Bí Kíp Sinh Tồn Trong Thế Giới "Truyện Lạ Khắp Nơi"
Chương 46
Trà Ngũ
13/09/2024
Trời tối rồi.
Gió đêm lạnh thấu xương, Sydel đứng khoanh tay run rẩy trước cánh cổng sắt của khu vực cấm.
Trưởng thôn đứng trước mặt cô, giọng điệu lạnh tanh nói: “Nơi này cấm vào.”
Ông ta đã lặp đi lặp lại câu này mười ba lần.
Sau khi ở nhà trưởng thôn, phát hiện buổi lễ hiến tế đã bắt đầu, Sydel đã vội vàng chạy tới đây.
Tuy nhiên, dù cô có nói gì với trưởng thôn thì ông già râu trắng này cũng chỉ lặp lại câu nói đó.
[Nơi này cấm vào. 】
Giống y như một NPC được lập trình sẵn các thao tác cử chỉ với một câu thoại.
Điều đáng mừng duy nhất là tuy búp bê đã được đưa đến khu vực cấm nhưng nghi lễ hiến tế vẫn chưa chính thức bắt đầu.
Tám dũng sĩ cầm đuốc và mặc áo choàng đen đứng đằng sau trưởng thôn, có vẻ như đang chờ đến giờ để tiến vào khu vực cấm bắt đầu hiến tế.
Sydel hỏi thăm mãi không có kết quả, Jacqueline cũng ở một bên run rẩy ôm vai ngồi xổm ở trong góc, đôi môi tím tái khẽ run: “Cậu xem tôi đã nói rồi mà, chúng ta căn bản không thể tham gia lễ tế được..."
Sydel: "..."
Cô cũng không ngờ rằng vị trưởng thôn này thực sự giống như một NPC thiểu năng trong game chỉ nói được những lời thoại cố định.
Không chỉ trưởng thôn, mà cả tám người đàn ông phía sau đều có vẻ giống như vậy, đứng bất động tại chỗ, không có bất kỳ phản ứng nào với Sydel và Jacqueline.
Đợi đã, đây vốn dĩ là một trò chơi mà...
Một ý tưởng lóe lên trong đầu Sydel, cô chợt nghĩ đến một khả năng.
Cô không hỏi có vào được hay không nữa, mà dò xét hỏi thử: "Có phải tôi thiếu vật gì nên mới không vào được lễ tế đúng không?"
"Bạn còn thiếu một ngọn đuốc." Quả nhiên, có lẽ bởi vì từ khóa kích hoạt nội dung trò chơi, trưởng thôn đã trả lời bằng một câu khác, "Hôm nay chỉ có dũng sĩ mới có thể vào khu vực cấm, dũng sĩ nhất định phải cầm đuốc."
Sydel: "Thưa ngài chủ tế tôn kính, tôi nên lấy ngọn đuốc ở đâu?"
“Bạn có thể đến cửa hàng để mua,” trưởng thôn nói, “Nhưng hàng trong cửa hàng đã bán hết rồi.”
Sydel:......
Đây chính là lời thoại nhảm nhí, nói cũng như không.
Trưởng thôn: “Nhưng có lẽ bạn có thể tìm được đuốc ở góc nào đó trong làng."
Khi đã nhận được thông tin, Sydel không rời đi ngay lập tức, mà sau cuộc đối thoại với trưởng thôn, cô lại tiếp tục đi nói chuyện với từng dũng sĩ.
“Đêm nay là đêm trăng tròn, nhất định phải tiến hành nghi lễ dân hiến búp bê cho Thủy Thần”
"Búp bê năm nay có tên riêng."
"Búp bê năm nay thật sự được làm rất đẹp...quả thực trông giống y như người thật vậy."
"Tên... gọi là Sydel."
"Thủy Thần đại nhân nhất định sẽ rất hài lòng bởi vì có rất ít búp bê xinh đẹp như vậy.
"Năm sau sẽ có dòng nước suối dồi dào hơn!"
Sydel phiên bản người thật: "..."
Ồ, những người này nghĩ cũng rất hay.
Nếu hôm nay, buổi lễ hiến tế này có thể hoàn thành, thì từ nay Sydel sẽ viết ngược tên mình.
Những người cầm đuốc này có vẻ chỉ nói được một câu, sau khi nói xong câu thoại đó, họ phớt lờ Sydel.
Cô đi xung quanh nơi này một vòng mà họ vẫn coi như không thấy.
Sydel không rời đi ngay. Cô nhìn sắc trời dần tối và lại nghĩ đến lời nhắc nhở của người thanh niên vừa nãy.
- --Sau khi buổi lễ hiến tế bắt đầu, đừng ở bên ngoài.
Nhưng nếu không có ngọn đuốc cũng không xong, thấy con búp bê sắp bị hiến tế, cô không thể cứ đợi ở đây được.
Sydel nhanh chóng đưa ra quyết định.
Cô rời khỏi khu vực cấm, quả nhiên trên đoạn đường trở lại làng không có một bóng người.
Sydel lần theo cảnh tượng trong trí nhớ trên đường đến đây, nhanh chóng đi tới cửa hàng.
Cả đoạn đường cũng không gặp phải chuyện gì lạ, Sydel gặp được chủ cửa hàng ngay sau đó. Tuy nhiên, chủ cửa hàng cũng đưa ra câu trả lời giống như trưởng thôn: “Đã bán hết đuốc rồi."
Sydel ném mạnh cây xà beng lên bàn gỗ, đầu móc sắc nhọn làm vụn gỗ bắn tung tóe.
Cô mỉm cười thân thiện với chủ cửa hàng: "Thật sao? Tôi không tin."
Cô nhìn về phía sau chủ cửa hàng rồi nói: “Nhà anh cũng khá rộng đó, không phiền nếu tôi vào ngồi một lát chứ?"
Jacqueline nhìn hành vi giống y như một tên c/ướp của Sydel: “…”
Cô bé xấu hổ che mặt, lặng lẽ thu mình vào góc.
Chủ cửa hàng run rẩy: “Thật, thật sự hết rồi… Một cái cũng không còn!”
Sydel không nói gì, lặng lẽ xắn tay áo lên.
Chủ cửa hàng: "!"
Anh ta nhanh chóng nói: “Thật ra tôi có để lại một cái cho mình, nhưng nó vừa biến mất--”
Giờ Sydel bắt đầu phát sầu.
Nếu chủ cửa hàng không nói dối, ngọn đuốc còn lại ấy có lẽ ở chỗ nào đó trong cái làng này, nhưng....
Cô nhìn sắc trời tối đen bên ngoài, nhớ tới lời cảnh báo của người thanh niên, đầu hơi đau, cảm thấy việc tìm một ngọn đuốc trong một cái làng to như vậy sẽ không dễ dàng gì.
Nhưng sau khi Sydel bất chấp tất cả đi ra ngoài, cô nhận ra mình đã lo lắng quá nhiều rồi.
Ngọn đuốc ấy hiện lên vô cùng rõ ràng, ngay trước bức tượng đá nằm chính giữa cây cầu gỗ bắc qua hồ.
Nhân tiện, trước tượng đá có một nữ q/uỷ, quần áo rách rưới, toàn thân đều đang ch/ảy m/áu.
Sydel: "..."
Trong gió lạnh, cô vừa run rẩy bọc mình trong váy, vừa nhìn nữ quỷ đó, rơi vào trầm tư.
***
Cuối cùng Sydel vẫn tay không quay về vùng đất cấm.
Cô nói với trưởng thôn: “Tôi thật sự thành kính ngưỡng mộ Thủy Thần đại nhân. Dù không có đuốc nhưng tấm lòng của tôi nóng bỏng hơn lửa”.
Trưởng thôn nói: “Nơi này cấm vào.”
Sydel rất tức giận, vung xà beng về phía trưởng làng: "Nhưng ngọn đuốc đó đang nằm trong tay nữ q/uỷ, ông có thể lấy nó cho tôi không? Có thể không?"
Trưởng thôn nhắm mắt làm ngơ, không chút động lòng.
Sydel: "...Được rồi."
Cô khịt mũi giận dữ, quay lại và kéo Jacqueline đi.
Khi họ đến một bãi đất trống, Sydel buông Jacqueline ra, biểu cảm trên mặt đã bình tĩnh trở lại.
Cô nhìn chằm chằm vào mắt Jacqueline và nói, "Tôi phải làm một việc, cần sự giúp đỡ của cậu."
Sydel quyết định đánh cược.
Cô liếc nhìn những cột đá cách đó không xa, bên cạnh mỗi cột đá đều có một người dũng sĩ đang đứng, hai người một hàng, nhưng mỗi cột đá cách nhau năm sáu mét.
Sắc trời tối đen lại thêm lời nói và việc làm của nhóm người này như thể họ bị thiểu năng trí tuệ. Trong đầu Sydel mơ hồ có một suy đoán.
Nhưng sau khi nói với Jacqueline về kế hoạch của mình, cô chỉ nhận được ánh mắt kinh hoàng của cô bé.
Jacqueline thì thầm: "Cậu điên rồi à? Bọn họ có nhiều người như vậy, lại chẳng phải đồ ngốc..."
Sydelle: "Không, tôi cảm thấy họ chính là đồ ngốc."
Suy cho cùng, đây chỉ là thế giới trong trò chơi.
“Nếu cậu không hợp tác với tôi,” Sydel suy nghĩ một lúc, áp sát Jacqueline, lạnh lùng nói: “Khi nghi thức hiến tế của bọn họ thành công, sau khi con búp bê tên Sydel được hiến tế cho Thủy Thần, cậu đoán xem tôi sẽ biến thành cái gì, liệu có biến thành thứ gì đó kỳ lạ không?"
Cuối cùng Jacqueline cũng đồng ý với kế hoạch của Sydel, nhưng cô bé vẫn còn một vấn đề nữa: “Nhưng tôi không có vũ khí…”
Sydel vui vẻ giơ xà beng lên: “Chờ một chút, tôi đào gạch cho cậu.”
Jacqueline: "??"
Cô bé trơ mắt nhìn Sydel cầm xà beng đi đến góc bồn hoa, ngồi xổm xuống đào một lúc, hưng phấn đưa cho cô bé một viên gạch đỏ dính đầy bùn đất, nghĩ gì đó rồi ra dấu tay ở vị trí sau gáy: "Ở đây, ở đây và ở đó... nếu cậu trực tiếp đánh vào những nơi này có lẽ có thể hạ gục họ mà không giếc chếc người."
Jacqueline: Cuối cùng thì tại sao cô ấy lại thuần thục đến thế?
Người này thực sự không có tiền án tiền sự đó chứ...?
Jacqueline nghe vậy thì sợ vỡ mật. Đợi Sydel nói xong, cô bé đắn đo ước lượng viên gạch đỏ trong tay, vẫn còn đang do dự, Sydel lại không thể chờ được nữa.
Cô kéo Jacqueline đè cô bé ngồi xổm sau cột đá cuối cùng, còn bản thân lợi dụng bóng tối, cong eo cúi người bên một cột đá khác, dùng tay ra hiệu cho Jacqueline.
Sydel định hạ gục một người cầm đuốc, lấy ngọn đuốc và áo choàng của anh ta rồi trà trộn vào đám người. Những người này đứng thành nhóm hai người, không hề nhúc nhích, nếu một đòn đã trúng thì những người đằng trước không thể nào phát hiện ra được.
Nhưng vấn đề là họ xếp thành một hàng hai người, một mình Sydel không làm được nên đành kéo Jacqueline tới giúp.
Sydel không lo lắng về kỹ năng của mình, cô chỉ sợ rằng đòn tấn công của Jacqueline không đủ nặng. Tuy nhiên, dường như Jacqueline cũng rất có thiên phú đ/ánh người, sau khi cô ra hiệu tiến về phía trước, cô bé nhanh chóng giơ gạch đ/ập xuống, ngay sau đó hai người đàn ông mặc áo choàng bị đánh bất tỉnh bị kéo sang một bên.
Sydel nhanh nhẹn cởi áo choàng đen trên người họ, mặc vào người rồi thuận tay cầm ngọn đuốc lên, thấy Jacqueline đứng một bên dáng vẻ muốn nói lại thôi, vội lên tiếng thúc giục cô bé: "Sao cậu còn chưa mặc đồ vào?"
Jacqueline kinh ngạc: "Hả? Tôi cũng phải đổi sao..."
Cô bé không tình nguyện làm việc này, lại nghe thấy Sydel lạnh lùng nói: “Cậu không thay cũng được, chỉ cần cậu bằng lòng đợi đến khi bọn họ đều đi vào khu vực cấm rồi, thì một mình cậu ở đây đối mặt với nữ q/uỷ nhé.”
Jacqueline: "..."
Cuối cùng, hai người mặc áo choàng đen, cầm đuốc đi ra từ phía sau cột đá, quả nhiên những người phía trước không phát hiện điều bất thường.
Sydel thở phào nhẹ nhõm. Ngay khi họ đứng vào chỗ, lễ hiến tế đã bắt đầu. Trưởng thôn mở cánh cổng sắt, dẫn tám người phía sau tiến vào cấm địa. Nơi đây là một đồng cỏ rộng lớn, ở giữa có một hồ nước.
Trước hồ nước có một bàn tế, một con búp bê được đặt trên đó.
Sydel mượn ánh sáng của ngọn đuốc cố gắng nhìn kỹ hơn, phát hiện con búp bê đó cực kỳ nhỏ, kích thước chắc chỉ bằng lòng bàn tay cô.
Nhìn thấy trưởng làng quay lại, đối mặt với những người đang cầm đuốc bọn họ, Sydel lặng lẽ đặt ngọn đuốc xuống, dựng thẳng đứng trên mặt đất, cúi người vòng qua vài người thận trọng bước về phía trước.
Cô phát hiện, những người này thật sự giống như những NPC đã được lập trình sẵn trong trò chơi, mắt bọn họ có vẻ bị mù, không hề nhìn thấy được cử động nhỏ của cô.
Họ chỉ làm theo trình tự cố định ban đầu, cứng đờ đứng yên tại chỗ.
Thật sự trông rất....thiểu năng.
Lợi dụng ánh sáng lập lòe trong bóng tối, Sydel lẻn ra sau bàn tế, vươn tay ôm con búp bê vào lòng rồi quay lại theo đường cũ.
Sau khi cô nhặt ngọn đuốc lên và đứng vào vị trí, cũng đúng lúc trưởng thôn kết thúc một chuỗi câu niệm chú huyên thuyên, kết quả khi ông ta quay đầu lại nhìn thì con búp bê trên bàn tế đã biến mất.
Trưởng thôn:"……"
Sydel ôm chặt con búp bê trong lòng, vì cô vừa cầm được nó nên chưa kịp nhìn rõ con búp bê trông như thế nào.
Sydel với tay vào trong lòng mới nhớ ra, hình như từ khi bước vào ngôi làng này, cô chưa để ý đến cái máy chơi game kia.
Đợi sau khi rời khỏi đây, vẫn phải xem lại cái máy chơi game thế nào rồi.
Không biết liệu có thể mở nó trong trò chơi không?
Có lẽ còn có thể tặng cho trò chơi này một con búp bê Nga.
Sydel đang chìm trong suy nghĩ thì bất ngờ nghe thấy giọng nói lạnh lùng của trưởng thôn: "Búp bê hiến tế đã bị đánh cắp!"
Cô ngẩng đầu lên và nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng và phẫn nộ của lão trưởng thôn: "Chúng ta phải tìm lại con búp bê. Nếu không việc hiến tế sẽ thất bại. Làng Baruna sẽ gặp tai họa!!"
Sau khi ông ta nói xong, những chiếc áo choàng đen yên tĩnh đó đột nhiên bắt đầu xao động.
Sydel lại lặng lẽ ấn con búp bê vào lòng.
Việc trộm búp bê không liên quan gì đến cô, ai bảo những người này có vấn đề về thị lực?
Đấy không gọi là ăn trộm. Cô công khai lấy nó mà.
Sydel đứng đó, lắng nghe những âm thanh ngày càng ồn ào xung quanh, chợt nghĩ đến Slenderman vẫn đứng ở cổng làng.
...À, có phải vì cánh cửa sắt chặn đường vào không?
Thật đáng thương cho anh nhân viên văn phòng chán nản với thân hình dị dạng vẫn luôn cố gắng tìm kiếm bóng dáng Jacqueline, nhưng lại bị một cánh cửa nhỏ chặn bước chân.
Giờ đồ tế đã bị mất, ngộ nhỡ làng Baruna vì hiến tế thất bại mà mạo phạm đến Thủy thần, phải gánh chịu tai họa thì cũng thật đáng thương.
Sydel bừng tỉnh hiểu ra, cô cảm thấy giờ bản thân nên làm điều gì đó.
- --Ví dụ, hãy để Slenderman hiện thực hóa ước nguyện vào làng.
- --Lại ví dụ như để Làng Baruna có được một con búp bê và tiến hành hiến tế lần nữa.
Hoàn hảo.
Trong lòng Sydel rơi vài giọt nước mắt cá sấu vì sự lương thiện của chính mình - nhìn xem cô khéo hiểu lòng người lại còn vô tư không vụ lợi đến nhường nào.
Cho dù Slenderman có muốn treo cô lên cây phơi thành miếng thịt khô, và cho dù làng Baruna coi cô là đồ tế, cô vẫn hết lòng nghĩ đến họ, không đòi hỏi đền đáp bất cứ điều gì.
Cô thở dài một hơi, vô cùng trang trọng đi ngang qua những người trước mặt, chân thành vỗ vai lão trưởng thôn với vẻ mặt trung thực: "Ngài chủ tế, tôi có cách tìm được một con búp bê để hiến tế."
Trưởng thôn sửng sốt. Ông ta nhìn cô bé bên trong chiếc áo choàng đen, chợt cảm thấy hơi quen quen.
Ông ta hỏi: "Cách gì?"
Tất nhiên là mở cửa cho Slenderman vào.
Gió đêm lạnh thấu xương, Sydel đứng khoanh tay run rẩy trước cánh cổng sắt của khu vực cấm.
Trưởng thôn đứng trước mặt cô, giọng điệu lạnh tanh nói: “Nơi này cấm vào.”
Ông ta đã lặp đi lặp lại câu này mười ba lần.
Sau khi ở nhà trưởng thôn, phát hiện buổi lễ hiến tế đã bắt đầu, Sydel đã vội vàng chạy tới đây.
Tuy nhiên, dù cô có nói gì với trưởng thôn thì ông già râu trắng này cũng chỉ lặp lại câu nói đó.
[Nơi này cấm vào. 】
Giống y như một NPC được lập trình sẵn các thao tác cử chỉ với một câu thoại.
Điều đáng mừng duy nhất là tuy búp bê đã được đưa đến khu vực cấm nhưng nghi lễ hiến tế vẫn chưa chính thức bắt đầu.
Tám dũng sĩ cầm đuốc và mặc áo choàng đen đứng đằng sau trưởng thôn, có vẻ như đang chờ đến giờ để tiến vào khu vực cấm bắt đầu hiến tế.
Sydel hỏi thăm mãi không có kết quả, Jacqueline cũng ở một bên run rẩy ôm vai ngồi xổm ở trong góc, đôi môi tím tái khẽ run: “Cậu xem tôi đã nói rồi mà, chúng ta căn bản không thể tham gia lễ tế được..."
Sydel: "..."
Cô cũng không ngờ rằng vị trưởng thôn này thực sự giống như một NPC thiểu năng trong game chỉ nói được những lời thoại cố định.
Không chỉ trưởng thôn, mà cả tám người đàn ông phía sau đều có vẻ giống như vậy, đứng bất động tại chỗ, không có bất kỳ phản ứng nào với Sydel và Jacqueline.
Đợi đã, đây vốn dĩ là một trò chơi mà...
Một ý tưởng lóe lên trong đầu Sydel, cô chợt nghĩ đến một khả năng.
Cô không hỏi có vào được hay không nữa, mà dò xét hỏi thử: "Có phải tôi thiếu vật gì nên mới không vào được lễ tế đúng không?"
"Bạn còn thiếu một ngọn đuốc." Quả nhiên, có lẽ bởi vì từ khóa kích hoạt nội dung trò chơi, trưởng thôn đã trả lời bằng một câu khác, "Hôm nay chỉ có dũng sĩ mới có thể vào khu vực cấm, dũng sĩ nhất định phải cầm đuốc."
Sydel: "Thưa ngài chủ tế tôn kính, tôi nên lấy ngọn đuốc ở đâu?"
“Bạn có thể đến cửa hàng để mua,” trưởng thôn nói, “Nhưng hàng trong cửa hàng đã bán hết rồi.”
Sydel:......
Đây chính là lời thoại nhảm nhí, nói cũng như không.
Trưởng thôn: “Nhưng có lẽ bạn có thể tìm được đuốc ở góc nào đó trong làng."
Khi đã nhận được thông tin, Sydel không rời đi ngay lập tức, mà sau cuộc đối thoại với trưởng thôn, cô lại tiếp tục đi nói chuyện với từng dũng sĩ.
“Đêm nay là đêm trăng tròn, nhất định phải tiến hành nghi lễ dân hiến búp bê cho Thủy Thần”
"Búp bê năm nay có tên riêng."
"Búp bê năm nay thật sự được làm rất đẹp...quả thực trông giống y như người thật vậy."
"Tên... gọi là Sydel."
"Thủy Thần đại nhân nhất định sẽ rất hài lòng bởi vì có rất ít búp bê xinh đẹp như vậy.
"Năm sau sẽ có dòng nước suối dồi dào hơn!"
Sydel phiên bản người thật: "..."
Ồ, những người này nghĩ cũng rất hay.
Nếu hôm nay, buổi lễ hiến tế này có thể hoàn thành, thì từ nay Sydel sẽ viết ngược tên mình.
Những người cầm đuốc này có vẻ chỉ nói được một câu, sau khi nói xong câu thoại đó, họ phớt lờ Sydel.
Cô đi xung quanh nơi này một vòng mà họ vẫn coi như không thấy.
Sydel không rời đi ngay. Cô nhìn sắc trời dần tối và lại nghĩ đến lời nhắc nhở của người thanh niên vừa nãy.
- --Sau khi buổi lễ hiến tế bắt đầu, đừng ở bên ngoài.
Nhưng nếu không có ngọn đuốc cũng không xong, thấy con búp bê sắp bị hiến tế, cô không thể cứ đợi ở đây được.
Sydel nhanh chóng đưa ra quyết định.
Cô rời khỏi khu vực cấm, quả nhiên trên đoạn đường trở lại làng không có một bóng người.
Sydel lần theo cảnh tượng trong trí nhớ trên đường đến đây, nhanh chóng đi tới cửa hàng.
Cả đoạn đường cũng không gặp phải chuyện gì lạ, Sydel gặp được chủ cửa hàng ngay sau đó. Tuy nhiên, chủ cửa hàng cũng đưa ra câu trả lời giống như trưởng thôn: “Đã bán hết đuốc rồi."
Sydel ném mạnh cây xà beng lên bàn gỗ, đầu móc sắc nhọn làm vụn gỗ bắn tung tóe.
Cô mỉm cười thân thiện với chủ cửa hàng: "Thật sao? Tôi không tin."
Cô nhìn về phía sau chủ cửa hàng rồi nói: “Nhà anh cũng khá rộng đó, không phiền nếu tôi vào ngồi một lát chứ?"
Jacqueline nhìn hành vi giống y như một tên c/ướp của Sydel: “…”
Cô bé xấu hổ che mặt, lặng lẽ thu mình vào góc.
Chủ cửa hàng run rẩy: “Thật, thật sự hết rồi… Một cái cũng không còn!”
Sydel không nói gì, lặng lẽ xắn tay áo lên.
Chủ cửa hàng: "!"
Anh ta nhanh chóng nói: “Thật ra tôi có để lại một cái cho mình, nhưng nó vừa biến mất--”
Giờ Sydel bắt đầu phát sầu.
Nếu chủ cửa hàng không nói dối, ngọn đuốc còn lại ấy có lẽ ở chỗ nào đó trong cái làng này, nhưng....
Cô nhìn sắc trời tối đen bên ngoài, nhớ tới lời cảnh báo của người thanh niên, đầu hơi đau, cảm thấy việc tìm một ngọn đuốc trong một cái làng to như vậy sẽ không dễ dàng gì.
Nhưng sau khi Sydel bất chấp tất cả đi ra ngoài, cô nhận ra mình đã lo lắng quá nhiều rồi.
Ngọn đuốc ấy hiện lên vô cùng rõ ràng, ngay trước bức tượng đá nằm chính giữa cây cầu gỗ bắc qua hồ.
Nhân tiện, trước tượng đá có một nữ q/uỷ, quần áo rách rưới, toàn thân đều đang ch/ảy m/áu.
Sydel: "..."
Trong gió lạnh, cô vừa run rẩy bọc mình trong váy, vừa nhìn nữ quỷ đó, rơi vào trầm tư.
***
Cuối cùng Sydel vẫn tay không quay về vùng đất cấm.
Cô nói với trưởng thôn: “Tôi thật sự thành kính ngưỡng mộ Thủy Thần đại nhân. Dù không có đuốc nhưng tấm lòng của tôi nóng bỏng hơn lửa”.
Trưởng thôn nói: “Nơi này cấm vào.”
Sydel rất tức giận, vung xà beng về phía trưởng làng: "Nhưng ngọn đuốc đó đang nằm trong tay nữ q/uỷ, ông có thể lấy nó cho tôi không? Có thể không?"
Trưởng thôn nhắm mắt làm ngơ, không chút động lòng.
Sydel: "...Được rồi."
Cô khịt mũi giận dữ, quay lại và kéo Jacqueline đi.
Khi họ đến một bãi đất trống, Sydel buông Jacqueline ra, biểu cảm trên mặt đã bình tĩnh trở lại.
Cô nhìn chằm chằm vào mắt Jacqueline và nói, "Tôi phải làm một việc, cần sự giúp đỡ của cậu."
Sydel quyết định đánh cược.
Cô liếc nhìn những cột đá cách đó không xa, bên cạnh mỗi cột đá đều có một người dũng sĩ đang đứng, hai người một hàng, nhưng mỗi cột đá cách nhau năm sáu mét.
Sắc trời tối đen lại thêm lời nói và việc làm của nhóm người này như thể họ bị thiểu năng trí tuệ. Trong đầu Sydel mơ hồ có một suy đoán.
Nhưng sau khi nói với Jacqueline về kế hoạch của mình, cô chỉ nhận được ánh mắt kinh hoàng của cô bé.
Jacqueline thì thầm: "Cậu điên rồi à? Bọn họ có nhiều người như vậy, lại chẳng phải đồ ngốc..."
Sydelle: "Không, tôi cảm thấy họ chính là đồ ngốc."
Suy cho cùng, đây chỉ là thế giới trong trò chơi.
“Nếu cậu không hợp tác với tôi,” Sydel suy nghĩ một lúc, áp sát Jacqueline, lạnh lùng nói: “Khi nghi thức hiến tế của bọn họ thành công, sau khi con búp bê tên Sydel được hiến tế cho Thủy Thần, cậu đoán xem tôi sẽ biến thành cái gì, liệu có biến thành thứ gì đó kỳ lạ không?"
Cuối cùng Jacqueline cũng đồng ý với kế hoạch của Sydel, nhưng cô bé vẫn còn một vấn đề nữa: “Nhưng tôi không có vũ khí…”
Sydel vui vẻ giơ xà beng lên: “Chờ một chút, tôi đào gạch cho cậu.”
Jacqueline: "??"
Cô bé trơ mắt nhìn Sydel cầm xà beng đi đến góc bồn hoa, ngồi xổm xuống đào một lúc, hưng phấn đưa cho cô bé một viên gạch đỏ dính đầy bùn đất, nghĩ gì đó rồi ra dấu tay ở vị trí sau gáy: "Ở đây, ở đây và ở đó... nếu cậu trực tiếp đánh vào những nơi này có lẽ có thể hạ gục họ mà không giếc chếc người."
Jacqueline: Cuối cùng thì tại sao cô ấy lại thuần thục đến thế?
Người này thực sự không có tiền án tiền sự đó chứ...?
Jacqueline nghe vậy thì sợ vỡ mật. Đợi Sydel nói xong, cô bé đắn đo ước lượng viên gạch đỏ trong tay, vẫn còn đang do dự, Sydel lại không thể chờ được nữa.
Cô kéo Jacqueline đè cô bé ngồi xổm sau cột đá cuối cùng, còn bản thân lợi dụng bóng tối, cong eo cúi người bên một cột đá khác, dùng tay ra hiệu cho Jacqueline.
Sydel định hạ gục một người cầm đuốc, lấy ngọn đuốc và áo choàng của anh ta rồi trà trộn vào đám người. Những người này đứng thành nhóm hai người, không hề nhúc nhích, nếu một đòn đã trúng thì những người đằng trước không thể nào phát hiện ra được.
Nhưng vấn đề là họ xếp thành một hàng hai người, một mình Sydel không làm được nên đành kéo Jacqueline tới giúp.
Sydel không lo lắng về kỹ năng của mình, cô chỉ sợ rằng đòn tấn công của Jacqueline không đủ nặng. Tuy nhiên, dường như Jacqueline cũng rất có thiên phú đ/ánh người, sau khi cô ra hiệu tiến về phía trước, cô bé nhanh chóng giơ gạch đ/ập xuống, ngay sau đó hai người đàn ông mặc áo choàng bị đánh bất tỉnh bị kéo sang một bên.
Sydel nhanh nhẹn cởi áo choàng đen trên người họ, mặc vào người rồi thuận tay cầm ngọn đuốc lên, thấy Jacqueline đứng một bên dáng vẻ muốn nói lại thôi, vội lên tiếng thúc giục cô bé: "Sao cậu còn chưa mặc đồ vào?"
Jacqueline kinh ngạc: "Hả? Tôi cũng phải đổi sao..."
Cô bé không tình nguyện làm việc này, lại nghe thấy Sydel lạnh lùng nói: “Cậu không thay cũng được, chỉ cần cậu bằng lòng đợi đến khi bọn họ đều đi vào khu vực cấm rồi, thì một mình cậu ở đây đối mặt với nữ q/uỷ nhé.”
Jacqueline: "..."
Cuối cùng, hai người mặc áo choàng đen, cầm đuốc đi ra từ phía sau cột đá, quả nhiên những người phía trước không phát hiện điều bất thường.
Sydel thở phào nhẹ nhõm. Ngay khi họ đứng vào chỗ, lễ hiến tế đã bắt đầu. Trưởng thôn mở cánh cổng sắt, dẫn tám người phía sau tiến vào cấm địa. Nơi đây là một đồng cỏ rộng lớn, ở giữa có một hồ nước.
Trước hồ nước có một bàn tế, một con búp bê được đặt trên đó.
Sydel mượn ánh sáng của ngọn đuốc cố gắng nhìn kỹ hơn, phát hiện con búp bê đó cực kỳ nhỏ, kích thước chắc chỉ bằng lòng bàn tay cô.
Nhìn thấy trưởng làng quay lại, đối mặt với những người đang cầm đuốc bọn họ, Sydel lặng lẽ đặt ngọn đuốc xuống, dựng thẳng đứng trên mặt đất, cúi người vòng qua vài người thận trọng bước về phía trước.
Cô phát hiện, những người này thật sự giống như những NPC đã được lập trình sẵn trong trò chơi, mắt bọn họ có vẻ bị mù, không hề nhìn thấy được cử động nhỏ của cô.
Họ chỉ làm theo trình tự cố định ban đầu, cứng đờ đứng yên tại chỗ.
Thật sự trông rất....thiểu năng.
Lợi dụng ánh sáng lập lòe trong bóng tối, Sydel lẻn ra sau bàn tế, vươn tay ôm con búp bê vào lòng rồi quay lại theo đường cũ.
Sau khi cô nhặt ngọn đuốc lên và đứng vào vị trí, cũng đúng lúc trưởng thôn kết thúc một chuỗi câu niệm chú huyên thuyên, kết quả khi ông ta quay đầu lại nhìn thì con búp bê trên bàn tế đã biến mất.
Trưởng thôn:"……"
Sydel ôm chặt con búp bê trong lòng, vì cô vừa cầm được nó nên chưa kịp nhìn rõ con búp bê trông như thế nào.
Sydel với tay vào trong lòng mới nhớ ra, hình như từ khi bước vào ngôi làng này, cô chưa để ý đến cái máy chơi game kia.
Đợi sau khi rời khỏi đây, vẫn phải xem lại cái máy chơi game thế nào rồi.
Không biết liệu có thể mở nó trong trò chơi không?
Có lẽ còn có thể tặng cho trò chơi này một con búp bê Nga.
Sydel đang chìm trong suy nghĩ thì bất ngờ nghe thấy giọng nói lạnh lùng của trưởng thôn: "Búp bê hiến tế đã bị đánh cắp!"
Cô ngẩng đầu lên và nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng và phẫn nộ của lão trưởng thôn: "Chúng ta phải tìm lại con búp bê. Nếu không việc hiến tế sẽ thất bại. Làng Baruna sẽ gặp tai họa!!"
Sau khi ông ta nói xong, những chiếc áo choàng đen yên tĩnh đó đột nhiên bắt đầu xao động.
Sydel lại lặng lẽ ấn con búp bê vào lòng.
Việc trộm búp bê không liên quan gì đến cô, ai bảo những người này có vấn đề về thị lực?
Đấy không gọi là ăn trộm. Cô công khai lấy nó mà.
Sydel đứng đó, lắng nghe những âm thanh ngày càng ồn ào xung quanh, chợt nghĩ đến Slenderman vẫn đứng ở cổng làng.
...À, có phải vì cánh cửa sắt chặn đường vào không?
Thật đáng thương cho anh nhân viên văn phòng chán nản với thân hình dị dạng vẫn luôn cố gắng tìm kiếm bóng dáng Jacqueline, nhưng lại bị một cánh cửa nhỏ chặn bước chân.
Giờ đồ tế đã bị mất, ngộ nhỡ làng Baruna vì hiến tế thất bại mà mạo phạm đến Thủy thần, phải gánh chịu tai họa thì cũng thật đáng thương.
Sydel bừng tỉnh hiểu ra, cô cảm thấy giờ bản thân nên làm điều gì đó.
- --Ví dụ, hãy để Slenderman hiện thực hóa ước nguyện vào làng.
- --Lại ví dụ như để Làng Baruna có được một con búp bê và tiến hành hiến tế lần nữa.
Hoàn hảo.
Trong lòng Sydel rơi vài giọt nước mắt cá sấu vì sự lương thiện của chính mình - nhìn xem cô khéo hiểu lòng người lại còn vô tư không vụ lợi đến nhường nào.
Cho dù Slenderman có muốn treo cô lên cây phơi thành miếng thịt khô, và cho dù làng Baruna coi cô là đồ tế, cô vẫn hết lòng nghĩ đến họ, không đòi hỏi đền đáp bất cứ điều gì.
Cô thở dài một hơi, vô cùng trang trọng đi ngang qua những người trước mặt, chân thành vỗ vai lão trưởng thôn với vẻ mặt trung thực: "Ngài chủ tế, tôi có cách tìm được một con búp bê để hiến tế."
Trưởng thôn sửng sốt. Ông ta nhìn cô bé bên trong chiếc áo choàng đen, chợt cảm thấy hơi quen quen.
Ông ta hỏi: "Cách gì?"
Tất nhiên là mở cửa cho Slenderman vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.