Chương 2
Nhất Cá Mễ Bính
19/06/2021
Bị ép kết hôn
Trans: Ying Ying
–
Chương 02
Đoạn Minh Sâm mặc xong quần áo liền rời đi, cậu bước tới cửa kính xe ngó ngó vết sưng trên mặt, thuận miệng chữi một câu: "Đồ ngu."
Sau đó mở cửa xe thể thao màu đỏ của mình chạy về nhà.
Vừa bước chân vào nhà đã thấy ba ngồi ngoài phòng khách chờ, ba cậu bận quanh năm suốt tháng chẳng nhìn thấy bóng người, có thể gặp mặt ông quả thực không dễ dàng. Thấy cậu mặc quần jeans rách cùng áo len cổ chữ V trễ vai, ông liền đứng lên chữi um sùm: "Khốn kiếp!!! Mày ở ngoài đứng đường hả! Ăn mặc kiểu gì đây!! Còn tóc tai của mày nữa! Tao đã nói bao nhiêu năm rồi, có tin tao cạo trọc mày không hả!"
Đoạn Minh Sâm còn đang kiềm nén cơn tức Ôn Hạc Xuyên, trở về vừa vặn đụng phải ông già, cậu mạnh miệng trả treo: "Tóc con thì làm sao, ba già cả bị hói nên ganh tị hả? Còn quần áo thì thế nào? Người mẫu trên sàn chỉ mặc đại miếng giẻ rách cũng được gọi là thời trang kia kìa!"
"Đoạn Minh Sâm!! Mày muốn ăn đòn đúng không? Lão Lý tìm cho tôi cái cây, nếu hôm nay không giáo huấn nó, nó sẽ không biết nó là con trai của ai!!!"
Lão Lý nhanh trí nhìn Đoạn Minh Sâm nháy mắt, cậu chớp chớp ra tín hiệu đã hiểu rồi vẫy tay tạm biệt ba: "Con đến nhà ông nội, muốn đánh thì cứ đánh trước mặt ông nội, ba đánh con một tí con cũng chịu không nổi đâu!" Dứt câu, cậu hất tay đóng cửa bỏ chạy, Đoạn Nhân Thành tức nổ phổi: "Cái thứ con trời đánh!"
Lão Lý đứng bên cạnh an ủi: "Thiếu gia còn nhỏ."
"Hai mươi sáu rồi mà còn nhỏ hả! Nếu không vì ông cụ tôi đã đập chết nó từ lâu."
Lão Lý rót ly trà cho ông: "Tiệc cưới của Dương tiểu thư ngài có dẫn thiếu gia đi không?"
"Đi chứ, ông gọi bên kia báo nó một tiếng, để nó nắm tình hình ăn mặc cho giống đàn ông!"
Đoạn lão gia rất cưng chiều con cháu, biểu hiện cụ thể như lúc Đoạn Minh Sâm còn bé, cậu cầm cục đá ném vỡ một khối pha lê trong nhà, ông cụ không la mắng ngược lại còn đứng phía sau vỗ tay khen hay: "Không hổ danh là cháu của ông, ngắm rất chuẩn!"
Tuy rằng Đoạn Minh Sâm rất hư hỏng với xấu miệng nhưng đứng trước ông nội lại rất ngoan ngoãn. Ông cụ thấy cậu cúi đầu ủ rũ liền vội vàng chạy tới hỏi han, Đoạn Minh Sâm chỉ vào vết sưng trên mặt: "Ôn Hạc Xuyên đánh con."
"Đánh nhau với cháu Ôn gia hả?"
"Là hắn ra tay với con trước."
Ông cụ đau lòng cháu trai, xoa đầu cậu nói: "Để ông hẹn lão Ôn uống trà."
Đoạn Minh Sâm hài lòng lên lầu, cậu ngủ một giấc thẳng tới chiều ngày hôm sau mới tỉnh, loáng thoáng nghe thấy tiếng gõ cửa của quản gia: "Thiếu gia, cậu phải rời giường rồi. Tối nay còn phải dự tiệc cưới của Dương tiểu thư."
Đoạn Minh Sâm quấn mền lười biếng đáp một tiếng, sau đó ngồi dậy rửa mặt rồi thay âu phục quản gia đã chuẩn bị sẵn cho mình, cậu cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó, suy nghĩ một lát rồi điện thoại cho bạn tình.
Bạn tình của cậu cũng khá đẹp trai, cao to cường tráng, dẫn đi theo cũng coi như có chút mặt mũi.
[*] Muốn ghi cao to đen hôi ghê (:
Dương gia dòng dõi cao quý, những người tham dự đều là con cháu nhà quyền thế, Đoạn Minh Sâm mang theo bạn tình nghênh ngang bước vào trong, việc đụng mặt Ôn Hạc Xuyên hoàn toàn nằm trong dự liệu. Ôn Hạc Xuyên cũng không đến một mình, bên cạnh hắn là một chú vịt con [*] trắng nõn, Ôn Hạc Xuyên nhìn về hướng cậu: "Yo ~ Đoạn thiếu gia, mới một ngày không gặp đã đổi người rồi?"
[*] Vịt ở đây là ám chỉ trai bao/ callboy/ MB
Đoạn Minh Sâm nhìn hắn cười mờ ám: "Đúng nha, hôm qua đụng phải tên liệt dương, hắn bắn sớm quá, nghĩ mà chán."
Ôn Hạc Xuyên biết người này miệng mồm rất xấu, từ nhỏ bọn họ đã không ưa nhau: "Đoạn thiếu gia đi ngủ với một tên bắn sớm, vậy thì cậu chắc cũng không dài hơi đâu nhỉ."
Đoạn Minh Sâm phóng khoáng: "Tôi chỉ nằm hưởng thụ, có dài hơi cũng lãng phí mà thôi!"
–
Khịa hoài luôn =))
Trans: Ying Ying
–
Chương 02
Đoạn Minh Sâm mặc xong quần áo liền rời đi, cậu bước tới cửa kính xe ngó ngó vết sưng trên mặt, thuận miệng chữi một câu: "Đồ ngu."
Sau đó mở cửa xe thể thao màu đỏ của mình chạy về nhà.
Vừa bước chân vào nhà đã thấy ba ngồi ngoài phòng khách chờ, ba cậu bận quanh năm suốt tháng chẳng nhìn thấy bóng người, có thể gặp mặt ông quả thực không dễ dàng. Thấy cậu mặc quần jeans rách cùng áo len cổ chữ V trễ vai, ông liền đứng lên chữi um sùm: "Khốn kiếp!!! Mày ở ngoài đứng đường hả! Ăn mặc kiểu gì đây!! Còn tóc tai của mày nữa! Tao đã nói bao nhiêu năm rồi, có tin tao cạo trọc mày không hả!"
Đoạn Minh Sâm còn đang kiềm nén cơn tức Ôn Hạc Xuyên, trở về vừa vặn đụng phải ông già, cậu mạnh miệng trả treo: "Tóc con thì làm sao, ba già cả bị hói nên ganh tị hả? Còn quần áo thì thế nào? Người mẫu trên sàn chỉ mặc đại miếng giẻ rách cũng được gọi là thời trang kia kìa!"
"Đoạn Minh Sâm!! Mày muốn ăn đòn đúng không? Lão Lý tìm cho tôi cái cây, nếu hôm nay không giáo huấn nó, nó sẽ không biết nó là con trai của ai!!!"
Lão Lý nhanh trí nhìn Đoạn Minh Sâm nháy mắt, cậu chớp chớp ra tín hiệu đã hiểu rồi vẫy tay tạm biệt ba: "Con đến nhà ông nội, muốn đánh thì cứ đánh trước mặt ông nội, ba đánh con một tí con cũng chịu không nổi đâu!" Dứt câu, cậu hất tay đóng cửa bỏ chạy, Đoạn Nhân Thành tức nổ phổi: "Cái thứ con trời đánh!"
Lão Lý đứng bên cạnh an ủi: "Thiếu gia còn nhỏ."
"Hai mươi sáu rồi mà còn nhỏ hả! Nếu không vì ông cụ tôi đã đập chết nó từ lâu."
Lão Lý rót ly trà cho ông: "Tiệc cưới của Dương tiểu thư ngài có dẫn thiếu gia đi không?"
"Đi chứ, ông gọi bên kia báo nó một tiếng, để nó nắm tình hình ăn mặc cho giống đàn ông!"
Đoạn lão gia rất cưng chiều con cháu, biểu hiện cụ thể như lúc Đoạn Minh Sâm còn bé, cậu cầm cục đá ném vỡ một khối pha lê trong nhà, ông cụ không la mắng ngược lại còn đứng phía sau vỗ tay khen hay: "Không hổ danh là cháu của ông, ngắm rất chuẩn!"
Tuy rằng Đoạn Minh Sâm rất hư hỏng với xấu miệng nhưng đứng trước ông nội lại rất ngoan ngoãn. Ông cụ thấy cậu cúi đầu ủ rũ liền vội vàng chạy tới hỏi han, Đoạn Minh Sâm chỉ vào vết sưng trên mặt: "Ôn Hạc Xuyên đánh con."
"Đánh nhau với cháu Ôn gia hả?"
"Là hắn ra tay với con trước."
Ông cụ đau lòng cháu trai, xoa đầu cậu nói: "Để ông hẹn lão Ôn uống trà."
Đoạn Minh Sâm hài lòng lên lầu, cậu ngủ một giấc thẳng tới chiều ngày hôm sau mới tỉnh, loáng thoáng nghe thấy tiếng gõ cửa của quản gia: "Thiếu gia, cậu phải rời giường rồi. Tối nay còn phải dự tiệc cưới của Dương tiểu thư."
Đoạn Minh Sâm quấn mền lười biếng đáp một tiếng, sau đó ngồi dậy rửa mặt rồi thay âu phục quản gia đã chuẩn bị sẵn cho mình, cậu cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó, suy nghĩ một lát rồi điện thoại cho bạn tình.
Bạn tình của cậu cũng khá đẹp trai, cao to cường tráng, dẫn đi theo cũng coi như có chút mặt mũi.
[*] Muốn ghi cao to đen hôi ghê (:
Dương gia dòng dõi cao quý, những người tham dự đều là con cháu nhà quyền thế, Đoạn Minh Sâm mang theo bạn tình nghênh ngang bước vào trong, việc đụng mặt Ôn Hạc Xuyên hoàn toàn nằm trong dự liệu. Ôn Hạc Xuyên cũng không đến một mình, bên cạnh hắn là một chú vịt con [*] trắng nõn, Ôn Hạc Xuyên nhìn về hướng cậu: "Yo ~ Đoạn thiếu gia, mới một ngày không gặp đã đổi người rồi?"
[*] Vịt ở đây là ám chỉ trai bao/ callboy/ MB
Đoạn Minh Sâm nhìn hắn cười mờ ám: "Đúng nha, hôm qua đụng phải tên liệt dương, hắn bắn sớm quá, nghĩ mà chán."
Ôn Hạc Xuyên biết người này miệng mồm rất xấu, từ nhỏ bọn họ đã không ưa nhau: "Đoạn thiếu gia đi ngủ với một tên bắn sớm, vậy thì cậu chắc cũng không dài hơi đâu nhỉ."
Đoạn Minh Sâm phóng khoáng: "Tôi chỉ nằm hưởng thụ, có dài hơi cũng lãng phí mà thôi!"
–
Khịa hoài luôn =))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.