Chương 22
Sinh Khương Thái Lang
28/03/2022
Bởi vì là thứ sáu, chưa tới chín giờ tối, hai bên đê sông đã náo nhiệt sôi động hẳn lên.
Mấy thằng nhóc đeo khăn quàng đỏ chơi đoán số ồn ào ầm ĩ, một hơi tu hết nửa chai rượu; nhân viên văn phòng đeo cà vạt tiện tay ném bừa áo vest, gọi năm mươi xiên ruột vịt thêm cay.
“Chính là quán này, đồ cực ngon!” Lý Lãng đưa bọn họ tới quán ‘BBQ Anh Em’, mười mấy chiếc bàn tròn bày sát nhau trong khoảng sân nhỏ ngoài trời, chật ních toàn là đầu người.
“Hết chỗ rồi à…” Kha Nhạc Nhạc phàn nàn.
“Có có có!”
Đúng lúc khách một bàn nào đó đứng dậy thanh toán, Lông xanh tay nhanh mắt lẹ chạy tới chiếm chỗ, Lý Lãng tặng cho nó một cái like.
“Ông chủ, dọn dẹp bàn này một chút! Gọi món!” Lý Lãng kêu.
Ông chủ đang bận thu tiền, nghe vậy ngẩng đầu đáp lại: “Tới ngay!”
Anh ta thò đầu ngó vào phía sau nhà bếp, xe giao bia vừa tới, Tô Tinh được giao nhiệm vụ chuyển bia cất vào kho, lúc này vẫn chưa quay về, vì vậy anh ta bổ sung một câu: “Mọi người chờ thêm chút nữa! Khách tới đông quá thật sự bận lắm luôn!”
Mấy người ngồi bên cạnh là thành viên của ‘Hiệp hội bảo vệ nhân quyền Omega’ nào đó. Người đại diện một chân đạp lên ghế, một tay giơ chai rượu, say bí tỉ nhưng vẫn hùng hồn tuyên bố: “Xã hội này thật là bất công!”
Bảy tám người ngồi nhao nhao phụ họa: “Đúng! Không công bằng!”
“Tại sao Omega lại bị kì thị!”
“Đúng! Tại sao!”
“Quân đội, học viện cảnh sát, lục quân hải quân không quân, cảnh sát vũ trang, cảnh sát biển, cảnh sát cứu hỏa, tất cả cảnh sát! Vì cớ gì mà không nhận Omega!”
“Đúng! Vì cớ gì!”
“Các đồng chí! Cạn li vì sự vĩ đại của Omega!”
“Cạn li!”
Người đại diện ngẩng cổ tu ừng ực nửa chai rượu, đặt chai xuống, đầu anh ta như một quả bóng cao su không thể kiểm soát được, xoay cổ hai vòng, đảo mắt lên xuống, hoàn toàn say muốn chết.
Những người còn lại vội vàng tay chân luống cuống gọi xe, thanh toán tính tiền, khiêng người đại diện kia rời đi.
“Như vậy mà còn muốn cầm đầu bình đẳng sao?” Ngô Siêu trợn trừng mắt.
Kha Nhạc Nhạc nhìn vào gương cầm tay sửa lại lớp trang điểm, thờ ơ nói: “Anh ta nói cũng đâu có sai, Omega bọn tao không thể vào cái cảnh sát gì gì đó.”
Lông xanh vội vã nịnh nọt: “Bởi vì Omega là bảo bối nhỏ của Alpha chúng ta, anh nào để em phải chịu khổ sở như vậy được!”
“Hứ!” Kha Nhạc Nhạc hất tóc đuôi ngựa, “Vừa bẩn vừa hôi, đã thế còn mệt còn khổ, có quỳ xuống xin em cũng không đi!”
“Omega bẩm sinh thể lực tố chất yếu ớt, tính kháng pheromone thấp, không thể khống chế kì động dục.” Hạ Trì tựa vào lưng ghế, vừa lướt điện thoại vừa nói, “Không phải là không nhận, mà là không có Omega nào có thể vượt qua bài kiểm tra.”
Lý Lãng tiếp lời hắn: “Nghe nói có người siêu đỉnh thủ khoa đầu vào Học viện Cảnh sát, nhưng mấy chục mấy trăm năm mới xuất hiện được một người.”
—–
Bên này đám người ngồi một chỗ tán gẫu lời vào lời ra, bên kia Tô Tinh đã chuyển hai mươi két bia về quán, ông chủ bảo cậu nhanh tới dọn dẹp bàn số bốn một chút, khách chờ cũng lâu rồi.
Tô Tinh đáp lại một tiếng, thắt dây tạp dề, cầm thùng nhỏ lên, vừa bước ra phía sau bếp thì thấy bàn số bốn màu tóc sặc sỡ xanh vàng đỏ đủ cả, dáng vẻ người ngồi đưa lưng về phía cậu cao ngất trời, cậu có chút sững sờ.
Ông chủ đẩy vai cậu: “Ngẩn người ra đấy làm gì? Đi đi! Không thấy tôi bận ba đầu sáu tay đây à?!”
“Vâng.”
—–
“Tao cảm giác Beta là sướng nhất, không phải lo nghĩ nhiều chuyện thế làm gì! Cái gì mà pheromone với kì động dục cũng không có, tự do tự tại biết bao!” Lý Lãng đang thao thao bất tuyệt, “Hạ lão đại nói xem có đúng không?”
Chúa nịnh bợ Ngô Siêu cũng góp vui: “Đúng đấy đúng đấy, tao cũng từng nghĩ Alpha là đệ nhất thiên hạ, cho tới khi gặp được Hạ lão đại mới biết được Beta là đỉnh nhất!”
“Được rồi,” Hạ Trì bị bọn họ nổ tới đau đầu, hắn cảnh cáo từng người một, “Còn nổ nữa tao tụt quần hết lũ bọn mày!”
Mấy nữ sinh khẽ hét lên: “Eo ơi ngại thế!”
Lý Lãng cười: “Vương Tĩnh, người khác ngại thì thôi, mày là nữ Alpha có cu thì giả vờ cái đéo gì?”
“Tao đây vẫn là nữ!” Vương Tĩnh đỏ mặt gào lên.
“Ừ đúng rồi,” Lý Lãng không hề buông tha, “Chỉ là so với những bạn nữ khác thì thêm gậy thòng lòng thôi!”
“Mày!” Vương Tĩnh xắn tay áo, muốn chạy tới đánh Lý Lãng. Lý Lãng lẩn trốn, hai người một trốn một đuổi chạy quanh bàn tròn, những người khác cười hô hố xem trò vui.
“Làm phiền chút, dọn bàn.”
Hai người đang đùa giỡn ồn ào thì một giọng nói vang lên giữa đám đông. Tiếng trò chuyện xen lẫn tiếng mời rượu ầm ĩ lộn xộn, Vương Tĩnh trừng mắt nhìn Lý Lãng, lúc này mới miễn cưỡng quay trở về chỗ ngồi, Lý Lãng làm trò mặt quỷ, cũng biết điều ngồi vào chỗ của mình.
Hai tay cầm giẻ lau ướt lướt qua từng mép bàn, chồng từng chiếc đĩa trên bàn để vào thùng nhỏ một cách thuần thục.
Chủ nhân của đôi bàn tay mặc một chiếc áo sơ mi dài tay màu đen, xắn tay áo hai lần, lộ ra đoạn cổ tay trắng ngần khỏe mạnh.
“Sao lại chậm chạp thế, tôi sắp chết đói…” Kha Nhạc Nhạc không ngẩng đầu lên mà phàn nàn.
“Thứ sáu đông khách, nhiều việc làm không xuể.” Tô Tinh nói.
Giọng nói này quá đỗi quen thuộc, mọi người quanh bàn đồng loạt ngẩng đầu, tất cả đều sững sờ ngây người.
“Học, học sinh giỏi?” Lông xanh hoảng làm rơi cả điện thoại.
Hạ Trì phản ứng lại, nắm cổ tay Tô Tinh, nhíu mày hỏi: “Sao cậu lại ở chỗ này?”
Tô Tinh giật cổ tay lại, nhưng Hạ Trì siết quá chặt, cậu thực sự không thể dứt ra được.
“Làm thêm.” Tô Tinh trả lời.
Lúc này Hạ Trì mới bừng tỉnh, tại sao Tô Tinh ngày nào cũng thiếu ngủ, vội vã rời trường sau giờ học như thể chạy đua với thời gian.
“Cậu…” Hắn mở miệng, nhưng lại chẳng biết nên nói gì.
Tại sao cậu phải ra ngoài làm thêm? Có phải thiếu tiền không? Thiếu tiền thì nói cho tôi biết, đừng lui tới nơi này, tôi nhìn mà khó chịu.
Cảm giác nói cái gì cũng không đúng.
Tô Tinh thở dài, bất lực nói: “Cứ nắm tay tôi khư khư như vậy, tôi lại bị trừ tiền lương.”
Hạ Trì lúng ta lúng túng buông tay Tô Tinh.
Những người khác nhìn nhau không nói một lời.
Tô Tinh lấy thực đơn và chiếc bút chì con từ trong túi tạp dề ra đưa cho Lý Lãng, nói: “Ăn gì thì điền số lượng ở bên cạnh là được.”
Lý Lãng chưa bừng tỉnh khỏi cơn choáng váng, cầm lấy thực đơn, gật gật đầu.
Tô Tinh tiếp tục dọn bàn. Cậu thu thập những xiên tre lại thành một bó, sau đó đeo găng tay nilon lên, lấy khăn giấy gom hết vụn xương và xương cá lại vứt vào thùng rác, xếp những chai bia rỗng vào thùng carton, cầm giẻ lau mặt bàn lại một lần nữa rồi lấy chai nước lau đa năng từ trong túi tạp dề ra, xịt xịt lên bàn vài nhát, sau đó lau bàn lại lần cuối cùng thật cẩn thận.
Cậu làm những việc này nhanh nhoay nhoáy vô cùng thuần thục, vẻ mặt bình tĩnh, những giọt bia và vết dầu mỡ loang lổ dính trên cổ tay và áo sơ mi cậu nhưng dường như cậu chẳng hay biết, chỉ tập trung vùi đầu làm công việc của mình.
Hạ Trì cảm giác cổ họng mình như có hòn đá nặng trĩu chặn lại, sưng đau không nuốt nổi. Trong mắt hắn, Tô Tinh là người tắm rửa sạch sẽ hàng ngày, uống sữa đậu nành thêm hai thìa đường, trên người lúc nào cũng thoang thoảng mùi bạc hà, cho dù có thể đánh nhau rất hăng thì cũng là thiếu gia lá ngọc cành vàng, quý giá không thể mua được bằng tiền.
Một bàn ngồi sát bờ đê nghển cổ gọi Tô Tinh: “Em giai! Bên này thêm đồ ăn!”
“Được, tới ngay!” Tô Tinh lên tiếng, thắt nút túi rác của bàn bọn họ rồi để gọn sang một bên, nói, “Chọn món xong thì gọi tôi.” Sau đó bê thùng nhỏ lên đi chỗ khác.
Hạ Trì nhìn bóng dáng cậu, dây tạp dề buộc quanh eo, hắn mới cảm giác được Tô Tinh có vẻ đã gầy đi.
“Cái kia…” Lông xanh vẫn chưa hết bàng hoàng, “Học sinh giỏi ra ngoài trải nghiệm cuộc sống à?”
“Trải nghiệm con mẹ mày!” Lý Lãng hung hăng đập thực đơn lên đầu nó, “Mày đã thấy ai tới cái chỗ như thế này trải nghiệm chưa?”
Lông xanh ôm đầu nhìn quanh một vòng, nói cũng phải, nơi này bẩn thỉu lộn xộn, lại có đủ thứ rác thải cùng cá chết. Bởi vì bọn họ học không giỏi nên mới thích tới nơi này liên hoan. Người như Tô Tinh, nhìn thế nào cũng không hề giống!
“Tao cứ tưởng…” Một nữ sinh nhìn Hạ Trì thoáng qua, chần chừ mở miêng, “Học sinh giỏi là quý tộc ăn bít tết uống rượu vang đỏ trong nhà hàng Tây sang trọng cơ.” Ngô Siêu vỗ tay: “Vậy nên học sinh giỏi mới không tham gia đại hội thể thao cùng chúng ta, má nó! Hiểu lầm cậu ấy rồi!”
“Bọn mày biết hoàn cảnh nhà học sinh giỏi như thế nào không?” Một nam sinh hỏi.
Mọi người nhìn nhau lắc đầu.
Lý Lãng huých khuỷu tay vào người Hạ Trì, hỏi: “Mày nói xem?”
Hạ Trì không bộc lộ cảm xúc của mình, châm điếu thuốc hít một hơi thật sâu: “Xem xem cái gì, xem thực đơn mà gọi món đi.”
—–
Nhóm người bình thường ăn thùng uống vại, náo nhiệt hào hứng hận không thể lật bàn ném ra chỗ khác, hôm nay lại ra vẻ giống quý tộc thời Trung Cổ, ăn uống nhẹ nhàng nho nhã không chịu được.
Lý Lãng ăn thịt nướng phải lấy tay hứng bên dưới, nếu có dầu chảy lên bàn thì nhanh chóng cầm khăn giấy lau thật sạch; Lông xanh còn cẩn thận hơn, cầm đĩa nhỏ để gặm xương sườn, ăn xong xếp xương gọn gàng lên đĩa, cứ đĩa này đầy lại đổi sang đĩa khác; Ngô Siêu lúc rót rượu hai con mắt nhìn chằm chằm miệng chai, sợ rượu sóng ra ngoài; nữ sinh góc kia dùng đũa gắp từng lát ớt cay trên đĩa cá nướng vứt vào thùng rác.
Tô Tinh bận rộn chạy tới chạy lui, lúc đi qua bàn bọn họ, mọi người nhìn cậu do dự như có gì muốn nói lại thôi; tới lúc cậu quay lại nhìn, bọn họ lập tức cúi đầu xuống, hận không thể treo tấm biển ‘Bọn tôi tới đây ăn bọn tôi chẳng biết gì cả ngoại trừ xiên que nướng thì chẳng để trong bụng gì đâu’.
Tô Tinh quả thật dở khóc dở cười. Trong lòng cậu hiểu rõ bọn họ sợ làm tổn thương lòng tự trọng của cậu, tuy cách thể hiện có chút vừa ngốc vừa vụng nhưng tấm lòng của bọn họ, cậu đã đón nhận một cách trọn vẹn.
Đêm nay thực sự rất bận, đợi Hạ Trì tính tiền xong thì cả bàn ai về nhà nấy, hắn cũng không quan tâm cũng chẳng nói với bọn họ câu nào.
Bận bịu một hồi tới hơn hai giờ sáng lúc nào không hay.
Hôm nay thời gian làm việc lâu hơn mọi ngày, ông chủ trả tiền lương cho cậu hai trăm đồng. Cậu gấp tiền cẩn thận nhét vào ngăn trong cùng của balo, rửa tay vài lần bằng xà phòng rồi mới đi.
Hai giờ sáng đầu tháng mười, gió thổi vi vu mang theo chút hơi lạnh. Những quán ăn đêm và quán nướng cũng lục tục thu dọn cửa hàng, vứt hết rác rưởi trong ngày xuống dưới sông, làn gió thổi qua khiến bầu không khí toàn là mùi tôm thiu cá thối.
Lạnh thật đấy.
Tô Tinh nắm chặt cổ áo, đi tới chân đê thì phát hiện một người ngồi trên hàng rào bảo vệ.
Người đó đưa lưng về phía cậu, ngón tay kẹp một điếu thuốc. Ánh lửa le lói từ điếu thuốc đó khiến hắn mang một cảm giác ấm áp lạ thường, hai chân đung đưa trong không trung, phía dưới hắn là bờ sông.
“Này,” Tô Tinh kêu một tiếng, “muốn nhảy cầu tự tử à? Chỗ này nước cạn, không chết được đâu.”
Hạ Trì vứt điếu thuốc, một tay chống lên hàng rào bảo vệ nhảy xuống, hắn nói: “Tôi không tự tử, tôi đợi ngắm sao.”
Hai tay Tô Tinh đút túi siết thật chặt, lông mi rũ xuống, chuyển đề tài: “Hơn nửa đêm rồi cậu không về nhà, ở chỗ này làm gì?”
Hạ Trì vỗ bụng mình, bước tới phía cậu: “Ăn no quá, tiêu thực.”
Tô Tinh liếc mắt nhìn hắn, đã ba tiếng đồng hồ kể từ lúc bọn họ ăn xong chỗ xiên nướng, không hiểu là ăn đầu khủng long hay là voi mà tiêu thực lâu tới vậy.
Cậu không vạch trần Hạ Trì, hai người sóng vai nhau bước đi trên bờ đê.
Đi được một đoạn, Hạ Trì bắt chuyện: “Cậu…”
“Ừm?” Tô Tinh trả lời.
Hạ Trì mím môi, ngập ngừng nói: “Quên đi… Hôm nay bọn họ bày trò như bọn hề vậy, nhưng không có ý xấu gì, cậu đừng để bụng.”
Tô Tinh mỉm cười: “Biết rồi.”
Sau khi bàn Hạ Trì ăn xong rời đi, cái bàn dường như chưa ai đụng tới. Mặt bàn sạch sẽ, không một dấu vết cũng không có xương cá, so với cậu lau còn sạch sẽ hơn nhiều.
Hạ Trì nghe thấy cậu nói như vậy liền mỉm cười nhẹ nhõm: “Thông suốt rồi à? Bình thường không khác gì đầu ngỗng ngu ngốc, không đơn giản nhỉ!”
Tô Tinh hừ lạnh: “Cậu nói ai là đầu ngỗng ngu ngốc, cậu là cái đồ ngốc thoi.”
Hạ Trì ngẩn người: “Ngốc thoi là cái gì?”
Tô Tinh cũng ngẩn người. Lúc bố cậu vẫn còn sống thường trêu chọc cậu là đồ ngốc thoi, thực ra cũng không có ý nghĩa gì, chỉ là một tên gọi thân mật mà thôi.
Sau khi bố mất, cậu cũng không nói chuyện với ai như vậy nữa, nhưng hôm nay lại buột miệng thốt ra với Hạ Trì.
Một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, Hạ Trì đột nhiên lạnh rùng mình, hắn đề nghị: “Hay là chúng ta thi chạy đi, ai chạy tới cột đèn phía trước kia thì thắng.”
Tô Tinh gật đầu đồng ý: “Ai thắng là chó con.”
Hạ Trì kiêu ngạo lắc ngón tay: “Vậy thì chắc chắn cậu là chó con rồi.”
Cả hai đứng trên vạch xuất phát, Hạ Trì chuẩn bị tư thế sẵn sàng chờ khẩu lệnh. Tô Tinh hô ‘bắt đầu’, hắn lập tức lao về phía trước như một tên bắn.
Chạy hơn một trăm mét mới cảm thấy có gì đó sai sai, hắn quay đầu lại nhìn, người đâu rồi? Sao Tô Tinh không chạy lên?
Hắn dừng bước chân lại, quay đầu mới phát hiện Tô Tinh vốn dĩ đã không chạy, ung dung cước bộ từng bước ở phía sau.
Á à, bị chơi!
Hạ Trì cào tóc, kêu: “Phạm quy!”
Tô Tinh cũng bắt chước dáng điệu của hắn, lắc ngón tay, nói: “Hạ Trì là chó con –!”
Hạ Trì mới sực nhớ ra, vừa rồi rõ ràng nói ‘Ai thắng là chó con’, cảm giác mình như một thằng đần, bị nhóc Trạng nguyên này xoay mòng mòng.
Hắn ra vẻ ta đây: “Cậu lại đây! Thế nào cũng phải dạy cậu một bài học!”
Dưới cột đèn phía trước, một con chó hoang đang tìm thức ăn chạy tới quay quanh Hạ Trì hai vòng, đột nhiên sủa loạn lên với hắn.
“Cút dùm tao, đến mày cũng bắt nạt ông đây à!”
Hạ Trì vung tay xua đuổi nó, con chó con cụp đuôi chuồn đi mất.
Hạ Trì tức hộc máu ngẩng đầu lên, phát hiện Tô Tinh đang cười.
Đó không phải là nụ cười xa cách mà cậu vẫn đối diện với người khác, cậu thực sự đang cười, cười tới mức đôi mắt cong cong. Khóe miệng hàng ngày lúc nào cũng mím chặt dần trễ xuống mềm mại, dáng vẻ trở nên tràn đầy sức sống hơn bao giờ hết.
Hạ Trì cứ vậy ngắm ngẩn ngơ.
Mấy thằng nhóc đeo khăn quàng đỏ chơi đoán số ồn ào ầm ĩ, một hơi tu hết nửa chai rượu; nhân viên văn phòng đeo cà vạt tiện tay ném bừa áo vest, gọi năm mươi xiên ruột vịt thêm cay.
“Chính là quán này, đồ cực ngon!” Lý Lãng đưa bọn họ tới quán ‘BBQ Anh Em’, mười mấy chiếc bàn tròn bày sát nhau trong khoảng sân nhỏ ngoài trời, chật ních toàn là đầu người.
“Hết chỗ rồi à…” Kha Nhạc Nhạc phàn nàn.
“Có có có!”
Đúng lúc khách một bàn nào đó đứng dậy thanh toán, Lông xanh tay nhanh mắt lẹ chạy tới chiếm chỗ, Lý Lãng tặng cho nó một cái like.
“Ông chủ, dọn dẹp bàn này một chút! Gọi món!” Lý Lãng kêu.
Ông chủ đang bận thu tiền, nghe vậy ngẩng đầu đáp lại: “Tới ngay!”
Anh ta thò đầu ngó vào phía sau nhà bếp, xe giao bia vừa tới, Tô Tinh được giao nhiệm vụ chuyển bia cất vào kho, lúc này vẫn chưa quay về, vì vậy anh ta bổ sung một câu: “Mọi người chờ thêm chút nữa! Khách tới đông quá thật sự bận lắm luôn!”
Mấy người ngồi bên cạnh là thành viên của ‘Hiệp hội bảo vệ nhân quyền Omega’ nào đó. Người đại diện một chân đạp lên ghế, một tay giơ chai rượu, say bí tỉ nhưng vẫn hùng hồn tuyên bố: “Xã hội này thật là bất công!”
Bảy tám người ngồi nhao nhao phụ họa: “Đúng! Không công bằng!”
“Tại sao Omega lại bị kì thị!”
“Đúng! Tại sao!”
“Quân đội, học viện cảnh sát, lục quân hải quân không quân, cảnh sát vũ trang, cảnh sát biển, cảnh sát cứu hỏa, tất cả cảnh sát! Vì cớ gì mà không nhận Omega!”
“Đúng! Vì cớ gì!”
“Các đồng chí! Cạn li vì sự vĩ đại của Omega!”
“Cạn li!”
Người đại diện ngẩng cổ tu ừng ực nửa chai rượu, đặt chai xuống, đầu anh ta như một quả bóng cao su không thể kiểm soát được, xoay cổ hai vòng, đảo mắt lên xuống, hoàn toàn say muốn chết.
Những người còn lại vội vàng tay chân luống cuống gọi xe, thanh toán tính tiền, khiêng người đại diện kia rời đi.
“Như vậy mà còn muốn cầm đầu bình đẳng sao?” Ngô Siêu trợn trừng mắt.
Kha Nhạc Nhạc nhìn vào gương cầm tay sửa lại lớp trang điểm, thờ ơ nói: “Anh ta nói cũng đâu có sai, Omega bọn tao không thể vào cái cảnh sát gì gì đó.”
Lông xanh vội vã nịnh nọt: “Bởi vì Omega là bảo bối nhỏ của Alpha chúng ta, anh nào để em phải chịu khổ sở như vậy được!”
“Hứ!” Kha Nhạc Nhạc hất tóc đuôi ngựa, “Vừa bẩn vừa hôi, đã thế còn mệt còn khổ, có quỳ xuống xin em cũng không đi!”
“Omega bẩm sinh thể lực tố chất yếu ớt, tính kháng pheromone thấp, không thể khống chế kì động dục.” Hạ Trì tựa vào lưng ghế, vừa lướt điện thoại vừa nói, “Không phải là không nhận, mà là không có Omega nào có thể vượt qua bài kiểm tra.”
Lý Lãng tiếp lời hắn: “Nghe nói có người siêu đỉnh thủ khoa đầu vào Học viện Cảnh sát, nhưng mấy chục mấy trăm năm mới xuất hiện được một người.”
—–
Bên này đám người ngồi một chỗ tán gẫu lời vào lời ra, bên kia Tô Tinh đã chuyển hai mươi két bia về quán, ông chủ bảo cậu nhanh tới dọn dẹp bàn số bốn một chút, khách chờ cũng lâu rồi.
Tô Tinh đáp lại một tiếng, thắt dây tạp dề, cầm thùng nhỏ lên, vừa bước ra phía sau bếp thì thấy bàn số bốn màu tóc sặc sỡ xanh vàng đỏ đủ cả, dáng vẻ người ngồi đưa lưng về phía cậu cao ngất trời, cậu có chút sững sờ.
Ông chủ đẩy vai cậu: “Ngẩn người ra đấy làm gì? Đi đi! Không thấy tôi bận ba đầu sáu tay đây à?!”
“Vâng.”
—–
“Tao cảm giác Beta là sướng nhất, không phải lo nghĩ nhiều chuyện thế làm gì! Cái gì mà pheromone với kì động dục cũng không có, tự do tự tại biết bao!” Lý Lãng đang thao thao bất tuyệt, “Hạ lão đại nói xem có đúng không?”
Chúa nịnh bợ Ngô Siêu cũng góp vui: “Đúng đấy đúng đấy, tao cũng từng nghĩ Alpha là đệ nhất thiên hạ, cho tới khi gặp được Hạ lão đại mới biết được Beta là đỉnh nhất!”
“Được rồi,” Hạ Trì bị bọn họ nổ tới đau đầu, hắn cảnh cáo từng người một, “Còn nổ nữa tao tụt quần hết lũ bọn mày!”
Mấy nữ sinh khẽ hét lên: “Eo ơi ngại thế!”
Lý Lãng cười: “Vương Tĩnh, người khác ngại thì thôi, mày là nữ Alpha có cu thì giả vờ cái đéo gì?”
“Tao đây vẫn là nữ!” Vương Tĩnh đỏ mặt gào lên.
“Ừ đúng rồi,” Lý Lãng không hề buông tha, “Chỉ là so với những bạn nữ khác thì thêm gậy thòng lòng thôi!”
“Mày!” Vương Tĩnh xắn tay áo, muốn chạy tới đánh Lý Lãng. Lý Lãng lẩn trốn, hai người một trốn một đuổi chạy quanh bàn tròn, những người khác cười hô hố xem trò vui.
“Làm phiền chút, dọn bàn.”
Hai người đang đùa giỡn ồn ào thì một giọng nói vang lên giữa đám đông. Tiếng trò chuyện xen lẫn tiếng mời rượu ầm ĩ lộn xộn, Vương Tĩnh trừng mắt nhìn Lý Lãng, lúc này mới miễn cưỡng quay trở về chỗ ngồi, Lý Lãng làm trò mặt quỷ, cũng biết điều ngồi vào chỗ của mình.
Hai tay cầm giẻ lau ướt lướt qua từng mép bàn, chồng từng chiếc đĩa trên bàn để vào thùng nhỏ một cách thuần thục.
Chủ nhân của đôi bàn tay mặc một chiếc áo sơ mi dài tay màu đen, xắn tay áo hai lần, lộ ra đoạn cổ tay trắng ngần khỏe mạnh.
“Sao lại chậm chạp thế, tôi sắp chết đói…” Kha Nhạc Nhạc không ngẩng đầu lên mà phàn nàn.
“Thứ sáu đông khách, nhiều việc làm không xuể.” Tô Tinh nói.
Giọng nói này quá đỗi quen thuộc, mọi người quanh bàn đồng loạt ngẩng đầu, tất cả đều sững sờ ngây người.
“Học, học sinh giỏi?” Lông xanh hoảng làm rơi cả điện thoại.
Hạ Trì phản ứng lại, nắm cổ tay Tô Tinh, nhíu mày hỏi: “Sao cậu lại ở chỗ này?”
Tô Tinh giật cổ tay lại, nhưng Hạ Trì siết quá chặt, cậu thực sự không thể dứt ra được.
“Làm thêm.” Tô Tinh trả lời.
Lúc này Hạ Trì mới bừng tỉnh, tại sao Tô Tinh ngày nào cũng thiếu ngủ, vội vã rời trường sau giờ học như thể chạy đua với thời gian.
“Cậu…” Hắn mở miệng, nhưng lại chẳng biết nên nói gì.
Tại sao cậu phải ra ngoài làm thêm? Có phải thiếu tiền không? Thiếu tiền thì nói cho tôi biết, đừng lui tới nơi này, tôi nhìn mà khó chịu.
Cảm giác nói cái gì cũng không đúng.
Tô Tinh thở dài, bất lực nói: “Cứ nắm tay tôi khư khư như vậy, tôi lại bị trừ tiền lương.”
Hạ Trì lúng ta lúng túng buông tay Tô Tinh.
Những người khác nhìn nhau không nói một lời.
Tô Tinh lấy thực đơn và chiếc bút chì con từ trong túi tạp dề ra đưa cho Lý Lãng, nói: “Ăn gì thì điền số lượng ở bên cạnh là được.”
Lý Lãng chưa bừng tỉnh khỏi cơn choáng váng, cầm lấy thực đơn, gật gật đầu.
Tô Tinh tiếp tục dọn bàn. Cậu thu thập những xiên tre lại thành một bó, sau đó đeo găng tay nilon lên, lấy khăn giấy gom hết vụn xương và xương cá lại vứt vào thùng rác, xếp những chai bia rỗng vào thùng carton, cầm giẻ lau mặt bàn lại một lần nữa rồi lấy chai nước lau đa năng từ trong túi tạp dề ra, xịt xịt lên bàn vài nhát, sau đó lau bàn lại lần cuối cùng thật cẩn thận.
Cậu làm những việc này nhanh nhoay nhoáy vô cùng thuần thục, vẻ mặt bình tĩnh, những giọt bia và vết dầu mỡ loang lổ dính trên cổ tay và áo sơ mi cậu nhưng dường như cậu chẳng hay biết, chỉ tập trung vùi đầu làm công việc của mình.
Hạ Trì cảm giác cổ họng mình như có hòn đá nặng trĩu chặn lại, sưng đau không nuốt nổi. Trong mắt hắn, Tô Tinh là người tắm rửa sạch sẽ hàng ngày, uống sữa đậu nành thêm hai thìa đường, trên người lúc nào cũng thoang thoảng mùi bạc hà, cho dù có thể đánh nhau rất hăng thì cũng là thiếu gia lá ngọc cành vàng, quý giá không thể mua được bằng tiền.
Một bàn ngồi sát bờ đê nghển cổ gọi Tô Tinh: “Em giai! Bên này thêm đồ ăn!”
“Được, tới ngay!” Tô Tinh lên tiếng, thắt nút túi rác của bàn bọn họ rồi để gọn sang một bên, nói, “Chọn món xong thì gọi tôi.” Sau đó bê thùng nhỏ lên đi chỗ khác.
Hạ Trì nhìn bóng dáng cậu, dây tạp dề buộc quanh eo, hắn mới cảm giác được Tô Tinh có vẻ đã gầy đi.
“Cái kia…” Lông xanh vẫn chưa hết bàng hoàng, “Học sinh giỏi ra ngoài trải nghiệm cuộc sống à?”
“Trải nghiệm con mẹ mày!” Lý Lãng hung hăng đập thực đơn lên đầu nó, “Mày đã thấy ai tới cái chỗ như thế này trải nghiệm chưa?”
Lông xanh ôm đầu nhìn quanh một vòng, nói cũng phải, nơi này bẩn thỉu lộn xộn, lại có đủ thứ rác thải cùng cá chết. Bởi vì bọn họ học không giỏi nên mới thích tới nơi này liên hoan. Người như Tô Tinh, nhìn thế nào cũng không hề giống!
“Tao cứ tưởng…” Một nữ sinh nhìn Hạ Trì thoáng qua, chần chừ mở miêng, “Học sinh giỏi là quý tộc ăn bít tết uống rượu vang đỏ trong nhà hàng Tây sang trọng cơ.” Ngô Siêu vỗ tay: “Vậy nên học sinh giỏi mới không tham gia đại hội thể thao cùng chúng ta, má nó! Hiểu lầm cậu ấy rồi!”
“Bọn mày biết hoàn cảnh nhà học sinh giỏi như thế nào không?” Một nam sinh hỏi.
Mọi người nhìn nhau lắc đầu.
Lý Lãng huých khuỷu tay vào người Hạ Trì, hỏi: “Mày nói xem?”
Hạ Trì không bộc lộ cảm xúc của mình, châm điếu thuốc hít một hơi thật sâu: “Xem xem cái gì, xem thực đơn mà gọi món đi.”
—–
Nhóm người bình thường ăn thùng uống vại, náo nhiệt hào hứng hận không thể lật bàn ném ra chỗ khác, hôm nay lại ra vẻ giống quý tộc thời Trung Cổ, ăn uống nhẹ nhàng nho nhã không chịu được.
Lý Lãng ăn thịt nướng phải lấy tay hứng bên dưới, nếu có dầu chảy lên bàn thì nhanh chóng cầm khăn giấy lau thật sạch; Lông xanh còn cẩn thận hơn, cầm đĩa nhỏ để gặm xương sườn, ăn xong xếp xương gọn gàng lên đĩa, cứ đĩa này đầy lại đổi sang đĩa khác; Ngô Siêu lúc rót rượu hai con mắt nhìn chằm chằm miệng chai, sợ rượu sóng ra ngoài; nữ sinh góc kia dùng đũa gắp từng lát ớt cay trên đĩa cá nướng vứt vào thùng rác.
Tô Tinh bận rộn chạy tới chạy lui, lúc đi qua bàn bọn họ, mọi người nhìn cậu do dự như có gì muốn nói lại thôi; tới lúc cậu quay lại nhìn, bọn họ lập tức cúi đầu xuống, hận không thể treo tấm biển ‘Bọn tôi tới đây ăn bọn tôi chẳng biết gì cả ngoại trừ xiên que nướng thì chẳng để trong bụng gì đâu’.
Tô Tinh quả thật dở khóc dở cười. Trong lòng cậu hiểu rõ bọn họ sợ làm tổn thương lòng tự trọng của cậu, tuy cách thể hiện có chút vừa ngốc vừa vụng nhưng tấm lòng của bọn họ, cậu đã đón nhận một cách trọn vẹn.
Đêm nay thực sự rất bận, đợi Hạ Trì tính tiền xong thì cả bàn ai về nhà nấy, hắn cũng không quan tâm cũng chẳng nói với bọn họ câu nào.
Bận bịu một hồi tới hơn hai giờ sáng lúc nào không hay.
Hôm nay thời gian làm việc lâu hơn mọi ngày, ông chủ trả tiền lương cho cậu hai trăm đồng. Cậu gấp tiền cẩn thận nhét vào ngăn trong cùng của balo, rửa tay vài lần bằng xà phòng rồi mới đi.
Hai giờ sáng đầu tháng mười, gió thổi vi vu mang theo chút hơi lạnh. Những quán ăn đêm và quán nướng cũng lục tục thu dọn cửa hàng, vứt hết rác rưởi trong ngày xuống dưới sông, làn gió thổi qua khiến bầu không khí toàn là mùi tôm thiu cá thối.
Lạnh thật đấy.
Tô Tinh nắm chặt cổ áo, đi tới chân đê thì phát hiện một người ngồi trên hàng rào bảo vệ.
Người đó đưa lưng về phía cậu, ngón tay kẹp một điếu thuốc. Ánh lửa le lói từ điếu thuốc đó khiến hắn mang một cảm giác ấm áp lạ thường, hai chân đung đưa trong không trung, phía dưới hắn là bờ sông.
“Này,” Tô Tinh kêu một tiếng, “muốn nhảy cầu tự tử à? Chỗ này nước cạn, không chết được đâu.”
Hạ Trì vứt điếu thuốc, một tay chống lên hàng rào bảo vệ nhảy xuống, hắn nói: “Tôi không tự tử, tôi đợi ngắm sao.”
Hai tay Tô Tinh đút túi siết thật chặt, lông mi rũ xuống, chuyển đề tài: “Hơn nửa đêm rồi cậu không về nhà, ở chỗ này làm gì?”
Hạ Trì vỗ bụng mình, bước tới phía cậu: “Ăn no quá, tiêu thực.”
Tô Tinh liếc mắt nhìn hắn, đã ba tiếng đồng hồ kể từ lúc bọn họ ăn xong chỗ xiên nướng, không hiểu là ăn đầu khủng long hay là voi mà tiêu thực lâu tới vậy.
Cậu không vạch trần Hạ Trì, hai người sóng vai nhau bước đi trên bờ đê.
Đi được một đoạn, Hạ Trì bắt chuyện: “Cậu…”
“Ừm?” Tô Tinh trả lời.
Hạ Trì mím môi, ngập ngừng nói: “Quên đi… Hôm nay bọn họ bày trò như bọn hề vậy, nhưng không có ý xấu gì, cậu đừng để bụng.”
Tô Tinh mỉm cười: “Biết rồi.”
Sau khi bàn Hạ Trì ăn xong rời đi, cái bàn dường như chưa ai đụng tới. Mặt bàn sạch sẽ, không một dấu vết cũng không có xương cá, so với cậu lau còn sạch sẽ hơn nhiều.
Hạ Trì nghe thấy cậu nói như vậy liền mỉm cười nhẹ nhõm: “Thông suốt rồi à? Bình thường không khác gì đầu ngỗng ngu ngốc, không đơn giản nhỉ!”
Tô Tinh hừ lạnh: “Cậu nói ai là đầu ngỗng ngu ngốc, cậu là cái đồ ngốc thoi.”
Hạ Trì ngẩn người: “Ngốc thoi là cái gì?”
Tô Tinh cũng ngẩn người. Lúc bố cậu vẫn còn sống thường trêu chọc cậu là đồ ngốc thoi, thực ra cũng không có ý nghĩa gì, chỉ là một tên gọi thân mật mà thôi.
Sau khi bố mất, cậu cũng không nói chuyện với ai như vậy nữa, nhưng hôm nay lại buột miệng thốt ra với Hạ Trì.
Một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, Hạ Trì đột nhiên lạnh rùng mình, hắn đề nghị: “Hay là chúng ta thi chạy đi, ai chạy tới cột đèn phía trước kia thì thắng.”
Tô Tinh gật đầu đồng ý: “Ai thắng là chó con.”
Hạ Trì kiêu ngạo lắc ngón tay: “Vậy thì chắc chắn cậu là chó con rồi.”
Cả hai đứng trên vạch xuất phát, Hạ Trì chuẩn bị tư thế sẵn sàng chờ khẩu lệnh. Tô Tinh hô ‘bắt đầu’, hắn lập tức lao về phía trước như một tên bắn.
Chạy hơn một trăm mét mới cảm thấy có gì đó sai sai, hắn quay đầu lại nhìn, người đâu rồi? Sao Tô Tinh không chạy lên?
Hắn dừng bước chân lại, quay đầu mới phát hiện Tô Tinh vốn dĩ đã không chạy, ung dung cước bộ từng bước ở phía sau.
Á à, bị chơi!
Hạ Trì cào tóc, kêu: “Phạm quy!”
Tô Tinh cũng bắt chước dáng điệu của hắn, lắc ngón tay, nói: “Hạ Trì là chó con –!”
Hạ Trì mới sực nhớ ra, vừa rồi rõ ràng nói ‘Ai thắng là chó con’, cảm giác mình như một thằng đần, bị nhóc Trạng nguyên này xoay mòng mòng.
Hắn ra vẻ ta đây: “Cậu lại đây! Thế nào cũng phải dạy cậu một bài học!”
Dưới cột đèn phía trước, một con chó hoang đang tìm thức ăn chạy tới quay quanh Hạ Trì hai vòng, đột nhiên sủa loạn lên với hắn.
“Cút dùm tao, đến mày cũng bắt nạt ông đây à!”
Hạ Trì vung tay xua đuổi nó, con chó con cụp đuôi chuồn đi mất.
Hạ Trì tức hộc máu ngẩng đầu lên, phát hiện Tô Tinh đang cười.
Đó không phải là nụ cười xa cách mà cậu vẫn đối diện với người khác, cậu thực sự đang cười, cười tới mức đôi mắt cong cong. Khóe miệng hàng ngày lúc nào cũng mím chặt dần trễ xuống mềm mại, dáng vẻ trở nên tràn đầy sức sống hơn bao giờ hết.
Hạ Trì cứ vậy ngắm ngẩn ngơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.