Chương 23
Quyện Chẩm Yếm Dạ
05/02/2022
Thời gian trôi qua cũng thật nhanh, chớp mắt một cái thì đã hết một học kỳ, trước mắt cũng đã sắp nghỉ hè.
Bởi vì Trình Bảo Nguyên tìm được một công việc làm thêm ở ngoài trường vào kỳ nghỉ hè, nên cậu cũng không có dự định về nhà.
Trường học hàng năm đều sẽ có rất nhiều sinh viên bởi vì nhà xa, gia cảnh khó khăn, làm thêm, đi phụ đạo... hằng hà các loại nguyên nhân để họ không thể về nhà, nói như vậy, chỉ cần xin liền có thể được thông qua.
Trình Bảo Nguyên ngay trước kì nghỉ đã len lén gửi về nhà một lá thư như thế, cậu dự định sẽ ở lại trường, như vậy sẽ không tốn nhiều tiền, ăn cơm ngồi xe cái gì cũng rất thuận tiện.
Cuối cùng kết quả sau trải qua một màn tra khảo, vẫn là bị Đường Lăng biết được chuyện này. Đường Lăng trực tiếp xông đến KTX của Trình Bảo Nguyên, vác gói to gói nhỏ hành lý dắt luôn Trình Bảo Nguyên, liền đem người mang đi.
"A? Tôi ở chỗ của anh sao? Nhưng kỳ nghỉ không phải anh cũng muốn về nhà sao... Hơn một tháng không dùng, cũng không cần trả phòng ở sao?"
"Không trả a, cũng không bao nhiêu tiền... Với lại nhìn cậu ngay cả nghỉ cũng không về, vì muốn gặp mặt tôi nhiều một chút mà còn ở lại tìm việc làm thêm, mấy ngày này tôi sẽ ở lại bên cạnh cậu."
Cái gì? Làm thêm cùng muốn gặp mặt anh có quan hệ gì với nhau chứ?
"Tôi không phải vì anh mới..." Trình Bảo Nguyên gian nan nuốt xuống ngụm nước bọt, cẩn cẩn thận thận nói, "Việc này, khó có được một lần nghỉ dài hạn, anh vẫn là sớm một về nhà đi, tôi nghĩ mẹ anh nhất định... Rất nhớ anh."
Đường Lăng mặt ửng đỏ, nắm tay Trình Bảo Nguyên càng chặt hơn, nhẹ giọng oán giận : "Cái gì mà nghĩ hay không a, cậu đúng thật là thích thay tôi suy nghĩ... khụ khụ, chẳng qua cậu yên tâm đi, nhà của tôi ngay tại thành thị này, quay về một lần rất thuận tiện... Ưm, tôi cũng sẽ nhận sự quan tâm này của cậu, rảnh rỗi thì tôi trở về cho mẹ nhìn một cái cũng được."
"... Tôi cảm thấy anh nên quay về nhà, cha anh chắc cũng muốn gặp anh..."
"Không sao, đừng lo lắng về nhà của tôi... Ưm, xét thấy cậu biết chăn sóc cùng hiểu chuyện như vậy, tôi quyết định: Kì nghỉ này tôi đều sẽ cùng cậu ở một chỗ. Thế nào?" Đường Lăng nháy mắt.
"..." Chuyện này thật không được tốt lắm, a không, phải nói là quả thực rất tệ mà !
"Ưm, cậu không có gì muốn nói sao?" Đường Lăng gãi gãi lòng bàn tay Trình Bảo Nguyên.
Trình Bảo Nguyên cúi đầu, sau khi nghe quyết định của Đường Lăng xong, cả khuôn mặt đều như muốn méo mó, nhưng sau khi liên tục bị Đường Lăng nào là ho khan, nào là niết tay ám chỉ, cậu phải lấy lại tinh thần, ngàn lần trái lương tâm nói: "... Ừm, anh với tôi cùng ở một chỗ ... Cảm ơn anh, anh đối với tôi thật tốt..."
"Khụ khụ... im miệng, còn chưa về tới nhà đâu, không cần đột nhiên nói mấy lời buồn nôn như thế!" Đường Lăng quay đầu đi, không tiếp tục nhìn Trình Bảo Nguyên nữa.
"..." Đường thiếu gia, Trình Bảo Nguyên ở trong lòng điên cuồng gào hét : Anh cũng biết cái gì gọi là buồn nôn hả! Cái này không phải là chính anh đưa ra yêu cầu hay sao, muốn tôi mỗi lần cảm ơn anh thì đều phải nói như vậy sao? Hả! Hả! Hả!
Trình Bảo Nguyên đi ở trên đường, thình lình cảm thấy, nghỉ hè này lưu lại làm việc ngoài giờ, có lẽ là một quyết định cực kỳ sai lầm...
Trình Bảo Nguyên bụng đầy tâm sự đi theo phía sau Đường Lăng vào nhà, khiến cậu hết hồn chính là sau khi mở cửa nhìn thấy trong phòng trong cư nhiên có rất nhiều người.
"Ây da, Đường thiếu về rồi !"
"Thọ tinh* trở về !" (ứ biết đâu ╮(╯3╰)╭ )
"Đường thiếu~ sinh nhật vui vẻ! Quà tặng đều để ở bên kia nha ~ "
Thường ngày trong phòng khách lạnh lạnh lẽo lẽo, lúc này lại được treo đầy ruybăng cùng các loại đồ trang trí, khắp phòng đầy hơi thở của nhiều người, bầu không khí có vẻ náo nhiệt phi thường, Có rất nhiều người Trình Bảo Nguyên chưa bao giờ thấy qua cũng đang tới chào hỏi cùng Đường Lăng.
... Đợi đã, bọn họ đang nói cái gì? Thọ tinh? Sinh nhật? Quà tặng?
Trình Bảo Nguyên nhìn người bên cạnh thỉnh thoảng gật đầu ứng phó, người con trai kiêu ngạo đang nhận lấy đủ loại chúc phúc cùng quà tặng, tâm lý thình lình có một loại dự cảm không ổn.
"È..." sau khi lướt qua đám người , Trình Bảo Nguyên tới gần Đường Lăng, nhỏ giọng nói, "Hôm nay là sinh nhật...anh?"
Đường Lăng hành lý trong tay đã sớm bị Đường Ninh tiếp nhận đi bỏ vào phòng sách, lúc này hai tay hắn trống trơn, nghe xong câu hỏi của Trình Bảo Nguyên , mi đầu nhăn một chút, thuận lợi bắt lấy cánh tay Trình Bảo Nguyên , thanh âm nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy, cậu không phải đã sớm biết rồi hay sao? Tôi nhớ kỹ -- cậu tuần trước còn cố ý hỏi tôi chuyện này."
"..." Trình Bảo Nguyên cúi đầu hồi tưởng chốc lát "!" Bất thình lình nhớ lại hình như là có chuyện như vậy.
-- Một ngày nọ của tuần trước, Trình Bảo Nguyên bị Đường Lăng ép buộc mặc vào trang phục hộ sĩ , tại phòng thay đồ, phòng khách, phòng tắm và những nơi khác tiến hành rồi một hồi vận động kịch liệt, cậu mệt đến mức thầm nghĩ cứ thế chết đi cho xong. Vậy mà Đường Lăng không giống như lúc thường thành thật buông cho người ta ngủ, mà sau khi nằm lên giường, hưng trí bừng bừng đem thân thể cậu xoay qua hắn, mặt đối mặt tán gẫu, nói cái gì mà hai người cần có nhiều thời gian hiểu nhau hơn, đề tài vừa chuyển, lại bắt đầu nói bản thân hắn đã chuẩn bị sẵn cho Trình Bảo Nguyên một món quà sinh nhật.
Trình Bảo Nguyên lúc đó vừa bị lăn qua lăn lại xong, trong đầu mơ mơ màng màng, liền đáp lung tung vài tiếng, thầm nghĩ sinh nhật của mình tận mùa đông, còn cách thật xa a, chuẩn bị quà tặng sớm như vậy làm gì chứ.
Đường Lăng sau đó còn nói chút gì, Trình Bảo Nguyên đã hoàn toàn nhớ không ra, trong lúc mơ hồ chỉ nhớ kỹ nội dung cuối cùng của cuộc đối thoại hình như là như vậy: "Chỉ biết ' ừm ' đến ' ừm ' đi, Trình Bảo Nguyên, cậu có còn nghe tôi nói không vậy hả?"
"... A."
"Mẹ nó, thật vô nghĩa, tôi muốn đi ngủ !"
Trình Bảo Nguyên híp mắt nghĩ thầm "Rốt cục có thể đi ngủ rồi ", cao hứng đáp hai tiếng.
"... Được rồi...sinh nhật tôi cũng sắp đến rồi... Cậu biết đúng không?" Cách một chút, Đường Lăng thình lình lại lên tiếng.
"Ưm?"
"Này, cậu biết tôi muốn món quà nào không? " Hắn một bên vuốt tấm lưng trần của Trình Bảo Nguyên một bên tùy tiện hỏi.
"...Ưm."
"Cậu làm sao mà biết được? Lẽ nào cậu đã chuẩn bị cho tôi hết rồi sao?"
"Ừ ừ."
"Nè... không phải là cậu sớm đã lén lút chuẩn bị quà tặng cho tôi rồi đi?"
"... Ưm."
"Còn có hơn nửa tháng lận mà, cậu gấp cái gì a? !... Mẹ nó, chịu không nổi cậu, cậu tới cùng có bao nhiêu thích tôi a! Tôi nói cho cậu biết, đừng tưởng lấy lòng tôi thế này, là tôi sẽ càng thích cậu.!" ( #ngưnghoangtưởng )
"Ưm ưm ưm ưm... a..."
"... Thôi đi, cũng không phải không thể lý giải loại tâm tình này của cậu... Có phải cậu rất sợ tôi vứt bỏ cậu, không cần cậu nữa đúng không? Gặp được một thằng đàn ông nguyện ý tiếp thu loại người như cậu quả thật là không dễ...Kỳ thật tôi gặp được người như cậu cũng không dễ dàng gì...Cho nên chúng ta tạm thời sẽ không phải tách ra...Ngoan, ngủ đi..." rốt cục Đường Lăng nói đủ rồi, thỏa mãn nhắm mắt lại, hai tay gắt gao đem Trình Bảo Nguyên ôm vào trong ngực, rất nhanh chìm vào mộng đẹp...
Hồi ức kết thúc.
Trình Bảo Nguyên đầy đầu mồ hôi lạnh.
Lẽ nào ý Đường Lăng " Tuần trước cậu còn cố ý hỏi tôi chuyện này" là chỉ lần đó sao?
Đón nhận ánh mắt tràn đầy chờ mong từ Đường Lăng , Trình Bảo Nguyên thật nghĩ bóp chết chính mình, liền nằn xuống như thế đi cái gì đều không quan tâm.
Cái gì sinh nhật, cái gì quà tặng -- trời biết, trong đầu cậu căn bản không muốn biết sinh nhật Đường Lăng , càng miễn bàn cố ý đi nhớ sinh nhật Đường Lăng là ngày nào !
Trình Bảo Nguyên áp lực đầy đầu, mắt thấy bên kia một đống hơn phân nửa là các loại quà tặng, lại nhìn Đường Lăng đứng ở một bên cùng người khác tán gẫu vẫn không ngừng liếc nhìn cậu, suy nghĩ nửa ngày, gian nan hướng Đường Lăng đưa ra xin phép: đi xem hành lý lấy chút đồ.
Đường Lăng lộ ra một nụ cười, nụ cười ngưng, rất nhanh liền gật đầu đồng ý, làm bộ như đang tiếp tục cùng người bên ngoài nói lại chủ đề mới rồi. Cứ việc hắn nỗ lực khắc chế, chú ý nhìn vẫn là sẽ phát hiện góc miệng của hắn thỉnh thoảng nhếch lên một phát đầy quỷ dị.
Đại khái là nhận thấy được Trình Bảo Nguyên đang xem xét đường nhìn của hắn, Đường Lăng thình lình quay đầu, lỗ tai ửng đỏ, phụng phịu giận dỗi nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, cậu không phải phải muốn lấy đồ sao, đi nhanh lên một chút a !" Nói xong còn không kiên nhẫn phất phất tay.
"Ừ." Trình Bảo Nguyên mặt mày xám xịt đứng lên, vừa đi vừa suy nghĩ sẽ tặng cái gì mới tốt.
Hiện tại cậu đã không còn quá sợ loại trình độ phát hỏa này của Đường Lăng, ngược lại kinh ngạc khi biết được Đường Lăng cũng sẽ có một mặt ấu trĩ như vậy -- làm sinh nhật cũng muốn yêu cầu người ta tặng cái gì đó cho mình.
Hồi tưởng lại sắc mặt Đường Lăng khi đối với cậu nhắc tới quà sinh nhật, quả thực biểu tình cùng thằng em trai bảy tám tuổi trong ngày sinh nhật bám lấy cậu đòi quà thì không khác gì mấy.
Chẳng qua... Trình Bảo Nguyên khẳng định sẽ không đem em trai dễ thương cùng Đường Lăng nhập làm một, dù cho cậu không có đem quà đến tem trai nhỏ cũng sẽ không giận dữ với cậu, đừng nố chi tới sử dụng bạo lực, Đường Lăng là không có cửa rồi..
Đẩy ra cánh cửa phòng sách, nghĩ đến chính mình sắp sửa cho Đường"Quà tặng" cùng với phản ứng của Đường Lăng, Trình Bảo Nguyên thở dài, cảm thấy tiền đồ thực sự xa vời.
Bởi vì Trình Bảo Nguyên tìm được một công việc làm thêm ở ngoài trường vào kỳ nghỉ hè, nên cậu cũng không có dự định về nhà.
Trường học hàng năm đều sẽ có rất nhiều sinh viên bởi vì nhà xa, gia cảnh khó khăn, làm thêm, đi phụ đạo... hằng hà các loại nguyên nhân để họ không thể về nhà, nói như vậy, chỉ cần xin liền có thể được thông qua.
Trình Bảo Nguyên ngay trước kì nghỉ đã len lén gửi về nhà một lá thư như thế, cậu dự định sẽ ở lại trường, như vậy sẽ không tốn nhiều tiền, ăn cơm ngồi xe cái gì cũng rất thuận tiện.
Cuối cùng kết quả sau trải qua một màn tra khảo, vẫn là bị Đường Lăng biết được chuyện này. Đường Lăng trực tiếp xông đến KTX của Trình Bảo Nguyên, vác gói to gói nhỏ hành lý dắt luôn Trình Bảo Nguyên, liền đem người mang đi.
"A? Tôi ở chỗ của anh sao? Nhưng kỳ nghỉ không phải anh cũng muốn về nhà sao... Hơn một tháng không dùng, cũng không cần trả phòng ở sao?"
"Không trả a, cũng không bao nhiêu tiền... Với lại nhìn cậu ngay cả nghỉ cũng không về, vì muốn gặp mặt tôi nhiều một chút mà còn ở lại tìm việc làm thêm, mấy ngày này tôi sẽ ở lại bên cạnh cậu."
Cái gì? Làm thêm cùng muốn gặp mặt anh có quan hệ gì với nhau chứ?
"Tôi không phải vì anh mới..." Trình Bảo Nguyên gian nan nuốt xuống ngụm nước bọt, cẩn cẩn thận thận nói, "Việc này, khó có được một lần nghỉ dài hạn, anh vẫn là sớm một về nhà đi, tôi nghĩ mẹ anh nhất định... Rất nhớ anh."
Đường Lăng mặt ửng đỏ, nắm tay Trình Bảo Nguyên càng chặt hơn, nhẹ giọng oán giận : "Cái gì mà nghĩ hay không a, cậu đúng thật là thích thay tôi suy nghĩ... khụ khụ, chẳng qua cậu yên tâm đi, nhà của tôi ngay tại thành thị này, quay về một lần rất thuận tiện... Ưm, tôi cũng sẽ nhận sự quan tâm này của cậu, rảnh rỗi thì tôi trở về cho mẹ nhìn một cái cũng được."
"... Tôi cảm thấy anh nên quay về nhà, cha anh chắc cũng muốn gặp anh..."
"Không sao, đừng lo lắng về nhà của tôi... Ưm, xét thấy cậu biết chăn sóc cùng hiểu chuyện như vậy, tôi quyết định: Kì nghỉ này tôi đều sẽ cùng cậu ở một chỗ. Thế nào?" Đường Lăng nháy mắt.
"..." Chuyện này thật không được tốt lắm, a không, phải nói là quả thực rất tệ mà !
"Ưm, cậu không có gì muốn nói sao?" Đường Lăng gãi gãi lòng bàn tay Trình Bảo Nguyên.
Trình Bảo Nguyên cúi đầu, sau khi nghe quyết định của Đường Lăng xong, cả khuôn mặt đều như muốn méo mó, nhưng sau khi liên tục bị Đường Lăng nào là ho khan, nào là niết tay ám chỉ, cậu phải lấy lại tinh thần, ngàn lần trái lương tâm nói: "... Ừm, anh với tôi cùng ở một chỗ ... Cảm ơn anh, anh đối với tôi thật tốt..."
"Khụ khụ... im miệng, còn chưa về tới nhà đâu, không cần đột nhiên nói mấy lời buồn nôn như thế!" Đường Lăng quay đầu đi, không tiếp tục nhìn Trình Bảo Nguyên nữa.
"..." Đường thiếu gia, Trình Bảo Nguyên ở trong lòng điên cuồng gào hét : Anh cũng biết cái gì gọi là buồn nôn hả! Cái này không phải là chính anh đưa ra yêu cầu hay sao, muốn tôi mỗi lần cảm ơn anh thì đều phải nói như vậy sao? Hả! Hả! Hả!
Trình Bảo Nguyên đi ở trên đường, thình lình cảm thấy, nghỉ hè này lưu lại làm việc ngoài giờ, có lẽ là một quyết định cực kỳ sai lầm...
Trình Bảo Nguyên bụng đầy tâm sự đi theo phía sau Đường Lăng vào nhà, khiến cậu hết hồn chính là sau khi mở cửa nhìn thấy trong phòng trong cư nhiên có rất nhiều người.
"Ây da, Đường thiếu về rồi !"
"Thọ tinh* trở về !" (ứ biết đâu ╮(╯3╰)╭ )
"Đường thiếu~ sinh nhật vui vẻ! Quà tặng đều để ở bên kia nha ~ "
Thường ngày trong phòng khách lạnh lạnh lẽo lẽo, lúc này lại được treo đầy ruybăng cùng các loại đồ trang trí, khắp phòng đầy hơi thở của nhiều người, bầu không khí có vẻ náo nhiệt phi thường, Có rất nhiều người Trình Bảo Nguyên chưa bao giờ thấy qua cũng đang tới chào hỏi cùng Đường Lăng.
... Đợi đã, bọn họ đang nói cái gì? Thọ tinh? Sinh nhật? Quà tặng?
Trình Bảo Nguyên nhìn người bên cạnh thỉnh thoảng gật đầu ứng phó, người con trai kiêu ngạo đang nhận lấy đủ loại chúc phúc cùng quà tặng, tâm lý thình lình có một loại dự cảm không ổn.
"È..." sau khi lướt qua đám người , Trình Bảo Nguyên tới gần Đường Lăng, nhỏ giọng nói, "Hôm nay là sinh nhật...anh?"
Đường Lăng hành lý trong tay đã sớm bị Đường Ninh tiếp nhận đi bỏ vào phòng sách, lúc này hai tay hắn trống trơn, nghe xong câu hỏi của Trình Bảo Nguyên , mi đầu nhăn một chút, thuận lợi bắt lấy cánh tay Trình Bảo Nguyên , thanh âm nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy, cậu không phải đã sớm biết rồi hay sao? Tôi nhớ kỹ -- cậu tuần trước còn cố ý hỏi tôi chuyện này."
"..." Trình Bảo Nguyên cúi đầu hồi tưởng chốc lát "!" Bất thình lình nhớ lại hình như là có chuyện như vậy.
-- Một ngày nọ của tuần trước, Trình Bảo Nguyên bị Đường Lăng ép buộc mặc vào trang phục hộ sĩ , tại phòng thay đồ, phòng khách, phòng tắm và những nơi khác tiến hành rồi một hồi vận động kịch liệt, cậu mệt đến mức thầm nghĩ cứ thế chết đi cho xong. Vậy mà Đường Lăng không giống như lúc thường thành thật buông cho người ta ngủ, mà sau khi nằm lên giường, hưng trí bừng bừng đem thân thể cậu xoay qua hắn, mặt đối mặt tán gẫu, nói cái gì mà hai người cần có nhiều thời gian hiểu nhau hơn, đề tài vừa chuyển, lại bắt đầu nói bản thân hắn đã chuẩn bị sẵn cho Trình Bảo Nguyên một món quà sinh nhật.
Trình Bảo Nguyên lúc đó vừa bị lăn qua lăn lại xong, trong đầu mơ mơ màng màng, liền đáp lung tung vài tiếng, thầm nghĩ sinh nhật của mình tận mùa đông, còn cách thật xa a, chuẩn bị quà tặng sớm như vậy làm gì chứ.
Đường Lăng sau đó còn nói chút gì, Trình Bảo Nguyên đã hoàn toàn nhớ không ra, trong lúc mơ hồ chỉ nhớ kỹ nội dung cuối cùng của cuộc đối thoại hình như là như vậy: "Chỉ biết ' ừm ' đến ' ừm ' đi, Trình Bảo Nguyên, cậu có còn nghe tôi nói không vậy hả?"
"... A."
"Mẹ nó, thật vô nghĩa, tôi muốn đi ngủ !"
Trình Bảo Nguyên híp mắt nghĩ thầm "Rốt cục có thể đi ngủ rồi ", cao hứng đáp hai tiếng.
"... Được rồi...sinh nhật tôi cũng sắp đến rồi... Cậu biết đúng không?" Cách một chút, Đường Lăng thình lình lại lên tiếng.
"Ưm?"
"Này, cậu biết tôi muốn món quà nào không? " Hắn một bên vuốt tấm lưng trần của Trình Bảo Nguyên một bên tùy tiện hỏi.
"...Ưm."
"Cậu làm sao mà biết được? Lẽ nào cậu đã chuẩn bị cho tôi hết rồi sao?"
"Ừ ừ."
"Nè... không phải là cậu sớm đã lén lút chuẩn bị quà tặng cho tôi rồi đi?"
"... Ưm."
"Còn có hơn nửa tháng lận mà, cậu gấp cái gì a? !... Mẹ nó, chịu không nổi cậu, cậu tới cùng có bao nhiêu thích tôi a! Tôi nói cho cậu biết, đừng tưởng lấy lòng tôi thế này, là tôi sẽ càng thích cậu.!" ( #ngưnghoangtưởng )
"Ưm ưm ưm ưm... a..."
"... Thôi đi, cũng không phải không thể lý giải loại tâm tình này của cậu... Có phải cậu rất sợ tôi vứt bỏ cậu, không cần cậu nữa đúng không? Gặp được một thằng đàn ông nguyện ý tiếp thu loại người như cậu quả thật là không dễ...Kỳ thật tôi gặp được người như cậu cũng không dễ dàng gì...Cho nên chúng ta tạm thời sẽ không phải tách ra...Ngoan, ngủ đi..." rốt cục Đường Lăng nói đủ rồi, thỏa mãn nhắm mắt lại, hai tay gắt gao đem Trình Bảo Nguyên ôm vào trong ngực, rất nhanh chìm vào mộng đẹp...
Hồi ức kết thúc.
Trình Bảo Nguyên đầy đầu mồ hôi lạnh.
Lẽ nào ý Đường Lăng " Tuần trước cậu còn cố ý hỏi tôi chuyện này" là chỉ lần đó sao?
Đón nhận ánh mắt tràn đầy chờ mong từ Đường Lăng , Trình Bảo Nguyên thật nghĩ bóp chết chính mình, liền nằn xuống như thế đi cái gì đều không quan tâm.
Cái gì sinh nhật, cái gì quà tặng -- trời biết, trong đầu cậu căn bản không muốn biết sinh nhật Đường Lăng , càng miễn bàn cố ý đi nhớ sinh nhật Đường Lăng là ngày nào !
Trình Bảo Nguyên áp lực đầy đầu, mắt thấy bên kia một đống hơn phân nửa là các loại quà tặng, lại nhìn Đường Lăng đứng ở một bên cùng người khác tán gẫu vẫn không ngừng liếc nhìn cậu, suy nghĩ nửa ngày, gian nan hướng Đường Lăng đưa ra xin phép: đi xem hành lý lấy chút đồ.
Đường Lăng lộ ra một nụ cười, nụ cười ngưng, rất nhanh liền gật đầu đồng ý, làm bộ như đang tiếp tục cùng người bên ngoài nói lại chủ đề mới rồi. Cứ việc hắn nỗ lực khắc chế, chú ý nhìn vẫn là sẽ phát hiện góc miệng của hắn thỉnh thoảng nhếch lên một phát đầy quỷ dị.
Đại khái là nhận thấy được Trình Bảo Nguyên đang xem xét đường nhìn của hắn, Đường Lăng thình lình quay đầu, lỗ tai ửng đỏ, phụng phịu giận dỗi nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, cậu không phải phải muốn lấy đồ sao, đi nhanh lên một chút a !" Nói xong còn không kiên nhẫn phất phất tay.
"Ừ." Trình Bảo Nguyên mặt mày xám xịt đứng lên, vừa đi vừa suy nghĩ sẽ tặng cái gì mới tốt.
Hiện tại cậu đã không còn quá sợ loại trình độ phát hỏa này của Đường Lăng, ngược lại kinh ngạc khi biết được Đường Lăng cũng sẽ có một mặt ấu trĩ như vậy -- làm sinh nhật cũng muốn yêu cầu người ta tặng cái gì đó cho mình.
Hồi tưởng lại sắc mặt Đường Lăng khi đối với cậu nhắc tới quà sinh nhật, quả thực biểu tình cùng thằng em trai bảy tám tuổi trong ngày sinh nhật bám lấy cậu đòi quà thì không khác gì mấy.
Chẳng qua... Trình Bảo Nguyên khẳng định sẽ không đem em trai dễ thương cùng Đường Lăng nhập làm một, dù cho cậu không có đem quà đến tem trai nhỏ cũng sẽ không giận dữ với cậu, đừng nố chi tới sử dụng bạo lực, Đường Lăng là không có cửa rồi..
Đẩy ra cánh cửa phòng sách, nghĩ đến chính mình sắp sửa cho Đường"Quà tặng" cùng với phản ứng của Đường Lăng, Trình Bảo Nguyên thở dài, cảm thấy tiền đồ thực sự xa vời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.