Bị Dạy Dỗ Thành Thánh (Truyện Chữ)
Chương 7: Bố Trí Trận Pháp!
Lâm Nhị Thần
07/11/2022
Trong đêm tối, hai bóng người giương nắm đấm, quyền phong dâng lên, phát ra uy năng của Nguyên Thần cảnh, nện lên trên trận pháp một quyền lại một quyền.
Mỗi một lần nện đều sẽ phát ra tiếng nổ lớn, trong kết giới truyền ra âm thanh ken két, xuất hiện vết nứt, giống như chỉ cần đụng nhẹ thì sẽ vỡ nát.
"Buồn cười, bọn họ lại tới nữa rồi."
Nhìn thấy hai bóng người trong đêm tối, trên mặt Tả Khưu Thiền và Mạc Hành Không dâng lên sự tức giận.
"Tả lão đầu, Mạc lão đầu, các ngươi một người là trận pháp sư ngũ cấp, một người là luyện đan sư tứ phẩm, cần gì phải khổ tâm trông coi một người sắp chết không buông đây."
"Các ngươi đi ra đầu hàng đi, dựa vào thân phận của các ngươi, cho dù đi đến nơi nào, cũng sẽ nhận được đãi ngộ cực kỳ cao."
Trong đêm tối vang lên một giọng nói vô cùng hùng hồn, trong giọng đó mang theo mùi vị không rõ, muốn xúi giục Tả Khưu Thiền và Mạc Hành Không.
"Bọn tiểu nhân các ngươi, chỉ biết lợi dụng cái uy của người khác, chờ quân vương tỉnh lại rồi chắc chắn sẽ xử lý các ngươi." Giọng điệu của Tả Khưu Thiền lạnh lùng nói.
"Nhiếp Vô Danh, quân vương đối xử với ngươi không tệ, ngươi lại nhân lúc quân vương bị thương, gia nhập vào bọn phản tặc, thật là vong ân phụ nghĩa. Từ nay về sau thế hệ con cháu của Nhiếp gia cả một đời sẽ phải mang theo tiếng xấu thiên cổ."
Mạc Hành Không mở miệng nói.
Mạc Hành Không nhận ra một người áo đen, chính là người của gia tộc bản thổ Vương thành Nhiếp gia, là người mạnh nhất của Nhiếp gia Nhiếp Vô Danh, có thực lực Nguyên Thần cảnh sơ kỳ, đã đầu nhập cho Phương Thường Lâm.
"Hừ, cho ngươi mặt mũi lại không biết xấu hổ, ngày phá trận, chính là lúc các ngươi phải chết."
"Không có đủ linh thạch, Địa Linh trận còn có thể kiên trì được bao lâu nữa."
Trên bầu trời, truyền đến giọng nói lạnh lùng.
Sau đó tiếp tục công kích trận pháp, dùng toàn lực công kích trong thời gian khoảng một nén nhang, đoán chừng thể lực đã tiêu hao không ít, hai bóng người trên bầu trời mới tản đi, biến mất trong bầu trời đêm.
Toàn bộ cả quá trình, Lục Trần đều lạnh lùng thờ ơ, không hề mở miệng nói chuyện, cho đến khi hai người rời đi, Lục Trần mới hỏi: "Bọn họ là ai."
Tả Khưu Thiền nói: "Lý Hắc và Nhiếp Vô Danh."
"Nhiếp Vô Danh thì ta có biết, còn Lý Hắc là ai." Lục Trần hỏi.
"Là tông chủ của Phi Xà tông."
Mạc Hành Không ở bên cạnh nói: "Điện hạ, ngươi mới quay trở về, có rất nhiều chuyện không biết, ta sẽ tỉ mỉ giải thích cho ngươi."
"Ba tháng trước, quân vương ước chiến với quân vương Tương quốc. Thế nhưng quân vương Tương quốc hèn hạ vô sỉ, trong lúc đang giao chiến dùng bột phấn do kịch độc luyện chế thành vẩy lên quân vương. Quân vương hít phải kịch độc, nên kết quả đã bị thua, trở lại trong vương cung."
"Sau khi quân vương trở về, Phương Thường Lâm bắt đầu rục rịch. Thứ nhất, con của hắn là Phương Đằng thành công bái nhập môn hạ của một Thái thượng trưởng lão trong Huyền Lôi phái."
"Thứ hai, Phương Thường Lâm lôi kéo hai đại gia tộc Vương thành, là Nhiếp gia và Thanh gia, đồng thời còn lôi kéo được thế lực hai đại tông môn, là Phi Xà tông và Âm Độc môn."
"Bốn thế lực lớn này đều có Nguyên Thần cảnh, Nhiếp gia Nhiếp Vô Danh, Thanh gia Thanh Vinh, tông chủ Phi Xà tông Lý Hắc, môn chủ Âm Độc môn Chương Khuê."
"Một tháng sau khi quân vương hôn mê, bốn người Nguyên Thần cảnh bọn họ đã lần lượt đến công kích trận pháp, làm tiêu hao trận kỳ và linh thạch, chuẩn bị sau khi hao hết sạch thì sẽ một mẻ hốt gọn chúng ta."
"Nếu như không có lão Tả vẫn luôn sửa chữa trận pháp, thì trận pháp đã sớm bị nghiền nát rồi."
Tả Khưu Thiền tiếc nuối nói: "Trận pháp này đã sớm bị thủng lỗ chỗ, trận kỳ bị tổn hại quá lớn, hơn nữa tiêu hao linh thạch càng lớn hơn, đã sắp không kiên trì được bao lâu rồi."
Mạc Hành Không cười nói: "Không nên nản chí, chúng ta không phải sợ bọn họ, ngắn thì ba đến năm ngày, lâu là nửa tháng, quân vương sẽ có thể khôi phục hoàn toàn, đến lúc đó cần gì phải sợ bọn họ nữa?"
Tả Khưu Thiền nhíu nhíu mày: "Thế nhưng, ta cảm giác là trận pháp chỉ có thể kiên trì được trong vòng mười ngày nữa."
Mạc Hành Không nói: "Vậy thì, chúng ta sẽ cầu nguyện, quân vương có thể khôi phục trong vòng mười ngày đi."
Lục Trần nhún vai, mở miệng hỏi: "Có cách gì, làm cho bốn Nguyên Thần cảnh đều tụ tập đông đủ trước trận pháp hay không."
Tả Khưu Thiền nghi hoặc hỏi: "Điện hạ muốn làm gì."
Mạc Hành Không cũng tỏ vẻ không hiểu nhìn Lục Trần.
Lục Trần dương dương tự đắc nói: "Lão già vẫn còn đang hôn mê, làm nhi tử như ta, tất nhiên phải giúp hắn thu thập cục diện rối rắm này rồi."
Tả Khưu Thiền cau mày nói: "Điện hạ, bọn họ đều là cường giả Nguyên Thần cảnh, hai người ta và lão Mạc cũng không thể đối phó được bọn họ đâu."
Tuy là hai người tu luyện tới Nguyên Thần cảnh, nhưng mà phần lớn thời gian họ đều dùng để nghiên cứu cái khác, ví dụ như Tả Khưu Thiền nghiên cứu trận pháp, khắc trận kỳ, trận văn, mà Mạc Hành Không thì nghiên cứu đan đạo.
Năng lực chém giết trực diện của hai người rất yếu, nếu một đấu một với bốn Nguyên Thần cảnh thì còn không đánh được, huống hồ nói gì đến hai đánh bốn.
Lục Trần cười nhạo nói: "Ai cần các ngươi đánh bọn họ chứ."
"Vậy điện hạ muốn làm gì thế." Hai người nghi ngờ, cực kỳ không hiểu.
Chẳng lẽ điện hạ muốn một mình xử lý bốn người Nguyên Thần cảnh à? Thế nhưng mà điện hạ không phải đã nói rồi sao, tu vi của hắn cũng chỉ là Tẩy Tủy cảnh viên mãn, ngay cả Siêu Phàm cảnh còn chưa đạt tới nữa, trên Siêu Phàm cảnh mới là Nguyên Thần cảnh đấy.
"Đưa ngọc phù khống chế Địa Linh trận cho ta." Lục Trần nhìn về phía Tả Khưu Thiền.
Tả Khưu Thiền không rõ ràng cho lắm, nhưng vẫn đưa ngọc phù cho Lục Trần, đồng thời giao cả khẩu quyết của ngọc phù khống chế cho Lục Trần.
Mỗi một lần nện đều sẽ phát ra tiếng nổ lớn, trong kết giới truyền ra âm thanh ken két, xuất hiện vết nứt, giống như chỉ cần đụng nhẹ thì sẽ vỡ nát.
"Buồn cười, bọn họ lại tới nữa rồi."
Nhìn thấy hai bóng người trong đêm tối, trên mặt Tả Khưu Thiền và Mạc Hành Không dâng lên sự tức giận.
"Tả lão đầu, Mạc lão đầu, các ngươi một người là trận pháp sư ngũ cấp, một người là luyện đan sư tứ phẩm, cần gì phải khổ tâm trông coi một người sắp chết không buông đây."
"Các ngươi đi ra đầu hàng đi, dựa vào thân phận của các ngươi, cho dù đi đến nơi nào, cũng sẽ nhận được đãi ngộ cực kỳ cao."
Trong đêm tối vang lên một giọng nói vô cùng hùng hồn, trong giọng đó mang theo mùi vị không rõ, muốn xúi giục Tả Khưu Thiền và Mạc Hành Không.
"Bọn tiểu nhân các ngươi, chỉ biết lợi dụng cái uy của người khác, chờ quân vương tỉnh lại rồi chắc chắn sẽ xử lý các ngươi." Giọng điệu của Tả Khưu Thiền lạnh lùng nói.
"Nhiếp Vô Danh, quân vương đối xử với ngươi không tệ, ngươi lại nhân lúc quân vương bị thương, gia nhập vào bọn phản tặc, thật là vong ân phụ nghĩa. Từ nay về sau thế hệ con cháu của Nhiếp gia cả một đời sẽ phải mang theo tiếng xấu thiên cổ."
Mạc Hành Không mở miệng nói.
Mạc Hành Không nhận ra một người áo đen, chính là người của gia tộc bản thổ Vương thành Nhiếp gia, là người mạnh nhất của Nhiếp gia Nhiếp Vô Danh, có thực lực Nguyên Thần cảnh sơ kỳ, đã đầu nhập cho Phương Thường Lâm.
"Hừ, cho ngươi mặt mũi lại không biết xấu hổ, ngày phá trận, chính là lúc các ngươi phải chết."
"Không có đủ linh thạch, Địa Linh trận còn có thể kiên trì được bao lâu nữa."
Trên bầu trời, truyền đến giọng nói lạnh lùng.
Sau đó tiếp tục công kích trận pháp, dùng toàn lực công kích trong thời gian khoảng một nén nhang, đoán chừng thể lực đã tiêu hao không ít, hai bóng người trên bầu trời mới tản đi, biến mất trong bầu trời đêm.
Toàn bộ cả quá trình, Lục Trần đều lạnh lùng thờ ơ, không hề mở miệng nói chuyện, cho đến khi hai người rời đi, Lục Trần mới hỏi: "Bọn họ là ai."
Tả Khưu Thiền nói: "Lý Hắc và Nhiếp Vô Danh."
"Nhiếp Vô Danh thì ta có biết, còn Lý Hắc là ai." Lục Trần hỏi.
"Là tông chủ của Phi Xà tông."
Mạc Hành Không ở bên cạnh nói: "Điện hạ, ngươi mới quay trở về, có rất nhiều chuyện không biết, ta sẽ tỉ mỉ giải thích cho ngươi."
"Ba tháng trước, quân vương ước chiến với quân vương Tương quốc. Thế nhưng quân vương Tương quốc hèn hạ vô sỉ, trong lúc đang giao chiến dùng bột phấn do kịch độc luyện chế thành vẩy lên quân vương. Quân vương hít phải kịch độc, nên kết quả đã bị thua, trở lại trong vương cung."
"Sau khi quân vương trở về, Phương Thường Lâm bắt đầu rục rịch. Thứ nhất, con của hắn là Phương Đằng thành công bái nhập môn hạ của một Thái thượng trưởng lão trong Huyền Lôi phái."
"Thứ hai, Phương Thường Lâm lôi kéo hai đại gia tộc Vương thành, là Nhiếp gia và Thanh gia, đồng thời còn lôi kéo được thế lực hai đại tông môn, là Phi Xà tông và Âm Độc môn."
"Bốn thế lực lớn này đều có Nguyên Thần cảnh, Nhiếp gia Nhiếp Vô Danh, Thanh gia Thanh Vinh, tông chủ Phi Xà tông Lý Hắc, môn chủ Âm Độc môn Chương Khuê."
"Một tháng sau khi quân vương hôn mê, bốn người Nguyên Thần cảnh bọn họ đã lần lượt đến công kích trận pháp, làm tiêu hao trận kỳ và linh thạch, chuẩn bị sau khi hao hết sạch thì sẽ một mẻ hốt gọn chúng ta."
"Nếu như không có lão Tả vẫn luôn sửa chữa trận pháp, thì trận pháp đã sớm bị nghiền nát rồi."
Tả Khưu Thiền tiếc nuối nói: "Trận pháp này đã sớm bị thủng lỗ chỗ, trận kỳ bị tổn hại quá lớn, hơn nữa tiêu hao linh thạch càng lớn hơn, đã sắp không kiên trì được bao lâu rồi."
Mạc Hành Không cười nói: "Không nên nản chí, chúng ta không phải sợ bọn họ, ngắn thì ba đến năm ngày, lâu là nửa tháng, quân vương sẽ có thể khôi phục hoàn toàn, đến lúc đó cần gì phải sợ bọn họ nữa?"
Tả Khưu Thiền nhíu nhíu mày: "Thế nhưng, ta cảm giác là trận pháp chỉ có thể kiên trì được trong vòng mười ngày nữa."
Mạc Hành Không nói: "Vậy thì, chúng ta sẽ cầu nguyện, quân vương có thể khôi phục trong vòng mười ngày đi."
Lục Trần nhún vai, mở miệng hỏi: "Có cách gì, làm cho bốn Nguyên Thần cảnh đều tụ tập đông đủ trước trận pháp hay không."
Tả Khưu Thiền nghi hoặc hỏi: "Điện hạ muốn làm gì."
Mạc Hành Không cũng tỏ vẻ không hiểu nhìn Lục Trần.
Lục Trần dương dương tự đắc nói: "Lão già vẫn còn đang hôn mê, làm nhi tử như ta, tất nhiên phải giúp hắn thu thập cục diện rối rắm này rồi."
Tả Khưu Thiền cau mày nói: "Điện hạ, bọn họ đều là cường giả Nguyên Thần cảnh, hai người ta và lão Mạc cũng không thể đối phó được bọn họ đâu."
Tuy là hai người tu luyện tới Nguyên Thần cảnh, nhưng mà phần lớn thời gian họ đều dùng để nghiên cứu cái khác, ví dụ như Tả Khưu Thiền nghiên cứu trận pháp, khắc trận kỳ, trận văn, mà Mạc Hành Không thì nghiên cứu đan đạo.
Năng lực chém giết trực diện của hai người rất yếu, nếu một đấu một với bốn Nguyên Thần cảnh thì còn không đánh được, huống hồ nói gì đến hai đánh bốn.
Lục Trần cười nhạo nói: "Ai cần các ngươi đánh bọn họ chứ."
"Vậy điện hạ muốn làm gì thế." Hai người nghi ngờ, cực kỳ không hiểu.
Chẳng lẽ điện hạ muốn một mình xử lý bốn người Nguyên Thần cảnh à? Thế nhưng mà điện hạ không phải đã nói rồi sao, tu vi của hắn cũng chỉ là Tẩy Tủy cảnh viên mãn, ngay cả Siêu Phàm cảnh còn chưa đạt tới nữa, trên Siêu Phàm cảnh mới là Nguyên Thần cảnh đấy.
"Đưa ngọc phù khống chế Địa Linh trận cho ta." Lục Trần nhìn về phía Tả Khưu Thiền.
Tả Khưu Thiền không rõ ràng cho lắm, nhưng vẫn đưa ngọc phù cho Lục Trần, đồng thời giao cả khẩu quyết của ngọc phù khống chế cho Lục Trần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.