Chương 21: Bệnh kiều thiếu gia và tuỳ tùng nhỏ 21
Hồng Trà Thúc Thúc
02/03/2022
Thiếu niên hơi hạ mắt, nhìn qua có điểm lập loè đen tối không rõ, hắn câu môi, cao quý lại lười biếng.
Cố Sâm ngay lúc này trông có vẻ thong dong nhưng lại toát ra áp bức không nói nên lời.
Ninh Thư có phần không kịp phản ứng, mờ mịt hỏi: "Trao đổi ạ"?
"Đúng vậy, trao đổi". Cố Sâm lộ ra một tia mỉm cười, hơi thở ấm nóng tới gần, phảng phất như có thể làm bỏng da thịt trên người Ninh Thư. Thanh âm khàn trầm như khẽ vuốt ve vào tai: "Cậu không muốn"?
Bàn tay lại ôn nhu vuốt ve kia miệng vết thương kia, tựa như uy hiếp.
Ninh Thư không nghĩ, một người có thể ác liệt đến mức này. Trước kia cậu cũng biết một số con nhà giàu ăn chơi trác táng, việc gì cũng làm được. Cậu cho rằng như vậy thật xấu xa. Nhưng giờ cậu nghĩ, nếu đặt những chuyện đó trước mặt người này, có lẽ không phải chuyện ác mà chỉ là một loại thủ đoạn thôi.
Chỉ cảm thấy những tất da thịt bị đối phương sờ qua đều như có luồng điện kiến Ninh Thư tê dại, lông tơ nổi lên từng lớp.
Cậu bị ép sát vào tường, tư thế lung lay chỉ có thể bấu víu vào người kia, hơi ngẩng mặt, có ý muốn nói điều kiện với Cố Sâm: "Thiếu gia, sau này tôi sẽ không làm cậu mất hứng nữa..."
Linh Linh đã nói, người càng biến thái thì cậu càng phải ngoan ngoãn, như vậy họ mới vui. Ninh Thư không biết chiêu này có dùng được hay không, nhưng cậu chấp nhận thử một chút. Cậu không muốn bị cắn, đau lắm.
Cậu càng không muốn trao đổi điều kiện gì hết, cậu theo bản năng cảm thấy cái điều kiện đó chắc chắn chẳng có gì tốt.
"Nói xem cậu sai ở đâu"?
Cố Sâm không chút để ý hỏi, ánh mắt luôn dừng trên người Ninh Thư tựa như một con rắn độc dính nhớp, chờ người sơ sẩy liền quấn chặt, đầu độc khiến người ta không rét mà run.
Ninh Thư chớp đôi mắt bầu dục cong cong, mang theo một chút mềm mại ướt át nhìn chằm chằm thiếu niên. Cậu hơi hé môi nói: "Tôi... tôi không nên nói chuyện cùng Nguyễn Đình Đình. Sau này tôi sẽ không nói chuyện với cậu ấy nữa, càng không có liên quan gì luôn...ạ"?
Ninh Thư cảm thấy Cố Sâm hẳn là đã thích thích Nguyễn Đình Đình, cuối cùng thì mọi chuyện cũng quay trở về quỹ đạo vốn có. Vì Nguyễn Đình Đình, Cố Sâm mới mất hứng và tìm cậu gây chuyện.
Ninh Thư vội vàng nhìn biểu tình của Cố Sâm.
Đối phương hơi cong môi xuống: "Ngoan quá".
Cậu thở phào nhẹ nhõm, nhìn người nọ, lấy hết can đảm nói: "Thiếu gia ơi, có thể thả tôi đi được không"?
"Nhưng tôi vẫn còn tức giận".
Cố Sâm không nhanh không chậm nói, nhéo nhéo gương mặt nam sinh trong lòng, đồng tử trở nên thâm thúy, hơi thở ái muội lại nóng cháy: "Cậu nói xem, giờ tôi nên phạt cậu thế nào đây"?
Ninh Thư mở to đôi mắt.
Chợt đau xót truyền đến từ cằm, từ từ di chuyển lên. Thổi quét cả người cậu.
Đầu óc Ninh Thư trong nháy mắt trống rỗng.
Cố Sâm ghì chặt người ở trên tường, cường thế lại bá đạo cắn mút đôi môi.
Thực mềm mại. Hắn không nghĩ, môi nam sinh cũng sẽ có tư vị như vậy. Đôi mắt tối lại.
Thiếu niên tiến quân thần tốc, cướp đoạt ngọt ngào trong miệng Ninh Thư.
Người dưới thân tựa hồ không biết hôn môi như thế nào, có điểm hoảng loạn, mờ mịt vô thố, ý đồ muốn đẩy Cố Sâm ra.
Cố Sâm cười khẽ một tiếng: "Lần đầu"?
Ninh Thư đỏ bừng mặt, cậu có như thế nào cũng không nghĩ tới lần đầu tiên của cậu, không, là nụ hôn đầu tiên, thế nhưng lại bị một nam nhân đoạt đi.
Ngực hơi phập phồng, đôi mắt càng thêm ướt át, vành mắt hồng hồng.
Ninh Thư vô lực phản kháng, còn có ủy khuất không biết làm sao.
Cậu trừng mắt nhìn thiếu niên, cậy mạnh nói: "Không phải... không phải nụ hôn đầu".
Bàn tay đang miết nam sinh của Cố Sâm có chút dùng sức hơn, hắn cúi đầu, ý cười trên mặt dần tắt, gằn từng chữ một nói: "À, vậy nụ hôn đầu tiên của cậu cho ai"?
Ninh Thư sinh ra một chút nhút nhát. Cố Sâm là một tên biến thái, vì trả thù mà đã hôn cậu một lúc lâu như vậy...
Thanh âm mang theo ý cười của Cố Sâm vang bên tai: "Tên người đó là gì"?
Ninh Thư mạnh miệng nói: "Thiếu gia không cần biết".
Cố Sâm im lặng nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, nhàn nhạt nói: "Loại chuyện này, chỉ cần có tiền là tra ra".
Ninh Thư ngẩng đầu nhìn y, có điểm kinh ngạc. Cậu không nghĩ tới người này sẽ so đo đến như vậy. Chỉ cần tra một chút, là có thể rõ ràng chuyện cậu đang nói dối.
Cậu bắt lấy vạt áo Cố Sâm, hơi buồn bực nói: "Không có".
Cố Sâm nhìn chằm chằm cậu, lộ ra tươi cười: "Không có cái gì"?
Giờ Ninh Thư chỉ cảm thấy cảm thấy thẹn thùng, hồng hồng lỗ tai, thấp giọng nói: "Không có đó, cậu là người đầu tiên đó".
Ngón tay thon dài của thiếu niên đặt trên môi Ninh Thư vừa xoa vừa ấn.
Có chút mềm nhẹ.
Ninh Thư không cần nhìn cũng biết tâm tình đối phương đang rất tốt.
Cố Sâm đột nhiên nói: "Đã có ai nói qua, làn da của cậu thật trắng chưa"?
Nam sinh ngẩng đầu nhìn, có phần không hiểu.
Người trước mặt nhìn sâu vào cậu, chậm rãi nói: "Còn trắng hơn da con gái..." Cố Sâm khom lưng, một bàn tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, cánh môi hơi lạnh chạm nhẹ vào vành tai cậu, nhẹ giọng nói: "...Mặc màu đỏ nhất định rất đẹp".
Thanh âm thiếu niên dễ nghe lại êm tai, đặt vào người khác, chỉ sợ đã sớm không nhịn được, mặt đỏ tai hồng. Nhưng Ninh Thư chỉ cảm thấy một trận da đầu tê dại, cậu ngơ ngác đứng tại chỗ.
Nghĩ thầm, Cố Sâm xem cậu như con gái sao? Cho nên mới năm lần bảy lượt khi dễ cậu như vậy.
Ninh Thư không hiểu, cậu nhìn chằm chằm cổ thiếu niên, trong nháy mắt nảy ra ý nghĩ muốn hung hăng cắn xuống.
Thôi... giờ không dám. Chắc về sau cũng chẳng có dũng khí này.
Cậu chỉ cố đẩy người ra: "Thiếu gia... có thể thả tôi ra ngoài không"?
Cố Sâm nâng mặt, cười một tiếng: "Sợ cái gì, giờ này trong nhà cũng đâu có ai".
Ninh Thư làm sao không sợ được, Cố gia có người làm, còn có cha cậu. Cố lão gia tuy rằng ít trở về, nhưng vẫn có khả năng sẽ bị bắt gặp. Huống chi, nơi này còn là thư phòng.
Cậu hít sâu một hơi, gần như thấp giọng nói: "Thiếu gia, cậu buông tha tôi đi mà"!
Ánh mắt Cố Sâm dừng trên đôi môi bị hắn hôn tới đỏ thẫm kia, lại tiến tới: "Tiếp tục một lúc nữa đi".
Ninh Thư không kịp phòng bị, lại bị chơi lén.
Lần này cậu cơ hồ bị thiếu niên giữ chặt trong ngực. Cố Sâm có thần kinh vận động tốt, tố chất cơ thể và sức lực tất nhiên không kém. Muốn đối phó với cậu quả thật dễ như trở bàn tay. Cậu chỉ có thể bị bắt ép, ngẩng cổ đón nhận.
Ninh Thư không cam lòng cứ bị động như vậy, dù cậu biết phản kháng có thể sẽ khiến Cố Sâm tức giận, nhưng cậu vẫn muốn làm.
Phí công.
Nhưng cậu không nghĩ tới, thanh âm va chạm, sẽ làm người khác chú ý.
Âm thanh xoay tay nắm cửa truyền đến.
Trong nháy mắt, gương mặt Ninh Thư trở nên trắng bệch. Đại não cậu điên cuồng chuyển động, là cha, hay người làm trong nhà, hay là... Cố lão gia đã về?
Dù là trường hợp nào, tình huống đều tồi tệ.
Ninh Thư hô hấp dồn dập, Cố Sâm lại hôn cậu một chút, còn thừa tâm tư đùa giỡn: "Đoán xem, bên ngoài là ai, đoán đúng thì tối nay tôi tha cho cậu".
Cố Sâm ngay lúc này trông có vẻ thong dong nhưng lại toát ra áp bức không nói nên lời.
Ninh Thư có phần không kịp phản ứng, mờ mịt hỏi: "Trao đổi ạ"?
"Đúng vậy, trao đổi". Cố Sâm lộ ra một tia mỉm cười, hơi thở ấm nóng tới gần, phảng phất như có thể làm bỏng da thịt trên người Ninh Thư. Thanh âm khàn trầm như khẽ vuốt ve vào tai: "Cậu không muốn"?
Bàn tay lại ôn nhu vuốt ve kia miệng vết thương kia, tựa như uy hiếp.
Ninh Thư không nghĩ, một người có thể ác liệt đến mức này. Trước kia cậu cũng biết một số con nhà giàu ăn chơi trác táng, việc gì cũng làm được. Cậu cho rằng như vậy thật xấu xa. Nhưng giờ cậu nghĩ, nếu đặt những chuyện đó trước mặt người này, có lẽ không phải chuyện ác mà chỉ là một loại thủ đoạn thôi.
Chỉ cảm thấy những tất da thịt bị đối phương sờ qua đều như có luồng điện kiến Ninh Thư tê dại, lông tơ nổi lên từng lớp.
Cậu bị ép sát vào tường, tư thế lung lay chỉ có thể bấu víu vào người kia, hơi ngẩng mặt, có ý muốn nói điều kiện với Cố Sâm: "Thiếu gia, sau này tôi sẽ không làm cậu mất hứng nữa..."
Linh Linh đã nói, người càng biến thái thì cậu càng phải ngoan ngoãn, như vậy họ mới vui. Ninh Thư không biết chiêu này có dùng được hay không, nhưng cậu chấp nhận thử một chút. Cậu không muốn bị cắn, đau lắm.
Cậu càng không muốn trao đổi điều kiện gì hết, cậu theo bản năng cảm thấy cái điều kiện đó chắc chắn chẳng có gì tốt.
"Nói xem cậu sai ở đâu"?
Cố Sâm không chút để ý hỏi, ánh mắt luôn dừng trên người Ninh Thư tựa như một con rắn độc dính nhớp, chờ người sơ sẩy liền quấn chặt, đầu độc khiến người ta không rét mà run.
Ninh Thư chớp đôi mắt bầu dục cong cong, mang theo một chút mềm mại ướt át nhìn chằm chằm thiếu niên. Cậu hơi hé môi nói: "Tôi... tôi không nên nói chuyện cùng Nguyễn Đình Đình. Sau này tôi sẽ không nói chuyện với cậu ấy nữa, càng không có liên quan gì luôn...ạ"?
Ninh Thư cảm thấy Cố Sâm hẳn là đã thích thích Nguyễn Đình Đình, cuối cùng thì mọi chuyện cũng quay trở về quỹ đạo vốn có. Vì Nguyễn Đình Đình, Cố Sâm mới mất hứng và tìm cậu gây chuyện.
Ninh Thư vội vàng nhìn biểu tình của Cố Sâm.
Đối phương hơi cong môi xuống: "Ngoan quá".
Cậu thở phào nhẹ nhõm, nhìn người nọ, lấy hết can đảm nói: "Thiếu gia ơi, có thể thả tôi đi được không"?
"Nhưng tôi vẫn còn tức giận".
Cố Sâm không nhanh không chậm nói, nhéo nhéo gương mặt nam sinh trong lòng, đồng tử trở nên thâm thúy, hơi thở ái muội lại nóng cháy: "Cậu nói xem, giờ tôi nên phạt cậu thế nào đây"?
Ninh Thư mở to đôi mắt.
Chợt đau xót truyền đến từ cằm, từ từ di chuyển lên. Thổi quét cả người cậu.
Đầu óc Ninh Thư trong nháy mắt trống rỗng.
Cố Sâm ghì chặt người ở trên tường, cường thế lại bá đạo cắn mút đôi môi.
Thực mềm mại. Hắn không nghĩ, môi nam sinh cũng sẽ có tư vị như vậy. Đôi mắt tối lại.
Thiếu niên tiến quân thần tốc, cướp đoạt ngọt ngào trong miệng Ninh Thư.
Người dưới thân tựa hồ không biết hôn môi như thế nào, có điểm hoảng loạn, mờ mịt vô thố, ý đồ muốn đẩy Cố Sâm ra.
Cố Sâm cười khẽ một tiếng: "Lần đầu"?
Ninh Thư đỏ bừng mặt, cậu có như thế nào cũng không nghĩ tới lần đầu tiên của cậu, không, là nụ hôn đầu tiên, thế nhưng lại bị một nam nhân đoạt đi.
Ngực hơi phập phồng, đôi mắt càng thêm ướt át, vành mắt hồng hồng.
Ninh Thư vô lực phản kháng, còn có ủy khuất không biết làm sao.
Cậu trừng mắt nhìn thiếu niên, cậy mạnh nói: "Không phải... không phải nụ hôn đầu".
Bàn tay đang miết nam sinh của Cố Sâm có chút dùng sức hơn, hắn cúi đầu, ý cười trên mặt dần tắt, gằn từng chữ một nói: "À, vậy nụ hôn đầu tiên của cậu cho ai"?
Ninh Thư sinh ra một chút nhút nhát. Cố Sâm là một tên biến thái, vì trả thù mà đã hôn cậu một lúc lâu như vậy...
Thanh âm mang theo ý cười của Cố Sâm vang bên tai: "Tên người đó là gì"?
Ninh Thư mạnh miệng nói: "Thiếu gia không cần biết".
Cố Sâm im lặng nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, nhàn nhạt nói: "Loại chuyện này, chỉ cần có tiền là tra ra".
Ninh Thư ngẩng đầu nhìn y, có điểm kinh ngạc. Cậu không nghĩ tới người này sẽ so đo đến như vậy. Chỉ cần tra một chút, là có thể rõ ràng chuyện cậu đang nói dối.
Cậu bắt lấy vạt áo Cố Sâm, hơi buồn bực nói: "Không có".
Cố Sâm nhìn chằm chằm cậu, lộ ra tươi cười: "Không có cái gì"?
Giờ Ninh Thư chỉ cảm thấy cảm thấy thẹn thùng, hồng hồng lỗ tai, thấp giọng nói: "Không có đó, cậu là người đầu tiên đó".
Ngón tay thon dài của thiếu niên đặt trên môi Ninh Thư vừa xoa vừa ấn.
Có chút mềm nhẹ.
Ninh Thư không cần nhìn cũng biết tâm tình đối phương đang rất tốt.
Cố Sâm đột nhiên nói: "Đã có ai nói qua, làn da của cậu thật trắng chưa"?
Nam sinh ngẩng đầu nhìn, có phần không hiểu.
Người trước mặt nhìn sâu vào cậu, chậm rãi nói: "Còn trắng hơn da con gái..." Cố Sâm khom lưng, một bàn tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, cánh môi hơi lạnh chạm nhẹ vào vành tai cậu, nhẹ giọng nói: "...Mặc màu đỏ nhất định rất đẹp".
Thanh âm thiếu niên dễ nghe lại êm tai, đặt vào người khác, chỉ sợ đã sớm không nhịn được, mặt đỏ tai hồng. Nhưng Ninh Thư chỉ cảm thấy một trận da đầu tê dại, cậu ngơ ngác đứng tại chỗ.
Nghĩ thầm, Cố Sâm xem cậu như con gái sao? Cho nên mới năm lần bảy lượt khi dễ cậu như vậy.
Ninh Thư không hiểu, cậu nhìn chằm chằm cổ thiếu niên, trong nháy mắt nảy ra ý nghĩ muốn hung hăng cắn xuống.
Thôi... giờ không dám. Chắc về sau cũng chẳng có dũng khí này.
Cậu chỉ cố đẩy người ra: "Thiếu gia... có thể thả tôi ra ngoài không"?
Cố Sâm nâng mặt, cười một tiếng: "Sợ cái gì, giờ này trong nhà cũng đâu có ai".
Ninh Thư làm sao không sợ được, Cố gia có người làm, còn có cha cậu. Cố lão gia tuy rằng ít trở về, nhưng vẫn có khả năng sẽ bị bắt gặp. Huống chi, nơi này còn là thư phòng.
Cậu hít sâu một hơi, gần như thấp giọng nói: "Thiếu gia, cậu buông tha tôi đi mà"!
Ánh mắt Cố Sâm dừng trên đôi môi bị hắn hôn tới đỏ thẫm kia, lại tiến tới: "Tiếp tục một lúc nữa đi".
Ninh Thư không kịp phòng bị, lại bị chơi lén.
Lần này cậu cơ hồ bị thiếu niên giữ chặt trong ngực. Cố Sâm có thần kinh vận động tốt, tố chất cơ thể và sức lực tất nhiên không kém. Muốn đối phó với cậu quả thật dễ như trở bàn tay. Cậu chỉ có thể bị bắt ép, ngẩng cổ đón nhận.
Ninh Thư không cam lòng cứ bị động như vậy, dù cậu biết phản kháng có thể sẽ khiến Cố Sâm tức giận, nhưng cậu vẫn muốn làm.
Phí công.
Nhưng cậu không nghĩ tới, thanh âm va chạm, sẽ làm người khác chú ý.
Âm thanh xoay tay nắm cửa truyền đến.
Trong nháy mắt, gương mặt Ninh Thư trở nên trắng bệch. Đại não cậu điên cuồng chuyển động, là cha, hay người làm trong nhà, hay là... Cố lão gia đã về?
Dù là trường hợp nào, tình huống đều tồi tệ.
Ninh Thư hô hấp dồn dập, Cố Sâm lại hôn cậu một chút, còn thừa tâm tư đùa giỡn: "Đoán xem, bên ngoài là ai, đoán đúng thì tối nay tôi tha cho cậu".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.