê cắn mút như vậy.
Bảy giờ ba mươi sáng, sau khi ăn sáng xong, Chấn Điền rốt cuộc cũng ra được khỏi cửa nhà.
“Tạm biệt.” Doanh Nghiêm đứng trước cửa vẫy tay, “Yêu anh nhiều.”
Tuy không có ai thấy, hành vi thân mật giữa hành lang chung cư vẫn khiến Chấn Điền xấu hổ đỏ cả mặt. Anh ngượng ngùng đáp lại cái hôn gió của cậu, sau đó chạy thẳng.
Đến tận văn phòng rồi anh vẫn nghĩ mãi tới gương mặt bé ngoan của cậu.
Không được nghĩ ngợi lung tung, phải tập trung làm việc! Anh là trụ cột gia đình, không chăm chỉ cày bừa thì không thể trả tiền mua chung cư đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.