Chương 27: Có Phải Ngươi Muốn Ăn Đòn Hay Không? (2)
Tân Phong
25/12/2021
Kỳ quái.
Hổ Bang vậy mà có cấu kết cùng thổ phỉ?
Đã từng có quan phủ qua Thanh Dương Trại mấy lần, nhưng đều bị đánh lui, giống như là Đại Đương Gia của Thanh Dương Trại có chút vũ lực.
Nhậm Quân Sảng nói: "Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, những hàng hóa này là vật tư mà Thanh Dương Trại mua từ trong tay Chu gia, do Hổ Bang chúng ta vận chuyển đến Thanh Dương Trại, đưa tới đó đừng nhìn nhiều, đừng nhiều lời, rời khỏi là được."
"Vâng."
Chu gia?
Không phải chính là Chu gia ưa thích cướp đoạt dân nữ trắng trợn sao.
Lúc này.
Lâm Phàm nghĩ đến Thanh Dương Trại là ổ thổ phỉ, nếu hơi hung hăng càn quấy một chút, có thể bị đánh hay không đây?
Thật khẩn trương.
Rất sợ hãi.
Đường chủ khiến cho hắn lập tức chọn lựa người, lập tức xuất phát, tự nhiên là không có nửa điểm chậm trễ, Mã Tam Pháo là nhân vật nhất định phải lựa chọ, những người khác thì nhường Mã Tam Pháo đi chọn lựa.
Tâm trạng của Mã Tam Pháo rất tốt, cảm giác mình được coi trọng.
Trở thành tâm phúc của Lâm Đầu.
Vận chuyển hàng hóa có năm cỗ xe ngựa, đều là một chút vật tư sinh hoạt.
Xem ra đám thổ phỉ Thanh Dương Trại kia không dám vào thành, chỉ có thể kêu người ta đưa tới.
Nếu để cho quan phủ biết Chu gia bán đồ cho thổ phỉ, không biết có thể bắt người của Chu gia hay không, nhưng ngẫm lại, có lẽ quan phủ đã biết, nhưng có thể kiếm tiền, cớ sao mà không làm.
Ra khỏi thành.
"Lâm Đầu, thổ phỉ của Thanh Dương Trại đều hết sức hung hăng."
Mã Tam Pháo muốn triệt triệt để để trở thành tâm phúc của Lâm Phàm, chủ động trò chuyện, tựa như lưu lại ấn tượng càng sâu trong lòng Lâm Phàm.
"Cướp bóc đốt giết đủ hết sao?"
"Ừm."
"Ồ. . ."
Lâm Phàm tùy ý tán gẫu cùng Mã Tam Pháo, quan sát đến tình huống chung quanh, đây là làm đầu tiên hắn ra khỏi thành sau khi đến thế giới này, cũng không thông báo sẽ không gặp phải giặc cướp, hay hoặc là có thể thấy đám cao nhân giang hồ kia hay không.
Sáng sớm xuất phát, lúc trời chiều sắp hạ xuống đã đi đến.
Không nghĩ những chuyện kia xảy ra.
Thanh Dương Trại đang ở trước mắt.
Khi tới gần, các bang chúng đều rất khẩn trương, dù sao chờ đối mặt với bọn họ là một đám thổ phỉ hung hãn.
Hưu!
Hưu!
Nhưng vào lúc này.
Hai mũi tên nhọn phá không tới, cắm ở mặt đất.
"Dừng lại, người đến là người nào?"
Hai bóng người xuất hiện.
"Hổ Bang đưa hàng."
Hai vị thổ phỉ liếc nhau, xem đến mấy cổ xe ngựa ở phần sau chất đầy hàng hóa, thổi tiếng huýt sáo, cũng không lâu lắm, đã có vài vị thổ phỉ xuất hiện, từng tên thoạt nhìn đều giống như hết sức hung hãn.
"Các ngươi có thể đi rồi."
Bọn thổ phỉ thu nạp xe ngựa, thúc giục Lâm Phàm rời khỏi
Lâm Phàm thấy bầy thổ phỉ này, giống như là nhìn thấy một đám tay chân miễn phí, nhưng khẳng định hắn không thể vô duyên vô cớ khiêu khích người ta, mà bên người còn có bang chúng ở đây, dẫn đến bọn hắn bị đánh, cũng có chút không tốt.
"Các vị đại ca, ta chưa có thấy qua việc đời, có thể để cho ta đi lên xem một chút được hay không?"
Lúc hắn vừa nói ra câu này.
Các bang chúng đi theo đều choáng váng.
Khốn kiếp!
Đến ổ thổ phỉ để trải nghiệm?
"Các ngươi đều muốn đi sao?" Một vị thổ phỉ có bộ dáng hung hãn hỏi.
Lâm Phàm nói: "Bọn hắn không đi, ta đi là được rồi."
Thổ phỉ đánh giá Lâm Phàm, thấy gương mặt đối phương chờ mong, giống như thật chưa từng va chạm xã hội vậy.
"Được, vậy thì ngươi đi theo chúng ta."
"Đến, mang hàng hóa lên, chúng ta đi."
Bọn thổ phỉ hành động.
Mã Tam Pháo rất muốn nói với Lâm Đầu, không muốn đi, nơi đó đều là thổ phỉ đó, hơi không cẩn thận, sẽ xảy ra chuyện.
"Các ngươi ở chỗ này chờ ta, ta xem một chút thôi à." Lâm Phàm nói ra.
"Vâng, Lâm Đầu."
Các bang chúng không biết Lâm Đầu nghĩ như thế nào, ổ thổ phỉ có gì đáng xem chứ, hơn nữa còn đều là một đám người cực hung ác.
Dưới sự dẫn đầu của mấy tên thổ phỉ.
Hắn phát hiện Thanh Dương Trại thật sự chính là dễ thủ khó công, khó trách quan phủ vây quét mấy lần đều không thành công.
Rất nhanh.
Thanh Dương Trại đang ở trước mắt.
Xa xa đều có thể nghe được âm thanh thao luyện của bọn thổ phỉ Thanh Dương Trại.
"Đừng sợ, chỉ cần ngươi không loạn động, ngươi sẽ an toàn." Thổ phỉ nhắc nhở lấy.
Lâm Phàm nói: "Vậy nếu loạn động thì sao?"
Thổ phỉ ngây người, híp mắt, "Có phải ngươi muốn ăn đòn hay không?"
"Không có, ta chỉ hỏi một chút thôi."
Lâm Phàm cười.
Nhưng trong lòng lại đang reo hò lấy.
Ta chính là muốn ăn đòn, bằng không thì ta cũng không có khả năng đi vào.
Hổ Bang vậy mà có cấu kết cùng thổ phỉ?
Đã từng có quan phủ qua Thanh Dương Trại mấy lần, nhưng đều bị đánh lui, giống như là Đại Đương Gia của Thanh Dương Trại có chút vũ lực.
Nhậm Quân Sảng nói: "Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, những hàng hóa này là vật tư mà Thanh Dương Trại mua từ trong tay Chu gia, do Hổ Bang chúng ta vận chuyển đến Thanh Dương Trại, đưa tới đó đừng nhìn nhiều, đừng nhiều lời, rời khỏi là được."
"Vâng."
Chu gia?
Không phải chính là Chu gia ưa thích cướp đoạt dân nữ trắng trợn sao.
Lúc này.
Lâm Phàm nghĩ đến Thanh Dương Trại là ổ thổ phỉ, nếu hơi hung hăng càn quấy một chút, có thể bị đánh hay không đây?
Thật khẩn trương.
Rất sợ hãi.
Đường chủ khiến cho hắn lập tức chọn lựa người, lập tức xuất phát, tự nhiên là không có nửa điểm chậm trễ, Mã Tam Pháo là nhân vật nhất định phải lựa chọ, những người khác thì nhường Mã Tam Pháo đi chọn lựa.
Tâm trạng của Mã Tam Pháo rất tốt, cảm giác mình được coi trọng.
Trở thành tâm phúc của Lâm Đầu.
Vận chuyển hàng hóa có năm cỗ xe ngựa, đều là một chút vật tư sinh hoạt.
Xem ra đám thổ phỉ Thanh Dương Trại kia không dám vào thành, chỉ có thể kêu người ta đưa tới.
Nếu để cho quan phủ biết Chu gia bán đồ cho thổ phỉ, không biết có thể bắt người của Chu gia hay không, nhưng ngẫm lại, có lẽ quan phủ đã biết, nhưng có thể kiếm tiền, cớ sao mà không làm.
Ra khỏi thành.
"Lâm Đầu, thổ phỉ của Thanh Dương Trại đều hết sức hung hăng."
Mã Tam Pháo muốn triệt triệt để để trở thành tâm phúc của Lâm Phàm, chủ động trò chuyện, tựa như lưu lại ấn tượng càng sâu trong lòng Lâm Phàm.
"Cướp bóc đốt giết đủ hết sao?"
"Ừm."
"Ồ. . ."
Lâm Phàm tùy ý tán gẫu cùng Mã Tam Pháo, quan sát đến tình huống chung quanh, đây là làm đầu tiên hắn ra khỏi thành sau khi đến thế giới này, cũng không thông báo sẽ không gặp phải giặc cướp, hay hoặc là có thể thấy đám cao nhân giang hồ kia hay không.
Sáng sớm xuất phát, lúc trời chiều sắp hạ xuống đã đi đến.
Không nghĩ những chuyện kia xảy ra.
Thanh Dương Trại đang ở trước mắt.
Khi tới gần, các bang chúng đều rất khẩn trương, dù sao chờ đối mặt với bọn họ là một đám thổ phỉ hung hãn.
Hưu!
Hưu!
Nhưng vào lúc này.
Hai mũi tên nhọn phá không tới, cắm ở mặt đất.
"Dừng lại, người đến là người nào?"
Hai bóng người xuất hiện.
"Hổ Bang đưa hàng."
Hai vị thổ phỉ liếc nhau, xem đến mấy cổ xe ngựa ở phần sau chất đầy hàng hóa, thổi tiếng huýt sáo, cũng không lâu lắm, đã có vài vị thổ phỉ xuất hiện, từng tên thoạt nhìn đều giống như hết sức hung hãn.
"Các ngươi có thể đi rồi."
Bọn thổ phỉ thu nạp xe ngựa, thúc giục Lâm Phàm rời khỏi
Lâm Phàm thấy bầy thổ phỉ này, giống như là nhìn thấy một đám tay chân miễn phí, nhưng khẳng định hắn không thể vô duyên vô cớ khiêu khích người ta, mà bên người còn có bang chúng ở đây, dẫn đến bọn hắn bị đánh, cũng có chút không tốt.
"Các vị đại ca, ta chưa có thấy qua việc đời, có thể để cho ta đi lên xem một chút được hay không?"
Lúc hắn vừa nói ra câu này.
Các bang chúng đi theo đều choáng váng.
Khốn kiếp!
Đến ổ thổ phỉ để trải nghiệm?
"Các ngươi đều muốn đi sao?" Một vị thổ phỉ có bộ dáng hung hãn hỏi.
Lâm Phàm nói: "Bọn hắn không đi, ta đi là được rồi."
Thổ phỉ đánh giá Lâm Phàm, thấy gương mặt đối phương chờ mong, giống như thật chưa từng va chạm xã hội vậy.
"Được, vậy thì ngươi đi theo chúng ta."
"Đến, mang hàng hóa lên, chúng ta đi."
Bọn thổ phỉ hành động.
Mã Tam Pháo rất muốn nói với Lâm Đầu, không muốn đi, nơi đó đều là thổ phỉ đó, hơi không cẩn thận, sẽ xảy ra chuyện.
"Các ngươi ở chỗ này chờ ta, ta xem một chút thôi à." Lâm Phàm nói ra.
"Vâng, Lâm Đầu."
Các bang chúng không biết Lâm Đầu nghĩ như thế nào, ổ thổ phỉ có gì đáng xem chứ, hơn nữa còn đều là một đám người cực hung ác.
Dưới sự dẫn đầu của mấy tên thổ phỉ.
Hắn phát hiện Thanh Dương Trại thật sự chính là dễ thủ khó công, khó trách quan phủ vây quét mấy lần đều không thành công.
Rất nhanh.
Thanh Dương Trại đang ở trước mắt.
Xa xa đều có thể nghe được âm thanh thao luyện của bọn thổ phỉ Thanh Dương Trại.
"Đừng sợ, chỉ cần ngươi không loạn động, ngươi sẽ an toàn." Thổ phỉ nhắc nhở lấy.
Lâm Phàm nói: "Vậy nếu loạn động thì sao?"
Thổ phỉ ngây người, híp mắt, "Có phải ngươi muốn ăn đòn hay không?"
"Không có, ta chỉ hỏi một chút thôi."
Lâm Phàm cười.
Nhưng trong lòng lại đang reo hò lấy.
Ta chính là muốn ăn đòn, bằng không thì ta cũng không có khả năng đi vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.