Bị Ép Gả Cho Tháo Hán Sơn Dã, Nàng Được Đoàn Sủng
Chương 46: Không cần tâng bốc
Lại Mân Côi
29/10/2023
Những thôn dân không hiểu điều này, sau khi nghe xong lời của nàng, chỉ đột nhiên tin vào lời giải thích của nàng.
Chu Nhung nhìn nữ nhân choáng váng bên cạnh, rất muốn đưa tay xoa xoa đầu nàng, muốn hỏi nàng một chút – vì sao không đọc loại sách giống của hắn.
"Thật sự được viết trong sách sao?" Có người nghi ngờ hỏi.
Nhưng tại sao, chỉ có một người phát hiện ra.
"A nha, nếu các người không tin, chờ đợi bên này ta thu hoạch xong, lại trồng một đợt khác cho các người nhìn xem không phải được rồi sao, dù sao năm nay các người đã gieo rồi, cũng không thể đào nó lên được", nàng nói một cách không tán thành.
Lời giải thích rất nhạt, không bằng tận mắt nhìn thấy.
Chỉ cần bọn họ nhìn thấy sự thật, còn sợ bọn họ không tin sao?
Mọi người đều nhìn thấy hoa màu xanh mướt, tâm tư rất phức tạp.
Tịch Yểu nói rất đúng, bọn họ đã gieo rồi, cho nên không thể đào lên.
Hơn nữa, chưa nhìn thấy được vụ mùa thứ hai, bọn họ cũng không dám đi gieo trồng lại.
"Nếu thật sự có vụ mùa thứ hai, tức phụ của A Nhung a, ngươi chính là ân nhân của Chu gia thôn chúng ta!" Chu Tiền không khỏi chờ đợi nói.
Chu Nhung cau mày, không thích thôn trưởng như đang nắm giữ Tịch Yểu như thế này, vì vậy hắn cố ý thanh minh nói: "Thôn trưởng, tức phụ này của ta chỉ là đang thử trồng, trong sách có viết, không có nghĩa là nơi này của chúng ta thích hợp, loại hoa màu này, không phải rất có nhiều chú ý sao, chúng ta cố gắng thử trồng, không có quan hệ nhiều với trong thông, ông cũng đừng quá khen tức phụ của ta!"
Vạn nhất không được thì phải có đường lui, cho nên trách nhiệm nặng nề này tuyệt đối không được đặt lên vai Tịch Yểu.
Tịch Yểu cũng đột nhiên tỉnh táo lại, nói tiếp: "Đúng vậy, ta không hứa với mọi người bất cứ điều gì."
Nàng không thích bị lên kế hoạch chút nào.
Thôn trưởng đây là đang tâng bốc nàng, có hiệu quả thì không sao cả, nhưng nếu không có hiệu quả, sợ là chính mình sẽ liên lụy đến Chu gia, sẽ bị thôn dân cực đoan dùng nước bọt nhấn chìm.
"Ha ha, không phải bắt ngươi hứa, loại hoa màu này liền phải phụ thuộc vào sự ưu ái của ông trời, ai cũng không thể đảm bảo bất cứ điều gì, ngược lại là đám mạ này của ngươi, người sáng suốt đều biết mọi người đều trồng không tốt bằng của ngươi", thôn trưởng xua tay tỏ vẻ không để ý nói.
"Xem thu hoạch trước, nếu thu hoạch tốt, sang năm các người có thể trồng như vậy", Tịch Yểu thờ ơ nói.
Lần này, Chu Nhung không nói thêm gì.
Loại hoa màu này chỉ là việc phụ, có thể thu hoạch nhiều lương thực hơn, đối với ai cũng tốt.
Bản thân Tịch Yểu cũng nguyện ý, hắn tự nhiên không ngăn cản.
Những ruộng lúa ban đầu chuẩn bị nhổ, không những không nhổ được, mà còn phải trông xem kết quả như thế nào, điều này khiến Chu gia có chút mờ mịt...
"Vậy tất cả chúng ta đi khai hoang đi!" Chu Hữu Căn an bài nói.
"Con cũng muốn đi", Tịch Yểu sôi nổi nói.
Nàng không sợ phơi nắng, chỉ sợ nhàm chán.
Ở nhà, ngoài việc dọn dẹp quét tước mỗi ngày chính là sửa sang, thật nhàm chán a!
Lẽ ra nàng có thể đi bắt cá, nhưng vì Chu Tùng chuẩn bị bán giỏ bắt cá, để không ảnh hưởng đến việc làm ăn của người ta nên nàng phải chịu đựng trước.
Chu Hữu Căn không phản đối, một đám người chậm rãi đi, ngoại trừ Chu Ý về nhà, những người còn lại đều đi theo.
Tịch Yểu giống như bọn trẻ, đều thích góp vui.
Nàng đi phía sau Chu Nhung, nhìn hắn là người cao nhất trong đám đông, đột nhiên phát hiện người này có một cái lưng cường tráng, trông không giống một thư sinh.
Không hiểu sao, nàng nghĩ đến lúc xoa bóp cho Chu Nhung, nàng cảm thấy cơ bắp cánh tay của hắn đặc biệt phát triển, nàng cảm thấy có gì đó không đúng...
Khi đến khu ruộng đồi, chính là mảnh đất hoang kia, thật sự rất chướng mắt, để những người siêng năng không thể chịu đựng được chút nào.
Cho nên, sau khi người Chu gia đến, bọn họ không nói một lời bắt đầu làm việc, khi đến chỗ Tịch Yểu thì dẫn theo vài đứa trẻ đi dạo đây đó, vui vẻ không thôi.
Nàng dẫn đầu, một loạt tiếng cười đã thu hút sự chú ý của người Chu gia.
Chu Nhung nhìn nữ nhân choáng váng bên cạnh, rất muốn đưa tay xoa xoa đầu nàng, muốn hỏi nàng một chút – vì sao không đọc loại sách giống của hắn.
"Thật sự được viết trong sách sao?" Có người nghi ngờ hỏi.
Nhưng tại sao, chỉ có một người phát hiện ra.
"A nha, nếu các người không tin, chờ đợi bên này ta thu hoạch xong, lại trồng một đợt khác cho các người nhìn xem không phải được rồi sao, dù sao năm nay các người đã gieo rồi, cũng không thể đào nó lên được", nàng nói một cách không tán thành.
Lời giải thích rất nhạt, không bằng tận mắt nhìn thấy.
Chỉ cần bọn họ nhìn thấy sự thật, còn sợ bọn họ không tin sao?
Mọi người đều nhìn thấy hoa màu xanh mướt, tâm tư rất phức tạp.
Tịch Yểu nói rất đúng, bọn họ đã gieo rồi, cho nên không thể đào lên.
Hơn nữa, chưa nhìn thấy được vụ mùa thứ hai, bọn họ cũng không dám đi gieo trồng lại.
"Nếu thật sự có vụ mùa thứ hai, tức phụ của A Nhung a, ngươi chính là ân nhân của Chu gia thôn chúng ta!" Chu Tiền không khỏi chờ đợi nói.
Chu Nhung cau mày, không thích thôn trưởng như đang nắm giữ Tịch Yểu như thế này, vì vậy hắn cố ý thanh minh nói: "Thôn trưởng, tức phụ này của ta chỉ là đang thử trồng, trong sách có viết, không có nghĩa là nơi này của chúng ta thích hợp, loại hoa màu này, không phải rất có nhiều chú ý sao, chúng ta cố gắng thử trồng, không có quan hệ nhiều với trong thông, ông cũng đừng quá khen tức phụ của ta!"
Vạn nhất không được thì phải có đường lui, cho nên trách nhiệm nặng nề này tuyệt đối không được đặt lên vai Tịch Yểu.
Tịch Yểu cũng đột nhiên tỉnh táo lại, nói tiếp: "Đúng vậy, ta không hứa với mọi người bất cứ điều gì."
Nàng không thích bị lên kế hoạch chút nào.
Thôn trưởng đây là đang tâng bốc nàng, có hiệu quả thì không sao cả, nhưng nếu không có hiệu quả, sợ là chính mình sẽ liên lụy đến Chu gia, sẽ bị thôn dân cực đoan dùng nước bọt nhấn chìm.
"Ha ha, không phải bắt ngươi hứa, loại hoa màu này liền phải phụ thuộc vào sự ưu ái của ông trời, ai cũng không thể đảm bảo bất cứ điều gì, ngược lại là đám mạ này của ngươi, người sáng suốt đều biết mọi người đều trồng không tốt bằng của ngươi", thôn trưởng xua tay tỏ vẻ không để ý nói.
"Xem thu hoạch trước, nếu thu hoạch tốt, sang năm các người có thể trồng như vậy", Tịch Yểu thờ ơ nói.
Lần này, Chu Nhung không nói thêm gì.
Loại hoa màu này chỉ là việc phụ, có thể thu hoạch nhiều lương thực hơn, đối với ai cũng tốt.
Bản thân Tịch Yểu cũng nguyện ý, hắn tự nhiên không ngăn cản.
Những ruộng lúa ban đầu chuẩn bị nhổ, không những không nhổ được, mà còn phải trông xem kết quả như thế nào, điều này khiến Chu gia có chút mờ mịt...
"Vậy tất cả chúng ta đi khai hoang đi!" Chu Hữu Căn an bài nói.
"Con cũng muốn đi", Tịch Yểu sôi nổi nói.
Nàng không sợ phơi nắng, chỉ sợ nhàm chán.
Ở nhà, ngoài việc dọn dẹp quét tước mỗi ngày chính là sửa sang, thật nhàm chán a!
Lẽ ra nàng có thể đi bắt cá, nhưng vì Chu Tùng chuẩn bị bán giỏ bắt cá, để không ảnh hưởng đến việc làm ăn của người ta nên nàng phải chịu đựng trước.
Chu Hữu Căn không phản đối, một đám người chậm rãi đi, ngoại trừ Chu Ý về nhà, những người còn lại đều đi theo.
Tịch Yểu giống như bọn trẻ, đều thích góp vui.
Nàng đi phía sau Chu Nhung, nhìn hắn là người cao nhất trong đám đông, đột nhiên phát hiện người này có một cái lưng cường tráng, trông không giống một thư sinh.
Không hiểu sao, nàng nghĩ đến lúc xoa bóp cho Chu Nhung, nàng cảm thấy cơ bắp cánh tay của hắn đặc biệt phát triển, nàng cảm thấy có gì đó không đúng...
Khi đến khu ruộng đồi, chính là mảnh đất hoang kia, thật sự rất chướng mắt, để những người siêng năng không thể chịu đựng được chút nào.
Cho nên, sau khi người Chu gia đến, bọn họ không nói một lời bắt đầu làm việc, khi đến chỗ Tịch Yểu thì dẫn theo vài đứa trẻ đi dạo đây đó, vui vẻ không thôi.
Nàng dẫn đầu, một loạt tiếng cười đã thu hút sự chú ý của người Chu gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.