Bị Điên Phê Bệnh Kiều Chiếm Hữu
Chương 8:
Nhục Nhục
25/05/2024
Bàn tay vuốt ve càng lúc càng nhanh, ngón tay thon dài của Thịnh Yến cách một tầng vải không ngừng chọc vào rút ra, không ngừng xâm nhập vào vùng kín của cô, thấp giọng thở dốc: “Bảo bối, chúng ta cùng làm đi…”
Sau mấy chục cái vuốt ve, người đàn ông cuối cùng cũng giải phóng ham muốn của mình, tinh dịch chảy xuống ngón tay Hạ Nghiên, nhỏ xuống đùi cô.
Còn thân thể Hạ Nghiên đáng chết, cô cùng anh đạt đến cao trào.
Dư vị của cao trào làm tăng thêm thập phần quyến rũ cho khuôn mặt vốn nhợt nhạt của Hạ Nghiên, đặc biệt là đôi môi đỏ mọng nước nở rộ như cánh hoa, khiến người ta sinh ra cảm giác khao khát chiếm hữu mãnh liệt.
Thịnh Yến liếc nhìn bộ phận sinh dục vừa mới phát tiết nhưng vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt mềm ra chút nào, trong mắt hiện lên tia dục vọng mãnh liệt, đầu ngón tay chai sạn xoa đi xoa lại môi Hạ Nghiên, cực kỳ gợi tình.
Hạ Nghiên sợ hãi trước cảm xúc mãnh liệt trong mắt người đàn ông, suýt khóc, kìm nước mắt nói: "Tôi... tôi đã giúp anh lấy ra. Anh hãy giữ lời...thả tôi ra..."
Nghe được lời nói của cô, người đàn ông nheo mắt nguy hiểm, cười khúc khích, ghé vào tai cô thì thầm nhẹ nhàng như người yêu: “Bảo bối đừng lo, tất nhiên em phải nếm thử mùi vị này để cảm nhận được cảm giác được thử một lần lại muốn nhiều lần hơn nữa.”
Nói xong, người đàn ông đứng dậy, nhanh chóng trở lại hình dạng con người, vẻ mặt trịch thượng nhìn cô: "Đừng nghĩ đến việc trốn thoát, muốn sống sót thì phải nghe lời."
Nhìn bóng dáng người đàn ông đã khuất sau cửa, thần kinh căng thẳng của Hạ Nghiên cuối cùng cũng thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cảm giác nhớp nháp trong lòng bàn tay luôn nhắc nhở cô về sự tủi nhục mà cô vừa phải chịu đựng.
Hạ Nghiên chịu đựng sự khó chịu và lau tinh dịch nơi bàn tay, với vẻ ghê tởm trên khuôn mặt.
Nhưng dù có lau thế nào đi chăng nữa, thì mùi tanh nồng đậm của người đàn ông vẫn đọng lại, Hạ Nghiên không khỏi khẽ nức nở.
Cô hối hận vì đã cứu người đàn ông đó, nếu không cứu anh ta, thì cô đã sống một cuộc sống bình thường thay vì bị nhốt như chim trong lòng và bị coi như một món đồ chơi để bị tàn phá, đùa giỡn.
Nhìn cánh cửa đóng chặt, trong đáy mắt Hạ Nghiên hiện lên vẻ quyết tâm, cô nhất định phải tìm cách trốn thoát khỏi cái chốn địa ngục này!
Điều khiến Hạ Nghiên cảm thấy kỳ lạ là sau ngày hôm đó, ngoại trừ có người mang đến cho cô đồ ba bữa một ngày, thì người đàn ông đó đã không xuất hiện trước mặt cô trong nhiều ngày.
Cô nghĩ người đàn ông đó có thể đã mất hứng thú với cô hoặc đã tìm được một con vật cưng mới.
Nghĩ tới đây, ý muốn trốn thoát trong nội tâm Hạ Nghiên càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Chỉ cần người đàn ông quên đi sự tồn tại của cô, cơ hội trốn thoát của cô sẽ cao hơn.
Ông trời không phụ lòng thỉnh cầu đã được đáp lại Hạ Nghiên cuối cùng cũng có cơ hội để trốn thoát...
Ngày hôm nay, Hạ Nghiên đợi rất lâu cũng không đợi có người mang đồ ăn tới, ngược lại nghe thấy ngoài cửa rất nhiều tiếng động, mơ hồ nghe thấy tiếng súng nổ.
Hạ Nghiên lăn người ngồi dậy, hai chân va vào nhau phát ra tiếng leng keng của chiếc còng, đặc biệt chói tai và kỳ lạ hơn khi ở trong căn phòng tối tăm và yên tĩnh này.
Âm thanh ồn ào càng lúc càng gần, chẳng mấy chốc, cánh cửa đã được mở ra từ bên ngoài, hai người đàn ông cao lớn mặc áo khoác da màu đen nhanh chóng tiến đến gần cô, tay cầm súng, họ cởi khóa cho Hạ Nghiên trước khi cô kịp nói gì, thì đã mang cô ra ngoài.
Sau mấy chục cái vuốt ve, người đàn ông cuối cùng cũng giải phóng ham muốn của mình, tinh dịch chảy xuống ngón tay Hạ Nghiên, nhỏ xuống đùi cô.
Còn thân thể Hạ Nghiên đáng chết, cô cùng anh đạt đến cao trào.
Dư vị của cao trào làm tăng thêm thập phần quyến rũ cho khuôn mặt vốn nhợt nhạt của Hạ Nghiên, đặc biệt là đôi môi đỏ mọng nước nở rộ như cánh hoa, khiến người ta sinh ra cảm giác khao khát chiếm hữu mãnh liệt.
Thịnh Yến liếc nhìn bộ phận sinh dục vừa mới phát tiết nhưng vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt mềm ra chút nào, trong mắt hiện lên tia dục vọng mãnh liệt, đầu ngón tay chai sạn xoa đi xoa lại môi Hạ Nghiên, cực kỳ gợi tình.
Hạ Nghiên sợ hãi trước cảm xúc mãnh liệt trong mắt người đàn ông, suýt khóc, kìm nước mắt nói: "Tôi... tôi đã giúp anh lấy ra. Anh hãy giữ lời...thả tôi ra..."
Nghe được lời nói của cô, người đàn ông nheo mắt nguy hiểm, cười khúc khích, ghé vào tai cô thì thầm nhẹ nhàng như người yêu: “Bảo bối đừng lo, tất nhiên em phải nếm thử mùi vị này để cảm nhận được cảm giác được thử một lần lại muốn nhiều lần hơn nữa.”
Nói xong, người đàn ông đứng dậy, nhanh chóng trở lại hình dạng con người, vẻ mặt trịch thượng nhìn cô: "Đừng nghĩ đến việc trốn thoát, muốn sống sót thì phải nghe lời."
Nhìn bóng dáng người đàn ông đã khuất sau cửa, thần kinh căng thẳng của Hạ Nghiên cuối cùng cũng thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cảm giác nhớp nháp trong lòng bàn tay luôn nhắc nhở cô về sự tủi nhục mà cô vừa phải chịu đựng.
Hạ Nghiên chịu đựng sự khó chịu và lau tinh dịch nơi bàn tay, với vẻ ghê tởm trên khuôn mặt.
Nhưng dù có lau thế nào đi chăng nữa, thì mùi tanh nồng đậm của người đàn ông vẫn đọng lại, Hạ Nghiên không khỏi khẽ nức nở.
Cô hối hận vì đã cứu người đàn ông đó, nếu không cứu anh ta, thì cô đã sống một cuộc sống bình thường thay vì bị nhốt như chim trong lòng và bị coi như một món đồ chơi để bị tàn phá, đùa giỡn.
Nhìn cánh cửa đóng chặt, trong đáy mắt Hạ Nghiên hiện lên vẻ quyết tâm, cô nhất định phải tìm cách trốn thoát khỏi cái chốn địa ngục này!
Điều khiến Hạ Nghiên cảm thấy kỳ lạ là sau ngày hôm đó, ngoại trừ có người mang đến cho cô đồ ba bữa một ngày, thì người đàn ông đó đã không xuất hiện trước mặt cô trong nhiều ngày.
Cô nghĩ người đàn ông đó có thể đã mất hứng thú với cô hoặc đã tìm được một con vật cưng mới.
Nghĩ tới đây, ý muốn trốn thoát trong nội tâm Hạ Nghiên càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Chỉ cần người đàn ông quên đi sự tồn tại của cô, cơ hội trốn thoát của cô sẽ cao hơn.
Ông trời không phụ lòng thỉnh cầu đã được đáp lại Hạ Nghiên cuối cùng cũng có cơ hội để trốn thoát...
Ngày hôm nay, Hạ Nghiên đợi rất lâu cũng không đợi có người mang đồ ăn tới, ngược lại nghe thấy ngoài cửa rất nhiều tiếng động, mơ hồ nghe thấy tiếng súng nổ.
Hạ Nghiên lăn người ngồi dậy, hai chân va vào nhau phát ra tiếng leng keng của chiếc còng, đặc biệt chói tai và kỳ lạ hơn khi ở trong căn phòng tối tăm và yên tĩnh này.
Âm thanh ồn ào càng lúc càng gần, chẳng mấy chốc, cánh cửa đã được mở ra từ bên ngoài, hai người đàn ông cao lớn mặc áo khoác da màu đen nhanh chóng tiến đến gần cô, tay cầm súng, họ cởi khóa cho Hạ Nghiên trước khi cô kịp nói gì, thì đã mang cô ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.