Bị Điên Phê Bệnh Kiều Chiếm Hữu
Chương 4:
Nhục Nhục
25/05/2024
Hạ Nghiên vừa định xoay người đi vào nhà, ngoài cửa lại vang lên tiếng leng keng, cô tưởng là có khách đến nên cười nói: "Hoan nghênh..."
Nhưng khi nhìn rõ người đó, lông mày cô nhíu lại, hai người đàn ông cường tráng đến từ nước Z từ từ tiến đến gần cô, cả hai đều đeo kính râm trên mặt, áo khoác da màu đen cũng không che giấu được vẻ dữ tợn trên người.
"Các anh muốn làm gì!" Hạ Nghiên khẩn trương ôm Bạch Bạch vào lòng, lui về sau một bước, vừa nhìn xung quanh tìm kiếm đường thoát thân.
Nhưng hai người đàn ông mặc đồ đen không cho cô cơ hội trốn thoát, họ bước tới và dễ dàng khống chế cô, dùng vải tẩm thuốc bịt miệng cô lại khi cô cố gắng hét lên.
Đồng tử của Hạ Nghiên đột nhiên mở to và hoàn toàn bất tỉnh trong thời gian ngắn.
Ánh nắng mặt trời chói chang chiếu vào chiếc chuông trước cửa quán thú cưng, mọi thứ yên tĩnh và đẹp đẽ, hết thảy không ai để ý đến hai người đàn ông to lớn đang cõng một người phụ nữ lên chiếc xe địa hình màu đen.
Cơn ác mộng của Hạ Nghiên cũng bắt đầu từ ngày hôm nay, cô rơi vào địa ngục dục vọng và suốt đời không thể trốn thoát được.
Khi Hạ Nghiên tỉnh lại lần nữa, đập vào mắt chính là một mảnh đen nhánh.
Cô vô thức muốn ngồi dậy, nhưng lại phát hiện tứ chi của mình bị xích sắt khóa vào mép giường, khi cô vùng vẫy, dây xích phát ra âm thanh đặc biệt chói tai.
Sau khi nhận ra vùng vẫy cũng chỉ vô ích, Hạ Nghiên nhanh chóng bình tĩnh lại.
Cô nhìn quanh thì thấy mình đang bị giam trong một căn phòng khá rộng rãi, cửa sổ đóng kín bằng rèm, căn phòng tối đen đến mức cô không thể phân biệt được đang là ngày hay đêm.
Trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ hơi thở gấp gáp của cô.
Cô cư nhiên bị cưỡng bức giữa thanh thiên bạch nhật, thực lực của đối phương không thể nào coi thường được.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Hạ Nghiên có chút tái nhợt, trong lòng cô biết cơ hội trốn thoát thành công gần như rất mong manh.
Nhưng cô không cam lòng, cố gắng vùng vẫy với đôi tay bị trói thêm vài lần nữa nhưng tất cả đều vô ích, dần dần rơi vào tuyệt vọng đau đớn, hoảng loạn.
Thời gian trôi qua, đối với Hạ Nghiên mà nói, mỗi phút mỗi giây đều vô cùng gian nan.
Không biết qua bao lâu, Hạ Nghiên gần như tuyệt vọng, cửa phòng chợt vang lên, có người từ bên ngoài mở ra, một người đàn ông cao lớn đứng ở cửa ngược sáng, cho dù không nhìn rõ mặt., nhưng có thể cảm nhận được trên người hắn phát ra khí thế bức người lẫn hơi thở lạnh lẽo.
Khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng kia, đồng tử Hạ Nghiên co rút lại, cô vô thức nói: “Là Anh"
Chỉ cần liếc nhìn một cái, Hạ Nghiên đã nhận ra người đàn ông đứng trước cửa là người mà cô cứu ngày hôm qua.
Khi Hạ Nghiên nghĩ rằng chính người đàn ông này đã bắt cóc cô, cô nghiến răng, trong lòng vô cùng hối hận vì đã cứu anh.
Người ở cửa khẽ cử động khi nghe lời nói của cô, rồi từ từ bước về phía cô, để lộ ra khuôn mặt cảm thán.
"Surprise!" Thịnh Yến trên mặt nở nụ cười, nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ thích thú, anh dựa sát vào cô, mặt gần như chạm vào mặt cô, "Bảo bối, em thật thông minh, làm tôi càng yêu em ~"
Mùi hormone nam tính phả vào mặt cô, Hạ Nghiên không nhịn được nghiêng đầu, trong đáy mắt mang theo tức giận gầm nhẹ: "Vì cái gì? Tôi cứu anh, anh lại lấy oán trả ơn?!”
Nhưng khi nhìn rõ người đó, lông mày cô nhíu lại, hai người đàn ông cường tráng đến từ nước Z từ từ tiến đến gần cô, cả hai đều đeo kính râm trên mặt, áo khoác da màu đen cũng không che giấu được vẻ dữ tợn trên người.
"Các anh muốn làm gì!" Hạ Nghiên khẩn trương ôm Bạch Bạch vào lòng, lui về sau một bước, vừa nhìn xung quanh tìm kiếm đường thoát thân.
Nhưng hai người đàn ông mặc đồ đen không cho cô cơ hội trốn thoát, họ bước tới và dễ dàng khống chế cô, dùng vải tẩm thuốc bịt miệng cô lại khi cô cố gắng hét lên.
Đồng tử của Hạ Nghiên đột nhiên mở to và hoàn toàn bất tỉnh trong thời gian ngắn.
Ánh nắng mặt trời chói chang chiếu vào chiếc chuông trước cửa quán thú cưng, mọi thứ yên tĩnh và đẹp đẽ, hết thảy không ai để ý đến hai người đàn ông to lớn đang cõng một người phụ nữ lên chiếc xe địa hình màu đen.
Cơn ác mộng của Hạ Nghiên cũng bắt đầu từ ngày hôm nay, cô rơi vào địa ngục dục vọng và suốt đời không thể trốn thoát được.
Khi Hạ Nghiên tỉnh lại lần nữa, đập vào mắt chính là một mảnh đen nhánh.
Cô vô thức muốn ngồi dậy, nhưng lại phát hiện tứ chi của mình bị xích sắt khóa vào mép giường, khi cô vùng vẫy, dây xích phát ra âm thanh đặc biệt chói tai.
Sau khi nhận ra vùng vẫy cũng chỉ vô ích, Hạ Nghiên nhanh chóng bình tĩnh lại.
Cô nhìn quanh thì thấy mình đang bị giam trong một căn phòng khá rộng rãi, cửa sổ đóng kín bằng rèm, căn phòng tối đen đến mức cô không thể phân biệt được đang là ngày hay đêm.
Trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ hơi thở gấp gáp của cô.
Cô cư nhiên bị cưỡng bức giữa thanh thiên bạch nhật, thực lực của đối phương không thể nào coi thường được.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Hạ Nghiên có chút tái nhợt, trong lòng cô biết cơ hội trốn thoát thành công gần như rất mong manh.
Nhưng cô không cam lòng, cố gắng vùng vẫy với đôi tay bị trói thêm vài lần nữa nhưng tất cả đều vô ích, dần dần rơi vào tuyệt vọng đau đớn, hoảng loạn.
Thời gian trôi qua, đối với Hạ Nghiên mà nói, mỗi phút mỗi giây đều vô cùng gian nan.
Không biết qua bao lâu, Hạ Nghiên gần như tuyệt vọng, cửa phòng chợt vang lên, có người từ bên ngoài mở ra, một người đàn ông cao lớn đứng ở cửa ngược sáng, cho dù không nhìn rõ mặt., nhưng có thể cảm nhận được trên người hắn phát ra khí thế bức người lẫn hơi thở lạnh lẽo.
Khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng kia, đồng tử Hạ Nghiên co rút lại, cô vô thức nói: “Là Anh"
Chỉ cần liếc nhìn một cái, Hạ Nghiên đã nhận ra người đàn ông đứng trước cửa là người mà cô cứu ngày hôm qua.
Khi Hạ Nghiên nghĩ rằng chính người đàn ông này đã bắt cóc cô, cô nghiến răng, trong lòng vô cùng hối hận vì đã cứu anh.
Người ở cửa khẽ cử động khi nghe lời nói của cô, rồi từ từ bước về phía cô, để lộ ra khuôn mặt cảm thán.
"Surprise!" Thịnh Yến trên mặt nở nụ cười, nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ thích thú, anh dựa sát vào cô, mặt gần như chạm vào mặt cô, "Bảo bối, em thật thông minh, làm tôi càng yêu em ~"
Mùi hormone nam tính phả vào mặt cô, Hạ Nghiên không nhịn được nghiêng đầu, trong đáy mắt mang theo tức giận gầm nhẹ: "Vì cái gì? Tôi cứu anh, anh lại lấy oán trả ơn?!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.