Bị Ép Làm Nữ Chính Truyện Ngược, Ta Dựa Vào Vả Mặt Trở Thành Đỉnh Lưu
Chương 50:
Ái Cật Lựu Liên Đích Ba La Bao
10/05/2024
Nhân viên công tác cười đáp: "Đúng vậy, chỉ cần là chúng tôi có thể làm được thì đều được."
"Vậy tôi có thể hỏi những người khác ăn gì không? Cũng giống như tôi, có thể tự chọn không?"
"Tất nhiên là không, thầy Tưởng và cô Chu là..." Nhân viên công tác bắt đầu đọc tên các món ăn.
Khi nghe đến bữa tối của Tạ Quân Trạch, mắt Ôn Tư Tư sáng lên: "Ồ, vậy sao? Vậy tôi muốn ăn..."
[Sự đối xử này quá chênh lệch rồi.]
[Không biết tại sao tôi lại có một dự cảm không lành.]
Bên kia, không chỉ Tạ Quân Trạch, mà cả những khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp của họ cũng đều sụp đổ.
Ngôi nhà gỗ cũ nát, bốn bề gió lùa, trên mái nhà còn thủng một lỗ lớn cho gió thổi vào. Trong nhà chỉ có một chiếc giường cứng, trải một tấm chiếu rách một lỗ. Góc tường đầy mạng nhện, muỗi vo ve bên tai, đập một con thì lại bay đến ba con mãi không dứt.
Ba người đứng giữa phòng nhìn nhau, bầu không khí cứng nhắc pha chút thê lương.
Trong tình cảnh này, ngay cả Sở Hiên cũng quên mất rằng anh ta và Tạ Quân Trạch là kẻ thù không đội trời chung.
[Các bạn hiểu cảm giác này không, nhìn ba người này đáng thương chen chúc trong căn nhà nhỏ nhoi này trong khi Ôn Tư Tư lại được hưởng biệt thự sang trọng, tôi thấy không ổn rồi.]
[Rốt cuộc là tại sao vậy, tại sao lại để Ôn Tư Tư nhặt được của hời như vậy. Nhan Nhan đã bao giờ ở một nơi như thế này chưa, nhìn mà thấy chua xót quá, có phải chương trình đang chơi xấu không?]
[Tôi vốn tưởng chương trình này sẽ nâng đỡ Tạ Quân Trạch và Nhan Tâm, không ngờ người được ưu ái lại là Ôn Tư Tư. Cô ta rốt cuộc có lai lịch gì.]
[Chết tiệt, tôi không nhìn nhầm chứ, nhân viên công tác đang bưng cái gì vậy?! Đừng nói với tôi rằng đó là bữa tối của ba người họ.]
[Bạn không nhìn nhầm đâu, đó chính là bữa tối nay của họ, tôi vừa từ phòng phát sóng trực tiếp của những người khác qua, những người khác đều đã ăn rồi. Tôi thực sự thấy thương họ quá, may mà chỉ có một đêm.]
Khi thấy nhân viên công tác bưng vào một chậu cháo trắng và một đĩa nhỏ dưa muối, trái tim vốn đã chùng xuống của ba người họ lại càng chìm xuống đáy vực.
Cháo trắng với dưa muối, nhà nát với giường rách. Trời ơi, họ đã bao giờ phải chịu khổ như thế này chưa!
Họ vẫn nhớ là chương trình vẫn đang phát sóng, vì vậy Tạ Quân Trạch và Sở Hiên đành cắn răng nhận lấy chậu và bát đũa từ tay nhân viên công tác đặt lên chiếc bàn gỗ duy nhất trong phòng. Tuy nhiên ngay khi thức ăn vừa được đặt lên, chiếc bàn lập tức rung lên, lúc này họ mới để ý thấy chiếc bàn gỗ này còn thiếu một góc!
"..."
[... Có cần thảm thương đến vậy không, tôi không nỡ nhìn nữa.]
Tạ Quân Trạch đành phải ra ngoài tìm một hòn đá kê dưới chân bàn, như vậy mới miễn cưỡng giữ cho bàn được ổn định.
Dù đã đói cồn cào nhưng khi đối mặt với bữa tối như vậy, ba người đều mất hết cảm giác thèm ăn nhưng lại sợ bị người ta bắt bẻ là lãng phí thức ăn nên đành miễn cưỡng múc cháo vào bát, đứng ăn.
Đúng vậy, trong nhà gỗ chỉ có một chiếc ghế nhựa mua trên Taobao chỉ hai ba tệ một chiếc, nếu mua sỉ có lẽ còn rẻ hơn. Tạ Quân Trạch và Sở Hiên đều nhường cho Nhan Tâm ngồi, còn Nhan Tâm để thể hiện sự chu đáo của mình thì nhất quyết không chịu ngồi, thế là ba người đành đứng ăn.
Ngay khi họ đang đau khổ húp cháo từng ngụm nhỏ, đột nhiên ngửi thấy một mùi cay nồng từ bên ngoài truyền đến.
"Vậy tôi có thể hỏi những người khác ăn gì không? Cũng giống như tôi, có thể tự chọn không?"
"Tất nhiên là không, thầy Tưởng và cô Chu là..." Nhân viên công tác bắt đầu đọc tên các món ăn.
Khi nghe đến bữa tối của Tạ Quân Trạch, mắt Ôn Tư Tư sáng lên: "Ồ, vậy sao? Vậy tôi muốn ăn..."
[Sự đối xử này quá chênh lệch rồi.]
[Không biết tại sao tôi lại có một dự cảm không lành.]
Bên kia, không chỉ Tạ Quân Trạch, mà cả những khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp của họ cũng đều sụp đổ.
Ngôi nhà gỗ cũ nát, bốn bề gió lùa, trên mái nhà còn thủng một lỗ lớn cho gió thổi vào. Trong nhà chỉ có một chiếc giường cứng, trải một tấm chiếu rách một lỗ. Góc tường đầy mạng nhện, muỗi vo ve bên tai, đập một con thì lại bay đến ba con mãi không dứt.
Ba người đứng giữa phòng nhìn nhau, bầu không khí cứng nhắc pha chút thê lương.
Trong tình cảnh này, ngay cả Sở Hiên cũng quên mất rằng anh ta và Tạ Quân Trạch là kẻ thù không đội trời chung.
[Các bạn hiểu cảm giác này không, nhìn ba người này đáng thương chen chúc trong căn nhà nhỏ nhoi này trong khi Ôn Tư Tư lại được hưởng biệt thự sang trọng, tôi thấy không ổn rồi.]
[Rốt cuộc là tại sao vậy, tại sao lại để Ôn Tư Tư nhặt được của hời như vậy. Nhan Nhan đã bao giờ ở một nơi như thế này chưa, nhìn mà thấy chua xót quá, có phải chương trình đang chơi xấu không?]
[Tôi vốn tưởng chương trình này sẽ nâng đỡ Tạ Quân Trạch và Nhan Tâm, không ngờ người được ưu ái lại là Ôn Tư Tư. Cô ta rốt cuộc có lai lịch gì.]
[Chết tiệt, tôi không nhìn nhầm chứ, nhân viên công tác đang bưng cái gì vậy?! Đừng nói với tôi rằng đó là bữa tối của ba người họ.]
[Bạn không nhìn nhầm đâu, đó chính là bữa tối nay của họ, tôi vừa từ phòng phát sóng trực tiếp của những người khác qua, những người khác đều đã ăn rồi. Tôi thực sự thấy thương họ quá, may mà chỉ có một đêm.]
Khi thấy nhân viên công tác bưng vào một chậu cháo trắng và một đĩa nhỏ dưa muối, trái tim vốn đã chùng xuống của ba người họ lại càng chìm xuống đáy vực.
Cháo trắng với dưa muối, nhà nát với giường rách. Trời ơi, họ đã bao giờ phải chịu khổ như thế này chưa!
Họ vẫn nhớ là chương trình vẫn đang phát sóng, vì vậy Tạ Quân Trạch và Sở Hiên đành cắn răng nhận lấy chậu và bát đũa từ tay nhân viên công tác đặt lên chiếc bàn gỗ duy nhất trong phòng. Tuy nhiên ngay khi thức ăn vừa được đặt lên, chiếc bàn lập tức rung lên, lúc này họ mới để ý thấy chiếc bàn gỗ này còn thiếu một góc!
"..."
[... Có cần thảm thương đến vậy không, tôi không nỡ nhìn nữa.]
Tạ Quân Trạch đành phải ra ngoài tìm một hòn đá kê dưới chân bàn, như vậy mới miễn cưỡng giữ cho bàn được ổn định.
Dù đã đói cồn cào nhưng khi đối mặt với bữa tối như vậy, ba người đều mất hết cảm giác thèm ăn nhưng lại sợ bị người ta bắt bẻ là lãng phí thức ăn nên đành miễn cưỡng múc cháo vào bát, đứng ăn.
Đúng vậy, trong nhà gỗ chỉ có một chiếc ghế nhựa mua trên Taobao chỉ hai ba tệ một chiếc, nếu mua sỉ có lẽ còn rẻ hơn. Tạ Quân Trạch và Sở Hiên đều nhường cho Nhan Tâm ngồi, còn Nhan Tâm để thể hiện sự chu đáo của mình thì nhất quyết không chịu ngồi, thế là ba người đành đứng ăn.
Ngay khi họ đang đau khổ húp cháo từng ngụm nhỏ, đột nhiên ngửi thấy một mùi cay nồng từ bên ngoài truyền đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.