Bí Kíp Sinh Tồn Trong Thế Giới "Truyện Lạ Khắp Nơi"
Chương 34
Trà Ngũ
13/09/2024
Margot Verger có một bí mật.
...Cô ghét màn đêm.
Thật ra thứ cô ghét không phải là đêm tối, mà là trong đêm khuya yên tĩnh, cô luôn có thể nhìn thấy một bộ mặt khác của tòa lâu đài này--
Mặc dù cô đã lớn lên ở đây từ nhỏ.
Cô ngửi thấy mùi ẩm ướt khó chịu của gỗ mục từ những bức tường thép, những dây leo dài đầy gai bò ra từ trong cống ngầm bóp nghẹt trái tim cô, yên lặng đâm vào da thịt; cô có thể nghe thấy tiếng róc rách từ dòng nước, giống như một đàn chuột với hàm răng sắc nhọn đang bò trên những đường ống rỉ sét, cô còn có thể nghe thấy tiếng d/òi bò nhúc nhích và ruồi nhặng bay vù vù bên tai nghe rất phiền.
Margot không thích trang viên này, mặc dù ở đây cô là đại tiểu thư có cuộc sống sung túc, địa vị cao quý.
Khi còn nhỏ, cô thường bò lên bệ cửa sổ, rung đùi đắc ý đếm sao.
"Một hai ba..."
Những ngôi sao thật đẹp.
Chúng treo cao trên bầu trời đêm tối tăm, giống như những viên kim cương trong suốt lóng lánh rực rỡ được Thượng đế rải lên tấm màn đen.
Từng ngôi sao, ngôi sao nào cũng sáng rõ.
Nhiều sao như thế liệu sẽ có một ngôi sao nào thuộc về cô hay không?
Cô nghe mẹ kể, khi người ta chếc đi sẽ biến thành vì sao trên bầu trời, nên sau khi bà ngoại mất sẽ luôn theo dõi bảo vệ mẹ từ trên bầu trời, vậy mẹ cũng đang quan sát cô từ trên trời đúng không?
Cô bé Margot vui vẻ kỳ vọng, mở to mắt nhìn lên bầu trời đêm.
Bầu trời đầy sao, dòng sông ngân hà phản chiếu trong đôi mắt hân hoan, tràn đầy mong đợi, không nhiễm bụi trần của cô.
Sau đó tay nắm cửa chuyển động và có người bước vào.
Margot quay lại và nhìn thấy anh trai mình.
Mason Verger.
…
Sau đêm đó, ánh sao không bao giờ chiếu vào đôi mắt Margot nữa.
Cô không nhìn thấy dòng sông ngân hà rực rỡ, cũng không nhìn thấy ánh bình minh và hoàng hôn, thậm chí cô còn không thèm phân biệt ngày hay đêm nữa.
Trong vườn hoa ngoài cửa sổ trồng đầy những bông hồng đỏ xinh đẹp ướt át. Nước mắt cô rơi xuống, cô cảm thấy những giọt nước mắt đó sẽ không bị Mason uống hết, chúng luôn ở đó, biến thành những trứng sâu bấu đầy trên thân những cây hoa hồng đỏ.
Có lẽ vì một lần thành công không bị phát hiện, Mason ngày càng táo tợn hơn, càng ngày càng điên cuồng ngang ngược, sau khi đe dọa bằng lời nói không thành, anh ta chuyển sang tra tấn thể xác, vậy nên Margot sẽ ngồi một mình ở mép giường trong đêm khuya yên tĩnh, nhưng cô không thức thâu đêm vì những ngôi sao mà là vì quá đau đớn.
Cô không bao giờ đếm sao nữa.
Lời mẹ nói đều là dối trá, là để lừa trẻ con.
Còn cô có lẽ đã không được tính là một đứa trẻ nữa rồi.
Sau đó, lão Verger phát hiện ra những vết sẹo trên cơ thể Margot.
Ông ta gọi Mason đến thư phòng, và răn dạy một cách nhẹ nhàng nên anh ta giảm dần số lần đến tìm Margot vào đêm khuya.
Anh ta bắt đầu đặt bẫy săn bắt bên ngoài Trang trại Muskrat.
Và lão Verger lại đến tìm Margot.
Cha cô dặn: Hãy giữ mọi chuyện trong lòng, đừng nói cho ai biết và hãy bảo vệ danh tiếng của gia đình Verger.
Chỉ cần Margot giữ bí mật, cha sẽ cho cô một bất động sản là nơi cô có thể sống yên ổn sau này.
“Con là một đứa con gái, đừng nghĩ đến việc tranh giành với anh trai mình.” Lão Verger nói, ngay sau đó ông ta đã lập di chúc, giao quyền thừa kế tài sản cho con trai mình, nếu Mason chết, Magot sẽ không nhận được một xu.
...Thực ra cô cũng không muốn tranh giành tài sản với Mason.
Việc này cứ thế trôi qua.
Nhưng đến đêm, khi nằm trên giường dựa vào tường, cô vẫn nghe thấy tiếng khóc.
Cô nghe thấy tiếng khóc của trẻ con ở bên kia, và cô biết chúng đang phải chịu đựng những gì, Mason luôn dụ dỗ trẻ em từ các cô nhi viện và khu ổ chuột đến Trang trại Muskrat, cho chúng đồ chơi, quần áo mới, kẹo và mọi thứ mà trong cuộc sống của những đứa trẻ nghèo khổ đó chưa từng trải qua. Những đứa trẻ đến đây đều rất vui vẻ, tưởng rằng mình sẽ có được hạnh phúc và niềm vui nhưng không ngờ rằng thứ chúng nuốt xuống là thuốc độc bọc đường.
Chúng không biết ở đây mình sẽ phải chịu sự đối xử cực kỳ bi thảm như thế nào, mà cha mẹ của chúng lại càng không biết.
Những gia đình trong khu ổ chuột tưởng đã gặp được người giàu có tốt bụng, họ cho con đi chơi, đưa đi là một thân xác hoàn chỉnh mà nhận về lại là một tâm hồn tan vỡ.
Giống như cô vậy.
Margot nằm trên giường, lạnh lùng nhìn trần nhà trắng xóa, chếc lặng và thờ ơ.
Đã lâu rồi cô không ngẩng đầu ngắm sao nữa, thậm chí thỉnh thoảng cô còn không nếm được món súp nóng hay nguội, tinh thần hoảng hốt cứ nghĩ rằng những con d/òi bẩn thỉu đang bò đầy trên bánh miếng bánh mì trước mặt.
Cô nghe thấy giọng nói phấn khích của Mason. Anh ta hào hứng tổ chức một bữa tiệc, khui chai rượu vang đỏ được cất kỹ bao năm, nâng ly và nuốt rượu xuống cùng với nước mắt của những đứa trẻ.
Cô ngồi ở mép giường, quay đầu thì thấy một cánh đồng hoa hồng héo úa.
Margot biết rằng cô sẽ không bao giờ có thể quay lại quá khứ.
Sau đó cô đến một trường học mới.
Vào ngày nhập học, cô nhìn thấy một cô bé rực rỡ như mái tóc vàng chói lọi của cô ấy vậy. Margot nhớ rằng cô cũng có mái tóc dài màu vàng, nhưng nó mỏng và khô xơ do mất ngủ quanh năm.
Cô bé ấy xua đuổi những kẻ bắt nạt, ôm một cô bé yếu đuối vào lòng an ủi, những ngón tay thon dài trắng nõn lau đi nước mắt trên mặt của cô bé kia.
Margot ngạc nhiên khi phát hiện ra trái tim vốn đã thờ ơ như bãi nước đọng của cô lâu nay lại có một gợn sóng.
- -Cô không khỏi nảy sinh ác ý nhìn cô bé hay khóc đó.
Nếu ở trang viên của Mason, con bé chắc chắn sẽ là người anh ta thích nhất.
Cô bối rối lại không biết phải làm sao, không biết tại sao mình lại có những ý nghĩ ác độc như vậy đối với một người ngoài vô tội. Cô sợ hãi nội tâm đê hèn của chính mình, thậm chí còn quấn chặt mình lại, không dám để ai nhìn thấy trái tim từ lâu đã thối nát sinh dòi của mình.
Sau đó, cô trở thành bạn cùng phòng với hai người ấy.
Cô bé bảo vệ người khác là Sydel, cô ấy có một mái tóc dài màu vàng khiến người khác ngưỡng mộ, làn da trắng như tuyết, còn có một đôi mắt xanh thẳm sinh động, mỗi lần cô ấy liếc mắt nhìn qua là tim của Margot lại đập nhanh hơn, rồi sợ sệt tránh né.
Cô luôn cảm thấy rằng... Sydel có thể nhìn thấu cô, kể cả phần da thịt thối rữa được bọc trong bộ quần áo đắt tiền.
Một ngày nọ, cô bé tên Sydel tuyên bố trong phòng ký túc xá rằng: Nếu các cậu bị bắt nạt thì hãy đến tìm mình.
Cô ấy vô cùng xinh đẹp, thái độ thản nhiên, nhướng hàng lông mi dài mảnh của mình lên, đôi mắt xanh nhẹ nhàng nhìn quét qua các cô bé trong phòng ký túc xá.
Khí chất lạnh lùng, như thể toàn thân cô ấy đang tỏa ra một luồng khí lạnh, nhưng dù vậy, dường như cô ấy vẫn tỏa sáng trong phòng ký túc tối tăm.
Kỳ lạ thay, ngay lúc đó, Margot chợt nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh.
- --Tim đập nhanh không còn là vì sự hèn nhát và sợ hãi, mà là... vì hồi hộp và...kỳ vọng chưa từng có.
Trong khoảnh khắc, dường như cô lại nhìn thấy những ngôi sao trong đêm tối.
Nhưng cô không bao giờ kỳ vọng rằng mình cũng có thể có dũng khí của một ngôi sao.
Margot vẫn im lặng quan sát mọi thứ trước mặt trong góc tối, giống như khi cô ở trang trại Muskrat.
Hình như cô đã rời khỏi nơi đó lại hình như chưa từng rời đi.
Cô thấy Louise và Sydel trở thành bạn tốt của nhau, thấy Sydel mỉm cười với Louise; cô biết Jacqueline ghét Sydel, và cô cũng vậy, nhưng sự chán ghét của họ không giống nhau.
Một ngày nọ, Sydel nhìn thấy những vết thương chưa lành trên cơ thể cô.
Cô nhìn thấy sự ngạc nhiên thoáng qua trong mắt Sydel. Sydel vẫn nói chuyện với cô như không có chuyện gì xảy ra, và không hề tỏ ra khác thường.
Margot chợt hiểu ra rằng có thể Sydel không phải là người kiêu căng và lạnh lùng như trong mắt người ngoài, thật ra cô ấy rất dịu dàng.
……Được rồi. Cô nghĩ.
Cho dù đó không phải là ngôi sao của cô, thì cô vẫn hy vọng ngôi sao này có thể luôn treo trên bầu trời đêm và không bao giờ rơi xuống.
Trong kỳ nghỉ, cô trở lại trang trại Muskrat và gặp lại anh trai mình - Mason Verger.
Anh ta vẫn như trước, Margot nghĩ rằng cô có thể làm được điều gì đó, nhưng đối mặt với bức tường sắt cao lớn và lạnh lẽo, cô lại hèn nhát rút lui.
Cho đến khi Mason nhìn thấy số liên lạc trên điện thoại, anh ta điên cuồng hưng phấn chộp lấy điện thoại, lẩm bẩm tên Sydel.
Sau đó Margot mới nhận ra rằng Mason đã để mắt đến Sydel từ vài năm trước, nhưng làm sao cô có thể để ngôi sao đó rơi vào vũng lầy, ngay cả khi ngôi sao đó không thuộc về cô.
Cô sẽ buồn lắm nếu ngôi sao sáng ngời ấy rơi xuống vũng lầy dơ dáy này.
Margot muốn giật lại chiếc điện thoại. Tất nhiên Mason có thể đánh bại đứa em gái 12 tuổi của mình, nhưng anh ta đã bị sốc trước sự điên cuồng của cô.
Sau đó, điện thoại di động của Margot vẫn rơi vào tay Mason, vì cha của họ, lão Verger, đã quay lại. Ông ta không thể chịu đựng được hành vi xúc phạm của con gái với con trai mình - chẳng hạn như Margot đã cắn đứt một miếng thịt trên cổ tay Mason, người đàn ông say bí tỉ rút thắt lưng da kéo con gái vào căn phòng bí mật.
Thực tế, việc đánh đập rất đau đớn nhưng Margot không hề khóc. Nước mắt của cô đã cạn khi bị Mason tr/a t/ấn hồi nhỏ rồi.
Cô vẫn đang nghĩ về những ngôi sao, mặc dù nhiều năm qua cô đã không còn nhìn thấy chúng nữa.
Nhưng……
Những ngôi sao thực sự rất đẹp.
Đó không phải là ngôi sao của cô, nhưng trong khoảnh khắc, ánh sao đã chiếu vào mắt cô, cô nhìn thấy nhiều năm trước có một đứa trẻ đã ngồi bên cửa sổ ngẩng đầu đếm sao.
Cô vẫn còn sạch sẽ, ngây thơ, không nhiễm bụi trần như vậy.
Dưới ánh sáng rực rỡ của dòng ngân hà, dường như cô cũng biến thành một ngôi sao rồi.
Một ngôi sao sáng lấp lánh.
Sau khi quản gia tìm thấy Margot, Mason đã tìm bác sĩ bôi thuốc cho cô.
“Em nói xem sao em lại chọc vào ông già đó làm gì?" Anh ta cười khúc khích bên giường cô, “Cũng không phải em không biết tính tình nóng nảy của ông ấy.”
“Đợi Sydel đến đây, em đừng nói lung tung," Mason đe dọa, bởi vì trước nay cô vẫn luôn nhẫn nhục chịu đựng, thậm chí anh ta còn không nhớ rằng Margot là một người biết phản kháng.
Margot giả vờ cúi đầu vâng theo nhưng vẫn nhân cơ hội lấy trộm điện thoại di động của người khác để gửi tin nhắn cho Sydel.
[Đừng đến.]
...Mau chạy đi.
Đừng đến đây, đây là địa ngục trần gian.
Cô nghĩ có lẽ mình sẽ không bao giờ gặp lại Sydel nữa, mặc dù cô rất muốn gặp cô ấy.
Nhưng ngày hôm sau, khi cô đi xuống lầu thì nhìn thấy cô bé da trắng tóc vàng ngồi trên ghế sofa ngẩng đầu nhìn thẳng vào mình.
Margot vô thức nở nụ cười, mặc dù cô đã quên mất cách các cơ hoạt động khi cười, và cũng quên luôn cảm xúc của một con người khi cười.
Ôi, cuối cùng ngôi sao ấy vẫn rơi vào lòng cô.
Mặc dù cô nhút nhát, ti tiện lại xấu xí và chưa từng tiến lên một bước.
Sydel vẫn trở thành ngôi sao mai dẫn cô đi ra khỏi bóng tối.
...Cô ghét màn đêm.
Thật ra thứ cô ghét không phải là đêm tối, mà là trong đêm khuya yên tĩnh, cô luôn có thể nhìn thấy một bộ mặt khác của tòa lâu đài này--
Mặc dù cô đã lớn lên ở đây từ nhỏ.
Cô ngửi thấy mùi ẩm ướt khó chịu của gỗ mục từ những bức tường thép, những dây leo dài đầy gai bò ra từ trong cống ngầm bóp nghẹt trái tim cô, yên lặng đâm vào da thịt; cô có thể nghe thấy tiếng róc rách từ dòng nước, giống như một đàn chuột với hàm răng sắc nhọn đang bò trên những đường ống rỉ sét, cô còn có thể nghe thấy tiếng d/òi bò nhúc nhích và ruồi nhặng bay vù vù bên tai nghe rất phiền.
Margot không thích trang viên này, mặc dù ở đây cô là đại tiểu thư có cuộc sống sung túc, địa vị cao quý.
Khi còn nhỏ, cô thường bò lên bệ cửa sổ, rung đùi đắc ý đếm sao.
"Một hai ba..."
Những ngôi sao thật đẹp.
Chúng treo cao trên bầu trời đêm tối tăm, giống như những viên kim cương trong suốt lóng lánh rực rỡ được Thượng đế rải lên tấm màn đen.
Từng ngôi sao, ngôi sao nào cũng sáng rõ.
Nhiều sao như thế liệu sẽ có một ngôi sao nào thuộc về cô hay không?
Cô nghe mẹ kể, khi người ta chếc đi sẽ biến thành vì sao trên bầu trời, nên sau khi bà ngoại mất sẽ luôn theo dõi bảo vệ mẹ từ trên bầu trời, vậy mẹ cũng đang quan sát cô từ trên trời đúng không?
Cô bé Margot vui vẻ kỳ vọng, mở to mắt nhìn lên bầu trời đêm.
Bầu trời đầy sao, dòng sông ngân hà phản chiếu trong đôi mắt hân hoan, tràn đầy mong đợi, không nhiễm bụi trần của cô.
Sau đó tay nắm cửa chuyển động và có người bước vào.
Margot quay lại và nhìn thấy anh trai mình.
Mason Verger.
…
Sau đêm đó, ánh sao không bao giờ chiếu vào đôi mắt Margot nữa.
Cô không nhìn thấy dòng sông ngân hà rực rỡ, cũng không nhìn thấy ánh bình minh và hoàng hôn, thậm chí cô còn không thèm phân biệt ngày hay đêm nữa.
Trong vườn hoa ngoài cửa sổ trồng đầy những bông hồng đỏ xinh đẹp ướt át. Nước mắt cô rơi xuống, cô cảm thấy những giọt nước mắt đó sẽ không bị Mason uống hết, chúng luôn ở đó, biến thành những trứng sâu bấu đầy trên thân những cây hoa hồng đỏ.
Có lẽ vì một lần thành công không bị phát hiện, Mason ngày càng táo tợn hơn, càng ngày càng điên cuồng ngang ngược, sau khi đe dọa bằng lời nói không thành, anh ta chuyển sang tra tấn thể xác, vậy nên Margot sẽ ngồi một mình ở mép giường trong đêm khuya yên tĩnh, nhưng cô không thức thâu đêm vì những ngôi sao mà là vì quá đau đớn.
Cô không bao giờ đếm sao nữa.
Lời mẹ nói đều là dối trá, là để lừa trẻ con.
Còn cô có lẽ đã không được tính là một đứa trẻ nữa rồi.
Sau đó, lão Verger phát hiện ra những vết sẹo trên cơ thể Margot.
Ông ta gọi Mason đến thư phòng, và răn dạy một cách nhẹ nhàng nên anh ta giảm dần số lần đến tìm Margot vào đêm khuya.
Anh ta bắt đầu đặt bẫy săn bắt bên ngoài Trang trại Muskrat.
Và lão Verger lại đến tìm Margot.
Cha cô dặn: Hãy giữ mọi chuyện trong lòng, đừng nói cho ai biết và hãy bảo vệ danh tiếng của gia đình Verger.
Chỉ cần Margot giữ bí mật, cha sẽ cho cô một bất động sản là nơi cô có thể sống yên ổn sau này.
“Con là một đứa con gái, đừng nghĩ đến việc tranh giành với anh trai mình.” Lão Verger nói, ngay sau đó ông ta đã lập di chúc, giao quyền thừa kế tài sản cho con trai mình, nếu Mason chết, Magot sẽ không nhận được một xu.
...Thực ra cô cũng không muốn tranh giành tài sản với Mason.
Việc này cứ thế trôi qua.
Nhưng đến đêm, khi nằm trên giường dựa vào tường, cô vẫn nghe thấy tiếng khóc.
Cô nghe thấy tiếng khóc của trẻ con ở bên kia, và cô biết chúng đang phải chịu đựng những gì, Mason luôn dụ dỗ trẻ em từ các cô nhi viện và khu ổ chuột đến Trang trại Muskrat, cho chúng đồ chơi, quần áo mới, kẹo và mọi thứ mà trong cuộc sống của những đứa trẻ nghèo khổ đó chưa từng trải qua. Những đứa trẻ đến đây đều rất vui vẻ, tưởng rằng mình sẽ có được hạnh phúc và niềm vui nhưng không ngờ rằng thứ chúng nuốt xuống là thuốc độc bọc đường.
Chúng không biết ở đây mình sẽ phải chịu sự đối xử cực kỳ bi thảm như thế nào, mà cha mẹ của chúng lại càng không biết.
Những gia đình trong khu ổ chuột tưởng đã gặp được người giàu có tốt bụng, họ cho con đi chơi, đưa đi là một thân xác hoàn chỉnh mà nhận về lại là một tâm hồn tan vỡ.
Giống như cô vậy.
Margot nằm trên giường, lạnh lùng nhìn trần nhà trắng xóa, chếc lặng và thờ ơ.
Đã lâu rồi cô không ngẩng đầu ngắm sao nữa, thậm chí thỉnh thoảng cô còn không nếm được món súp nóng hay nguội, tinh thần hoảng hốt cứ nghĩ rằng những con d/òi bẩn thỉu đang bò đầy trên bánh miếng bánh mì trước mặt.
Cô nghe thấy giọng nói phấn khích của Mason. Anh ta hào hứng tổ chức một bữa tiệc, khui chai rượu vang đỏ được cất kỹ bao năm, nâng ly và nuốt rượu xuống cùng với nước mắt của những đứa trẻ.
Cô ngồi ở mép giường, quay đầu thì thấy một cánh đồng hoa hồng héo úa.
Margot biết rằng cô sẽ không bao giờ có thể quay lại quá khứ.
Sau đó cô đến một trường học mới.
Vào ngày nhập học, cô nhìn thấy một cô bé rực rỡ như mái tóc vàng chói lọi của cô ấy vậy. Margot nhớ rằng cô cũng có mái tóc dài màu vàng, nhưng nó mỏng và khô xơ do mất ngủ quanh năm.
Cô bé ấy xua đuổi những kẻ bắt nạt, ôm một cô bé yếu đuối vào lòng an ủi, những ngón tay thon dài trắng nõn lau đi nước mắt trên mặt của cô bé kia.
Margot ngạc nhiên khi phát hiện ra trái tim vốn đã thờ ơ như bãi nước đọng của cô lâu nay lại có một gợn sóng.
- -Cô không khỏi nảy sinh ác ý nhìn cô bé hay khóc đó.
Nếu ở trang viên của Mason, con bé chắc chắn sẽ là người anh ta thích nhất.
Cô bối rối lại không biết phải làm sao, không biết tại sao mình lại có những ý nghĩ ác độc như vậy đối với một người ngoài vô tội. Cô sợ hãi nội tâm đê hèn của chính mình, thậm chí còn quấn chặt mình lại, không dám để ai nhìn thấy trái tim từ lâu đã thối nát sinh dòi của mình.
Sau đó, cô trở thành bạn cùng phòng với hai người ấy.
Cô bé bảo vệ người khác là Sydel, cô ấy có một mái tóc dài màu vàng khiến người khác ngưỡng mộ, làn da trắng như tuyết, còn có một đôi mắt xanh thẳm sinh động, mỗi lần cô ấy liếc mắt nhìn qua là tim của Margot lại đập nhanh hơn, rồi sợ sệt tránh né.
Cô luôn cảm thấy rằng... Sydel có thể nhìn thấu cô, kể cả phần da thịt thối rữa được bọc trong bộ quần áo đắt tiền.
Một ngày nọ, cô bé tên Sydel tuyên bố trong phòng ký túc xá rằng: Nếu các cậu bị bắt nạt thì hãy đến tìm mình.
Cô ấy vô cùng xinh đẹp, thái độ thản nhiên, nhướng hàng lông mi dài mảnh của mình lên, đôi mắt xanh nhẹ nhàng nhìn quét qua các cô bé trong phòng ký túc xá.
Khí chất lạnh lùng, như thể toàn thân cô ấy đang tỏa ra một luồng khí lạnh, nhưng dù vậy, dường như cô ấy vẫn tỏa sáng trong phòng ký túc tối tăm.
Kỳ lạ thay, ngay lúc đó, Margot chợt nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh.
- --Tim đập nhanh không còn là vì sự hèn nhát và sợ hãi, mà là... vì hồi hộp và...kỳ vọng chưa từng có.
Trong khoảnh khắc, dường như cô lại nhìn thấy những ngôi sao trong đêm tối.
Nhưng cô không bao giờ kỳ vọng rằng mình cũng có thể có dũng khí của một ngôi sao.
Margot vẫn im lặng quan sát mọi thứ trước mặt trong góc tối, giống như khi cô ở trang trại Muskrat.
Hình như cô đã rời khỏi nơi đó lại hình như chưa từng rời đi.
Cô thấy Louise và Sydel trở thành bạn tốt của nhau, thấy Sydel mỉm cười với Louise; cô biết Jacqueline ghét Sydel, và cô cũng vậy, nhưng sự chán ghét của họ không giống nhau.
Một ngày nọ, Sydel nhìn thấy những vết thương chưa lành trên cơ thể cô.
Cô nhìn thấy sự ngạc nhiên thoáng qua trong mắt Sydel. Sydel vẫn nói chuyện với cô như không có chuyện gì xảy ra, và không hề tỏ ra khác thường.
Margot chợt hiểu ra rằng có thể Sydel không phải là người kiêu căng và lạnh lùng như trong mắt người ngoài, thật ra cô ấy rất dịu dàng.
……Được rồi. Cô nghĩ.
Cho dù đó không phải là ngôi sao của cô, thì cô vẫn hy vọng ngôi sao này có thể luôn treo trên bầu trời đêm và không bao giờ rơi xuống.
Trong kỳ nghỉ, cô trở lại trang trại Muskrat và gặp lại anh trai mình - Mason Verger.
Anh ta vẫn như trước, Margot nghĩ rằng cô có thể làm được điều gì đó, nhưng đối mặt với bức tường sắt cao lớn và lạnh lẽo, cô lại hèn nhát rút lui.
Cho đến khi Mason nhìn thấy số liên lạc trên điện thoại, anh ta điên cuồng hưng phấn chộp lấy điện thoại, lẩm bẩm tên Sydel.
Sau đó Margot mới nhận ra rằng Mason đã để mắt đến Sydel từ vài năm trước, nhưng làm sao cô có thể để ngôi sao đó rơi vào vũng lầy, ngay cả khi ngôi sao đó không thuộc về cô.
Cô sẽ buồn lắm nếu ngôi sao sáng ngời ấy rơi xuống vũng lầy dơ dáy này.
Margot muốn giật lại chiếc điện thoại. Tất nhiên Mason có thể đánh bại đứa em gái 12 tuổi của mình, nhưng anh ta đã bị sốc trước sự điên cuồng của cô.
Sau đó, điện thoại di động của Margot vẫn rơi vào tay Mason, vì cha của họ, lão Verger, đã quay lại. Ông ta không thể chịu đựng được hành vi xúc phạm của con gái với con trai mình - chẳng hạn như Margot đã cắn đứt một miếng thịt trên cổ tay Mason, người đàn ông say bí tỉ rút thắt lưng da kéo con gái vào căn phòng bí mật.
Thực tế, việc đánh đập rất đau đớn nhưng Margot không hề khóc. Nước mắt của cô đã cạn khi bị Mason tr/a t/ấn hồi nhỏ rồi.
Cô vẫn đang nghĩ về những ngôi sao, mặc dù nhiều năm qua cô đã không còn nhìn thấy chúng nữa.
Nhưng……
Những ngôi sao thực sự rất đẹp.
Đó không phải là ngôi sao của cô, nhưng trong khoảnh khắc, ánh sao đã chiếu vào mắt cô, cô nhìn thấy nhiều năm trước có một đứa trẻ đã ngồi bên cửa sổ ngẩng đầu đếm sao.
Cô vẫn còn sạch sẽ, ngây thơ, không nhiễm bụi trần như vậy.
Dưới ánh sáng rực rỡ của dòng ngân hà, dường như cô cũng biến thành một ngôi sao rồi.
Một ngôi sao sáng lấp lánh.
Sau khi quản gia tìm thấy Margot, Mason đã tìm bác sĩ bôi thuốc cho cô.
“Em nói xem sao em lại chọc vào ông già đó làm gì?" Anh ta cười khúc khích bên giường cô, “Cũng không phải em không biết tính tình nóng nảy của ông ấy.”
“Đợi Sydel đến đây, em đừng nói lung tung," Mason đe dọa, bởi vì trước nay cô vẫn luôn nhẫn nhục chịu đựng, thậm chí anh ta còn không nhớ rằng Margot là một người biết phản kháng.
Margot giả vờ cúi đầu vâng theo nhưng vẫn nhân cơ hội lấy trộm điện thoại di động của người khác để gửi tin nhắn cho Sydel.
[Đừng đến.]
...Mau chạy đi.
Đừng đến đây, đây là địa ngục trần gian.
Cô nghĩ có lẽ mình sẽ không bao giờ gặp lại Sydel nữa, mặc dù cô rất muốn gặp cô ấy.
Nhưng ngày hôm sau, khi cô đi xuống lầu thì nhìn thấy cô bé da trắng tóc vàng ngồi trên ghế sofa ngẩng đầu nhìn thẳng vào mình.
Margot vô thức nở nụ cười, mặc dù cô đã quên mất cách các cơ hoạt động khi cười, và cũng quên luôn cảm xúc của một con người khi cười.
Ôi, cuối cùng ngôi sao ấy vẫn rơi vào lòng cô.
Mặc dù cô nhút nhát, ti tiện lại xấu xí và chưa từng tiến lên một bước.
Sydel vẫn trở thành ngôi sao mai dẫn cô đi ra khỏi bóng tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.