Bí Kíp Sinh Tồn Trong Thế Giới "Truyện Lạ Khắp Nơi"
Chương 39
Trà Ngũ
13/09/2024
Christie chạy chậm tới, khi nhìn thấy Sydel bên cạnh Hannibal, cô ấy không giấu được vẻ kinh ngạc: “Thì ra giáo sư và tiểu thư Christian quen biết nhau.”
Sau khi biết Hannibal và Sydel đã quen nhau từ lâu, thái độ của cô gái trẻ đẹp đối với Sydel ngay lập tức thay đổi.
- --Nếu trước đây là ngoài mặt tỏ vẻ lịch sự thì bây giờ đã thêm một chút thân thiết thật lòng.
Sự thân thiết này có lẽ bắt nguồn từ sự tôn trọng của cô ấy với Hannibal.
Sydel có thể nhìn thấy sự kính trọng và quý mến không thể che giấu trên mặt Christie.
Lúc này, Mason đã bị Hannibal ném vào ghế sau xe, trên thân thể người đàn ông vẫn còn dính rêu và nước đọng chưa khô, trông hơi nhếch nhác, nằm bất tỉnh nhân sự trên ghế. Christie không thèm nhìn anh ta lấy một cái, mà ân cần đưa khăn ướt cho Hannibal: "Giáo sư, thầy có cần đi rửa tay không ạ?"
Sydel: "..."
Cảnh tượng trước mặt giống hệt hiện trường fan only theo đuổi thần tượng vậy.
Hannibal tự nhiên cầm lấy khăn ướt, dáng vẻ ưu nhã nở một nụ cười dịu dàng với Christie: "Cảm ơn."
Trước đó, Hannibal đã nói với bà viện trưởng rằng--
“Nơi này quá hẻo lánh, đường đi dốc đứng lại chỉ có một đường lên núi, không bằng tôi đưa ngài Verger đi trước, nếu nửa đường gặp xe cấp cứu, thì có thể để ngài Verger được chữa trị sớm hơn."
Bà viện trưởng suy nghĩ chốc lát, đồng ý đây cũng là một biện pháp tốt, thế nên mấy nhân viên ít ỏi trong cô nhi viện lại càng không có ý kiến gì.
Nhưng mà việc Mason đến đây làm từ thiện, rồi lại đi lung tung mà dẫn đến việc tự ngã bất tỉnh đã lan truyền trong cô nhi viện, đến cả nhóm trẻ cũng truyền miệng nhau việc này.
Lúc đầu có vẻ như Hannibal định nhét Mason vào xe mình, nhưng khi nhìn toàn thân người đàn ông đầy nước bùn và rong rêu, nên hắn chợt dừng động tác đang làm, mặt không biến sắc suy nghĩ vài giây, rồi bình tĩnh mở cửa xe Mason.
Chìa khóa ở trên thắt lưng của Mason.
Khi Sydel theo Hannibal lên xe, ngồi vào ghế phụ và thắt dây an toàn, cô tình cờ nghe thấy tiếng Christie nhỏ giọng phàn nàn.
"Ngày Verger thật ngu ngốc..."
Cô ấy thở dài, không khỏi tiếc nuối mà bám bên cửa sổ xe: "Giáo sư, từ khi thầy rời Đại học Massachusetts, chúng em đều rất nhớ thầy... Khó khăn lắm mới gặp được thầy ở đây thì thầy lại phải đi rồi, không biết đến khi nào mới có cơ hộ gặp lại."
Tất cả chỉ vì ngài Mason Verger vừa đáng ghét vừa ngu ngốc này!
Cô Christie trẻ trung xinh đẹp tức giận nghĩ thầm. Tuy cô ấy không nói ra ý nghĩ của mình nhưng nó rõ ràng đến cả Sydel cũng có thể dễ dàng nhìn thấy điều đó trong mắt cô ấy.
Sydel:......
Cô muộn màng phát hiện ra có vẻ nhân duyên của Hannibal tốt ngoài dự đoán.
Lẽ nào họ đều không cảm thấy người đàn ông này thật ra rất đáng sợ hay sao?
Tuy vậy nhưng Sydel, người hiện đang được Hannibal bao che chỉ có thể im lặng.
Mặc dù Christie cực kỳ không nỡ, nhưng cô ấy dễ dàng bị vài ba câu nói của Hannibal xoa dịu.
Sau khi tạm biệt mọi người trong cô nhi viện, cuối cùng chiếc xe nghi là đang chở một th/i th/ể cũng nổ máy.
Xe chạy trên đường núi, Sydel thỉnh thoảng ngoái đầu lại nhìn thân thể bất động của Mason ở ghế sau.
Cô nhẩm tính thời gian từ khi Mason ngất đi, không nhịn được hỏi: “Bác sĩ, anh ấy thực sự chưa chếc sao ạ?”
“Cháu vẫn còn lo lắng cho tính mạng của anh ta à?” Hannibal như cười như không, khẽ liếc nhìn cô: “Lúc đánh người ta cũng không thấy cháu nhẹ tay hơn."
Sydel xua tay: "Không phải, ý cháu là chốc nữa còn phải đưa anh ta tới bệnh viện mà?"
Nếu ô tô đang lái nửa đường mà người đã mất, vậy thì chẳng phải là tự chui đầu vào lưới hay sao. Không bằng nhanh chóng tìm một chỗ ch/ôn luôn...ế khoan đã, sao tự nhiên lại biến thành giếc người ch/ôn x/ác rồi.
Hannibal cười khẽ và nói: "Tại sao chúng ta phải đưa anh ta đến bệnh viện?"
Sydel khiếp sợ: "...?!"
Chẳng lẽ Hannibal đã lập kế hoạch từ trước rồi sao....
Nhưng trước khi cô kịp tưởng tượng xong, đã nghe thấy Hannibal nói: "Yên tâm đi, bánh quy nhỏ."
“Chỗ cháu đánh không làm tổn thương não của anh ta," Hắn vừa xoay vô lăng vừa nhẹ nhàng nói: “Chỉ là h/ộp s/ọ bị biến dạng thôi, không phải chuyện gì to tát đâu, cháu đừng lo lắng.”
"Thay vì bảo anh ta bị cháu đánh bất tỉnh, thì nên nói là...anh ta quá hoảng sợ đến mức ngất đi."
Sydel hiểu rồi.
…Vậy Mason vẫn chưa tỉnh chủ yếu vì sợ hãi.
Sydel, người luôn lo lắng liệu mình có thể đã lỡ tay giếc người rồi không: "...."
Cô khinh thường trừng mắt nhìn cái x/ác nằm ở ghế sau, khịt mũi xem thường.
Đồ ăn hại.
Tuy nhiên, Sydel chợt nhớ đến một vấn đề khác.
"Bác sĩ, không phải chú học tâm lý học sao...? Sao chú biết rõ cấu tạo cơ thể người như vậy ạ?"
Hiểu rõ đến múc có thể phán đoán chính xác tình trạng vết thương của Mason chỉ qua hai lần chạm.
"...Hmm," Hannibal nghiêng đầu, như thể không ngạc nhiên trước sự chất vấn của cô bé: "Chú học bồi dưỡng tại một trường y ở Paris. Lúc đó chú hơi nghèo - vì vậy chú đã nhận được suất học bổng vừa học vừa làm ở trường, à...cái giá phải trả là ngoài giờ học chú phải chuẩn bị th/i th/ể cho lớp giải phẫu."
"Cháu có muốn thử đoán xem mấy năm đó chú đã giải phẫu bao nhiêu b/ộ n/ão ng/ười không?" Hắn mỉm cười hỏi.
Sydel im lặng.
Một lúc sau, cô tẻ nhạt đáp lại: "Thôi khỏi ạ."
Cô sai rồi, lẽ ra cô không nên nghi nghờ trình độ chuyên môn của Hannibal.
......Mặc dù kỹ năng giải phẫu nghe có vẻ hay.
Nhưng việc thảo luận bộ môn giải phẫu trước mặt người đàn ông này khiến cô luôn có cảm giác... khó chịu đến từng dây thần kinh.
“Được rồi,” Dường như Hannibal đã biết trước câu trả lời, có chút tiếc nuối thở dài: “Để Mason nằm xuống giường ngủ một lát, anh ta sẽ tỉnh lại thôi.”
"Vậy - có thể cho chú biết tại sao anh ta lại đắc tội với cháu không?" Hannibal mỉm cười, lộ ra má lúm đồng tiền mờ mờ trên một bên mặt. Hắn nhìn con đường phía trước, trong giọng nói dường như có chút nuông chiều: " Đến mức cháu phải lôi cả xà beng ra."
“Không có việc gì.” Sydel nhớ tới những gì Mason đã làm, không khỏi cau mày chán ghét: “Anh ta chỉ là một tên c/uồng b/ạo l/ực đáng gh/ê t/ởm thôi, mà không may bạn của cháu lại là người nhà của anh ta."
Điều khiến Sydel ngạc nhiên là Hannibal trầm ngâm hồi lâu rồi thốt ra một cái tên: "Margot à?"
Sydel: "Chú biết bạn ấy sao?"
“Ừ,” Hannibal hơi nheo mắt, như thể đang nhớ lại: “Mấy năm trước, chú đã gặp qua hai lần, cũng có chút ấn tượng.
"Cô bé là một đứa trẻ quyết đoán."
Hắn hiếm hoi khen một câu.
Qua lời nói của Hannibal cũng không nghe ra được thái độ của hắn với Margot, Sydel không khỏi căng thẳng, chỉ sợ hắn ta cũng có hứng thú với Margot.
Dù chưa có bằng chứng nhưng trực giác của Sydel mách bảo rằng được Hannibal để ý tới dường như không phải là một điều tốt đẹp gì.
Nhưng không để cô tiếp tục suy nghĩ, Hannibal lại hỏi: "Vậy bây giờ cháu đã quyết định phải làm gì chưa?"
Sydel lấy lại tinh thần đáp lại: "Trước tiên cứ đưa Mason trở lại trang viên Muskrat đi ạ."
Nói xong, cô cúi đầu lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Janet.
Khi Hannibal lái xe vào trang viên Muskrat, hắn bị người gác cổng chặn lại, nhưng sau khi hắn xuất trình thẻ công tác đã thuận lợi thông qua.
Vì xe có kính chống nhìn trộm nên cả đoạn đường không ai nhìn thấy Mason ở ghế sau.
Thẳng đến khi dừng xe trước tòa lâu đài, Sydel xuống xe, nhìn thấy Margot đang đợi ở sảnh.
“Sydel,” cô bé lo lắng bước tới trước. Đôi mắt nâu vô tình liếc nhìn người đàn ông đẹp trai mặc áo gió bên cạnh Sydel, cùng với Mason đang nằm hấp hối trong xe sau khi người đàn ông đó mở cửa sau.
Cô bé nhất thời đơ ra, xoắn hết cả lưỡi, lắp bắp nói: "Cậu, cậu sẽ không... cậu không cần làm đến mức này, vẫn, vẫn...."
Giếc người rồi tại sao còn mang x/ác về?!
Sydel: "...Cậu hiểu lầm rồi."
Cô thoáng thấy người quản gia vội vàng chạy tới, cả đám bác sĩ gia đình đang đứng đợi, những người ấy đã có Hannibal đối phó, Sydel ung dung kéo tay Margot lên lầu:“Mình và anh trai cậu đi làm tình nguyện ở cô nhi viện, nào ngờ anh ta không nghe lời chỉ dẫn mà chạy vào hầm trù ẩn từ thời Thế chiến thứ hai, còn bị trượt ngã trong đó, cũng không biết tỉnh dậy có bị làm sao không."
Margot: "...Thật sao?"
Cô bé hơi nghi ngờ nhìn Sydel, thấy rõ một mảnh rêu ướt trên cánh tay cô.
Sydel bình tĩnh tiếp tục nói: "May mắn thay, mình đã tìm thấy Mason. Nếu mình không xuất hiện kịp thời, có lẽ anh ta đã chếc ở đó rồi."
“Cậu nên cảm ơn mình vì đã cứu anh trai cậu đi,” cô cằm chặt tay Margot, nhẹ nhàng nháy mắt mấy cái với cô bé.
Margot hiểu rồi, đôi mắt nâu của cô bé ngập tràn sự xúc động chân thành "Cảm ơn vì đã cứu anh ấy, Sydel."
"Không có gì, ai bảo anh ta là anh trai của cậu chứ."
Sydel chấp nhận lời cảm ơn mà không hề cảm thấy tội lỗi.
Khi cô ra khỏi phòng Margot thì trời đã sắp tối.
Sydel và Margot tạm biệt nhau. Lẽ ra sẽ bị giữ lại trang viên Muskrat, nhưng vì trời đã muộn, thêm nữa Hannibal và Sydel là ân nhân đã đưa Mason trở lại nên người quản gia phá lệ để hai người lấy một chiếc Mustang từ trong gara sau khi họ đăng ký xong.
Sydel lên xe nhưng cô còn phải đi đến một nơi khác.
Khi ở trong phòng Margot, Sydel đã đề nghị có thể đưa cô bé đi ngay bây giờ, vì cô lo lắng Mason tỉnh lại có thể sẽ giận lây sang Margot.
Nhưng Margot đã từ chối cô.
“Đừng lo lắng cho mình,” cô bé nhỏ nhắn đứng dưới ánh hoàng hôn, lẳng lặng quay lại nhìn cô: “Không phải việc cậu muốn làm còn chưa xong hay sao?"
"Ví dụ như... tống anh ta vào tò."
"Mình nghĩ mình có thể giúp đỡ cậu một chút. Mình nghĩ - mình cũng có thể làm được điều gì đó."
Cuối cùng Sydel vẫn rời đi một mình, Margot đứng trước cửa sổ tầng hai, lặng lẽ nhìn bóng dáng Sydel dần xa với vẻ mặt bình tĩnh.
***
Sau khi Sydel được Hannibal đưa đến nơi cần đến, cô đã nói lời tạm biệt với bác sĩ.
“Vô cùng cảm ơn sự giúp đỡ của chú.” Đôi mắt xanh thẳm của cô bé rất chân thành tha thiết, tựa như đang thật lòng cảm ơn hắn: “Người tốt sẽ được báo đáp.”
Nói xong, cô lùi lại hai bước, trông như thể sẵn sàng lặng lẽ rời đi mà không thèm che dấu.
Hanibal: "..."
Hắn xoa trán, bất đắc dĩ nói: “Cháu cũng vậy.”
Đây vẫn là bánh quy nhỏ lòng lang dạ sói, lợi dụng xong là nhanh chóng bỏ rơi người ta.
Sydel quay người đi vào một con hẻm, không thấy Hannibal đang tựa bên xe với ánh mắt dần u ám.
Hắn ta cúi đầu khẽ ngân nga một bài đồng dao, những ngón tay dài trắng nõn nhẹ nhàng vung nhịp trong không khí như nhạc trưởng trong dàn nhạc giao hưởng.
Trang viên Muskrat, trong một căn phòng tối tăm.
Khi Mason tỉnh dậy, anh ta không chỉ cảm thấy đau nhói sau gáy, mà khắp người chỗ nào cũng đau nhức.
Anh ta miễn cưỡng mở mắt ra, đột nhiên nhìn thấy một bóng đen đang đứng bên cạnh.
"...M/ẹ k/iếp," anh ta giận dữ chửi rủa, nhưng thân thể lại rất thành thật dịch ra sau. Mason lại nghĩ đến cảnh tượng trước khi hôn mê... đúng rồi, trước khi hôn mê, anh ta đã nhìn thấy đứa trẻ đó!
Mặt Mason tái nhợt, suýt nữa thì hét ầm lên, nhưng đột nhiên anh ta nhìn thấy bóng đen đó bật đèn.
"Tách"
Bên giường là em gái anh ta Margot.
Mason tóm chặt chăn thở phào nhẹ nhõm, sau khi tạm gạt bỏ nỗi kinh hoàng, anh ta chợt nhớ tới một việc: "Sydel... Sydel đâu?"
Sự hoảng sợ không thể loại bỏ biến thành sự căm phẫn, cơn tức khiến khuôn mặt anh ta vặn vẹo: "Nó là con đ/iếm nhỏ đ/ê t/iện, thế mà nó dám đánh tao!"
Margot đang đi đến bàn rót nước, khi nghe những lời này, cô bé vẫn tiếp tục động tác trên tay mà không bộc lộ cảm xúc gì, khóe mắt cũng chỉ hơi giật giật.
Cô bé mang thuốc đã rót tới với vẻ mặt nhạt nhẽo: "Không phải anh tự ngã trong hang động sao, đừng có đổ tội cho con gái nhà người ta."
Mason nuốt nước bọt, nhớ lại cảnh tượng kỳ lạ mà mình nhìn thấy trong hang động, nhất thời sợ hãi không thôi nhưng vẫn kiên trì nói: "Không thể nào! Chính nó đã đánh tao."
Anh ta đưa tay chạm vào chỗ đau sau gáy nhưng chỉ chạm vào một đống băng gạc dày.
Margot lạnh lùng nhét thuốc vào tay anh ta: "Vậy tại sao anh lại đi vào hang?"
Mason: ""..."
Anh ta suy nghĩ một lúc rồi hoang mang nói: "...Bởi vì tao nhìn thấy một đứa trẻ... Không, đó là một con m/a!"
“Con á/c q/uỷ đó muốn dụ tao vào hang rồi giếc tao…”
Anh ta gầm gừ, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của Margot, anh ta chợt nhận ra rằng những lời này nghe có vẻ quá thiểu năng.
...Đến mức mà ngay cả khi anh ta đã tự mình trải qua thì nói ra cũng vẫn chỉ là chuyện vớ vẩn.
Mason: "..."
Anh ta lại buồn bã im lặng.
“Vậy chuyện này có liên quan gì tới Sydel?” Anh ta nhìn thấy em gái mình khoanh tay đứng trước giường, khinh thường cười nhạt: “Anh tự ngã hỏng đầu rồi hả?”
Chuỗi vòng ngọc lấp lánh trên cổ tay cô bé phát ra ánh sáng mơ hồ trong bóng tối.
“Hay là anh muốn lấy đó làm cái cớ để mưu hại Sydel, để anh có thêm nhiều cơ hội ra tay với bạn ấy?”
Mason cảm thấy mình bị hắt nước bẩn một cách vô cớ nên tức giận hét lên: “Đúng là tao muốn chơi đùa con bé đó, nhưng trong hang động chắc chắn là nó đã hại tao, vết thương trên đầu tao chính là bị nó dùng xà beng đánh mà ra."
Anh ta cố gắng nhớ lại: “Lúc đó tao đã nhìn thấy rất rõ ràng, cây xà beng đó rất dài, hình như là bằng sắt màu đen..."
Margot ngắt lời: "Vậy xà beng đâu?"
Mason nhất thời ngây ra, lặp lại: "Vậy xà beng..."
Margot lạnh tanh nói: "Sydel và anh cùng tới cô nhi viện, bạn ấy vốn không có cơ hội giấu một cây xà beng dài trước mặt anh."
“Vì vậy, suy cho cùng,” cô bé tóc vàng mười hai tuổi thay Mason đưa ra kết luận: “Mọi thứ chỉ là ảo tưởng vô căn cứ sau khi anh ngã hỏng cả đầu mà thôi."
Mason ấp úng: "..."
Anh ta chợt nghĩ cũng có khả năng là vậy, nhưng cứ cảm thấy có gì đó không đúng, chỉ có thể yếu ớt thanh minh: “Cũng có thể là xà beng ở cô nhi viện…”
Margot có vẻ không muốn nghe những lời vô nghĩa của anh ta nữa, lạnh lùng khinh bỉ nhìn anh ta rồi đóng sập cửa ra ngoài, chỉ để lại một câu.
"Uống thuốc đi, lát nữa bác sĩ sẽ tới kiểm tra xem đầu óc của anh xem có phải nó đã hỏng rồi không."
Mason cầm thuốc trong tay, tự hoài nghi chính bản thân mình: "Lẽ nào do mình thực sự nhớ nhầm rồi...hay đứa trẻ ở trong nước đó thật ra cũng không tồn tại, là mình tự ngã rồi nằm mơ...."
Nhưng tại sao anh ta lại mơ thấy hồn ma trẻ con và bị Sydel đánh?!
Mason ở trong phòng nghi thần nghi quỷ, mà Margot vừa ra khỏi phòng, tay xoay chuỗi vòng ngọc trên cổ tay, trong đôi mắt không còn vẻ lạnh lùng căm ghét nữa.
Khi Sydel trở về nhà Louise thì đã là gần đêm khuya.
“Cục cưng à” người phụ nữ xinh đẹp đắp chăn nằm trên sofa lười biếng ngáp dài, dụi mắt ngồi dậy: “Nếu cháu còn chưa quay lại thì suýt nữa cô đã báo cảnh sát rồi đó."
Sydel bước tới, nhìn thấy Janet đang mỉm cười với cô: “Bây giờ bằng chứng đã được đệ trình lên tòa rồi, đoán xem mất bao lâu để tên cặn bã đó nhận được trát hầu tòa?”
"...Ừm," Sydel cũng mỉm cười theo, nhưng trong lòng lại không được lạc quan lắm.
Bây giờ cô có hơi lo lắng--
Nỗi lo trước đó đã thành hiện thực rồi. Cha mẹ của những đứa trẻ bị bạo hành không sẵn lòng để con mình ra tòa làm chứng. Chính vì việc này nên Sydel mới quyết định đích thân ra trận, ít nhất cũng tự đóng giả thành nhân chứng.
Nhưng hành động của cô thất bại vì đứa trẻ ở dưới nước trong cô nhi viện.
Cho dù có nhân chứng, Mason cũng chỉ có thể bị kết án vài năm, hơn nữa...
Hơn nữa bây giờ đến nhân chứng cũng không có, không biết những bằng chứng đã thu thập được rốt cuộc có thể kết án anh ta bao lâu.
Nỗi lo lắng của Sydel cuối cùng đã thành hiện thực.
Tại tòa, Mason khẳng định rằng những cáo buộc này là vu khống, tất cả đều là những lời bịa đặt nhằm gây rối.
Chẳng qua là có một số kẻ thấp hèn bỉ ổi tính mưu lợi từ việc này.
Anh ta khinh miệt nói.
Khi ra tòa, băng vải sau gáy anh ta vẫn chưa được tháo xuống, vậy nên sự tức giận của anh ta trông có vẻ buồn cười, anh ta còn yêu cầu thẩm phán nghiêm khắc điều tra Sydel, Mason vẫn cứ kiên quyết cho rằng Sydel đã làm tổn thương đầu mình.
Tất nhiên, sau khi cảnh sát chịu trách nhiệm điều tra nói chuyện với Sydel tại nhà Louise, rồi lại tới cô nhi viện, cuối cùng tòa án bác bỏ lời buộc tội của Mason.
Nhưng cho dù dưới tiền đề là có bằng chứng video đầy đủ, sau khi người nhà Verger đánh tiếng với các cấp trên dưới, Mason cũng chỉ bị kết án...500 giờ lao động xã hội.
Sau khi Sydel biết tin:...
Janet ở bên an ủi cô: "Cháu đã làm rất tốt, cục cưng à. Dù sao gia đình Verger cũng được coi là một nhà tài phiệt lớn, cháu có thể tự mình làm được kết quả này đã rất đỉnh rồi."
"Hơn nữa đây không phải là kết quả duy nhất. Chí ít hiện tại giá cổ phiếu của nhà bọn họ đã giảm mạnh, ít nhất có ba đối thủ cạnh tranh đang nhìn bọn họ chằm chằm như hổ rình mồi"
"Ngoài ra, ít nhất Mason sẽ không to gan làm càn như trước nữa. Vậy nên đừng quá nản lòng, cô biết cháu là một đứa trẻ ngoan, chúng ta đều đã cố gắng hết sức rồi."
Janet còn đến trang viên Muskrat, lấy danh nghĩa Louise và Sydel đón Margot về nhà.
Có lẽ vì nhà Verger đang rất hỗn loạn, nên cuộc trao đổi giữa Janet và lão Verger diễn ra rất suôn sẻ, ngay sau đó Louise và Sydel đã nhìn thấy Margot ở nhà.
Vì lúc đó số người đi cắm trại rất đông và hỗn tạp nên Mason sẽ không biết ai đã quay video và để lộ ra ngoài.
Nhưng Sydel thực sự không yên tâm để Margot tiếp tục ở chỗ Mason.
Sydel vốn nghĩ rằng chuyện này cứ vậy mà kết thúc, mặc dù cô vô cùng uất ức và không cam lòng.
Thậm chí cô còn bắt đầu tự hỏi liệu ngày hôm đó có phải tốt hơn hết là nên trực tiếp giếc ng/ười h/ủy th/i ở trong hang động hay không?
Thế mà nửa tháng sau, có một tin tức đã khiến Sydel bàng hoàng.
Mason bị liệt rồi.
Sau khi biết Hannibal và Sydel đã quen nhau từ lâu, thái độ của cô gái trẻ đẹp đối với Sydel ngay lập tức thay đổi.
- --Nếu trước đây là ngoài mặt tỏ vẻ lịch sự thì bây giờ đã thêm một chút thân thiết thật lòng.
Sự thân thiết này có lẽ bắt nguồn từ sự tôn trọng của cô ấy với Hannibal.
Sydel có thể nhìn thấy sự kính trọng và quý mến không thể che giấu trên mặt Christie.
Lúc này, Mason đã bị Hannibal ném vào ghế sau xe, trên thân thể người đàn ông vẫn còn dính rêu và nước đọng chưa khô, trông hơi nhếch nhác, nằm bất tỉnh nhân sự trên ghế. Christie không thèm nhìn anh ta lấy một cái, mà ân cần đưa khăn ướt cho Hannibal: "Giáo sư, thầy có cần đi rửa tay không ạ?"
Sydel: "..."
Cảnh tượng trước mặt giống hệt hiện trường fan only theo đuổi thần tượng vậy.
Hannibal tự nhiên cầm lấy khăn ướt, dáng vẻ ưu nhã nở một nụ cười dịu dàng với Christie: "Cảm ơn."
Trước đó, Hannibal đã nói với bà viện trưởng rằng--
“Nơi này quá hẻo lánh, đường đi dốc đứng lại chỉ có một đường lên núi, không bằng tôi đưa ngài Verger đi trước, nếu nửa đường gặp xe cấp cứu, thì có thể để ngài Verger được chữa trị sớm hơn."
Bà viện trưởng suy nghĩ chốc lát, đồng ý đây cũng là một biện pháp tốt, thế nên mấy nhân viên ít ỏi trong cô nhi viện lại càng không có ý kiến gì.
Nhưng mà việc Mason đến đây làm từ thiện, rồi lại đi lung tung mà dẫn đến việc tự ngã bất tỉnh đã lan truyền trong cô nhi viện, đến cả nhóm trẻ cũng truyền miệng nhau việc này.
Lúc đầu có vẻ như Hannibal định nhét Mason vào xe mình, nhưng khi nhìn toàn thân người đàn ông đầy nước bùn và rong rêu, nên hắn chợt dừng động tác đang làm, mặt không biến sắc suy nghĩ vài giây, rồi bình tĩnh mở cửa xe Mason.
Chìa khóa ở trên thắt lưng của Mason.
Khi Sydel theo Hannibal lên xe, ngồi vào ghế phụ và thắt dây an toàn, cô tình cờ nghe thấy tiếng Christie nhỏ giọng phàn nàn.
"Ngày Verger thật ngu ngốc..."
Cô ấy thở dài, không khỏi tiếc nuối mà bám bên cửa sổ xe: "Giáo sư, từ khi thầy rời Đại học Massachusetts, chúng em đều rất nhớ thầy... Khó khăn lắm mới gặp được thầy ở đây thì thầy lại phải đi rồi, không biết đến khi nào mới có cơ hộ gặp lại."
Tất cả chỉ vì ngài Mason Verger vừa đáng ghét vừa ngu ngốc này!
Cô Christie trẻ trung xinh đẹp tức giận nghĩ thầm. Tuy cô ấy không nói ra ý nghĩ của mình nhưng nó rõ ràng đến cả Sydel cũng có thể dễ dàng nhìn thấy điều đó trong mắt cô ấy.
Sydel:......
Cô muộn màng phát hiện ra có vẻ nhân duyên của Hannibal tốt ngoài dự đoán.
Lẽ nào họ đều không cảm thấy người đàn ông này thật ra rất đáng sợ hay sao?
Tuy vậy nhưng Sydel, người hiện đang được Hannibal bao che chỉ có thể im lặng.
Mặc dù Christie cực kỳ không nỡ, nhưng cô ấy dễ dàng bị vài ba câu nói của Hannibal xoa dịu.
Sau khi tạm biệt mọi người trong cô nhi viện, cuối cùng chiếc xe nghi là đang chở một th/i th/ể cũng nổ máy.
Xe chạy trên đường núi, Sydel thỉnh thoảng ngoái đầu lại nhìn thân thể bất động của Mason ở ghế sau.
Cô nhẩm tính thời gian từ khi Mason ngất đi, không nhịn được hỏi: “Bác sĩ, anh ấy thực sự chưa chếc sao ạ?”
“Cháu vẫn còn lo lắng cho tính mạng của anh ta à?” Hannibal như cười như không, khẽ liếc nhìn cô: “Lúc đánh người ta cũng không thấy cháu nhẹ tay hơn."
Sydel xua tay: "Không phải, ý cháu là chốc nữa còn phải đưa anh ta tới bệnh viện mà?"
Nếu ô tô đang lái nửa đường mà người đã mất, vậy thì chẳng phải là tự chui đầu vào lưới hay sao. Không bằng nhanh chóng tìm một chỗ ch/ôn luôn...ế khoan đã, sao tự nhiên lại biến thành giếc người ch/ôn x/ác rồi.
Hannibal cười khẽ và nói: "Tại sao chúng ta phải đưa anh ta đến bệnh viện?"
Sydel khiếp sợ: "...?!"
Chẳng lẽ Hannibal đã lập kế hoạch từ trước rồi sao....
Nhưng trước khi cô kịp tưởng tượng xong, đã nghe thấy Hannibal nói: "Yên tâm đi, bánh quy nhỏ."
“Chỗ cháu đánh không làm tổn thương não của anh ta," Hắn vừa xoay vô lăng vừa nhẹ nhàng nói: “Chỉ là h/ộp s/ọ bị biến dạng thôi, không phải chuyện gì to tát đâu, cháu đừng lo lắng.”
"Thay vì bảo anh ta bị cháu đánh bất tỉnh, thì nên nói là...anh ta quá hoảng sợ đến mức ngất đi."
Sydel hiểu rồi.
…Vậy Mason vẫn chưa tỉnh chủ yếu vì sợ hãi.
Sydel, người luôn lo lắng liệu mình có thể đã lỡ tay giếc người rồi không: "...."
Cô khinh thường trừng mắt nhìn cái x/ác nằm ở ghế sau, khịt mũi xem thường.
Đồ ăn hại.
Tuy nhiên, Sydel chợt nhớ đến một vấn đề khác.
"Bác sĩ, không phải chú học tâm lý học sao...? Sao chú biết rõ cấu tạo cơ thể người như vậy ạ?"
Hiểu rõ đến múc có thể phán đoán chính xác tình trạng vết thương của Mason chỉ qua hai lần chạm.
"...Hmm," Hannibal nghiêng đầu, như thể không ngạc nhiên trước sự chất vấn của cô bé: "Chú học bồi dưỡng tại một trường y ở Paris. Lúc đó chú hơi nghèo - vì vậy chú đã nhận được suất học bổng vừa học vừa làm ở trường, à...cái giá phải trả là ngoài giờ học chú phải chuẩn bị th/i th/ể cho lớp giải phẫu."
"Cháu có muốn thử đoán xem mấy năm đó chú đã giải phẫu bao nhiêu b/ộ n/ão ng/ười không?" Hắn mỉm cười hỏi.
Sydel im lặng.
Một lúc sau, cô tẻ nhạt đáp lại: "Thôi khỏi ạ."
Cô sai rồi, lẽ ra cô không nên nghi nghờ trình độ chuyên môn của Hannibal.
......Mặc dù kỹ năng giải phẫu nghe có vẻ hay.
Nhưng việc thảo luận bộ môn giải phẫu trước mặt người đàn ông này khiến cô luôn có cảm giác... khó chịu đến từng dây thần kinh.
“Được rồi,” Dường như Hannibal đã biết trước câu trả lời, có chút tiếc nuối thở dài: “Để Mason nằm xuống giường ngủ một lát, anh ta sẽ tỉnh lại thôi.”
"Vậy - có thể cho chú biết tại sao anh ta lại đắc tội với cháu không?" Hannibal mỉm cười, lộ ra má lúm đồng tiền mờ mờ trên một bên mặt. Hắn nhìn con đường phía trước, trong giọng nói dường như có chút nuông chiều: " Đến mức cháu phải lôi cả xà beng ra."
“Không có việc gì.” Sydel nhớ tới những gì Mason đã làm, không khỏi cau mày chán ghét: “Anh ta chỉ là một tên c/uồng b/ạo l/ực đáng gh/ê t/ởm thôi, mà không may bạn của cháu lại là người nhà của anh ta."
Điều khiến Sydel ngạc nhiên là Hannibal trầm ngâm hồi lâu rồi thốt ra một cái tên: "Margot à?"
Sydel: "Chú biết bạn ấy sao?"
“Ừ,” Hannibal hơi nheo mắt, như thể đang nhớ lại: “Mấy năm trước, chú đã gặp qua hai lần, cũng có chút ấn tượng.
"Cô bé là một đứa trẻ quyết đoán."
Hắn hiếm hoi khen một câu.
Qua lời nói của Hannibal cũng không nghe ra được thái độ của hắn với Margot, Sydel không khỏi căng thẳng, chỉ sợ hắn ta cũng có hứng thú với Margot.
Dù chưa có bằng chứng nhưng trực giác của Sydel mách bảo rằng được Hannibal để ý tới dường như không phải là một điều tốt đẹp gì.
Nhưng không để cô tiếp tục suy nghĩ, Hannibal lại hỏi: "Vậy bây giờ cháu đã quyết định phải làm gì chưa?"
Sydel lấy lại tinh thần đáp lại: "Trước tiên cứ đưa Mason trở lại trang viên Muskrat đi ạ."
Nói xong, cô cúi đầu lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Janet.
Khi Hannibal lái xe vào trang viên Muskrat, hắn bị người gác cổng chặn lại, nhưng sau khi hắn xuất trình thẻ công tác đã thuận lợi thông qua.
Vì xe có kính chống nhìn trộm nên cả đoạn đường không ai nhìn thấy Mason ở ghế sau.
Thẳng đến khi dừng xe trước tòa lâu đài, Sydel xuống xe, nhìn thấy Margot đang đợi ở sảnh.
“Sydel,” cô bé lo lắng bước tới trước. Đôi mắt nâu vô tình liếc nhìn người đàn ông đẹp trai mặc áo gió bên cạnh Sydel, cùng với Mason đang nằm hấp hối trong xe sau khi người đàn ông đó mở cửa sau.
Cô bé nhất thời đơ ra, xoắn hết cả lưỡi, lắp bắp nói: "Cậu, cậu sẽ không... cậu không cần làm đến mức này, vẫn, vẫn...."
Giếc người rồi tại sao còn mang x/ác về?!
Sydel: "...Cậu hiểu lầm rồi."
Cô thoáng thấy người quản gia vội vàng chạy tới, cả đám bác sĩ gia đình đang đứng đợi, những người ấy đã có Hannibal đối phó, Sydel ung dung kéo tay Margot lên lầu:“Mình và anh trai cậu đi làm tình nguyện ở cô nhi viện, nào ngờ anh ta không nghe lời chỉ dẫn mà chạy vào hầm trù ẩn từ thời Thế chiến thứ hai, còn bị trượt ngã trong đó, cũng không biết tỉnh dậy có bị làm sao không."
Margot: "...Thật sao?"
Cô bé hơi nghi ngờ nhìn Sydel, thấy rõ một mảnh rêu ướt trên cánh tay cô.
Sydel bình tĩnh tiếp tục nói: "May mắn thay, mình đã tìm thấy Mason. Nếu mình không xuất hiện kịp thời, có lẽ anh ta đã chếc ở đó rồi."
“Cậu nên cảm ơn mình vì đã cứu anh trai cậu đi,” cô cằm chặt tay Margot, nhẹ nhàng nháy mắt mấy cái với cô bé.
Margot hiểu rồi, đôi mắt nâu của cô bé ngập tràn sự xúc động chân thành "Cảm ơn vì đã cứu anh ấy, Sydel."
"Không có gì, ai bảo anh ta là anh trai của cậu chứ."
Sydel chấp nhận lời cảm ơn mà không hề cảm thấy tội lỗi.
Khi cô ra khỏi phòng Margot thì trời đã sắp tối.
Sydel và Margot tạm biệt nhau. Lẽ ra sẽ bị giữ lại trang viên Muskrat, nhưng vì trời đã muộn, thêm nữa Hannibal và Sydel là ân nhân đã đưa Mason trở lại nên người quản gia phá lệ để hai người lấy một chiếc Mustang từ trong gara sau khi họ đăng ký xong.
Sydel lên xe nhưng cô còn phải đi đến một nơi khác.
Khi ở trong phòng Margot, Sydel đã đề nghị có thể đưa cô bé đi ngay bây giờ, vì cô lo lắng Mason tỉnh lại có thể sẽ giận lây sang Margot.
Nhưng Margot đã từ chối cô.
“Đừng lo lắng cho mình,” cô bé nhỏ nhắn đứng dưới ánh hoàng hôn, lẳng lặng quay lại nhìn cô: “Không phải việc cậu muốn làm còn chưa xong hay sao?"
"Ví dụ như... tống anh ta vào tò."
"Mình nghĩ mình có thể giúp đỡ cậu một chút. Mình nghĩ - mình cũng có thể làm được điều gì đó."
Cuối cùng Sydel vẫn rời đi một mình, Margot đứng trước cửa sổ tầng hai, lặng lẽ nhìn bóng dáng Sydel dần xa với vẻ mặt bình tĩnh.
***
Sau khi Sydel được Hannibal đưa đến nơi cần đến, cô đã nói lời tạm biệt với bác sĩ.
“Vô cùng cảm ơn sự giúp đỡ của chú.” Đôi mắt xanh thẳm của cô bé rất chân thành tha thiết, tựa như đang thật lòng cảm ơn hắn: “Người tốt sẽ được báo đáp.”
Nói xong, cô lùi lại hai bước, trông như thể sẵn sàng lặng lẽ rời đi mà không thèm che dấu.
Hanibal: "..."
Hắn xoa trán, bất đắc dĩ nói: “Cháu cũng vậy.”
Đây vẫn là bánh quy nhỏ lòng lang dạ sói, lợi dụng xong là nhanh chóng bỏ rơi người ta.
Sydel quay người đi vào một con hẻm, không thấy Hannibal đang tựa bên xe với ánh mắt dần u ám.
Hắn ta cúi đầu khẽ ngân nga một bài đồng dao, những ngón tay dài trắng nõn nhẹ nhàng vung nhịp trong không khí như nhạc trưởng trong dàn nhạc giao hưởng.
Trang viên Muskrat, trong một căn phòng tối tăm.
Khi Mason tỉnh dậy, anh ta không chỉ cảm thấy đau nhói sau gáy, mà khắp người chỗ nào cũng đau nhức.
Anh ta miễn cưỡng mở mắt ra, đột nhiên nhìn thấy một bóng đen đang đứng bên cạnh.
"...M/ẹ k/iếp," anh ta giận dữ chửi rủa, nhưng thân thể lại rất thành thật dịch ra sau. Mason lại nghĩ đến cảnh tượng trước khi hôn mê... đúng rồi, trước khi hôn mê, anh ta đã nhìn thấy đứa trẻ đó!
Mặt Mason tái nhợt, suýt nữa thì hét ầm lên, nhưng đột nhiên anh ta nhìn thấy bóng đen đó bật đèn.
"Tách"
Bên giường là em gái anh ta Margot.
Mason tóm chặt chăn thở phào nhẹ nhõm, sau khi tạm gạt bỏ nỗi kinh hoàng, anh ta chợt nhớ tới một việc: "Sydel... Sydel đâu?"
Sự hoảng sợ không thể loại bỏ biến thành sự căm phẫn, cơn tức khiến khuôn mặt anh ta vặn vẹo: "Nó là con đ/iếm nhỏ đ/ê t/iện, thế mà nó dám đánh tao!"
Margot đang đi đến bàn rót nước, khi nghe những lời này, cô bé vẫn tiếp tục động tác trên tay mà không bộc lộ cảm xúc gì, khóe mắt cũng chỉ hơi giật giật.
Cô bé mang thuốc đã rót tới với vẻ mặt nhạt nhẽo: "Không phải anh tự ngã trong hang động sao, đừng có đổ tội cho con gái nhà người ta."
Mason nuốt nước bọt, nhớ lại cảnh tượng kỳ lạ mà mình nhìn thấy trong hang động, nhất thời sợ hãi không thôi nhưng vẫn kiên trì nói: "Không thể nào! Chính nó đã đánh tao."
Anh ta đưa tay chạm vào chỗ đau sau gáy nhưng chỉ chạm vào một đống băng gạc dày.
Margot lạnh lùng nhét thuốc vào tay anh ta: "Vậy tại sao anh lại đi vào hang?"
Mason: ""..."
Anh ta suy nghĩ một lúc rồi hoang mang nói: "...Bởi vì tao nhìn thấy một đứa trẻ... Không, đó là một con m/a!"
“Con á/c q/uỷ đó muốn dụ tao vào hang rồi giếc tao…”
Anh ta gầm gừ, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của Margot, anh ta chợt nhận ra rằng những lời này nghe có vẻ quá thiểu năng.
...Đến mức mà ngay cả khi anh ta đã tự mình trải qua thì nói ra cũng vẫn chỉ là chuyện vớ vẩn.
Mason: "..."
Anh ta lại buồn bã im lặng.
“Vậy chuyện này có liên quan gì tới Sydel?” Anh ta nhìn thấy em gái mình khoanh tay đứng trước giường, khinh thường cười nhạt: “Anh tự ngã hỏng đầu rồi hả?”
Chuỗi vòng ngọc lấp lánh trên cổ tay cô bé phát ra ánh sáng mơ hồ trong bóng tối.
“Hay là anh muốn lấy đó làm cái cớ để mưu hại Sydel, để anh có thêm nhiều cơ hội ra tay với bạn ấy?”
Mason cảm thấy mình bị hắt nước bẩn một cách vô cớ nên tức giận hét lên: “Đúng là tao muốn chơi đùa con bé đó, nhưng trong hang động chắc chắn là nó đã hại tao, vết thương trên đầu tao chính là bị nó dùng xà beng đánh mà ra."
Anh ta cố gắng nhớ lại: “Lúc đó tao đã nhìn thấy rất rõ ràng, cây xà beng đó rất dài, hình như là bằng sắt màu đen..."
Margot ngắt lời: "Vậy xà beng đâu?"
Mason nhất thời ngây ra, lặp lại: "Vậy xà beng..."
Margot lạnh tanh nói: "Sydel và anh cùng tới cô nhi viện, bạn ấy vốn không có cơ hội giấu một cây xà beng dài trước mặt anh."
“Vì vậy, suy cho cùng,” cô bé tóc vàng mười hai tuổi thay Mason đưa ra kết luận: “Mọi thứ chỉ là ảo tưởng vô căn cứ sau khi anh ngã hỏng cả đầu mà thôi."
Mason ấp úng: "..."
Anh ta chợt nghĩ cũng có khả năng là vậy, nhưng cứ cảm thấy có gì đó không đúng, chỉ có thể yếu ớt thanh minh: “Cũng có thể là xà beng ở cô nhi viện…”
Margot có vẻ không muốn nghe những lời vô nghĩa của anh ta nữa, lạnh lùng khinh bỉ nhìn anh ta rồi đóng sập cửa ra ngoài, chỉ để lại một câu.
"Uống thuốc đi, lát nữa bác sĩ sẽ tới kiểm tra xem đầu óc của anh xem có phải nó đã hỏng rồi không."
Mason cầm thuốc trong tay, tự hoài nghi chính bản thân mình: "Lẽ nào do mình thực sự nhớ nhầm rồi...hay đứa trẻ ở trong nước đó thật ra cũng không tồn tại, là mình tự ngã rồi nằm mơ...."
Nhưng tại sao anh ta lại mơ thấy hồn ma trẻ con và bị Sydel đánh?!
Mason ở trong phòng nghi thần nghi quỷ, mà Margot vừa ra khỏi phòng, tay xoay chuỗi vòng ngọc trên cổ tay, trong đôi mắt không còn vẻ lạnh lùng căm ghét nữa.
Khi Sydel trở về nhà Louise thì đã là gần đêm khuya.
“Cục cưng à” người phụ nữ xinh đẹp đắp chăn nằm trên sofa lười biếng ngáp dài, dụi mắt ngồi dậy: “Nếu cháu còn chưa quay lại thì suýt nữa cô đã báo cảnh sát rồi đó."
Sydel bước tới, nhìn thấy Janet đang mỉm cười với cô: “Bây giờ bằng chứng đã được đệ trình lên tòa rồi, đoán xem mất bao lâu để tên cặn bã đó nhận được trát hầu tòa?”
"...Ừm," Sydel cũng mỉm cười theo, nhưng trong lòng lại không được lạc quan lắm.
Bây giờ cô có hơi lo lắng--
Nỗi lo trước đó đã thành hiện thực rồi. Cha mẹ của những đứa trẻ bị bạo hành không sẵn lòng để con mình ra tòa làm chứng. Chính vì việc này nên Sydel mới quyết định đích thân ra trận, ít nhất cũng tự đóng giả thành nhân chứng.
Nhưng hành động của cô thất bại vì đứa trẻ ở dưới nước trong cô nhi viện.
Cho dù có nhân chứng, Mason cũng chỉ có thể bị kết án vài năm, hơn nữa...
Hơn nữa bây giờ đến nhân chứng cũng không có, không biết những bằng chứng đã thu thập được rốt cuộc có thể kết án anh ta bao lâu.
Nỗi lo lắng của Sydel cuối cùng đã thành hiện thực.
Tại tòa, Mason khẳng định rằng những cáo buộc này là vu khống, tất cả đều là những lời bịa đặt nhằm gây rối.
Chẳng qua là có một số kẻ thấp hèn bỉ ổi tính mưu lợi từ việc này.
Anh ta khinh miệt nói.
Khi ra tòa, băng vải sau gáy anh ta vẫn chưa được tháo xuống, vậy nên sự tức giận của anh ta trông có vẻ buồn cười, anh ta còn yêu cầu thẩm phán nghiêm khắc điều tra Sydel, Mason vẫn cứ kiên quyết cho rằng Sydel đã làm tổn thương đầu mình.
Tất nhiên, sau khi cảnh sát chịu trách nhiệm điều tra nói chuyện với Sydel tại nhà Louise, rồi lại tới cô nhi viện, cuối cùng tòa án bác bỏ lời buộc tội của Mason.
Nhưng cho dù dưới tiền đề là có bằng chứng video đầy đủ, sau khi người nhà Verger đánh tiếng với các cấp trên dưới, Mason cũng chỉ bị kết án...500 giờ lao động xã hội.
Sau khi Sydel biết tin:...
Janet ở bên an ủi cô: "Cháu đã làm rất tốt, cục cưng à. Dù sao gia đình Verger cũng được coi là một nhà tài phiệt lớn, cháu có thể tự mình làm được kết quả này đã rất đỉnh rồi."
"Hơn nữa đây không phải là kết quả duy nhất. Chí ít hiện tại giá cổ phiếu của nhà bọn họ đã giảm mạnh, ít nhất có ba đối thủ cạnh tranh đang nhìn bọn họ chằm chằm như hổ rình mồi"
"Ngoài ra, ít nhất Mason sẽ không to gan làm càn như trước nữa. Vậy nên đừng quá nản lòng, cô biết cháu là một đứa trẻ ngoan, chúng ta đều đã cố gắng hết sức rồi."
Janet còn đến trang viên Muskrat, lấy danh nghĩa Louise và Sydel đón Margot về nhà.
Có lẽ vì nhà Verger đang rất hỗn loạn, nên cuộc trao đổi giữa Janet và lão Verger diễn ra rất suôn sẻ, ngay sau đó Louise và Sydel đã nhìn thấy Margot ở nhà.
Vì lúc đó số người đi cắm trại rất đông và hỗn tạp nên Mason sẽ không biết ai đã quay video và để lộ ra ngoài.
Nhưng Sydel thực sự không yên tâm để Margot tiếp tục ở chỗ Mason.
Sydel vốn nghĩ rằng chuyện này cứ vậy mà kết thúc, mặc dù cô vô cùng uất ức và không cam lòng.
Thậm chí cô còn bắt đầu tự hỏi liệu ngày hôm đó có phải tốt hơn hết là nên trực tiếp giếc ng/ười h/ủy th/i ở trong hang động hay không?
Thế mà nửa tháng sau, có một tin tức đã khiến Sydel bàng hoàng.
Mason bị liệt rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.