Chương 36: Đại Ca, Ta Sai Rồi (1)
Tân Phong
27/12/2021
Tại Thiên Bảo thành, chỉ có Lý Thái thuộc về hợp cách, Hùng Bảo thì cũng miễn cưỡng tính như hợp cách, hắn đang tiến bộ nhưng đối phương lại không có tiến bộ, đã kéo ra khoảng cách rất lớn.
"Ngươi muốn thế nào?"
Lý Thái nói ra từng chữ, trải qua mấy đợt tình huống, hắn phát hiện đối phương giống như bị bệnh, đánh cũng đánh không tàn, cuối cùng còn mệt chết bản thân, cần gì chứ.
Lâm Phàm xô đẩy Lý Thái: "Hết sức hung hăng càn quấy, có giỏi thì đánh ta đi."
Nếu như chưa từng trải qua mấy lần trước đó.
Dùng tính cách Lý Thái thì tuyệt đối sẽ vung nắm đấm rồi lập tức đánh vào phía mặt Lâm Phàm.
Nhưng bây giờ. . .
Lý Thái không có ý nghĩ như vậy, để mặc cho Lâm Phàm xô đẩy.
"Đại ca, ta gọi ngươi một tiếng đại ca vừa hay rất tốt, chúng ta có thể nói một câu rõ ràng được không? Rốt cuộc ta đã đắc tội ngươi ở đâu, ngươi nói cho ta biết, ta đổi là được mà?"
Lý Thái rất bất đắc dĩ, hắn phát hiện Lâm Phàm cố ý tìm hắn để gây sự, đánh cũng vô dụng, nếu có đao, hắn hận không thể đâm chết đối phương.
Hắn không có lý tưởng gì ở thành Thiên Bảo.
Tranh một địa vị, trải qua cuộc sống cơm no áo ấm, nhưng nhìn hiện giờ xem, ban đêm đi ra uống rượu, đi dạo dưới thanh lâu, lúc tâm tình vừa vặn tốt thì lại gặp được kẻ cố ý gây chuyện.
Đánh chưa?
Cũng từng đánh rồi.
Nhưng đối phương lại giống như cái đuôi không cắt đứt được, khiến hắn hết sức bất lực, đầu cũng sắp nổ tung.
"Ừm?"
Lý Thái thay đổi khiến Lâm Phàm có hơi không biết làm sao. Đây là Lý Thái hắn quen đó, đoạn thời gian trước, tên này đánh lợi hại bao nhiêu, mắng hung hăng bao nhiêu, sao giờ lại biến thành thế này vậy?
Hắn chỉ muốn bị Lý Thái hung hăng đánh một trận tơi bời thôi mà sao lại khó khăn quá.
Đánh tới trình độ nhất định là hắn có thể rời khỏi Thiên Bảo thành, đi ra thế giới bên ngoài càng rộng lớn hơn, nghênh đón ẩu đả hoàn toàn mới.
"Thần kinh."
Lâm Phàm dùng một quyền đánh vào mắt Lý Thái thành mắt gấu mèo. Lý Thái hít vào một hơi khí lạnh, che mắt, lửa giận nổi lên, lúc vừa định vung nắm đấm thì hắn lại áp chế xung động trong lòng.
Ngay lúc Lâm Phàm nghĩ Lý Thái sắp hung hăng đánh tơi bời hắn, ai ngờ Lý Thái vậy mà trực tiếp nằm thẳng dưới đất, dáng vẻ như lợn chết không sợ nước sôi.
"Mấy lần trước ta đánh ngươi là ta không đúng, ngươi có oán hận trong lòng thì ta có thể hiểu được. Ta không đánh ngươi đâu, ngươi có nộ khí thì đánh ta đi, ta tuyệt đối không đánh trả."
Lý Thái cảm thấy đối phương năm lần bảy lượt khiêu khích hắn.
Tuyệt đối là bởi vì mấy lần động thủ khi trước, bởi vì đối phương không chiếm được ích lợi gì nên từ đó ghi hận trong lòng, ngày ngày quấn lấy hắn. Bây giờ hắn sợ rồi, tuyệt đối sẽ không đánh trả, để cho đối phương xả giận.
Hắn chỉ muốn an ổn sống tốt mỗi ngày.
Sao mà khó khăn dữ vậy?
Lâm Phàm bị tình huống trước mắt làm bối rối.
"Ngươi đường đường là đại hán bảy thước, há có thể không có chí khí như hài đồng được? Đứng lên cho ta."
"Không đứng."
"Lên."
"Không nổi."
Lý Thái là người đã chọn lọc ra trong giang hồ, co được duỗi được, cầm được thì cũng buông được nên sao có thể bị vài lời làm cho cảm thấy nhục nhã, việc đã quyết định, hắn lập tức phải cố gắng đến cùng.
Lúc này.
Hai người giằng co với nhau.
Sau một hồi.
"Xem như ngươi lợi hại."
Lâm Phàm nói ra câu này, xoay người rời khỏi.
Sau khi xác định Lâm Phàm đã rời khỏi
.
Lý Thái mau chóng chuồn đi, dụi con mắt: "Coi ta là ngốc hả? Sau những tháng ngày bị ngươi quấn lấy, chưa từng được thư thái, bị ngươi đánh một trận thì cũng có sao đâu."
Trong phòng.
Lâm Phàm trầm tư, bị đánh nhiều lần rồi, sẽ rất khó, bang chúng bình thường đã không thể trợ giúp hắn. Hắn suy nghĩ một hồi, vẫn nên đi Thanh Dương trại thì tốt hơn.
Đại Đương Gia có bản lĩnh, trong tay có công phu thật.
Được rồi, đi ngủ, dưỡng thân thể thật tốt, sau này đánh đập còn nhiều, hà tất lo lắng những thứ này làm chi.
Ngày kế tiếp.
Quan đạo.
Lâm Phàm cưỡi ngựa, tiến về phía Thanh Dương trại, phía trước có hai bóng người xuất hiện, họ đều cưỡi ngựa. Hắn nhìn thoáng qua thì phát hiện bên hông hai người kia có giắt đao, ăn mặc trang phục triều đình, chạy rất nhanh về phía Thiên Bảo thành.
"Khá mạnh."
Hắn quay đầu quan sát, dựa theo luồng khí thế phát ra trên người đối phương, hắn biết họ không đơn giản, cũng đều là cao thủ. Nếu như có thể bị hai vị này hung hăng đánh một trận, vậy thật sự tốt biết bao.
Sau một hồi.
Thanh Dương trại.
Lâm Phàm không chút lo lắng chạy thẳng lên trên núi.
"Là hắn. . ."
Đám thổ phỉ nấp xung quanh liếc mắt một cái đã nhận ra Lâm Phàm, cũng không phải bọn hắn có trí nhớ tốt, mà là Lâm Phàm mang đám cô nương đi, để tất cả bọn hắn cô độc.
Thù này hận này, há có thể tùy ý quên.
"Ngươi muốn thế nào?"
Lý Thái nói ra từng chữ, trải qua mấy đợt tình huống, hắn phát hiện đối phương giống như bị bệnh, đánh cũng đánh không tàn, cuối cùng còn mệt chết bản thân, cần gì chứ.
Lâm Phàm xô đẩy Lý Thái: "Hết sức hung hăng càn quấy, có giỏi thì đánh ta đi."
Nếu như chưa từng trải qua mấy lần trước đó.
Dùng tính cách Lý Thái thì tuyệt đối sẽ vung nắm đấm rồi lập tức đánh vào phía mặt Lâm Phàm.
Nhưng bây giờ. . .
Lý Thái không có ý nghĩ như vậy, để mặc cho Lâm Phàm xô đẩy.
"Đại ca, ta gọi ngươi một tiếng đại ca vừa hay rất tốt, chúng ta có thể nói một câu rõ ràng được không? Rốt cuộc ta đã đắc tội ngươi ở đâu, ngươi nói cho ta biết, ta đổi là được mà?"
Lý Thái rất bất đắc dĩ, hắn phát hiện Lâm Phàm cố ý tìm hắn để gây sự, đánh cũng vô dụng, nếu có đao, hắn hận không thể đâm chết đối phương.
Hắn không có lý tưởng gì ở thành Thiên Bảo.
Tranh một địa vị, trải qua cuộc sống cơm no áo ấm, nhưng nhìn hiện giờ xem, ban đêm đi ra uống rượu, đi dạo dưới thanh lâu, lúc tâm tình vừa vặn tốt thì lại gặp được kẻ cố ý gây chuyện.
Đánh chưa?
Cũng từng đánh rồi.
Nhưng đối phương lại giống như cái đuôi không cắt đứt được, khiến hắn hết sức bất lực, đầu cũng sắp nổ tung.
"Ừm?"
Lý Thái thay đổi khiến Lâm Phàm có hơi không biết làm sao. Đây là Lý Thái hắn quen đó, đoạn thời gian trước, tên này đánh lợi hại bao nhiêu, mắng hung hăng bao nhiêu, sao giờ lại biến thành thế này vậy?
Hắn chỉ muốn bị Lý Thái hung hăng đánh một trận tơi bời thôi mà sao lại khó khăn quá.
Đánh tới trình độ nhất định là hắn có thể rời khỏi Thiên Bảo thành, đi ra thế giới bên ngoài càng rộng lớn hơn, nghênh đón ẩu đả hoàn toàn mới.
"Thần kinh."
Lâm Phàm dùng một quyền đánh vào mắt Lý Thái thành mắt gấu mèo. Lý Thái hít vào một hơi khí lạnh, che mắt, lửa giận nổi lên, lúc vừa định vung nắm đấm thì hắn lại áp chế xung động trong lòng.
Ngay lúc Lâm Phàm nghĩ Lý Thái sắp hung hăng đánh tơi bời hắn, ai ngờ Lý Thái vậy mà trực tiếp nằm thẳng dưới đất, dáng vẻ như lợn chết không sợ nước sôi.
"Mấy lần trước ta đánh ngươi là ta không đúng, ngươi có oán hận trong lòng thì ta có thể hiểu được. Ta không đánh ngươi đâu, ngươi có nộ khí thì đánh ta đi, ta tuyệt đối không đánh trả."
Lý Thái cảm thấy đối phương năm lần bảy lượt khiêu khích hắn.
Tuyệt đối là bởi vì mấy lần động thủ khi trước, bởi vì đối phương không chiếm được ích lợi gì nên từ đó ghi hận trong lòng, ngày ngày quấn lấy hắn. Bây giờ hắn sợ rồi, tuyệt đối sẽ không đánh trả, để cho đối phương xả giận.
Hắn chỉ muốn an ổn sống tốt mỗi ngày.
Sao mà khó khăn dữ vậy?
Lâm Phàm bị tình huống trước mắt làm bối rối.
"Ngươi đường đường là đại hán bảy thước, há có thể không có chí khí như hài đồng được? Đứng lên cho ta."
"Không đứng."
"Lên."
"Không nổi."
Lý Thái là người đã chọn lọc ra trong giang hồ, co được duỗi được, cầm được thì cũng buông được nên sao có thể bị vài lời làm cho cảm thấy nhục nhã, việc đã quyết định, hắn lập tức phải cố gắng đến cùng.
Lúc này.
Hai người giằng co với nhau.
Sau một hồi.
"Xem như ngươi lợi hại."
Lâm Phàm nói ra câu này, xoay người rời khỏi.
Sau khi xác định Lâm Phàm đã rời khỏi
.
Lý Thái mau chóng chuồn đi, dụi con mắt: "Coi ta là ngốc hả? Sau những tháng ngày bị ngươi quấn lấy, chưa từng được thư thái, bị ngươi đánh một trận thì cũng có sao đâu."
Trong phòng.
Lâm Phàm trầm tư, bị đánh nhiều lần rồi, sẽ rất khó, bang chúng bình thường đã không thể trợ giúp hắn. Hắn suy nghĩ một hồi, vẫn nên đi Thanh Dương trại thì tốt hơn.
Đại Đương Gia có bản lĩnh, trong tay có công phu thật.
Được rồi, đi ngủ, dưỡng thân thể thật tốt, sau này đánh đập còn nhiều, hà tất lo lắng những thứ này làm chi.
Ngày kế tiếp.
Quan đạo.
Lâm Phàm cưỡi ngựa, tiến về phía Thanh Dương trại, phía trước có hai bóng người xuất hiện, họ đều cưỡi ngựa. Hắn nhìn thoáng qua thì phát hiện bên hông hai người kia có giắt đao, ăn mặc trang phục triều đình, chạy rất nhanh về phía Thiên Bảo thành.
"Khá mạnh."
Hắn quay đầu quan sát, dựa theo luồng khí thế phát ra trên người đối phương, hắn biết họ không đơn giản, cũng đều là cao thủ. Nếu như có thể bị hai vị này hung hăng đánh một trận, vậy thật sự tốt biết bao.
Sau một hồi.
Thanh Dương trại.
Lâm Phàm không chút lo lắng chạy thẳng lên trên núi.
"Là hắn. . ."
Đám thổ phỉ nấp xung quanh liếc mắt một cái đã nhận ra Lâm Phàm, cũng không phải bọn hắn có trí nhớ tốt, mà là Lâm Phàm mang đám cô nương đi, để tất cả bọn hắn cô độc.
Thù này hận này, há có thể tùy ý quên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.