Chương 8
Quyện Chẩm Yếm Dạ
05/02/2022
Đương nhiên là Đường Lăng không có hứng thú đi cởi quần áo phụ nữ.
Vấn đề là trước kia ấn tượng đầu tiên của Trình Bảo Nguyên với người khác chính là: gương mặt nhỏ, lớn lên lại gầy yếu, tổng thể làm cho người ta cảm thấy thân thể cậu ta đều nhỏ hơn các bạn học cùng lứa.
Ai mà biết được cái thân hình ốm đói suy dinh dưỡng như con khỉ ốm của cậu ta khi lột sạch da lại trắng thịt lại mềm như vậy quan trọng hơn nữa trước ngực còn bonus thêm một cái nịt ngực . (ノಥДಥ)ノ︵┻━┻
Cơ mà nhìn kĩ lại thì cứ như là bộ ngực của mấy bé gái đang dậy thì ấy nhỉ !
( à thì (ヾ; ̄▽ ̄)ヾ )
Sự tình này xác thực có hơi ..ưm...bậy bạ quá rồi đi ?? A... hay là cậu ta thực sự là nữ cải nam trang vào đại học ???
Ta khinh, cũng không phải là tiểu thuyết! Đường Lăng rất nhanh phủ quyết cách nghĩ sai lầm này .
Trình Bảo Nguyên đang nằm bên cạnh bỗng ưm một tiếng, đem Đường Lăng một đêm ngẩn người bảy,tám lần kéo trở lại.
Trình Bảo Nguyên trở mình, đại khái là vì cảm thấy hơi lạnh, tay tại xung quanh sờ sờ, tìm chăn che, cuối cùng cái gì cũng không mò được , đành phải đem thân thể cuộn thành một cục , vòng eo mảnh khảnh cong thành một vòng cung nhỏ , xương vai đằng sau cũng nhô ra mặt thì lại chôn ở trong cánh tay chỉ lộ ra một góc của chiếc cằm nhọn , nhìn qua phá lệ nhỏ bé đáng yêu.
Với lại thực mẹ nó, càng xem càng thấy giống đàn bà.
Đường Lăng do dự nửa ngày, lấy tay đặt ở dưới thân Trình Bảo Nguyên sờ sờ -- hưm, phía dưới có thứ dài dài của đàn ông mà.
Đường Lăng dùng tay sờ qua sờ lại, sờ một lúc, lại vẫn không an tâm, quyết định vẫn là dùng mắt nhìn một lần cho chắc ăn.
Kết quả sau khi đem quần cởi ra , quần dài vừa cởi xuống , Đường Lăng không chút chuẩn bị lần thứ hai bị đâm cho mù mắt -- chỉ thấy mặc bên trong quần dài rõ ràng là một chiếc tất chân liền quần .
Đừng hỏi Đường Lăng vì sao vừa nhìn thấy lưng quần liền có thể xác nhận đó là một chiếc tất liền quần...
Không ăn qua thịt heo thì tất nhiên cũng thấy qua heo chạy,lúc còn học trung học phổ thông lưu truyền nhiều phim heo như vậy Đường Lăng cũng không phải mù.
Tất chân gần như là trong suốt, có thể nhìn thấy rõ ràng bên trong là chiếc quần lót cùng màu với nịt ngực, phía trước quần lót hơi hơi phồng lên vừa vặn có đính một cái nơ bướm ngay chỗ đó...
"..." Đệch mẹ... A...
Đường Lăng khuôn mặt đau khổ quay đầu đi.
Hắn bị sét đánh đến mức một câu đều không mắng nổi.
◎ ◎ ◎
Ngày thứ hai, ánh nắng chiếu vào bên trong phòng, Trình Bảo Nguyên mở choàng mắt, cậu nhìn thấy trần nhà xa lạ thì người hơi mê man một lát, đột ngột giật nảy mình bắn lên cao một phát, lại ngồi trở lại trên giường.
"Ưm..." Bên cạnh truyền đến một tiếng than nhẹ.
Trình Bảo Nguyên nghe tiếng cúi đầu nhìn thấy bên tay phải mình có thêm một người đang che mặt nằm nghiêng.
Hai người lúc nãy đại khái đều lấy chăn che lấy mặt, vừa rồi động tác Trình Bảo Nguyên quá lớn đem chăn đều kéo lệch đi làm nguyên cái lưng trần trụi của người ta lộ ra hết.
Vai rộng lưng dài không bị quần áo che đậy, da thịt màu mạch sắc dưới ánh nắng rọi xuống chiếu ra một màu sáng bóng khỏe mạnh , đường cong bắp thịt hoàn mỹ săn chắc, nhìn qua không hề dư thừa chút nào, đường cong cột sống cao thấp duyên dáng một mực kéo dài đến cái phần mông mới bị ngăn lại ...
Dáng người thật tốt nha...
Trình Bảo Nguyên cơ hồ muốn nhổ cho mình một phát nước bọt, bởi vì cậu bẩm sinh phần cứng quá kém, lớn lên quá yếu nên mỗi lần nhìn thấy loại đàn ông có vóc dáng tốt thì tâm lý đều ước ao kèm đố kị dữ dội.
Trình Bảo Nguyên thủy chung đều cảm thấy là bởi vì bản thân lớn lên rất gầy rất yếu nên mới có sở thích khó mở miệng như thế .
Nếu như cậu có thể mạnh hơn một chút, lại đô con hơn một chút, nếu như...
Trình Bảo Nguyên mắt đăm đăm nhìn lưng người nọ mà rơi vào mộng tưởng ( mơ mộng + tưởng tượng )
"Này..." Một giọng nam âm khàn khàn không vui đem cậu tỉnh lại "Cậu đi đem rèm cửa sổ kéo lại đi!"
"Ai?" Trình Bảo Nguyên nhìn người nọ nãy giờ vẫn dùng tay che mặt, phản xạ chậm bây giờ mới bắt đầu tự hỏi : người kia là ai ta, vì cớ gì nghe thanh âm có điểm quen tai ta ? Còn có, nơi này là chỗ nào vậy ta, mình vì sao lại ở chỗ này ta ? ( sao vậy ta (〜 ̄▽ ̄)〜 )
Chủ giọng nam khàn khàn đợi trong chốc lát, hé mắt nhìn thấy Trình Bảo Nguyên còn đang đứng đờ người, rốt cục giọng nam tiến hóa thành giọng nam rít gào : " Đệch , kêu cậu đi đem rèm cửa sổ kéo lại ! Chói mắt chết ông rồi nè !"
Người nọ nói xong lấy tay cánh tay bỏ xuống, lộ ra gương mặt tuấn mỹ vô cùng , chính là Đường Lăng đang không kiên nhẫn bị đánh thức.
"A a..." Trình Bảo Nguyên kinh ngạc trừng to mắt, trước tiên dò xét nhìn từ trên xuống dưới người Đường Lăng trong chốc lát, lại cúi đầu nhìn nhìn chính mình, tiếp đến nhíu mày suy tư tựa hồ như hồi tưởng lại chuyện gì, thình lình sắc mặt trắng bệch, ngón tay chỉ thẳng Đường Lăng, lắp ba lắp bắp nói "Cái này, này...này, đây là nơi nào...anh...anh... A a a..."
Biểu tình Đường Lăng cứng đờ, giơ tay lên ngăn trở ánh nắng cũng ngăn trở đường nhìn của Trình Bảo Nguyên, lại nhấc chân một cước đem Trình Bảo Nguyên đá xuống giường: "A a cái đầu mẹ mày. Đây là nhà của tao , nhanh nhanh đi kéo rèm cửa sổ lại !!!" ( Lăng ca đang trong cơn tức giận do chứng huyết áp thấp mỗi buổi sáng nên thay đổi xưng hô nhé ! )
Trình Bảo Nguyên bị đá đến mông, cũng may cậu một mực liều chết ôm chăn, dưới giường lại được lót thảm, rơi không đau. Cậu vội vã chạy đến bên cái cửa sổ chiếm hơn phân nửa chiếc giường đem chiếc rèm kéo lại, lại ngoảnh đầu đi không dám nhìn hướng Đường Lăng.
Cậu đem kí ức hôm qua của mình lật lại, hình như bản thân không uống vài ly đã say, chuyện sau đó đều chỉ nhớ mang máng, phân không rõ đâu là mơ đâu là hiện thực, tựa hồ có người đem quần áo cậu đều cởi sạch, thế nhưng cũng giống như chưa hề xảy ra chuyện này -- bởi vì Trình Bảo Nguyên vừa mới len lén sờ soạng vài cái , quần áo trên người chính mình vẫn còn y nguyên, ngoại trừ áo khoác cùng quần ngoài bị cởi.
Trình Bảo Nguyên bắt đầu tự hỏi: hôm qua cùng Đường Lăng một chỗ uống rượu rồi uống say, Đường Lăng không đem chính mình đưa về ký túc xá, nhưng lại đem chính mình mang về nhà hắn, như vậy nội y mình mặc bên trong có bị hắn nhìn thấy chưa ? Hắn đã phát hiện thói quen quái dị của mình rồi sao ?
Nghĩ đến sở thích quái dị của bản thân bị bại lộ trước mặt người khác thậm chí có khả năng bị đồn đãi khắp toàn trường, mặt Trình Bảo Nguyên tức thì trở nên trắng bệch, ngàn lần hối hận sơ suất của mình ngày hôm qua.
Hi vọng lần này không bị phát hiện... Không, khẳng định không bị phát hiện. Nếu như Đường Lăng biết rõ mình bên trong mặc những gì, vẻ mặt của hắn nhất định sẽ không hờ hững như thế cũng không có khả năng cho mình ngủ giường của hắn còn đắp chung một cái chăn... Trình Bảo Nguyên xoắn xuýt nghĩ, cậu quan sát sắc mặt Đường Lăng nửa ngày, cuối cùng mới miễn cưỡng cho ra kết luận này, cũng lấy làm lý do an ủi chính mình.
" È, cái này, tối hôm qua..." Trình Bảo Nguyên cổ họng bị nghẹn lại, ôm chăn đứng ở bên cửa sổ, chột dạ nhìn về phía Đường Lăng, có chút do dự nên mở miệng thế nào .
Đường Lăng dựng người ngồi dậy, trên mặt thoáng qua một tia mất tự nhiên, lại bị hắn rất nhanh che đi, hắn cau mày, nhìn bắp đùi lõa lồ của chính mình, đột nhiên cắt ngang Trình Bảo Nguyên, tức giận nói: "Cậu trên người có mặc quần áo, còn mẹ nó đem chăn của tôi cướp đi ! Nhanh nhanh đem qua đây cho tôi."
"A!" Trình Bảo Nguyên lúc này mới phát hiện Đường Lăng ngồi trên giường nhưng trên người chỉ mặc mỗi một chiếc quần lót màu đen gần như lộ ra trọn vẹn, ngược lại chính cậu trên người quần áo đầy đủ lại dành lấy chiếc chăn duy nhất trên giường.
"Thật xin lỗi!" Trình Bảo Nguyên cúi đầu, nhỏ giọng nói.
"Muốn lạnh chết tôi sao..." Đường Lăng ôm cánh tay chà xát.
"..." Có lạnh đến như vậy sao, Trình Bảo Nguyên nghi ngờ nhìn hắn.
"Đệch! Lạnh muốn chết !" Như là đọc được câu hỏi trong đầu Trình Bảo Nguyên , Đường Lăng cường điệu lặp lại.
"..." Rõ ràng lớn lên gương mặt đẹp trai tiêu sái là thế mà cứ hễ mở miệng liền nói chuyện thô tục, " Thực là phí của trời mà!" Trình Bảo Nguyên oán thầm ở trong lòng.
Chẳng qua nhìn thấy Đường Lăng vẫn là ngẩng cao đầu dùng ngữ khí ra lệnh mà nói với cậu lại làm cho cậu thở phào nhẹ nhõm.
Trình Bảo Nguyên biết, Đường Lăng chính là loại người như thế cho nên hiện tại hắn chỉ dùng khẩu khí thường ngày mà nói chuyện với Trình Bảo Nguyên mà thôi nhưng ngược lại càng làm cậu cang yên tâm hơn, cũng có thể từ mặt này xác minh người này vẫn chưa phát hiện bí mật của chính mình .
Trình Bảo Nguyên ngượng ngùng đi tới bên giường , đem chăn phủ lên trên người Đường Lăng.
Khoảng cách gần như thế càng nhìn Đường Lăng càng có thể trực quan cho ra kết luận: người trước mắt này sở hữu tay chân thon dài cân xứng, bắp thịt săn chắc đẹp đẽ, thật đúng là hình mẫu mà người khác ước ao .
Trình Bảo Nguyên mơ ước đỏ mắt, nghĩ thầm : nếu đã không có việc gì , vậy chính mình ôm chăn làm chi , thực đúng là tự làm mất mặt chính mình .
"Thật xin lỗi a..." Cậu chịu đựng đố kị lần thứ hai xin lỗi.
Đường Lăng từ sau khi tỉnh lại liền một mực lén lút xem xét Trình Bảo Nguyên, lúc này nhìn thấy một loạt phản ứng của cậu, suy nghĩ trong lòng lại càng thêm chắc chắn, hắn sắc mặt phức tạp nhìn Trình Bảo Nguyên, không yên lòng lắc đầu, nhẹ giọng nói : "Không có việc gì."
Nếu như lúc này Trình Bảo Nguyên có thể tỉ mỉ nhìn ánh mắt Đường Lăng , liền sẽ phát hiện, này nhất định không phải ánh mắt thể hiện "Không có việc gì".
"Xin hỏi, tôi có thể mượn dùng WC một lát được không ?" Trình Bảo Nguyên nãy giờ lo lắng khẩn trương , lúc này mới cảm thấy từng cơn từng cơn khao khát muốn phun nước của bản thân, cậu đỏ mặt hỏi nhỏ .
"... Đi đi . Ra khỏi phòng ngủ, cánh cửa bên tay phải, là nó." Đường Lăng cúi đầu không nhìn hắn.
" Vâng, cảm ơn!" Trình Bảo Nguyên nhanh chóng chạy đi.
Đường Lăng ngẩng đầu, một mực nhìn nơi đến khi cánh cửa phòng ngủ khép lại mới xốc lên chăn, đi tìm quần áo chính mình.
Một bên mặc quần áo một bên trong lòng thầm mắng --
Mẹ, cái thằng gay chết tiệt, đều mẹ nó không nhìn ra chính mình đang lảng tránh cậu ta sao!
Cố ý đem chăn cướp đi hại chính mình phơi nắng không nói còn dùng ánh mắt đói khát như vậy nhìn chằm chằm vào cơ thể lõa lồ của mình !
Tuy rằng Đường Lăng hắn luôn luôn tự tin, cũng không để ý người khác khám phá thân thể, nhưng cũng không phải là hàng Free ai muốn nhìn cứ việc nhìn nha.
Thực là tức chết người mà!
... Được rồi -- Đường Lăng sờ sờ mặt, có chút nóng a -- kỳ thực việc làm hắn phẫn nộ nhất chính là mình vừa mới bị một thằng gay nhìn mà bản thân còn cảm thấy thẹn thùng ....
Vấn đề là trước kia ấn tượng đầu tiên của Trình Bảo Nguyên với người khác chính là: gương mặt nhỏ, lớn lên lại gầy yếu, tổng thể làm cho người ta cảm thấy thân thể cậu ta đều nhỏ hơn các bạn học cùng lứa.
Ai mà biết được cái thân hình ốm đói suy dinh dưỡng như con khỉ ốm của cậu ta khi lột sạch da lại trắng thịt lại mềm như vậy quan trọng hơn nữa trước ngực còn bonus thêm một cái nịt ngực . (ノಥДಥ)ノ︵┻━┻
Cơ mà nhìn kĩ lại thì cứ như là bộ ngực của mấy bé gái đang dậy thì ấy nhỉ !
( à thì (ヾ; ̄▽ ̄)ヾ )
Sự tình này xác thực có hơi ..ưm...bậy bạ quá rồi đi ?? A... hay là cậu ta thực sự là nữ cải nam trang vào đại học ???
Ta khinh, cũng không phải là tiểu thuyết! Đường Lăng rất nhanh phủ quyết cách nghĩ sai lầm này .
Trình Bảo Nguyên đang nằm bên cạnh bỗng ưm một tiếng, đem Đường Lăng một đêm ngẩn người bảy,tám lần kéo trở lại.
Trình Bảo Nguyên trở mình, đại khái là vì cảm thấy hơi lạnh, tay tại xung quanh sờ sờ, tìm chăn che, cuối cùng cái gì cũng không mò được , đành phải đem thân thể cuộn thành một cục , vòng eo mảnh khảnh cong thành một vòng cung nhỏ , xương vai đằng sau cũng nhô ra mặt thì lại chôn ở trong cánh tay chỉ lộ ra một góc của chiếc cằm nhọn , nhìn qua phá lệ nhỏ bé đáng yêu.
Với lại thực mẹ nó, càng xem càng thấy giống đàn bà.
Đường Lăng do dự nửa ngày, lấy tay đặt ở dưới thân Trình Bảo Nguyên sờ sờ -- hưm, phía dưới có thứ dài dài của đàn ông mà.
Đường Lăng dùng tay sờ qua sờ lại, sờ một lúc, lại vẫn không an tâm, quyết định vẫn là dùng mắt nhìn một lần cho chắc ăn.
Kết quả sau khi đem quần cởi ra , quần dài vừa cởi xuống , Đường Lăng không chút chuẩn bị lần thứ hai bị đâm cho mù mắt -- chỉ thấy mặc bên trong quần dài rõ ràng là một chiếc tất chân liền quần .
Đừng hỏi Đường Lăng vì sao vừa nhìn thấy lưng quần liền có thể xác nhận đó là một chiếc tất liền quần...
Không ăn qua thịt heo thì tất nhiên cũng thấy qua heo chạy,lúc còn học trung học phổ thông lưu truyền nhiều phim heo như vậy Đường Lăng cũng không phải mù.
Tất chân gần như là trong suốt, có thể nhìn thấy rõ ràng bên trong là chiếc quần lót cùng màu với nịt ngực, phía trước quần lót hơi hơi phồng lên vừa vặn có đính một cái nơ bướm ngay chỗ đó...
"..." Đệch mẹ... A...
Đường Lăng khuôn mặt đau khổ quay đầu đi.
Hắn bị sét đánh đến mức một câu đều không mắng nổi.
◎ ◎ ◎
Ngày thứ hai, ánh nắng chiếu vào bên trong phòng, Trình Bảo Nguyên mở choàng mắt, cậu nhìn thấy trần nhà xa lạ thì người hơi mê man một lát, đột ngột giật nảy mình bắn lên cao một phát, lại ngồi trở lại trên giường.
"Ưm..." Bên cạnh truyền đến một tiếng than nhẹ.
Trình Bảo Nguyên nghe tiếng cúi đầu nhìn thấy bên tay phải mình có thêm một người đang che mặt nằm nghiêng.
Hai người lúc nãy đại khái đều lấy chăn che lấy mặt, vừa rồi động tác Trình Bảo Nguyên quá lớn đem chăn đều kéo lệch đi làm nguyên cái lưng trần trụi của người ta lộ ra hết.
Vai rộng lưng dài không bị quần áo che đậy, da thịt màu mạch sắc dưới ánh nắng rọi xuống chiếu ra một màu sáng bóng khỏe mạnh , đường cong bắp thịt hoàn mỹ săn chắc, nhìn qua không hề dư thừa chút nào, đường cong cột sống cao thấp duyên dáng một mực kéo dài đến cái phần mông mới bị ngăn lại ...
Dáng người thật tốt nha...
Trình Bảo Nguyên cơ hồ muốn nhổ cho mình một phát nước bọt, bởi vì cậu bẩm sinh phần cứng quá kém, lớn lên quá yếu nên mỗi lần nhìn thấy loại đàn ông có vóc dáng tốt thì tâm lý đều ước ao kèm đố kị dữ dội.
Trình Bảo Nguyên thủy chung đều cảm thấy là bởi vì bản thân lớn lên rất gầy rất yếu nên mới có sở thích khó mở miệng như thế .
Nếu như cậu có thể mạnh hơn một chút, lại đô con hơn một chút, nếu như...
Trình Bảo Nguyên mắt đăm đăm nhìn lưng người nọ mà rơi vào mộng tưởng ( mơ mộng + tưởng tượng )
"Này..." Một giọng nam âm khàn khàn không vui đem cậu tỉnh lại "Cậu đi đem rèm cửa sổ kéo lại đi!"
"Ai?" Trình Bảo Nguyên nhìn người nọ nãy giờ vẫn dùng tay che mặt, phản xạ chậm bây giờ mới bắt đầu tự hỏi : người kia là ai ta, vì cớ gì nghe thanh âm có điểm quen tai ta ? Còn có, nơi này là chỗ nào vậy ta, mình vì sao lại ở chỗ này ta ? ( sao vậy ta (〜 ̄▽ ̄)〜 )
Chủ giọng nam khàn khàn đợi trong chốc lát, hé mắt nhìn thấy Trình Bảo Nguyên còn đang đứng đờ người, rốt cục giọng nam tiến hóa thành giọng nam rít gào : " Đệch , kêu cậu đi đem rèm cửa sổ kéo lại ! Chói mắt chết ông rồi nè !"
Người nọ nói xong lấy tay cánh tay bỏ xuống, lộ ra gương mặt tuấn mỹ vô cùng , chính là Đường Lăng đang không kiên nhẫn bị đánh thức.
"A a..." Trình Bảo Nguyên kinh ngạc trừng to mắt, trước tiên dò xét nhìn từ trên xuống dưới người Đường Lăng trong chốc lát, lại cúi đầu nhìn nhìn chính mình, tiếp đến nhíu mày suy tư tựa hồ như hồi tưởng lại chuyện gì, thình lình sắc mặt trắng bệch, ngón tay chỉ thẳng Đường Lăng, lắp ba lắp bắp nói "Cái này, này...này, đây là nơi nào...anh...anh... A a a..."
Biểu tình Đường Lăng cứng đờ, giơ tay lên ngăn trở ánh nắng cũng ngăn trở đường nhìn của Trình Bảo Nguyên, lại nhấc chân một cước đem Trình Bảo Nguyên đá xuống giường: "A a cái đầu mẹ mày. Đây là nhà của tao , nhanh nhanh đi kéo rèm cửa sổ lại !!!" ( Lăng ca đang trong cơn tức giận do chứng huyết áp thấp mỗi buổi sáng nên thay đổi xưng hô nhé ! )
Trình Bảo Nguyên bị đá đến mông, cũng may cậu một mực liều chết ôm chăn, dưới giường lại được lót thảm, rơi không đau. Cậu vội vã chạy đến bên cái cửa sổ chiếm hơn phân nửa chiếc giường đem chiếc rèm kéo lại, lại ngoảnh đầu đi không dám nhìn hướng Đường Lăng.
Cậu đem kí ức hôm qua của mình lật lại, hình như bản thân không uống vài ly đã say, chuyện sau đó đều chỉ nhớ mang máng, phân không rõ đâu là mơ đâu là hiện thực, tựa hồ có người đem quần áo cậu đều cởi sạch, thế nhưng cũng giống như chưa hề xảy ra chuyện này -- bởi vì Trình Bảo Nguyên vừa mới len lén sờ soạng vài cái , quần áo trên người chính mình vẫn còn y nguyên, ngoại trừ áo khoác cùng quần ngoài bị cởi.
Trình Bảo Nguyên bắt đầu tự hỏi: hôm qua cùng Đường Lăng một chỗ uống rượu rồi uống say, Đường Lăng không đem chính mình đưa về ký túc xá, nhưng lại đem chính mình mang về nhà hắn, như vậy nội y mình mặc bên trong có bị hắn nhìn thấy chưa ? Hắn đã phát hiện thói quen quái dị của mình rồi sao ?
Nghĩ đến sở thích quái dị của bản thân bị bại lộ trước mặt người khác thậm chí có khả năng bị đồn đãi khắp toàn trường, mặt Trình Bảo Nguyên tức thì trở nên trắng bệch, ngàn lần hối hận sơ suất của mình ngày hôm qua.
Hi vọng lần này không bị phát hiện... Không, khẳng định không bị phát hiện. Nếu như Đường Lăng biết rõ mình bên trong mặc những gì, vẻ mặt của hắn nhất định sẽ không hờ hững như thế cũng không có khả năng cho mình ngủ giường của hắn còn đắp chung một cái chăn... Trình Bảo Nguyên xoắn xuýt nghĩ, cậu quan sát sắc mặt Đường Lăng nửa ngày, cuối cùng mới miễn cưỡng cho ra kết luận này, cũng lấy làm lý do an ủi chính mình.
" È, cái này, tối hôm qua..." Trình Bảo Nguyên cổ họng bị nghẹn lại, ôm chăn đứng ở bên cửa sổ, chột dạ nhìn về phía Đường Lăng, có chút do dự nên mở miệng thế nào .
Đường Lăng dựng người ngồi dậy, trên mặt thoáng qua một tia mất tự nhiên, lại bị hắn rất nhanh che đi, hắn cau mày, nhìn bắp đùi lõa lồ của chính mình, đột nhiên cắt ngang Trình Bảo Nguyên, tức giận nói: "Cậu trên người có mặc quần áo, còn mẹ nó đem chăn của tôi cướp đi ! Nhanh nhanh đem qua đây cho tôi."
"A!" Trình Bảo Nguyên lúc này mới phát hiện Đường Lăng ngồi trên giường nhưng trên người chỉ mặc mỗi một chiếc quần lót màu đen gần như lộ ra trọn vẹn, ngược lại chính cậu trên người quần áo đầy đủ lại dành lấy chiếc chăn duy nhất trên giường.
"Thật xin lỗi!" Trình Bảo Nguyên cúi đầu, nhỏ giọng nói.
"Muốn lạnh chết tôi sao..." Đường Lăng ôm cánh tay chà xát.
"..." Có lạnh đến như vậy sao, Trình Bảo Nguyên nghi ngờ nhìn hắn.
"Đệch! Lạnh muốn chết !" Như là đọc được câu hỏi trong đầu Trình Bảo Nguyên , Đường Lăng cường điệu lặp lại.
"..." Rõ ràng lớn lên gương mặt đẹp trai tiêu sái là thế mà cứ hễ mở miệng liền nói chuyện thô tục, " Thực là phí của trời mà!" Trình Bảo Nguyên oán thầm ở trong lòng.
Chẳng qua nhìn thấy Đường Lăng vẫn là ngẩng cao đầu dùng ngữ khí ra lệnh mà nói với cậu lại làm cho cậu thở phào nhẹ nhõm.
Trình Bảo Nguyên biết, Đường Lăng chính là loại người như thế cho nên hiện tại hắn chỉ dùng khẩu khí thường ngày mà nói chuyện với Trình Bảo Nguyên mà thôi nhưng ngược lại càng làm cậu cang yên tâm hơn, cũng có thể từ mặt này xác minh người này vẫn chưa phát hiện bí mật của chính mình .
Trình Bảo Nguyên ngượng ngùng đi tới bên giường , đem chăn phủ lên trên người Đường Lăng.
Khoảng cách gần như thế càng nhìn Đường Lăng càng có thể trực quan cho ra kết luận: người trước mắt này sở hữu tay chân thon dài cân xứng, bắp thịt săn chắc đẹp đẽ, thật đúng là hình mẫu mà người khác ước ao .
Trình Bảo Nguyên mơ ước đỏ mắt, nghĩ thầm : nếu đã không có việc gì , vậy chính mình ôm chăn làm chi , thực đúng là tự làm mất mặt chính mình .
"Thật xin lỗi a..." Cậu chịu đựng đố kị lần thứ hai xin lỗi.
Đường Lăng từ sau khi tỉnh lại liền một mực lén lút xem xét Trình Bảo Nguyên, lúc này nhìn thấy một loạt phản ứng của cậu, suy nghĩ trong lòng lại càng thêm chắc chắn, hắn sắc mặt phức tạp nhìn Trình Bảo Nguyên, không yên lòng lắc đầu, nhẹ giọng nói : "Không có việc gì."
Nếu như lúc này Trình Bảo Nguyên có thể tỉ mỉ nhìn ánh mắt Đường Lăng , liền sẽ phát hiện, này nhất định không phải ánh mắt thể hiện "Không có việc gì".
"Xin hỏi, tôi có thể mượn dùng WC một lát được không ?" Trình Bảo Nguyên nãy giờ lo lắng khẩn trương , lúc này mới cảm thấy từng cơn từng cơn khao khát muốn phun nước của bản thân, cậu đỏ mặt hỏi nhỏ .
"... Đi đi . Ra khỏi phòng ngủ, cánh cửa bên tay phải, là nó." Đường Lăng cúi đầu không nhìn hắn.
" Vâng, cảm ơn!" Trình Bảo Nguyên nhanh chóng chạy đi.
Đường Lăng ngẩng đầu, một mực nhìn nơi đến khi cánh cửa phòng ngủ khép lại mới xốc lên chăn, đi tìm quần áo chính mình.
Một bên mặc quần áo một bên trong lòng thầm mắng --
Mẹ, cái thằng gay chết tiệt, đều mẹ nó không nhìn ra chính mình đang lảng tránh cậu ta sao!
Cố ý đem chăn cướp đi hại chính mình phơi nắng không nói còn dùng ánh mắt đói khát như vậy nhìn chằm chằm vào cơ thể lõa lồ của mình !
Tuy rằng Đường Lăng hắn luôn luôn tự tin, cũng không để ý người khác khám phá thân thể, nhưng cũng không phải là hàng Free ai muốn nhìn cứ việc nhìn nha.
Thực là tức chết người mà!
... Được rồi -- Đường Lăng sờ sờ mặt, có chút nóng a -- kỳ thực việc làm hắn phẫn nộ nhất chính là mình vừa mới bị một thằng gay nhìn mà bản thân còn cảm thấy thẹn thùng ....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.