Chương 52
Sinh Khương Thái Lang
28/03/2022
Sáng sớm chủ nhật, Tô Tinh đang đánh răng dở thì phát hiện cống thoát nước bị tắc.
Cậu tưởng rằng Tô Hồng uống quá nhiều nên nôn mửa xuống cống. Cậu cầm chiếc đũa chọc xuống một cách thành thạo, nước trong bồn rửa mặt nhanh chóng trôi đi, định ném chiếc đũa vừa lấy ra sang một góc bỗng phát hiện một mớ tóc quấn quanh đũa, tích lại nhiều như nắm tay trẻ con.
Cậu không mảy may để ý, tóc Tô Hồng vừa dài lại vừa dày, lúc nào cũng đứng trước gương chải đầu, sau một thời gian đường ống cống bị tắc là chuyện khó tránh khỏi.
Ăn xong bữa sáng, cậu dọn dẹp vỏ chai rượu rỗng và tàn thuốc còn sót lại trong phòng khách gọn gàng sạch sẽ, tới lúc quét nhà mới phát hiện trong nhà toàn tóc là tóc.
Từng nhúm tóc xoăn dài màu nâu nhạt vương ở góc bàn, dưới gầm sofa, trong góc tường. Tô Hồng lúc nào cũng chăm sóc cẩn thận mái tóc đẹp của bà, đây là lần đầu tiên trong nhà xuất hiện nhiều tóc rụng tới vậy.
Cậu đổ rác rưởi xuống tầng dưới rồi tới cửa hàng tạp hóa mua một chút đồ ăn đông lạnh, lúc thanh toán nghĩ ngợi một hồi, nghe nói ăn mè sẽ nuôi tóc chắc khỏe, vì vậy quay lại kệ hàng lấy một túi mè đen rang.
Buổi chiều cậu nhận việc giúp hai học sinh trung học cơ sở làm bài tập, một đề thi hai mươi lăm đồng. Đang lúc làm dở đề Sinh học, cửa phòng bị đẩy ra một cách thô bạo.
Tô Hồng dựa lên khung cửa, tay trái xoa bóp nhẹ nhàng cổ tay phải, vẫn hơi ngái ngủ, tóc buộc sau lưng rối tung rối loạn.
Tô Tinh đặc biệt chú ý một chút, chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng thấy tóc của Tô Hồng mỏng hơn rất nhiều, thậm chí còn thấy một mảng da đầu cỡ ngón tay cái trên thái dương bên trái của bà.
“Có gì ăn không?” Tô Hồng ngáp một cái, hỏi.
Tô Tinh cầm bút chì chỉ ra ngoài, nói: “Trên bàn có trứng gà, trong nồi có sủi cảo.”
Tô Hồng khụt khịt mũi, nói: “Dạo này không tiêm à? Trong phòng mùi nồng nặc.”
“Không ra ngoài, không tiêm.”
Tô Tinh cũng không ngẩng đầu lên, lấy điện thoại chụp đáp án những câu hỏi trắc nghiệm rồi gửi cho hai học sinh kia.
“Hơ!” Tô Hồng nhướng mày nheo mắt, “Tao khuyên mày tốt nhất ở trong nhà cũng phải tiêm, tầng trên tầng dưới xung quanh toàn là mấy lão biến thái, một khi bị phát hiện thì tới lúc đó chỉ sợ thương nhớ mày. Mày vừa trẻ vừa đẹp, mẹ mày hoa tàn ít bướm không thể nào nảy sinh ý xấu được!”
Tô Tinh đang viết đáp án một câu hỏi khó trên giấy, bỗng nhiên tay khựng lại, đầu bút chọc một lỗ đen thật sâu trên tờ giấy.
Cậu bình tĩnh đặt bút xuống rồi đi tới cửa, nhìn Tô Hồng không chút cảm xúc, nói: “Trứng gà trên bàn, sủi cảo trong nồi.”
Nói xong câu đó, Tô Tinh đóng cửa lại ngay lập tức.
“Á à,” Tô Hồng cười khẩy, “được lắm!”
Bà lê đầu gối đau nhức của mình tới nhà vệ sinh, trong lúc đánh răng đột nhiên cơn choáng váng ập tới, một luồng sáng trắng nổ ‘ầm’ một tiếng trước mắt, hai tay bà vội vã chống lên thành bồn rửa mặt, nôn khan hai bãi, nước chua trực trào vọt lên yết hầu.
Có thể là chưa ăn gì nên bị tụt huyết áp. Khi cơn chóng mặt đột ngột qua đi, bà thất thần súc miệng để rửa sạch vị đắng trong miệng, sau đó bóp tuýp thuốc mỡ bôi lên nốt đỏ trên cổ. Bà kéo áo ngủ xuống, nhìn kĩ trong gương, đã hai ngày trôi qua nhưng nốt đỏ không biến mất mà hình như còn lớn hơn một chút.
Chẳng nhẽ là bệnh ngoài da? Trên giường có bọ chét?
Bà lấy thuốc mỡ mắt Erythromycin lên đầu ngón tay thoa một lớp trên nốt đỏ, cũng không quá để ý tới vết lấm tấm không bắt mắt này.
—–
Tô Tinh đang làm bài thi được một nửa bỗng nhiên điện thoại rung lên, là tin nhắn của Hạ Trì.
Ông hai thằng bố mày đây: Làm gì đó?
Tô Tinh mỉm cười đặt bút xuống, vươn vai rồi bước đến bên cửa sổ vừa phơi nắng vừa trả lời.
Star: Làm chút việc.
Hạ Trì lười biếng hàng thật giá thật dựa vào đầu giường, tối hôm qua lập team cùng bọn Lý Lãng tới hơn bốn giờ mới đi ngủ, mở mắt ra đã là ba rưỡi chiều.
Vừa nhìn thấy tin nhắn của Tô Tinh hắn ngồi thẳng dậy ngay lập tức, cũng không rỗi hơi đánh chữ nữa, gửi thẳng voice tới cho cậu.
Ông hai thằng bố mày đây: Cậu làm việc gì? Cái ngày âm ba độ lại đi phát tờ rơi? Hay lại tới chỗ nào làm PG quảng cáo đấy hả? Lần trước tay đỏ lạnh cóng lại vẫn chưa chừa hả? Này Tô Tinh tớ cảnh cáo cậu, mau tìm chỗ nào ấm áp ngồi xuống cho ông đây, gửi định vị tớ tới đón cậu ngay bây giờ!
Hắn nói xong một tràng dài vẫn chưa thấy hả giận, vì vậy bồi thêm một câu.
Ông hai thằng bố mày đây: Kiểu gì cũng phải đánh cậu một trận!
Không ngờ lần này Tô Tinh lại ngoan ngoãn nghe lời, lập tức gửi định vị cho Hạ Trì.
Hạ Trì gấp gáp không chịu nổi, dự báo thời tiết đã báo động về sương muối dày đặc, tay Tô Tinh vào mùa hè lạnh không khác gì tảng băng, chỉ cần đi phát tờ rơi một ngày thôi tay đã bị lở loét hết cả. Hắn lấy bừa một chiếc áo khoác trên móc treo mặc lên, vội vội vàng vàng mặc quần, còn chưa kịp đeo thắt lưng đã cầm chìa khóa chạy vọt ra ngoài, vừa liếc mắt qua màn hình điện thoại trong tay thì thấy hiển thị địa điểm ‘Hẻm 3 ngõ 9 khu Như Ý phố Đồng Quan thành phố Tân Dương’.
Đang xỏ giày dở thì Hạ Trì mới sực nhớ ra.
Ông hai thằng bố mày đây: Cậu ở nhà?
Star: Ừm, ở nhà làm chút việc, lát tranh thủ tới cửa hàng thuốc.
Ông hai thằng bố mày đây: Cậu tới cửa hàng thuốc làm gì? Khó chịu chỗ nào? Bị bệnh? Nghiêm trọng không?
Star: Không, cậu nói muốn đánh tớ mà, tớ chuẩn bị trước một chút thuốc trị thương.
Hạ Trì cứng họng, lướt nhật kí trò chuyện lên trên muốn thu hồi tin ‘Thế nào cũng phải đánh cậu một trận’ nghe ngông nghênh không chịu được, nhưng tin nhắn đã gửi đi quá hai phút, không thể thu hồi.
Ông hai thằng bố mày đây: …
Ông hai thằng bố mày đây: Em nói ngược, ý tớ là anh Tinh đánh em đi! Không cần nhân nhượng! Đánh em thật mạnh vào!
Tô Tinh dựa vào cửa sổ, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên khung cửa sổ, nhìn vào điện thoại không thể nhịn cười nổi.
Hai người chat chít về những câu chuyện thường ngày. Hạ Trì nói lát nữa hắn sẽ đưa xe máy đi tu sửa, một người bạn của hắn mới nhập được lô thiết bị nước ngoài xịn xò, hắn đi qua xem xem, còn ưỡn a ưỡn ẹo hỏi Tô Tinh xa hắn lâu vậy có nhớ mình không.
Tô Tinh bật cười, cái gì mà xa nhau lâu cơ chứ, rõ ràng mới chỉ có hai ngày cuối tuần không gặp nhau. Tối qua còn call video một tiếng đồng hồ, sau đó Hạ Trì mặt dày hơn da đít voi đòi phát sóng trực tiếp quá trình tắm rửa cho Tô Tinh xem, bị Tô Tinh từ chối thẳng thừng. Hắn nhếch miệng cười đểu qua camera, chẳng nói chẳng rằng hai tay cởi áo, ánh mắt Tô Tinh dao động vì cơ bắp rắn chắc ở bụng dưới của Hạ Trì, đỏ mặt vội vội vàng vàng tắt video call.
Hạ Trì nằng nặc truy hỏi Tô Tinh rốt cuộc có nhớ mình hay không.
Cậu còn chưa kịp đánh xong chữ ‘nhớ’ bỗng nhiên tiếng hét chói tai của Tô Hồng truyền từ ngoài cửa vào, kèm theo đó là tiếng ‘choang’ vang lên, là tiếng bát sứ vỡ trên sàn nhà. Cậu nhíu mày buông điện thoại xuống, vừa ra khỏi phòng lập tức thấy nồi nước nóng đun sủi cảo đổ nghiêng ngả dưới sàn phòng bếp, chiếc bát vỡ thành ba mảnh, những viên sủi cảo tròn trịa vương vãi đầy đất.
Tô Hồng vội vàng đưa hai tay ra sau lưng, che giấu vẻ sững sờ đột ngột của mình, ngón tay cứng đờ không thể gập lại.
Bà sợ Tô Tinh phát hiện mình không ổn nên lạnh mặt bước về phòng, buông một câu ‘Nóng chết tao, ăn cái rắm’ rồi đóng ‘rầm’ cửa phòng lại.
Trên sàn nhà nhếch nhác chẳng ra thể thống gì, sủi cảo bị vỡ tung tóe, nhân bên trong vãi ra khắp nền đất; nước canh chảy theo đường men gạch lát nền, dầu mỡ và bụi bẩn tích trong khe hở nhão nhoét trôi trên sàn.
Nước canh men theo đường lát gạch chảy tới mũi chân cậu, thấm đẫm mũi dép bông màu xám. Cơn bực bội dâng lên trong lòng Tô Tinh ngay tức khắc, cậu siết nắm đấm thật chặt, nhắm hai mắt lại hít một hơi thật sâu.
Cuối cùng cậu mím môi, chẳng nói rằng rằng cầm lấy thùng rác và giẻ lau, ngồi xổm xuống lau dọn sàn nhà sạch sẽ.
Lúc quay về phòng, điện thoại bị Hạ Trì spam tin nhắn cháy máy, trên màn hình toàn là ‘Nhớ tớ không’, ‘Đâu rồi? Chạy rồi à?’, ‘Ra đây tiếp chuyện nào’…
Tô Tinh lau khô tay, trả lời tin nhắn Hạ Trì rằng vừa nãy đi vệ sinh.
Ông hai thằng bố mày đây: Đồ gọi ship tới rồi, tớ ăn chút đồ lót dạ trước, đói sắp xỉu.
Star: Được rồi, lần sau đừng dậy muộn vậy.
Ông hai thằng bố mày đây: Tuân mệnh! Bé Trạng nguyên lạnh lùng đại nhân!
Gửi tới một sticker con heo đang giơ vòng hoa ngoáy mông.
Tô Tinh nhìn chằm chằm con heo một hồi lâu, duỗi ngón tay gõ lên mũi heo, bao nhiêu giận dỗi tích tụ trong lòng cũng dần tan biến.
Ông hai thằng bố mày đây: Buổi tối call video?
Star: Được.
Ông hai thằng bố mày đây: Kiểu không mặc quần áo?
Star:?
Ông hai thằng bố mày đây: Tớ cởi, cậu thế nào cũng được!
Cậu tưởng rằng Tô Hồng uống quá nhiều nên nôn mửa xuống cống. Cậu cầm chiếc đũa chọc xuống một cách thành thạo, nước trong bồn rửa mặt nhanh chóng trôi đi, định ném chiếc đũa vừa lấy ra sang một góc bỗng phát hiện một mớ tóc quấn quanh đũa, tích lại nhiều như nắm tay trẻ con.
Cậu không mảy may để ý, tóc Tô Hồng vừa dài lại vừa dày, lúc nào cũng đứng trước gương chải đầu, sau một thời gian đường ống cống bị tắc là chuyện khó tránh khỏi.
Ăn xong bữa sáng, cậu dọn dẹp vỏ chai rượu rỗng và tàn thuốc còn sót lại trong phòng khách gọn gàng sạch sẽ, tới lúc quét nhà mới phát hiện trong nhà toàn tóc là tóc.
Từng nhúm tóc xoăn dài màu nâu nhạt vương ở góc bàn, dưới gầm sofa, trong góc tường. Tô Hồng lúc nào cũng chăm sóc cẩn thận mái tóc đẹp của bà, đây là lần đầu tiên trong nhà xuất hiện nhiều tóc rụng tới vậy.
Cậu đổ rác rưởi xuống tầng dưới rồi tới cửa hàng tạp hóa mua một chút đồ ăn đông lạnh, lúc thanh toán nghĩ ngợi một hồi, nghe nói ăn mè sẽ nuôi tóc chắc khỏe, vì vậy quay lại kệ hàng lấy một túi mè đen rang.
Buổi chiều cậu nhận việc giúp hai học sinh trung học cơ sở làm bài tập, một đề thi hai mươi lăm đồng. Đang lúc làm dở đề Sinh học, cửa phòng bị đẩy ra một cách thô bạo.
Tô Hồng dựa lên khung cửa, tay trái xoa bóp nhẹ nhàng cổ tay phải, vẫn hơi ngái ngủ, tóc buộc sau lưng rối tung rối loạn.
Tô Tinh đặc biệt chú ý một chút, chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng thấy tóc của Tô Hồng mỏng hơn rất nhiều, thậm chí còn thấy một mảng da đầu cỡ ngón tay cái trên thái dương bên trái của bà.
“Có gì ăn không?” Tô Hồng ngáp một cái, hỏi.
Tô Tinh cầm bút chì chỉ ra ngoài, nói: “Trên bàn có trứng gà, trong nồi có sủi cảo.”
Tô Hồng khụt khịt mũi, nói: “Dạo này không tiêm à? Trong phòng mùi nồng nặc.”
“Không ra ngoài, không tiêm.”
Tô Tinh cũng không ngẩng đầu lên, lấy điện thoại chụp đáp án những câu hỏi trắc nghiệm rồi gửi cho hai học sinh kia.
“Hơ!” Tô Hồng nhướng mày nheo mắt, “Tao khuyên mày tốt nhất ở trong nhà cũng phải tiêm, tầng trên tầng dưới xung quanh toàn là mấy lão biến thái, một khi bị phát hiện thì tới lúc đó chỉ sợ thương nhớ mày. Mày vừa trẻ vừa đẹp, mẹ mày hoa tàn ít bướm không thể nào nảy sinh ý xấu được!”
Tô Tinh đang viết đáp án một câu hỏi khó trên giấy, bỗng nhiên tay khựng lại, đầu bút chọc một lỗ đen thật sâu trên tờ giấy.
Cậu bình tĩnh đặt bút xuống rồi đi tới cửa, nhìn Tô Hồng không chút cảm xúc, nói: “Trứng gà trên bàn, sủi cảo trong nồi.”
Nói xong câu đó, Tô Tinh đóng cửa lại ngay lập tức.
“Á à,” Tô Hồng cười khẩy, “được lắm!”
Bà lê đầu gối đau nhức của mình tới nhà vệ sinh, trong lúc đánh răng đột nhiên cơn choáng váng ập tới, một luồng sáng trắng nổ ‘ầm’ một tiếng trước mắt, hai tay bà vội vã chống lên thành bồn rửa mặt, nôn khan hai bãi, nước chua trực trào vọt lên yết hầu.
Có thể là chưa ăn gì nên bị tụt huyết áp. Khi cơn chóng mặt đột ngột qua đi, bà thất thần súc miệng để rửa sạch vị đắng trong miệng, sau đó bóp tuýp thuốc mỡ bôi lên nốt đỏ trên cổ. Bà kéo áo ngủ xuống, nhìn kĩ trong gương, đã hai ngày trôi qua nhưng nốt đỏ không biến mất mà hình như còn lớn hơn một chút.
Chẳng nhẽ là bệnh ngoài da? Trên giường có bọ chét?
Bà lấy thuốc mỡ mắt Erythromycin lên đầu ngón tay thoa một lớp trên nốt đỏ, cũng không quá để ý tới vết lấm tấm không bắt mắt này.
—–
Tô Tinh đang làm bài thi được một nửa bỗng nhiên điện thoại rung lên, là tin nhắn của Hạ Trì.
Ông hai thằng bố mày đây: Làm gì đó?
Tô Tinh mỉm cười đặt bút xuống, vươn vai rồi bước đến bên cửa sổ vừa phơi nắng vừa trả lời.
Star: Làm chút việc.
Hạ Trì lười biếng hàng thật giá thật dựa vào đầu giường, tối hôm qua lập team cùng bọn Lý Lãng tới hơn bốn giờ mới đi ngủ, mở mắt ra đã là ba rưỡi chiều.
Vừa nhìn thấy tin nhắn của Tô Tinh hắn ngồi thẳng dậy ngay lập tức, cũng không rỗi hơi đánh chữ nữa, gửi thẳng voice tới cho cậu.
Ông hai thằng bố mày đây: Cậu làm việc gì? Cái ngày âm ba độ lại đi phát tờ rơi? Hay lại tới chỗ nào làm PG quảng cáo đấy hả? Lần trước tay đỏ lạnh cóng lại vẫn chưa chừa hả? Này Tô Tinh tớ cảnh cáo cậu, mau tìm chỗ nào ấm áp ngồi xuống cho ông đây, gửi định vị tớ tới đón cậu ngay bây giờ!
Hắn nói xong một tràng dài vẫn chưa thấy hả giận, vì vậy bồi thêm một câu.
Ông hai thằng bố mày đây: Kiểu gì cũng phải đánh cậu một trận!
Không ngờ lần này Tô Tinh lại ngoan ngoãn nghe lời, lập tức gửi định vị cho Hạ Trì.
Hạ Trì gấp gáp không chịu nổi, dự báo thời tiết đã báo động về sương muối dày đặc, tay Tô Tinh vào mùa hè lạnh không khác gì tảng băng, chỉ cần đi phát tờ rơi một ngày thôi tay đã bị lở loét hết cả. Hắn lấy bừa một chiếc áo khoác trên móc treo mặc lên, vội vội vàng vàng mặc quần, còn chưa kịp đeo thắt lưng đã cầm chìa khóa chạy vọt ra ngoài, vừa liếc mắt qua màn hình điện thoại trong tay thì thấy hiển thị địa điểm ‘Hẻm 3 ngõ 9 khu Như Ý phố Đồng Quan thành phố Tân Dương’.
Đang xỏ giày dở thì Hạ Trì mới sực nhớ ra.
Ông hai thằng bố mày đây: Cậu ở nhà?
Star: Ừm, ở nhà làm chút việc, lát tranh thủ tới cửa hàng thuốc.
Ông hai thằng bố mày đây: Cậu tới cửa hàng thuốc làm gì? Khó chịu chỗ nào? Bị bệnh? Nghiêm trọng không?
Star: Không, cậu nói muốn đánh tớ mà, tớ chuẩn bị trước một chút thuốc trị thương.
Hạ Trì cứng họng, lướt nhật kí trò chuyện lên trên muốn thu hồi tin ‘Thế nào cũng phải đánh cậu một trận’ nghe ngông nghênh không chịu được, nhưng tin nhắn đã gửi đi quá hai phút, không thể thu hồi.
Ông hai thằng bố mày đây: …
Ông hai thằng bố mày đây: Em nói ngược, ý tớ là anh Tinh đánh em đi! Không cần nhân nhượng! Đánh em thật mạnh vào!
Tô Tinh dựa vào cửa sổ, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên khung cửa sổ, nhìn vào điện thoại không thể nhịn cười nổi.
Hai người chat chít về những câu chuyện thường ngày. Hạ Trì nói lát nữa hắn sẽ đưa xe máy đi tu sửa, một người bạn của hắn mới nhập được lô thiết bị nước ngoài xịn xò, hắn đi qua xem xem, còn ưỡn a ưỡn ẹo hỏi Tô Tinh xa hắn lâu vậy có nhớ mình không.
Tô Tinh bật cười, cái gì mà xa nhau lâu cơ chứ, rõ ràng mới chỉ có hai ngày cuối tuần không gặp nhau. Tối qua còn call video một tiếng đồng hồ, sau đó Hạ Trì mặt dày hơn da đít voi đòi phát sóng trực tiếp quá trình tắm rửa cho Tô Tinh xem, bị Tô Tinh từ chối thẳng thừng. Hắn nhếch miệng cười đểu qua camera, chẳng nói chẳng rằng hai tay cởi áo, ánh mắt Tô Tinh dao động vì cơ bắp rắn chắc ở bụng dưới của Hạ Trì, đỏ mặt vội vội vàng vàng tắt video call.
Hạ Trì nằng nặc truy hỏi Tô Tinh rốt cuộc có nhớ mình hay không.
Cậu còn chưa kịp đánh xong chữ ‘nhớ’ bỗng nhiên tiếng hét chói tai của Tô Hồng truyền từ ngoài cửa vào, kèm theo đó là tiếng ‘choang’ vang lên, là tiếng bát sứ vỡ trên sàn nhà. Cậu nhíu mày buông điện thoại xuống, vừa ra khỏi phòng lập tức thấy nồi nước nóng đun sủi cảo đổ nghiêng ngả dưới sàn phòng bếp, chiếc bát vỡ thành ba mảnh, những viên sủi cảo tròn trịa vương vãi đầy đất.
Tô Hồng vội vàng đưa hai tay ra sau lưng, che giấu vẻ sững sờ đột ngột của mình, ngón tay cứng đờ không thể gập lại.
Bà sợ Tô Tinh phát hiện mình không ổn nên lạnh mặt bước về phòng, buông một câu ‘Nóng chết tao, ăn cái rắm’ rồi đóng ‘rầm’ cửa phòng lại.
Trên sàn nhà nhếch nhác chẳng ra thể thống gì, sủi cảo bị vỡ tung tóe, nhân bên trong vãi ra khắp nền đất; nước canh chảy theo đường men gạch lát nền, dầu mỡ và bụi bẩn tích trong khe hở nhão nhoét trôi trên sàn.
Nước canh men theo đường lát gạch chảy tới mũi chân cậu, thấm đẫm mũi dép bông màu xám. Cơn bực bội dâng lên trong lòng Tô Tinh ngay tức khắc, cậu siết nắm đấm thật chặt, nhắm hai mắt lại hít một hơi thật sâu.
Cuối cùng cậu mím môi, chẳng nói rằng rằng cầm lấy thùng rác và giẻ lau, ngồi xổm xuống lau dọn sàn nhà sạch sẽ.
Lúc quay về phòng, điện thoại bị Hạ Trì spam tin nhắn cháy máy, trên màn hình toàn là ‘Nhớ tớ không’, ‘Đâu rồi? Chạy rồi à?’, ‘Ra đây tiếp chuyện nào’…
Tô Tinh lau khô tay, trả lời tin nhắn Hạ Trì rằng vừa nãy đi vệ sinh.
Ông hai thằng bố mày đây: Đồ gọi ship tới rồi, tớ ăn chút đồ lót dạ trước, đói sắp xỉu.
Star: Được rồi, lần sau đừng dậy muộn vậy.
Ông hai thằng bố mày đây: Tuân mệnh! Bé Trạng nguyên lạnh lùng đại nhân!
Gửi tới một sticker con heo đang giơ vòng hoa ngoáy mông.
Tô Tinh nhìn chằm chằm con heo một hồi lâu, duỗi ngón tay gõ lên mũi heo, bao nhiêu giận dỗi tích tụ trong lòng cũng dần tan biến.
Ông hai thằng bố mày đây: Buổi tối call video?
Star: Được.
Ông hai thằng bố mày đây: Kiểu không mặc quần áo?
Star:?
Ông hai thằng bố mày đây: Tớ cởi, cậu thế nào cũng được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.